• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chapter 40: Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

1 Bình luận - Độ dài: 1,414 từ - Cập nhật:

Chờ đợi trong quán cà phê mà Koi và tôi từng đến trong buổi hẹn đầu tiên khi đã trưởng thành tôi đang gõ chân liên tục xuống sàn.

Ờ thì, nói là “chờ đợi kiên nhẫn” thì hơi quá lời!

Quán cà phê hiện đại tuyệt đẹp này trông vẫn y hệt như cái ngày hôm đó.

Thế nhưng… có gì đó khác lạ.

Dù tôi có đưa mắt nhìn quanh bao nhiêu lần, cũng không thể tìm thấy bất kỳ sự thay đổi nào.

Những chiếc bàn trắng góc cạnh kết hợp cùng ghế đẩu đồng bộ, được sắp xếp gọn gàng. Không gian sạch sẽ, đẹp như tranh vẽ, mà vẫn mang nét ấm cúng, thân thuộc.

Tại sao tôi lại đang miêu tả lại mấy thứ này? Rõ ràng vẫn là quán cà phê đó mà!

Nhân viên ở đây đã giữ mọi thứ đúng y nguyên như cũ, chắc cũng là trạng thái bình thường của quán này.

Vậy người thay đổi là… tôi sao?

Nhịp tim tôi rối loạn, không khớp nổi với tiếng gõ chân liên tục.

Thật kỳ lạ khi phải ngồi đợi thế này. Mấy lần gần đây, tôi toàn là người đến muộn nhưng hôm nay thì tôi lại đến trước.

Ngay sau cuộc điện thoại với Koi và tin nhắn xác nhận, tôi không ghé đâu cả mà đi thẳng tới đây.

Mayu cũng vừa kết thúc buổi stream ngay lập tức sau khi trấn an người xem rằng cô ấy không hề bỏ rơi họ.

Người xem của cô ấy.

Chỉ nghĩ đến cách gọi đó thôi mà tôi đã thấy khó chịu.

Chẳng lẽ tôi giờ đây lại tách mình ra khỏi fandom đến mức dùng từ như thể mình không còn là một phần của nó? Tôi Akira, kẻ từng thề sống chết là fan cuồng số một.

Tình cảm ấy vẫn chưa hề thay đổi.

Giống như quán cà phê này, tình cảm tôi dành cho Mayu không hề phai nhạt.

Chỉ là… giờ tôi không còn yêu một mình cô ấy nữa.

Ờm…

Nói vậy cũng hơi khập khiễng! Thực tế thì số người tôi dành tình cảm đặc biệt vẫn là… một người. Nhưng giờ tôi biết rằng người đó có thể là hai trong một.

Koi và Mayu.

Có thể là cùng một người.

Tôi ngừng gõ chân. Một làn sóng tự vấn ập đến.

Tất cả mọi chuyện… theo cách nào đó đều có lý, dù vô cùng phức tạp.

Sakura từng nói rằng sau khi biết mình được nhận nuôi, Koi đã rất lạc lõng. Và rồi có ai đó, chính là Mayu đã giúp cô ấy tìm lại bản thân. Giúp cô ấy hiểu mình là ai.

Đến giờ vẫn chỉ là giả thuyết, nhưng nếu đây là một trò ghép hình, thì tôi vừa đặt vào mảnh cuối cùng.

Chỉ có điều, sau khi hoàn thành, tôi nhận ra bức tranh không hề giống hình mẫu trên hộp.

Thay vào đó là một thứ gì đó quý giá hơn rất nhiều…

Nghĩ lại thì, chuyện này thật buồn cười.

Koi là người giúp tôi vượt qua nỗi nhớ Koi, và rồi Mayu lại là người khiến tôi quên đi Koi tôi không cần phải nói thêm, nghe vậy đã thấy xấu hổ rồi.

Như thể tên cô ấy được gọi ba lần sẽ triệu hồi cô ấy đến, một gương mặt thân quen và vô cùng đáng yêu bước vào quán.

Cô ấy dễ thương kinh khủng.

Mấy lọn tóc nhuộm hồng thứ mà tôi từng nghĩ là học theo Mayu giờ đây mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

“Cậu đang nhìn tôi kiểu gì thế? Kỳ quặc quá.”

Koi buông một câu trêu chọc, khiến thế giới đầy màu sắc trong đầu tôi tan biến, kéo tôi trở lại thực tại.

“Câu đó đau đấy. Tôi không định giả vờ như không đâu.”

Tôi ôm ngực giả vờ như vừa bị đâm trúng tim.

Cô ấy đứng đó, quan sát tôi một lúc, khiến tôi cảm thấy bị soi mói kinh khủng.

Rồi Koi bước tới, giơ tay rút con dao tưởng tượng ra khỏi ngực tôi.

Khoảng cách giữa hai đứa chỉ còn vài phân, tôi có thể cảm nhận hơi thở cô ấy xuyên qua lớp áo.

Chúng tôi nhìn nhau, mắt chạm mắt, quá lâu đến mức…

Khá khó xử thật!

“Cái này kỳ thật hả?”

Tôi quay mặt đi khi Koi đang cố tìm chút an ủi từ hành động “rút dao cứu người” của mình, cố gắng trả lời thành thật nhất có thể:

“Ờm… cũng không kỳ hơn tôi đâu, đúng không?”

Tôi quay lại nhìn cô ấy, nhưng lúc này Koi cũng đang nhìn đi hướng khác.

“Thường thì rút dao ra khỏi vết thương sẽ khiến chảy máu nhiều hơn và nạn nhân chết nhanh hơn.”

“Đó là góc nhìn của cậu về việc này á!?”

Tôi giật lùi một bước, xoa ngực như thể vết thương kia thật sự vẫn còn đau âm ỉ.

Một nhát đâm chí mạng thật sự luôn!

Koi chú ý đến tôi lùi lại.

“Thế cái khí thế lúc gọi điện đâu rồi?”

Câu hỏi ấy kéo tôi về thực tại nhắc nhở tôi lý do vì sao mình có mặt ở đây. Một lần nữa, hàng tá điều tôi muốn nói trào lên trong đầu, đến mức miệng tôi không theo kịp.

Nhưng chưa kịp lên tiếng, Koi giơ tay ra, ra hiệu bảo tôi dừng lại ít nhất tôi nghĩ thế.

“Trước khi cậu nói gì, tôi cũng… muốn nói một chuyện… Tớ…”

Cô ấy lắp bắp, chưa nói được tròn câu.

Dễ thương quá mức chịu đựng.

Tôi quyết định cứu cô ấy khỏi cơn bối rối, bước lên và mỉm cười.

“Tớ biết.”

Tôi thấy mình như nam chính trong shoujo anime khi thốt ra câu đó, cảm giác ngầu thật sự lan khắp cơ thể.

Nhưng khi nhìn lại, sắc mặt của Koi đã trắng bệch.

Câu đó tệ đến vậy sao!?

Gần như sắp bật khóc, Koi nói:

“N-nhưng. Gì cơ?”

Và rồi, như một hành động khiến bản thân xấu hổ tới cuối đời, tôi làm một điều sẽ ám ảnh tôi và cả cháu chắt đời sau:

“Dun! Dun! Dun!”

Câu bắt chước giọng Mayu khiến linh hồn tôi đen thui, nhưng lại làm Koi phá lên cười.

“Cậu vẫn tệ như lần đầu luôn đấy!”

Tôi đang cố gắng hết sức rồi, biết không? Tôi đâu có luyện tập cả ngày như ai kia đâu!

Cô ấy lau nước mắt có thể là vì buồn, mà cũng có thể vì vui rồi thở ra một hơi thật sâu.

“Ở bên tớ sẽ rất khó đấy. Tớ không thể giải thích được hết, nhưng tớ thật sự muốn ở bên cậu. Chỉ là… mọi chuyện phức tạp lắm. Giữ bí mật, fan hâm mộ, quỹ thời gian bị chiếm hết tất cả những thứ đó. Tớ yêu việc mình đang làm, nhưng không có nghĩa cậu cũng phải như vậy.” [note74838]

Tôi vừa nghe gì thế?

Muốn ở bên cậu.

Muốn ở bên cậu.

Muốn ở bên cậu…!?

Giờ thì mặt tôi mới bắt đầu ướt!

Một giọt nước mắt lăn xuống không biết là do hạnh phúc hay do xúc động, ai mà phân biệt nổi.

Sau bao nhiêu chuyện, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nghe thấy Koi thật lòng như vậy.

Và tôi cũng thế.

Quán cà phê vẫn vậy, nhưng hai đứa tôi thì đã rất khác.

“Điều đó không thay đổi được gì đâu. Vậy… cậu có muốn ở bên tớ không?”

Koi mỉm cười lúc đầu chỉ thoáng qua, rồi dần nở rộng khi cô ấy nắm lấy tay tôi và kéo tôi đứng dậy.

“Dĩ nhiên rồi. Đồ ngốc.”

Cô ấy kéo tôi lại gần, từng centimet một như xóa nhòa cả thời gian.

Đây chính là cái được gọi là khoảnh khắc kỳ diệu trong anime. - Chắc là hôn rồi, tác giả viết ngắn gọn quá ♡⁠(⁠>⁠ ⁠ਊ⁠ ⁠<⁠)⁠♡ . [note74840]

Không có pháo hoa hay ánh sáng lấp lánh, nhưng giờ tôi hiểu tại sao người ta lại vẽ như vậy không phải vì điều gì siêu nhiên, mà bởi vì cảm giác ấy thật sự đặc biệt hơn bất cứ thứ gì tôi từng biết.

____________________

Cảm giác mơ hồ thế nào ấy nhỉ :))

Ghi chú

[Lên trên]
Này cx tính là tỏ tình ấy hả, tác ko viết cảm xúc hơn được à
Này cx tính là tỏ tình ấy hả, tác ko viết cảm xúc hơn được à
[Lên trên]
She pulls me closer and with every inch, my thoughts become so incredibly muddled that time itself doesn’t even seem too present. This is it, this is one of those magical moments they talk about in anime.
She pulls me closer and with every inch, my thoughts become so incredibly muddled that time itself doesn’t even seem too present. This is it, this is one of those magical moments they talk about in anime.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận