Hơn hai mươi năm về trước, người cha Noah Pat của hai anh em cứu được John đang nằm thoi thóp ở bên ngoài trang viên. Khi vết thương của John được chăm sóc và dần ổn định lại, và sau khi biết được anh không có nhà để về, tử tước Noah liền động lòng thương cảm thu lưu lại, đồng thời đưa cho anh một phần công việc hậu đãi - nông dân trồng cây ăn quả.
Còn về việc tại sao John lại bị thương nằm vật ngoài trang viên, cũng như thân thế của anh thì vẫn còn là một điều bí ẩn. Anh chưa bao nói chuyện này với những người khác. Anh chỉ kể rằng chính mình đến từ một hành tinh khác. Chỉ là quốc gia "Hành Tinh" này nằm ở nơi nào thì từ trước đến giờ anh lại chưa hề hé môi một chút nào.
John là một người khéo ăn nói, lại khá thạo việc trồng trọt, xây cất. Khi hai anh em còn bé, họ đều thích đến chỗ John để nghe anh kể một ít câu chuyện thần kỳ. Trong câu chuyện về thế giới mà anh kể, có những tòa nhà cao vút lên mây, có những cỗ máy bay trên bầu trời bao la, thậm chí còn có cả những vườn hoa được xây trên mặt trăng.
Khi còn bé Lyon rất vui vẻ mỗi khi được nghe những câu chuyện này, rất khát khao muốn được khám phá thế giới trong chuyện của John. Cậu còn cho rằng chỉ cần đợi đến khi trưởng thành, làm người lớn là đã có thể đi thăm quốc gia mà John kể lại. Cứ thế thời gian dần trôi đi, Lyon dần dần ngộ ra tất cả những gì mà John nói đều chỉ là hư cấu mà thôi. Cảm giác ước mơ thuở nhỏ sụp đổ khi đó đã khiến cho Lyon khó mà tiếp nhận. Kể từ đó trở đi mỗi lần đối mặt với John trong lòng Lyon đều trào dâng cảm xúc khinh thường và phẫn nộ.
Còn về việc Anghel lại tin tưởng và nghe theo John, thậm chí còn bái anh làm thầy, kỳ thật Lyon rất tức giận. Chỉ là cho dù anh có khuyên can thế nào, Anghel chỉ cười cười cho qua, cậu không từ chối, nhưng cũng không phản bác lại.
Kiểu thái độ xử sự này với mọi người của Anghel vô cùng giống với John. Thoạt nhìn thì điềm tĩnh nhẹ nhàng, nhưng lại mềm không được cứng không xong.
...
Lyon cầm lấy tấm da dê của Anghel, khi nhìn thấy những chữ viết lít nha lít nhít của đứa em mình, hai mắt anh bỗng chốc biến thành hình xoắn ốc.
"Viết chữ thông dụng của đại lục thì không viết, cứ nhất định phải viết bằng chữ viết do lão già kia dạy. Viết cái kiểu không để ai đọc được này... Chả lẽ em có bí mật gì không muốn cho ai biết." Lyon vốn đang lầm bầm, chợt anh lại nhớ tới điều gì đó. Khói đen dần nổi lên, anh nhìn về phía Anghel nói: Em trai yêu quý của anh, có thể giải thích cho anh không? Em sẽ không viết những chuyện... liên quan tới tuổi dậy thì đâu nhỉ ~~ Không cần phải ngại đâu em, anh có thể giải tích cho em mà."
Anghel thở dài bất đắc dĩ, chỉ vào một chỗ trên giấy: "Đây là chữ Hán do thầy dạy cho em. Chữ này rất thông dụng ở quê hương thầy, nội dung em viết đều là định nghĩa của các hằng số vật lý dùng để đo lường tính toán."
Anghel lại chỉ xuống mấy cái ký hiệu trông như con nòng nọc: "Đây là chữ số Ả Rập, là loại giống với đơn vị tính toán của đế quốc Kim Tước chúng ta, chỉ là phương thức ghi chép càng đơn giản trực quan hơn. Ý nghĩa của những chữ số này khi đối ứng với những hằng số vật lý kia giúp chúng ta hoàn toàn có thể ứng dụng để ghi chép rất nhiều thứ."
Anghel nói một thôi một hồi, Lyon cũng không hiểu dù chỉ nửa câu. Chỉ là anh không thèm để ý, bởi càng làm vậy sẽ càng khiến cho năng lực xảo trá của lão già John ngày càng điêu luyện, em trai đáng yêu đơn thuần của mình sẽ càng bị tẩy não nghiêm trọng hơn thôi.
Vốn Lyon còn có chút thông cảm và lo lắng cho tình trạng cơ thể của John, giờ phút này trong đầu anh không còn sót lại chút gì.
Lyon phất phất tay ngăn Anghel thao thao bất tuyệt lại, sau đó anh lấy một phong thư được gấp vô cùng tinh xảo được cất trong bộ giáp của mình ra.
"Được rồi được rồi, em đừng nói nữa, dù sao anh cũng không hiểu, cũng không muốn nghe nữa đâu. À, cầm lấy đi, đây là thư mời của thành chủ. Lần này việc anh kế thừa tước vị của cha còn cần thành chủ và hầu tước Merlin công chứng. Nửa tháng sau chúng ta sẽ khởi hành xuất phát, không phải em luôn muốn nghe buổi hoà nhạc độc tấu của bậc thầy Megève sao? Chờ khi đến Watford, sau khi xử lý xong hết chính sự anh sẽ dẫn em đi rạp hát Hải Dương, để em nghe một lần cho đã!"
