Vol 3: Triều Dâng Dưới Vầng Trăng Đen – Phần Thượng
Chương 6: Nhóm át chủ bài - Phần 1-2
0 Bình luận - Độ dài: 4,921 từ - Cập nhật:
Phần 1:
Chiếc Gulfstream G550 đen kịt gầm rú như muốn xé toạc màng nhĩ, lao vút qua tầng mây.
Đây vốn là loại chuyên cơ siêu xa xỉ, thiết kế riêng cho các tỉ phú, ngôi sao hạng A hoặc chính khách quyền lực.
Ngồi trên chiếc máy bay này, họ chỉ cần chợp mắt vài tiếng là đã vượt nửa vòng Trái Đất:
Lúc cất cánh còn là đêm New York, mở mắt ra đã thấy rạng sáng Paris.
Nó được chế tạo cực kỳ yên tĩnh, đến mức bay trong tầng bình lưu mà VIP thậm chí chẳng nhận ra động cơ đang vận hành.
Các kỹ sư tự hào nói rằng, khi cất cánh, nó như “con cá voi xanh khổng lồ lướt đi trong lòng biển sâu”.
Thế nhưng, chiếc máy bay này lại ồn ào khủng khiếp.
Ngoài tiếng gầm của động cơ, hành khách còn nghe rõ cả tiếng gió rít xé qua cánh.
Trên cao là dải Ngân Hà rực sáng, dưới chân là biển đêm mênh mông, nó ẩn trong khối mây đen, hệt như cá mập đầu búa lao thẳng vào con mồi.
Chiếc Gulfstream này đã được Bộ Trang bị của Học viện Cassell cải tiến, đặt biệt danh là “Sleipnir”, con ngựa tám chân trong thần thoại Bắc Âu, chiến mã của Odin.
Mỗi khi nó lướt ngang trời, luôn như một ngôi sao băng cháy rực.
Khuyết điểm duy nhất:
Tiếng ồn vượt chuẩn.
Nhưng với Bộ Trang bị, tốc độ mới là biểu tượng của kỹ nghệ đỉnh cao, còn sự thoải mái thì… có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Thợ rèn vũ khí chỉ quan tâm tới sức mạnh, nào thèm nghĩ đến tiện nghi.
“Đã bao giờ thấy ai lắp điều hòa, ghế sưởi và mát xa cho xe tăng chưa?”
Arkadura còn mạnh miệng biện minh.
Caesar bật đèn đọc sách trên đầu ghế, mở niêm phong túi tài liệu.
Trên con dấu đỏ “SS” in ở miệng túi là ký hiệu tuyệt mật.
Anh nhận được túi này ngay trước khi lên máy bay, nhưng theo quy định, chỉ được mở khi hạ cánh.
Trong túi chẳng có gì nhiều:
Một bức ảnh đen trắng, một con chip nhớ và một tập hồ sơ tiếng Nga kèm bản dịch.
Caesar cầm lấy bức ảnh đầu tiên:
Một con tàu phá băng khổng lồ, thân đen, tháp chỉ huy sơn trắng, mũi tàu gắn ngôi sao đỏ.
Hồ sơ tiếng Nga chính là lý lịch của nó, “Lenin”, chiến hạm phá băng hạt nhân đầu tiên trên thế giới, được Liên Xô hạ thủy năm 1957 và chính thức đưa vào hoạt động từ năm 1959.
Từng thuộc Hạm đội phía Bắc của Liên Xô, nó chuyên mở đường trong băng ở Bắc Băng Dương, giúp duy trì tuyến đường biển phía Bắc quanh năm.
Trong những năm phục vụ, Lenin liên tục lập công, góp phần thông thương và khai phá vùng cực giá lạnh, trở thành niềm kiêu hãnh của Liên Xô, một biểu tượng cho sức mạnh khoa học và ý chí chinh phục thiên nhiên.
Con tàu ấy nhiều lần được nâng cấp, nhưng đến năm 1989, vì lò phản ứng đã quá cũ, nó buộc phải ngừng hoạt động.
Từ sau ngày Liên Xô tan rã, con tàu ấy bỗng lặng lẽ biến mất khỏi danh sách chiến hạm, hồ sơ dừng lại đột ngột ở ngày 25 tháng 12 năm 1991.
Caesar cắm con chip vào laptop.
