Vol 1 (Đã hoàn thành)
Người Phụ Nữ Từng Được Mệnh Danh Là Cuồng Khuyển
1 Bình luận - Độ dài: 10,255 từ - Cập nhật:
「Người Phụ Nữ Từng Được Mệnh Danh Là Cuồng Khuyển」
Gần đây, nghe phong phanh người bạn Doga của tôi đã kết hôn.
Bắc Đế Doga. Phải rồi đấy, chính là anh ấy đấy, ân nhân cứu mạng của tôi, một người hiền lành và khỏe mạnh.
Thành thật mà nói, nghe tin Doga kết hôn làm tôi rất sốt sắng.
Kiểu người mộc mạc như anh ấy rất dễ bị bất kỳ người phụ nữ tồi tệ nào đó lừa gạt.
Lỡ mà anh ấy bị một người phụ nữ tồi tệ nào lừa gạt thật, thì lần này đến lượt tôi ra tay cứu giúp. Tôi sẽ đi mách Ariel.
Eris nhận được một lá thư trong khi tôi đang định hăng hái điều tra.
Từ người phụ nữ Isolte Cruel.
Phải, Thủy Đế Isolte. Cô mỹ nhân thanh tú đã giúp đỡ chúng tôi trong trận chiến ở Vương quốc Biheiril.
Trong lá thư của cô ta viết, lần này cô ta đã may mắn trở thành Thủy Thần, kế thừa cái tên Reida.
Và, cô ta cũng kể mình đã được ban cho một mối duyên lành và đã kết hôn…..
….Còn ai vào đây nữa, Doga.
Không cần phải nghi ngỡ, Doga và người phụ nữ duyên dáng đó đã kết hôn.
Chuyện vui này đáng thì đáng mừng thật. Tuy nhiên, dù cho cô ta đã giúp đỡ chúng tôi ở Vương quốc Biheiril cũng không thể không ngoại trừ thường ngày cô ta lại là một ác nữ. Khả năng đó luôn luôn tồn tại trong mọi khả năng.
Tôi cũng không phải là một người overthinkin, tôi có hỏi Eris thử xem cô ta là người thế nào, ấn tượng không phải là người xấu.
Không hẳn, chỉ vì Eris không có ấn tượng xấu không có nghĩa cô ta không phải là một ác nữ.
Chìm trong suy nghĩ trong khi đến Vương quốc Asura, tôi nhẹ nhàng hỏi han Ariel, ý nhị dò hỏi Luke, khéo léo thắc mắc với Ghyslaine, nhìn trộm Doga từ sau bóng cây, đến chào hỏi đạo trường của Thủy Thần Kiếm Phái để thăm dò vị gia chủ của nhà Cruel…..
Tra hỏi khắp nơi trong sự tò mò, tôi đã bị Ariel cà khịa vài câu kiểu “Xem ra friend cũng rảnh rỗi quá?”
Ể, không phải đâu mha. Tôi làm những việc này không phải vì rảnh rỗi. Chỉ là. Tôi không muốn thấy ân nhân cứu mạng của mình gặp phải chuyện bất công thôi.
Dù sao thì….. kết quả không ra ngô ra khoai. Nhưng sự thật chỉ có một.
Isolte là kiểu người kén cá chọn đối tượng kết hôn dựa trên khuôn mặt.
Nếu suy luận này không sai thì Isolte đúng là một ác nữ, vậy thì Rudeus ta đây không thể làm ngơ được rồi..... Tiếp tục điều tra sâu. Kết quả, hai người họ….. Có vẻ yêu nhau say đắm.
Doga trông rất hạnh phúc và Isolte ở những nơi không có người cũng gọi Doga là darling. Họ quấn quýt nhau.
Cái thông tin Isolte là kiểu người chọn đàn ông dựa trên khuôn mặt có chút ít, nhưng việc cuối cùng cô ta lại chọn ở bên Doga thì chắc hẳn là cô ta đã tìm thấy chút điều gì đó khác ngoài khuôn mặt ở Doga. Hẳn cô ta cũng đã trải qua nhiều trắc trở rồi mới nghĩ Doga là người đàn ông tốt.
Nói đi cũng phải nói lại, ngay cả tôi, cho đến khi được Doga cứu mạng, cũng đã nghĩ anh ta là một kẻ vô dụng chậm chạp lề mề. Tôi đúng là một gã đàn ông tệ bạc mà. Một Bad Boi chính hiệu. Dựa trên tiền đề đó thì tôi buộc phải công nhận Isolte thôi.
Đi đến kết luận xong xong tôi đã nói lời chúc mừng với hai người họ, rồi trở về.
Dù sao thì, Isolte và Doga thành cặp à..... đúng là, khó mà đoán được ai sẽ thành đôi thành cặp với ai. Ngay cả tôi, cũng đâu có nghĩ mình sẽ kết hôn với ba cô đâu.
Trong lúc đang suy ngẫm sâu sắc như vậy trên đường về nhà được vài ngày, thì.
“Em muốn đến làng của Thú Tộc!”
Eris.
Gần đây, bà vợ trẻ con của tôi trông rất vui vẻ vì chuyện Isolte kết hôn. Mà bây giờ đáng là lúc nên thư giãn trên ghế sofa, sao lại suy nghĩ theo cái hướng đó được nhỉ?
“Sao vậy, đột nhiên thế.”
Tôi ngồi xuống bên phải Eris rồi tọc mạch.
Nhân tiện, bên trái Eris, Pursena đang gối đầu lên đùi Eris đọc sách.
Thế nên chỗ ngồi của tôi hơi co ro chật nít một góc.
Rinia và Pursena đều giống như đàn em của Eris. Pursena thì hay chăm cho Leo nên thường hay ở nhà chúng tôi. Chăm hồi xoay ra quấn quýt với Eris như thế này luôn.
Pursena thuộc giống chó, nên chắc là thích Eris hơn vì hay cô ấy quan tâm đến cô nàng.
Mà Rinia thì lại không ưa Eris cho lắm. Rinia thuộc giống mèo nên có vẻ không thích bị người khác tiếp cận một cách quá vồ vập như kiểu bạn cứ xúm lại xoa bụng mèo vậy.
Và cả, dưới chân Eris, Leo đang cuộn tròn lại kèm theo giữa vòng bụng của Leo có Lara và Sieg đang ngủ trưa.
Nghe thấy lời to tiếng Eris, các con nó cũng không có dấu hiệu thức dậy. Chắc là đã quen rồi.
Đúng là một khoảng thời gian yên bình và tĩnh lặng.
Mà thôi, làng của Thú tộc à.
Đối với Eris thì làng của Thú tộc vừa là thiên đường mà cũng vừa là một liều thuốc kịch độc.
Cô ấy mà đến làng là như kiểu “Em đến làng của Thú tộc rồi nè”, “Em gặp một bé Thú tộc dễ thương mất rồi nè. Tôi còn chưa hình dung tình hình thì đứa trẻ Thú tộc đủng đỉnh ở nhà mình luôn, thế thì không còn là chuyện giỡn chơi đâu.
“Nè, lần trước đến đó, em đã thân với em gái của Rinia và Pursena rồi còn gì, em tò mò không biết hai nhóc thế nào rồi!”
Là Minitona và Tersena thì phải.
Nếu tôi không nhầm thì bây giờ hai em nó đã vượt qua các chị và trở thành những ứng cử viên chiến sĩ trưởng sáng giá rồi.
…..Pursena mà không bị thất thế thì có lẽ đã là phụ tá rồi chứ không phải là ứng cử viên.
Pursena lúc bấy cũng sẽ không nằm ườn ra đây thư giãn mà trở thành một nữ doanh nhân thành đạt với tư cách là Thủ Lĩnh rồi.
Mà, nói là thất thế cho sang mồm, dù sao Pursena bây giờ cũng là phó đoàn trưởng của Đội Lính Đánh Thuê Rudo nhà ta mà.
Vì công ty của chúng ta, cô nàng đang làm việc chăm chỉ đến mức quên mình là ai.
Đội lính đánh thuê cũng đã lớn mạnh lên khá nhiều, cảm giác như hai cô nàng cũng đã có được địa vị tương xứng.
Thế nên, không thấy có vẻ gì là cô nàng này đang sốt ruột cả.
“Này, em đã nói hồi trước là khi Lara lớn lên thì sẽ đi mà, đúng không!”
“......Anh nhớ em nói là khi Lara được mười lăm tuổi mà.”
“Đi trước lúc đó thì cũng có sao đâu!”
“Cũng phải ha.”
Dù gì thì Lara, một Đấng Cứu Thế đang tiếp tục mối quan hệ tâm đầu ý hợp với Thánh Thú Leo, cho bé con giao lưu sâu sắc với các Thú tộc từ khi còn nhỏ cũng là một điều tốt.
Dù vậy, thì.
“Đột nhiên đến đó không phải là sẽ làm phiền người ta sao?”
“Không sao đâu! Phải không, Pursena.”
“Đột nhiên đến thì không sao đâu nano.”
Pursena trả lời một cách qua quýt.
“Cô nói không sao thì không sao, nhưng cô cũng phải đi đấy.”
“Thế thì đã sao đâu nano?”
“Cô không thấy khó chịu à?”
Pursena lần trước đã đụng vào kho dự trữ của làng và bị tóm. Cô nàng khá may vì có tình tiết giảm nhẹ nên đã được giữ lại ở vị trí người hầu của Leo.
Tôi còn nghe nếu cô nàng hoàn thành nhiệm vụ cho đến khi Lara trưởng thành thì có thể quay lại vị trí ứng cử viên tộc trưởng…..
Nhưng nhìn chung, có cảm giác như cô nàng đã chệch khỏi con đường thăng tiến mất rồi.
Bây giờ Pursena có quay lại và làm ra vẻ ứng cử viên tộc trưởng, tôi cũng không nghĩ những thành viên Thú tộc cứng đầu sẽ công nhận.
“Boss nè. Tôi giờ là phó đoàn trưởng của Đội Lính Đánh Thuê Rudo đó nano….. Nói là phó thủ lĩnh của bầy đàn cũng không ngoa âu nano. Dù làm việc dưới quyền của Rinia có làm tôi khó chịu, nhưng đối với những bầy đàn khác tôi vẫn phải giữ một thái độ uy nghiêm nano.”
“Không, cô dù sao cũng là ứng cử viên tộc trưởng của tộc Dorudia mà…..”
Hay là cô nàng này đã từ bỏ việc trở thành tộc trưởng mất rồi?
Kiểu như không trở thành tộc trưởng được thì làm phó đoàn trưởng của Đội Lính Đánh Thuê Rudo cũng được, có phải cô nàng đang nghĩ vậy không? Về mặt xã hội thì công ty của chúng ta chỉ là một doanh nghiệp nhỏ thôi đấy.
“Phư phư, Boss không hiểu gì cả nano. Tôi, với tư cách là phó đoàn trưởng của Đội Lính Đánh Thuê Rudo trở thành tộc trưởng của Dorudia nano. Khi đó Tộc Dorudia sẽ có được mối liên kết với một bầy đàn hùng mạnh nano. Đây sẽ là một yếu tố giúp tôi vượt lên một bước trong cuộc tuyển chọn tộc trưởng nano. Là cái mà người ta hay gọi là Khải Hoàn Trở Về đấy nano. Tôi có thể ngẩng cao đầu mà trở về ràu nano.”
Tôi thì nghĩ rằng, chỉ cần có mối liên kết với tôi thôi thì tộc Dorudia đã có liên kết với Đội Lính Đánh Thuê Rudo rồi, nhưng.....
Dù sao, mối liên kết với tôi thì không biết lúc nào sẽ đứt.
Có một mối liên kết huyết thống bắt cá hai tay thì chắc sẽ yên tâm hơn nhỉ.
“A, nhưng mà hình như dẫn theo Thánh Thú-sama và Lara-sama thì có lẽ nên đợi thêm một chút nữa nano?”
“Ồ. Sao vậy?”
“Đối với Thú tộc thì chuyến đi của Thánh Thú-sama mang một ý nghĩa khá đặc biệt. Chắc chắn họ sẽ tổ chức một cách long trọng, vừa là nghi lễ vừa là một nửa lễ hội nano. Lẽ ra, vào ngày đó người ta mới được lần đầu tiên nhìn thấy Đấng Cứu Thế-sama. Họ nghĩ điều đó có ý nghĩa nano.”
Thế nên, ở giai đoạn hiện tại không nên cho Lara ra mắt.
“Tộc Dorudia, chắc chắn mất rất nhiều năm để chuẩn bị nano. Họ sẽ nhờ sự hợp tác của mọi bộ tộc trong Đại Rừng Sâm Lâm, tổ chức một sự kiện hoành tráng lệ.”
“Thì ra là vậy….. về mặt tiền bạc, tôi cũng có thể hỗ trợ được chút đỉnh.”
Một lễ hội của cả bộ tộc chắc có lẽ tiền túi của tôi cũng không thấm vào đâu.
Tuy nhiên, tôi là gia chủ của nhà Greyrat.
Đã là vì ngày trọng đại của Lara con gái nhà mình, tôi cũng sẽ đường hoàng quỳ xuống đất trước mặt giám đốc của công ty để vay tiền.
“Như vậy là không được nano. Tộc Dorudia cũng có lòng tự tôn. Vì thế họ mới là bộ tộc được giao nhiệm vụ lãnh đạo các bộ tộc Thú tộc khác. Họ sẽ tự mình làm tất cả nano.”
Chắc là phong tục hay tập quán gì đó.
Dù có vẻ không hiệu quả cho lắm nhưng nếu tộc Dorudia muốn tự hào làm tất cả mọi thứ vì niềm kiêu hãnh thì tôi cũng không có ý định cản trở.
“Nhưng, từ bây giờ đi bàn bạc về kế hoạch thì cũng được nano.”
“Cũng phải.”
Phía chúng tôi cũng không biết họ sẽ tổ chức nghi lễ như thế nào thành ra cũng không biết phải chuẩn bị cho Lara ra làm sao.
Chắc không phải là một nghi lễ nguy hiểm đâu, biết trước họ sẽ làm gì thì mình cũng sẽ yên tâm hơn.
“Vậy, đi một chuyến nhỉ.”
“Quyết định vậy đi!”
Eris đứng bật dậy. Pursena lăn xuống đất, một tiếng bụp.
Lúc đó chắc là đã đè phải đuôi của Leo, Leo gầm gừ lên, Pursena vội vàng xin lỗi, Lara ngái ngủ ngẩng mặt lên rồi dang tay về phía tôi. Tôi đành liền bế con bé lên.
“Vậy thì, đi thôi!”
“Không không, trước hết phải xin phép Orsted-sama đã. Có thể ngài ấy đang bận mà.”
“Ể—!”
Eris xị mặt, cô ấy cũng không có ý định bỏ bê công việc để đi chơi.
Dù sao thì, đây là chuyện liên quan đến Lara thì chắc chắn giám đốc sẽ không phản đối đâu.
Mà ngay từ đầu, tôi cũng chưa từng bị hắn nói là “Nếu có thời gian làm chuyện vặt vạnh thì hãy làm cái này thay đi” bao giờ.
Nhưng cũng không thể được đà lấn tới.
“A, chưa.”
Khi tôi bắt đầu xem xét theo hướng sẽ đi thì Eris định rời khỏi phòng khách. Cô ấy cất giọng như vừa nảy ra ý gì.
“Chúng ta hãy dẫn cả Ghyslaine đi nữa nhé!”
“Không, cô ấy không đi đâu.”
Tôi không biết rõ Ghyslaine đã từng bị đối xử thế nào ở làng Dorudia. Nhớ lại thái độ của Gyes thì chắc chắn quá khứ chẳng tốt đẹp gì.
“Tại sao chứ! Ghyslaine là một hiệp sĩ của Vương quốc Asura đấy! Lần trước gặp, cô ấy còn mặc bộ giáp màu vàng kim đấy! Nếu đúng như lời Pursena nói thì đó là Khải Hoàn Trở Về còn giề!?”
“.....Những gì Eris-sama nói là đúng nano.”
Pursena không dám nhìn thẳng, tỏ vẻ khó xử để đuôi thò ra giữa hai chân rồi dùng ngón tay mân mê đầu đuôi. Hoàn toàn là đã khuất phục trước áp lực đám đông. Chắc chắn đây là vẻ mặt của người biết Ghyslaine đã bị đối xử thế nào ở làng.
“.....”
Mà thôi, có vẻ như Ghyslaine cũng không có quá bận tâm gì nhiều về tộc Dorudia.
Gyes cuối cùng cũng đã có vẻ thay đổi cách nhìn về Ghyslaine. Cũng nên có một cơ hội cho họ hòa giải.
Nếu không, Ghyslaine sẽ không thể trở về làng cả đời mất, biết đâu lúc hấp hối lại buột miệng nói rằng “Giá mà mình đã về đó dù chỉ một lần.”
“Anh hiểu rồi. Để anh hỏi thử xem sao.”
“Tuyệt vời!”
Eris hăm hở rời khỏi phòng khách.
Không hiểu sao, Leo cũng đi theo sau. Sieg vẫn còn đang ngồi trên lưng.
Chỉ còn lại Pursena đang hóng chuyện và Lara đã ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi.
Tôi trước mắt ngồi lại xuống ghế sofa để không làm Lara thức giấc.
Pursena như thể chưa có chuyện gì xảy ra ngồi xuống ghế sofa rồi gối đầu lên đùi tôi.
Tôi liền cử động đầu gối để làm đầu cô nàng rớt khỏi đùi.
“Đau nano.”
“Đừng có tự tiện gối đầu lên đùi của người phụ nữ đã có chồng chứ.”
“Keo kiệt nano. Mà Boss đâu phải là vợ. Boss là chồng chứ nano.”
“Trước mặt Eris thì ta là một thiếu nữ đấy.”
“Fuck nano.”
Không phải keo kiệt hay gì cả. Lỡ như tỏa ra mùi phát tình trước mặt con gái cưng thì phải làm sao.
Trong lúc đang nghĩ vậy, Pursena liền đổi vị trí đầu, gác chân lên đùi tôi.
Mà, thế này thì chắc cũng được. Hôm nay cô nàng không mặc váy nên cũng không thấy. Mà đầu đuôi của Pursena cứ khẽ sột soạt cũng thấy dễ chịu.
“Có một điều tôi muốn hỏi….. đối với các cô, Ghyslaine là một sự tồn tại như thế nào?”
“Nghe nói thế hệ của cha mẹ có suy nghĩ khác, nhưng chúng tôi thì nghĩ cô ấy là một người dì ngầu lòi nano. Rời khỏi làng, chỉ bằng một thanh kiếm leo lên đến tận ngôi vị Kiếm Vương, đó không phải là chuyện ai cũng làm được nano. Là một hình mẫu đáng ngưỡng mộ đấy nano. Chắc là, thế hệ của chúng tôi ai cũng nghĩ vậy á nano.”
“Hừm. Vậy à.”
(Có hơi bất an một chút..…)
Nhưng nếu Pursena đã nói vậy, thì thôi kệ, thử quan tâm một chút xem sao.
Ghyslaine nói không đi thì cũng đành chịu, tôi thì không nghĩ Ghyslaine sẽ từ chối lời mời của Eris. Thôi cứ tiến hành theo hướng đi thôi.
★ ★ ★
Giám đốc đã đồng ý với đề xuất ngay tắp lự không chớp mắt.
Hắn còn bảo chúng tôi nhất định phải đi cho biết, còn đưa cả quà cho chúng tôi mang theo nữa.
Một tân binh nghe lỏm được đã ồn ào hỏi “Mọi người đi đâu vậy ạ! Đi cùng ai ạ! Có phải là người được mệnh danh Kiếm Vương Ghyslaine không ạ! Rốt cuộc là sẽ chiến đấu với cái gì ạ!?” Tôi nghĩ có giải thích cặn kẽ thì cậu ta cũng không hiểu nên đã trả lời như sách giáo khoa. Ai mà ngờ cậu ta đã tự mình bị thuyết phục. Xem ra dắt mũi tên đó cũng dễ phết.
Và rồi, vào ngày khởi hành.
Ở đó, Rinia, Pursena và Ghyslaine đang đối mặt nhau.
“Lần đầu được diện kiến nya! Con là Rinia Dedorudia nya!”
“Đã nghe danh dì từ lâu nano! Con là Pursena Adorudia nano!”
Gặp được Ghyslaine, cả hai liền tỏ ra vô cùng kính cẩn.
Nói sao nhỉ, giống như thành viên của câu lạc bộ thể thao gặp cựu sinh viên vậy.
“Chúng con đã luôn ngưỡng mộ dì Ghyslaine khi trước đã rời làng tạo dựng nên danh tiếng của mình nya!”
“Chúng con đã định là khi nào tên tuổi của mình được biết đến sẽ đến chào hỏi dì nano!”
“Ta là Ghyslaine Dedorudia. Rất vui được gặp.”
Ghyslaine, cô ấy gật đầu một cách oai vệ, giống như một vị tộc trưởng của băng đua xe mâu tâu đã về hưu vậy.
Tuyệt đối không phải là đang hạ mình, cũng không phải là đang vênh váo mà lại toát lên một sự ung dung. Một thái độ.
Có lẽ là gần giống với một cô chó lớn được dạy dỗ cẩn thận.
Nói đơn giản, là một Ghyslaine như tôi vẫn thường quen biết.
“Dù sao thì, cô đến thật sự có được không? Không phải là cô đang có việc gì sao?”
Khi tôi cùng Eris đến gặp Ghyslaine, cô ấy đang nói chuyện gì đó với Sándor và Isolte ở sân tập. Tôi nghĩ là cô ấy đang bận…..
“À, ta được giao nhiệm vụ dạy Kiếm Kỹ mới cho các hiệp sĩ, nhưng...”
“Nhắc mới nhớ, cũng có chuyện đó nhỉ.”
Tôi đã nghe từ Ariel rồi.
Hiện tại ở Vương quốc Asura có đủ cả ba vị kim chỉ nam kiếm thuật là Thần Kiếm Phái, Thủy Thần Kiếm Phái và Bắc Thần Phái.
Trong số đó có một người thì chẳng có tí hứng thú nào với việc dạy kiếm thuật mà lại là một lão già khó ưa chỉ thích xía vào việc đào tạo thế hệ sau..... mà chuyện đó để sau. Vì có ba người thuộc ba trường phái khác nhau nên không thể nào không có chuyện gì xảy ra. Theo đề xuất của Sándor, một thử nghiệm đã được tiến hành.
Đó là một thử nghiệm nhằm tạo ra một trường phái hoàn toàn mới, chắt lọc những điểm tốt của Thần Kiếm Phái, Thủy Thần Kiếm Phái và Bắc Thần Phái để làm kiếm thuật mới cho hiệp sĩ của Vương quốc Asura.
Kế hoạch sẽ là Kiếm Vương, Thủy Thần hiện tại và cựu Bắc Thần sẽ lần lượt dạy về trường phái của mình. Vị cựu Bắc Thần là Sándor sẽ tổng hợp chúng một cách khéo léo để tạo ra một trường phái hoàn toàn mới.
Để tôi mà nói thì “chẳng phải đó chỉ là tạo ra một nhánh mới của Bắc Thần Phái thôi sao?”, dù sao.
“Ta chỉ biết cách dạy giống như đã dạy cho thôi. Mấy chuyện chi tiết ta đã giao cho người khác rồi.”
Không ngờ sự tồn tại của Ghyslaine lại có tác dụng một cách khéo léo.
Ghyslaine tuy nghiêm túc nhưng lại không khéo léo. Cách dạy của cô ấy cũng chỉ có thể theo cách mà cô ấy biết.
Thành ra kiếm thuật của hiệp sĩ Asura đã được hình thành theo hướng lấy Thần Kiếm Phái làm chủ đạo, kết hợp thêm một phần nhỏ Thủy Thần Kiếm Phái và Bắc Thần Phái.
“Nhưng, chính vì vậy mà không phải cô đang bận sao?”
“Cũng phải... nhưng mà, nếu đã là lời của tiểu thư Eris thì...”
Nơi mà Ghyslaine đưa mắt nhìn đến, đúng như tôi dự đoán, là hình bóng của Eris.
Eris đang khoanh tay với tư thế thường ngày, và trông vui vẻ hơn bình thường rất nhiều.
“Ta không còn là tiểu thư nữa!”
“Cũng phải nhỉ. Eris phu nhân.”
Ghyslaine cười gượng, Rinia và Pursena cũng khúc khích cười theo.
“Cười gì chứ.”
“Eris hôm nay, trông vui vẻ quá nya!”
“Trông trẻ con hơn mọi khi nano.”
“Giề chứ…..”
Eris vẫn với tư thế khoanh tay quay mặt đi một cách dỗi hờn.
Quả nhiên, Eris vẫn rất yêu quý Ghyslaine.
Bây giờ cô ấy đã có một mái nhà mới, có gia đình. Nhưng, đối với Eris, gia đình ở thành trì Roa của lãnh địa Fittoa….. tức là gia đình ruột thịt, có lẽ chỉ còn lại một mình Ghyslaine.
Một người chị gái lớn tuổi, một người chị họ, hay một người dì thân thiết, một cảm giác mơ hồ.
Chắc hẳn bà vợ của tôi vui đến không thể tả được khi nghĩ mình lại có thể cùng Ghyslaine đi du hành.
“Vậy thì, chúng ta đi thôi.”
Cứ như thế, chúng tôi lại một lần nữa hướng đến ngôi làng Dorudia của Đại Rừng Sâm Lâm.
★ Ghyslaine ★
Sự khởi đầu cuộc đời của ta ngay từ đầu cũng không thể nói là thuận buồm xuôi gió được.
Ở Thú tộc, thỉnh thoảng có những đứa trẻ được gọi là ‘Súc Vật Hồi Nguyên’ ra đời.
Nói một cách không thô tục, là những đứa trẻ không có lý trí.
Đặc điểm là từ khi sinh ra đã có nanh vuốt, nổi điên như một con thú đang hoảng sợ.
Chúng không học được lời nói một cách tử tế, bộc lộ sự thù địch với tất cả mọi thứ.
Ta cũng, từng.
Ta gần như không nhớ gì về thời thơ ấu. Ngày ta biết nhận thức, trái tim ta bị sự giận dữ chi phối.
Toàn bộ cơ thể cảm thấy gò bó, đau đớn, sự bực bội hướng đến tất cả mọi thứ.
Tất cả những người xung quanh đều là kẻ thù.
Ta chưa bao giờ nghĩ tại sao mình lại nghĩ như vậy. Ngay cả bây giờ cũng không biết.
Chỉ là, ngay cả bây giờ, sự giận dữ đó vẫn đang cuộn xoáy sâu trong lòng ta, và nếu có chuyện gì không vừa ý, máu nóng sẽ lập tức dồn lên não.
Trong ký ức của ta chỉ toàn là những người lớn đang quát tháo và những khuôn mặt sợ hãi của anh chị em mình.
Thông thường thì ‘Súc Vật Hồi Nguyên’ sẽ giảm bớt khi đứa trẻ dần lớn. Trong hầu hết các trường hợp đến khoảng năm tuổi, các triệu chứng sẽ chỉ còn lại ở mức hơi khó tính và hay cáu kỉnh một chút.
Nhưng ta thì không như vậy. Ngay cả khi đã qua năm tuổi, ta vẫn là một đứa trẻ ngỗ ngược.
Một đứa trẻ hư hỏng không ai trị được.
Năm tuổi, độ tuổi đã có thể suy nghĩ được ở một mức độ nào đó, mà ta chẳng hề suy nghĩ gì cả. Là một đứa trẻ lúc nào cũng nổi cơn thịnh nộ.
Những đứa trẻ cùng tuổi, ta đã đánh gần chết tất cả. Chẳng có ý vị gì cả. Nếu nhìn thấy mà không vừa mắt thì ta đấm thôi.
Ở làng Dorudia, những đứa trẻ hung hãn như vậy sẽ bị lột trần và dội bằng nước lạnh. Tùy trường hợp, còn bị nhốt trong nhà kho tối tăm cả đêm.
Hầu hết các Thú tộc khi bị như vậy sẽ trở nên ngoan ngoãn. Chắc là do bản năng của thú.
Nhưng, ta thì không. Tình trạng ‘Súc Vật Hồi Nguyên’ của ta là mình chứng.
...,..Không, ngay cả bây giờ ta cũng không hiểu. Hình phạt này mà cũng khiến có kẻ nản lòng sao?
Mà thôi, như đã biết, những đứa trẻ không thể chữa trị, một ngày nào đó sẽ chết vì ‘sự cố’.
Chúng bị bỏ mặc trong khu rừng đêm đầy rẫy ma vật chẳng hạn, như kiểu hãy chết quách đi.
Ta cũng, đã suýt bị bỏ lại. Không, là đã bị bỏ lại.
Ta là một kẻ ngốc nghếch. Ta không biết mình đang bị làm gì.
Dù vậy, ta vẫn lờ mờ nhận ra rằng cả làng đang cố gắng loại bỏ mình.
Bởi vì ta rất nhạy cảm với những mùi ruồng bỏ như vậy.
Ta không chết là nhờ được một kiếm sĩ lang thang đang trong thời gian tu luyện... Gal Farion, nhặt về.
“Nếu chúng mày không cần con nhãi này, thì cho tao.”
Dứt lời, Gal Farion đã vác ta về.
Thật sự, ông ta đã đưa ta ra khỏi làng, giống như nhặt một con vật bị vứt đi.
Dù được cứu, ta cũng chẳng hề cảm thấy biết ơn gì. Chắc là một đứa trẻ chẳng ưa chút nào đúng nghĩa.
Ta cắn, ta cào, ta gầm gừ nhưng Gal Farion chỉ nhẹ nhàng hóa giải những hành động đó của ta rồi đè ta xuống đeo vòng cổ vào, đưa cho ta một thanh kiếm và nói.
“Theo như ta thấy, mày là một kiếm sĩ từ trong cốt tủy. Khi đánh nhau thì hãy dùng nó.”
Bây giờ nghĩ lại, sư phụ Gal Farion là một người điên.
Bởi vì phải thế chứ sao. Ông ta đưa cho ta một thanh kiếm, dùng nó để chém quách bất cứ thứ gì mình thích.
Đưa cho ta? Ngay cả ta cũng không nghĩ là làm được như vậy.
Chỉ là, sư phụ còn có một chút đạo đức tối thiểu.
Sau đó một thời gian, chúng ta đã không đến những nơi có người ở.
Chúng ta lang thang trong rừng, sống bằng việc săn thú và ma vật.
Buổi sáng ta bị sư phụ đánh cho nhừ xương. Xong thì bị lôi ra trước mặt ma vật và bị bắt phải chiến đấu.
Ta đã chiến đấu như điên. Cũng có lúc bị thương, nhưng chưa bao giờ bị thương chí mạng hay oẳng.
Chắc là ông ta đã đánh giá rất kỹ. Sức mạnh của ta, đối thủ. Ta chỉ phải chiến đấu với những đối thủ mà mình có thể xoay sở năng lực được trong gang tấc.
Đến quá trưa, sau khi chúng ta ăn thịt con ma vật đã giết là thời gian tự do.
Những ngày đầu, ta đã cố lao vào tấn công sư phụ định giết ông ta.
“Chưa đủ lông” chính là để chỉ lúc đó.
Ta bị hóa giải một cách dễ dàng, bị cho nếm một chút đau đớn. Nhưng vậy cũng không làm ta dừng lại, ta lại đứng dậy và lao vào tấn công.
Sư phụ về cơ bản, lúc nào cũng cười nhếch mép mà đón nhận những đòn tấn công. Ông ta cũng chẳng hề chỉ dạy kiếm thuật gì cả. Chắc là ông ta biết ta sẽ không nghe lời.
Chỉ có một điểm khác biệt, đó là khi ta tấn công mà không cầm kiếm.
Ta mà vứt kiếm trong lúc chiến đấu, sư phụ sẽ tặc lưỡi một cái, rồi đấm ta mạnh hơn bình thường để ta bất tỉnh. Và, khi ta tỉnh lại, thanh kiếm đã bị buộc chặt vào tay ta.
Một năm trôi qua, ngay cả một đứa ngốc như ta cũng đã học được một chút gì đó xài được.
Nếu không thể thắng được người trước mặt thì có nổi điên một cách mù quáng rồi lao vào thì cũng chỉ nhận lấy đau đớn.
Bây giờ nghĩ lại, ta không thể không thấy kỳ lạ khi một ta của lúc đó lại có đủ não để học được điều đó….. nhưng, mà, chắc là bất kỳ con thú nào cũng chỉ cần một năm là đủ biết được đối thủ mà mình không thể thắng.
Đó là bài học đầu tiên trong đời của ta.
Cũng trong khoảng thời gian ta học được bài học đầu tiên, sư phụ bắt đầu dạy kiếm thuật cho ta.
Bằng lời nói, chỗ này nên làm thế này, chỗ kia nên làm thế kia. Hãy suy nghĩ một cách hợp lý, hãy dồn ép đối thủ một cách chắc chắn từng bước một…..
Ta rất dốt. Trong một trăm điều sư phụ dạy, ta chẳng nhớ nổi mười điều. Ngay cả bây giờ cũng vậy.
Nhưng, sư phụ rất kiên nhẫn.
Chắc là ông ta biết. Dù có là một kẻ ngu thì kiếm thuật cũng sẽ tiến bộ nếu cứ dạy đi dạy lại một điều.
Mà, có vẻ như ta cũng có chút tài năng. Kiếm thuật của ta đã tiến bộ nhanh chóng.
Đồng thời, nhờ vậy mà ảnh hưởng của ‘Súc Vật Hồi Nguyên’ cũng dần dần có dấu hiệu cải thiện.
Nhờ mỗi ngày đi giết ma vật để giải tỏa xung động mà khi nhìn thấy người khác ta đã bớt bực bội như trước nữa.
Chỉ là bớt bực bội khi nhìn thôi, chứ nếu bị bắt chuyện dù chỉ một chút thôi là ta sẽ bùng lổ ngay lập tức…..
Mà thôi, sư phụ đã phán đoán từng này thì có thể ra ngoài nơi có người ở được rồi, thế là ta đã đến thành phố.
Có quen với người khác một chút đi nữa, ấn tượng đầu tiên của ta vẫn là “Chật chội” và “phiền phức”.
Vì ta bị đối xử thù địch nhiều hơn…..
Ngay cả bây giờ, ta vẫn có những cảm giác đó.
Chỉ là, sư phụ đã nói.
“Đừng có bận tâm. Khi mày mạnh lên, chúng nó sẽ không dám công khai coi thường mày nữa đâu. Ngược lại là đằng khác, chúng nó sẽ cúi đầu khúm núm trước mày. Thậm chí còn có những kẻ sẽ bám lấy mày như một con chó con đấy.”
Lúc đó, ta đã nghĩ bị một kẻ lạ hoắc bám lấy như một con chó con thì cũng chỉ thêm phiền phức….. nhưng sau khi gặp Eris, ta đã vứt bỏ suy nghĩ đó. Được người yêu quý thì tốt hơn là bị ghét.
Chuyện đó để sau, cứ như vậy, ta cuối cùng cũng đã có thể bước vào xã hội loài người rồi.
Có hơi, ở rìa ngoài thôi.
Khoảng thời gian này, ta không có ký ức nào về việc đã nói chuyện tử tế với ai cả. Ta không thể nói năng một cách trôi chảy.
À, không, sư phụ đã luôn nói chuyện với ta bằng Thú Thần Ngữ và cũng vì ta đã ở làng Dorudia gần mười năm nên ta cũng biết Thú Thần Ngữ.
Chỉ là, ta chưa bao giờ nói chuyện.
Cuộc nói chuyện đầu tiên đúng nghĩa là khi nào, ta không nhớ nổi.
Chắc là với sư phụ. Là cãi lại, hay là một câu hỏi….. Ta không nhớ, nhưng chắc là sư phụ đã đáp lại mà không hề tỏ ra ngạc nhiên. Không nhớ gì, nghĩa là như vậy.
Khoảng thời gian ta có thể nói chuyện được cũng là lúc chuyến đi kết thúc.
Chúng ta đã đến Thánh Địa của Kiếm.
Nơi đó là một nơi rất thoải mái với ta.
Không cần phải nói chuyện, ta có thể đánh tất cả những đối thủ không vừa mắt ra bã.
Ở làng Dorudia, nếu cứ đánh đi đánh lại một đối thủ, người ta sẽ nhìn mình bằng ánh mắt cọc cằn nhưng ở Thánh Địa của Kiếm, cứ đánh đi đánh lại một đối thủ, người ta sẽ nhìn mình bằng ánh mắt tôn trọng. Cũng không ai phàn nàn gì cả. Sự ích kỷ của cũng được thông qua.
Nói cách khác, chỉ cần cứ tiếp tục đánh bại đối thủ thì nơi đó chính là một thiên đường.
Dễ hiểu phải không.
Trong lúc sống ở một nơi như vậy vài năm, ta đã có được danh hiệu Kiếm Vương lúc nào không hay.
Nhưng, có lẽ là vì đã ngâm mình trong cái ao nước ấm đó mà một ngày nọ, ta đã bị sư phụ đuổi ra khỏi Thánh Địa của Kiếm.
Nghe nói sau khi trở thành Kiếm Thánh trở lên thì phải đi tu luyện. Quy tắc của Thánh Địa của Kiếm là vậy nên ta không hề được nói một lời nào về chuyện đó mà chỉ đơn giản là bị đá đít khỏi đó.
Ông ta bảo ta hãy ra ngoài xem thế giới bên ngoài.
Sau đó ta ra ngoài, trở thành một mạo hiểm giả, gặp gỡ Paul, rồi chia tay…..
★ ★ ★
“Và rồi, cô đã gặp ta, phải không lào!”
Đại Rừng Sâm Lâm, Thánh Kiếm Lộ.
Trên chiếc xe ngựa đang đi trên con đường đến đó, ta đang kể về nửa cuộc đời của mình.
Ta đã nghĩ kể những chuyện này thì có gì mà thú vị, nhưng Eris thì vẫn lắng nghe một cách vui vẻ như mọi khi.
Rinia và Pursena cũng với vẻ đầy hứng thú mà lắng nghe.
“Cũng phải.”
Eris tỏ vẻ vô cùng đắc ý như thể muốn nói “Những chuyện sau đó thì ta biết hết rồi.”
Đến đoạn ta ghé thăm Thánh Địa của Kiếm, Eris đã nói một cách đầy tự mãn “Đúng vậy đấy! Cứ đánh hắn cho tơi tả nhiều lần là sẽ được công nhận thôi!”
Đối với ta hay đối với Eris, Thánh Địa của Kiếm cũng giống như quê hương thứ hai vậy…..
Không, đối với Eris có lẽ là thứ ba, còn đối với ta có lẽ là thứ nhất….. ừm.
Còn Rinia và Pursena thì, ta có cảm giác chúng đang nhìn ta với ánh mắt có pha chút ngạc nhiên. Miệng thì há hốc.
Ngày xưa, chỉ cần nhìn thấy cái miệng như vậy là sự giận dữ đã trào dâng từ sâu trong bụng rồi, giờ ta cũng đã điềm tĩnh hơn chút rồi nhỉ.
“Chà, một cuộc đời thật dữ dội nya... nếu là con thì đã trở thành đứa trẻ ngoan ngay từ lúc bị dội nước lần đầu rồi nya... thực tế là đã như vậy nya...”
“Con thì chỉ cần không được cho ăn thịt là đã thành đứa trẻ ngoan rồi nano. Khác với Rinia, con vốn đã là đứa trẻ ngoan nên chỉ là trở về như cũ thôi nano.”
“Con cũng là đứa trẻ ngoan nya.”
“So với ta, cả hai đứa đều là trẻ ngoan cả thôi.”
Nghe ta nói vậy, cả hai đứa liền ngượng ngùng gãi sau đầu.
“Sau đó, ta gặp Rudeus, học được những điều tối thiểu, rồi sự kiện Dịch chuyển xảy ra.”
“Nếu con nhớ không nhầm, dì đã gặp lại Eris ở lãnh địa Fittoa, rồi lại đến Thánh Địa của Kiếm để tu luyện phải không nya?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Sau khi tu luyện xong, dì đã cùng Boss đến Vương quốc Asura trở thành thuộc hạ của Ariel à nano?”
“Đại khái. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, họ muốn ta ở lại nên đưa cho ta bộ giáp này.”
Thứ mà ta đang mặc bây giờ là một bộ giáp màu vàng kim.
Ra nói với Bệ hạ Ariel mình sẽ đến làng Dorudia, ngài ấy đã nhất quyết bảo ta phải mặc nó cùng nên ta đã mang theo.
Trên đường đi ta đã cởi ra, sắp đến nơi nên ta lại mặc vào.
“Ariel đúng là thông minh nya.”
“Phải nano. Quả nhiên việc phô trương sức mạnh là rất quan trọng nano. Ngài ấy hiểu rất rõ điều đó nano.”
“Ý các nhóc là sao?”
Rinia và Pursena. Những Thú tộc trẻ tuổi. Nếu ta không nhầm thì Rinia là con gái của Gyes.
Hai đứa này đã đi học, tốt nghiệp thủ khoa….. giờ còn điều hành cả một đội lính đánh thuê có hơn năm trăm thuộc hạ.
Đội lính đánh thuê là thuộc hạ của Rudeus, tức là thuộc hạ của Orsted à.
Một cô con gái thông minh, được một trong Thất Đại Liệt Cường giao phó một bầy đàn lớn. Đúng là thành công lớn. Gyes chắc cũng nở mày nở mặt lắm.
Tuy ta không nhớ rõ mặt của Gyes cho lắm.
“Có nói cho họ dì Ghyslaine đã leo lên đến vị trí một trong Bảy Kỵ Sĩ của Vương quốc Asura thì cũng chẳng có ai tin đâu nya.”
“Đúng vậy nano. Nhưng nếu nhìn thấy bộ giáp vàng chóe này thì sẽ rõ như ban ngày ngay nano. Còn có cả huy hiệu của Vương quốc Asura nữa nano. Là Khải Hoàn Trở Về nano. Ánh mắt của mọi người sẽ khác nano.”
“Vậy à...”
Ta không hiểu rõ lắm, nhưng nếu những Thú tộc ưu tú này đã nói thì chắc là vậy thôi.
“Đúng thế! Ta sẽ không để ai nói lời phàn nàn nào đâu!”
Eris từ khi ta mặc bộ giáp này vào trông còn hăng hái hơn bình thường.
Con bé có nói là nó hợp với ta nhưng ta thì lại không thích vì phản chiếu ánh sáng quá nhiều….. nếu ở nơi tối thì cũng tạm.
Nói là không có bất an thì là nói dối.
Trong ký ức của ta về làng Dorudia, không hề có dấu hiệu nào cho thấy họ sẽ chấp nhận ta.
Ta dù đã lớn tuổi và điềm tĩnh hơn cũng hiểu họ không phải là hạng người sẽ bỏ qua chuyện cũ.
“Hừm.”
“Ồ.”
“Đến gần rồi nano.”
Làng Dorudia chưa thấy trong tầm mắt nhưng một mùi hương quen thuộc đã thoảng đến. Mùi của làng Dorudia. Một mùi hương không có nhiều kỷ niệm tốt đẹp.
Nghĩ đến những kỷ niệm là vùng gốc đuôi của ta bắt đầu hơi ngứa ngáy.
Một tiếng gầm gừ như sắp tuôn ra từ sâu trong cổ họng. Ta bị một lực thôi thúc muốn đứng dậy và lao đi ngay lập tức.
“Rudeus, cậu nghĩ sao? Cậu có thật sự nghĩ là sẽ ổn không?”
Nếu là ta của ngày xưa, chắc sẽ không hỏi những điều như vậy.
Không, hình như vào thời còn ở trong Nanh Sói Đen, ta cũng thường hay hỏi Paul như vậy.
Paul lúc nào cũng trả lời thế nào ấy nhỉ.
“Ể….. à, chắc là ổn thôi? Mà, nếu có vẻ không ổn thì tôi cũng sẽ xoay sở được. Cứ giao cho tôi.”
Từ chỗ người đánh xe, Rudeus đã trả lời như vậy.
Ta nhớ ra rồi. Paul lúc nào cũng trả lời đại khái như vậy.
‘Mà, chắc là ổn thôi. Dù không ổn thì cũng sẽ xoay sở được thôi, phải không.’
Hình ảnh Gisu, Talhand, và Elinalise thở dài với vẻ mặt chán nản, cứ như mới ngày hôm qua.
Nhớ lại đôi chút thì đúng là đã xoay sở được.
Chỉ có lúc Paul kết hôn với Zenith rồi bỏ đi là không xoay sở được thôi.
Từ phía người đánh xe lại có tiếng vọng lại của Rudeus “Ờ, chắc là ổn….. nhận được quà từ Orsted-sama rồi, tôi đã chuẩn bị thêm hộp bánh kẹo nữa..... có cả Rinia và Pursena…..”
Rudeus, có vẻ hơi không khỏe. Cậu ta đang ôm bụng. Từ xưa cậu ta đã vậy, mỗi khi ta kể chuyện ngày xưa lại ôm bụng. Không hiểu là bị gì nữa.
Không nói quá, cậu ta bây giờ cũng đã là một người lớn đàng hoàng rồi.
Từ nhỏ đã thông minh, khéo léo trong đối nhân xử thế, bây giờ cậu ta là một trong Thất Đại Liệt Cương, là tâm phúc của Orsted. Nếu cậu ta nói sẽ xoay sở được, thì chắc chắn sẽ xoay sở được thôi.
“Ngay cả dì Ghyslaine cũng có lúc cảm thấy bất an à nya?”
“Con hiểu cảm giác đó nano. Thế hệ của cha chúng con là những người cứng đầu cố chấp nano. Những suy nghĩ của thế hệ Thú tộc mới đã quen với thành thị như chúng con, họ khó mà chấp nhận được nano.”
“Không sao, Rudeus cừ lắm!”
Ta bất giác mỉm cười trước những lời nói không hề thay đổi của Eris.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ta có thể thấy vài chiến binh đang di chuyển song song với xe ngựa.
Ta có thể thấy họ đang ẩn mình sau bóng cây trong rừng, uyển chuyển như mèo, hung tợn như hổ, dò xét tất cả chúng ta.
Chúng ta đang ở cuối chiều gió nên không ngửi thấy mùi của họ.
Mùi hương của đồng tộc thoang thoảng khắp vùng này chắc chắn là không sai.
Cứ như thế thôi, ta đã trở về làng Dorudia.
★ Gyes ★
Người phụ nữ tên Ghyslaine Dedorudia đối với thế hệ tộc Dorudia của chúng tôi, luôn nằm trong phạm trù đối tượng của sự sợ hãi và sự khinh miệt.
Sự bất thường của ả ta không phải là tầm thường.
Theo truyền thống, những đứa trẻ như vậy thường gọi là ‘Súc Vật Hồi Nguyên’, thứ đó có một cái gì đó dị biệt hơn nhiều.
Không có phần người. Không chỉ là không hiểu được lời nói. Mọi ý định giao tiếp từ phía chúng tôi đều không đến được và không thể đọc được một chút ý định nào từ phía bên kia.
Lúc nào cũng tỏa ra mùi của sự giận dữ và bực bội, cô ta sẽ tấn công một cách hiển nhiên chỉ với cái ánh mắt chạm nhau.
Tôi không biết mình đã suýt bị giết bao nhiêu lần.
Mỗi lần như vậy cô ta đều bị lột trần, bị dội nước lạnh, bị nhốt trong nhà kho. Vậy mà sự tiêu cực đó không hề thuyên giảm chút nào.
Bất cứ ai khi nhận hình phạt đó cũng đều ngay lập tức mất đi sự giận dữ kéo theo một cảm giác buồn bã bao trùm.
Tất cả mọi người đều như vậy.
Không hiểu sao, chỉ có con ả đó, chỉ duy nhất con ả đó là khác.
Dù có bị dội nước lạnh, dù có bị nhốt trong bóng tối cả ngày, nó lại càng giận dữ hơn, càng nổi điên hơn.
Ngay cả khi cha tôi quyết định giết Ghyslaine và thất bại, không có gì thay đổi hết.
Cho đến khi một kiếm sĩ lang thang kỳ quặc đưa nó đi, chúng tôi đã thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nó không chết ở làng Dorudia nhưng cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi. Một sinh vật như vậy, dù sao thì cũng không thể sống lâu ở bất cứ đâu. Chắc chắn sẽ chết bờ chết bụi ở đâu đó, chúng tôi đã nghĩ vậy.
Thế nên, ngay cả khi cái tên ‘Kiếm Vương Ghyslaine’ theo gió bay đến mang tai, tôi cũng nghĩ đó là chuyện bịa đặt nhảm nhí.
(Kiếm sĩ Ghyslaine của tộc Dorudia ư? Không thể nào được. Chắc là một tên ngốc nào đó biết đến cái tên Ghyslaine đã mạo danh để lấy le.) Tôi đã nghĩ vậy.
Thế hệ của chúng tôi tự mình tránh khỏi sự sợ hãi và run rẩy bằng những lời trấn an .
Lũ trẻ thì không như vậy, mắt chúng lại sáng lên khi nghe tin đồn về Ghyslaine. Vì không biết gì về Ghyslaine nên chúng đã chỉ thấy hình ảnh một người rời khỏi làng và thành công ở nơi xa.
Dù sao thì, tôi cũng không thể tưởng tượng được việc Ghyslaine sẽ trưởng thành.
Một sự tồn tại chỉ biết làm tổn thương người khác không thể nào trưởng thành mà không bị người khác giết chết.
Ngay cả khi đã trưởng thành và hiểu đó là một ca khúc ‘Súc Vật Hồi Nguyên’ đáng thương, những cảm xúc tiêu cực vẫn bám chặt sâu trong lồng ngực.
Ghyslaine sẽ không thể nào thành công ở thế giới bên ngoài. Không thể nào.
Mỗi khi nghe đến cái tên Ghyslaine, những cảm xúc đó lại trào dâng.
Hơn mười năm trước, những đứa trẻ Nhân tộc dẫn theo một chiến binh Ma tộc đến, tôi mới rõ được tình hình gần đây của Ghyslaine.
Tôi đã nghe một câu chuyện không thể tin được.
Ghyslaine đã trưởng thành đang dạy kiếm cho một đứa trẻ, thậm chí ngược lại được dạy chữ và tính toán từ nó…..
Tôi đã nghĩ đó là một trò đùa.
Một Ghyslaine đã trưởng thành chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống đứa trẻ trong nháy mắt.
Bởi vì nó là một sinh vật như vậy.
Nhưng đứa trẻ Rudeus Greyrat đó đã nói.
Bất cứ ai cũng có thể thay đổi.
Tôi đã không thể tin. Chắc chắn, Ghyslaine mà tôi từng biết và người phụ nữ này là hai người khác nhau cùng tên, tôi đã nghĩ vậy. Không, là tôi đã mong như vậy.
Ghyslaine, đang ở ngay trước mắt tôi.
“.....”
Ghyslaine, Rudeus-dono, Eris-dono, cả mấy đứa con gái ngốc của tôi nữa.
Tôi hỏi họ đến đây làm gì, nghe nói là để bàn bạc về việc Lara-sama sẽ làm gì khi đến tuổi trưởng thành. Chính là con gái của Rudeus và là Đấng Cứu Thế được Thánh Thú-sama lựa chọn.
Đúng là, ở tộc Dorudia, khi bạn đời của Thánh Thú-sama, Đấng Cứu Thế ra đời, chúng tôi sẽ tổ chức một nghi lễ.
Một nghi lễ long trọng, có sự tham gia của toàn bộ Đại Rừng Sâm Lâm.
Một nghi lễ vô cùng vất vả, cần đến vài năm để chuẩn bị.
Rudeus-dono thuộc chủng tộc khác, và có lẽ cũng không am hiểu sâu sắc về tộc Dorudia lại tỏ ra hợp tác, một điều vô cùng đáng mừng.
Có lẽ, người đã dẫn dắt câu chuyện theo hướng đó chính là Rinia và Pursena.
Sau khi rời làng với tư cách là người chăm sóc Thánh Thú-sama, bọn nhỏ không hề có tin tức gì, có vẻ như đang làm rất tốt.
Còn nữa, nghe nói bây giờ chúng đang là thuộc hạ của Rudeus-dono và lãnh đạo một bầy đàn tên là Đội Lính Đánh Thuê Rudo.
Với tư cách là một người cha, đó là một câu chuyện đáng tự hào.
Về việc tuyển chọn chiến sĩ trưởng, tuy chưa đủ để xóa bỏ sai lầm lần trước, nhưng cũng có thể nói đó là một công trạng có thể khiến Minitona và Tersena đang bực bội vì việc tuyển chọn chiến sĩ trưởng bị trì hoãn buộc phải chấp nhận.
Minitona và Tersena có lòng cầu tiến rất cao.
Được khích lệ bởi điều này, chắc chắn chúng sẽ càng nỗ lực rèn luyện hơn nữa.
“Nghi lễ Đấng Cứu Thế….. Lara-sama sẽ cùng Thánh Thú-sama bắt đầu cuộc hành trình đòi hỏi sự đồng ý và tham dự của tất cả các bộ tộc sinh sống trong Đại Rừng Sâm Lâm. Được Rudeus-dono với quan hệ rộng hợp tác là một điều vô cùng đáng quý.”
“Chú nói vậy thì tôi cũng nhẹ nhõm. Tôi đã nghĩ có khả năng sẽ bị nói là chúng tôi sẽ tự làm tất cả, cậu chỉ cần im lặng và giao con gái ra là được.”
“Haha, nếu đối phương là những Nhân tộc khác thì có lẽ tôi đã nói vậy nhưng với một người hiểu được tầm quan trọng của nghi lễ này đối với tộc Dorudia, chúng tôi sẽ không nói những lời như vậy đâu.”
Cuộc bàn bạc với Rudeus-dono đã diễn ra một cách ôn hòa từ đầu đến cuối.
Không hiểu sao, Rudeus-dono cố ý không đề cập đến chuyện của Ghyslaine.
Tôi ngửi được mùi như vậy.
“Vậy thì, từ bây giờ chúng ta sẽ dần dần thông báo cho các bộ tộc, dần nhờ họ chuẩn bị. Phía chúng tôi chỉ cần chuẩn bị trang phục cho Lara hôm đó là được phải không?”
“Vì là trang phục truyền thống. Nên cũng không cần thiết. Chỉ là…..”
“Chỉ là?”
“Ma Thú dùng làm nguyên liệu đang ở sâu trong Đại Rừng Sâm lâm. Theo thông lệ, các chiến sĩ trưởng đời trước sẽ đi bắt nó về….. nhưng mà, hiện tại trong làng lại không có chiến sĩ trưởng...”
“À...”
Tôi liếc nhìn về phía mấy đứa con gái, một đứa thì lơ quay mặt đi như không có gì, còn một đứa thì đang gặm miếng thịt có xương của mình.
(Mấy đứa con gái giời đánh này…..)
“Vẫn chưa quyết định chi tiết, tôi đang định là vài năm sau, kết hợp với nghi lễ tuyển chọn chiến sĩ trưởng rồi cử chúng đi săn con Ma Thú một thể.”
“Đúng là một chuyện đau đầu.”
“Ngài hiểu cho chúng tôi sao?”
Rudeus-dono gật đầu một cách sâu sắc.
Lần trước đến đây tôi cũng đã nghĩ vậy, ngài ấy đã trưởng thành lên rất nhiều.
Khó mà nhìn ra được ngài ấy và cậu thiếu niên đã trốn trong thùng gỗ để nhìn trộm mấy đứa con gái tôi tắm lại là cùng một người.
So với ngài ấy, hãy nhìn mấy đứa con gái của tôi xem, không còn gì để nói.
Tôi đã cho chúng đi học ở một ngôi trường xa xôi để vừa học hỏi xã hội trên tinh thần giao lưu với Nhân tộc trở nên thường xuyên hơn. Kết quả lại là thành thế này đây.
Dù vậy, nhìn góc độ khác, trong mắt tôi chúng là những đứa con gái hư hỏng, trong xã hội của Nhân tộc chúng lại là đoàn trưởng và phó đoàn trưởng của một đội lính đánh thuê. Thủ lĩnh của một bầy đàn.
Nhìn nhận lại, chính tôi mới là người sai.
“Pursena, hình thức như vậy cũng được chứ?”
“Không vấn đề gì nano. Nếu cần, ngay bây giờ làm cũng được nano. Con sẽ xé xác Minitona và Tersena nano.”
“Trông con tự tin quá nhỉ.”
“Đương nhiên rồi nano, các người nghĩ tôi lúc nào cũng tập luyện với ai hả nano?”
Nói rồi, nó nhìn về phía Eris-dono.
Không, hay là….. nó đang nhìn về phía Ghyslaine?
Lẽ nào Ghyslaine không chỉ rèn luyện cho cả Eris-dono mà còn rèn luyện cả Pursena nữa sao…..
“Đã lâu rồi con không đến Đại Rừng Sâm Lâm nên có thể sẽ mất chút thời gian để tìm Ma Thú, thôi cứ coi đó là một chút chấp đi nano.”
Bên cạnh Pursena, Rinia cùng gật đầu với vẻ mặt hiểu biết.
Nếu là Rinia trước đây mà thấy Pursena tỏ thái độ như vậy sẽ ngay lập tức chế nhạo hoặc nói rằng mình giỏi hơn. Bây giờ nó lại không nói gì mà gật đầu.
Nghĩa là, đến mức đó luôn sao.
Tuy có lo lắng về hai đứa nhưng nếu chúng đã chuẩn bị kỹ càng thì cũng được.
Khả năng Pursena sẽ trở thành chiến sĩ trưởng à.
Bất an.
“Vậy thì, sau khi quyết định ngày giờ chính xác, ta sẽ liên lạc lại với mấy đứa sau.”
“Hiểu rồi nano. Con sẽ để lại một ma thuật sư của đội lính đánh thuê làm người liên lạc nano.”
Nghe nói Rudeus-dono sẽ lắp đặt một thứ gọi là bảng truyền tin ma thuật ở làng này nên ý là hãy liên lạc bằng thứ đó à.
Thế giới đã trở nên tiện lợi hơn rồi sao.
Rinia và Pursena đang toàn quyền sử dụng nó.
Cả hai đứa nó đã rời làng Dorudia một thời gian dài nên suy nghĩ có thể sẽ khác với lẽ thường của tộc Dorudia. Kiến thức và vật phẩm mới cũng có khả năng sẽ mang một làn gió mới đến cho ngôi làng.
Làn gió này cũng không phải là một điều xấu.
“Vậy thì…..”
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn.
Chuyện nghi lễ cũng đã bàn. Chuyện tuyển chọn chiến sĩ trưởng cũng đã xong.
Không còn gì để nói nữa.
Nếu vậy, tôi định sẽ mời họ dùng bữa và nghỉ ngơi qua đêm, mà…..
“.....”
Sự hiện diện của Ghyslaine. Tí thì quên, cô ta nãy giờ vẫn im lặng ngồi yên, thật đáng sợ.
Nếu là Ghyslaine mà tôi biết, không thể nào có chuyện cô ta có thể im lặng ngồi yên một lúc lâu như vậy.
Chắc chắn cô ta đã nổi điên và làm người khác bị thương chỉ trong một nửa thời gian đó rồi.
Tôi muốn nghi ngờ liệu đây có thật sự là Ghyslaine không. Mùi cô ta tỏa ra thì không thể nói dối.
Một mùi hương khó chịu khiến gốc đuôi của tôi ngứa ngáy.
Ngày xưa, chỉ cần ngửi thấy mùi này lại gần là tôi đã bỏ chạy rồi…..
“Ghyslaine.”
Cái tên bất giác buột ra khỏi miệng tôi.
Cứ im lặng mãi thế này cũng không được. Tôi bây giờ đã là tộc trưởng của tộc Dorudia rồi.
Với tư cách là một người Dorudia, tôi phải có một thái độ không đáng hổ thẹn.
“Gì?”
Ghyslaine giật nhẹ đuôi một cái rồi nhìn về phía tôi.
“Sau những gì đã xảy ra sao ngươi còn dám vác cái mặt về lại ngôi làng này?”
Những lời vừa thốt ra, tôi cảm thấy mồ hôi đang túa ra sau lưng.
Chỉ với một câu nói này với Ghyslaine của ngày xưa thôi là đã bị đánh cho gần chết thiếu sống rồi.
Ghyslaine của bây giờ..... đã tu luyện rất kỹ. Một phong thái thật sắc bén. Lần đầu gặp mặt, chỉ cần nhìn thấy thôi tôi cũng sẽ phán đoán rằng mình phải có một thái độ kính cẩn. Ghyslaine đã có được sức mạnh nếu vẫn như ngày xưa thì tôi có bị chặt đầu cũng không có gì lạ. Bất cứ ai trong làng chết cũng không có gì lạ. Phải ngay lập tức đuổi cô ta đi mà không cho nói lời nào.
Nể mặt Eris-dono đã cố tình dẫn Ghyslaine đến, tôi phải đối mặt.
Với tư cách là một người biết chuyện ngày xưa, với tư cách là tộc trưởng hiện tại.
“.....!”
Eris-dono định đứng dậy. Tay đặt lên thanh kiếm ở hông.
Cô ấy nhíu mày, rồi ngồi lại xuống.
Không biết từ lúc nào, tay của Ghyslaine đã giữ lấy cánh tay của Eris-dono.
“.....Ta, đã tu luyện ở Thánh Địa của Kiếm, có được danh hiệu Kiếm Vương. Bây giờ ta đang phục vụ cho hoàng gia Asura và được công nhận thực lực. Hãy nhìn bộ giáp này đi. Là một địa vị khá tốt. Ta được đối xử rất tốt….. ừm. Là cái mặt đấy đấy.”
Những lời nói có phần ngập ngừng.
Ghyslaine trả lời với một vẻ mặt bình thản.
“Ta nghĩ, ngươi chắc phải rất căm hận những người trong làng này…..”
“Căm hận? Tại sao phải?”
Ghyslaine nghiêng đầu, hỏi lại như vậy.
“Tại sao ư? Chúng ta đã ruồng bỏ và thậm chí còn định giết ngươi cơ mà?”
“.....Nếu có một con thú không hiểu được lời nói, làm vậy là điều đương nhiên phải không? Căm hận là sai rồi.”
Ghyslaine tiếp tục nói một cách thản nhiên.
“Ta, ngay khoảnh khắc được phép xưng danh Kiếm Vương, đã được sư phụ truyền cho lời thề. ‘Ngươi là Kiếm Vương Ghyslaine của tộc Dorudia. Hãy tự hào mà xưng danh đi. Với mỗi lời thề với lập trên bất cứ điều gì, hãy thề nó trên danh dự của tộc Dorudia.’”
“Tự hào ư?”
“Phải.”
Đừng có đùa. Một người phụ nữ như ngươi đừng hòng xưng danh Dorudia.
Tôi đã không thể hét lên như vậy.
Tại sao nhỉ. Chính tôi cũng không biết, nghe Ghyslaine nói những lời thản nhiên làm tôi cảm thấy một cảm giác dễ chịu lạ thường.
“Ta, được danh xưng Dorudia giúp đỡ thì có chứ chưa bao giờ bị cản trở cả. Không có gì để căm hận.”
Tôi bắt đầu suy nghĩ tại sao, ký ức từ khi tôi còn trẻ lại ùa về. Đó là khoảng trước khi trở thành chiến sĩ trưởng.
Khoảng thời gian tin đồn về Kiếm Vương Ghyslaine bắt đầu đến tai ngôi làng.
Cái tên Kiếm Vương Ghyslaine có dính theo một chút tai tiếng, tuyệt đối không phải chỉ toàn là tin đồn xấu.
Ngược lại, hơn một nửa là tin đồn tốt.
Trong số đó, có cả tin đồn cô ta đã chinh phục một mê cung khó khăn. Một vinh dự rất lớn của một mạo hiểm giả.
Ghyslaine của tộc Dorudia.
(Chuyện này rất ngớ ngẩn. Chắc chắn là giả mạo.)
Tôi khẳng định, những người cùng thế hệ cũng đồng thanh “đúng vậy, đúng vậy”.
Nhưng, tôi, đã không cảm thấy một chút vui mừng nào sao?
Tôi tự hào về tộc Dorudia. Chính vì vậy, tôi đã không cảm thấy vui mừng khi một người xuất thân từ làng lại tạo dựng nên danh tiếng sao? Dù cho đó, là một người đã bị làng ruồng bỏ…..
“Ngược lại, ta còn cảm thấy có lỗi. Xin lỗi vì đã là một kẻ ngốc.”
Ghyslaine nói vậy rồi cúi đầu.
Cô ta đã xin lỗi. Ghyslaine.
“Vậy, ư...”
Tôi nhắm mắt lại.
Đáng lẽ ra đó là một điều tôi đã biết từ lâu rồi chứ.
Ghyslaine chỉ là đang bị ảnh hưởng bởi những triệu chứng tồi tệ nhất của ‘Súc Vật Hồi Nguyên’.
Cha mẹ bó tay chịu trói. Cho dù có bị ảnh hưởng rất lâu, ‘Súc Vật Hồi Nguyên’ bản chất sẽ tự khỏi khi lớn lên.
Nói cách khác, Ghyslaine đã trưởng thành một cách đàng hoàng.
Bị cả làng ruồng bỏ và chỉ bằng ở thế giới bên ngoài, cô ta đã học được lẽ thường và kiến thức.
Cô ta vẫn tự hào về danh xưng Dorudia, ngay cả khi đã có được danh tiếng, vẫn tiếp tục xưng danh Dorudia, đường hoàng trở về. Vào ngày hôm nay.
Và đối tôi, tộc trưởng, cô ta đang một thái độ chân thành.
Nếu đã vậy, lời nói của tôi mang tính quyết định.
“Kiếm Vương Ghyslaine Dedorudia. Mừng ngươi đã trở về làng Dorudia. Tộc trưởng Gyes Dedorudia xin hoan nghênh ngươi.”
“Xin cảm tạ lòng tốt của ngài.”
Ghyslaine đứng dậy một lần, quỳ một gối xuống và cúi đầu.
Nghi lễ này, có phải là lời chào của kiếm sĩ Thần Kiếm Phái đối với người trên không nhỉ.
Ghyslaine lại có thể làm một lời chào đàng hoàng như vậy.
Vậy ư, Ghyslaine, cô coi tôi là người trên sao…..
“Hôm nay hãy ở lại một đêm, kể cho ta nghe những câu chuyện về cuộc hành trình của ngươi.”
“Được thôi. Ta có rất nhiều câu chuyện thú vị.”
Tôi đã quyết định chấp nhận.
Quá khứ không phải là thứ có thể dễ dàng bỏ qua. Sắp dến lúc chuyển giao cho thế hệ tiếp theo rồi.
Dù thế hệ tiếp theo, những đứa con gái đang đặt nền móng cho tương lai vẫn còn nhiều điều khiến tôi bất an….. mà, chắc chúng cũng sẽ dần thay đổi thôi.
Bởi vì cha tôi, cả ông nội tôi nữa, họ đã mang những nỗi lo mà hoàn thành vai trò của một tộc trưởng rồi lại giao phó cho thế hệ sau…...
Cứ như vậy, Ghyslaine Dedorudia hoàn thành hành trình để trở về lại quê hương của mình.


1 Bình luận
Thanks trans