• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01: Thiếu niên Anghel

1 Bình luận - Độ dài: 2,100 từ - Cập nhật:

Tỉnh Jametzan, thị trấn Grew.

Khi tháng đất đông cứng vừa đến, có một thị trấn nhỏ cách xa trung tâm đế quốc Kim Tước bỗng nghênh đón một đoàn kỵ sĩ giáp bạc giương cao huy hiệu và cờ họ tộc của gia tộc.

Trong thị trấn Grew có một ông lão học giả tên là Palsha. Khi Palsha nhìn thấy hình ảnh trên lá cờ, ông trợn tròn mắt sợ hãi, mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng ròng.

 —— Mãnh hổ đạp mãng, mãng triền mãn nguyệt.[note74936]

Bên cạnh Palsha là thợ rèn duy nhất trên thị trấn, Dim, đồng thời cũng là hàng xóm của ông. Khi nhìn thấy dáng vẻ của ông hàng xóm, Dim vừa hút thuốc lào vừa buồn bực hỏi:  "Này lão già, ông làm sao vậy... Chẳng lẽ ông biết lai lịch của đám kỵ sĩ này?"

Palsha hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói với Dim: "Nếu tôi không nhìn lầm, biểu tượng trên cờ họ tộc này thuộc về gia tộc Grace."

Gia tộc Grace?! Sau khi nghe vậy, Dim ngơ ngác quay đầu về phía ông lão Palsha.

"Ông chắc chắn mình không nhìn lầm chứ?"

Không đợi Palsha trả lời, dường như Dim đã nghĩ đến điều gì đó. Chợt toàn thân gã run lên, lập tức gã liền cắm đầu cắm cổ chạy về tiệm thợ rèn nhỏ hẹp chật chội của mình. Ngay sau khi đã cài then chốt cửa lại, gã vẫn không khỏi run rẩy.

Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của Dim thông qua cửa sổ thủy tinh cửa hàng thợ rèn, Palsha không khỏi lắc đầu. Nếu là ngày xưa, dĩ nhiên ông sẽ cười lăn cười bò trước bộ dạng thảm hại của người bạn xấu này. Nhưng khi nghĩ lại chuyện gia tộc Grace bỗng dưng lại đến thị trấn Grew hôm nay, ông mới nhớ tới chức trách của gia tộc Grace. Như vậy có thể hiểu tại sao Dim lại sợ hãi đến vậy.

Palsha hồi tưởng lại những lời đồn mình từng nghe từ đám thợ săn trò chuyện ở quán rượu trong thành.

Gia tộc Grace, hay còn được gọi là cột sống của đế tước Kim Tước, đã sản sinh ra 6 vị Đại tướng trong quân đội. Những người này đều lập được công trạng hiển hách trong những cuộc chiến chống lại quân xâm lược bên nước địch. Hơn nữa mỗi một lần chiến tranh, các thành viên trong gia tộc Grace cũng không phải trốn ở nơi ẩn núp an toàn rồi chỉ tay năm ngón mà mỗi một người đều là chiến sĩ ở doanh trại tiên phong cho những tuyến đầu quan trọng nhất. Họ không e ngại chiến đấu, lại hữu dũng hữu mưu. Cho nên một gia tộc sở hữu năng lực tự thân, bối cảnh và danh vọng như vậy rất tự nhiên sẽ nắm giữ mạch sống quân sự của cả một đế quốc.

Gần nhất, đế quốc Kim Tước cùng quốc gia lân cận Heilan đang ở trạng thái xung đột, biên giới của vương triều Heilan lại cách thị trấn Grew cũng không xa, mà lúc này kỵ sĩ gia tộc Grace lại đến... Có lẽ, chính là vì như thế.

Palsha suy đoán có hai mục đích, trưng binh hoặc bố trí phòng thủ, hoặc có lẽ là cả hai.

Cho dù là vì mục đích nào, đối với thợ rèn Dim mà nói đều là trí mạng. Bởi vì luật pháp trưng binh của đế quốc Kim Tước nói rất rõ: Khi bước vào thời chiến, mỗi một khu vực thành trấn đều sẽ trưng binh, mỗi nhà nhất định phải phái ra một người trưởng thành, hoặc là giao nộp một trăm kim tệ để được nhận một thẻ miễn lệnh trưng binh. Nhà Dim chỉ có một mình gã là nam, mà gã vẫn chưa quá tuổi nhập ngũ, nếu giờ mà gã bị gọi đi thì lấy ai bảo vệ cuộc sống của vợ gã mai sau bây giờ. Về phần giao nộp kim tệ ư? Ở toàn bộ thị trấn Grew, chỉ có gia tộc Pat có thể có dư một trăm kim tệ. Phải biết, chỉ một kim tệ liền đã đầy đủ cho sinh hoạt nhà gã trong nửa năm trời.

Sau khi trải qua cảm giác kinh ngạc ban đầu, Palsha nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Ông là một kẻ độc thân, hơn nữa tuổi già cũng đến gần rồi, không còn thuộc phạm vi trưng binh nữa, nên ông cũng không lo lắng gì. Thậm chí, ông còn có ý nghĩ quan sát động tĩnh của gia tộc Grace.

Hửm, bọn họ không đi gặp thị trưởng thị trấn Grew, chẳng lẽ không phải là trưng binh?

Palsha tiếp tục quan sát, hóa ra đội kỵ sĩ gót sắt này trái lại lại đi một nơi khác.

... Toà nhà kia, dù cho là vào tháng đất đông cứng, vẫn như cũ tràn ngập hoa thơm nở rộ - biệt thự tử tước Pat.

...

Trang viên Pat.

Hai người hầu gái đeo khăn trùm đầu bằng vải bố màu vàng nhạt đang vừa làm việc, vừa xì xáo bàn tán.

Đối tượng mà hai người đang nói, chính là hai cậu thiếu gia nhà họ Pat.

"Ông chủ và phu nhân đã mất hai năm. Dựa theo pháp luật đế quốc, ngay khi tiết sương giáng của tháng đất đông cứng kết thúc cũng là lúc đại thiếu gia kế thừa tước vị." Trong đó là một cô hầu gái trẻ với khuôn mặt trái xoan nói với vẻ lo lắng: "Cũng không biết sau khi đại thiếu gia kế thừa tước vị, tình hình của nhị thiếu gia sẽ thay đổi hay không."

Bà hầu gái trung niên mặt rỗ cười: "Olga, chuyện của những ông lớn, hai tôi tớ như chúng ta vẫn nên ít nói lại thì hơn. Với lại, tôi cảm thấy cô nên đừng nên phiền lòng nữa. Mặc dù cô đang đảm nhiệm công việc phục vụ cho nhị thiếu gia ở vườn trà, nhưng dù sao vườn trà lại cách gia chủ quá xa. Có lẽ cô cũng không biết, quan hệ của đại thiếu gia và nhị thiếu gia tốt như nào đâu. Cô cũng yên tâm đi, mấy cái kịch bản ca kịch rẻ tiền nhà quyền quý sẽ không xuất hiện trong trang viên chúng ta đâu."

Lúc này, tiếng vó ngựa chạy lộc cộc vang lên từ đường nhỏ bên ngoài vườn trà.

Ngựa hí cất vó, một kỵ sĩ đứng tại cổng vườn trà cởi mũ giáp xuống.

Đó là một người thanh niên tóc nâu tràn đầy khí chất nam tính, ánh phản quang càng khiến đường nét trên gương mặt anh thêm sắc sảo. Vẻ ngoài vốn đã khôi ngô tuấn tú của anh ở giờ phút này càng trở nên phi phàm.

Đôi mắt màu xám tro của người thanh niên lướt qua hai người hầu gái. Anh trực tiếp lướt qua Olga, tập trung ánh mắt hướng về người bà hầu gái trung niên.

"Chào buổi chiều, nữ hầu trưởng Mana."

Mana đưa tay ra khỏi giỏ trúc, chào hỏi theo nghi thức với người kỵ sĩ:

"Chào buổi chiều, thiếu gia Lyon."

Lyon nhìn lướt qua lá trà mới hái trên tay trong giỏ trúc của Mana một cách bất đắc dĩ: "Em trai ta lại đi tìm lão già kia?"

Mana cúi đầu xuống, cung kính nói: "Thiếu gia Anghel vẫn đang học bài cùng John tiên sinh."

Lyon nhếch miệng, thấp giọng lẩm bẩm: "Học bài? Lão già kia không biết ăn phải cái bả gì mà mắc bệnh thần kinh. Cứ mỗi ngày đều lảm nhảm những chuyện hoang đường. Thế mà đứa em trai lại hướng lão học hỏi. Mỗi ngày còn muốn cung phụng lá trà. Rõ ràng lão là một tên điên mà. Cũng không biết em trai mình sao lại giở chứng, nhất quyết đòi muốn học tập lão."

Lyon bực bội kéo cương ngựa: "Được, ta đã biết. Các người làm việc đi, bây giờ ta sẽ đi gặp nó."

Sau khi nói xong, Lyon xỏ chân thúc ngựa, nhanh chóng rời đi.

Một lúc lâu sau, Lyon đi vào rìa trang viên phía Đông Nam, trên một ngọn núi nhỏ gần rừng là một tòa nhà sàn gỗ được xây dựng khá tinh xảo. Phong cách kiến trúc của ngôi nhà này vô cùng kỳ lạ, mái cong vút, hai tầng song song, trừ một bên tựa vào đất liền nối với nhà chính, ba mặt còn lại đều lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn dựa vào các cột trụ để chống đỡ.

Ngôi nhà sàn này, bất kể là phương thức xây dựng hay hình dáng, phong cách, đều hoàn toàn khác biệt với đặc điểm kiến trúc của đế quốc Kim Tước, thậm chí những quốc gia khác mà Lyon từng đến cũng không có phong cách tương tự.

"Đúng là một công trình thần kỳ! Ba mặt lơ lửng trên bầu trời cao vút mà vẫn vững chãi không hề lay chuyển." Mặc dù trong lòng Lyon oán trách lão già John đã cướp đi sự chú ý của em trai, nhưng anh cũng khá thán phục tay nghề kiến trúc đáng kinh ngạc của John. Chỉ là anh chưa bao giờ thể hiện điều đó trên mặt. Hơn nữa, ngoài ngôi nhà sàn trước mắt, Lyon không còn thấy nể phục John ở điểm nào khác, biết đâu phương pháp làm nhà sàn này ở "quốc gia" của John lại rất phổ biến thì sao? Dù cho John đã ở trang viên Pat gần hai mươi năm, Lyon cũng chưa từng biết quốc gia của John là ở đâu.

Anh đẩy cổng rào bước vào, trong sân của ngôi nhà sàn có trồng một ít rau củ quả, trên giàn bên cạnh còn có những dây leo đã héo úa bò đầy, loại dây leo này vào tháng thu hoạch sẽ kết ra rất nhiều "chùm treo", John gọi đó là nho. Lyon đã từng ăn, vị khá ngọt, nhưng vào tháng này thì đã qua mùa ăn nho rồi.

Vừa mở cánh cửa trúc của nhà sàn, anh liền thấy trong căn phòng không lớn có một thiếu niên với ngũ quan tinh xảo đang vùi đầu vào cuộn giấy da dê, dùng bút lông vũ chấm mực bên cạnh, nhanh chóng ghi chép gì đó.

Lyon lại gần, cho dù anh đã cố ý đi nhẹ bước, nhưng đôi ủng giáp bằng đồng khi tiếp xúc với sàn gỗ vẫn phát ra những tiếng "đông đông đông" rất lớn.

"A, anh về rồi à?" Cậu thiếu niên đặt một dấu chấm trên giấy da rồi ngẩng đầu nhìn người vừa đến, giọng nói trong trẻo và phóng khoáng, mang theo cảm xúc thân mật nồng đậm.

"Em trai thân yêu Anghel của anh. Nghe giọng của em, chẳng lẽ em biết hôm nay anh sẽ về à?" Lyon cười nói.

Anghel nhún vai, khóe miệng mỉm cười: "Cái đó thì em không biết, chỉ là trả lời như vậy sẽ khiến em có vẻ giành được thế chủ động hơn một chút."

"Lão già đó dạy em thế à?"

Anghel lắc đầu: "Chuyện này mà cũng cần dạy sao? Lúc còn sống cha chẳng phải cũng thích nói chuyện như vậy à."

"Vậy nếu người khác hiểu lầm là em biết ý đồ của họ, nên sau khi vào không nói gì, em sẽ mở lời thế nào?" Lyon nhướng mày.

"Em cũng sẽ im lặng, đợi họ nói trước."

"Nếu họ cứ im lặng thì sao?"

Anghel bĩu môi: "Vậy thì khó xử rồi. Nếu là em, em sẽ quay người rời đi, để tránh không khí càng thêm khó xử. Nếu đối phương gọi em lại, tự nhiên sẽ có chuyện kế tiếp."

Lyon cười gật đầu, cũng không bình luận gì về điều này, mà nhìn quanh phòng một lượt.

"Lão già John đâu rồi?"

Vừa nghe Lyon nhắc đến John, Anghel khẽ nhíu mày, trong mắt lộ vẻ lo lắng: "Anh cũng biết mà, sức khỏe của thầy ngày càng tệ, các bộ phận trên cơ thể thầy đang dần teo lại. Mới hôm kia, hai chân của thầy đã hoàn toàn không thể cử động được nữa rồi. Vừa rồi thầy mới bôi thuốc xong, giờ đang nghỉ ngơi trên lầu."

Ghi chú

[Lên trên]
dịch thô ra là mãnh hổ đạp mãng xà, mãng xà quấn trăng tròn.
dịch thô ra là mãnh hổ đạp mãng xà, mãng xà quấn trăng tròn.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

nghe có vẻ thú vị....
Xem thêm