Giọng của Norma vang lên trong tai nghe:
“Caesar Gattuso, nhiệm vụ lần này của các bạn là điều tra xác tàu phá băng ‘Lenin’ của Liên Xô. Con tàu này, từng được gọi là ‘Quái thú đỏ nơi Cực Bắc’, là tàu phá băng đầu tiên tuyên bố có thể xuyên qua mọi vùng biển đóng băng. Trước khi Liên Xô tan rã, nó từng bất tuân lệnh Hạm đội phía Bắc, bí mật di chuyển đến vùng biển Nhật Bản. Khi gần chạm hải giới Nhật, nó phát tín hiệu cầu cứu nhưng chưa kịp được cứu hộ đã chìm xuống đáy sâu. Người ta nghi ngờ trên tàu có chở theo những vật phẩm cấm kỵ liên quan đến văn minh Long tộc. Chi nhánh Nhật Bản sẽ phối hợp hỗ trợ. Con chip sẽ tự động xóa dữ liệu trong 3 giây. Chúc may mắn.”
Caesar lặng lẽ đếm đến ba.
Màn hình lập tức báo “Không nhận dạng được thẻ nhớ”.
Anh rút con chip ra, bẻ gãy.
“Đồ cấm kỵ của Long tộc sao?”
Caesar khẽ thì thầm, rồi châm lửa đốt hết đống tài liệu giấy, cả tấm ảnh cũng hóa tro trong chiếc thùng rác kim loại.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng đô thị dần trải dài như mạng lưới kim tuyến.
Xa lộ chằng chịt hệt như tấm lưới nhện sáng rực.
Tokyo, siêu đô thị lớn nhất châu Á, điểm đến của chuyến đi.
Chỉ mất 6 tiếng để từ Chicago bay đến Tokyo, quả nhiên xứng danh Sleipnir.
Đây vốn là “bảo bối” mà hiệu trưởng Anjou cưng như mạng, bình thường chẳng nỡ đem ra dùng.
Chỉ khi dự những phiên đấu giá quốc tế, ông mới cho máy bay này cất cánh:
Một là để giữ thể diện cho học viện, hai là để sau khi đấu giá xong còn tiện mang mấy thứ “cấm vật Long tộc” về trường, mà đi máy bay riêng thì dễ lọt qua an ninh hơn.
Ngoài ra, ông thà chịu khó chen chúc hạng phổ thông cũng chẳng đụng tới nó.
Thế nhưng, khi Caesar vừa nhận tin nhắn khẩn của Norma từ New York, vội vã lao tới Chicago, Sleipnir đã chờ sẵn, gầm rú trên đường băng.
Hiệu trưởng hào phóng như vậy, tất nhiên không phải để ưu ái gì, mà bởi nhiệm vụ này vừa tối mật vừa cực kỳ quan trọng.
Đối diện Caesar là hai người đồng đội.
Người trông nghiêm túc hơn thì tay ôm chặt thanh katana dài vỏ đen, dù nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng toàn thân vẫn căng cứng, sống lưng thẳng tắp như cây giáo.
Người còn lại thì hoàn toàn trái ngược:
Miệng chảy dãi, dựa đầu vào vai kẻ bên cạnh mà ngủ khò khò.
Caesar hứng thú quan sát, rồi tưởng tượng nếu một ngày nào đó hai anh chàng này cùng người yêu “lăn lộn” trên giường, thì các cô gái sẽ đánh giá thế nào về dáng ngủ của họ.
Tên đang ngáy kia chắc chắn trượt thẳng cẳng.
Còn kẻ kia… hẳn sẽ khiến các cô có cảm giác mình đang đóng phim cổ trang hãng Shaw Brothers[note79715]:
Thiếu hiệp trúng độc chưởng của ma đầu, còn nàng vì đạo nghĩa giang hồ phải trút bỏ xiêm y, dồn chân khí cứu chàng.
Sở Tử Hàng chính là kiểu như vậy.
Rõ ràng anh ta đang nhắm mắt ngủ, thế mà vẫn khiến người ta thấy lông mày như kiếm, vẻ mặt cương nghị, như thể gánh vác cả thiên hạ trên vai.
“Đằng kia sáng nhất chính là Ginza. Nghe nói thời kỳ bong bóng kinh tế cuối thập niên 1980, giá bất động sản Nhật leo đến đỉnh, đến mức chỉ riêng một lô đất ở Ginza hay khu đất quanh Hoàng cung Tokyo cũng đủ mua cả nước Mỹ..”
Caesar nhìn qua cửa sổ, buông lời cảm thán.
“Tôi không hứng thú với Ginza. Chỉ muốn tới Chidorigafuchi.”
Sở Tử Hàng mở mắt.
“Đó chẳng phải nghĩa trang liệt sĩ quốc gia của Nhật, dành cho các binh sĩ vô danh trong Thế chiến II, nằm sát cạnh đền Yasukuni sao? Với thân phận người Trung Quốc, cậu định đến đó để… nhổ nước bọt vào bia mộ à?”
“Tôi nghe nói có con đường ngắm hoa anh đào dài gần 1km, trồng hơn 260 gốc anh đào ven bờ hào.”
“Quả là hợp với phong cách của cậu.”
Caesar nhún vai.
Anh thừa biết Sở Tử Hàng chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần, nên mới gắng bắt chuyện để không khí đỡ căng.
Từ lúc lên máy bay đến giờ, hai người chưa trao đổi quá mấy câu.
Nhưng sau khi thử, Caesar buộc phải thừa nhận:
Đúng là chẳng có lấy một điểm chung.
Ai mà hiểu nổi sao bảng phân công lại ghép ba kẻ khác biệt hoàn toàn vào chung một đội.
Với Caesar, Tokyo đồng nghĩa với sushi ba sao Michelin, Hokkaido với suối nước nóng, Kyoto với chùa chiền, kimono và bạc, còn Kansai với thép và công nghiệp.
Còn Sở Tử Hàng lại muốn tới… nghĩa trang vô danh.
Caesar thậm chí còn tưởng tượng cảnh anh ta ngồi xếp bằng dưới tán anh đào cuối xuân, kiếm gác ngang đầu gối, rồi tiện tay… tự mổ bụng cho đúng lễ.
Anjou gom hai con sư tử vào chung một lồng, lại ném thêm con gấu trúc nhỏ ngây thơ là Lộ Minh Phi.
Bảo họ hợp tác ăn ý ư?
Khác nào mong hổ báo chung sống hòa thuận.
Dù vậy, Caesar vẫn quyết định phải mềm mỏng.
Lần này anh là đội trưởng, thành bại gắn liền với danh dự.
Mà vì danh dự, anh nhẫn nhịn được hết.
Suốt chuyến bay, anh nhắc mình phải rộng lượng, phải có phong thái lãnh tụ, phải biết hạ mình trọng dụng kẻ dưới… nghĩ đến đây, anh thấy dễ chịu hơn hẳn:
Coi Sở Tử Hàng như “thuộc hạ” mà mình đang ban ơn.
Huống chi, dạo này Caesar đang đắm mình trong tâm trạng hân hoan chuẩn bị hôn lễ, lòng dạ nhu mì hơn hẳn.
Đến cả Sở Tử Hàng, sát thần khét tiếng nhìn qua cũng thấy thuận mắt.
Lộ Minh Phi ngái ngủ tỉnh dậy, dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Tokyo kìa! Đến nơi rồi! Không biết chỗ nào là Akihabara nhỉ?”
“Phố điện tử hả?”
Caesar đáp.
“Tôi cũng muốn ghé thử, kiểu mấy buổi ra mắt game ấy.”
“Thánh địa của otaku”, Akihabara, ngay cả Caesar cũng từng nghe qua.
Khu phố điện tử nổi tiếng của Tokyo, nơi có hàng ngàn cửa hàng điện tử, anime, manga và game.
Các sản phẩm công nghệ mới nhất thường ra mắt ở đó, và còn có cả những quán cà phê hầu gái đặc trưng đã làm nên tên tuổi Akihabara.
Người ta đồn rằng Akihabara chính là thánh địa của dân mọt:
Chỉ cần một fanboy thành kính đội lốt về tới được nơi này, thần Otaku sẽ ban cho hắn gái đẹp và game bản giới hạn chơi mãi không hết…
Nhưng tất cả những thứ đó với Caesar thì chẳng mấy hấp dẫn.
Anh chỉ thuận miệng nói vậy, để tỏ rằng mình không hề coi thường “cạ cứng duy nhất” trong đội vốn nổi danh là thằng loser, sẵn sàng chia sẻ vài thú vui “rẻ tiền” với cậu ta.
