• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3

Chương 3: Cho đến khi ngọn gió thu mang mùa hè đi mất

3 Bình luận - Độ dài: 5,757 từ - Cập nhật:

1

Ngày hôm sau sau khi ông giám đốc kể về cha mẹ của Linaria.

Quán vẫn bận rộn như mọi khi - thực ra là không, hôm nay tôi đóng cửa, lí do là vì Aina và Toto phải về dinh thự. Tôi bất ngờ vì mọi chuyện diễn ra đột ngột quá, nhưng dường như cha cô đã ráo riết tìm cô được một khoảng thời gian rồi.

“Ughhh…Cha tớ đích thân tới tìm…Không còn đường lui nữa rồi.”

Aina vô cùng chán nản, thể hiện sự hối tiếc bằng cả cơ thể của mình.

“Chúng tôi xin lỗi vì phải rời đi đột ngột dù quán đang trong khoảng thời gian bận rộn thế này…”

“Đừng lo. Tôi còn thấy biết ơn vì mọi người đã giúp tôi cơ.”

Đây là cảm xúc thật của tôi. Họ đã giúp tôi rất nhiều, sao tôi dám phàn nàn chứ. Nhờ có Aina và Toto ở đây, quán mới có thể trải qua những ngày bận rộn ấy và việc kinh doanh mới trở nên thuận lợi.

Tôi đưa cho Aina một cái túi nhỏ, nói:

“Cho cậu này.”

“Đây là?”

Aina tò mò nhìn cái túi.

“Tiền lương của cậu. Cảm ơn cậu đã giúp tôi tới ngày hôm nay.”

Tôi lịch sự đáp, và Aina sáng hết cả mắt.

“Ôi chao! Đây là lần đầu tiên tôi nhận được tiền như thế đó. Có ổn không vậy?”

“Đây là thành quả cho công sức của cậu nên cậu hoàn toàn xứng đáng với nó.”

“Vậy tôi sẽ vui lòng nhận nhé.”

Aina cầm túi tiền, mân mê nó mà không kiểm tra bên trong. Tiền lương cô kiếm được bằng sức lao động của mình hẳn rất có ý nghĩa với cô.

Tôi quay sang Toto đang chăm chú nhìn Aina và đưa một túi tương tự.

“Đây, phần của Toto. Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ nhé.”

“...Cho tôi ư?”

Nàng hầu gái tỏ vẻ nghi hoặc.

“Vì cậu cũng góp công mà.”

“Nhưng tôi chỉ là hầu gái thôi.”

“Đúng, cậu là hầu gái làm việc trong quán suốt cả tuần qua, tất nhiên với tư cách là người chủ, tôi phải trả công rồi.”

Tôi vui vẻ đáp, còn Toto thì như đang đấu tranh nội tâm.

Ban đầu tôi cứ ngỡ cô nàng là người vô cảm cơ, nhưng sau khi làm việc cùng nhau, tôi đã phát hiện ra nhiều khía cạnh của cổ. 

Và đây là lần đầu tiên, tôi thấy nụ cười của cô ấy.

“Vậy thì tôi sẽ chấp nhận lòng thành của cậu.”

Toto nhận lấy túi tiền, kính cẩn cúi đầu.

“Cảm ơn cậu  đã chăm sóc cho tiểu thư và tôi. Với chúng tôi, đây là sự trải nghiệm vô cùng tuyệt vời.”

“Không không, là tôi mới đúng.”

Tôi cúi đầu đáp lại, rồi quay sang Aina:

“Này Aina, tôi nhờ một chuyện được không?”

2

Đêm qua, tôi nằm trên giường ngắm trần nhà mà không tài nào ngủ nổi.

Tôi muốn làm gì à?

Nghĩ lại thì, tôi chưa bao giờ nghiêm túc đối mặt với vấn đề này cả.

Tôi không phải người của thế giới này, thực chất tôi đến từ thế giới khác. Thế giới khác, tự nói từ đó ra đã khiến tôi thấy buồn cười rồi, huống gì tới người dân nơi đây.

Quán cà phê này là nơi tôi bảo vệ bản thân mình, tách biệt khỏi thế giới lạ lẫm ngoài kia. 

Nhưng trước khi nhận ra, nó đã vuột khỏi tầm tay tôi tự lúc nào.

Đủ loại khách ghé thăm, trong đó có cả những người thực sự thích nơi này. Nó đã không còn là của riêng tôi nữa.

Với họ, đây cũng là chốn dung thân không kém phần quan trọng.

Sự thay đổi do Danh ca đem lại đã thúc đẩy việc kinh doanh của cửa hàng. Kết quả là, khách tới ngày một nhiều và hôm nào cũng bận rộn hết.

Tôi muốn làm gì trong hoàn cảnh đó đây?

Tôi không bị ép phải lựa chọn nên không cần phải xem xét xem cái nào tốt hơn. Tôi chỉ cần loại bỏ hết mọi thứ dư thừa và nghĩ về điều tôi muốn là được.

