• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 24: Làm anh hùng thật khó khăn

1 Bình luận - Độ dài: 3,082 từ - Cập nhật:

“Quét thế này là được rồi chứ... phải không...?”  

“Chưa được, quét lại từ đầu đi.”  

“Nhưng ... đây là lần thứ năm rồi...”  

Sau khoảng ba tiếng bắt Ferloche mặc đồ hầu gái rồi quét dọn nhà thờ, cô ấy bắt đầu khóc lóc van xin tôi.  

“Xin cậu... tay tôi sắp rụng rồi... Xin...”  

[Frey, hợp tác để hủy hoại cuộc đời cậu và cuối cùng giết cậu.]

“Ugh...!”  

Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy và gõ vào chiếc trâm cài, cho nó phát lại những lời tôi ghi âm được từ cô. Ferloche nghiến răng, nhặt cây chổi lên lần nữa.  

“...Á!”  

Nhưng cô ấy hét lên rồi làm rơi chổi. Cô nhìn vào lòng bàn tay mình, nước mắt lưng tròng.  

“Đau quá...”  

Đôi tay mềm mại thường được Giáo hội bảo vệ nâng niu từng li từng tí, chưa từng bao giờ phải làm việc nặng như vậy, giờ đây đã rướm máu, đầy vết xước.  

 *Xoạt...*  

Ferloche trong bộ dạng thảm hại nhìn tay mình, cố gắng tập trung thánh lực để chữa lành vết thương, nhưng vẫn liếc nhìn tôi...  

“Không cần phải chữa trị đâu.”  

“Cái gì cơ?”  

“Đừng có mà chữa trị vết thương ấy, cứ để như thế mà quét đi.”  

“...Ugh.”  

Nghe giọng tôi lạnh lùng, cô ấy run rẩy rồi nắm lấy cây chổi.  

Tôi quan sát cổ một lúc rồi đứng dậy, tiến về phía cô ấy.  

“Sao cô nắm chổi nhẹ hều thế?”  

“Đợi đã... đau lắm...”  

“Phải cầm chặt thế này mới đúng chứ?”  

“Kya...!”  

Đến trước mặt cổ, tôi lạnh lùng nắm tay lấy tay cô ấy rồi chà thật mạnh vào cán chổi. Thánh nữ hét lên, lại làm rơi chổi thêm lần nưuax.  

“Nhặt lên.”  

“Tôi sai rồi... Xin hãy tha cho tôi...”  

Ferloche quỳ xuống, van xin tôi để dừng sự hành hạ này. Tôi lạnh lùng chỉ vào tay cô ấy.  

“Tôi bảo cô chữa vết thương đó lúc nào?”  

“Xin... xin lỗi... nhưng mà đau quá...”  

Tôi nhíu mày nhìn tay cô ấy, nhặt cây chổi lên đưa lại cho cô ấy rồi nói.  

“Ra thế. Vậy thì cô phải quét cho đến khi tay bị trầy xước lần nữa đi.”  

“Ugh...”  

Nghe tôi nói thẳng như vậy, Thánh nữ bật khóc nức nở tiếp và tục quét nhà thờ.  

Một lúc sau, vì mặt trời đã lặn xuống rồi nên tôi đứng dậy và nói.  

“Dừng lại, quét thế thôi.”  

“Hức... Hức...”  

Tôi đến gần cổ để kiểm tra thì quả nhiên, tay cô ấy lành lặn không một vết xước.  

“Cô đang làm cái quái gì thế?”  

“Tôi xin lỗi...”  

Khi tôi lạnh lùng hỏi, Ferloche lẩm bẩm một cách chán nản. Tôi vừa thì thầm vừa vuốt ve đầu cô ấy.  

“Khổ lắm đúng không...?”  

“Vâng, vâng... huh...”  

“...Vậy, cô có muốn làm việc khác không?”  

“Việc gì...?”  

Cô ấy hỏi, mặt trànđầy hy vọng, tôi mỉm cười đáp.  

“...Công việc này siêu đơn giản luôn. Chỉ cần ôm tôi vào mỗi đêm thôi. Thế nào?”  

“...!”  

Nghe vậy, Thánh nữ lập tức nhìn tôi một cách kinh tởm và nói.  

“...Tôi sẽ quét thôi.”  

“Quét ở đâu cơ? Nhà thờ á? Quét ở nhà thờ thì giúp được gì cho tôi không?”  

“Tôi sẽ quét phòng cậu...”  

*Bốp!!*

“...Tôi sẽ quét phòng Chủ nhân ạ.”  

“Tốt lắm.”  

Ferloche sau cái tát của tôi liền đổi ngay cách xưng hô rồi lảo đảo đi về phía tủ để chổi.  

“Vậy thì từ nay, vào mỗi buổi tối cô sẽ đều phải quét phòng tôi. Cô chỉ cần bỏ một ngày thôi... Thì sẽ không vui đâu đấy.”  

“...Vâng.”  

“Và nếu cô muốn đổi ý, cứ việc phục vụ tôi vào ban đêm...”  

“Đủ rồi.”  

“Hử?”  

“Xin... hãy dừng lại...”  

Ferloche, người đang lặng im nghe những lời mỉa mai của tôi trong lúc thay đồ sau khi cất chổi, bất ngờ ngắt lời và nhìn tôi một cách đầy ghê tởm rồi nói.  

“Xin... cậu đừng nói những lời bẩn thỉu đó với gương mặt ấy...”  

“Lời bẩn thỉu?”  

“Trước khi lời tiên tri đó nói tôi sẽ trở thành Thánh nữ... những lời cậu đã nói với tôi, kèm theo nụ cười đó... là sao chứ...?”  

“Tôi không biết cô đang nói gì cả.”  

Tôi cố né tránh bằng thái độ thờ ơ, Ferloche cười cay đắng, nói tiếp.  

“Hà... Ra vậy. Cậu cuối cùng vẫn chẳng nhớ gì cả, nhỉ?”  

“Cái gì?”  

“Dù cậu có nhớ đến chuyện đó... Thì chắc cũng chỉ là cảm giác vượt trội với một đứa trẻ mồ côi trên đường phố, chứ không phải là lòng thương hại hay đồng cảm gì, đúng không?”  

“Cô đang nói gì thế?”  

“...Thôi được rồi. Kể từ hôm nay, tôi sẽ không kỳ vọng gì ở cậu nữa.”  

Nói xong câu đó, Ferloche đóng tủ chổi rồi nhìn tôi đầy lạnh lùng.  

“Tôi đã từng nghĩ rằng liệu mình có thể khiến cậu hối cải được không. Và khi đến lúc đó, khi mà tôi phải giết cậu vì cậu đã hủy hoại Đế quốc... tôi nghĩ mình sẽ cảm thấy rất tội lỗi.”  

“...Rồi sao?”  

“Nhưng dù tôi có ngốc đến đâu, giờ tôi cũng đã hiểu rằng mọi suy nghĩ đó đều sai.”  

“...Ý cô là gì?”  

“Cậu là một con quái vật, Frey.”  

Ferloche nguyền rủa tôi với vẻ mặt oán hận, liếc nhìn tôi khi rời khỏi nhà thờ, nói.  

“Từ nay trở đi, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì cậu muốn. Chỉ xin cậu đừng phát tán đoạn ghi âm đó ra ngoài.”  

“Vậy cô sẽ giúp tôi chuyện về ban đêm chứ?”  

“...Tôi thà tự sát còn hơn.”  

Nói xong, Thánh nữ lảo đảo rời khỏi nhà thờ, bước đi dưới bầu trời đêm.  

“Nói cho rõ nhé... Tôi có tai mắt khắp nơi đấy, đừng có mà làm điều gì dại dột.”  

Tôi đe dọa cổ bằng giọng lạnh như băng.  

“...Vì tôi đã biết Kania thuộc nhóm của cô rồi.”  

“...!!!”  

Nghe vậy, Ferloche dừng bước một lúc và run rẩy, rồi lặng lẽ biến mất trong bóng tối với một đôi vai trĩu xuống trông rất tuyệt vọng.  

Tôi nhìn theo bóng cô ấy một lúc, và dùng kỹ năng [Kiểm tra] mở cửa sổ trạng thái của Ferloche, rồi thở phào.  

[Trạng thái cảm xúc của Ferloche Astellade: Giận dữ / Hận thù / Kinh tởm / Thất vọng / Đau buồn]  

“...Tốt rồi.”  

Vài ngày trước, tôi đã dùng [Kiểm tra] vì tò mò về tâm trạng của Ferloche, lúc cô ấy đang rất muốn giết tôi.  

Lúc đó, trạng thái cảm xúc của cô ấy là lo lắng thay vì hận thù, và tội lỗi thay vì kinh tởm.  

Đúng vậy, như Isolet, Thánh nữ tốt bụng đó vẫn còn lo lắng cho tôi.  

Nói cách khác, dù biết rõ là tôi sẽ trở thành một kẻ ác hủy hoại Đế quốc, dù đã nhận ra rằng cô bắt buộc phải giết tôi... nhưng cô ấy vẫn lo lắng và tự dằn vặt.  

Người ta có thể không hiểu rằng tại sao cô ấy lại đi lo lắng cho kẻ đã gây ra cái chết của mình, nhưng nếu nhìn vào giáo lý của Giáo hội Thần Mặt Trời, điều đó khá hợp lý.  

Theo giáo lý thì khi một người chết, linh hồn họ sẽ bị phán xét ở thế giới bên kia.  

Phán xét đơn giản là: người tốt lên thiên đường, kẻ xấu xuống địa ngục... Nhưng đôi khi, một cái ác kinh hoàng xuất hiện, họ sẽ bị đày xuống âm giới - địa ngục của quỷ dữ - và sự chịu đau khổ vĩnh viễn.  

Và dĩ nhiên, giáo lý này nằm trong ‘Thiết lập Game’ của lời tiên tri. Có lẽ nó đã đúng.  

Dù sao thì, Ferloche - người tin tưởng giáo lý đó - dường như vẫn còn lo sợ tôi sẽ bị đày xuống âm giới, vì cô ấy biết mặt tốt của tôi từ mối quan hệ thời thơ ấu đó.  

Thật sự, cô ấy là một con người xuất sắc với một phẩm chất cao quý.  

“...Hành hạ một cô gái tốt bụng như thế, đêm nay mình ngủ sao nổi đây.”  

Nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác, phải xóa bỏ đi sự lo lắng và tội lỗi của cô ấy.  

Vì một sự kiện sắp đến, tất cả những ai lo lắng cho tôi đều sẽ phải chịu một bất hạnh lớn.  

Vậy nên hôm nay khi cơ hội vàng này xuất hiện, tôi đã tàn nhẫn với Ferloche và thốt ra những lời nói tục tĩu để khiến vô ấy ghét cay ghét đắng mình, cũng như là để giải phóng cô ấy.  

Và dĩ nhiên, Ferloche đã chứng kiến hành vi này quá nhiều lần ở vòng lặp trước rồi... nhưng này là lần đầu tiên cô ấy phải chịu đựng trực tiếp, chắc hẳn cô ấy đã phải sốc lắm.  

Và tôi vẫn phải tiếp tục hành hạ cô ấy để duy trì cú sốc này của cổ, để cô ấy không bao giờ lo lắng cho tôi khi tôi thốt ra những lời tục tĩu này hay làm những điều ác mà cô ấy căm ghét nữa.  

Giờ thì Thánh nữ đã rất ghét tôi rồi... Lần tới, tôi phải khiến Isolet ghét tôi hơn nữa.  

Dĩ nhiên, nếu khiến cả hai ghét tôi cùng một lúc thì hoàn hảo... nhưng tôi cũng cần phải thở nữa chứ.  

Nhân tiện, Kania gần đây lo lắng cho tôi hơi quá... nhưng vì cô ấy là một hắc pháp sư nên cô ấy sẽ miễn nhiễm với sự kiện sắp tới. May thật.  

[Nhận Điểm Ác Giả: 600 điểm! (Người tốt khi tức giận thì rất đáng sợ)]  

“...Hà.”  

Kết thúc suy nghĩ của mình, tôi gạt mạnh thông báo điểm ác giả trước mặt, ngồi xuống sàn nhà thờ rồi nhìn lên chiếc ghế cao nơi Ferloche ngồi khi tôi vừa đến.  

“Tại sao thế giới lại được tạo ra bằng cách như vậy chứ...?”  

Chiếc ghế cao có bức tranh lớn khắc hình Thần Mặt Trời.  

“...Như trong truyền thuyết đã nói, hãy giáng cột lửa xuống Ma Vương. Nhưng cột lửa thì sẽ thay đổi được gì chứ?”  

Quan sát bức tranh một lúc, tôi đứng dậy với vẻ mặt thả lỏng.  

“Khi mình chết, mình sẽ lên thiên đường hay xuống địa ngục đây?”  

Lẩm bẩm một câu hỏi mà tôi đã tò mò từ lâu, tôi bước ra khỏi nhà thờ, cố gắng gạt đi hình ảnh Ferloche đã phải run rẩy vì tôi.  

Đêm nay, tôi chắc phải chìm trong men rượu tiếp rồi.  

---

“Thiếu gia, tôi về muộn...”  

“À... Kania... Mừng cô về...”  

Kania, sau khi đã luyện hắc thuật ở một nơi vắng vẻ, mở to mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.  

“...Cái gì thế này, Thiếu gia?”  

“Cái gì à... chỉ là rượu thôi...”  

Cô ấy hỏi, vì quanh bàn Frey đang ngồi la liệt những chai rượu.  

“...Cô có muốn uống một ly không?”  

Frey nhìn cô ấy với ánh mắt mông lung giữa đống chai lọ, Kania nhíu mày hỏi.  

“Đừng bảo là Thiếu gia sẽ uống hết đống rượu này một mình nhé?”  

“...Ừ.”  

“Thiếu gia tửu lượng kém mà. Sao mà uống nổi nhiều đến thế ạ...”  

“...Kania.”  

Frey cười gượng và đáp lại Kania, người đang lo lắng dọn dẹp đống chai lọ quanh bàn.  

“...Tôi luôn có tửu lượng cao.”  

“Cái gì cơ ạ?”  

Kania nghĩ đó chắc chỉ là lời nói khi say xỉn và tiếp tục dọn bàn. Vì cô không tin Frey, người trước đây chỉ cần uống nửa chai đã say, lại là một người có tửu lượng cao.  

“Do tôi có tinh thần mạnh mẽ ấy mà. Dù có uống bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng chẳng bao giờ say đâu.”  

“...À.”  

Khi Frey thở dài nói bằng tông giọng trống rỗng, Kania ngồi đối diện cậu với vẻ mặt như đã hiểu ra.  

“Vậy thì bình thường Thiếu gia toàn giả say thôi ạ?”  

“...Ừ. Giả say và làm một kẻ tệ hại là cách dễ bị ghét nhất đấy.”  

Nói vậy, Frey cầm chai rượu bên cạnh rồi tu ừng ực.  

“...Nhưng nếu Thiếu gia uống nhiều như thế này, Thiếu gia sẽ tự hủy hoại cơ thể đấy ạ.”  

“Cơ thể đã tôi đã hỏng sẵn rồi... chẳng thể hỏng thêm được nữa đâu.”  

“Dù vậy, sức khỏe vẫn...”  

“Vô ích cả thôi. Tôi phải uống cho đã trước khi chết.”  

“...”  

Kania - người đang cố gắng khuyên ngăn Frey với vẻ mặt lo lắng - như hiểu ra ý nghĩa của những lời nói tuyệt vọng của cậu, gục đầu, không nói gì thêm.  

“...Tôi sẽ uống cùng Thiếu gia.”  

“Cái gì?”  

Kania cúi đầu một lúc, rồi ngẩng đầu lên và nói muốn uống cùng. Điều đó khiến Frey ngạc nhiên.  

“...Cô uống giỏi à?”  

“...Vâng.”  

“Tôi không ngờ luôn đấy. Vậy, cạn ly.”  

“...Vâng.”  

Thế là Frey và Kania bắt đầu nâng ly với nhau, chỉ còn tiếng nhấp rượu vang lên trong ký túc xá.  

----

“...Cô uống giỏi ghê.”  

“Cảm ơn lời khen của Thiếu gia.”  

Chẳng bao lâu sau, một mùi rượu tràn ngập khắp căn phòng, nhưng cả hai vẫn không dừng lại.  

Vì Frey là người có một tinh thần mạnh nhất thế giới, còn Kania thì hấp thụ độc tính từ rượu bằng Hắc ma pháp.  

“...Kania, tôi tâm sự với cô một chút được không?”  

“...Vâng, Thiếu gia cứ thoải mái đi ạ.”  

Khác với Kania, người chỉ hấp thụ rượu thì Frey - người bắt đầu bị say - nói với một ánh mắt hơi đục .  

“...Tôi muốn từ bỏ làm Anh hùng.”  

“Vậy Thiếu gia bỏ đi.”  

“Cái gì?”  

Khi Kania đáp thẳng thừng, Frey chợt tỉnh rượu rồi lên tiếng.  

“Không...!”  

“Sao không ạ?”  

“Nếu tôi mà từ bỏ làm Anh hùng, Ma Vương sẽ hủy diệt thế giới...”  

“Hủy diệt chứ không thống trị?”  

“Ừ, con khốn đó... nó chẳng muốn thống trị, chỉ muốn thiêu rụi cả thế giới này thôi. Rốt cuộc thì nó muốn làm gì cơ chứ?”  

Thấy Frey bắt đầu chửi Ma Vương, Kania quan sát rồi hỏi.  

“Vậy sao lúc nãy Thiếu gia nói là muốn bỏ làm Anh hùng ạ?”  

“...À, cái đó à?”  

Frey - đang bận chửi - mở chai rượu mới rồi rót vào ly, lẩm bẩm.  

“...Vì nó khó quá.”  

“...Ừm, đúng là khó thật ạ.”  

Sự Im lặng trôi qua giữa họ.  

“...Hồi trước khi tôi cũng uống thế này, Serena hay đánh vào lưng tôi.”  

“Tôi vẫn nhớ ạ.”  

Frey phá vỡ im lặng, nhấp rượu và nói.  

“Dù tôi vẫn cứ làm một kẻ tồi tệ... Serena vẫn lo lắng cho tôi.”  

“Vì cô ấy là vị hôn thê của Thiếu gia.”  

“...Nhưng sau tất cả, cô ấy cũng đã không còn lo cho tôi nữa rồi, đúng không?”  

“...Vâng.”  

Kania vô thức đồng ý, nhìn thẳng vào mặt Frey.  

“...Kania, cô đã biết bao nhiêu?”  

“...Gì cơ ạ?”  

Frey nhìn Kania sắc bén, hỏi.  

“Thái độ của cô với tôi... những chuyến đi gần đây... và bánh mì lúa mạch bơ... gộp lại, tôi chỉ suy ra có một kết luận.”  

“...”  

“Cô đã biết rất nhiều về tôi. Nhưng tôi không rõ cô tìm ra những điều đó như thế nào.”  

“...”  

Khi Kania im lặng, Frey lặng lẽ rót rượu vào ly.  

“...Sáng nay, tôi đã đến phòng tập và thấy một chút hắc mana vẫn còn sót lại. Cô đã cố xóa dấu vết của nó, nhưng... Mana đó đã quá quen với tôi rồi, nên tôi nhận ra ngay.”  

“...Ra là thế ạ.”  

“Cô đang luyện tập cho sự kiện ‘Cuộc đột kích Ký túc xá Thường dân’, đúng không?”  

Kania gật đầu lặng lẽ, Frey mỉm cười và hỏi thêm.  

“Đúng như tôi đoán. Vậy... đã cô biết những rồi gì?”  

Kania do dự một lát, rồi lẩm bẩm.  

“...Mọi thứ ạ.”  

“...À.”  

Họ lặng lẽ chạm ly trong không trung. Kania nhấp rượu, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.  

“...Thiếu gia?”  

Nhưng Frey chỉ nhìn xuống cô ấy với đôi mắt trống rỗng, tay cầm ly rượu.  

“...Kania, cô biết những phẩm chất của mình khi nhìn qua năng lực của tôi là gì không?”  

“Là gì ạ?”  

Frey đặt ly xuống bàn, nói với giọng trang trọng.  

“Là trợ thủ.”  

“...”  

Nói xong, Frey đứng dậy rồi chìa tay ra với Kania.  

“... Hợp tác vui vẻ, Kania.”  

“...Tôi cũng vậy. Thưa Thiếu Gia.”  

Kania đáp lại cậu với nụ cười buồn, lặng lẽ bắt tay rồi đứng lên.  

Rồi sau khi nhìn Frey một lúc, cô nghiêng đầu hỏi.  

“...Nhưng tại sao Thiếu Gia lại đứng dậy đột ngột thế ạ?”  

“...Tôi cần truyền sinh lực cho cô trước khi đi ngủ ấy mà.”  

“Thiếu Gia không uống nữa ạ?”  

“...Uống thêm cũng chẳng làm tôi khá hơn, chỉ khiến tôi thảm hại hơn mà thôi.”  

Nói vậy, Frey lặng lẽ nắm lấy tay Kania, dẫn cô đến giường.  

“...Vậy, mong được hợp tác với cô hôm nay.”  

Kania lặng lẽ đưa tay anh đến ngực mình, nhưng...  

“...Tôi nghĩ lại rồi.”  

“...Sao ạ?”  

“Tôi nghĩ là mình có thể truyền sinh lực qua lưng cô... vì nếu truyền từ trước thì cô sẽ không thoải mái nhỉ, do ngực cô ấy.”  

“...Ra là thế ạ.”  

Kania nhìn Frey chằm chằm, gật đầu như đã hiểu.  

“Vậy tôi bắt đầu truyền đây.”  

“...Vâng.”  

Như thường lệ, sinh lực của Frey bắt đầu truyền vào cơ thể Kania.  

“...”  

Kania, với vẻ mặt hơi tiếc nuối và cúi đầu, nhưng khi thấy con búp bê mèo trên đầu giường Frey, môi cô lại cong lên thành một nụ cười nhẹ.  (Cãi làm sao đc em ới)

Đây là khoảnh khắc phẩm chất trợ thủ của cô sẽ tỏa sáng.  

---

Trong lúc đó, tại ký túc xá thường dân...  

“Dù Irina đã bảo mình đừng can thiệp rồi, nhưng...”  

Arianne - bạn thời thơ ấu của Irina - nuốt nước bọt, nhìn cuộn ma pháp mà cô đã phải dành cả một tháng học phí để mua.  

“...Mình vẫn phải giúp cô ấy bằng một cách nào đó.”  

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

:) tiếc vì ko đc bóp zú
Xem thêm