“Caesar mà cũng hứng thú với game sao? Tôi tưởng người thừa kế nhà Gattuso còn bận đến mức chẳng có thời gian động mấy thứ đó chứ.”
Sở Tử Hàng mở mắt, thản nhiên nói.
“Đừng nói như thể tôi là quái vật!”
Caesar cau mày, cảm giác trong câu kia có chút châm chọc.
“Người không có tuổi thơ, lấy đâu ra thời gian cho trò chơi?”
“Đừng vội phán xét cuộc đời người khác! Đó là phép lịch sự tối thiểu!”
Giọng Caesar trầm xuống, như sắp bùng nổ.
“Em nói này… các vị anh hùng chắc cũng mệt mỏi lắm rồi… Hay là chờ xuống đất rồi nghỉ ngơi, dưỡng sức rồi tính tiếp cũng đâu muộn…”
Lộ Minh Phi vội chen ngang, làm “người hòa giải”.
Không khí mà Caesar cố gắng duy trì suốt cả chặng đường, cuối cùng vẫn sắp nổ tung trước khi máy bay hạ cánh.
Đúng là cái “nhóm át chủ bài” này số phận đáng lo.
Sở Tử Hàng chỉ khẽ phẩy tay, chẳng rõ là muốn nói “tôi không có ý khiêu khích” hay “Caesar, anh chưa đủ tầm để tôi bận tâm” rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
Caesar liếc lạnh sang một cái, cất tài liệu, tắt đèn đọc, cũng nhắm mắt nghỉ.
Khoang máy bay chìm trong bóng tối.
Bên ngoài, máy bay đã hạ xuống dưới tầng mây, mưa rơi nặng hạt.
Qua màn mưa, Tokyo sáng rực đèn, như một ngôi bảo điện khổng lồ, ngọn đèn cúng thần chưa từng tắt.
Lộ Minh Phi nhớ có lần nhìn thấy bức ảnh vệ tinh chụp Trái đất về đêm:
Ánh đèn kết thành một mạng nhện khổng lồ, mỗi điểm sáng là một thành phố, sáng hơn hay mờ hơn tùy nơi.
Vùng quanh Tokyo thì trắng rực, cả vịnh Tokyo giữa đêm tối trông chẳng khác nào một ngọn nến khổng lồ bùng cháy.
Cậu dán mặt vào kính cửa sổ, chợt thấy như mình lại đang đứng trên sân thượng nhà chú, ngẩn ngơ ngắm ánh sáng lấp lánh từ khu trung tâm thương mại xa xa.
Nhà chú ở khu nhà thu nhập thấp, cách trung tâm khá xa.
Nhưng chú lúc nào cũng tự nhận lối sống của mình là “đẳng cấp trung tâm thương mại”:
Thích mời bạn bè tới nhà hàng sang chảnh trong đó, ngồi ghế êm, nghe mấy cô phục vụ xinh đẹp nói chuyện nhỏ nhẹ, là đã mãn nguyện lắm rồi.
Sau đó gọi vài món “kinh tế”, kèm một chai rượu vang rẻ tiền nhất.
Trong lời chú kể, mỗi tấc đất ở trung tâm đều lát đá cẩm thạch, được đánh bóng tới mức có thể soi thấy bên dưới váy ngắn… à nhầm, dáng đứng oai phong của giới tinh anh.
Ở đó, thứ gì cũng sáng choang:
Từ đôi giày da Ý bóng lộn, chiếc gương trang điểm của các mỹ nhân, cho đến màn hình LED khổng lồ trên nóc tòa nhà, hay bức tường kính.
Ai nấy đều đi đứng hiên ngang, cuộc sống đầy tự tin và ý nghĩa.
Chú thường than thở:
“Nếu có tiền chuyển vào đó, dù chỉ ở căn hộ nhỏ cũng đáng. Ít ra còn được cái khí chất tích cực đó hun đúc. Tương lai thằng Minh Phi và Minh Trạch chắc chắn cũng sẽ trở thành người tử tế, mạnh mẽ.”
Còn thím thì bĩu môi:
“Xàm! Chẳng phải anh chỉ ham hư vinh sao? Hoặc cùng lắm là lượn phố ngắm gái. Nhìn lại mình đi, từng này tuổi rồi vẫn chỉ là một tên mọt. Ở trung tâm thương mại, mấy cô gái trẻ đẹp chỉ mê đại gia thôi, ai thèm liếc anh? Thôi thì sống ngoan ngoãn ở cái ổ chuột này với tôi đi, ‘cóc ghẻ ngắm thiên nga’, nhìn cho sướng mắt cũng được!”
Phần 2:
Qua lời kể của chú, Lộ Minh Phi nhận ra trên đời vẫn có những người sống một cuộc sống hoàn toàn khác với cậu, làm những việc ý nghĩa hơn nhiều so với việc chơi game.
Cậu hiếm khi có cơ hội bước chân vào khu trung tâm, và ngay cả khi có cơ hội, cậu cũng sẽ bị lạc giữa những thương hiệu ngoại ngữ đọc chẳng hiểu gì, cũng chẳng dám bước vào những nơi tập trung toàn người thành đạt để mở mang tầm mắt.
Trong tưởng tượng của cậu, những người đó luôn đầy năng lượng, mặc toàn đồ hiệu, lúc nào cũng biết mình đang làm gì, muốn đi đâu, không bao giờ lạc lối hay bối rối.
Là một kẻ vô hình, Lộ Minh Phi ngưỡng mộ họ hết mực.
Ai mà chẳng muốn sống vì một lý tưởng cao cả, vĩ đại.
Ít nhất trong game dù không được làm anh hùng, cũng phải được làm ác quỷ.
Chẳng ai muốn trở thành NPC suốt ngày đi đi lại lại trước cửa tiệm rèn kiếm, dù bị click hàng nghìn lần cũng chỉ lặp đi lặp lại câu:
“Dao kiếm ở đây đều chuẩn, không lừa trẻ con hay người già.”
Nhưng dù thần tượng bao nhiêu, cậu vẫn cảm thấy mình chẳng bao giờ thực sự tới được trung tâm thương mại.
Ngồi trên sân thượng, nhìn ánh đèn neon nhấp nháy như sóng biển, cậu thấy nơi ấy như một ảo ảnh trống rỗng, không tồn tại trong thực tại.
Thế rồi cuối cùng, cậu cũng có cơ hội được hòa mình vào ánh sáng mà mình ngắm nhìn bấy lâu.
Cậu ngồi ở ghế phụ trên chiếc Ferrari, áo vest chỉnh tề, cô phù thủy tóc đỏ đạp ga hết cỡ, chiếc siêu xe đỏ rực lao vút trên đường cao tốc.
Ánh sáng của toàn bộ khu trung tâm phản chiếu lên thân xe bóng loáng, lần đầu tiên trong đời, Lộ Minh Phi cảm thấy mình “đặt chân” vào trung tâm thương mại, chứ không chỉ là con đom đóm thèm khát ánh sáng bên trong tòa nhà qua tấm kính.
Khoảnh khắc ấy, tham vọng trong lòng cậu dâng trào, muốn chinh phục cả thế giới, và sau khi chinh phục xong, sẽ cưới cô gái mà cậu yêu nhất…
Cậu lấy hết can đảm lên trực thăng mà học viện gửi tới, cố gắng ngồi thẳng lưng, để trông cao hơn chút so với NoNo.
Bây giờ cậu thật sự khác xưa.
Với danh hiệu “át chủ bài”, ngồi trên máy bay thương mại hạng sang băng qua Thái Bình Dương.
Để đưa 68kg của cậu sang Nhật nhanh nhất, học viện đã tiêu tốn hàng trăm tấn nhiên liệu hàng không, chứng tỏ cậu cũng có địa vị riêng.
Trên máy bay, muốn ăn trái cây hay uống nước cam là có ngay, chẳng tốn đồng nào!
Nếu cậu muốn quậy phá, không chịu cứu thế giới, có khi cả Anjou cũng phải hạ mình xin cậu.
Nhưng cậu chẳng hề vui, vì NoNo sắp rời đi.
Caesar đã chuẩn bị đám cưới, nghĩa là ngày cưới cũng sắp ấn định.
Khi nhiệm vụ kết thúc, NoNo sẽ lấy người thừa kế giàu có, giỏi hưởng thụ, thích phiêu lưu, có tố chất lãnh đạo, cơ bắp săn chắc, trung thành tuyệt đối, gần như hoàn hảo, chỉ trừ chút tính cách “trẻ trâu”.
Dù Lộ Minh Phi có sở hữu cả thế giới cũng không thay đổi được điều đó, vì Caesar hoàn hảo đến mức cô gái cần gì, anh ấy đều có thể cho.
NoNo chẳng thiếu thứ gì, cũng chẳng muốn gì thêm.
Bỗng cậu nhận ra mình vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, muốn tỏ ra anh hùng, sáng chói, ăn mặc sang trọng, cư xử lễ phép… tất cả chỉ để được cô gái mình thích thấy.
Cậu muốn xuất hiện trong mắt cô… như một vì sao rực rỡ.
Nhưng nếu có ngày ấy đến, cậu mang theo cả bầu trời đầy sao trở về, thì ánh mắt ngước nhìn bầu trời ấy lại không còn, cô gái thích ngắm sao đã đi rồi, rực rỡ ấy có ý nghĩa gì?
Cô đơn đến mức ngay cả sao cũng muốn rơi xuống.
Xem ra cậu là người vô hại nhất trong nhóm.
Sở Tử Hàng và Caesar, hai kình địch vẫn cần cậu làm “chất bôi trơn”, nếu không, có khi nổ súng ngoài ý muốn.
Nhưng tâm trạng cậu thật tệ:
Sở Tử Hàng chưa ngủ, Caesar chưa ngủ, còn cậu thì ngái ngủ suốt chuyến đi, chỉ vì không biết phải đối diện với Caesar ra sao.
Không thể lúc nào cũng nở nụ cười ngốc nghếch nói:
“Đại ca, chúc đám cưới suôn sẻ!”
“Lộ Minh Phi à, phải giữ đạo nghĩa giang hồ, đừng bỗng dưng nổi điên mà hạ độc thủ đại ca trong nhiệm vụ nhé!”
Cậu nhủ thầm với mình.
Sâu trong lòng, cậu sợ chính mình.
Nhỏ bé như chú gấu mèo nhút nhát, nhưng đôi khi cũng bộc lộ móng vuốt sắc bén…
Cậu nói với Sở Tử Hàng và Lộ Minh Trạch rằng đã tỉnh ngộ, nhưng thực ra là dối lòng.
Cậu nhắm mắt lại, mệt mỏi dồn nén suốt chặng đường bỗng tan biến, và trong lúc máy bay rung lắc khi hạ cánh, cậu ngủ thiếp đi.
---
Phía nam Tokyo, tỉnh Kanagawa, vùng ven Yokohama.
Đây là một dải bờ biển hoang vắng, trước Thế chiến II là những làng chài nhỏ bên bờ biển xen lẫn với các cảng cũ và khu công nghiệp nhẹ.
Sau chiến tranh, nhiều cư dân làng chài dời vào thành phố, chỉ còn lại những cầu cảng cũ vẫn bị sóng biển vỗ ngày ngày.
Đèn xe cắt ngang màn đêm, một chiếc Hummer đen lướt trên lề đường, vượt qua bãi mặn hướng về đích.
Minamoto Chisei cầm lái, Sakura ngồi ghế phụ, kiểm tra GPS.
“Chỗ quái này mà có sân bay à?”
Minamoto Chisei hỏi.
“Thực ra có sân bay thật, nhưng bỏ hoang mấy năm rồi, đường băng cũng ngắn. Nhưng với kỹ năng phi công của chiếc Sleipnir, chắc chắn hạ cánh an toàn,” Sakura đáp.
Cô vẫn mặc vest đen, quần ôm, tóc buộc cao, đeo kính cận.
Cô đứng phía sau Minamoto Chisei, dễ bị bỏ qua, đúng vai trò của ninja:
Luôn đứng trong bóng tối, khi cần là lưỡi dao chết người, khi cần là lá chắn hy sinh.
Đội trợ lý của Minamoto Chisei gồm có Quạ, Dạ Xoa và Sakura.
Dạ xoa là chiến binh xung trận, Quạ là cố vấn chiến lược, còn Sakura là “tiểu tướng”[note79716] đi theo sát.
Ngày xưa tiểu tướng thường là thiếu niên mưu mô, nhưng Sakura là con gái thực thụ.