Anghel tiếp lấy thư mời, biểu lộ có phần phấn khích. Cậu đã sớm nghe nói ở Watford có nhà âm nhạc lừng danh đế quốc, cho dù là soạn nhạc hay lời ca tụng của ông đều đã đạt đến trình độ nhất đẳng. Dù cho không có duyên mà vẫn có thể gặp được một vĩ nhân như này, có thể nói cậu may mắn đến nhường nào. Cậu rất háo hức chỉ mong chờ ngày anh trai kế thừa tước vị đến thật nhanh.
Nhìn thấy dáng vẻ phấn khích cực kỳ mà vẫn cố gắng nhịn xuống tỏ vẻ bình tĩnh của Anghel, Lyon không nhịn được đưa tay vò rối mái tóc ánh kim rực rỡ của Anghel.
Không ngoài ý muốn, động tác của anh khiến cho Anghel nhìn trừng trừng.
"Em đã nói rồi, đừng có sờ vào tóc của em! Đây là danh dự của đàn ông, quyết không nhượng bộ!"
Ha ha ha ha, Lyon ngẩn ra một lúc rồi đột nhiên ngửa đầu cười to, đến tận nửa ngày mới ngừng lại: "Em vừa mới tròn mười bốn tuổi, còn chưa là đàn ông đâu. Em vẫn chỉ là một đứa con nít thiếu niên chưa lớn thôi."
Hai anh em đùa giỡn một hồi, Anghel vẫn còn đang ở tuổi phát triển, tự nhiên đấu không lại một mãnh hổ khôi ngô cường tráng như Lyon. Cuối cùng Anghel chỉ trừng mắt oán hận về phía Lyon, cậu lại tiếp tục vùi đầu vào làm bài do thầy John giao cho.
Đối với đứa em trai bé nhỏ nóng nảy chẳng để ý gì tới người khác này, Lyon cũng không có cách nào hết, anh chỉ đành sờ mũi tự mình rời đi.
Sau khi Lyon rời đi khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, Anghel mới từ biển cả hằng hà con số bò vào bờ.
Nhìn thấy căn phòng trống rỗng, Anghel biết Lyon chắc chắn rã rời đi rất lâu rồi. Cậu nhìn thời gian, cảm thấy hiện giờ gần như là giờ ăn trưa rồi, cậu bèn mở cửa chính ra. Quả nhiên trên mặt bàn đá tảng đã được đặt sẵn hai phần hộp cơm, nữ hầu trưởng Mana còn đang đem đĩa đồ ăn từ trong hộp ra.
Nhìn thấy súp rau cùng với bánh mì và hoa quả, Anghel có chút buồn bực không vui chút nào.
Cậu rất nhớ đồ ăn do người thầy làm. Đến cả món ăn vô cùng đơn giản như cơm chiên cậu cũng có cảm giác như nó ẩn chứa ma lực thần kỳ, khiến cậu ăn không ngừng như gió cuốn.
Kể từ khi tình trạng cơ thể thầy ngày càng xuống, Anghel không còn được hưởng đồ ăn ngon như vậy nữa.
Lần trước, Anghel thỉnh cầu thầy dạy nấu ăn cho nữ đầu bếp, kết quả thành phẩm làm được sau cùng đơn giản mà nói là vô cùng thê thảm.
Ài... Tứ chi thầy bây giờ gần như khô héo, đoán chừng tương lai không còn có thể thưởng thức đồ ăn của thầy nữa.
Mana bưng súp đi lên lầu cho John đang phát bệnh ăn, còn ở phía xa Anghel vẫn đang đắm chìm trong cảm giác bi ai.
Cơm nước xong xuôi, Anghel vào nhà, vừa hay cậu nhìn thấy Mana từ tầng hai đi xuống.
"Thím Mana, thầy tỉnh rồi sao?"
"Nhị thiếu gia, John tiên sinh đã tỉnh rồi." Mana lấy đĩa sứ trông sạch sẽ ra, ánh mắt vẻ cưng chiều: "Hôm nay khẩu vị John tiên sinh rất tốt, toàn bộ súp đều uống hết."
"Vậy là tốt rồi, để ta đi lên xem thầy một chút."
Nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ chạy lên lầu của Anghel. Mana cúi đầu cười khẽ. Trang viên Pat bây giờ là do hai thiếu gia làm chủ. Đại thiếu gia ứng đối bên ngoài mặt lạnh cao ngạo, nhị thiếu gia thì điểm tĩnh ôn hòa. Không ai ngờ rằng hai vị thiếu gia này kỳ thật vẫn chỉ là những đứa trẻ chưa trưởng thành. Biểu hiện bề ngoài thì cực kỳ mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm bên trong lại khá mềm lòng. Cũng chỉ khi ở trước mặt người hầu, họ mới buông lỏng cảnh giác xuống, thể hiện sự hồn nhiên đúng với tuổi của mình.
"Thầy!"
Anghel mở cửa lầu ra. Bên trong là một ông già đang nằm trên ghế ở ban công, ở phía sau ông là một người hầu câm đang kính cẩn đứng bên cạnh.
Sắc mặt ông hiện đã vàng bủng, làn da thì khô quắt, dung mạo bề ngoài thì hoàn toàn khác so với người bản địa nơi đây, mang đến cho người khác một cảm giác dị vực nồng đậm. Con mắt ông dù đã hơi đục ngầu nhưng vẫn còn có chút con ngươi màu đen trên mắt.
Ông chính là bậc trưởng bối mà Anghel tôn kính nhất kể từ khi cha cậu mất, cũng là người thầy trong cuộc sống của Anghel, John.


1 Bình luận