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, tôi vẫn không có câu trả lời. Tôi đành ngồi dậy và bước tới sau quầy. 

Như mọi khi, tôi lại nhìn quanh quán, lòng bỗng thấy ngổn ngang khi lại bắt gặp sự vắng lặng của nơi đây.

Rồi, mắt tôi đảo sang đồng tiền vàng đặt trên tủ. Một đồng tiền vàng ngoại quốc đầy những vết xước do một ông chú nào đó để lại. Mỗi lần muốn cược, ông ấy sẽ tung nó lên.

Tôi nghĩ, nếu quá hoang mang không biết phải chọn gì, chi bằng hãy dùng đồng tiền này để đưa ra quyết định.

Tôi đặt nó lên tay rồi búng—

“...Vậy, quyết định của cậu là gì?” 

Kể đến đây, Momon, chủ tịch Công ty Monte, vuốt bộ râu hỏi.

“Cậu quyết định bằng cách tung đồng tiền à?”

Ông Corleone thì bực tức nói.

“Đây chính là đi theo ý chí của Chúa…”

Giám đốc chỉ biết cười gượng.

Bốn người chúng tôi đang ngồi ở bàn ăn phía sau quán.

Tôi nhờ Aina mời Momon và ông Corleone tới, và may mắn làm sao, bắt gặp giám đốc nên kéo ông ấy vào luôn.

Sự trùng hợp tuyệt hảo thế này, chắc chắn là ý trời rồi.

Tôi chịu đựng ba cặp mắt đang chằm chằm nhìn mình và tiếp tục nói:

“Cảm ơn lời đề nghị tuyệt vời của cả hai, Momon và ông Corleone ạ. Tôi thật sự lấy làm vinh hạnh.”

Tôi nói, trịnh trọng cúi đầu.

“Việc kinh doanh gần đây vô cùng bùng nổ và nhiều khách hàng sẵn sàng chi mạnh tay. Chuyện này giống như một giấc mơ vậy, dù cái giấc mơ này khiến tôi mệt gần chết.”

“Tất cả đều là nhờ có những cô hầu gái cả. Cà phê Hầu gái quả nhiên vô cùng tuyệt vời. Thực ra khi xưa tôi cũng bị họ thu hút…Thực sự đỉnh của chóp.”

Hả?

Chẳng lẽ ý định thật của tên này chỉ là mở một quán Cà phê Hầu gái chứ chẳng liên quan gì tới chuyện kinh doanh ư?

“Ối, thất lễ rồi.”

Tôi ném cái nhìn hoài nghi về phía Momon, anh chỉ biết lúng túng gãi đầu, ra hiệu cho tôi tiếp tục.

Nếu có thể, tôi muốn biết thực hư ra sao, nhưng giờ không phải lúc. Tôi hắng giọng:

“Tôi đã quyết định sẽ chấp nhận lời đề nghị.”

“...Ugh.”

Miệng ông Corleone giật giật.

“Cậu chấp nhận lời đề nghị của ai?”

Chú thỏ dễ thương nhìn thẳng vào tôi. Tôi có thể cảm nhận được thứ áp lực đang đè nặng lên lưng, mồ hôi thì đổ khắp nơi. Tôi đành ngả người một chút để lấy bình tĩnh rồi trả lời:

“Ừ thì…”

“Ừ thì?”

“Tôi chấp nhận đề nghị của cả hai.”

Căn phòng rơi vào im lặng.

Momon và ông Corleone nhìn tôi, cố hiểu những gì tôi vừa nói.

Giám đốc thì nhìn ba người còn lại, chỉ biết gãi má và làm vẻ mặt thắc mắc bản thân có ngồi đúng chỗ không.

Để không mất sự chủ động, tôi tiếp tục:

“Đầu tiên, anh Momon.”

“Tôi đây.”

Tôi đánh mắt về phía Momon, và anh dùng ánh mắt đáp lại tôi.

“Tôi sẽ bán cho anh ý tưởng về việc dùng hầu gái để phục vụ khách.”

“---Ồ?”

“Anh có thể bắt chước giống tôi, nhưng lại tiếp cận tôi để hợp tác kinh doanh. Anh nói sự sáng tạo có giá trị của riêng, và làm kinh doanh với phương châm bảo vệ quyền lợi những người đã nảy ra các sáng kiến.”

“Đúng.” - Vị chủ tịch gật đầu.

“Do đó, tôi sẽ đưa ý tưởng này cho anh. Anh có thể dùng hợp đồng hay tương tự để tôi ký, và bên tôi sẽ đảm bảo không dùng dịch vụ hầu gái trong tương lai.”

“Hừm…Giả sử chúng ta đạt được thỏa thuận đi, cậu sẽ được gì?”

Miệng thì đang cười, nhưng mắt Momon lộ rõ vẻ nghiêm túc thăm dò đối phương. Đó là biểu hiện của một người kinh nghiệm đầy mình đã sống sót trong cái khắc nghiệt của thương trường. 

Tôi rùng mình, siết chặt tay dưới bàn để giữ bình tĩnh.

Bản thân chỉ là một tên hạng ba, chỉ có thể giở vài ba mảnh khóe cỏn con trước một thương nhân kỳ cựu. Dẫu vậy, tôi vẫn nói tiếp:

“Tôi sẽ đề cập tới nó sau.”

“...Được rồi.”

Thở phào nhẹ nhõm, tôi quay sang ông Corleone.

“Ông Corleone, ông nói rằng ông sẽ mua quán bất kể giá cả. Ông vẫn còn ý định này chứ?”

“Có. Ta sẽ rất hài lòng nếu quán trở lại vẻ yên bình và tĩnh lặng như xưa.”

“Chà, cháu sẽ cố.”

Ông Corleone chạm vào vành mũ, lên tiếng:

“Cậu có kế hoạch gì không?”

“Cháu sẽ giảm bớt khách lại, hay nói đúng hơn, không cho họ vào luôn.”

“...Ồ? Và lần này nhóc sẽ hành động ra sao đây?”

Ông Corleone vui vẻ hỏi khiến Momon tò mò.

“Ngài nói “lần này”, tức chủ quán Yuu đã từng làm điều tương tự khi trước à?”

“Phải, đứa nhóc này đã xông vào biệt thự của ta mà không có lấy một lời báo trước.”

“Cái gì?! Biệt thự Corleone á?!”

Momon quay sang tôi, biểu cảm không giấu nổi suy nghĩ “Một tên ngốc chán sống.”

“Ta thắc mắc cậu ta muốn gì mà lại có hành động như vậy, té ra chỉ là muốn tổ chức sinh nhật cho một cô gái thôi. Nhóc ấy muốn tôi bán nguyên liệu thực phẩm, đổi lại nó cho tôi một viên Hoàng Hôn Xám chất lượng cực cao.”

“Ôi chà, cậu ta hào phóng quá.”

“Đó quả thực là chuyến ghé thăm thú vị nhất ta có trên đời.”

Ông Corleone nhìn tôi với nụ cười vui vẻ và chân thành nhất.

Còn tôi thì muốn ôm đầu trốn đi mất. Đúng là không có gì ngại hơn chuyện quá khứ bị lôi ra thế này.

“Ta sẽ tin lời cậu vậy. Thế, cậu muốn gì đây?”

Nếu có cái lỗ nào ở đây, tôi sẽ chui xuống ngay chứ không thể chịu đựng thêm nữa. Cố chịu cơn xấu hổ, tôi hít một hơi thật sâu và nói ra yêu cầu bằng toàn bộ sức lực:

“Tôi muốn cả hai cho tôi thứ còn quý giá hơn cả tiền bạc.”

“Huh?”

Tôi nhận ra Momon đang thấy lo lắng.

“Chủ công ý Monte ạ, đừng có đề phòng quá.”

Ôn Corleone nhắc, và Momon chỉ ngại ngùng ôm bụng.

“Xin thứ lỗi. Nhưng yêu cầu một thứ gì đó quý giá hơn cả tiền làm tôi thấy hơi bối rối. Vì thứ duy nhất tôi có chỉ là cái công ty tầm thường thôi.”

“Quả là thú vị. Thế, trên thế giới này còn thứ gì quan trọng hơn cả tiền đây?”

Tôi lần lượt quan sát từng người, trả lời:

“Đó là các mối quan hệ.”

Im lặng lại bao trùm không gian.

Ông Corleone nở nụ cười bí hiểm, vỗ mạnh vào tay Momon.

“Thấy chưa, ta nói rồi mà. Ở cạnh cậu ta lúc nào cũng thú vị cả.”

“Ra vậy, ra vậy! Ra là các mối quan hệ! Đúng là nó không thể định giá thật!”

“Cậu muốn mối quan hệ thế nào? Cậu tính làm gì với nó đây?”

Ông Corleone nhìn tôi bằng con mắt tò mò xen lẫn kì vọng. Nó khiến tôi hơi khó chịu nhưng đành phải nói ra:

“Ừm, chuyện là…”

Tới lúc này, tôi mới giới thiệu giám đốc đang ngồi cạnh.

“Thật ra, đây là giám đốc của cô nhi viện. Có điều, mọi thứ đang trở nên khó khăn vì ông ấy không gây được quỹ nào. Nếu tiếp diễn, những đứa trẻ có tương lai sáng lạn sẽ rơi vào khổ cực mất.”

Ông giám đốc ngỡ ngàng với màn chào hỏi quá đường đột này.

“Ông ấy đã lặn lội đường xa tới đây để xin quỹ, thế nhưng!” - Tôi cao giọng. “Ông lại không giỏi thuyết phục quý tộc và cao tầng lắm.”

“...Ta hiểu rồi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Ông Corleone gật đầu, còn Momon thì vuốt râu.

Hả…? Họ hiểu ý tôi rồi hả? 

Chuyện này trái với dự tính của tôi, làm tôi bỗng chốc thấy mình yếu thế. Bây giờ tôi mới vào phần trọng điểm của yêu cầu mà.

Còn đối tượng được giúp thì đang nhìn tôi ngơ ngác.

“Nói cách khác, ý nhóc là thế này: nhóc muốn ta giới thiệu đám người giàu sẵn sàng từ thiện cho cô nhi viện cho tên đàn ông không biết ăn nói này.”

Ông Corleone cất tiếng.

“Hoặc những quý tộc muốn đánh bóng danh tiếng bằng các hoạt động từ thiện tình nguyện.”

“Hắn gặp rắc rối vì không đối phó được mấy kẻ đó đó.”

“Vậy thì cứ để cho tôi. Nếu thành công, tiếng lành về công ty Monte cũng sẽ được lan xa.”

“Đáng tin cậy quá nhỉ.”

“Ngài quá khen ạ.”

Tốc độ cuộc trò chuyện mỗi lúc một tăng làm tôi không còn theo kịp nữa. Tôi với giám đốc bị cho ra rìa trong khi ông Corleone cùng Momon bàn bạc chi tiết trong chớp mắt.

“Erm, xin thứ lỗi.”

Tôi giơ tay để báo hiệu sự có mặt của tôi, và hai người kia dừng lại.

“Tôi không theo kịp hai người nói gì nữa…Thế, cả hai có đồng ý với đề xuất của tôi không?”

Hai người nhìn nhau, rồi gật đầu.

“Bọn ta đôi khi cũng phải làm các hoạt động từ thiện mà. Và nếu nó có thể đem quán trở về như trước, ta rất sẵn lòng.”

“Mục đích của công ty tôi là làm thế giới trở nên tốt đẹp hơn, với một trong những châm ngôn là “Trả một cái giá thích đáng cho những sáng kiến tuyệt vời”.”

Cả hai đều đồng ý làm tôi mãi mới được ngả người ra ghế thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đã dành cả đêm để nghĩ tới đủ thứ khả năng có thể xảy ra. Nếu họ từ chối thì sao? Tôi phải nói gì để thuyết phục được họ? Ấy thế mà, kết quả lại đơn giản và thành công đến bất ngờ.

Tôi thở đều để hạ nhịp tim đang đập như trống lại đồng thời xoa bóp vai đã căng cứng. Mệt thật đấy…

“Kĩ năng đàm phán của nhóc không tệ đâu, nhưng khúc cuối lại lỡ hạ cảnh giác rồi kìa, Yuu ạ.”

“Dùng lời đề nghị của chúng tôi làm cơ sở rồi kết nối với vấn đề khác để tất cả có thể được giải quyết. Cậu làm rất tốt rồi. Tôi cảm thấy tâm hồn mình như được gột rửa vậy.”

“Cũng…đúng. Vì dù có chọn lựa chọn nào, nhóc vẫn sẽ kiếm được một đống tiền.”

Tôi chỉ biết giơ tay xin hàng trước nụ cười có phần phức tạp của ông Corleone.

“Cho cháu xin. Cháu không còn ai trong quán để có thể mặc đồ hầu gái được nữa. Hơn thế, cháu đã có việc mình muốn làm rồi ạ.”

.”Ô, ta bắt đầu lại ngóng trông xem nhóc sẽ làm gì đấy.”

Trong lúc bầu không khí trở nên dễ chịu một chút, có người khều vai tôi.

Ông giám đốc lộ rõ vẻ hoang mang, hỏi:

“Này Yuu, nói cho ta xem chuyện gì vừa xảy ra thế?”

3

Ngày hôm sau, tôi nhờ Linaria viết một tờ thông báo điều tôi sắp làm.

“...Cậu có chắc không?”

Khi tôi nói ra điều tôi muốn viết, cô quay sang hỏi, giọng không giấu nổi sự ngạc nhiên.

“Chắc. Tớ thấy nó là ý kiến hay mà?”

“Hay à…Tớ thấy liều thì có…Kệ đi, nó đúng hệt như những gì cậu sẽ làm.”

“Này là đang khen hay chê tớ thế?”

“Cả hai.”

Cô đáp qua loa rồi bắt đầu viết, còn tôi thì sảng khoái trước lời phản hồi ấy.

Tôi nhờ cô nàng viết khá dài, hệt như quãng đường kia nơi tôi đã rẽ sai không biết bao nhiêu lần mới đi đến cái kết này.

Tôi bước ra ngoài với tờ giấy trong tay.

Ánh nắng mùa hè rực rỡ rọi soi khắp nẻo ngả, bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây. Lòng tôi vui phơi phới khi chỉ vừa bước ra cửa. Vào một ngày tuyệt vời thế này, hẳn khách hàng sẽ vui lòng chi mạnh tay, còn việc kinh doanh của tôi sẽ vô cùng tốt đẹp.

Đang dán tấm thông báo thì có tiếng gọi tôi từ phía sau.

“Xin lỗi, quán có mở không? Đây là nơi có hầu gái phục vụ nhỉ?”

Người vừa cất tiếng là một quý cô tao nhã với chiếc vòng cổ đính đầy đá quý, theo sau là ba người phụ nữ cũng ăn mặc tương tự. Hẳn họ là du khách từ nơi khác về đây.

Tôi cúi đầu, nở một nụ cười công nghiệp.

“Thành thật xin lỗi quý khách, hiện quán không có hầu gái nào nữa cả. Công ty Monte sẽ vận hành một cửa hàng có dịch vụ tương tự trong tương lai.”

Các quý cô nhìn nhau, thở dài.

“Không còn hầu gái nữa à? Tiếc thật, nhưng giờ về thì cũng kì quá. Ở đây có đồ ăn hay thức uống gì không?”

Tôi rất biết ơn vì họ có mong muốn như vậy, đáng buồn là tôi cũng không thể tiếp họ được.

“Thật ra, cái này cũng không được ạ.”

“Ồ, tại sao thế?”

Người phụ nữ trở nên bối rối.

Tôi đứng qua một bên để cho họ xem thông báo tôi vừa dán lên. Người phụ nữ tiến lại gần để đọc cho rõ:

““Giờ hoạt động của quán sẽ chuyển thành về đêm”?”

Tôi gật đầu cùng một nụ cười.

Nói thế chứ tôi không thể tự dưng chuyển sang buổi đêm ngay được.

Tôi đúng không phải dạng người dậy sớm, nhưng đột ngột thức khuya để làm việc thì lại hơi quá. 

Sau khi đã quen với việc dậy sớm, tôi khó lòng nào thay đổi thói quen liền được, do đó cần thời gian để điều chỉnh nhịp điệu cơ thể.

Vì những ngày qua quá bận rộn nên mệt mỏi tích tụ bên trong nhiều hơn tôi tưởng. Thế là tôi đóng quán vài ngày để nghỉ ngơi, lấy cớ chuẩn bị cho hoạt động đêm sắp tới để có thể nằm ườn ra giường bao lâu tùy thích.

Trong lúc đó, tôi cũng có thảo luận với Momon, ông Corleone và giám đốc, đồng thời đẩy nhanh kế hoạch.

Giám đốc đã dời lại ngày trở về.

Ông được những người quyền quý mời đến trao đổi. Quả thực có sự trợ giúp của Momon và ông Corleone là điều hết sức quý giá.

Momon nhanh chóng đào tạo các hầu gái, còn ông Corleone thì hào hứng chờ đợi quán tôi mở cửa trở lại.

Tất cả chúng tôi đều thay đổi, và vì sự thay đổi đó mà hành động.

Cả tôi cũng không ngoại lệ.

“Ký túc xá đã sửa xong rồi nên mai tớ sẽ trở lại.”

Đó là vào lúc trước bữa tối, khi tôi đang cầm dao chuẩn bị đồ ăn.

Nghe xong, tôi ngừng tay hoàn toà, chỉ biết nhìn Linaria.

Một lúc sau, tôi gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu. Kể từ ngày Linaria mang đồ đạc của mình tới đây, tôi đã biết ngày này rồi sẽ tới.

Chưa kể, dạo này cô nàng còn ghé thư viện không bị vụ nổ ảnh hưởng nữa. Rõ ràng cô đến đó để học.

“Ngày mai à. Sẽ cô đơn lắm đây.”

Đây là cảm xúc thuần khiết không chút giả dối của tôi.

Cuộc sống chung đầy rắc rối bỗng chốc lại trở về bình thường mà tôi không để ý. Nhìn lại, dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tôi cứ ngỡ hai đứa đã ở bên nhau từ lâu lắm rồi.

Linaria đứng thẳng người, nắm hai tay sau lưng, nói với hàng mi cụp xuống:

“Erm, tớ đã được cậu chăm sóc nhiều rồi. Thời gian tôi phụ việc quán và ăn tối cùng cậu dù ngắn nhưng vô cùng vui. Cảm ơn cậu.”

Tôi cố kìm nén thứ cảm xúc đang trào dâng.

Tôi ngạc nhiên vì nó lại mạnh mẽ tới vậy, và làm tôi muốn khóc. Tôi hít một hơi thật sâu để nuốt những giọt lệ sắp rơi ấy xuống, tay tiếp tục thái rau:

“Tớ là người cảm ơn cậu mới đúng. Cậu đúng là cứu tinh khi đồng ý phụ quán đấy. Xin lỗi vì lương không quá cao nhé.”

Để trả lương cho Linaria, Aina và Toto, tôi đến hội để hỏi giá thuê phổ thông của một nhân viên tạp vụ là bao nhiêu.

Số tiền tôi đưa lại quá ít so với lượng công việc dày đặc mấy ngày qua. Liệu tôi có nên đưa thêm không nhỉ.

Có lẽ hiểu được ý của tôi, Linaria lắc đầu:

“Cậu trả cho tớ nhiều lắm rồi. Đó là chưa tính tới tiền ăn và tiền thuê phòng nữa.”

“Không sao, tớ khấu trừ phần đó rồi.”

Nói dối đấy.

“...Được rồi, vậy thì tớ sẽ quý trọng số tiền này vậy.”

“Tiền này do Linaria làm ra mà, cậu dùng thì thế nào thì nói tớ làm gì.”

Tôi đáp với một nụ cười.

“Tớ biết, nhưng tớ vẫn muốn nói ra.”

Linaria cũng cười lại.

Những cuộc trò chuyện tầm thường như này lại quá đỗi quý giá đối với tôi.

Không cần phải là những biến cố thay đổi lịch sử hay những chuyến phiêu lưu tầm vóc vĩ đại. Tôi chỉ đơn giản là đến từ thế giới khác, và đang thái rau chuẩn bị bữa tối thôi.

Khi về già và đôi lần hồi tưởng lại quá khứ, đây chắc chắn sẽ là khoảng thời gian hiện ra trong tâm trí tôi.

Ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ.

Tiếng ồn từ đường chính vọng vào.

Rau củ được rửa trong làn nước mát lạnh, những giọt nước còn vương trên tay tôi.

Cùng cô gái nở nụ cười tuyệt đẹp đang đứng cạnh.

Tôi sẽ không bao giờ quên rằng có một ngày như thế trong cuộc đời này, sẽ mãi nhớ tới từng khung cảnh ấy, từng cảm xúc ấy.

“Hầy, tớ giúp gì được cho cậu không?”

“Giúp tớ mang đống đấy ra bàn ăn nhé.”

Tôi đặt đồ ăn đã nấu xong sang một bên, và Linaria mang nó đi.

Hôm nay chúng tôi ăn bít tết Hamburg, nhưng không phải loại được hầm từ từ ở nhiệt độ thấp mà chỉ là loại nướng đơn giản. Đi kèm với nó là phần trứng ốp la cùng khoai tây hấp bơ và salad. Linaria ăn chung với bánh mì, còn tôi dùng cơm.

Sau khi chuẩn bị xong, cả hai ngồi đối diện nhau, ở giữa là các món ăn đã được bày biện đầy đủ.

Tôi nhìn chúng, chợt nghĩ: “Ồ, bữa ăn gì mà bình thường với đơn giản thế.”

“...Nói sao nhỉ? Toàn là mấy món chúng ta thường hay ăn thôi. Nếu cậu thông báo cho tớ biết sớm hơn thì tớ đã chuẩn bị kĩ càng hơn rồi.”

“Có sao đâu chứ? Chẳng phải nó rất giống chúng ta à? Thêm nữa, món nào cũng ngon hết.”

Linaria vui vẻ đáp tiếng lẩm bẩm của tôi.

“Cũng đúng. Ừm, tay nghề của mình vẫn hết sức tuyệt vời.”

Tôi hùa theo rồi bắt đầu dùng bữa. Và thế là, chúng tôi lại dành thời gian cho nhau bên bàn ăn như thường lệ.

Không lâu trước đó thôi, Aina và Toto cũng sẽ góp mặt, và bốn người sẽ vừa ăn vừa trò chuyện ríu rít.

Nhưng bây giờ, chỉ có mỗi tôi và Linaria, hai đứa đôi khi chỉ nói đôi ba câu với nhau rồi lại cắm mặt ăn tiếp.

Rồi ngày mai, sẽ còn lại mình tôi ngồi tại nơi này.

Đơn giản là trở về như cũ, mà sao tôi không thể tưởng tượng nổi trước kia mình ăn một mình thế nào.

Với tôi, dùng bữa cùng người khác đáng quý vậy đấy.

“À nhắc mới nhớ, giám đốc báo với tớ rằng đã tìm được người từ thiện cho rồi. Trông ông vui lắm luôn.”

“Thật à? Tuyệt quá nhỉ.”

Có ông Corleone và Momon nên tôi không thấy lo, nhưng vẫn mừng vì tin tốt đã về.

“Nhưng ông ấy đến hồi nào? Sao tớ không biết?”

“Do cậu nướng tới tận trưa mà. Tớ gõ cửa mấy lần, có thấy phản hồi nào đâu.”

Tôi chẳng thể đáp vì cô nàng nói quá đúng. Để che đi sự xấu hổ, tôi gắp miếng khoai tây đã thấm mùi bơ cho vào miệng.

Bỗng, Linaria hỏi:

“Ừm, về ông giám đốc ấy? Cậu đã làm gì thế?”

Tôi nhai miếng khoai, không đáp.

Linaria có trực giác rất nhạy bén nên hẳn cô sẽ đoán ra ngay thôi.

Vì lần trước đã giữ kín bí mật, tôi đã làm cô ấy nổi điên. Sau khi rút ra bài học, tôi đáng lí phải khai hết ra, nhưng lại chọn im lặng.

Vì sao ư?

Vì tôi muốn trông mình thật ngầu. Tôi có lòng kiêu hãnh của một quý ông chứ, và đó chỉ mới là phần nhỏ của tôi thôi đó.

“Không, tớ có biết gì đâu?”

Tôi đáp, đầu không ngẩng. Tôi cho miếng thịt vào miệng, nước sốt trào ra qua từng cái nhai, lấp đầy trong miệng tôi hương vị lay động lòng người.

Còn Linaria thì nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi cứ ngỡ cổ sẽ tiếp tục đào sâu vào chuyện này, nhưng bầu không khí trở nên dễ chịu đi trông thấy.

“Không có gì đâu. Nhưng cảm ơn nhé.”

Tôi làm bộ thắc mắc cô đang nói cái gì và tiếp tục ăn. Có lẽ cô nàng biết chắc tôi đã nhúng tay vào rồi nhưng vẫn bỏ qua. Thật tình, tôi chẳng thể thắng được Linaria mà.

Sau đó, lại là khoảng lặng. 

Rồi, cô lấy ổ bánh mì ra, nói tiếp với nụ cười trên môi:

“Tớ sẽ trở thành Pháp sư Y thuật.”

Tôi ngước lên. Cô ấy vẫn ở đây, tay vẫn cầm ổ bánh mì, nhưng ánh mắt lại hướng về phía xa xăm.

“Nếu trở thành Pháp sư Y thuật, tớ có thể biết thêm cha mẹ mình hay thậm chí gặp họ.”

Trước đây, khi Linaria nói rằng cô muốn trở thành Pháp sư Y thuật, đó chỉ là một giấc mơ, một thứ gì đó mơ hồ, được thì tốt không được thì thôi. Nhưng cái cảm giác mơ hồ ấy lúc này đã biến mất.

Vì sau tất cả, cô đã tuyên bố mình sẽ, chứ không phải muốn nữa. Chỉ như thế đã biến một giấc mơ mong manh trở thành mục tiêu vững chắc mà cô có thể hướng tới.

Hẳn là vào cái hôm sự thật được tiết lộ, có gì đó trong Linaria đã thay đổi.

“Có một ngôi trường chuyên đào tạo các Pháp sư Y thuật.”

Linria nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh. Ngực tôi bỗng đập mạnh, phải cố lắm mới có thể bình tĩnh lại.

“Tớ muốn làm bài kiểm tra đầu vào của nơi đó. Nghe nói nó rất khó, nhưng tớ vẫn sẽ tham gia.”

“...Tớ hiểu rồi. Nó có xa đây không?”

“Ừm, rất xa.”

Tôi chỉ gật đầu, đáp: “Ra vậy.”

Tôi nhẹ nhõm vì bản thân đón nhận nó dễ dàng hơn tưởng tượng. Vì tôi biết ngày này sớm muộn gì rồi sẽ đến.

Có người sẽ chọn ở yên một chỗ, có người sẽ dang rộng đôi cánh bay khắp nơi. Đây không phải trưởng thành hay gì cả, chỉ là cách họ sống cuộc sống của mình thôi.

Linaria là kiểu người sẽ bung đôi cánh mình ra để đi tiếp về trước. Cô ấy có tài năng, có mục tiêu rõ ràng và có ý chí vô cùng kiên định.

“...Erm, Yuu à.” - Cô nàng lại nhìn tôi. “Yuu, cậu sẽ không đi đâu khác đâu nhỉ? Cậu vẫn sẽ luôn ở quán này đúng không?”

Tôi không thể đáp lại ngay lập tức.

Bởi vì tôi đang nghĩ đến việc trở lại thế giới của mình.

Tôi đến thế giới này quá đột ngột, và có lẽ cũng sẽ rời đi đột ngột như vậy. Thậm chí, đây có khi là giấc mơ của tôi cũng nên.

Quay lại nơi tôi được sinh ra và lớn lên.

Đó là điều duy nhất nâng đỡ tâm hồn tôi khi sống tại thế giới này. Trước đó, tôi từ chối hòa nhập với nơi đây, không dám bước nửa bước ra khỏi quán, còn từ chối thiện ý của người khác nữa.

Rồi điều gì đã xảy ra?

Tôi gặp cô gái trước mặt, biết rời cửa hàng mà bản thân không nhận ra, và dần dàn thay đổi sau khi tiếp xúc với những vị khách. Khi để ý thì tôi đã “sống” ở thế giới này rồi.

Tôi nhớ lại những gì ông Corleone đã nói.

Người ta phải chấp nhận sự thay đổi. Muốn có được thứ gì đó thì phải từ bỏ thứ gì đó.

Trước mắt tôi là vách đá, bên dưới là vực thẳm. Tuy nhiên, đằng trước là một cây cầu vô hình.

Tôi không thể quay đầu, và đã dậm chân tại chỗ quá lâu, cứ làm bộ mặt đáng thương, tỏ vẻ mình không muốn mọi thứ và hết sức chống cự mọi thứ suốt.

Còn bây giờ, có lẽ tôi phải đi bước đi đầu tiên về phía trước của mình và vẫy tay chào tạm biệt quá khứ thôi. Thời điểm tôi phải đối mặt với sự đổi thay vì một điều gì đó đã đến.

Tôi uống nước làm dịu cổ họng đã khô khốc rồi nhìn Linaria. Đối mặt với đôi mắt màu xanh dương ấy, tôi chậm rãi mở lời:

“Thành thật mà nói, tớ rất vui khi thấy quán làm ăn phát đạt. Đề nghị kinh doanh của Momon làm tớ rât hoang mang nhưng vẫn mừng vì có người công nhận mình.”

Linaria chỉ lặng lẽ lắng nghe không bỏ lỡ bất kì từ nào.

“Khi ông Corleone nói ông ấy muốn đưa quán về như cũ, tớ rất ngạc nhiên vì có người lại trân quý những gì tớ đã đem lại như vậy.”

Tôi rất bối rối trước lời đề nghi của cả hai.

Dù tôi có chọn cái nào, tôi vẫn nhận ra rằng thế giới này cho phép tôi sống tại đây, và tôi có thể đắm chìm trong cảm giác được cần đến.

Tôi không muốn thừa nhận vì tôi còn muốn quay lại, muốn trốn trong quán mãi thôi. Tôi thấy thất vọng với bản thân vì chẳng thể đưa ra quyết định.

Thế rồi, lời nói của một cô gái đã soi sáng một tôi đang lạc lối.

Đây là lần đầu tiên tôi suy nghĩ nghiêm túc về điều mình muốn làm.

“Sau cùng thì, tớ chấp nhận lời đề nghị của cả hai. Nhưng thay vì làm theo những điều họ đề xuất, tớ lại làm theo thứ tớ muốn làm, quyết định bởi chính tớ.”

“...Vì bé mèo cậu đã không mang về khi ấy hả?”

“Phải. Hồi đó thì không, nhưng giờ thì có.”

Tôi mỉm cười. Nếu nói ra nữa, có lẽ tôi sẽ không còn đường lui mất. Nhưng bằng việc nói ra, tôi mới có thể chấp nhận sự thay đổi này.

Tôi muốn mình là người đưa ra quyết định những gì cần giữ, những gì phải bỏ đi. Buông đi thứ thuộc về mình đáng sợ lắm, và thật khó tưởng tượng sẽ đau đớn nhường nào nếu đánh mất nó.

Tuy nhiên, tôi nhận thức được ngay bây giờ đây, tôi phải vượt qua nỗi sợ này.

Đó là lý do tôi lấy hết can đảm để tuyên bố:

“Tớ vẫn sẽ ở nơi này đợi cậu. Ngay tại đây, chính cái quán này. Vậy nên, nếu cậu cảm thấy quá mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi, cậu có thể quay lại bất kì lúc nào. Vì đây là nơi cậu có thể gọi là nhà để trở về.”

Linaria mở to đôi mắt của mình, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. 

Tôi nghĩ, gương mặt lúc khóc của cô cũng đẹp biết bao.

Linaria nức nở một chút, lấy tay che miệng, nói:

“...Vậy ra đây là điều cậu muốn làm à?”

Tôi chỉ nở nụ cười ẩn ý, đáp:

“Tớ phải chịu trách nhiệm cho bé mèo mình đã nhặt về chứ.”

“Đồ ngốc này.”

Tôi luôn ngưỡng mộ những người có thể tự do bay lượn trên trời cao như những chú chim. Vì kể từ ngày tôi không cứu được con mèo ấy, tôi không được phép tha thứ cho mình.

Nhưng bây giờ, có lẽ tôi để cho bản thân nghỉ ngơi một chút được rồi.

Không có gì sai khi cắm rễ dưới mặt đất và nhìn những chú chim bay lượn cả. Tôi sẽ vươn cành của mình ra để chúng có chỗ đậu nghỉ ngơi khi mệt mỏi. Lá của tôi sẽ che đi ánh nắng, tạo bóng mát cho những chú ngựa dừng chân trước khi chúng lại phi nước đại trên khắp đồng cỏ.

Nếu tôi có thể tiếp tục sống trong quán, tôi tin mình có thể có cuộc sống của riêng mình tại thế giới này.

Đây là ước mơ và mục tiêu của tôi ở thời điểm hiện tại.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

chill thật
Xem thêm
Well done my brotherz you cooked 😇
Xem thêm