Trong đội, chỉ có Sakura là không thể thiếu, thiếu cô, Minamoto Chisei sẽ không biết giải quyết các chi tiết nhỏ nhặt, còn khi anh càm ràm Dạ Xoa và Quạ cũng chẳng ai ủng hộ.
“Ở đó, phía trước là đường băng.”
Sakura nói.
Không thể tin nổi, giữa bãi mặn hoang vắng xuất hiện một đường băng hay đúng hơn, chỉ còn nửa đường, nửa còn lại bị nước biển nhấn chìm.
“Đường băng này xây từ năm 1941, khi đó Trái đất chưa chịu ảnh hưởng của hiệu ứng nhà kính, mực nước biển còn chưa cao như bây giờ,” Sakura nói thêm.
Minamoto Chisei dừng xe ở cuối đường băng, để đèn pha chiếu thẳng vào.
Trong sân bay sơ sài không có đèn chiếu sáng, phi công phải dựa vào đèn xe để xác định hướng.
“Còn 3 phút, là chuyên cơ của hiệu trưởng, chắc sẽ đúng giờ,” Sakura nói.
“Chuẩn bị sơ lược thôi, ít ra cũng phải có nghi thức đón tiếp. Ngài Masamune nói đừng hại họ, nên ta phải tử tế chút.”
Minamoto Chisei ngồi trên cản xe Hummer.
Sakura trải khăn trắng lên nắp capo, đặt ba ly tulip, mở sâm panh rót đầy vào mỗi ly, đặt bó tulip vàng rực bên cạnh, và kèm theo lát chanh trang trí trên miệng ly.
Đây có lẽ là nghi thức đón tiếp sang trọng, tinh tế nhất:
Có xe đến đón, có bó hoa tulip vàng tượng trưng cho chiến thắng trọn vẹn, có cả sâm panh, chỉ thiếu mỗi cái ôm nồng nhiệt, nhưng Minamoto Chisei không định ôm chào những người này.
Thứ nhất, anh rất ghét tiếp xúc thân thể với người khác.
Thứ hai, nhìn vào lý lịch, nhóm này bao gồm con nhà giàu hư hỏng, kẻ bạo lực cuồng loạn và thằng bất tài vô dụng, với cả ba loại người này, Minamoto Chisei không có thiện cảm gì.
Toàn bộ chi nhánh Nhật Bản gọi trụ sở chính là “mẫu giáo”, bởi đa số các chuyên viên được cử đi đều là những đứa trẻ thiếu kinh nghiệm, còn việc tiếp đón các chuyên viên trụ sở thì được gọi là “trông trẻ”.
Minamoto Chisei không thích trông trẻ, ban đầu anh định giao việc đón máy bay cho Quạ và Dạ Xoa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm.
Mấy cậu bé non nớt, đáng yêu của trụ sở chính rơi vào tay hai tên bạo lực kia… liệu khi đến khách sạn có còn nguyên vẹn không?
Cuối cùng, Minamoto Chisei quyết định tự mình dẫn Sakura ra đón, để tỏ ra kính trọng nhóm át chủ bài của trụ sở chính… ít nhất là về mặt hình thức.
Từ hướng biển vang lên tiếng gầm rền, bầu trời đầy mây đen, tối đến mức không nhìn thấy bàn tay, nhưng dường như có một con quái thú đang mang theo bão tố lao tới.
“Cũng khá đúng giờ.”
Minamoto Chisei liếc đồng hồ dạ quang trên tay.
Khi chạm mặt biển, Sleipnir bỗng bật sáng toàn bộ đèn chiếu, trong màn nước, chiếc Gulfstream đen như hiện ra từ bóng đêm, giống như ác quỷ.
Nó trượt lên đường băng còn chưa bị nước nhấn chìm, lốp chạm vào đường rải than, bắn ra tia lửa chói mắt.
Minamoto Chisei ngậm điếu thuốc “Mevius” sản xuất tại Nhật, mặt không biểu cảm, nhìn chiếc Gulfstream lao tới không kịp phanh.
Đường băng quá ngắn, đối với một chiếc phi cơ vừa kết thúc chuyến bay siêu thanh, hoàn toàn không đủ!
Còn lại khoảng 50m, Gulfstream bỗng phun ra ngọn lửa về phía trước khi kích hoạt chế độ phản lực ngược, toàn bộ lực đẩy của động cơ mở tối đa, luồng khí nóng vài trăm độ gần như đẩy chiếc Hummer đang kéo phanh tay của Minamoto Chisei, nhưng anh vẫn ung dung ngồi trên cản xe, chẳng hề né tránh.
Chiếc Gulfstream dừng lại trước Hummer, như một con bò điên lao vào đấu sĩ, nhưng cuối cùng bị giữ lại ở giây cuối.
Chỉ còn vài mét nữa là va vào Hummer, Minamoto Chisei bị kẹp giữa hai bên, không có cơ hội sống sót.
“Thằng điên!”
Phi công giơ ngón tay giữa về phía Minamoto Chisei.
Nếu kỹ thuật lái của phi công hơi có vấn đề, hoặc động cơ phản lực của Gulfstream không thể lùi, mọi thứ sẽ tan nát.
Sleipnir còn chưa hạ cánh, Minamoto Chisei đã chơi một ván mạo hiểm với tính mạng của mình, đặt cược vào kỹ năng phi công.
Nếu là người từ chi nhánh khác làm vậy, phi công chắc chắn sẽ nhảy xuống máy bay đánh họ, nhưng đây là người Nhật, phi công chỉ giơ ngón giữa, không muốn rầy rà với kẻ điên.
Phi công hiểu tính khí của dân Nhật này, vì liên quan quá sâu tới thế giới ngầm, ở đây, mọi người từ xưa đã theo một văn hóa chiến binh cực đoan, tôn thờ lòng dũng cảm và sẵn sàng đối diện cái chết.
Chỉ những người có thể đứng vững trước núi sập mới xứng đáng chỉ huy quân đội.
Thiên tài quân sự không chỉ là người có chiến lược xuất sắc, mà còn là kẻ giữ được điềm tĩnh trước nguy nan, một phẩm chất được trân trọng và coi là thẩm mỹ lâu đời trong văn hóa Nhật, nơi sự can đảm và trầm ổn luôn được tôn vinh.
Theo tiêu chuẩn chi nhánh Nhật, Anjou là anh hùng tuấn tú, hiệu phó có thể xem là kẻ phong trần lãng tử, còn bộ trang bị thì… hết sức yếu kém, toàn hạng người nhút nhát.
Phi công chỉ chú ý thấy Minamoto Chisei vẫn ngồi vững, không nhận ra cô gái cầm hoa đứng sau lưng anh cũng bất động.
Thái độ của chi nhánh Nhật không phải là phát điên, mà là bày tỏ sự khinh thị với hành khách trên máy bay.
Minamoto Chisei tất nhiên không thể không quan tâm tính mạng mình, anh đâu phải đứa hỗn xược ngoài phố.
Nhưng anh biết phi công chuyên dụng của Anjou là ai, kỹ thuật lái ra sao, và tin tưởng vào phương án của Sakura.
Sakura đã chọn đường băng này, nghĩa là cô chắc chắn phi công có thể hạ cánh an toàn trên đường băng ngắn như vậy, và Minamoto Chisei không nghi ngờ điều đó.
Cửa máy bay mở ra, lẽ ra Minamoto Chisei phải lao lên chào đón nồng nhiệt, nhưng anh vẫn ngồi im:
“Ai ở trụ sở chính có bật lửa không? Cho tôi mượn một cái!”
Anh nhìn về cửa máy bay, ánh mắt chứa đầy sắc bén như lưỡi kiếm.
Ngài Masamune từng nói anh có đôi mắt khiến người khác phải kính nể, kẻ hèn khi đối diện sẽ như bị bọ cạp cắn một phát.
Vì vậy Minamoto Chisei hiếm khi nhìn thẳng người khác, không muốn đối phương cảm thấy khó chịu.
Nhưng hôm nay, anh muốn dùng ánh mắt để truyền đạt thông điệp:
Họ đã đến Nhật, và ở đây do chi nhánh Nhật đặt ra quy tắc.
Những “tuyệt hảo” mà trụ sở chính tự hào, ở đây chẳng có giá trị gì.
Dòng dõi và xếp hạng gia thế không còn tác dụng.
Nếu không đủ mạnh, tốt nhất hãy ngoan ngoãn, tỏ ra kính trọng, thậm chí khiếp sợ, và trước tiên, hãy thắp một điếu thuốc tỏ lòng tôn kính.


0 Bình luận