Tôi ở trong góc thôi là đ...
Mako (まこ) Tsutamori En (蔦森 えん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chỗ này để đọc

Những ngày đầu: Cuộc sống thường nhật (4)

0 Bình luận - Độ dài: 2,405 từ - Cập nhật:

Giờ sau khi thoát khỏi đòn tấn công bay cao cao của Ramon-aniisama thì tôi đi ăn tối

Vì còn nhỏ nên tôi không được có mặt trong phòng tiếp khách. Nên là khi các anii-sama vào phòng tiếp khách thì các kamuro sẽ được nghỉ.

Sau khi 'buổi tiệc' trong phòng tiếp khách xong thì các kamuro và hitatare shinzou đi theo anii-sama ngày hôm đó sẽ đến đón và giúp anh thay kimono lẫn cất phụ kiện đi.

Sau cùng thì mọi người sẽ đi tắm rồi ngủ.

Tuy nhiên nếu anii-sama ở cùng khách cả đêm thì sẽ khác.

Không cần phải đợi cả buổi đêm rồi thức đến sáng.

Trong trường hợp đó thì các anii-sama sẽ báo trước, để tránh bọn tôi phải đợi xuyên đêm hay lỡ gián đoạn cuộc vui.

Tuy nhiên, trước khi anii-sama và khách nhân sử dụng phòng the, chúng tôi sẽ phải chuẩn bị trước nên phải canh đúng thời gian.

Không được phép quá sớm hay quá muộn.

Cần phải trải futon[note74216] thật bông mềm nên nếu xong sớm quá thì chúng sẽ bị xẹp.

Kể cả khi sau đó số phận của nó có là bị loạn xì ngầu đi chăng nữa thì chúng tôi vẫn cần phải chuẩn bị thật kỹ càng.

Nếu làm quá muộn thì sẽ bị trụng mặt anii-sama và khách nhân làm chuyện riêng tư, nên nhất quyết không được muộn.

Việc ấy rắc rối hơn bị sớm rất nhiều.

Tuy nhiên kể cả khi có cố trải đúng lúc thì vẫn có vài dịp căn phòng đó sẽ được sử dụng đến sát giờ, nên cũng khá khó để chuẩn bị.

Tôi từng dính một lần rồi

Vào khoảng hai tháng trước.

Hôm đó tôi đi theo oiran Kiyomizu.

『Hôm nay sẽ cần dùng phòng the nên em chuẩn bị futon trong phòng Sơn Trà Hoa giúp anh nhé? Hôm nay phòng đó có lẽ sẽ được sửa dụng đến tận sát giờ nên em phải sẵn sàng để vào chuẩn bị ngay khi phòng để trống nhé, rõ chưa nào? Nogiku.』

『Vâng ạ! Kiyomizu-aniisama.』

Việc trải futon cần làm một tháng một lần, sau bốn tháng thì tôi đã quen rồi.

Hôm nãy cũng làm thật nhanh như mọi khi nào.

Một tôi quyết tâm như vậy, sau ba tiếng đã phải nếm trải địa ngục.

<『A, …Kiyomizu-sama…』>

<『Sao vậy?』>

<『Xin anh…hãy hôn em đi…ưm』>

<『Yukino…』>

「…………」

Hiện giờ tôi đang ở trong tủ đồ của phòng Sơn Trà Hoa, nơi Kiyomizu-aniisama và khách nhân đang làm chuyện『A a~Ư ưm』.

Tôi nén thở và bịt tai mình lại.

Tại sao lại rơi vào tình huống này ư?

Quay lại năm phút trước.

Giống như những gì Kiyomizu-aniisama nói với tôi trước khi anh ấy vào phòng tiếp khách, phòng Sơn Trà Hoa đã được sử dụng đến tận sát giờ, chỉ năm phút trước khi đến lịch dùng.

Không còn khách ở trong phòng nữa nhưng họ dọn mãi chẳng xong.

Tệ tệ tệ tệ rồi!Tôi phải là sao đây!?

Năm phút? Làm hết trong năm phút ư?

Không, đợi đã, tôi thậm chí còn không có nổi năm phút nữa đúng không?!!!

Trong đầu tôi cứ quanh quẩn mãi con số năm, và khi tôi hoảng loạn đứng đó thì cửa phòng đã bật mở.

『Nogiku, dọn dẹp xong rồi đó!』

『 !』

『Xin lỗi em nha, vì là thượng khách nên không thể kết thúc sớm được. Tụi anh cố làm nhanh rồi nhưng rốt cuộc vẫn muộn như này. Tụi anh muốn giúp em lắm nhưng vì còn việc cần làm nên không được, xin lỗi em nhiều lắm.』

『Không sao đâu ạ! Em sẽ cố chuẩn bị mọi thứ thật nhanh ạ!!』

Dù anii-sama nói vậy với khuôn mặt đầy áy náy, nhưng chuyện này đâu phải lỗi của anh ấy.

Tôi rất biết ơn vì mọi người đã lo lắng cho mình.

Nhưng, chỉ còn lại khoảng ba phút nữa thôi.

Tôi vội vã mang futon đến phòng Sơn Trà Hoa.

Vì futon đã được đặt trong một cái hộp có bánh lăn ở ngoài hành lang, nên dù chỉ với cơ thể của một đứa trẻ năm tuổi thì tôi cũng có thể đẩy vào mà không gặp khó khăn gì.

Nhưng tôi phải trải tổng là ba tấm đệm lót.

Đối với những kỹ nam hạng sang như oiran cần phải dùng futon ba lớp[note74215], tức là loại phải trải ba lớp lót.

Mỗi tấm dày khoảng ba mươi cm nên tổng ba lớp là chín mươi cm.

Mà chiều cao của tôi chỉ cỡ một trăm mười cm.

『Hưaaaaaa, xông lên!!!!』

Đó là khí thế của tôi.

Tôi đã dồn hết sức như thể đang có sức mạnh phi thường lúc nguy cấp ấy, và trải xong ba lớp đệm chỉ trong khoảng một phút. Kỷ lục nhanh nhất của tôi từ trước đến giờ.

Sau đó tôi lấy chăn và gối từ trong tủ âm tường ra, đặt vào đúng vị trí và chuẩn bị futon đã hoàn tất.

Còn khoảng một phút nữa.

Tôi đặt đèn ariake[note74217], loại đèn chỉ chiếu thầm thấp dưới chân, mà tôi đã để sẵn ngoài hành lang, vào phía chéo tâm futon.

Tốt rồi, vậy là xong phần chuẩn bị.

Vừa nghĩ vậy tôi vừa đảo mắt nhìn quanh và thấy hộp gắn bánh lăn đã lăn vào trong tủ âm tường đang mở.

Aa, trời ạ!

Thiết kế phòng tệ quá rồi, Oyaji-sama!!

Tôi bực bội và vội vã chui vào tủ để lăn hộp ra thì việc đó xảy ra.

<『Hôm nay sẽ là ở đây nhé. …Ơ kìa?Cánh cửa, 』>

<『Phòng Sơn Trà Hoa đúng không? Chúng ta nhanh lên thôi nào, Kiyomizu-sama』>

Giọng nói của Kiyomizu-aniisama và khách nhân của anh ấy truyền ra từ cánh cửa đang mở.

.... Xem ra tôi không kịp rồi.

Tôi khẽ đóng cửa cánh tủ mà tôi đang chui vào.

Dù sao thì tôi chỉ còn cách ở yên trong này.

Giờ tôi không có đủ can đảm để bước ra ngoài.

Giờ thì quay lại cảnh lúc đầu nào.

Dù tôi đã chui vào tủ âm tường và cách đó một tấm cửa mỏng, nhưng tôi vẫn có thể nghe rất rõ tiếng nói và âm thanh bên ngoài.

Tôi lấy tay che tai lại

<『Kiyomizu-sama…』>

Âm thanh đó dễ dàng đâm thủng lớp bịt tai tạm bợ của tôi, đúng là vô ích thôi.

Tôi có tâm trí của một người lớn nhưng việc này cũng thật sự là quá sức chịu đựng rồi.

Đây là loại tra tấn xấu hổ gì vậy chứ.

Hơn nữa bên trong tủ rất lạnh, tay chân tôi bắt đầu cóng lại.

Tôi lăn vào góc trong cùng của tủ và cuộn người lại.

<『A a…、em hạnh phúc qu-áa』>

Còn tôi thì như đang ở địa ngục vậy.

....Làm ơn, mau tới sáng đi mà.

Sáng hôm sau.

『Em ấy đâu rồi—! Nogiku ơi—!!』

『Nếu em ở đó thì trả lời đi—!』

Tiếng gọi đó đánh thức tôi dậy.

Có vẻ tôi đã thiếp đi lúc nào đó. Thật may vì cơ thể trẻ con vẫn tuân theo phản ứng sinh học.

Nhưng không có gì nghi ngờ rằng tôi đã không ngủ đủ giấc. Không có gương để soi nhưng tôi khá chắc là dưới mắt mình có quầng thâm.

Bây giờ là mấy giờ rồi ta?

Dựa vào việc họ gọi lớn thế này, chắc cũng khoảng trưa rồi.

Ban ngày không có khách nhân nên đây là thời gian rảnh của các kỹ nam.

Họ có thể dùng thời gian tùy ý như luyện tập, ăn uống hay ngủ.

『Nogikuー!』

Đây là giọng của Shusui.

Không được rồi, tôi phải ra khỏi đây nhanh thôi.

Kiyomizu-aniisama và khách nhân chắc đã rời khỏi phòng rồi.

Ngay lúc tôi vừa định rời đi thì cánh cửa tủ mở ra.

『Nogiー…Nogiku!』

『…A』

Người mở ra là Kiyomizu-aniisama.

Phía sau anh ấy có cả các anii-sama khác nữa.

『Em ở đó sao!?』

『Oyaji-samaー!Tìm thấy Nogiku rồi!』

『Hình như là ở phòng Sơn Trà Hoaー!!』

Các anii-sama lần lượt nói.

『Chẳng lẽ em đã ở chỗ đó từ hôm qua đến giờ sao?』

『……V-vâng ạ.』

Ngay khi Kiyomizu-aniisama kéo tôi ra khỏi tử, anh ấy ôm chặt tôi và hỏi.

Nhớ lại việc đêm qua khiến tôi hơi rùng mình.

Nhận ra tôi sợ hãi như thế nào, anii-sama chỉ cười khổ.

『Tay chân em lạnh cóng đến vậy.... Nogiku à, sao em lại ở đó?』

『…Ưm』

Tôi ngập ngừng cổ gắng giải thích chi tiết lại.

Thỉnh thoảng, Kiyomizu-aniisama lại ôm siết tôi trong lòng và xoa lưng giúp tôi ấm lên. Suốt lúc ấy, nét mặt anh lộ rõ vẻ đau lòng và áy náy, đôi mày cũng trùng xuống.

『…rồi, em ở yên trong đó… tạiー, cứ vậy』

『…Xin lỗi, xin lỗi em, Nogiku à』

Mặc dù không phải là lỗi của anii-sama nhưng vì lý do nào đó ánh ấy lại xin lỗi.

Nếu thực sự có gì thì đó cũng là lỗi của tôi vì đã không hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ trải futon.

Tôi còn để cửa phòng mở nữa nên nhìn chung là tình trạng tệ hết sức.

『Chuyện đó, là lỗi của em ạ. Xin anh đừng xin lỗi nữa nhé Kiyomizu-aniisama.』

『Aa ôi thôi rồi! Thật sự rất xin lỗi em, Nogiku à. Em đã sợ lắm đúng không? Chuyện như vậy cơ mà…A a…』

Anh ấy hoàn toàn không nghe thấy tôi nói gì luôn rồi.

Một lúc sau, Oyaji-sama đến và cốc đầu tôi, lầm bẩm『Chắc ta cũng nên xem lại cách sắp xếp khách nhân ở phòng Sơn Trà Hoa.』, rồi lại dịu dàng xoa đầu tôi。

Nhân tiện thì hình như do Kiyomizu-aniisama thấy lạ khi không thấy tôi đến dọn đệm vào buổi sáng và Shusui lo lắng vì không thấy tôi quay về phòng rồi đi hỏi mọi người khắp nơi. Nhờ thế mà họ nhận ra tôi biến mất.

A a, thật sự vô cùng xin lỗi mọi người vì đã gây ra rắc rối lớn nhự vậy.

Một tuần sau đó Kiyomizu-aniisama bỗng trở nên siêu cấp chiều chuộng tôi.

Anh ấy làm như thể anh ấy đã làm điều gì tồi tệ lắm vậy.

『Coi nè, có bánh yokan[note74219] đó. Aーhá miệng ra nào 』

『Nogiku đáng yêu thật đó. A, có bánh bao nữa đó? Há miệng ra nào~』

『Tôi nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé?』

『Nogiku, Nogiku…』

『Anii-sama』

『Có chuyện gì sao?』

『Em rất tôn trọng anii-sama ạ. Vậy nên không sao đâu ạ.』

『……』

Một tuần yêu chiều ngọt ngào bị ép phải kết thúc như vậy đấy.

Mà tôi cũng chẳng muốn chuyện như vậy xảy ra thêm lần nào nữa đâu.

「Em muốn ăn thêm súp miso không?」

「Em không ăn khỏe được như Nagikaze đâu nên thôi ạ.」

Trong lúc đợi buổi tiếp khách của Ramon-aniisama kết thúc, tôi đang ăn tối cùng Nagikaze, người tình cờ cũng có mặt trong nhà ăn.

Có vẻ như thời điểm tiếp khách của anii-sama của hai chúng tôi trùng nhau.

「Buổi tối anh sẽ mang bàn cờ vây sang phòng, em nhớ chuẩn bị quân cờ nhé.」

「Ran-chan có tới trễ không ta?」

「Rangiku à. Anh cũng không biết nữa? Nếu đợi thì cậu ta sẽ đến thôi.」

Nagikaze năm nay tám tuổi.

Là một Kamuro lớn hơn tôi ba tuổi.

Anh ấy có mái tóc màu bạc lấp lánh cùng đôi mắt màu xám. Với dáng mắt hơi cụp và làn da khỏe mạnh, anh ấy là một cậu bé đẹp trai có sở thích chơi cờ vây. Dù bằng tuổi Shusui nhưng Nagikaze có cao hơn một chút.

Có vẻ như anh ấy vào Thiên Nguyệt Kỹ Lâu này chỉ sau Shusui vài ngày.

Hai anh ấy có thể gọi là『Bạn đồng khóa』.

Điều ấn tượng ở Nagikaze là anh ấy ăn rất nhiều. Nhưng anh ấy lại không hề béo chút nào, tôi ghen tị lắm,

Có vẻ như lượng thức ăn tỉ lệ thuận với chiều cao của anh.

「Chúng ta có vẻ vẫn còn nhiều thời gian. Nogiku tính làm gì vây?」

Còn hơn hai tiếng nữa mới kết thúc buổi tiếp khách. 

Nagikaze sau khi ăn xong thì quay sang hỏi tôi.

Tôi có thể dành thời gian trống này tùy thích, như đi ngủ, uống trà hoặc chơi gì đó, nhưng tôi thường dùng nó để rèn luyện kỹ nghệ.

「Nếu Nagikaze thấy được thì, em muốn chơi cờ vây.」

「Cờ vây à? Được thôi. Vậy đi đến phòng anh nhé.」

Dù tối nay chúng tôi vẫn sẽ lại chơi nó, nhưng vì đây là một trong số những kỹ năng tôi cần thành thạo. 

Nagikaze giảng rất hay, vậy nên thỉnh thoảng tôi sẽ nhờ anh ấy chỉ dạy như vậy/

Có thể nói tôi đâng tận dụng thời gian một cách khá hiệu quả đó chứ.

Tôi chăm chú nhìn vào bàn cờ với những ô lưới đan xen, rồi quay lại đối diện với cậu bé trước mặt.

「Và này, việc lặp lại cùng một thế cờ là không được phép đâu.」

「Tại sao ạ?」

「Nếu cứ lặp đi lặp lại như thế, ván cờ sẽ không bao giờ kết thúc. Như vậy thì đâu còn gọi là một trấn đấu nữa, đúng không? Bởi vây, 」

「Hưm hưm」

Quả thật, cách dạy của Nagikaze rất dễ hiểu.

Suốt hai tiếng đồng hồ vừa rồi, trong lúc vừa đấu cờ thì tôi vừa được anh ấy giảng về những điều cấm kỵ trong cờ vây, thật sự là rất dễ hiểu.

Dù nói là đấu cờ thì với một đứa chỉ mới bắt đầu học chơi cờ như tôi tất nhiên sẽ không phải là đối thủ của Nagikaze, thế nhưng có vẻ anh ấy rất thích giảng về những gì mình thích nên luôn vui vẻ nhận lời giúp tôi.

Cảm ơn anh~Cảnh ơn anh~

「Mà nói mới nhớ, sắp đến giờ rồi.」

「A, đúng thât. Cảm ơn anh nhé, Nagikaze.」

「Không có gì đâu. Gặp lại em sao nhéー!」

Chúng tôi chia tay nhau trước phòng, mỗi người đi về của chỗ của riêng mình.

_______________________

Type gần xong chương thì gạt nhầm tay tắt tab nên hôm nay lên hơi muộn nhiều chút =))))

933034e6-f8b8-41c2-91fe-a12ff9d4e81f.jpg

 

Ghi chú

[Lên trên]
三つ布団" (mitsubuton) chỉ một bộ futon có ba lớp đệm.
三つ布団" (mitsubuton) chỉ một bộ futon có ba lớp đệm.
[Lên trên]
Futon (布団) là một loại nệm truyền thống của Nhật Bản, thường có cấu tạo gồm 3 lớp chính: Shikibuton (敷布団) – Nệm lót: Là phần nệm chính, có độ dày từ 5 - 10 cm, giúp nâng đỡ cơ thể khi ngủ. Kakebuton (掛布団) – Chăn futon: Chăn mềm, nhẹ, giúp giữ ấm khi ngủ. Makura (枕) – Gối futon: Thường được nhồi bằng vỏ đậu hoặc hạt kiều mạch để tạo sự thông thoáng.
Futon (布団) là một loại nệm truyền thống của Nhật Bản, thường có cấu tạo gồm 3 lớp chính: Shikibuton (敷布団) – Nệm lót: Là phần nệm chính, có độ dày từ 5 - 10 cm, giúp nâng đỡ cơ thể khi ngủ. Kakebuton (掛布団) – Chăn futon: Chăn mềm, nhẹ, giúp giữ ấm khi ngủ. Makura (枕) – Gối futon: Thường được nhồi bằng vỏ đậu hoặc hạt kiều mạch để tạo sự thông thoáng.
[Lên trên]
Ariake Andon (有明行灯) là một loại đèn lồng truyền thống của Nhật Bản, được sử dụng trong nhà vào ban đêm và thường được đặt cạnh giường ngủ. Ảnh lấy từ domolabo
Ariake Andon (有明行灯) là một loại đèn lồng truyền thống của Nhật Bản, được sử dụng trong nhà vào ban đêm và thường được đặt cạnh giường ngủ. Ảnh lấy từ domolabo
[Lên trên]
Yōkan ( 羊羹 (Dương canh), Yōkan) là một món thạch tráng miệng Nhật Bản làm từ tương đậu đỏ, agar, và đường
Yōkan ( 羊羹 (Dương canh), Yōkan) là một món thạch tráng miệng Nhật Bản làm từ tương đậu đỏ, agar, và đường
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận