Long Tộc
江南
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3: Triều Dâng Dưới Vầng Trăng Đen – Phần Thượng

Chương 9: Tập đoàn Công nghiệp Genji - Phần 3-4-5

0 Bình luận - Độ dài: 7,069 từ - Cập nhật:

Phần 3:

Khác hẳn với sự hối hả của tầng 28 hay vẻ uy nghiêm của tầng 29, bước lên tầng 30 liền có cảm giác như vừa trút bỏ hết căng thẳng. 

Cả tầng được bài trí theo phong cách Nhật, mấy ông lão mặc kimono ngồi quây quần trên chiếu tatami, vừa nhấp trà vừa thì thầm to nhỏ.

“Đây là… phòng sinh hoạt của các cụ cán bộ hưu trí sao?” 

Lộ Minh Phi buột miệng hỏi.

“Chúng tôi gọi họ là Bộ chiến lược,” Sakura giải thích, “chỉ những bậc lão thành có địa vị cao nhất mới được bước chân vào. Họ từng là thủ lĩnh của các bang hội khét tiếng, nhưng giờ đã rất hiếm khi cần họ phải ra mặt. Việc thường ngày của họ chỉ là uống trà chuyện phiếm, nhưng chỉ cần họ hiện diện ở đây thôi, uy thế của tòa nhà này trong giới xã hội đen Nhật Bản đã vững như bàn thạch. Chính họ mới là trụ cột nâng đỡ nơi này. Chỉ khi có chuyện thực sự nan giải, họ mới phải ra mặt, bởi tất cả đều đã bị cảnh sát truy nã hơn 10 năm nay, không thể công khai lộ diện.”

“Chẳng khác nào Viện nguyên lão La Mã.” 

Caesar khẽ cười, nhận xét.

“Thú vị thật.”

“Chúng ta sẽ họp với họ sao?” 

Lộ Minh Phi ngập ngừng hỏi.

“Không,” Sakura lắc đầu, “dù họ đáng kính, nhưng người có tư cách đàm phán với các vị chính là những người đứng đầu Bát gia Jaki, tám vị Gia Chủ. Họ đã chờ sẵn ở Seishinji. Mời các vị theo tôi.”

“Tám vị Gia Chủ?” 

Trong đầu Lộ Minh Phi lập tức hiện ra tám ông già gầy gò, khoác kimono đen sì, từ mũi phả ra từng luồng khí âm trầm lạnh lẽo.

Sakura kéo nhẹ một cánh cửa trượt giấu kín trong tường. 

Ánh nắng ùa vào, trước mắt là một khoảng sân hiên rộng rãi được che giấu khéo léo ở góc tòa nhà, từ dưới đất hay trên không đều khó mà phát hiện. 

Chỉ khi cánh cửa ấy mở ra, mới lộ diện một thế giới riêng.

Nơi này gọi là Seishinji, quả thật mang phong cách thần xã Nhật Bản chứ không phải Phật tự. 

Một cổng torii đỏ son nhỏ nhắn đứng đó, vách đá hoa cương chạm khắc vô số vị thần và yêu quái trong Thần đạo: 

Uy nghiêm là Amaterasu, u tĩnh là Tsukuyomi, dữ dội là Susanoo… 

Xen lẫn cả yêu quái hung tợn: 

Mặt sư tử nhe nanh, hay ngồi vắt vẻo trên đống xương sọ. 

Từng cơn gió, từng cụm mây như làm cả đoàn quỷ thần ấy chuyển động, gợi cảnh bách quỷ dạ hành.

Trên sân hiên còn có dòng suối trong vắt, quanh suối là cát trắng và cỏ xanh sắp đặt thành một tiểu cảnh khô mang đậm thiền ý.

Sakura bưng ra một chiếc chậu đồng, trong chứa nước trong veo. 

Lộ Minh Phi vội vàng hiểu ý, rửa tay súc miệng. 

Quả nhiên mấy quyển sách Lộ Minh Trạch từng nhét cho cậu đọc cũng có ích: 

Đó chính là temizu no gishiki, nghi thức tẩy tịnh trước khi vào thần xã.

Ở giữa sân là chiếc bàn tròn bằng hai nửa đá đen trắng ghép thành hình Thái Cực. 

Sáu người đã ngồi chờ sẵn, đồng loạt đứng lên cúi chào khi nhóm họ bước vào.

“Các vị đã gặp rồi, đây là gia chủ Minamoto, ngài Minamoto Chisei…” 

Sakura lần lượt giới thiệu.

Caesar hơi bất ngờ. 

Hóa ra chàng trai trẻ hôm qua ra sân bay đón họ lại là một trong những nhân vật quyền lực bậc nhất của Bát gia Jaki. 

Điều đó cho thấy bọn họ thật sự coi trọng chuyến đi này.

“Gia chủ Ryoma, ngài Ryoma Genichiro, hiện cũng là trưởng chi nhánh Nhật Bản.”

Người này chẳng hề giống hình tượng đại ca xã hội đen trong trí tưởng tượng của Lộ Minh Phi. 

Trái lại, ông ta trông như một gã trung niên đang lún sâu trong khủng hoảng tuổi 40: 

Vest chỉnh tề, tóc chải bóng loáng, nhưng sắc mặt mệt mỏi, như thể trên trán viết đầy chữ “áp lực công việc, sếp khó tính, thăng chức vô vọng, vợ ngoại tình, con gái yêu sớm… sống làm gì cho khổ?”.

Đây chính là một trong những kẻ đáng sợ nhất giới xã hội đen Nhật Bản sao? 

Lại còn là đương kim trưởng chi nhánh? 

Lộ Minh Phi âm thầm nghi ngờ, chỉ thấy trước mặt mình là một loser hạng nặng.

“Gia chủ Inuyama, ngài Inuyama Gaichi, nguyên trưởng chi nhánh Nhật đầu tiên, đồng thời cũng là bạn cũ của hiệu trưởng Anjou.”

Gia chủ Inuyama tóc đã bạc trắng nhưng nụ cười hiền hậu, ấm áp như nắng. 

Ông vừa gãi đầu vừa cười sảng khoái:

“Haha, vì giết không nổi Anjou nên đành phải làm bạn thôi, tiếc thật đấy!”

“Gia chủ Sakurai, phu nhân Sakurai Nanami, đồng thời là giám sát viên của chi nhánh Nhật Bản.”

Người xuất hiện lại khiến cả nhóm kinh ngạc: 

Một thiếu phụ mặn mà, nhan sắc rực rỡ. 

Dù cố ăn mặc kín đáo, nhưng đường cong lửa bỏng chẳng thể che giấu, thêm cặp kính gọng đỏ sẫm càng tôn thêm vẻ quyến rũ sắc sảo.

“Gia chủ Fuma, ngài Fuma Kotaro, cũng là ‘phó thủ lĩnh’ của Bát gia Jaki. Khi gia trưởng vắng mặt, mọi việc lớn nhỏ đều do ông quyết đoán. Lần này chúng ta mượn lực lượng ninja của tộc Fuma, nên ông cũng đến dự hội nghị.”

Khác hẳn mấy người trước, Fuma Kotaro đúng là mang khí chất xã hội đen. 

Ông khoác kimono đen, ánh mắt lạnh như lưỡi dao, khí thế khiến người ta có cảm giác như có thanh kiếm vô hình đang kề giữa chân mày. 

Chỉ có điều… cái tên nghe buồn cười quá. 

Fuma Kotaro? 

Nghe như nghệ danh hay nick mạng thì đúng hơn. 

Chẳng lẽ ông cụ mê Nobunaga’s Ambition hay Samurai Warriors? 

Đương nhiên không thể nào là vị vua ninja thật sự 400 năm trước rồi. [note80609]

“Vị cuối cùng là gia chủ Tachibana, ngài Tachibanna Masamune, đồng thời là gia trưởng của Bát gia Jaki.”

“Chắc các vị cũng ngạc nhiên lắm, không ngờ ‘xã hội đen’ lại là những người thế này.”

Tachibana Masamune mặc đồ vải bố trắng, mỉm cười thân thiện, lần lượt bắt tay từng người.

“Thú thật, chúng ta cũng không nghĩ các chuyên viên tinh anh của Học viện lại là những chàng trai trẻ tuổi tài năng đến vậy.”

Dù đã là một ông lão tóc bạc, nhưng chỉ với nụ cười ấy, Tachibana Masamune đã toát ra khí chất “lãnh tụ của lãnh tụ”. 

Ngay cả Fuma Kotaro sắc bén như đao cũng không có được sự thản nhiên và tự tin ấy. 

Trong nét cười ấm áp kia có một thứ uy thế vô hình, cảm giác mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay ông.

“Gia chủ Miyamoto hiện đang chuẩn bị, lát nữa các vị sẽ gặp. Còn gia chủ Uesugi, vì sức khỏe yếu, đêm qua lại phát bệnh nên tạm thời vẫn phải nghỉ ngơi. Xin quý vị lượng thứ.” 

Tachibana Masamune nói.

“Cuộc họp thượng tầng thế này, tôi không tiện ở lại, xin cáo lui.” 

Sakura cúi mình.

“Khoan đã, chốc nữa ta cùng ngài Inuyama và ngài Fuma sẽ rời đi. Ta và ngài Fuma vốn không tham gia chi nhánh Nhật, chỉ phụ trách hỗ trợ Học viện. Còn ngài Inuyama đã về hưu, cũng không nên dự hội nghị cơ mật. Chúng ta chỉ muốn gặp gỡ các vị anh tài trẻ tuổi, trò chuyện đôi câu, rồi sẽ đi uống trà với đám ‘già bất tử’ bên Bộ chiến lược.”

Tachibana Masamune mỉm cười.

“Trà thơm thật.” 

Caesar buột miệng khen.

Trên bàn đặt một lò than, bên trên là ấm sắt đúc kiểu Kansai: 

Nửa trên đầy những họa tiết tròn nhỏ như quả dâu tằm, nửa dưới khắc hình tengu mặt đỏ mũi dài, giương cánh bay giữa mây lửa. 

Lửa than hừng hực làm đáy ấm đỏ rực, cả khuôn mặt tengu ánh lên tia lửa ma mị. 

Nước trong ấm sôi lục bục, hơi nước tỏa theo làn gió, thoảng vào khoảng không, từ đây có thể phóng tầm mắt ra tận vịnh Tokyo, sóng lấp lánh nắng, thuyền buồm trắng xóa một vùng.

“Được người thừa kế nhà Gattuso khen ngợi, chén trà này cũng xem như có phúc phần rồi.” 

Tachibana Masamune nói, “Chẳng có gì quý giá để tiếp đãi, xin mời thưởng thức trà đạo Nhật Bản vậy.”

“Ngài là người Nhật sao?” 

Caesar nghiêm nghị quan sát Tachibana Masamune.

Mũi ông cao, mắt sâu, gương mặt góc cạnh như chạm khắc, trông khác biệt so với dáng vẻ phổ thông của người Nhật. 

Nhưng đôi mắt đen thuần và phong thái lại rất Nhật Bản.

“Ta chỉ có một nửa huyết thống Nhật, nửa còn lại là Nga.” 

Tachibana Masamune điềm tĩnh đáp.

Caesar cau mày, bất giác nhớ tới chiếc tàu phá băng Liên Xô từng gặp.

“Ta sống ở Nhật nhiều năm, hầu như không ai nhận ra ta còn mang dòng máu Nga. Vậy mà ngài Gattuso lại đoán được, thật đáng khâm phục. Ngài phát hiện ra từ đâu vậy?”

“Ngữ điệu. Trong giọng ông có nhịp điệu đặc trưng của ngôn ngữ Slav. Ông phát âm phân biệt rõ giữa âm cứng và âm mềm, điển hình của tiếng Nga.” 

Caesar nói, “Không chỉ có huyết thống Nga, ông còn từng sinh sống tại đó.”

Đây vốn không phải chuyện mà Lộ Minh Phi hay Sở Tử Hàng có thể chen vào. 

Cả hai đều là người Trung Quốc, tiếng mẹ đẻ là tiếng Hoa. 

Sở Tử Hàng ít nói, tiếng Anh cũng chỉ hơn Lộ Minh Phi đôi chút. 

Còn Caesar, ngay từ câu đầu tiên đã nhận ra sự khác biệt, bởi từ nhỏ đã được học đủ ngôn ngữ châu Âu, ngoài tiếng Ý còn nói trôi chảy Anh, Pháp, Tây Ban Nha, và có thể phân biệt ngữ âm của hầu hết các ngôn ngữ ở châu Âu.

Trong số những người có mặt, ngay cả Fuma Kotaro và Minamoto Chisei cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên. 

Rõ ràng, ngay cả các gia chủ khác cũng không hay biết chuyện này.

“Không ngờ bao nhiêu năm rồi mà cuối cùng cũng chẳng giấu nổi,” Tachibana Masamune mỉm cười, “đúng vậy, ta từng sống ở Nga khoảng 30 năm, khi ấy vẫn còn là thời Liên Xô. Người ta ăn theo khẩu phần được phân phối, còn lũ trẻ thì lấy làm vinh dự khi khoác lên mình bộ quân phục.”

Caesar hơi do dự, nhưng không hỏi thêm. 

Việc Tachibana Masamune từng sống ở Nga không đủ để kết luận ông có dính líu gì đến con tàu Lenin. 

Nhật và Nga từng giao chiến ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, sau Thế chiến thứ hai cũng có không ít con lai Nhật-Nga. 

Hơn nữa, Tachibana Masamune tỏ ra rất thẳng thắn, chẳng giống người đang che giấu bí mật gì.

Nước đã sôi, Tachibana Masamune dùng gáo tre múc một gầu nước sôi rót vào chén trà.

Ông dùng muỗng tre múc hai nhúm bột matcha thả vào chén, lại thêm một gầu nhỏ nước sôi. 

Cầm chổi tre, ông khuấy đều theo nhịp, bọt trà xanh ngọc dần nổi lên, mịn màng như tơ.

Động tác của ông linh hoạt mà nghiêm trang, ống tay áo vải bố khẽ lay trong gió, trông như một nhạc sư đang gảy khúc đàn vô thanh, dư âm lan tỏa mênh mông như biển lớn.

“Xem trong sách tham khảo đi, chiêu này nên đối phó thế nào?” 

Caesar ghé sát tai Lộ Minh Phi thì thầm.

“Có, có rồi! Trong phụ lục cuốn ‘100 bài giảng về thần thoại và lịch sử Nhật Bản của em có phần về lễ nghi trà đạo!” 

Lộ Minh Phi hấp tấp lật sách dưới gầm bàn.

“Đây ạ! Người pha trà sẽ đặt chén sao cho mặt hoa văn đẹp nhất hướng về phía khách. Khi nhận chén, ta dùng tấm vải lụa lót tay, tay trái đỡ đáy, tay phải đặt bên hông, nhẹ nhàng nâng lên. Rồi… xoay chén hai vòng theo chiều kim đồng hồ, để tránh uống trực diện vào hoa văn, cũng là một cách bày tỏ sự tôn kính với người pha trà. Uống xong, lấy khăn giấy khẽ lau miệng chén ở chỗ mình vừa uống, sau đó xoay ngược lại ba vòng, để hoa văn quay về phía trước. Trước khi đặt chén xuống, ta nâng chén lên, cúi đầu ngắm hoa văn, ra vẻ rất thưởng thức, có thể khen đôi câu cũng được.” 

Lộ Minh Phi thì thào. 

May mà bàn rộng, nên đối diện chỉ thấy ba người thì thầm chụm đầu, chứ không nghe rõ họ đang bàn gì.

Caesar và Sở Tử Hàng không nói một lời, chỉ lặng lẽ ghi nhớ quy trình. 

Ngay từ lúc bước vào tòa nhà này, họ đã biết chi nhánh Nhật chẳng khác nào hang hùm ổ rồng. 

Nhưng với Caesar và Sở Tử Hàng, tuyệt đối không thể tỏ ra yếu thế như Lộ Minh Phi, suốt đường đi cứ trầm trồ “ghê gớm quá, lợi hại ghê”. 

Chi nhánh Nhật là xã hội đen, Hội học sinh và Hội Sư Tâm cũng là bang phái. 

Mấy kẻ đứng đầu hội chẳng ai muốn bị khí thế đối phương đè bẹp, vì thế từng cử chỉ, hành động đều phải cân nhắc kỹ.

Giang hồ vốn là vậy: 

Thấy chiêu thì phá chiêu. 

Đối phương dùng nghi thức dâng trà để tỏ uy, họ sẽ lấy lễ nghi uống trà để hóa giải.

Để cho chi nhánh Nhật biết rằng, trụ sở cũng đâu phải hư danh, mà văn hóa, lễ độ cũng chẳng kém ai.

Phần 4:

Quả nhiên, Tachibana Masamune rút từ hông ra một tấm khăn lụa nhỏ màu vàng kim, khẽ đặt dưới chén trà, xoay nhẹ rồi đưa mặt chạm trổ họa tiết chim sẻ tre hướng về phía Caesar, cúi mình dâng trà.

Caesar đã sớm chú ý thấy trước mặt mình cũng có một tấm khăn lụa màu vàng.

Anh liền cúi người, mặt không đổi sắc, cũng dùng vải lụa lót tay, tay trái đỡ đáy, tay phải đặt bên hông, nhẹ nhàng nâng lấy chén trà.

Rồi anh xoay chén hai vòng theo chiều kim đồng hồ, tránh uống trực diện vào hoa văn.

Trong cuốn sách của Lộ Minh Phi có ghi: 

Đó là cách bày tỏ sự tôn kính với người pha trà

Caesar làm chuẩn xác đến từng chi tiết, bởi anh hiểu rõ trong trà đạo, mỗi động tác đều là nghi lễ trang trọng, sai sót chính là mất mặt.

Sau đó, Tachibana Masamune lần lượt dâng trà cho Sở Tử Hàng và Lộ Minh Phi.

Hai người cũng nghiêm cẩn làm lại hệt như Caesar.

Ba người đồng loạt ngửa đầu uống trà.

Xong, mỗi người đều khẽ dùng khăn giấy lau miệng chén chỗ mình vừa uống, rồi xoay chén ngược lại ba vòng, để hoa văn chim sẻ tre hướng về phía trước.

Trước khi đặt chén xuống, họ nâng chén lên một thoáng, cúi đầu ngắm hoa văn, gương mặt không giấu nổi vẻ tán thưởng, như thể đang thật sự thưởng thức cái đẹp tinh tế trong từng chi tiết.

“Pha trà là một trong số ít sở trường của ta. Hôm nay quý khách ghé thăm, coi như chút lòng thành. Không làm chậm trễ thêm nữa. Chuyện ở học viện, giao cho Chisei, phu nhân Sakurai và ngài Ryoma đảm nhận. Ta cùng ngài Fuma và Inuyama xin phép cáo lui trước.” 

Tachibana Masamune đứng dậy, cung kính nói. 

“Mong những ngày ở Nhật, các vị đều vui vẻ và nhiệm vụ cũng thuận lợi.”

Caesar cùng nhóm cũng đứng lên đáp lễ. 

Tachibana Masamune cùng Fuma Kotaro và Inuyama Gaichi rời khỏi lầu.

---

Cánh cửa trượt khép lại phía sau.

Fuma Kotaro khẽ tiến lên một bước, hạ giọng:

“Ngài Masamune, bọn họ có thật sự gánh vác nổi không?”

“Dù Chisei bảo rằng bọn trẻ này chẳng đáng tin, nhưng ta tin vào năng lực của họ. Huyết thống của Caesar, ngay trong hàng A cũng thuộc loại thượng thừa. Anjou coi trọng cậu ta không chỉ vì cái họ Gattuso. Còn Sở Tử Hàng, đối diện trực tiếp ta lại không hề cảm thấy khí tức sát phạt tỏa ra. Điều này chứng tỏ dù tỷ lệ long huyết trong cơ thể cậu ấy rất cao, nhưng khả năng tự khống chế càng mạnh, có thể trói buộc được long huyết, đó là tố chất vô cùng hiếm thấy. Người duy nhất ta chưa thể chắc là Lộ Minh Phi. Nhưng nếu Hilbert Jean Anjou đã tin tưởng, thì cả thế giới này cũng phải thế!”

Giọng Tachibana Masamune trầm hẳn xuống:

“Bọn họ đến, với chúng ta chính là cơ hội ngàn năm có một, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.”

“Tôi cũng có cảm giác tương tự. Họ biết rõ chúng ta là xã hội đen, nhưng thái độ không hề sợ hãi, đối đáp cũng khéo. Thậm chí còn rành cả lễ nghi trà đạo.” 

Fuma Kotaro nhíu mày. 

“Chỉ là… ngài dùng nước sôi pha trà, vậy mà bọn họ dốc hết một hơi… Chẳng lẽ… không bị bỏng sao?”

---

Ngoài hiên gió thổi, nhóm át chủ bài vẫn ngồi thẳng lưng, im lặng nhìn Minamoto Chisei lôi sổ tay, hải đồ cùng đống tài liệu trải lên bàn.

“Tôi thấy mắt cậu ngân ngấn nước.” 

Caesar hạ giọng.

“Nhưng tuyệt đối không phải vì xúc động.” 

Lộ Minh Phi cũng nén giọng đáp. 

“Trong cuốn sách chết tiệt của cậu chẳng lẽ không viết là… phải để nguội rồi mới uống à?”

“Không có, một chữ cũng không!”

“Ít ra thì ta cũng phá được chiêu của bọn Nhật rồi…” 

Sở Tử Hàng khẽ liếm phần vòm miệng trên để họng bớt bỏng rát, chẳng biết trong khoang miệng có bị lột mất một tầng da hay không. 

Dù không muốn công nhận lời Caesar rằng phe mình thắng thế, nhưng với bản tính kiêu ngạo, anh cũng chẳng muốn than vãn.

“Bản thuyết minh nhiệm vụ Norma đã gửi cho tổ trưởng, chắc các vị đều nắm được. Nhưng giờ tôi sẽ trình bày chi tiết.” 

Minamoto Chisei đặt ngón tay lên bản hải đồ, khoanh một vòng đỏ. 

“Đây là vùng biển Nhật Bản. Tín hiệu cầu cứu cuối cùng của tàu phá băng Lenin phát ra từ điểm này, cách bờ biển Nhật 120 hải lý.”

“Ừm.” 

Caesar gật đầu.

“Qua vùng này, tuyến hàng hải vốn không nhiều. Nhưng đây hoàn toàn là hải vực an toàn, không đá ngầm, không tảng băng trôi, không dòng xoáy. Với trọng tải của Lenin, chuyện chìm ở vùng này gần như bất khả. Nó vốn được thiết kế để chinh phục những hải vực nguy hiểm nhất, đến ngư lôi đánh thẳng cũng không thể hạ. Thế mà con tàu ấy lại mất tích ở đây. Trong hồ sơ của Lực lượng tuần duyên Nhật Bản, đây chính là một trong những bí ẩn lớn nhất.”

“Ừm.” 

Caesar lại gật đầu.

“Người ta không rõ vì sao Lenin lại chìm, cũng chẳng rõ vì sao nó đi ngang qua Nhật Bản. Nhưng nó không xâm phạm lãnh hải, nên chẳng ai truy cứu. Có tin đồn rằng trên tàu chở theo hàng hóa liên quan đến Long tộc, thông tin này do một cựu học viên đang làm trong tình báo Nga tiết lộ. Nhưng anh ta không tìm được chứng cứ. Ở cả hạm đội phía Bắc lẫn trong Ủy Ban Quốc Gia, vụ chìm Lenin đều là điều cấm kỵ, chẳng ai dám nhắc. Như thể ai dính dáng thì đều bị vận rủi bám theo, bên trong có thứ gì đó chẳng sạch sẽ, như hồn ma ám ảnh. Học viện những năm gần đây mới bắt đầu tìm cách truy lùng con tàu, nhưng tiến độ chậm chạp, bởi nơi đó là một trong những hải vực sâu nhất thế giới.”

“Ừm.” 

Caesar vẫn gật đầu.

“Có cần mấy viên đá lạnh ngậm cho đỡ rát không?”

“Anh nhìn ra rồi ạ?” 

Lộ Minh Phi ngượng ngùng. 

Cố nhịn từ nãy đến giờ, vậy mà đối phương phát hiện ra cả.

“Về trà đạo thì các cậu chẳng cần nghiêm túc làm gì. Thực ra, Tachibana Masamune căn bản không hiểu, chỉ là hạng nửa mùa.” 

Minamoto Chisei nhàn nhạt nói.

“Quỷ thật, em cũng nghĩ, một gã Nga thì trà đạo cái nỗi gì!” 

Lộ Minh Phi nhảy dựng lên đầu tiên. 

“Em muốn đá lạnh!”

“Bởi vì ông ta khao khát biến mình thành một người Nhật hoàn chỉnh: trà đạo, cung đạo, kiếm đạo, hoa đạo… thứ gì cũng muốn học cả,”  Minamoto Chisei xoay người nhìn ra xa, khẽ nói, “Người lang bạt khắp nơi, cuối cùng chẳng phải đều mong tìm được một chốn có thể gọi là ‘nhà’ sao?”

Đúng lúc ấy, Sakura bưng thùng đá bước vào. 

Caesar và Sở Tử Hàng cũng bỏ đi vẻ nghiêm nghị, vội vã vốc lấy mấy viên đá bỏ vào miệng, để cái bỏng rát trong khoang miệng dịu xuống đôi chút.

“Chỉ là trà nóng thôi, không sao cả. Ta tiếp tục nói, có thắc mắc gì thì cứ hỏi.” 

Minamoto Chisei trở lại bàn, tay chỉ trên hải đồ:

“Vị trí tàu Lenin gặp nạn nằm ngay phía trên rãnh Nhật Bản. Chắc các cậu từng nghe tên nó. Trên thực tế, Rãnh biển này nối liền một dải với rãnh Kuril ở phía bắc và rãnh Izu–Ogasawara cùng rãnh Mariana ở phía nam, hợp lại thành một vực thẳm dưới đáy biển kéo dài hàng ngàn kilomet. Về mặt địa chất, đó chính là ranh giới của mảng Okhotsk, thường được xem là một phần của mảng Á-Âu, và mảng Thái Bình Dương. Mảng Thái Bình Dương dồn xuống dưới mảng Okhotsk, chỗ giao nhau bị ép ra một khe nứt khổng lồ. Điểm sâu nhất của nó gọi là vực Tuscarora, sâu tới khoảng 8.513m.”

“Trước khi người ta xác định vực Challenger trong rãnh Mariana là nơi sâu nhất thế giới, thì vực Tascorora từng giữ danh hiệu đó.” 

Sở Tử Hàng vừa ngậm đá trong miệng vừa nói giọng khàn khàn.

“Đúng vậy. Những vực sâu như thế còn có một tên khác: ‘cực uyên’. Đó là vùng bí ẩn nhất hành tinh, gần như chưa từng có ai đặt chân tới. Mọi hiểu biết của chúng ta đều chỉ là suy đoán. Dựa vào toạ độ chìm, tàu Lenin có khả năng đang nằm trong vực Tuscarora. Công cụ dò tìm duy nhất hữu hiệu là sóng siêu âm. Thế nhưng thay vì thấy xác tàu, thứ chúng tôi bắt được lại là… nhịp tim. Ở đáy vực Tuscarora có một sinh vật khổng lồ, nhịp tim của nó mạnh mẽ, hơn nữa còn ngày một gia tăng.”

Sắc mặt Sở Tử Hàng thoáng biến:

“Đó lẽ ra phải là cấm địa sinh mệnh.”

“Ý anh là… trong cực uyên có một con rồng?” 

Caesar hỏi.

“Một phôi thai rồng. Nhịp tim tăng dần, nghĩa là nó đang trong quá trình nở ra.”

“Chẳng lẽ hàng hóa bí mật trên tàu Lenin chính là phôi thai đó?”

“Đúng. Năm xưa, tàu Lenin ghé vào một cảng vô danh ở Tây Bắc Siberia, mang đi một phôi rồng quý giá. Sau đó, cảng ấy bị hủy trong một trận hỏa hoạn, không ai biết phôi rồng định được đưa đi đâu. Có thể là Nhật Bản, cũng có thể chỉ là quá cảnh. Nhưng hiển nhiên nó chưa bao giờ đến nơi. Phôi thai rơi xuống vực sâu, lặng lẽ nở suốt bao năm mà không ai hay.”

“Nếu đúng là rồng, thì hẳn nó có thể chịu đựng được điều kiện khắc nghiệt nơi đó. Với chúng, vực sâu chính là nôi ấp và cũng là tường thành bảo vệ. Biển cả trở thành màng chắn an toàn.” 

Sở Tử Hàng nói.

Minamoto Chisei gật đầu: 

“Chính là như thế.”

Lộ Minh Phi khẽ rùng mình. 

Đứng trong lòng thành phố hoa lệ này mà nghĩ đến cách đó chỉ hơn trăm hải lý, nơi đáy biển sâu có một con rồng đang từ từ thức giấc. 

Ngày nó ngoi lên mặt nước, những học sinh sinh viên và nhân viên công sở đang sống cuộc đời bình lặng kia sẽ tan tác trong hoảng loạn, còn thế giới thì run rẩy dưới tiếng long ngâm.

“Giờ ta đã biết dưới vực sâu ấy có rồng,” Caesar lên tiếng, “vậy thì đơn giản thôi, ném một quả hạt nhân xuống, san phẳng cả rãnh biển.”

Nếu đám kỹ sư điên rồ ở bộ trang bị có mặt ở đây, chắc chắn sẽ vỗ tay rần rần tán đồng.

“Nhưng làm vậy thì quá liều lĩnh. Một vụ nổ bừa bãi có thể khiến thềm lục địa sụp đổ, Nhật Bản sẽ chịu họa lây. Chưa kể sóng thần, rò rỉ phóng xạ… hậu quả không thể kiểm soát. Cách duy nhất là đánh chính xác. Thế nhưng chỉ dựa vào sóng siêu âm, rất khó định vị phôi thai. Vì thế, lần này chúng tôi sẽ đưa người xuống tận đáy vực bằng tàu lặn. Nếu tìm thấy phôi, sẽ cài một quả bom gói hàng bên cạnh. Nhiệm vụ mang mật danh ‘Long Uyên’, các cậu sẽ tiến vào vực sâu của rồng.”

“Cái gì?!” 

Lộ Minh Phi nhảy dựng, “Nhiệm vụ này có tin nổi không ạ? Vừa nãy chẳng phải nói đó là cấm địa sinh mệnh sao?”

“Đúng. Cũng vì thế, cấp bậc của nó mới là SS.”

Minamoto Chisei bình thản đáp.

“Ê khoan, em không bàn tới cấp độ, ý em là… ba người sống sờ sờ thế này thì lặn 8km dưới đáy biển kiểu gì? Em chạy bộ 5km còn phải quá tam ba bận, xuống sâu thế kia chắc em đói xỉu giữa chừng mất!”

“Không phải lo chuyện đó.” 

Sở Tử Hàng lên tiếng, “Quan trọng là áp suất. Ở độ sâu ấy, mặc đồ lặn mà xuống thì chỉ có chết. Cần phải dùng tàu lặn đặc biệt. Nhưng theo tôi biết, phần lớn tàu lặn trên thế giới còn chưa vượt nổi 6000m. Áp lực ở cực uyên lớn gấp mấy trăm lần trên mặt đất, đủ để ép nát cả con tàu thành miếng thiếc.”

Minamoto Chisei khẽ gật: 

“Chuẩn xác. Cực uyên còn khắc nghiệt hơn cả vũ trụ. Không có thiết bị tối tân bậc nhất thì tuyệt đối không thể chạm tới.”

Anh đứng dậy, tay ấn lên vách đá. 

Hai phiến đá hoa cương khắc hình Amaterasu và Tsukuyomi tách ra, lộ ra một hành lang tối đen.

Bên trong, từng người đàn ông mặc đồ đen, súng trên vai, đồng loạt khom lưng: 

“Thiếu chủ.”

Minamoto Chisei không đáp lễ, chỉ dẫn đoàn Caesar, Ryoma Genichiro, Sakurai Nanami tiến vào.

Hành lang bị phong tỏa bởi chằng chịt tia hồng ngoại, chỉ cần bước nhầm là chuông báo động vang lên, chưa kể còn cả đội lính vũ trang. 

Sở Tử Hàng lập tức căng người cảnh giác. 

Caesar thả ra đàn “Liêm Dứu” của mình, trong tai anh vang lên nhịp tim dồn dập và tiếng máy móc khởi động. 

Bầy Liêm Dứu ào ạt tản đi như đàn dơi, xuyên qua từng ngã rẽ. 

Trong đầu Caesar, bản đồ hành lang cũng dần mở rộng, phức tạp chẳng khác nào mạng nhện, nối thông bốn phương tám hướng.

Phần 5:

“Những đường ngầm này có thể thông đến mọi tầng,” Ryoma Genichiro giải thích, “kỹ thuật kiến trúc này đã có từ thời Chiến Quốc. Để đề phòng ninja ám sát hay thuộc hạ làm phản, các đại danh thường cho xây mật đạo trong thành trì của mình.”

Minamoto Chisei nhập mật mã, mở ra chiếc thang máy nhỏ ẩn trong tường:

“Xin mời.”

Thang máy lao nhanh xuống dưới. 

Chợt Caesar nghe thấy tiếng nước, không phải tiếng nước róc rách trong ống dẫn, mà là tiếng sóng biển, từng đợt sóng nối nhau vỗ bờ.

“Hoan nghênh chư vị đến Sở nghiên cứu Ganryu.” 

Khi cửa thang máy mở ra, một người đàn ông mặc áo cánh trắng cúi chào sâu: 

“Tôi là Miyamoto Shiyu, người phụ trách nơi này, đồng thời cũng là gia chủ Miyamoto.”

Tiếng sóng rền vang bên tai, và họ đã thực sự nhìn thấy những cột sóng trắng xóa. 

Đây vốn là tầng hầm của Tập đoàn Công nghiệp Genji, nhưng hoàn toàn không giống khái niệm “tầng hầm” thông thường. 

Trước mắt họ là một đường hầm khổng lồ, đường kính hơn 12m, nửa ngập trong nước. 

Lũ nước xiết cuồn cuộn va đập vào vách thép, còn trên nóc hầm, từng dãy đèn xenon nối tiếp nhau chiếu sáng dần vào màn đen thăm thẳm. 

Những cỗ máy cơ khí khổng lồ chạy dọc theo thành hầm, tự động giám sát mực nước và lưu tốc.

“Vãi đạn!” 

Lộ Minh Phi sững sờ, tiếng kêu kinh ngạc của cậu vọng dội trong không gian. 

Đường hầm này chẳng khác gì đường hầm xuyên biển Anh-Pháp, đủ rộng cho tàu hỏa chạy qua. 

Nếu làm cao tốc trong đây, chí ít cũng chứa nổi sáu làn xe song song. 

Nước dưới chân bọn họ cuồn cuộn chẳng khác nào một dòng sông lớn ngầm chảy xiết.

“Đây là hệ thống thoát nước ngầm của Tokyo,” Miyamoto giải thích. 

“Tokyo thường bị bão lớn, lượng mưa dồn dập. Thêm vào đó, nước từ các dãy núi quanh vùng cũng đổ về đây. Vì thế chính quyền Tokyo xây dựng hệ thống thoát nước khổng lồ dưới lòng đất: gồm đường ống, bể chứa nước khổng lồ, cùng các tuabin khổng lồ. Khi mưa bão đến, toàn bộ lượng nước tích tụ bằng cả một hồ lớn sẽ được dẫn xuống đây, rồi xả ra biển qua hệ thống tuabin và ống dẫn. Do toàn bộ kết cấu dùng thép đặc biệt chống ăn mòn, chúng tôi gọi nơi này là ‘Thần Điện Khung Sắt’. Công trình do sở kiến tạo Maruyama thuộc quyền gia tộc tôi đảm nhận. Từ ngày hoàn thành, Tokyo chưa từng tái diễn nạn ngập lụt. Sở nghiên cứu Ganryu bí mật cũng đặt trong này. Ở đây có cả xưởng đóng tàu, tàu ngầm mini có thể trực tiếp ra vào từ thủy đạo ngầm của Tập Đoàn Công Nghiệp Genji.”

“Vận chuyển hàng cấm cũng tiện nhỉ?” 

Caesar nheo mắt.

“Đúng thế. Đây cũng là một trong những lý do Maruyama đồng ý nhận dự án của chính quyền.” 

Minamoto Chisei đáp.

Đột nhiên còi báo động rền vang khắp đường hầm, vọng lại như sấm.

“Đợt sóng triều tiếp theo sắp đến rồi. Chúng ta nên lên chỗ cao kẻo bị ướt.” 

Miyamoto nói.

Vị gia chủ chưa đến 30, dung mạo tuấn tú, đeo kính gọng đồi mồi, mái tóc chải bóng mượt. Trông chẳng giống dân xã hội đen chút nào, mà giống hệt giảng viên trẻ ở một học viện danh giá.

Họ vừa leo lên chỗ cao thì cơn “triều trắng” đã ập đến. 

Đường hầm rung lên, bọt sóng bắn tung, như một con rồng trắng khổng lồ bị giam trong đường hầm thép, vừa gầm rú vừa quẫy đạp mà vẫn phải lao thẳng về phía trước. 

Tiếng sóng át hết tất cả, đến nỗi đối diện nhau hét cũng chẳng nghe, chỉ có thể đọc khẩu hình.

