Tập 05 Khúc ca của thần thánh
Chương 108: Ẩn giấu bên trong mặt nạ
0 Bình luận - Độ dài: 1,842 từ - Cập nhật:
Bóng dáng của vu nữ đang lướt qua trên bầu trời thành phố Minh Quang.
Bởi vì hiện tại cô ấy đang sử dụng danh tính của [Hy], nên Willis không tiền triệu hồi [Thần chi vũ], đôi cánh độc quyền này dành riêng cho nữ mục sư. Nhưng với tư cách là một người chơi hàng đầu cấp 110, cô ấy không lo vì điều này mà mất đi khả năng bay.
Trên thực tế, trong số các kỹ năng được ban cho bởi [Mặt nạ Ngự Hồ][note76103], có một khả năng di chuyển rất tiện lợi. Thậm chí nó có thể cho phép cô bạch hồ giữ chân mình cách mặt đất và di chuyển trên không trung mọi lúc.
Kỹ năng này được gọi là [Tam Đồ Du]. [note76104]
Giống như điệu nhảy hoa bỉ ngạn trước ở chỗ kia, hầu hết các năng lực của Hy đều có xu hướng liên quan đến linh hồn và các vật thể không có cơ thể vật lý. Chẳng hạn như dẫn dắt người chết và giải thoát linh hồn. Tóm lại, nó phù hợp hơn để đối phó với người chết và ma quỷ.
Và về cơ bản đây chủ yếu là một khả năng hỗ trợ.
Còn về thuật ngữ "Tam Đồ"[note76105], chắc chắn nó có nghĩa là thế giới ngầm, tức là Minh phủ.
Ý nghĩa của kỹ năng Tam Đồ Du có thể tượng trưng cho khả năng của Hy, giúp cô có khả năng đặc biệt là di chuyển tự do trên Minh Hà(con sông của địa phủ) mà không màng đến sự sống và cái chết.
Mặc dù bản thân cô Willis không có cảm xúc sâu sắc nào về các kỹ năng này.
Dù sao thì cô nàng đã nắm giữ rất nhiều ma pháp phục sinh vô lý. Tuy rằng năng lực do [Mặt nạ Ngự Hồ] ban cho khá tốt, nhưng so với các kỹ năng của hình dạng thật vẫn có chút vô dụng.
Cho nên, [Mặt nạ Ngự Hồ] chỉ là một trang bị Bán Thần khí.
Tận dụng sức mạnh của kỹ năng [Tam Đồ Du], Willis hiện đang trên đường đi tìm ai đó.
Vâng...nói chính xác hơn thì đối phương có thể không phải là con người.
Vũ điệu của Hoa bỉ ngạn bờ bên kia] cho phép những linh hồn bị sức mạnh của Người Vô Diện đồng hóa được nghỉ ngơi trong thanh thản. Đồng thời, thông qua sự giao thoa ngắn ngủi giữa các linh hồn, sự tồn tại vượt trội hơn Người Vô Diện và thứ được chúng gọi là "Chủ nhân" cũng được Willis mơ hồ tiếp xúc trong quá trình này.
Tên kia đang ở trong thành phố này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nó chính là kẻ chủ mưu thực sự đứng sau cuộc bạo loạn Vô Diện ở thành Quang Minh.
Không, có lẽ nên gọi là... "Hắn ta".
Chẳng mấy chốc, cô gái đã tìm thấy mục tiêu của mình.
Cô ấy rơi từ trên không xuống, bước xuống con đường lát đá cuội sạch sẽ và gọn gàng rồi nhìn xung quanh.
Đây là một ngôi nhà có sân trong ngoài trời nằm ở ngoại ô của quận Minh Quang, không nghèo nàn cũng không sang trọng.
Không xa, có thể thấy dòng nước trong vắt của hồ nước chảy qua. Một vài cây cổ thụ đã khá già nhưng cành được cắt tỉa gọn gàng nằm rải rác xung quanh hồ. Dưới những tán cây là một đình đá có bốn ghế đá và một bệ tròn. Mặc dù rất sạch sẽ, nhưng những vết loang lổ trên bệ đá không thể nghi ngờ chỉ ra rằng nó cũng khá cũ.
Rõ ràng, đây là một dinh thự gia đình tôn giáo nhỏ rất phổ biến ở Thánh quốc, có một số tài sản và lịch sử nhất định, nhưng không đặc biệt giàu có.
Hầu hết những gia đình này đã tạo nên vận may của họ trong cuộc Chiến tranh Ác ma lần thứ ba cách đây 300 năm. Thành tích anh hùng của tổ tiên họ trong cuộc chiến tranh đó đã giành được lời khen ngợi từ Hội Thánh giáo vừa mới thành lập công nhận, đó là một giáo hội luôn muốn thu phục mọi người. Điều này đặt nền tảng cho những gia đình nhỏ này phát triển.
Khi chúng ta gọi là "gia đình", chúng ta thường hiểu chúng bao gồm ba hoặc bốn thế hệ, hoặc hơn mười người trong nhà. Đối với những gia đình nhỏ hơn, thậm chí có thể chỉ có hai thế hệ gồm cha mẹ và con cái.
Khi chúng ta gọi là gia đình, thường bao gồm ba hoặc bốn thế hệ, hoặc hơn mười người. Đối với những gia đình nhỏ hơn, thậm chí có thể chỉ có hai thế hệ, cha mẹ và con cái.
“………………”
Sân trong yên tĩnh đến rùng rợn, không có dấu hiệu của sự sống. Sau khi nhìn quanh một cách cẩn thận, cô gái không ở lại bên ngoài. Thay vào đó, cô quay lại và đẩy cánh cửa chính không khóa của phòng trong và bước vào bên trong.
Cô ngay lập tức bị thu hút bởi quang cảnh của sảnh chính.
Ánh sáng hơi mờ, có vẻ như gia đình này không thích dùng đèn ma thuật lắm, vì có rất nhiều ngọn nến chưa thắp được đặt ở các góc trong đại sảnh.
Willis biết rằng tình trạng này thực sự tồn tại trong nhiều gia đình tôn giáo của Thánh quốc. Họ dường như tin rằng cầu nguyện dưới ánh sáng tự nhiên hoặc ánh nến là dấu hiệu của sự tôn trọng đối với Nữ thần Ánh sáng. Nhưng sử dụng ma thuật ánh sáng quá sáng sẽ làm lu mờ hình ảnh Nữ thần và thể hiện sự thiếu tôn trọng đối với Nữ thần.
Cô không biết phong tục kỳ lạ này lan truyền như thế nào.
Nếu như cấp độ ánh sáng ma thuật này có thể lu mờ đi vẻ rạng rỡ của nữ thần thì vị thần kia quả thực quá đáng xấu hổ.
Nhìn thấy hoàn cảnh như vậy, cô gái thầm liên tưởng.
Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ tồn tại trong chốc lát, ánh mắt của cô nhanh chóng chuyển sang bóng người đang quỳ ở góc đại điện, quay lưng về phía cửa, khẽ lẩm bẩm.
"Tín đồ Jeremy xin gửi đến ngài lời cầu nguyện chân thành... Xin hãy ban cho con Ánh sáng thiêng liêng... và xua tan..."
"Xin chào."
Tiếng kêu khẽ của cô gái cắt ngang lời cầu nguyện trầm thấp của người đàn ông, giống như một tia sáng xuyên qua màn sương mù, trong nháy mắt quét sạch bầu không khí u ám và nặng nề trong phòng.
Cô đẩy cửa chính mở toang cả hai bên, ánh sáng bên ngoài chiếu thẳng vào nhà, chiếu lên lưng kỵ sĩ và tạo nên cái bóng dài.
“Hửm? Ai vậy…?”
Như thể bị giọng nói đột ngột làm cho bối rối, người đàn ông tên Jeremy Murray từ từ quay đầu lại. Đôi mắt hơi đục của anh chạm phải đôi mắt xanh bạc trong vắt của cô gái cáo trắng đang lơ lửng trên không trung.
"Cô là... người trước kia đi cùng Thánh nữ điện hạ sao? Tôi muốn hỏi cô có sao cô đột nhiên đến thăm tôi như vậy? Điện hạ có lệnh gì mới muốn truyền đạt không?"
"Jeremy Murray... thì ra đó là ngươi." [note76106]
Hai bên hoàn toàn không có bất kỳ lời nói nào, khiến cho sắc mặt của người đàn ông càng thêm khó hiểu. Cuối cùng, anh ta đứng dậy, phủ một tấm vải trắng lên bức tượng Nữ thần Ánh sáng trên bàn tế lễ. Cơ thể không mặc áo giáp trắng như tuyết của Thánh kỵ sĩ mà tiến về phía trước vài bước.
"Cô... Tôi nhớ cô tên là Tiểu thư Hy, đúng không? Vậy cô muốn làm gì? Nếu là điều tra tình tiết của vụ án trước, tôi đã nói hết mọi chuyện tôi biết cho các người rồi. Cô thấy đấy, hiện tại tôi đang theo lệnh của Thánh nữ điện hạ tạm thời nghỉ ngơi ở nhà, chưa trình diện để làm nhiệm vụ. Cho dù cô là người thân cận của điện hạ, đột nhập vào nơi ở riêng tư mà không xin phép thì cũng có chút..."
Không để ý đến lời giải thích có phần bất lực và thấp kém của Jeremy, Willis chỉ liếc nhìn đại sảnh của phòng trong, bên trong chỉ còn lại bọn họ, thản nhiên nói.
"Ngươi phái toàn bộ gia tộc Murray và đám hỗn tạp kia đi tấn công Thánh điện Quang Minh sao? Chẳng trách viện quân đến chậm như vậy."
"Hả?"
Như thể bị lời nói của cô bạch hồ dọa sợ, Jeremy đột nhiên tiến lên hai bước, như muốn che miệng cô gái lại. Nhưng Willis chỉ nghiêng người sang một bên và tránh đòn tấn công của hắn ta.
Trước khi kịp quay lại, cô đã nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn và lo lắng của một người đàn ông trong không khí.
"Tiểu thư Hy, cô không thể nói như vậy được! Cho dù Jeremy có dũng khí gấp mười lần, tôi cũng không dám tấn công Minh Quang Tự? Phụ thân và những người khác chỉ là muốn làm gì đó. Nếu cô không tin tôi..."
"À, điều đó ngươi nói không sai."
Cô gái chống cằm vào ngón tay và nghiêng đầu suy nghĩ.
"Tất nhiên Jeremy Murray không dám tấn công Thánh điện Quang Minh. Anh ta không có ý tưởng cũng như khả năng để làm như vậy. Nhưng lời nói của ngươi có thể không giống vậy.”
“Khoan đã, chính xác thì cô đang cố nói gì…”
*Phun trào*
Một luồng ma lực sâu thẳm đột nhiên xuyên qua lồng ngực của người đàn ông, từ trong lỗ hổng đáng sợ kia, vẫn có thể nhìn thấy một viên bảo thạch màu đen phát ra ma lực vô tận, nhẹ nhàng trôi nổi bên cạnh cô gái cáo trắng.
Trái tim yếu đuối và là bộ phận quan trọng nhất của con người đã bốc hơi thành tro bụi trong chớp mắt. Nhưng chùm tia sáng chính xác và dữ dội không gây tổn thương cho bất kỳ tấc da thịt nào ngoài phạm vi của cơ thể. Động tác xoay người của người đàn ông cũng đồng thời bị đông cứng.
"Ngươi thực sự thích diễn loại kịch tẻ nhạt này, dù biết mình đã bị phát hiện vẫn phải giả vờ diễn kịch để làm lãng phí thời gian của cả hai bên sao?"
"Vậy, [Chủ nhân của đám Người Vô Diện] là người không chịu được thua cuộc à?"


0 Bình luận