• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Em tôi quên tắt live

#4: Em gái tôi ngủ quên (lại là sự cố) nên tôi sẽ stream thay em ấy.

7 Bình luận - Độ dài: 5,326 từ - Cập nhật:

Đã vài ngày trôi qua kể từ vụ stream cùng Arc.

"Ưm...".

Sau bữa tối, khi tôi đang rửa bát thì...

"Anh? Sao thế ạ?".

Từ trên ghế sofa trong phòng khách, một thiên thần vừa tắm xong... ồ, nhầm, là em gái tôi, Izusu, đang ngậm một cây kem que và hỏi tôi.

"À... anh không biết phải làm sao nữa...".

"Về chuyện gì ạ?".

"Về định hướng cho việc livestream ấy. Anh không biết phải làm sao cả".

Đã khá lâu kể từ sự cố stream của em gái tôi. Như cố Reimi đã nói, ngày ra mắt đang đến gần từng chút một... Vậy mà tôi vẫn chưa thể quyết định được hướng đi cho mình.

"Anh không giỏi chơi game như Izusu... cũng chẳng khéo ăn nói. Làm thế nào để thu hút người xem đây...".

Hiện tại, chỉ có ngày ra mắt là đã được quyết định. Buổi stream đầu tiên có lẽ sẽ là một buổi tự giới thiệu. Nhưng sau khi ra mắt, tôi nên stream những gì đây?

Tôi hoàn toàn không biết.

Tôi không phải kiểu chủ động tham gia thị trường như những VTuber khác, và tôi cũng không có định hướng hay concept cụ thể nào cả.

Mặc dù vậy, tôi vẫn muốn làm hài lòng những người đã mất công đến xem tôi.

"Mufufu~ ♡".

"Hả? Izusu, sao vui thế?".

Izusu đang vui vẻ đạp chân. Không phải siêu dễ thương sao? Dễ thương đúng không?

"Mừng quá đi. Anh có vẻ đã có hứng thú với việc trở thành VTuber rồi ha".

"Ơ, à, thật vậy sao...?"

"Đúng rồi đó. Việc anh đau đầu về hướng đi chứng tỏ anh muốn làm mà, đúng không? Nếu anh không muốn thì đã không như thế này rồi."

"............Thật vậy sao? Ưm."

"Lẽ nào anh có hứng thú rồi sao?"

"Đúng vậy. Không phải vì nghĩa vụ, không phải vì công việc, mà vì anh thực sự muốn làm".

"Ưm... không biết nữa".

"Thôi kệ đi, cứ thong thả chờ cuốn đi thôi".

"Chờ gì ạ?"

"VTuber có những khoảnh khắc khiến người ta bị cuốn hút mà".

Bị cuốn hút à. Dù sao thì mấy ngày nay tôi cũng tiếp xúc với VTuber và có chút để tâm thật.

Nhưng vẫn chưa đến mức bị cuốn hút.

Vì đã quyết định ra mắt rồi (dù sao cũng là công việc), nên tôi phải suy nghĩ nhiều thứ... Ưm.

"Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi!"

...Ừ, đúng vậy. Rồi mọi chuyện sẽ... ổn... thôi! Ừm. Cứ thế đi... hay nói đúng hơn, cứ nghĩ thế cho nhẹ đầu vậy.

"Izusu. Ngày mai anh sẽ chuẩn bị sẵn bữa trưa, em muốn ăn gì?"

Tôi phải nghĩ xem bữa trưa của nhà mình ngày mai phải nấu gì.

"Hả? Sao ạ? Không phải anh sẽ nấu cho em sao?"

"Em gái à... Ngày mai là ngày trả bài kiểm tra đấy."

"Ehh! Không phải đã là nghỉ hè rồi sao?!"

Ừ, tôi cũng hoàn toàn nghĩ là đã nghỉ hè rồi, nhưng thực ra vẫn chưa chính thức bắt đầu kì nghỉ.

Trong lúc nghỉ, tôi có thể nấu bữa trưa cho Izusu, nhưng ngày mai thì không.

(Nhân tiện, trong thời gian Izusu ở nhà, bữa trưa của em ấy thường do bố tôi nấu, hoặc ăn mì cốc, v.v., và những thứ đã được dự trữ. Bình thường em ấy còn phải học bài nữa.)

"Ôi, nghỉ học đi thôi."

"............"

Ừ, tôi muốn nghỉ. Tôi rất muốn nghỉ. Vì tôi không có tâm trạng nào để đến trường cả.

Ở trường, có vẻ như mọi người đều biết tôi là anh trai của Wine, và đang náo động hết cả lên.

Tin nhắn Line cứ đến liên tục làm tôi phát bực.

Vì quá phiền phức nên tôi đã tắt thông báo và không xem tin nhắn Line của bất kỳ ai ngoại trừ Utako.

Nhưng tôi sẽ không nghỉ học! Tôi sẽ không nói cái mong muốn bốc đồng này ra. Dù cho lòng có nặng trĩu đến đâu đi nữa.

Vào lúc đó.

"Bố về rồiiiii~ ♡"

"A, bố! Bố về rồi ạ!"

Bố tôi đã bước vào phòng khách.

Bố tôi có vẻ làm thêm một công việc khác ngoài quán cà phê, nên thường xuyên ra ngoài.

Khi tôi hỏi bố làm ở đâu, bố lại lảng đi... thôi, không cần phải tò mò làm gì.

Dù sao thì bố làm việc cũng chỉ vì gia đình thôi mà.

"Bố, bố ăn cơm chưa ạ?"

"Chưa đâu con."

"Vậy con sẽ hâm nóng ngay."

"Cảm ơn con~ ♡ Ừm, hôm nay con nấu gì vậy?"

Izusu mỉm cười và trả lời một cách đầy phấn khích.

"Lasagna đó bố~!"

"Ngon tuyệt! Bố thích món lasagna của Sou lắm đó~ ♡ Mong quá đi~ ♡"

"Vâng. Vậy bố đi thay đồ đi. Trong lúc đó con sẽ chuẩn bị."

"Ừ~! Sou, cảm ơn con nhiều lắm~! Yêu quá đi~!" *Chụt*

Sau khi bố đi khỏi, tôi vừa chuẩn bị vừa suy nghĩ.

...Nếu đến cả tôi cũng ghét đi học, thì bố tôi sẽ phải chịu thêm áp lực.

Trước mặt anh em bọn tôi, bố lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ như vậy.

Chắc là dù tôi có nói sẽ thôi học, bố cũng sẽ không thay đổi thái độ.

...Nhưng trong lòng, có lẽ bố sẽ rất lo lắng.

Trước đây tôi từng thấy bố khóc trước bàn thờ mẹ của Izusu.

Chỉ là bố không để chúng tôi thấy, nhưng bố chắc hẳn đang rất đau lòng vì Izusu tự khép mình.

Nếu thêm cả tôi cũng bỏ học... thì kết quả sẽ rõ ràng.

Vì vậy, dù đi học có chán đến mấy, tôi vẫn sẽ đi.

Tôi không muốn làm phiền bố, và em gái tôi nữa. Dù sao thì tâm trạng nặng nề vẫn không thay đổi.

"Anh ơi~!"

Izusu đứng cạnh tôi. Em ấy mỉm cười và dang rộng hai tay.

"Izusu sẽ cổ vũ cho anh!"

"Cổ vũ?"

"Vâng! Izusu... chỉ có thể làm được như thế thôi..."

Ưm, chết rồi. Có vẻ cảm xúc của tôi lộ hết ra mặt rồi. Những gì tôi đang suy nghĩ.

Không được, tôi... đáng lẽ phải là người bảo vệ Izusu chứ. Vậy mà giờ lại để em ấy lo lắng.

"Cố lên, cố lên! Anh hai! Cố lên, anh hai!"

Vì em ấy đã mặc đồ mỏng lại còn nhảy tưng tưng nên ngực em ấy cứ lắc lư theo.

"Ừm… lớn thật rồi nhỉ..."

"Hả, sao cơ anh?"

"Phải biết ngượng đi chứ! Con gái mà lại vô tư lắc ngực thế à! Phải biết xấu hổ chứ!"

"Ha ha, Izusu ngày xưa bé xíu à, giờ lớn thật rồi ha."

"Đừng có giở cái giọng đó ra chứ, thật là~!"

Ha ha ha, haizzz... Ừm. Tự nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn.

Thôi, chuyện ngày mai để mai tính. Nghĩ nhiều quá cũng chẳng có ích gì.

"? Ừm! Không có gì đâu!"

*

Và rồi buổi sáng của ngày đi học đã đến. Tôi đang thay giày ở lối vào Học viện Albico.

"Chào!"

Cô bạn của tôi, Uta, lên tiếng.

Cô ấy tham gia câu lạc bộ bóng rổ, mặc bộ đồ thể thao thoải mái với túi thể thao và bộ đồ nỉ. Có vẻ như cô ấy vừa xong buổi tập sáng.

"Sou đến trường rồi à. Gan thật đấy."

Dù nghe có vẻ mỉa mai, nhưng tôi không cảm thấy vậy.

Tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy đang lo lắng cho tôi, kiểu như đến trường có ổn không?

"Không cần lo lắng đâu. Tớ cũng muốn biết kết quả bài kiểm tra nữa."

"Hừm... vậy sao. Giỏi đấy chứ."

Uta vỗ vai tôi một cái rồi đi thẳng vào lớp.

Ừm, quả nhiên tôi không cảm thấy cô ấy đang nói móc mình. Cô ấy chỉ đơn thuần là đang động viên tôi thôi.

Từ xưa đến nay, cô  ấy vẫn luôn là một người tốt.

"À mà, cậu không hay tò mò nhiều chuyện nhỉ. Chuyện VTuber các thứ ấy."

"Tớ không hiểu rõ mấy chuyện đó. Với lại, tớ là thanh mai trúc mã của cậu, tớ hiểu cậu rõ mà, có gì mà phải hỏi nữa."

"Vậy à... Nói chuyện với cậu thoải mái thật đấy."

"Đó là ý tốt chứ?"

"Tất nhiên rồi."

"Ừm. Vậy thì tốt."

Tôi đã quen biết Uta từ lâu, và tôi thích cái vẻ vô tư của cô ấy.

Hiện giờ, việc cô ấy không quan tâm đến tôi lại là một sự giải thoát. Nhờ thế mà căng thẳng trong tôi đã vơi đi đôi chút.

"Trong lớp chắc sẽ có nhiều chuyện khó chịu đấy, nếu cậu thấy bất mãn thì tớ luôn sẵn sàng nghe cậu than thở."

"Cậu đúng là người tốt mà. Cảm ơn nhé!"

"............Thật ra thì, tớ cũng chẳng muốn chút nào đâu."

"Hả? Cậu nói gì cơ?"

"Không có gì."

Một lát sau, chúng tôi đến lớp học.

Chắc chắn sẽ bị hỏi nhiều thứ đây. Phiền phức quá... Muốn về nhà quá. Nhưng... không được.

Tôi đã hạ quyết tâm làm VTuber vì gia đình rồi. Những rắc rối như thế này sẽ còn kéo đến rất nhiều. Tôi không thể cứ thế mà trốn tránh mãi được.

"Được rồi!"

Tôi không thể để Izusu nhìn thấy dáng vẻ đáng thảm hại như thế này được.

Cạch một tiếng, khi tôi mở cửa vào, trước mặt tôi là...

"Shiomi!"

"Bọn tôi đang đợi cậu đó!!!"

"Uwaaa...!"

Cả lớp xúm lại vây lấy tôi.

Hôm nay, mọi người đều đổ dồn về phía tôi. Tất cả đều tò mò.

"Shiomi! Sao cậu lại giấu giếm bấy lâu nay!"

"Sao cậu không kể mình là anh của Izusu Wine hả? Không phải là gian lận sao?!"

Không, đây đâu phải chuyện tôi phải nói ra.

Nếu là thành tích của bản thân tôi thì không nói làm gì, nhưng việc em gái tôi nổi tiếng là nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ của em ấy.

Chỉ vì là anh trai của một cô em gái tuyệt vời không có nghĩa là tôi tuyệt vời. Tôi chẳng có gì tuyệt vời cả...

Tôi muốn nói vậy, nhưng...

"Có ảnh của Wine không? Cho xem đi, cho xem đi!"

"Mà này, hôm qua cậu đã hợp tác offline với Kuma rồi đúng không? Tuyệt quá! Cho xem ảnh đi!"

Hàng loạt câu hỏi dồn dập từ mọi phía.

Tất cả sự chú ý của mọi người trong lớp giờ đây đều đổ dồn vào tôi.

Cái, cái gì thế này...? Nhìn đâu cũng thấy mọi người nhìn tôi. Tôi giờ giống như một con gấu trúc trong lồng vậy!

"Thôi thôi, mọi người tránh ra!"

Uta xua tay và mở đường cho tôi.

Nhân lúc đó, tôi cũng tiến về chỗ ngồi của mình. Cô ấy đã nép người sang một bên để tôi đi qua, Uta đúng là một người tốt bụng thật.

Các bạn cùng lớp lại lũ lượt kéo đến, hỏi về Izusu và Arc.

"Izusu ngoài đời như thế nào?"

"Mà này, chuyện stream hôm qua được quyết định như thế nào? Kể riêng cho bọn tôi nghe đi, hứa sẽ không nói với ai đâu!"

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, dồn dập không ngừng.

Tôi, người trước đây giống như là không khí trong lớp, giờ đây đúng nghĩa là trung tâm của vũ trụ.

Thành thật mà nói, tôi chỉ cảm thấy bối rối và thiếu tin tưởng.

Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn là Shiomi Souta, không có gì thay đổi, và là anh trai của Izusu.

Vì vậy, tôi không có ấn tượng tốt lắm với việc họ đột nhiên thay đổi thái độ.

"Này, mọi người nên về chỗ đi."

Uesaki Utako, người ngồi ở bàn bên cạnh tôi, nhắc nhở các bạn cùng lớp.

Đồng hồ trên bảng sắp điểm tám giờ ba mươi phút.

"Nếu bị thầy cô giáo mắng thì biết đến lúc nào mới xong đây? Ai mà chẳng muốn kết thúc nhanh để về nhà đúng không?"

"Đúng là như vậy..."

Các bạn cùng lớp nói vậy rồi trở về chỗ ngồi của mình.

"Tí nữa nhé!"

"Nhớ kể cho bọn này nha!"

Họ nhìn tôi với vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Không, tôi sẽ không kể đâu...

Uta thở dài lắc đầu.

"Mọi người đúng là hám danh mà."

"Cảm ơn cậu, Uta. Thành thật mà nói, chỉ có cậu là tớ có thể tin tưởng được thôi."

Những người bạn học khác trừ Uesaki Utako đều đáng ngờ.

Chỉ có cô ấy là vẫn luôn là bạn thân của tôi, dù là bây giờ hay ngày xưa.

"Không có gì."

Uta đáp lại với thái độ dửng dưng đó. Với tôi lúc này, sự thờ ơ đó lại khiến tôi cảm thấy thoải mái.

"Hửm? Ồ, hình như ghế đó của Kurumi..."

Cái ghế trống duy nhất đó là của Kisogawa Kurumi, người đã từ chối tôi.

Gì vậy, nghỉ học à? Chà, may là tôi không phải chạm mặt vì khá ngại.

---

Việc trả bài kiểm tra diễn ra suôn sẻ.

Lần này tôi vẫn đạt hơn 90 điểm tất cả các môn. Với kết quả này, tôi chắc chắn sẽ giữ được học bổng. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi trả bài xong, buổi học ngày hôm đó kết thúc. Sau đó sẽ là một kì nghỉ ngắn trước lễ bế giảng.

"Này, Shiomi? Em có thể dành chút thời gian không?"

Ngay sau khi trả bài xong, tôi bị giáo viên chủ nhiệm gọi.

Đó là một cô giáo nhỏ nhắn, mặc đồ thể dục.

Chà... tôi cũng mơ hồ cảm thấy mình sẽ bị gọi.

"Em hiểu rồi."

"Các em nên về sớm đi."

"Ê~~~!!!"

Cả lớp đồng loạt lên tiếng bất mãn.

"Không thể nào!"

"Chúng em còn nhiều điều muốn hỏi nữa mà!"

"Không được. Các em về sớm đi. Những ai còn ở lại lớp có thể sẽ bị trừ 10 điểm trong điểm thi cuối kì đó."

Các bạn cùng lớp tỏ ra bất mãn.

Tôi cùng cô giáo chủ nhiệm rời khỏi lớp.

"Em xin lỗi... đã gây phiền phức cho cô rồi."

"À, không sao đâu. Người gọi em không phải cô."

"Hả? Không phải cô ạ?"

"Đúng vậy. Hiệu trưởng muốn gặp em."

Hả...? H-Hiệu trưởng?!

"E-em có làm gì sai không ạ...?"

"Ai biết. Mà, hiệu trưởng không giận đâu, cứ đi nghe xem sao. Cô sẽ đi cùng em một đoạn."

Tôi cùng cô giáo chủ nhiệm đi về phía phòng hiệu trưởng, vừa đi vừa suy nghĩ xem tại sao mình lại bị gọi.

Không, chỉ là... tôi đã hoạt động với tư cách là anh trai của Wine thôi mà...

Nhưng ở đây chẳng phải cho phép làm thêm sao?

VTuber thì không được sao? Ôi... không hiểu nổi. Tại sao lại bị gọi cơ chứ?

"Đến rồi. Hiệu trưởng Tenryugawa, xin lỗi vì đã làm phiền."

Hả? Tenryugawa...?

Hình như tôi nghe cái họ này ở đâu đó rồi thì phải...

Khi tôi cùng cô giáo bước vào phòng hiệu trưởng thì...

"Chào anh, Souta. Lại gặp nhau rồi nhỉ."

"Cái gì!? A-Arc...!?"

Người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng hiệu trưởng chính là Tenryugawa Arc, người đứng sau nhân vật Arc Kumakuma, tiền bối mà tôi đã hợp tác hôm qua...

...Cái gì?! Tenryugawa... Chẳng lẽ nào!

Cô giáo chủ nhiệm lặng lẽ ra về, chỉ còn lại tôi, Arc và một người đàn ông trung niên ngồi cạnh cửa sổ.

"Em là Shiomi Souta, đúng không?"

Người đàn ông với mái tóc muối tiêu, thân hình săn chắc trong bộ vest màu nâu nói một cách vui vẻ.

Đây là hiệu trưởng... Và có cùng họ với Arc. Điều đó nghĩa là...

"Chào em. Tôi là Tenryugawa Sakujuurou, cha của Tenryugawa Arc. Cảm ơn em đã giúp đỡ con gái tôi."

...Cái gì?! Bố của Arc là hiệu trưởng trường tôi sao?!

Mà này... không phải là không ổn sao?

Hôm qua tôi đã nói chuyện khá bất lịch sự với con gái của hiệu trưởng, và thái độ của tôi cũng...

Xin lỗi... bố... Izusu... anh trai này có lẽ sẽ bị đuổi học mất rồi...

---

Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa ở góc phòng.

Tôi không có tâm trạng để tận hưởng sự thoải mái của chiếc ghế sofa bọc da sang trọng, cũng không có tinh thần để thưởng thức li cà phê trong chiếc cốc đắt tiền.

Người trước mặt tôi là hiệu trưởng của học viện này.

Và tôi chỉ là một học sinh bình thường.

"Hôm qua, cháu xin lỗi ạ! Cháu đã có những lời lẽ rất bất lịch sự!"

Tôi đã thực hiện buổi phát off-collab với Arc. Và lúc đó, tôi đã nói khá nhiều điều.

Có vẻ như cứ liên quan đến em gái là tôi lại dễ nóng nảy.

Với một người cha yêu thương con gái mình, việc nổi giận là điều dễ hiểu. Ngay cả tôi cũng sẽ tức giận nếu gia đình mình bị xúc phạm.

Tôi phải xin lỗi một cách đàng hoàng.

Thấy vậy, bố của Arc, người đang ngồi đối diện tôi, tỏ ra ngạc nhiên.

Con gái ông đang ngồi ngay bên cạnh, cười gượng gạo nói

"Bố em không giận chuyện hôm qua đâu."

"Hả, vậy... vậy sao? Không, tại sao lại...?"

"Anh cứ nói chuyện bình thường đi, không cần dùng kính ngữ trước mặt bố đâu. Anh đúng là thú vị mà."

"Không, không bằng em đâu Kumakuma!"

"Đừng có gọi em là Kumakuma ở ngoài đời chứ, Kumaa~!"

Bố của Arc nhìn hai chúng tôi đấu khẩu nhau và mỉm cười. Cứ như thể một điều gì đó rất vui vẻ đang diễn ra trước mắt ông.

"Thưa, vậy tại sao thầy lại gọi em đến đây ạ?"

"Cháu không cần phải căng thẳng như vậy. Hơn nữa, đừng gọi tôi là thầy, cứ gọi chú Sakujuurou đi."

"Không không! Như vậy thật quá đáng ạ!"

"Không sao. Dù sao thì cháu là người bạn duy nhất của con gái tôi ở học viện này mà."

"Người bạn duy nhất...? Hơn nữa, học viện này..."

Arc thở dài nói

"Em là học sinh ở đây mà."

"Hả?! Em là học sinh của học viện Albico sao?!"

"Vâng. Mặc dù em học ở cấp hai thôi."

Học viện Albico là trường liên cấp trung học cơ sở và trung học phổ thông.

Mặc dù đến cấp ba tôi mới vào đây, nhưng có thể thi vào từ cấp hai. (Chế độ học bổng chỉ dành cho cấp ba, nên tôi không học cấp hai ở đây).

"Mà này, em bao nhiêu tuổi rồi thế?"

"Trung học cơ sở năm ba, mười lăm tuổi."

"À đúng rồi, lần đầu gặp em anh đã hỏi rồi. Mà này, học sinh cấp hai mà có 8,2 triệu người đăng kí thì thật sự rất giỏi đấy."

"Bây giờ cấp hai cũng có người stream trên YouTube mà, YouTuber triệu người đăng kí cũng không hiếm. 8,2 triệu người đăng kí đối với học sinh cấp hai cũng không phải là chuyện gì quá to tát đâu."

"Không, cả hai trường hợp đều là hiếm đấy..."

Mà cô bé còn là một nghệ sĩ piano nữa chứ? Siêu đỉnh quá đi mất...

Đúng là một nữ sinh trung học hoàn hảo.

Chú Sakujuurou vỗ vai con gái.

"Con bé này, như cháu thấy đấy, rất bận rộn và không thể tận hưởng cuộc sống học đường. Với tư cách là một người cha và một thầy giáo, tôi rất đau lòng. Vì vậy, tôi đã gọi cháu đến đây với mong muốn cháu sẽ trở thành bạn của con bé."

"Ra là vậy ạ, cháu hiểu rồi. Mà nói thật, dù không được nhờ thì bọn cháu cũng đã là bạn rồi ạ."

"Bạn... bè..."

"Gì vậy, không phải sao? Ít nhất thì anh đã nghĩ vậy mà."

Arc khẽ nói, "Đúng vậy... đúng vậy!" rồi gật đầu lia lịa.

Má cô bé ửng hồng, cười tủm tỉm.

"Ừm! Chúng ta là bạn nhé! Từ nay về sau mong được anh giúp đỡ!"

Thế là tôi đã có một người bạn cấp hai... hay nói đúng hơn là một người bạn VTuber.

---

Sau khi kết thúc tiết trả bài kiểm tra, tôi trở về nhà.

...Khi về, đường đông kinh khủng, nhưng Arc đã chở tôi về gần nhà bằng xe hơi, thật may mắn.

"Con về rồi đây~"

Bố đang đi làm. Izusu cũng không trả lời. Chắc là đang ngủ.

............Hừm.

Tôi rất muốn kể chuyện gặp mặt hôm nay. Kiểu như, tôi đã làm bạn với Arc rồi đó. Hoặc là, ở trường hôm nay xảy ra nhiều chuyện thú vị lắm. Những chuyện kiểu như vậy.

Nhưng bố đang đi làm, Izusu thì chắc đang ngủ. Người duy nhất tôi có thể nói chuyện kiểu này là Uta, nhưng cô ấy đang ở câu lạc bộ.

"Thôi, đành chịu vậy."

Tôi đi lên lầu để thay quần áo. Khi đó, tôi nhận thấy cửa phòng em tôi đang mở. Có tiếng game phát ra từ bên trong.

"Ơ? Izusu ở nhà sao!?"

"Khò... khò..."

...Không có tiếng trả lời. Chuyện gì vậy nhỉ? Tôi gõ cửa phòng Izusu và bước vào.

"Izusu... em ngủ gật trong lúc chơi game à."

Em ấy đang đeo tai nghe, nằm trước máy tính và thở đều.

Hơn nữa, điều hòa đang bật hết công suất.

"Em sẽ bị cảm đấy. Lên ngủ trên giường đi."

"Ưm... bế em..."

"Rồi rồi."

Tôi không thể từ chối yêu cầu của em gái được. Hơn nữa, tôi cũng không muốn em ấy bị cảm lạnh. Tôi tháo tai nghe và bế Izusu đặt lên giường bên cạnh.

"...À, trước khi ra thì tắt màn hình game hộ em ấy nhỉ..."

"Ơ, cái gì đây...?"

Lúc đó, tôi nhận ra.

Trên một cửa sổ khác... L2DCG của Izusu Wine đang ở đó.

"K-Không lẽ nào..."

Trên màn hình, các bình luận đang chạy...

《Chào anh trai!》

《Yay! Anh trai có xem không?》

《Giọng này đúng là của anh trai mà!》

“Ơ, cái gì vậy... Không, không lẽ nào... Izusu... đang stream dở ư...? Ngủ gật mất rồi sao...?"

《Đúng rồi, đang chơi Mario Kart thì ngủ gật mất tiêu》

《Bọn tui có gọi cách mấy cũng không dậy!》

"Bình luận không có âm thanh thì làm sao mà gọi được..."

《Chính xác! Haha》

《Không, anh trai đỡ cho một phen rồi!》

《Wine suýt bị cảm lạnh rồi đó》

《Dù là mô típ cũ nhưng anh trai thì không thành vấn đề!》

Tạm thời, tôi đã hiểu được tình hình. Chắc là Izusu đã ngủ quên trong lúc stream game.

Việc ngủ gật giữa chừng thế này, cũng giống như ngủ trong lúc làm việc vậy, có ổn không nhỉ?

"T-Tôi xin lỗi các bạn... Dù các bạn đã xem buổi stream của em tôi, nhưng nó lại ngủ gật mất rồi."

《Xin lỗi cái gì chứ?》

《Đúng vậy, bọn tôi còn phải cảm ơn mới đúng》

《Ngủ gật là một sự kiện thú vị mà》

《Tiếng thở của Wine thật đáng yêu》

"Tiếng thở đáng yêu!?"

T-tôi không hiểu nổi khái niệm đó luôn... Mà này, ổn thật sao... Đúng là một VTuber tự do mà...

"À, vậy tôi sẽ tắt nhé. Izusu cũng ngủ mất rồi."

《Đừng mà, tiếp tục đi chứ》

《Chuẩn, một buổi stream thú vị như vậy mà bỏ dở thì phí quá!》

《Hãy strean bằng “cơ thể” của Wine đi!》

"Kh-Không, cái đó thì không được..."

Mặc dù vậy, tôi cũng luôn có cảm giác muốn tiếp tục stream, giống như những người trong phần bình luận vậy.

Việc kết thúc buổi stream trước khi Izusu kịp xin lỗi những người đã chờ đợi em ấy thức dậy, nói sao nhỉ, có chút đáng tiếc.

《Anh trai, nói chuyện đi!》

《Bọn tớ đã chờ buổi stream của anh trai từ rất lâu rồi!》

《Mấy người muốn bọn tôi phải chờ đến tuột quần bao giờ nữa?》

《Biến thái tập thể à?》

............Họ đang chờ tôi sao.

Sao vậy nhỉ, có chút... không, khá là vui.

"Được rồi. Cho đến khi Izusu thức dậy... tôi có thể tiếp tục không?"

《Đến rồi!》

《Buổi stream bất ngờ của anh trai!》

《Phải share, phải share!》

"Mà này, bình tĩnh lại thì... không được rồi. Stream bằng tài khoản của người khác như thế này... Mấy chuyện như vậy."

《À thì, nếu người khác làm thì không được, nhưng anh trai thì là anh trai mà, đúng không?》

《Anh trai là anh trai của Wine mà, nói gì vậy?》

"Không, gọi là anh trai thì hơi quá... Từ trước đến giờ tôi đã muốn nói rồi..."

Tôi không phải anh trai của mấy người.

Đúng vậy, tôi chỉ là anh trai của Izusu mà thôi.

"Tại sao tôi lại phải bị những người lạ huơ lạ hoắc gọi là anh trai chứ."

......Nói đến đây có ổn không nhỉ? Không, chắc là......

<<Vậy gọi là Oppa thì cậu hài lòng chưa?>>

“Tại sao tôi lại phải làm bố một người xa lạ chứ, haha!”

"Gì, bất mãn à? Hả? Từ giờ trở đi, ngày nào tôi cũng sẽ gọi cậu là 'Oppa' đấy nhé?"

Hẳn rồi, chẳng có gì nghiêm trọng cả. Arc cũng đã nói rồi mà.

Tôi không cần bận tâm chi tiết nhỏ nhặt, cứ tự nhiên là được.

"Làm ơn đi. Tôi cũng không muốn bị những người lạ mặt gọi là 'Oppa'. Mấy người cũng vậy, đúng không?"

<<Chuẩn luôn, anh trai nói đúng!>>

<<Đúng là anh trai, hiểu chuyện thật đấy!>>

<<Đúng là anh!>>

<<Càng ngày càng troll! Haha>>

...Haha.

Được rồi... tôi đã cười trong lúc lstream, hơn nữa là bằng tài khoản của em gái.

"Xin lỗi nhé, tôi lỡ cười mất rồi. Dù đang stream mà."

<<Có quy định nào cấm cười khi livestream đâu?>>

"Không nhưng mà, cái nghề livestream này là nghề kiếm tiền mà. Là công việc mà, đúng không?"

<<Cứ vui vẻ khi làm việc cũng được mà có sao đâu>>

<<Tôi hiểu ý anh trai. Công việc thì vất vả mà.>>

<<Vậy sao? Nhưng các YouTuber nổi tiếng cũng nói hãy sống với điều mình yêu thích mà.>>

"Ừm, đó là lí tưởng nhất nhỉ. Vừa vui vẻ, vừa mang lại niềm vui cho người khác, mà còn kiếm được tiền nữa chứ."

<<Anh đang làm đó thôi! ?>>

<<Anh trai hợp làm VTuber đấy.>>

<<Cảm ơn anh đã mang lại tiếng cười và thời gian vui vẻ cho bọn tôi.>>

<<Cảm ơn anh!>>

...Một cảm giác thật kì lạ. Tôi đang nói chuyện tự nhiên với những người mà tôi không hề biết mặt, biết tên.

Hơn nữa, chỉ cần thế là có thể kiếm được tiền. ...Một công việc kì lạ.

Nhưng... tôi không ghét nó.

"Izusu vẫn chưa dậy... Giờ tôi nên làm gì đây?"

<<Ôm đi!>>

<<Hãy ôm Wine đi!>>

"Hả? Nói gì nói lại nghe cái."

<<Tức rồi kìa! haha>>

<<Đúng là em gái cưng của anh trai mà.>>

<<Đùa thôi, đừng giận mà.>>

"A, à... xin lỗi. Cứ hễ liên quan đến em gái là tôi lại hơi nóng nảy."

<<Biết mà.>>

<<Tôi hiểu rõ trong buổi livestream với Kuma rồi.>>

<<Tên này ác thật! Mùi sis-con nồng nặc luôn đó!>>

"Tôi không phải sis-con. Chỉ là tôi rất yêu em gái mình thôi."

<<Nhìn kiểu gì cũng là sis-con thật đấy, cảm ơn nhiều.>>

<<”Sít cô” ơi, không được rồi, cái đó là sis-con đó.>>

Ơ, vậy sao...? Thật vậy sao...? Không, đợi đã, đợi đã.

"Chuyện là tôi nên làm gì đây..."

<<Chẳng cần làm gì cũng được mà?>>

<<Cũng có nhiều kênh chỉ chuyên tán dóc mà.>>

<<Đúng đó. Tôi muốn nghe chuyện hôm nay của anh trai.>>

...Nghe họ nói vậy, tôi bỗng nhiên tuôn lời.

"À, nghe này. Vừa nãy... tôi đi học gặp chuyện khủng khiếp lắm."

Không biết từ lúc nào, tôi đã kể về những chuyện xảy ra ở trường hôm nay. Chuyện tôi bỗng nhiên trở thành người nổi tiếng ở trường. Chuyện có quá nhiều người khi tôi về nhà.

Những câu chuyện mà khi về đến nhà, tôi đã muốn chia sẻ với ai đó...

Tôi cứ thế nói chuyện bình thường với khán giả.

<<Anh trai siêu nổi tiếng luôn ấy!>>

<<Ừ thì, chưa đầy một tháng mà làm đủ thứ chuyện thế này thì phải rồi.>>

<<Mà này, đây là lần đầu tiên tôi thấy một VTuber làm náo loạn thế này trước khi ra mắt đấy!>>

<<Đúng vậy. Nếu là làm loạn khi ra mắt thì còn đỡ.>>

"Có người làm loạn khi ra mắt sao?"

<<Có chứ. Chẳng hạn như chiếu video nội soi dạ dày ấy.>>

Tôi đang nói chuyện như vậy thì...

<<Sắp hết giờ stream rồi đúng không? Kênh này nói là 2 tiếng mà.>>

"Hả, thật á?! Hết rồi sao...?"

Bất giác thốt ra những lời đó, tôi tự ngạc nhiên.

Tôi đã nghĩ: Giá mà mình được nói chuyện thêm...

<<Muốn nói chuyện với anh trai nhiều hơn nữa.>>

<<Đúng vậy đó.>>

<<Mà này, nếu có thể nói chuyện thú vị thế này thì tự lập kênh đi chứ!>>

Đúng vậy. Đâu cần phải nói chuyện trên kênh của người khác, mình có thể tự lập kênh và livestream, muốn nói chuyện bao lâu cũng được, và giao lưu với khán giả nữa chứ.

"Ừm. Đúng vậy. Xin lỗi mọi người. Hôm nay đã để mọi người nghe tôi nói nhảm rồi."

<<Không sao đâu! Vui mà!>>

<<Hóng buổi chính thức của anh nhé!>>

Ngay lúc đó.

"Anh......"

"Hả? À...... I-Izusu!?"

Em gái đáng yêu của tôi, Izusu, đã tỉnh dậy và đang đứng ngay phía sau tôi!

"Anh xin lỗi Izusu!"

<<Mở đầu bằng lời xin lỗi kìa!>>

<<Ai bảo tự ý cướp stream làm gì!>>

"Anh xin lỗi vì đã tự ý vào phòng em khi em đang ngủ!"

<<Còn nhiều chỗ khác phải xin lỗi hơn chứ!>>

<<Đó là ý của ông, đúng không?>>

Ch-Chết rồi...... Đúng vậy. Tôi đã tự ý sử dụng kênh stream của Izusu một cách ngang nhiên và nói chuyện!

"Hay lắm, tuyệt vời!"

Tuy nhiên, trái với dự đoán của tôi, Izusu lại mỉm cười. Tôi cứ tưởng mình sẽ bị mắng cơ...

"Ổn thật sao? Em bị người khác chiếm kênh stream của mình mà?"

"Anh đâu phải người khác, đúng không?"

Chậc, em ấy lại nói những lời làm tôi vui rồi. Đúng vậy mà... Chúng tôi là anh em mà...

"Không, dù là anh em thì tự ý chiếm tài khoản cũng không tốt đâu. Anh xin lỗi!"

<<Mà thôi người nhà cả mà, không sao đâu nhỉ?>>

<<Anh trai cũng khá là nghiêm túc đấy chứ.>>

<<Đúng là anh trai, ngầu quá!>>

"Hả? Tôi là anh trai của Izusu thôi, không phải của mấy người."

<<Phản ứng đúng chuẩn anh trai.>>

<<Tình ruột thịt bá đạo thật!>>

<<Sis-con bu-con là do anh em mà ra sao?>>

"Bình tĩnh nào, livestream sắp kết thúc rồi. Xin lỗi và chào tạm biệt mọi người đi thôi."

"Đúng rồi...... Xin lỗi nhé! Mọi người!

<<Tạm biệt WINE!>>

<<Tạm biệt Wine! Mà này, kết thúc đột ngột vậy!i>>

<<Tạm biệt Wine! Mà thôi cũng vui mà.>>

<<Hôm nay anh trai lại "gặp tai nạn" tưng bừng nữa rồi! Cười>>

<<Cái này có tính là sự cố không nhỉ?>>

<<Kênh của Wine nên chắc không tính đâu.>>

<<Haha, gần như tất cả các buổi stream trước khi ra mắt đều là "tai nạn"!>>

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Thằng anh stream chính thức chắc dạy học quá '3'
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Bạn nghĩ điều duy nhất một đứa học bá có học bổng sẽ làm là gì :))
Xem thêm
Học, học nữa, học mãi
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Chương này có chút update lại văn phong.
Xem thêm
tui thấy trans dịch khá hay đó chứ
tks trans
Xem thêm