“Đêm qua mưa lớn, hôm nay sẽ có vài đợt sóng triều nối tiếp. Nhưng lúc trời quang mưa tạnh, mặt nước tĩnh lặng như một dòng sông. Ngồi bên bờ pha trà cũng rất có thiền vị. Đến mùa hoa anh đào rụng, mặt nước phủ kín cánh hoa, chúng tôi gọi đó là ‘Oryukaii’, Dòng biển anh đào. Nếu các vị ở lại thêm vài ngày, hẳn sẽ có dịp thấy.” 

Miyamoto nói, “Hiện chúng tôi đang bận điều chỉnh thiết bị mới chuyển đến từ Bộ Trang bị. Vì họ không chịu cử người qua hỗ trợ, nên mất chút thời gian, nhưng gần xong rồi, không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của các vị đâu.”

Bọn họ tiếp tục men theo thang sắt. 

Bất chợt rẽ một khúc, mắt Lộ Minh Phi bị chói lòa. 

Những tia lửa hàn tóe xuống như mưa sao băng. 

Một bóng đen khổng lồ treo lơ lửng trên trần hầm. 

Hàng chục kỹ sư đeo dây treo lơ lửng quanh đó, bận rộn hàn ghép, tiếng lách tách vang khắp không gian.

“Đó chính là chiếc tàu lặn các vị sẽ dùng, Trieste. Đây là thiết bị huyền thoại trong lịch sử thám hiểm biển sâu. Năm 1960, nó từng xuống tận đáy rãnh Mariana, sâu hơn 10.000 mét. Và đây không phải bản sao, mà chính là nguyên bản. Với tàu lặn, chỉ một lỗ thủng bằng đầu kim cũng khiến toàn bộ bị áp suất nghiền nát. Nên thay vì đóng gấp một bản mới, an toàn nhất chính là dùng nguyên mẫu từng qua thực nghiệm.” 

Miyamoto giải thích. 

“Dù đã hơn nửa thế kỷ, đến nay nhân loại vẫn chưa chế tạo được con tàu lặn nào có thể so bì với nó.”

“Trời ạ, thứ truyền kỳ thế này chắc đáng giá lắm!” 

Lộ Minh Phi há hốc.

“Nhưng thứ đó vốn là của nhà tôi mà?” 

Caesar cau mày.

“Đúng, đây vốn là món sưu tập của gia tộc Gattuso, do gia chủ Pompeii tặng cho Học viện. Bộ Trang bị sau đó tiến hành cải tạo.” 

Miyamoto đáp.

“Đại ca, nhà anh còn cất cả kho báu thế này ư?” 

Lộ Minh Phi sốc nặng. 

So với nó, siêu xe hay du thuyền đều thành đồ chơi tầm thường. 

Một món sưu tầm đẳng cấp này đủ làm báu vật trấn giữ bảo tàng quốc gia, thế mà có người lại mua về chỉ để ngắm cho vui!

“Mua cùng lúc với module mặt trăng Apollo.”

Caesar nhún vai. 

“Cha tôi là dân ăn chơi, thích sưu tầm mấy thứ kỳ quái.”

“Ăn chơi thì phải sưu tầm đồng hồ, siêu xe, mỹ nữ chứ. Ông ấy xem ra mê khoa học ghê nhỉ.”

“Ăn chơi thì mục đích cuối cùng vẫn là phụ nữ thôi. Có người thích đồng hồ, có người mê xe, cũng có người lại thích… khoa học. Muốn tiếp cận họ, ông ta phải giả vờ làm mọt khoa học. Hồi đó ông ta tán một nữ tiến sĩ của Liên Hợp Quốc, nên phải mua vài món độc lạ để rủ rê cô ấy đến nhà ăn cơm.”

“Rồi ông thành công chứ?” 

Lộ Minh Phi tò mò.

“Chắc rồi. Dù sao họ cũng ở trong Trieste suốt 2 ngày, đến nỗi phải nhờ lính cứu hỏa cạy cửa mới lôi ra được. Với cái danh ‘con ngựa giống số một nhà Gattuso’ mà không xảy ra chuyện gì thì mới lạ.” 

Caesar khinh khỉnh. 

“Biết đâu trong tàu vẫn còn sót lại đôi tất lụa của vị nữ tiến sĩ ấy.”

“Chúng tôi đã kiểm tra ngay khi tàu được vận chuyển đến Tokyo, chẳng phát hiện gì cả.” 

Miyamoto đáp.

“Không phát hiện cũng được, nhặt được thì các anh giữ làm kỷ niệm. Đoán chừng nó không tính vào bộ sưu tập đâu. Nhắc đến khoản sưu tầm phụ nữ thì ông già ấy còn ‘đa dạng’ hơn nhiều…” 

Caesar tỉnh bơ.

“Khoan! Khoan đã, đại ca! Phải giữ phong độ chứ! Có ông bố phong lưu hào hoa cũng đâu phải chuyện xấu. Chúng ta không được kiêu, mà cũng không được làm bộ làm tịch.” 

Lộ Minh Phi vội ngăn cái đề tài đang ngày càng trượt dốc, “quay lại nói về cái tàu lặn đi!”

Miyamoto Shiyu vỗ tay một cái, luồng sáng rọi thẳng lên trần, chiếu sáng khối đen khổng lồ. 

Sau nửa thế kỷ bị lãng quên, huyền thoại của ngành thám hiểm biển sâu lại xuất hiện, nay khoác lên lớp sơn mới. 

Con tàu lặn dị hình ấy được sơn trắng toát, chính giữa vẽ một vòng tròn đỏ rực.

“Ơ, cái màu này… quen mắt ghê…” 

Lộ Minh Phi lẩm bẩm.

Không quen sao được, nguyên cái Trieste giờ thành… quốc kỳ Nhật Bản khổng lồ.

“Trời, xấu thấy sợ.” 

Caesar không kịp trở tay.

“Đó là yêu cầu của cha cậu. Ông ta nói sẵn sàng hiến con tàu này cho học viện, nhưng nhất định phải sơn thành quốc kỳ Nhật. Ông ấy bảo mặt trời mọc là điềm lành, mong con trai sang Nhật mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.” 

Miyamoto Shiyu giải thích.

“Ngay cái lúc nhốt ông ta trong tàu, tôi đã biết sẽ có ngày ông tìm cách trả thù rồi.” 

Caesar lạnh lùng.

“Nhưng nhìn nó đúng kiểu đồ cổ. Ngồi trên cái thứ này mà đi chinh phục cực uyên liệu có ổn không?”

“Thật ra, trên thế giới chỉ có nó làm được.” 

Caesar đáp. 

“Dù cha tôi mua nó để tán tỉnh nữ tiến sĩ nào đó, thì nó vẫn là kỳ tích trong lịch sử công nghệ loài người.”

“Nhưng mà cái đồ cổ này còn già hơn cả bố em! Em đồng ý nó từng là huyền thoại, nhưng đâu có nghĩa là giờ nó không bị… thoát vị đĩa đệm? Có ai bảo dưỡng nó thường xuyên không?” 

Lộ Minh Phi lo ngay ngáy.

“Nó luôn được trưng bày trong bảo tàng lặn do nhà tôi tài trợ. Hằng năm đều có chuyên gia chăm sóc.” 

Caesar đáp. 

“Thậm chí mỗi năm còn thay lớp sơn mới.”

“Thay… sơn mới?” 

Lộ Minh Phi trố mắt.

“Đúng vậy. Năm Trung Quốc và Ý thiết lập quan hệ ngoại giao, nó được sơn quốc kỳ năm sao. Khi Picasso qua đời, họ vẽ lại Những thiếu nữ Avignon trên thân tàu. Đến năm 2006, lúc Madonna lưu diễn toàn cầu, nó bị sơn vàng, chở theo bà ta đi khắp nơi, Madonna còn từ trong khoang tàu bước ra hát mở màn. Hình như Jackson cũng từng dùng nó trong concert, tôi không nhớ rõ nữa.” 

Caesar thản nhiên.

“Ý anh là… nửa thế kỷ nay nó chỉ còn là đạo cụ biểu diễn? Nhà anh đối xử với nó chẳng khác nào một món đồ nghệ thuật hay cổ vật, chỉ đánh bóng, sơn phết, đem đi triển lãm? Nó thậm chí còn chẳng mấy khi chạm nước?” 

Lộ Minh Phi kinh hãi.

“Bộ trang bị đã cải tạo nó rồi.” 

Miyamoto Shiyu xen vào. 

“Theo tài liệu thì lần này họ làm khá nghiêm túc: không chỉ lắp hệ thống mới mà còn dùng hợp kim nhớ hình gia cố lớp vỏ. Giám đốc Arkadura nhiều lần bảo đảm: ‘Chất lượng tuyệt đối.’”

“Nhưng đó là mấy gã chuyên chế tạo bom nổ! Họ đảm bảo thì tin làm sao? Đàn anh, anh thấy thế nào?” 

Lộ Minh Phi quay sang Sở Tử Hàng, mong có người tỉnh táo kéo hai thằng điên này lại. 

Leo lên con tàu lặn lôi từ bảo tàng ra, lại còn qua tay bộ phận làm bom, mà đi thách thức cực uyên? 

Đây không phải tìm chết thì là gì?

“Châm mặn đấy.” 

Sở Tử Hàng khẽ gật đầu.

“Hả? Ý anh là sao?” 

Lộ Minh Phi ngơ ngác.

“Ý tôi là câu cậu vừa châm Caesar… khá mặn.” 

Sở Tử Hàng nói tỉnh queo.

“Má ơi! Anh trông thì mặt mày nghiêm nghị như kiểu đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh vì tổ quốc, ai ngờ mở miệng ra lại thế này!”

“Bao giờ bắt đầu lặn?” 

Caesar hỏi thẳng.

“Đêm mai. Chúng tôi đã xin Cục Hàng hải cấp lệnh cấm, lấy danh nghĩa khảo sát khoa học. Từ 6 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau, 12 tiếng đồng hồ, khu vực ấy sẽ bị phong tỏa, không tàu dân sự nào được phép qua lại.” 

Minamoto Chisei giải thích.

“Thời gian gấp quá.” 

Caesar cau mày.

“Vận hành tàu lặn cũng không khó, một ngày đủ để các cậu nắm được.” 

Minamoto Chisei đưa tập hướng dẫn dày cộp cho Caesar. 

“Những việc khác bọn tôi sẽ chuẩn bị, dù không dư dả nhưng cũng tạm đủ.”

“Ý tôi là, tôi còn đặt chỗ vài nhà hàng đặc sản, định ghé vài điểm tham quan, mua ít quà lưu niệm. Cả một danh sách mua sắm dài mấy trang.” 

Caesar nghiêm túc.

“Em còn muốn đi Akihabara nữa.” 

Lộ Minh Phi chen vào.

“Cậu vừa nãy còn mặt trắng bệch vì sợ, mà giờ còn ham đi Akihabara?” 

Sở Tử Hàng liếc.

“Cả đời mà chưa đến Akihabara thì đừng nhận mình là otaku! Giờ sắp một đi không trở lại, chẳng lẽ không tranh thủ đi? Nếu được, em còn muốn cắm bia mộ mình ngay giữa phố Akihabara, để các chị gái đi ngang ôm bia chụp ảnh cùng.” 

Lộ Minh Phi bi tráng.

Minnamoto Chisei chỉ im lặng nhìn dòng thác trắng cuồn cuộn trong ống dẫn nước khổng lồ… 

Đám ngốc này lại bắt đầu nhảy nhót quanh mình rồi! 

Đi làm nhiệm vụ với họ chẳng khác nào cưỡi lừa xông trận. 

Cho dù có vung gươm hét vang, dốc lòng vì nghĩa lớn, thì cũng không dám chắc có chém được kẻ địch nào không… vì con lừa dưới mông bất cứ lúc nào cũng có thể hý vang, tung vó đưa mình chạy thẳng lên trời.

Ghi chú

[Lên trên]
Là tên thủ lĩnh huyền thoại của gia tộc ninja Fuma, hoạt động vào từ cuối thời Chiến Quốc đến đầu thời Edo ở Nhật Bản. Ông nổi tiếng với mưu trí, giỏi du kích, từng đối đầu với gia tộc Hojo và nhiều võ tướng thời đó. Trong văn hóa đại chúng, Fuma Kotaro thường được nhắc đến như một ninja quỷ dị, tàn độc, đối thủ của Hattori Hanzp.
Là tên thủ lĩnh huyền thoại của gia tộc ninja Fuma, hoạt động vào từ cuối thời Chiến Quốc đến đầu thời Edo ở Nhật Bản. Ông nổi tiếng với mưu trí, giỏi du kích, từng đối đầu với gia tộc Hojo và nhiều võ tướng thời đó. Trong văn hóa đại chúng, Fuma Kotaro thường được nhắc đến như một ninja quỷ dị, tàn độc, đối thủ của Hattori Hanzp.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận