Long Tộc
江南
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3: Triều Dâng Dưới Vầng Trăng Đen – Phần Thượng

Chương 10: Trong lòng mỗi con rùa khổng lồ đều ấp ủ một vũng nước ấm áp - Phần 4-5-6

0 Bình luận - Độ dài: 7,689 từ - Cập nhật:

Phần 4:

Noda Hisashi đang cắm cúi đọc JoJo’s Bizarre Adventure: Steel Ball Run, còn Makoto thì rụt rè ngồi sau quầy tính sổ sách. 

Cả cửa hàng chỉ có một nhân viên và một tên du côn, bầu không khí lặng ngắt đến kỳ quái.

Đột nhiên, tiếng phanh xe rít chói tai vang lên, chỉ nghe âm thanh thôi cũng tưởng tượng được chiếc xe lao đến nhanh thế nào, thắng lại gấp ra sao.

Hisashi chưa kịp phản ứng thì cửa đã bật mở, 5 bóng người toàn thân đen kịt lao vào, lập tức vây chặt lấy hắn. 

Bốn nam một nữ, trên bộ quần áo đen còn đọng đầy hạt nước đang trượt xuống. 

Cô gái kia lại là kiểu hiếm thấy trong số người Nhật, dáng cao, nổi bật giữa đám đàn ông như một ngọn núi. 

Áo vest đen mở toang, lớp lót lụa bên trong lộ ra những hình thêu sắc sảo: 

Kẻ thì là dạ xoa đang xé xác ác quỷ, kẻ thì là người đàn bà trần truồng cưỡi hổ núi, hông quấn dải lụa đỏ, trên lụa còn buộc sẵn một thanh kiếm dài, vừa gợi cảm lại vừa đầy sát khí.

Hisashi lập tức nhận ra đó chính là người chấp pháp!

Trong lòng Makoto dấy lên một niềm mừng khôn xiết. 

Cô từng nhờ một người bạn có quen biết với xã hội đen giúp đỡ, bạn cô tiếc nuối bảo rằng thật sự không quen ai quyền thế ở Kabukicho, chỉ có thể cho cô một số điện thoại “thử gọi xem sao”. 

Người bạn nói bọn yakuza cũng không thể ngang ngược muốn làm gì thì làm, phía trên còn có gia tộc quản lý. 

Nếu gia tộc chịu ra mặt thì việc này sẽ được giải quyết ổn thỏa. 

Lần đầu tiên Makoto mới nghe nói đến cái gọi là “hotline cầu cứu xã hội đen”. 

Cô gọi thử, đầu dây bên kia là một giọng nữ ngọt ngào. 

Để tranh thủ cơ hội, Makoto liều mình thêm mắm dặm muối, kể lể nào là bọn côn đồ hung hãn thế nào. 

Cô gái bên kia đặc biệt hỏi kỹ chuyện “điều chỉnh phí suất” gì đó, Makoto chẳng hiểu ra sao, chỉ biết gật lia lịa.

Cô gái nói chuyện này quan trọng, sẽ chuyển cho “bộ phận thích hợp xử lý”, bảo Makoto chờ tin.

Rồi… không thấy liên lạc lại nữa.

Makoto gần như đã tuyệt vọng, nghĩ bụng gia tộc đường đường tôn quý như thế, sao lại rảnh rỗi mà đi lo mấy chuyện lặt vặt của một cửa hàng đồ chơi.

“Ơ khoan, chẳng phải chúng ta đến để xử lý vụ hộp đêm thoát y à? Ở đây chỉ có một thằng mọt truyện ngồi đọc manga thôi mà!” 

Lộ Minh Phi ngơ ngác. 

“Thiếu chủ-senpai, anh chắc chắn không nhầm chỗ đấy chứ?”

“Nhìn số nhà thì đúng là ở đây rồi… chỉ là, gia tộc hình như ít khi dính dáng đến mấy tiệm đồ chơi.” 

Minamoto Chisei nghiêm giọng, cũng thoáng lúng túng.

“Chuyện cỏn con thế này mà cũng cần đến Bộ Liên lạc sao?” 

Anh nhíu mày nhìn sang Sakura. 

“Đám lão già ăn lương cao, chỉ để xử lý mỗi việc cửa hàng đồ chơi bị bắt chẹt à?”

“Có lẽ tiếp tuyến viên tưởng cả dãy phố đều bị tăng phí bảo kê,” Sakura cũng thấy khó xử, “bọn họ quen chém giết rồi, thành ra thần kinh căng quá mức.”

Caesar đặt con dao Dictator lên bàn, kéo ghế ngồi thẳng trước mặt Hisashi:

“Cậu thật may mắn. Thiếu chủ đích thân ra mặt, phóng Ferrari xuyên mưa bão tới đây để gặp cậu.”

Hisashi chết lặng, không thốt nên lời. 

Chuyện gì đang xảy ra hắn còn chưa hiểu rõ, nhưng thứ trong tay đối phương thì hắn thấy quá rõ, con dao săn đen sì, sắc như răng báo, sống dao lộ ra hàng răng cưa bén ngót.

Hắn đâu ngờ chuyện chỉ dọa dẫm vài câu lại thành lớn thế này. 

Nói cho cùng hắn cũng chẳng định tăng phí bảo kê thật, chỉ cần chủ tiệm cúi đầu nói vài lời dễ nghe thì hắn cũng có cớ xuống nước. 

Nếu không lấy được, hắn còn tính cho khất nợ, đợi cửa hàng có lãi sẽ bù. 

Nào ngờ lại khiến người chấp pháp phải đích thân ra mặt, hơn nữa còn một lúc xuất hiện 5 người, trong đó có cả gã tóc vàng mắt xanh! 

Chẳng lẽ là lính đánh thuê nước ngoài? 

Trong đầu Noda dồn dập nổ tung những ý nghĩ đáng sợ. 

Gã ngoại quốc nói gì hắn chẳng hiểu, chỉ nghe tiếng đã thấy như thể lời đe dọa chí mạng.

“Các vị… xin mời dùng trà.” 

Makoto run run bưng khay trà ra.

“Ôi, làm phiền quá, để tôi, để tôi.” 

Lộ Minh Phi vội vàng đứng dậy nhận lấy. 

May mà mấy câu xã giao đơn giản bằng tiếng Nhật cậu còn hiểu, nhờ tập sách nhỏ của Lộ Minh Trạch dúi cho lúc khởi hành.

Tuy đã rời khỏi CLB Văn học ở Sĩ Lan, nhưng thói quen làm chân sai vặt vẫn chưa bỏ. 

Trước kia mỗi lần tụ tập ở nhà Triệu Mạnh Hoa, lúc Trần Văn Văn pha trà, người chạy qua chạy lại bưng bê cũng toàn là cậu. 

Nhìn Makoto lúc này, cậu bỗng thấy như trở về thời cấp ba: 

Cô gái đeo niềng răng, mắt kính gọng đen, tóc dài buộc gọn thành đuôi ngựa, cài thêm chiếc kẹp san hô đỏ. 

Người không chút trang sức, toát lên hơi thở của giấy, trà, vải bông và áo len lông cừu hệt như Trần Văn Văn ngày ấy.

Lộ Minh Phi thở dài một tiếng, nghĩ mình già rồi chăng, rồi lại miên man tưởng không biết bây giờ Văn Văn và Mạnh Hoa thế nào. 

Một người thì mộ đạo ở nhà thờ Nam Đường, một người thì hát trong ca đoàn, chắc đang tay trong tay, hòa mình trong ánh sáng Thiên Chúa, như một cặp vợ chồng già hạnh phúc sớm nở… 

Còn bản thân cậu thì đang lặn ngụp trong góc tối nhất Tokyo, làm chuyện xã hội đen!

Càng nghĩ càng tức!

Cậu “cạch” một tiếng đặt mạnh chén trà trước mặt Noda:

“Của mày đấy! Uống đi!”

“Trà đó là cho cậu chứ không phải cho hắn.” 

Minamoto Chisei nhắc khẽ.

“À à, em biết mà, mắc gì em phải khách sáo với nó!” 

Lộ Minh Phi hừ hừ. 

“Còn nhỏ mà đã học thói du côn! Thấy làm yakuza ngầu lắm hả? Mặc áo hoa hoét, ôm gậy bóng chày thì oai lắm chắc? Chưa tốt nghiệp bệnh ‘chuunibyou’ hả cu?”

Đã xác định đây chỉ là loại côn đồ vặt vãnh, Lộ Minh Phi liền chẳng buồn nể mặt. 

Ngồi ngay cạnh cậu là thiếu chủ của gia tộc xã hội đen Nhật Bản, cậu còn sợ cái gì? 

Chỉ cần tên này dám to gan không nghe lời, gia tộc thừa sức mang quân nghiền nát cả Kabukicho.

Sakura đảm nhận vai trò phiên dịch, từng chữ một truyền đạt lại cho Noda Hisashi.

“Căn bệnh ‘chuunibyou’ của cậu cũng chẳng kém gì cậu ta đâu.” 

Caesar nhún vai, kéo tung hai vạt áo vest, cố tình để lộ lớp lót lụa bên trong thêu cảnh Dạ Xoa xé xác ác quỷ. 

Thứ trang trí vừa hoa lệ vừa dữ dội này khiến anh nhập tâm hẳn vào vai diễn, cảm giác bản thân cũng là một nhân vật có máu mặt trong giới xã hội đen Nhật Bản.

“Tên cậu.” 

Caesar lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Noda Hisashi, ánh mắt từ trên cao áp chế khiến hắn run rẩy.

Minamoto Chisei thầm nghĩ: 

Các cậu cũng toàn loại “chuunibyou” cả lũ, chẳng khác gì nhau, một chín một mười thôi còn bày đặt ra oai. 

Anh chán chẳng buồn để ý đến mấy chuyện vặt này, đứng dậy đi dọc theo kệ hàng, mắt liếc qua đám figure Luffy, Sasuke, Suzumiya Haruhi rồi cả con Gundam cao bằng người dựng ở góc. 

Đã có Sakura lo phiên dịch thì chẳng còn gì phải bận tâm, dẫu Caesar hay Lộ Minh Phi có nói linh tinh, Sakura cũng sẽ dịch thành lời lẽ đàng hoàng. 

Với hạng tép riu như Noda Hisashi chỉ lo đi thu phí bảo kê mấy cửa hàng, trong mắt gia tộc vốn không đáng để lập quy trình xử lý, nhiều nhất chỉ cần hù dọa vài câu rồi bỏ qua.

“Tôi là Noda Hisashi, ở Shinjuku Kabukicho, tổ chức Noda-gumi… Người kế nghiệp đời thứ ba. Hiện giờ đang theo chân đời thứ hai, Noda Kozo.” 

Giọng hắn nghẹn ngào, ủ rũ cúi đầu.

“Nghe cứ oai phong như thể danh môn xã hội đen ở Shinjuku không bằng. Theo hồ sơ, Noda-gumi các người vốn chỉ chuyên thông cống rãnh trong khu vực. Sau khi thành phố sửa hệ thống thoát nước, chẳng còn việc gì làm mới lò mò ra đường thu phí bảo kê, có đúng không?” 

Sakura lạnh lùng hỏi, “Một tổ chức nhỏ bé chẳng có vị trí nào trong mắt gia tộc, thế mà cũng dám nâng mức bảo kê?”

“Cửa hàng này trước kia vẫn đóng đầy đủ, giờ đổi chủ thì không chịu nộp. Chuyện tăng phí gì đó tôi cũng chỉ thuận miệng dọa dẫm, vẫn tính theo lệ cũ thôi. Đàn ông nói chuyện với nhau phải có quy củ mà.” 

Noda Hisashi lí nhí, cảm giác chẳng khác nào đang bị cảnh sát thẩm vấn.

“Tôi là phụ nữ.” 

Sakura đáp gọn, “Cũng chưa từng nghe nói cửa hàng đồ chơi mà cũng bị thu tiền bảo kê.”

“Cửa hàng đồ chơi… với cửa hàng đồ người lớn… cũng không khác nhau lắm… Dù sao thì cũng đều bán mấy món cho vui…” 

Noda Hisashi thì thào.

“Bao nhiêu tuổi?” 

Sở Tử Hàng đột ngột hỏi.

“Ngày sinh: mùng 4 tháng 6, năm 1994. Cung Song Tử. Tuổi Tuất.”

“Ê ê! Có cần phải báo cáo như đi coi bói vậy không?” 

Lộ Minh Phi bực dọc chen vào, “Nhìn cái bộ dạng hèn nhát này mà Song Tử chỗ nào! Rõ ràng là một thằng Cự Giải chết nhát thì có!”

Sakura khẽ ngập ngừng, nhưng vẫn dịch lại.

“Thật ra cung mọc là Cự Giải, sao Kim cũng nằm ở Cự Giải… nên đúng là một Song Tử hơi nghiêng về Cự Giải.” 

Noda Hisashi sợ hãi mà chẳng hiểu sao mấy vị cán bộ này lại rành cả chiêm tinh. 

Trước đây, hồi còn học trung học, hắn từng tham gia câu lạc bộ chiêm tinh, quen miệng như vậy để dễ lấy lòng con gái. 

Vừa rồi vì quá căng thẳng nên cũng theo thói quen mà tuôn hết ra.

“Mày… mày còn dám mở mồm à! Đây là coi thường cán bộ gia tộc hả?” 

Rượu bốc lên, Lộ Minh Phi gầm lên tức giận.

Sakura chán ngán chẳng muốn thứ đối thoại vớ vẩn này kéo dài nữa. 

Cô quay sang hỏi Aso Makoto:

“Là cô phải không, đã gửi đơn khiếu nại lên gia tộc, nói Noda-gumi vừa thu bảo kê cửa hàng đồ chơi, vừa tự ý tăng phí?”

“Vâng…” 

Makoto lí nhí, “Chủ tiệm bảo quán mới mở, đang thua lỗ, tiền nhập hàng xoay vòng còn khó, lợi nhuận chẳng đủ trả phí. Nếu đám côn đồ không biến đi thì chỉ còn cách đóng cửa. Tôi mới vào làm, không muốn mất việc… nên mới liều mạng gọi điện cầu cứu…”

“Chuyện nhỏ như vậy cũng không hẳn không bàn được…” 

Noda Hisashi ngập ngừng.

Trong ống tay áo Sakura trượt ra một lưỡi dao ngắn, lạnh lẽo kề sát gáy Noda Hisashi:

“Nhưng khi người của gia tộc đã tới thì cậu không còn tư cách thương lượng nữa.” 

Giọng cô lạnh đến rợn người. 

“Cậu còn chưa hiểu mình phạm phải sai lầm lớn đến đâu. Toàn bộ mức phí bảo kê ở con phố này, cả Kabukicho, thậm chí cả Shinjuku đều cố định, do các ông trùm họp bàn quyết định. Noda-gumi các cậu ngay cả tư cách dự thính cũng không có. Ở nơi này, không ai dám nhắc tới chuyện tăng phí. Người từng mở miệng… đều đã chết. Gia tộc tuyệt đối không cho phép những chuyện như vậy phá hỏng sự thịnh vượng của khu phố. Cho nên, cách xử lý thông thường sẽ là nghiêm khắc nhất. Nói cách khác, chuyện này không hề nhỏ đâu.”

Mặt Makoto tái mét, tim đập thình thịch. 

Cô không ngờ chỉ một cú điện thoại lại kéo tới hậu quả khủng khiếp thế này. 

Khí tức toát ra từ Sakura khi cất lời giống như mùi máu khô đen kịt. 

Lưỡi dao đã lún vào da thịt sau gáy Noda Hisashi, chỉ cần ấn thêm một chút là máu sẽ trào ra. 

Ban đầu, Makoto chỉ mong dọa cho gã côn đồ kia biến đi, nhiều lắm cũng bị mắng chửi vài câu. 

Ai ngờ lại dẫn tới cảnh tượng chết chóc như thế.

“Xin… xin hãy tha cho anh ta.” 

Makoto run rẩy quỳ gập người, giọng nghẹn lại.

“Mấy hôm nay anh ta chỉ ngồi đọc manga, chưa từng làm gì quá đáng. Với tôi anh cũng rất lịch sự… Tôi… tôi không ngờ sẽ thành ra thế này… Thật sự, anh ta chỉ là một kẻ ngồi tạm ở đây thôi… Xin hãy cho anh một cơ hội!”

Phần 5:

Sakura liếc lạnh lùng về phía cô. 

Cô vốn đã đoán được sẽ thế này, cũng chỉ muốn dọa cho Makoto một trận coi như phạt nhẹ. 

Hotline của gia tộc đâu phải muốn gọi là gọi như thế.

“Dù có người đứng ra xin hộ, cũng không thể bỏ qua dễ dàng thế được.” 

Sakura ném con dao găm lên bàn. 

“Xét thấy các người còn trẻ, thì… cắt ngón tay để tạ lỗi đi. Còn Makoto-san cũng phải chịu phạt vì chuyện phóng đại trên điện thoại.”

“Đến tiệm đồ chơi ngồi đọc truyện thôi mà cũng bắt cắt ngón tay? Nếu gom hết mấy chuyện mà Lộ Minh Phi từng làm, thì cậu ta đáng lẽ phải mổ bụng tự sát từ lâu rồi đấy chứ?” 

Caesar cũng kinh ngạc.

“Em… tại sao em lại phải mổ bụng?” 

Lộ Minh Phi choáng váng.

“Cậu làm đủ trò otaku rồi còn tải truyện tranh lậu nữa.”

“Nếu không cho đám côn đồ ngoài đường một chút màu sắc, bọn chúng sẽ chẳng bao giờ hiểu thế nào là tôn trọng gia tộc. Sớm muộn gì trong số chúng cũng có kẻ leo lên làm thủ lĩnh băng nhóm, đến lúc đó mới thật sự đối diện với sự tàn nhẫn máu lạnh của xã hội đen. Thế nên, dọa chúng từ sớm để giữ được chút kính sợ, để chúng không lạm dụng bạo lực, cũng là tốt cho chúng về sau. Giống như hồi nhỏ mẹ dạy các cậu: làm sai thì sẽ bị cảnh sát bắt nhốt vậy.” 

Sakura hạ giọng, nói bằng tiếng Trung mà Makoto và Noda Hisashi đều chẳng hiểu.

Lộ Minh Phi ngây ngẩn nhìn gương mặt nghiêng của Sakura, lúc này mới cảm nhận được sau cái sắc lạnh ấy còn ẩn giấu chút dịu dàng. 

Từ khi biết Bát gia Jaki là tổ chức xã hội đen, cậu luôn có chút e dè với Sakura, người phụ nữ từng được đào tạo như ninja, luôn quấn mình kín mít trong bộ vest đen, như một bông hoa độc sắc đen. 

Nhưng những lời vừa rồi lại dịu dàng như một người chị. 

Cậu bỗng nhớ đến lần NoNo ủi phẳng bộ vest đắt tiền rồi đưa cho cậu, cậu ngần ngại không dám nhận vì thấy quá xa xỉ, NoNo chỉ buông một câu: 

“Rồi sẽ có ngày mỗi chàng trai phải mặc vest xịn để làm chuyện lớn. Tập quen sớm cũng chẳng thiệt.”

Hóa ra ngay cả những gia quy khắc nghiệt của Bát gia Jaki cũng không phải không có chút ấm áp.

“Sakura-san thật dịu dàng!” 

Lộ Minh Phi thán phục, suýt nữa muốn vỗ tay.

Hiếm hoi lắm mới thấy, gương mặt lạnh lùng của Sakura thoáng lộ vẻ lúng túng. 

Cô vội lảng sang chuyện khác:

“Xin các vị khách quý nghiêm túc chút. Giờ trông các cậu giống như đang coi hài kịch vậy.”

Nhóm Caesar lập tức siết nét mặt, khí thế đen kịt bốc lên như ác long. 

Caesar nở nụ cười lạnh, các khớp ngón tay vang răng rắc.

Ánh mắt Sở Tử Hàng thì sắc như sói đói muốn ăn thịt người. 

Makoto run rẩy hối hận, so với những kẻ này, Noda Hisashi chỉ là học sinh quậy phá ngoài phố, chính cô mới là người rước sói vào nhà. 

Đáng sợ hơn cả Caesar và Sở Tử Hàng lại là… Lộ Minh Phi. 

Không hiểu sao ánh mắt lúc trống rỗng, lúc đê tiện, lúc lại hung hãn ấy khiến người ta lạnh toát sống lưng, đúng là con thú điên loạn.

Noda Hisashi nhìn chằm chằm lưỡi dao sáng xanh. 

Đây là thứ vũ khí thực sự dùng để lấy mạng người, chứ không phải món đồ chơi mấy tên côn đồ hay múa may ngoài đường. 

Rãnh máu[note80965] khắc sâu trên lưỡi dao để kẻ trúng thương mất máu nhanh đến mức chẳng còn sức phản kháng, còn đầu lưỡi hơi cong lên để khi chém vào người không bị mắc kẹt nơi xương cốt… 

Đây là lần đầu tiên Hisashi đối diện một món hung khí thực thụ, cảm nhận được hơi thở tàn độc của nó. 

Hắn chợt thấy mình thật non nớt. 

Chẳng trách đàn ông ở Kabukicho đều kiêng dè không nhắc đến các cán bộ gia tộc, nếu bọn họ là những con thú kiêu ngạo thì cán bộ gia tộc chính là tử thần vô tình!

Sakura thấy mồ hôi ròng ròng chảy từ thái dương Hisashi xuống, còn Makoto thì run lẩy bẩy ôm khay trà ngồi phịch xuống ghế. 

Cô biết trò dọa đã đủ, tính buông tay thôi, dù sao cũng chỉ là hai đứa mới 18.

“Lỗi đều do tôi! Không liên quan đến Makoto-san!” 

Hisashi đột ngột ngẩng đầu gào lớn. 

“Là tôi đòi tiền bảo kê, cũng chính tôi nói sẽ tăng phí! Makoto chỉ nhắc lại nguyên văn! Tôi nguyện… chịu tội!”

Lần này đến lượt các cán bộ gia tộc bất ngờ. 

Ngay cả Caesar, tay lính đánh thuê nước ngoài điên cuồng, hay Sở Tử Hàng, kiếm sĩ máu lạnh, cũng đồng loạt nhìn về phía Sakura.

Noda Hisashi quỳ sụp xuống, rút chiếc khăn trắng trong túi quấn chặt lấy ngón út tay trái, rồi chậm rãi cầm lấy con dao trên bàn. 

Người kế nghiệp đời thứ ba của Noda-gumi, một thiếu niên 18 tuổi, quyết tâm dùng chính thân thể mình để tạ tội. 

Trên mặt cậu viết đầy từ cứng cỏi lẫn đau đớn, mày cau chặt, khóe mắt giật liên hồi, môi mím chặt đến trắng bệch.

“Này này, nghĩ cách đi chứ.” 

Lộ Minh Phi hạ giọng. 

“Tên này coi bộ điên rồi, định cắt ngón tay thật đó.”

Nhưng Sakura chỉ lạnh lùng nhìn từng cử động của Hisashi. 

Trong xã hội đen, việc cắt ngón tay mang ý nghĩa nghi thức nặng nề. 

Trước khi hạ dao, Hisashi còn phải tuyên lời.

“Tôi tự nguyện cắt ngón tay xin lỗi gia tộc, không ai ép buộc tôi! Tôi biết mình đã phạm gia quy, cam tâm chịu phạt!” 

Hisashi ngẩng cao đầu, dõng dạc.

“Cho dù cắt ngón rồi, vết nhơ vẫn còn đó. Trong mắt gia tộc, cậu vẫn là kẻ từng phạm lỗi.” 

Sakura lạnh lùng. 

“Hiểu chưa?”

“Hiểu rồi! Đàn ông sống trên đời, sai lầm không đáng sợ! Quan trọng là dám chịu trách nhiệm! Mất một ngón tay, tôi vẫn còn cầm chặt được gậy bóng chày. Mà đã còn cầm được gậy, thì tôi vẫn có thể đứng thẳng giữa phố Kabukicho này!” 

Hisashi kiên nghị.

“Đứng thẳng giữa Kabukicho? Một kẻ từng phạm lỗi còn có tư cách trở thành đời thứ ba của Noda-gumi không, e là khó nói đấy.”

Cơ mặt Hisashi khẽ giật: 

“Một thằng đàn ông không dám nhận lỗi thì càng không xứng làm đời thứ ba của Noda-gumi!”

“Cậu nói, Makoto không hề phóng đại, mà chính cậu đe dọa cô ấy sẽ tăng phí bảo kê?”

“Tất cả đều là lỗi của tôi! Từng chữ tôi đã nói ra, đàn ông nói ra là sắt đá, không bao giờ được nuốt lại!”

“Quỷ thật, đây chính là logic của yakuza à?” 

Lộ Minh Phi thì thầm. 

“Nghe cứ như mấy câu thoại trong truyện tranh Hồng Kông.”

“Logic yakuza?” 

Caesar cũng hạ giọng.

“Đại khái kiểu: ‘yếu đuối là tội lỗi’, ‘dù chết linh hồn vẫn buộc ta phải đứng trên chiến trường’, với cả ‘tình anh em sắt son như kim cương’ ấy ạ.”

“Câu cuối cùng tôi lại khá tán thành… nghe cũng ngầu.” 

Caesar gật gù.

Đứng cạnh kệ sách, Minamoto Chisei thật sự không chịu nổi nữa. 

Trước mặt khách quý của trụ sở, lại để một thằng tiểu quái thao thao bất tuyệt về “văn hóa yakuza”, đúng là ngây thơ đến mức anh, gia chủ cũng thấy mất mặt. 

Bao năm nay, Bát gia Jaki luôn vướng một vấn đề: 

Tầng lớp lãnh đạo thì lạnh lùng, cao quý như quý tộc, còn tầng lớp dưới toàn mấy gã trai hư học vấn ít ỏi, tóc nhuộm sặc sỡ, tin vào mấy câu “đàn ông sống trong thiên hạ, nếu không gặp người đáng để quỳ gối thì cả đời đầu gối không bao giờ chạm đất”. 

Với hạng người này, lý luận chẳng ích gì, chỉ có thể vay mượn tư tưởng trung nghĩa của Nho giáo[note80966] để thu phục. 

Bởi vậy, trong mỗi hội nghị cuối năm, ngay cả Tachibana Masamune cũng phải thao thao về “tận trung tận nghĩa” và “vinh quang đàn ông”. 

Họp xong ông chỉ nhấp ngụm trà mà thở dài: 

“Lại thấy mình ngu đi mấy phần…”

“Giờ chính thức tuyên bố hình phạt của gia tộc. Cậu là Noda Hisashi của Noda-gumi đúng không?” 

Sakura hỏi.

“Đúng! Tôi là Noda Hisashi, ở Shinjuku Kabukicho, tổ chức Noda-gumi, người kế nghiệp đời thứ ba. Hiện giờ đang theo chân đời thứ hai, Noda Kozo!” 

Hisashi ngẩng cao đầu.

“Tuổi 18, phải không?”

“Phải!” 

Hisashi siết chặt chuôi dao, máu nóng sục sôi.

“Cậu… thầm mến Makoto-san?”

“Phụt!” 

Lộ Minh Phi phun nguyên ngụm trà lên đầu Hisashi. 

Hắn giật mình như con thú bị giẫm đuôi, hoảng hốt, ánh mắt bối rối.

“Không… không, không phải!” 

Hisashi lắp bắp.

“Cậu là người kế nghiệp đời thứ ba của Noda-gumi, thế mà tối nào cũng vác mặt đến tiệm đồ chơi của một cô gái trẻ ngồi đọc manga, chỉ trong 1 tuần đã ở cạnh Makoto hơn 20 tiếng. Không chỉ vậy, lần nào đến còn tự móc tiền trong ví mua cà phê. Quần áo của cậu chỉnh tề một cách bất thường, rõ ràng là đã thay đồ, còn tạo kiểu tóc trước khi đến. Cậu còn khắc tên cô ấy lên gậy bóng chày nữa kìa.” 

Sakura lạnh lùng ném cây gậy nhôm xuống trước mặt Hisashi.

“Ồ! Khắc đẹp thật đấy!” 

Lộ Minh Phi nhặt cây gậy bóng chày lên, tấm tắc khen ngợi.

“Vãi!” 

Nhưng khi nhìn rõ hàng chữ khắc ở chuôi gậy, cậu lập tức che mặt.

“Đàn ông chúng tôi…” 

Noda Hisashi còn định cố cãi vã.

“Trung học thì im đi!” 

Sakura phang ngay một nhát bổ tay vào trán cậu ta, để lại vết hằn rõ rệt giữa mái tóc vốn chải chuốt bồng bềnh.

“Ồ ồ! Sakura-san lợi hại quá!” 

Lộ Minh Phi nói.

“Thật ra mấy cái này cũng chỉ là chứng cứ tham khảo thôi. Quan trọng nhất vẫn là trực giác của phụ nữ.” 

Sakura thản nhiên nói, “Trước đây cũng từng có người chú ý đến tôi, sau bị tôi phát hiện. Từ đó, tôi có thể cảm nhận được.”

Minamoto Chisei thoáng giật mình. 

Tuy đã làm việc cùng Dạ Xoa, Quạ và Sakura bao lâu nay, ngày nào cũng thấy họ quanh quẩn bên mình, nhưng nghĩ kỹ lại, anh chẳng hề biết chút gì về quá khứ của họ. 

Ví như chuyện có người từng thầm mến Sakura, điều này anh chưa từng nghĩ tới.

Anh đã quá quen với sự trầm lặng và nhanh nhẹn của cô, đến mức dần quên mất vẻ đẹp của Sakura, chỉ coi cô như một ninja luôn khoác vest đen, chỉ có mật danh chứ chẳng có thân phận. 

Mãi đến khi nghe Caesar và Lộ Minh Phi thì thầm bàn tán, anh mới chợt nhớ rằng, trợ thủ của mình cũng vẫn là một người phụ nữ, và có sức hút đối với đàn ông.

“Đi xin lỗi Makoto-san, rồi làm công ở cửa hàng này 3 tháng. Theo quy củ của gia tộc, tiệm đồ chơi không phải nộp phí bảo kê, phần đó miễn. Trong thời gian làm công thì phải tuân theo nội quy ở đây.” 

Sakura thu lại con dao ngắn, lạnh giọng tuyên bố. 

“Đó là hình phạt, đi đi.”

Makoto đã che mặt, chạy về phía quầy. 

Sakura hạ giọng hỏi Hisashi:

“Cái loại người như cậu, chẳng phải vẫn thích mấy cô lẳng lơ sao? Sao lại nhắm vào cô ấy?”

“Đàn ông phải cưới được hiền thê lương mẫu thì mới yên tâm tung hoành thiên hạ!”

Lại thêm một cú bổ tay trời giáng.

“Xin lỗi, có chút sơ suất trong khâu sắp xếp,” Minamoto Chisei nói, “gần đây có vài hộp đêm cũng hay lắm, các vị có muốn ghé thử không?”

Lộ Minh Phi còn đang lưu luyến nhìn hàng giá sách chất đầy truyện tranh. 

Hồi học ở Trung học Sĩ Lan, ở cổng sau của trường cũng có một tiệm truyện nhỏ. 

Phần lớn toàn truyện lậu, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài cuốn chính gốc nhập từ Đài Loan, dịch sát nguyên tác Nhật, đẹp gấp mấy lần bản lậu.

Ở phía sau tiệm có vài dãy kệ riêng, bày toàn truyện xịn. 

Chỉ những khách ruột bỏ tiền đều đặn mới được ông chủ tiệm trịnh trọng mời vào.

Bọn như Lộ Minh Phi ăn nhờ đọc ké, đến cả truyện lậu cũng không có tiền mua thì chỉ biết đứng xa xa mà thèm thuồng. 

Trong khi đó, Triệu Mạnh Hoa, điển hình của “cao phú soái”, chưa từng chạm tay vào đống lậu, toàn mua truyện xịn ở sau kệ, thậm chí có bản còn hộp đựng tinh tế, cầm trong tay đã toát ra phong độ.

Bây giờ trước mắt toàn là truyện chính gốc, xếp ngay ngắn thẳng hàng. 

Chỉ cần đưa tay vuốt lên gáy sách thôi, Lộ Minh Phi cũng thấy vui rồi. 

Thật ra cậu muốn nán lại thêm, nhưng trong nhóm mình chẳng có tiếng nói, chỉ đành chờ Caesar lên tiếng.

“Hay là… mưa thế này, ta ngồi đây đợi một lúc đi.” 

Sở Tử Hàng bỗng nói. 

“Chờ mưa ngớt rồi hãy tính.”

Minamoto Chisei đưa mắt nhìn về phía Caesar.

“Đêm nay vốn là ‘đêm xã hội đen’ của chúng ta cơ mà. Ấy vậy mà lại ngồi uống cà phê hòa tan trong tiệm đồ chơi, đây gọi là cà phê của dân thường sao?” 

Caesar nhấp ngụm cà phê, hờ hững hỏi.

Makoto bưng bánh sakuramochi ra.

“Arigatou! Good coffee!” 

Caesar cười rạng rỡ, nâng cốc hướng về cô gái. 

Dù Makoto chẳng hiểu tiếng Trung của anh, nhưng với kiểu công tử như Caesar, tuyệt nhiên sẽ không bao giờ tỏ vẻ khinh miệt đồ uống của một cô gái thường dân.

“Đúng là lật mặt nhanh thật.” 

Lộ Minh Phi lầm bầm. 

Cậu nhét mochi vào túi, chuẩn bị sẵn sàng rời đi.

“Thôi thì cứ ngồi đây uống cà phê bình dân vậy.” 

Caesar tiếp lời, “Dù vị hơi nhạt và ngọt quá, nhưng ngồi trong tiệm đồ chơi mà nhâm nhi cà phê nói chuyện phiếm, trong ngày mưa thế này, cũng coi như một cách thư giãn.”

Lộ Minh Phi thoáng sững lại, chẳng hiểu sao Caesar lại chịu phí thời gian trong một nơi bình dân thế này.

“Can I have a look? Aruberu Nokkusu!”

Caesar chỉ vào figure trên kệ, hỏi Makoto. 

Lạ lùng thật, khi nói “Albel Nox” anh lại phát âm tiếng Nhật khá chuẩn.

Trên kệ đúng là Albel Nox, nhân vật trong Star Ocean: Till the End of Time. 

Lộ Minh Phi ngạc nhiên không ngờ Caesar lại nhận ra một nhân vật ít người biết đến thế.

Sakura ghé sát tai Minamoto Chisei:

“Người của Hội Shoa và Kato-gumi đang kéo đến phía này, khả năng sẽ có va chạm. Để tránh ảnh hưởng đến khách quý, tốt nhất nên rời đi trước.”

“Xem ra quả nhiên có đụng độ.” 

Minamoto Chisei nhíu mày. 

“Hỏi ý các vị khách quý xem sao.”

“Albel Nox.” 

Caesar lắc figure trước mặt Minamoto Chisei. 

“Tôi đang nghịch figure Albel Nox đây. Chuyện nhỏ thế này, gia tộc xử lý được chứ?”

“Không thành vấn đề.” 

Minamoto Chisei rút thanh katana đưa cho Sakura. 

“Nói với Hội Shoa và Kato-gumi rằng ta đang tiếp khách quý ở tiệm này, bảo họ kiềm chế một chút.”

“Dùng danh nghĩa gia chủ Minamoto chứ?”

“Được, danh nghĩa gia chủ Minamoto.” 

Minamoto Chisei tháo chiếc nhẫn khắc họa tiết Long Đảm trên tay, đưa cho Sakura.

“Đã rõ.” 

Sakura cầm thanh Kumokiri rời đi.

“Ổn cả rồi. Trong phạm vi Nhật Bản, an toàn của các vị sẽ do Bát gia Jaki toàn quyền phụ trách. Tối nay, tôi chịu trách nhiệm đưa các vị đi giải trí. Muốn làm gì cứ thoải mái.” 

Minamoto Chisei mỉm cười.

“Thế này… thực sự ổn chứ ạ?” 

Lộ Minh Phi vẫn còn bất an.

“Tôi bảo đảm.” 

Minamoto Chisei gật đầu chắc nịch.

Phần 6:

Quả nhiên, những tiếng ồn ào ngoài phố chợt biến mất, chỉ còn nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái ngói.

“Đại ca, anh cũng biết Albel Nox à?” 

Lộ Minh Phi ngạc nhiên.

“Không chỉ biết, tôi còn rõ rành rành chiêu Double Slash of Fury của Albel Nox mạnh đến mức nào. Năm đó tôi còn cày đi cày lại để kiếm bằng được ‘Fangs of the Wicked’.” 

Caesar cười khẽ. 

“Star Ocean III tôi đã phá đảo rồi, đâu phải như có người nghĩ, tôi hoàn toàn không có tuổi thơ.”

Trong bụng, Lộ Minh Phi nghĩ: 

Đại ca mà thù dai thế này, chắc cũng là kiểu người tình cảm lâu bền nhỉ… 

Nhưng vừa nghĩ đến câu nói vớ vẩn kia lại nhớ đến NoNo, lòng bỗng chùng xuống.

“Nhưng đó cũng là game cuối cùng tôi chơi. Sau lần ấy tôi không bao giờ đụng vào máy game nữa.” 

Caesar nhún vai.

“Lúc ấy tôi mới 12, thèm một chiếc PS2 đến phát cuồng. Nhưng quản gia nhất quyết không cho ai mang máy game vào phòng tôi. Chỉ cần tôi chơi là chẳng dứt ra nổi, mà trong mắt ông ta tôi nên dành hết thời gian luyện cưỡi ngựa mới phải. Thế là tôi hối lộ lão thợ làm vườn, nhờ ông ta lén mang máy game và đĩa từ ngoài vào. Tôi giấu nó dưới gầm giường, đêm khuya lặng lẽ kéo ra cắm vào TV, sáng sớm lại cất đi đâu vào đấy. Kết quả, lúc người ta dọn thảm thì lộ. Quản gia đập nát máy ngay trước mặt tôi, còn cảnh cáo hễ bắt gặp tôi chơi game, ông ta sẽ đập hết.”

“Ông ta dám uy hiếp anh á?” 

Lộ Minh Phi tức tối.

“Thế thì sa thải quách ông đi chứ!”

“Người thuê ông ta là đám lão già nhà tôi, đâu phải tôi.” 

Caesar ngả lưng ra ghế. 

“Tôi có vui hay không, ông chẳng quan tâm. Dù gì tôi cũng chỉ là một đứa trẻ chẳng nắm tí quyền tài chính nào.”

“Đúng là như Ngao Bái!”[note80967]

Lộ Minh Phi siết nắm tay trước ngực, ra chiều bi tránh.

“Đợi trẫm thân chính, ắt sẽ chém nghịch tặc! Đại ca, lúc ấy trong lòng anh có nghĩ thế không?”

“Tôi thì chẳng đủ kiên nhẫn chờ lớn mới báo thù. Đêm hôm đó tôi đã nghĩ ra cách rồi. Tôi mang một bức tranh gốc của Matisse[note80968] trong nhà lên mạng đấu giá, kiếm được một khoản kha khá. Sau đó gọi điện đặt thẳng 2000 chiếc PS2, cho xe tải chở tới tận biệt thự. Cả một đống máy xếp thành núi trên bãi cỏ. Tôi xách một cái rìu tìm quản gia, đưa cho ông ta, bảo: từ giờ tôi chơi game, ông cũng bắt đầu đập đi. Ông ta tức điên, còn tôi thì cứ thản nhiên ngồi đó chơi. Mỗi lần ông đập nát một máy, tôi lại khui hộp mới, lắp ra chơi tiếp. Đập đến lúc ông ta thở hổn hển, mắt đỏ ngầu như kẻ sát nhân hàng loạt. Đám lão già nhà tôi chạy tới thấy cảnh ấy còn tưởng ông phát điên, vội sai vệ sĩ kéo đi. Kết cục, quản gia bị đuổi việc. Người mới thì mềm mỏng hơn, chịu thương lượng, cho phép tôi mỗi ngày chơi 2 tiếng sau khi luyện ngựa.” 

Caesar nói tới đây, cười đắc ý.

“Anh nhờ thế mà giành được quyền chơi game?” 

Sở Tử Hàng ngồi xuống đối diện hỏi.

Caesar không ngờ Sở Tử Hàng chủ động bắt chuyện, hơi sững lại: 

“Đúng. Nhưng ngay đêm ấy tôi lại chẳng còn hứng chơi nữa.”

“Sao vậy?” 

Lộ Minh Phi ngạc nhiên.

“Vừa chém xong Ngao Bái, đáng lẽ phải thâu đêm diệt quái chứ?”

“Vì mất đi cái cảm giác lén lút hồi hộp ấy rồi.” 

Caesar nhún vai. 

“Tôi chợt hiểu ra, thật ra tôi chẳng mấy khi muốn chơi game. Tôi chỉ muốn chống đối quản gia. Tôi thích nhìn cái vẻ ông ta đỏ mặt thở dốc, cứ như thợ săn khoái trá khi chọc giận được lợn rừng vậy.”

“Giàu sang cũng có cái khổ của nó,” Lộ Minh Phi thở dài, “Em hồi nhỏ chỉ cần 20 đồng là đủ bao đêm ngoài tiệm net rồi.”

Caesar liếc sang: 

“Tiếc là khi đó tôi chưa quen cậu. Không thì tôi cho cậu vay vài ngàn, giờ cậu có thể trả lại cả vốn lẫn lãi.”

Trong lòng Lộ Minh Phi thoáng nhói. 

Đúng thế… 

Nếu hồi đó cậu có vài ngàn trong túi, hẳn sẽ thấy mình như tiểu hoàng đế, mỗi đêm len lén lấy 20 đồng từ hộp sắt tiết kiệm, chờ chú thím và Lộ Minh Trạch ngủ say, lại trèo cửa sổ chuồn ra ngoài, lẩn qua con đường rợp bóng cây như hiệp khách đêm, lao một mạch tới tiệm net. 

Cậu cũng từng mơ có một chiếc PS2, kiên nhẫn dành dụm 3 năm trời. 

Cho tới một lần, vì lỡ làm rơi chiếc đồng hồ Thụy Sĩ quý của chú, bị Lộ Minh Trạch bắt thóp, hăm dọa sẽ mách thím. 

Để mua sự im lặng, Lộ Minh Phi dâng hết số tiền dành dụm, 1.400 tệ, chỉ còn cách chiếc PS2 cũ 100 tệ nữa thôi. 

Kết cục, Lộ Minh Trạch dùng tiền mua cặp MP3 tình nhân, còn tặng một chiếc cho cô gái mình thích.

Ba năm tích cóp tan thành mây khói… 

Giờ đây cậu đang ngồi trên chuyên cơ siêu tốc vượt Thái Bình Dương, chỉ để đưa một thằng nhóc 68kg tới Nhật trong thời gian ngắn nhất. 

Số tiền học viện bỏ ra mua nhiên liệu đủ sắm cả ngàn chiếc PS2 mới tinh.

Ấy vậy mà cậu chẳng hề thấy vui. 

Nhiệm vụ này kết thúc, NoNo sẽ làm lễ cưới cùng Caesar, chàng công tử hoàn hảo, tuổi thiếu niên dám đơn thương độc mã đấu quản gia, trưởng thành thành bậc kỳ tài, ngoài cái tật chuunibyou ra thì chẳng có khuyết điểm nào. 

Cô sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian, và cậu thì chẳng có gì để bù đắp. 

Dù cậu có cả thế giới, cũng không đổi lại được kết quả đó, bởi cô vốn đã chẳng thiếu thứ gì, chẳng cần thêm điều gì nữa. 

Con người ta, lớn lên mới hiểu, niềm hạnh phúc nhỏ bé thuở ấu thơ, đôi khi chỉ cần tiền đã mua được, hóa ra lại quý giá đến vậy.

“Xin lỗi.” 

Sở Tử Hàng lên tiếng.

“Ý gì?” 

Caesar cau mày.

“Tôi nói anh không có tuổi thơ, không phải để chế giễu. Thực ra tôi cũng chẳng có tuổi thơ.” 

Sở Tử Hàng điềm tĩnh. 

“Tôi chỉ muốn nói vài lời, không muốn suốt chuyến này ai cũng đề phòng nhau. Tôi hiểu, chúng ta chẳng phải bạn bè. Lúc điều trần ở hội đồng, anh đứng về phía tôi, tôi rất cảm kích. Nhưng tôi cũng biết, anh làm vậy chẳng phải vì tôi, mà để chọc tức nhà Gattuso.”

Caesar gật đầu: 

“Đúng, tôi chính là loại người ấy. Miễn chọc quê được đám lão già, tôi cái gì cũng làm. Trong danh sách ‘những thứ mình ghét’, cậu còn chưa đáng sánh với họ.”

“Thực ra tôi muốn nói, tuy chúng ta khác biệt, từng va chạm nhiều, nhưng không hẳn không có điểm chung. Ví dụ: anh không có tuổi thơ, tôi cũng vậy. Chỉ là vì lý do khác nhau thôi.”

“Ý cậu là muốn hợp tác, ít nhất trong nhiệm vụ này?” 

Caesar nheo mắt.

Sở Tử Hàng khẽ gật đầu: 

“Nếu anh không phản đối.”

Caesar im lặng giây lát: 

“Bạn bè thì không thể. Nhưng…” 

Anh nhìn thẳng vào mắt Sở Tử Hàng.

“Chúng ta có thể là đồng đội. Cho đến khi nhóm giải tán.”

Không cần thêm lời, Sở Tử Hàng chìa tay. 

Hai bàn tay siết lấy nhau, ánh mắt giao thoa. 

Lực vừa đủ để truyền đi sự chân thành, nhưng không khiến đối phương thấy khó chịu. 

Nếu cảnh tượng này lọt vào mắt mấy cô gái ở học viện, e là đã gào lên: 

Mình lại tin vào tình yêu rồi!

Bên quầy, Noda Hisashi đang cúi đầu xin lỗi Makoto, lời lẽ vừa thành khẩn vừa pha chút khí thế “cường giả ngôn”, nghe chẳng khác gì tỏ tình. 

Makoto ngượng chín mặt, lí nhí đáp rằng cha mình lâu nay bận giao thiệp ở nước ngoài, phải chờ ý kiến ông đã, còn bà nội già yếu lại sợ hãi yakuza, nên mong anh không cần đến tận nhà thăm nom.

Trong tiệm, ai nấy đều lắng tai nghe. 

Caesar thì nghịch ngợm lật qua lật lại figure Albel Nox, Lộ Minh Phi với Sở Tử Hàng giả vờ chăm chú vào mấy cuốn manga, Minamoto Chisei nhấp cà phê. 

Quạt trần chầm chậm quay, tiếng mưa ngoài kia vang vọng từng nhịp.

“Thế này chính là tình yêu kiểu xã hội đen Nhật à?” 

Caesar thì thầm.

“Cái gọi là tình yêu kiểu manga Nhật Bản ấy mà, thấy thích cô gái nào là tìm mọi cách quấn lấy cho bằng được, bắt cô phải để ý đến mình.” 

Minamoto Chisei nói.

“Trong giới xã hội đen cũng đầy mấy gã thanh niên ít học, đầu óc nông cạn, cách tán gái toàn học từ manga ra.”

“Anh cũng từng tán gái kiểu đó à?”

“Ừ… nhưng bị từ chối rồi.”

“Anh nhìn cũng đâu tệ, sao lại bị từ chối?”

“Cô ấy bảo tôi trông giống con gái, mà cô ấy thích đàn ông ra dáng đàn ông hơn.”

Cả Caesar lẫn Minamoto Chisei đều bật cười khe khẽ. 

Caesar khẽ ra hiệu là có thể rời đi. 

Anh kẹp vài tờ tiền dưới đáy cốc cà phê, tiện tay mang theo figure Albel Nox. 

Để khỏi làm kinh động đến Makoto và Noda Hisashi, Sakura, lúc này đã trở lại tiệm, khéo léo gỡ chiếc chuông đồng treo ở cửa xuống, đặt vào giá ô, động tác gọn gàng đến mức dễ như bỡn với một nữ ninja.

Caesar ngậm điếu xì gà, đi trong mưa, những người khác nối bước sau lưng, 5 người mỗi người che một chiếc ô đen.

“Tôi thấy mình bắt đầu già rồi.” 

Vị chủ tịch hội học sinh 21 tuổi thở ra một làn khói, “nhìn đám trẻ vì tình mà liều mạng, lại thấy có chút cảm khái.”

“Người chuẩn bị kết hôn thường nghĩ vậy cũng phải thôi.” 

Minamoto Chisei đáp.

Lộ Minh Phi và Sở Tử Hàng im lặng không nói gì.

Rẽ qua một con phố, trong màn mưa xối xả hiện ra mấy trăm người đứng thành hai hàng đối diện, tay cầm ống thép hay gậy bóng chày. 

Khung cảnh như hai đạo quân đang chờ lệnh, chỉ cần có tiếng hô là lập tức gào lên mà xông vào chém giết, mặc kệ sống chết. 

Thế nhưng giữa con phố lại cắm một thanh katana, chính là Kumokiri của Minamoto Chisei. 

Lưỡi kiếm cắm thẳng, chia đôi chiến trường, ép buộc hai băng Kato-gumi và Shoa phải đình chiến. 

Minamoto Chisei bước ra giữa phố, rút kiếm lên tra vào vỏ. 

Cả mấy trăm người của hai băng đều cúi rạp mình.

“Đi thôi.” 

Minamoto Chisei khẽ nói.

“Liệu họ có đánh thật không ạ?” 

Lộ Minh Phi dè dặt đi sát sau lưng anh.

“Có chứ. Đây là chuyện không tránh khỏi. Cả hai băng đều sống nhờ vận chuyển hàng, mà địa bàn thì có hạn, ai cũng phải ăn. Khi cần thiết thì chỉ còn cách dùng vũ lực giải quyết. Trong mắt mấy người ở trên cao, lợi ích họ tranh giành chẳng đáng gì, nhưng với họ, đó là chuyện sống còn, đáng để liều mạng. Bạo lực là thứ chẳng thể xóa bỏ khỏi thế giới ngầm. Ai cũng thích mấy câu chuyện ngọt ngào kiểu Makoto-san và Noda Hisashi, nhưng nếu Hisashi tiếp tục lăn lộn trong Noda-gumi, biết đâu một ngày nào đó cậu ta cũng sẽ dẫn đàn em cầm đao ra phố. Tôi từng hỏi ngài Masamune: gia tộc chẳng lẽ không có cách nào khác để quản lý xã hội đen sao? Có thể sẽ có phương pháp hiệu quả hơn, nhưng ông ấy bảo bản thân đã quá già, duy trì tổ chức thôi cũng đủ mệt mỏi, không còn sức cải cách. Nếu thật sự muốn cải cách, có lẽ tôi phải đứng ra kế thừa gia tộc này.”

“Cho nên, chú rùa khổng lồ này vẫn chưa thể bò về vũng nước ấm của mình để lăn lộn sao?” 

Caesar nói nửa đùa nửa thật.

“Đúng vậy.” 

Minamoto Chisei thở nhẹ. 

“Gia tộc này mong mỏi một con rồng uy nghiêm và hùng mạnh, nhưng tôi chỉ là một con rùa khổng lồ. Bắt một con rùa gánh lấy trách nhiệm của rồng, quả thực mệt mỏi lắm.”

Tiếng gào thét như sấm dậy bất ngờ vang lên, mấy trăm người đồng loạt xông vào, mặt đường cũng rung chuyển theo bước chân. 

Cuộc đối đầu bị dồn nén hơn 1 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng bùng nổ. 

Từ xa đã nghe tiếng còi cảnh sát ré lên chói tai.

Caesar đưa điếu xì gà trong ống nhôm ra trước mặt Minamoto Chisei: 

“Cảm ơn.”

“Tại sao lại cảm ơn tôi?”

Minamoto Chisei hơi sững lại.

“Tiếp đãi không tệ. Đồ ăn ngon, mua sắm thuận lợi, sau bữa lại còn có tiết mục giải trí. Lâu rồi tôi mới được thư giãn đầu óc như thế, lại còn mang về được figure Albel Nox” 

Caesar bật chiếc bật lửa xăng đá cho Minamoto Chisei, “còn được tận mắt thấy xã hội đen Nhật Bản, hôm nay cũng đáng giá rồi. Thật lòng mà nói, trước đây tôi thấy anh giống hệt Sở Tử Hàng, khó ưa đến phát ngấy.”

“Ơ kìa đại ca, vừa nói được mấy câu tử tế đã lại vác gậy nện người ta, còn tiện tay tặng thêm một cú cho người khác nữa!” 

Lộ Minh Phi thầm rên rỉ trong bụng.

“Khó ưa đến thế sao?” 

Minamoto Chisei cũng chẳng lấy làm tức.

“Cái kiểu mặt lạnh, ra vẻ ngầu đời, tôi vốn không ưa. Nhưng bây giờ thì thấy anh là ngoại lệ.” 

Caesar vỗ vai anh, “anh uống rượu cũng khá, có trợ lý xinh đẹp, gu chọn xe tốt, lại có trách nhiệm. Đàn ông là phải như thế, dẫu lưng cõng cả ngọn núi cũng vẫn phải nói năng thản nhiên. Gánh vác trách nhiệm là thiên chức của đàn ông.”

Ấy chết, đại ca anh cũng bắt đầu nói giọng “cường giả” rồi à? 

Đừng có mà nhanh chóng bị logic yakuza lây nhiễm thế chứ!

“Tôi nghĩ từ giờ chúng ta có thể gọi nhau là bạn. Nhiệm vụ kết thúc, tôi sẽ mời anh uống rượu, cũng mời đến dự đám cưới của tôi.” 

Caesar nói.

“Thế thì tôi cũng coi như có chút địa vị trong nhà Gattuso rồi.” 

Giọng Minamoto Chisei vẫn nhạt nhòa.

“Địa vị gì chứ! Đây là tình bạn giữa đàn ông, cứng rắn như kim cương đấy, Minamoto-kun!” 

Caesar cười lớn.

Minamoto Chisei khẽ rung động. 

Thì ra để giành lấy tình bạn của mấy tên thần kinh này lại dễ như vậy. 

Nhưng tình bạn kiểu thần kinh như thế… sao mà rẻ quá.

Ghi chú

[Lên trên]
Là đường rãnh dọc giúp giảm trọng lượng và dễ rút vũ khí ra khi đâm trúng.
Là đường rãnh dọc giúp giảm trọng lượng và dễ rút vũ khí ra khi đâm trúng.
[Lên trên]
忠: trung thành với vua, với chủ, với đạo. 义: nghĩa khí, cư xử có tình có lý, đặt đạo nghĩa lên trên lợi ích cá nhân.
忠: trung thành với vua, với chủ, với đạo. 义: nghĩa khí, cư xử có tình có lý, đặt đạo nghĩa lên trên lợi ích cá nhân.
[Lên trên]
鳌拜 (Ngao Bái) là một đại thần Mãn Thanh dưới triều Khang Hy, nổi tiếng quyền lực và kiêu ngạo. Khi Khang Hy còn nhỏ, ông ta chuyên quyền, hành xử ngang ngược, sau này bị Khang Hy thân chính lật đổ và xử tội.
鳌拜 (Ngao Bái) là một đại thần Mãn Thanh dưới triều Khang Hy, nổi tiếng quyền lực và kiêu ngạo. Khi Khang Hy còn nhỏ, ông ta chuyên quyền, hành xử ngang ngược, sau này bị Khang Hy thân chính lật đổ và xử tội.
[Lên trên]
Henri Matisse là họa sĩ Pháp, một trong những tên tuổi lớn nhất của nghệ thuật hiện đại, nổi bật với trường phái Dã thú. Tranh của ông dùng màu sắc rực rỡ, hình khối phóng khoáng để truyền tải cảm xúc hơn là tái hiện hiện thực.
Henri Matisse là họa sĩ Pháp, một trong những tên tuổi lớn nhất của nghệ thuật hiện đại, nổi bật với trường phái Dã thú. Tranh của ông dùng màu sắc rực rỡ, hình khối phóng khoáng để truyền tải cảm xúc hơn là tái hiện hiện thực.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận