• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chapter 34: Khi đánh mất người khác, mình cũng dần đánh mất bản thân

0 Bình luận - Độ dài: 1,342 từ - Cập nhật:

Ở trường, Koiyomi Aizawa luôn đạt điểm tuyệt đối, chuyên cần tuyệt đối, và có một người bạn thân không mấy hoàn hảo – là tôi.

Đó là những yếu tố tạo nên phần lớn bản sắc của cô ấy. Cô ấy là một học sinh gương mẫu, và là một người bạn tốt với tôi.

Tôi chỉ có thể tưởng tượng rằng, khi chúng tôi chia tay sau khi tốt nghiệp tiểu học, có lẽ một phần con người cô ấy cũng đã vỡ vụn.

Tại sao tôi lại nghĩ vậy?

Vì chính tôi cũng như thế – vào một thời điểm nào đó, tôi mất đi khả năng (hoặc thậm chí là mong muốn) pha trò với người khác – tung hứng bằng những lời nói sắc sảo. Từ đó, tôi thu mình lại, chỉ cố gắng sống gọn trong thế giới riêng, tìm kiếm niềm vui qua những nội dung giải trí khác nhau – thứ cuối cùng đã định hình con người tôi ngày nay.

Đã lâu rồi tôi mới có một đoạn độc thoại dài như thế này.

Nhưng khi đang nói chuyện với Sakura về việc Koi được nhận nuôi – hay ít nhất là chuyện Koi đã biết về việc đó – thì tôi chẳng còn biết làm gì ngoài việc suy nghĩ.

“Như em đã nói trước đó, ba mẹ tụi em không nói cho chị ấy biết vì không muốn chị ấy cảm thấy mình không phải là một phần của gia đình.”

Nghe cũng hợp lý. Mấy chuyện như vậy rất khó để giải thích cho một đứa trẻ – mà thật ra, giải thích cho người lớn cũng khó. Tôi không phải là phụ huynh nên không biết thời điểm thích hợp là khi nào, nhưng logic của họ cũng có phần dễ hiểu.

Một vài mảng màu bắt đầu loé lên trong tầm mắt tôi khi tôi nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm vào ánh sáng duy nhất treo phía trên đầu. Mãi sau tôi mới nhận ra là cái việc dán mắt vào một nguồn sáng mạnh như vậy đang khiến thị lực tôi dần mờ đi.

“Họ không nhận ra rằng việc giữ bí mật quá lâu lại khiến chị ấy bắt đầu hoài nghi về vị trí của mình – và cả bản thân mình là ai.”

Từ khi nào mà Sakura lại bắt đầu nói chuyện như một người trưởng thành thế này?

Tôi vốn đã quen với kiểu nói đùa cợt của cô ấy, vậy mà giờ đây giọng cô ấy lại nghiêm túc hơn bao giờ hết. Ngay cả tông giọng cũng thấp đi.

Nhưng đúng là đây là một chủ đề nghiêm túc.

Vậy nên tốt nhất là tôi nên im lặng và lắng nghe.

“May mắn là cảm giác đó không kéo dài lâu. Có thể nói rằng chị ấy đã gặp một người nào đó – người giúp chị tìm thấy chính mình, hoặc ít nhất là cảm thấy dễ thở hơn trong cuộc sống.”

Một người nào đó? Chỉ riêng suy nghĩ đó thôi cũng đủ khiến tim tôi đập mạnh.

“Ý em là bạn trai à?”

Sakura cười khúc khích, nhắc tôi rằng người đang nói chuyện cùng không phải một nhà hiền triết gì cả – chỉ là cô em gái nhỏ nhắng của Koi thôi.

“Tất nhiên là đó sẽ là điều đầu tiên anh nghĩ tới rồi. Nhưng không phải đâu. Em nghĩ anh nên hình dung kiểu người đó giống một nhân vật trong game hay anime thì hơn.”

Cái ý tưởng này thì dễ hiểu hơn nhiều với tôi. Suốt những năm qua, tôi cũng từng tìm thấy chính mình nhờ những nhân vật như vậy. Đó là tất cả những gì tôi đã làm sau khi tôi và Koi rẽ lối.

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn xem Mayu như một chỗ dựa tinh thần. Cô ấy từng giúp tôi vượt qua rất nhiều giai đoạn khó khăn.

Có lẽ Koi cũng vậy – thực ra, có khi người đó chính là Mayu, xét theo việc Koi hay bắt chước phong cách của cô ấy.

Khoan đã.

“Khi Koi gặp người đó, có phải lúc đó chị ấy mới bắt đầu thay đổi không?”

Một tiếng hừ khẽ vang lên từ đầu dây bên kia.

“Cũng có thể nói như thế… nhưng thật ra cũng không hẳn.”

“Vậy em nói thế nào?”

Sakura bỗng trở nên ẩn ý, điều này cho thấy tôi đang chạm vào một giới hạn mà em ấy không thể nói thẳng. Có lẽ là vì điều đó liên quan đến những chuyện mà Koi đã bảo sẽ tự mình nói với tôi.

“Em nghĩ là chị ấy nhìn thấy ở người đó một phần mà bản thân chị thiếu – và khi dành nhiều thời gian bên người ấy, ranh giới giữa họ dần trở nên mờ nhạt.”

Thiếu một phần gì đó?

Hồi còn nhỏ, trông Koi giống như người có tất cả. Ít nhất là tất cả những điều người ta kỳ vọng ở trường – một cô gái học giỏi và cư xử tốt.

Điều duy nhất mà cô ấy gặp khó khăn là bạn bè…

Và khi tôi rời đi, có lẽ điều đó trở thành một vấn đề không nhỏ.

Một vấn đề có thể được bù đắp bằng cách bắt chước một ai đó mà cô ấy cho là nổi bật, dễ mến.

Nhưng, ngay cả như vậy…

“Nghe vẫn chẳng hợp lý lắm với anh.”

“Thôi nào, đó cũng chỉ là một suy đoán. Chúng ta không nên đào sâu thêm vào chuyện đó nữa. Em chỉ muốn chia sẻ chút trải nghiệm của mình thôi.”

Dù đã được nghe những điều tôi hỏi, nhưng trong tôi vẫn có cảm giác không thoải mái – như thể những gì tôi biết được là điều tôi không nên biết.

Tôi đã không ở đó. Liệu tôi có xứng đáng để biết những chuyện này không?

Liệu mọi thứ có khác nếu tôi vẫn ở lại?

“Dù sao thì… cảm ơn em, thật đấy.”

Nói lời cảm ơn với Sakura nghe kỳ lạ thế nào ấy, nhưng tôi cảm thấy như mình vừa được nghe rất nhiều điều để suy nghĩ – có lẽ còn nhiều hơn mức cần thiết.

“Trời ơi, anh Aki mà vừa nói lời tử tế với em đó hả? Em cứ tưởng anh là kiểu nhân vật tsundere trong anime cơ đấy!”

Tsundere? Tôi á?

“Chưa từng ai nghĩ anh là tsundere cả!”

“Tất nhiên là anh nghĩ thế rồi – mọi thứ chỉ là góc nhìn thôi mà, Aki ngây thơ ơi~”

Tch.

“Anh lớn tuổi hơn em đấy!”

“Lại là một vấn đề về góc nhìn nữa đó!”

Chuyện đó không phải là quan điểm, mà là một sự thật rõ ràng! Không thể tranh cãi gì được!

Không thể nói lý với con bé này; cái không khí nghiêm túc ban nãy đã bay biến đâu mất, giờ thì chúng tôi lại quay về trạng thái châm chọc nhau như thường lệ.

Chúng tôi chào tạm biệt rồi kết thúc cuộc gọi; cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng sau một ngày đầy biến động.

Ban đầu là đi làm, rồi đến buổi hẹn bất ngờ, và nếu như thế vẫn chưa đủ – thì tất cả kết thúc bằng một cuộc gọi từ chính người giật dây mọi chuyện.

Chika là người đã bảo tôi gọi cho Sakura để tìm hiểu thêm về Koi. Không thể phủ nhận là lời khuyên đó không tệ, nhưng dù đã biết được kha khá chuyện, cuối cùng thì tôi lại cảm thấy còn nhiều câu hỏi hơn cả trước đó.

Có khi Chika sẽ hiểu rõ những chuyện này hơn tôi.

Nhưng đó là chuyện để dành cho ngày mai.

Ánh đèn trên đầu vẫn chiếu sáng, nhưng tôi không còn sức để dậy tắt nó nữa. Thôi thì cứ ngủ dưới ánh đèn vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận