• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chapter 20: Này không phải là chuyện tình lãng mạn đâu nhé!

0 Bình luận - Độ dài: 1,553 từ - Cập nhật:

Sau khi nói cho Chika địa chỉ nhà, chúng tôi bắt đầu đi về phía căn hộ của tôi.

Việc này… thực sự là một bước tiến lớn. Ngay cả Koi, người bạn thân của tôi bao năm qua, còn chưa từng biết tôi sống ở đâu.

Dù đúng là có một quãng thời gian dài chúng tôi không liên lạc, nhưng mà, vẫn thấy hơi lạ.

“Cậu đang suy nghĩ rất nhiều về chuyện này đúng không?”

Khả năng đọc suy nghĩ của Chika thật sự quá phi thường, dù tôi đã chứng kiến nó suốt cả ngày hôm nay.

“Không, chỉ là… chuyện này lần đầu xảy ra thôi.”

Nói ra câu đó tự nhiên thấy hơi buồn buồn.

Ý tôi không phải là đây là lần đầu tôi được một cô gái chở về nhà… mà là, đây là lần đầu tôi từng đưa ai đến gần nhà mình – dù chỉ là đứng bên ngoài.

“Nếu điều đó khiến cậu thấy đỡ ngại, thì với tôi cũng là lần đầu tiên.”

Giọng nói của Chika khẽ trầm xuống, dù cô ấy đang ngồi ngay cạnh tôi trong chiếc limousine.

Câu nói đó như vọng lại từ nơi xa xăm.

Vẫn là Chika bình tĩnh như mọi khi, nhưng ẩn sau đó là chút gì đó buồn buồn; dường như chính cô ấy cũng ngạc nhiên về điều này không kém gì tôi.

Cô ấy xinh đẹp, thông minh, giàu có, và quan trọng nhất là… cực kỳ thú vị khi ở cạnh – cô ấy dường như hiểu người khác ở một cấp độ mà hiếm ai làm được.

“Cậu tỏ ra quá ngạc nhiên rồi đấy. Cẩn thận kẻo làm tôi tổn thương vì đã nghĩ mình là kiểu con gái thế nào.”

Cách Chika nói chuyện cũng khác hẳn thường ngày, không còn cái vẻ rộn ràng hay tinh nghịch nữa, mà như vừa lạnh vừa xa.

Nhìn ra ngoài cửa kính xe, ánh đèn từ thành phố nhấp nháy giữa bóng tối, nhòe đi thành những vệt sáng – báo hiệu cho một đêm còn đang thức.

“Nhưng với tôi thì cậu là kiểu con gái tuyệt vời.”

Tôi thậm chí còn không dám quay sang nhìn cô ấy khi nói câu đó; có lẽ đây là câu nói sến nhất tôi từng thốt ra trong đời.

Tôi chỉ dám chăm chú nhìn những vệt sáng chạy vùn vụt bên ngoài như thể đó là thứ duy nhất giữ cho tôi không run rẩy.

“Vừa xinh vừa tuyệt vời hả? Cậu đúng là tay nịnh đầm có nghề đấy.”

Khi quay sang nhìn Chika, tôi thấy cô ấy mỉm cười tinh nghịch – nụ cười quen thuộc khiến không khí nhẹ bẫng trở lại.

“Cậu đọc được suy nghĩ người khác mà lại hay nghe nhầm câu tôi nói ghê đó.”

“Có khi vì tôi đọc được suy nghĩ cậu nên mới nghe thành ra như vậy.”

Câu đó… mượt mà thật đấy!

Bỗng nhiên, mọi suy nghĩ trong đầu tôi hiện lên rõ mồn một – tôi cố gắng gạt đi mấy dòng ý nghĩ dễ gây hiểu nhầm, cứ như cô ấy thực sự có siêu năng lực vậy.

Sự sắc sảo của Chika cũng ngang ngửa với Koi, thậm chí là Sakura nữa.

“Chúng ta đến rồi, tiểu thư Kotobuki.”

Tetsuo gọi vọng từ phía trước xe, giọng rắn rỏi nhưng đầy chuyên nghiệp – quả là phong thái chuẩn mực của người được gọi là “Tetsuo to lớn”.

Tetsuo, Vua Tài Xế.

Sao nghe cứ như tên nhân vật chính của manga shounen thế này?

“Vậy thì chúng ta tạm biệt ở đây thôi, Akira. Hôm nay vui thật đấy, tôi muốn làm lại chuyện này một lần nữa.”

Vì Chika luôn giữ vẻ bình tĩnh quá mức nên đôi khi khó nhận ra cô ấy có thật sự vui hay không.

Nghe những lời này từ cô ấy… tự nhiên thấy ấm lòng.

“Tôi cũng rất vui! Cậu muốn trao đổi số điện thoại không?”

Chika dường như đã nghĩ tới điều đó trước tôi, cô ấy đưa điện thoại ra với màn hình danh bạ đã được mở sẵn.

Tôi cầm lấy điện thoại cô ấy và bắt đầu nhập thông tin của mình.

E hèm.

Chika làm bộ ho nhẹ rồi nhìn tôi bằng ánh mắt to tròn và nụ cười đáng yêu.

“Tôi tưởng cậu sẽ nhắn tin cho tôi từ điện thoại của cậu để tôi có số chứ.”

Chika thật sự không biết có thể làm vậy sao?

Không đời nào!

Cô nàng phụng phịu chìa tay ra ý muốn tôi đưa điện thoại của mình.

“Làm vậy chán lắm! Tôi muốn tự tay lưu số cơ.”

Bất đắc dĩ, tôi đưa điện thoại cho cô ấy. Không hiểu sao, hành động này làm tôi có cảm giác như đang dạy công nghệ cho người lớn tuổi.

“Cậu không có nhiều liên lạc lắm ha?”

Tôi mới nhận ra là mình chỉ mở khóa máy và đưa cho Chika, chứ không mở danh bạ như cô ấy đã làm. Vậy tức là cô ấy đã phải tự vào xem – và lướt qua toàn bộ danh sách liên lạc của tôi.

Chắc chưa đến năm người.

“Thế nào là nhiều còn tùy cách hiểu.”

“Cách hiểu tương đối là hợp lý nhất – vì hình như hầu hết đều là… họ hàng.”

Không phải cái kiểu “tương đối” mà tôi định nói đâu!

Chika và tôi cùng lúc gõ tên nhau vào điện thoại rồi trao đổi lại – cực kỳ ăn ý, đúng chuẩn một pha giao tiếp hiện đại!

“Vậy… Sakura là ai vậy?”

Mắt tôi co giật khi Chika vô tư đọc to cái tên đó lên – Sakura, cô em gái nóng nảy và đầy rắc rối của Koi.

Cái cô gái chẳng bao giờ chịu lớn lên.

“Cậu đào bới dữ ha.”

“Không thể phủ nhận những gì tôi thấy được – và những gì tôi thấy khá thú vị. Nếu vì vậy mà tôi bị gọi là tò mò thì đành chịu.”

Đó chính xác là định nghĩa của “tò mò” luôn đấy!

Tôi xoay người định mở cửa xe, chuẩn bị chuồn lẹ cho rồi.

Ngước lên thì thấy Tetsuo lại đang đứng đó, nhìn chằm chằm từ bên ngoài xe, như một người khổng lồ trong truyện cổ tích – nụ cười đầy ẩn ý khiến sống lưng tôi lạnh toát.

Tôi quên mất, anh ấy luôn là người đóng và mở cửa.

“Sakura là em gái của Koi và nói chung… không phải người dễ chịu để tiếp xúc.”

Nghe vậy, Chika ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại trở nên tinh nghịch – sự tò mò vốn có lại trỗi dậy. Cô ấy “bật công tắc” như thể là một điệp viên thực thụ.

Chika tò mò chưa từng biến mất – chỉ là ẩn tạm thôi.

“Nếu tôi là cậu, thì đó sẽ là điểm khởi đầu tốt đấy – nếu cậu muốn hiểu Koi hơn.”

Làm ơn… đừng nói cô ấy đang bảo tôi nói chuyện với Sakura…

“Cái đó… chắc không dễ như cậu nghĩ đâu.”

Cô thiên tài đáng yêu này bỗng nắm lấy tay tôi, giữ chặt.

“Nói thật thì, nếu chuyện đó còn dễ hơn cả việc đi đến một quán maid café ngẫu nhiên để tìm bạn thân thuở nhỏ – người mà rõ ràng là không làm việc ở đó – thì tôi cũng không biết nên nói gì nữa.”

Tim tôi đau nhói vì cú đâm quá chính xác mà Chika dành cho tôi.

Tôi nói rồi mà, tôi không đến đó vì Koi đâu!

Không ai tin tôi cả…

Như thể đã canh đúng thời điểm, Tetsuo mở cửa và cúi người mời tôi ra khỏi xe.

Chika buông tay tôi và vẫy nhẹ từ trong xe.

“Giữ liên lạc nhé. Tôi muốn biết thêm về câu chuyện tình sử thi này khi nó tiếp tục.”

Tôi vẫy lại khi bước qua Tetsuo, gật đầu chào anh ấy.

“Nếu đó là kỳ vọng của cậu thì e rằng cậu sẽ thất vọng đấy!”

Tôi vừa đi xa dần chiếc limousine, vừa quay đầu hét lớn, mỗi bước chân lại gần hơn với căn hộ – với nơi trú ẩn an toàn của mình.

Hôm nay đúng là một ngày điên rồ. Tôi gặp một cô hầu gái – hay đúng hơn là một đặc vụ giả làm hầu gái, và một tài xế to xác nhưng đáng yêu vô cùng. Chỉ có điều… với một kẻ sống khép kín như tôi, từng đó tương tác xã hội cũng đã đủ vắt kiệt linh hồn rồi.

Dù là người dễ nói chuyện như Chika hay người khó lường như Koi…

Tôi cũng… mệt lắm chứ bộ!

À mà, cho tôi nói thêm một điều – không biết sao, dù tất cả đều rất trong sáng, tôi vẫn có cảm giác như Chika đang dùng toàn bộ tình huống này để làm… trò giải trí cho chính mình.

Đây không phải là “chuyện tình sử thi” gì đâu!

Mà kể cả có là vậy, ai lại muốn sống và quan tâm mấy chuyện yêu đương của tôi cơ chứ!?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận