Omniscient First-Person’s...
gosogdolu; 고속도루
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Trọn bộ

Chương 11: Vì sao lại bất tuân dòng chảy thời gian

2 Bình luận - Độ dài: 6,210 từ - Cập nhật:

[note74298]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiếp lời tôi, ma cà rồng cất giọng nghiêm nghị.

「Trước khi ta dạy ngươi huyết thuật, ta sẽ đánh giá năng lực của ngươi.」

Dường như đã đoán trước được điều đó, Kẻ Hồi Quy nắm chặt chuôi Chun-aeng. Lưỡi kiếm như gầm rú khi được rút ra khỏi vỏ, háo hức thể hiện sức mạnh của mình. Khi cô ta vung kiếm vào không khí, một âm thanh trong trẻo vang vọng trong bóng tối.

– Vù.

Kẻ Hồi Quy vung kiếm qua lại.

"Thanh kiếm của tôi có chút... đặc biệt. Sẽ khó để đánh giá đúng sức mạnh của tôi với thứ này. Cô có muốn tôi dùng thứ khác không?"

「Không quan trọng. Những gì ngươi cầm trên tay chính là một phần tạo nên sự đặc biệt của ngươi.」

"Nếu cô nói vậy. Tôi sẽ phải làm gì?"

– Két.

Nắp quan tài trượt mở. Một bàn tay trắng bệch xuyên qua bóng tối, đầu ngón tay hướng xuống. Rồi một giọt đen ngòm rơi xuống đất.

Tách.

Cái bóng, tối hơn cả màn đêm, bắt đầu lớn dần lên như một mầm cây. Cũng như thực vật phát triển nhờ ánh sáng và không khí, khối cầu đen tìm thấy nguồn sống của nó từ bóng tối xung quanh. Cái bóng chập chờn nhanh chóng hiện hình thành một hiệp sĩ khoác trên mình bộ giáp đen tuyền.

「Đây là tiếng vang tới từ quá khứ.」

Dù tôi và Kẻ Hồi Quy chẳng mấy tò mò, ma cà rồng vẫn tiếp tục giải thích.

「Một tiếng vọng từ một hiệp sĩ ta đã gặp trước đây... Kỵ sĩ bóng tối đã tước đoạt hàng trăm sinh mạng. Ta tái sinh hắn từ máu và đúc cho hắn bộ giáp từ bóng đêm. Nhiệm vụ của ngươi là đối mặt với hắn.」

"Tôi có thể tiêu diệt hắn không?"

「Nếu ngươi có thể.」

Ma cà rồng tiếp tục nói, giọng điệu có phần kiêu hãnh về sáng tạo của mình.

「Tuy nhiên, điều đó không hề đơn giản. Nó có thể là vọng tưởng của quá khứ, nhưng vẫn mang dòng máu của hiệp sĩ nguyên bản. Bộ giáp mà ta đã tạo ra từ bóng tối có độ bền vượt qua cả thép. Hắn gần như là hoàn hảo—」

– Vù.

Bóng tối đột ngột bị chém đôi. Dọc theo đường vung kiếm, thế giới bị xẻ ra. Đó là một nhát chém xuyên qua không gian. Thiên Anh Kiếm tựa như một cây kéo cắt rời thế giới. Ngay cả làn sương đen, thứ đáng lẽ phải cứng hơn thép, cũng bị khuất phục bởi một nhát kiếm đơn giản của Kẻ Hồi Quy.

Trước đó, cô ấy từng nói rằng mình có thể cắt ánh sáng. Giờ thì tôi chẳng nghi ngờ gì nữa. Cô ta còn không gặp chút khó khăn nào khi cắt bóng tối cơ mà.

「...Không tệ.」

Ma cà rồng bày tỏ sự thích thú khi chứng kiến kiếm thuật của Shei. Tuy nhiên, trong lòng cô còn có phần kinh ngạc hơn thế.

「Hả...? Dù cậu ta có một thanh kiếm đặc biệt đi chăng nữa... Một nhát chém duy nhất? Tiếng vang đó lẽ ra phải gần như bất khả xâm phạm với bất kỳ ai ngoài các thánh kỵ sĩ...」

'Cô ngạc nhiên rồi phải không?'

Việc tạo ra kỵ sĩ không phải là toàn bộ sức mạnh của ma cà rồng, nhưng nó đáng lẽ phải đủ để đối phó với một "chàng trai" gầy gò như Kẻ Hồi Quy. Cô ta đã tái tạo lại tên kỵ sĩ bóng tối khét tiếng một thời, nhưng Kẻ Hồi Quy chỉ đơn giản hạ gục hắn chỉ bằng một nhát chém.

「Lại còn ở độ tuổi này nữa? Nhân loại đã có bước tiến lớn nào khi ta đang ngủ rồi sao..?」

Tôi mong cô ấy đừng lấy Shei làm tiêu chuẩn. Kẻ Hồi Quy đã thu thập vô số bí mật và kỹ thuật qua nhiều kiếp sống. Dù chưa lấy lại toàn bộ sức mạnh, một phần trong số đó vẫn còn nguyên vẹn và ở lại với cô ta. Hơn thế nữa, cô ấy còn sở hữu thanh kiếm quái đản kia.

Không phải nhân loại đã tiến bộ vượt bậc. Cô ấy đã đánh cắp tương lai của nhân loại cho riêng mình.

Ma cà rồng kìm nén sự kinh ngạc.

「Thật đáng kinh ngạc, ngươi thậm chí chưa đến hai mươi tuổi. Với năng lực như vậy, ngươi hoàn toàn có thể tự vạch lối đi cho riêng mình.」

"Hửm? Tôi không tài năng đến thế đâu. Chỉ là may mắn tìm ra một vài bí mật giúp tôi mạnh lên nhanh chóng. Trên thế giới có rất nhiều người tài năng hơn tôi nữa. Tôi chẳng qua chỉ là kẻ bắt chước theo bước chân của họ, mô phỏng hành trình của họ."

Kẻ Hồi Quy thực sự tin vào điều mình nói. Với cô ấy, người đã sải bước giữa các quái vật qua bao kiếp, bất kỳ điểm yếu nào cũng là dấu hiệu của sự yếu kém.

Nghe có vẻ như cô ấy đang quá khiêm tốn, hoặc thậm chí là khoe khoang, nhưng thực chất, cô ấy còn trông quá hợm hĩnh so với những kẻ thù mà cô phải đối mặt.

「Ngươi khiêm tốn quá rồi.」

"Không phải khiêm tốn đâu. Nhìn này."

Kẻ Hồi Quy chỉ thanh kiếm về phía tôi. Làm tôi suýt nữa nhảy dựng lên vì sợ hãi.

Má ơi! Sao cô ấy cứ phải chĩa vũ khí vào người khác mỗi khi nói chuyện vậy? Cô không được dạy phép lịch sự à? Ngay cả việc như chỉ tay vào ai đó cũng đã bị coi là thô lỗ, huống chi là một thanh kiếm.

Kẻ Hồi Quy nhếch mép trước phản ứng của tôi.

"Ngay cả hắn cũng làm lệch được đòn của tôi."

「Thanh kiếm đó của ngươi?」

"Đúng vậy. Chính Chun-aeng này. Chỉ bằng một ngón tay."

「Thằng nhóc đó?」

'Ừm, không sai... nhưng tôi không nghĩ mình có thể làm lại lần nữa, dù có vắt hết may mắn trên người.'

「Nếu hắn đỡ được cú đánh của ngươi chỉ bằng một ngón tay, thì hẳn hắn phải mạnh hơn ít nhất vài bậc. Điều đó có bình thường với giới trẻ ngày nay không? Con nít giờ có thể cắt được cả thép sao?」

'Hồi Quy Giả... Và giờ là tôi, kẻ vừa bị đặt trên cả Kẻ Hồi Quy. Ma cà rồng đã phạm sai lầm khi đánh giá sai mặt bằng chung của thế giới sau khi nhìn vào những mẫu dữ liệu sai lệch.'

Đừng tính trung bình dựa trên Kẻ Hồi Quy! Phần còn lại cả loài nhân loại sẽ cảm thấy thế nào hả? Ngươi cần xin lỗi cả thế giới vì đã cho rằng họ kém hơn mức trung bình!

Và đặc biệt là tôi! Điểm số của tôi bị thổi phồng quá mức rồi!

「Khi hắn nói huyết thuật đã lỗi thời, hắn không chỉ đơn thuần là thô lỗ sao...? Thời gian thực sự đã đẩy thế giới đi xa đến vậy à?」

Sau khi vô tình tạo thêm hiểu lầm...

"...Vậy, Xin được chỉ giáo."

「Nếu vậy...」

「Ta cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp thằng nhóc này đánh bại tên hỗn xược kia.」

Ma cà rồng quyết định dốc toàn lực.

Tyrkanzyaka đưa ngón tay về phía Shei. Đầu ngón tay cô xuất hiện một vết nứt nhỏ. Từ khe hở mới hình thành, dòng máu đỏ bắt đầu chảy ra. Nó có chút khác biệt với loại máu mà ma cà rồng thường điều khiển.

Thông thường, máu được ma cà rồng kiểm soát bằng quyền hạn của Thủy Tổ, lấp lánh và dao động với dòng năng lượng ma thuật đỏ thẫm, như thể sẵn sàng lan tỏa ra thế giới.

Thế nhưng, dòng máu mà cô đang phóng thích lúc này lại trông như máu bình thường… đến mức khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Máu tỏa sáng với sắc đỏ tự nhiên, không phát ra năng lượng, và có một mùi sắt nhè nhẹ. Dường như nó đang gợi lên giả thuyết rằng dòng máu chảy trong huyết quản ma cà rồng cũng giống như máu của nhân loại. Tuy vậy, khí thế của nó lại đủ lớn để bao trùm toàn bộ Tantalus. Ngay cả bóng tối cũng như đang lùi bước trước sự uy nghi đó.

Dòng máu chậm rãi bay về phía Kẻ Hồi Quy rồi quấn quanh cô ta.

「Sức mạnh lớn đi kèm với sự hy sinh lớn. Tuy nhiên, ngươi có đủ tiềm năng để bù đắp điều đó.」

"Đây là..."

「Chân huyết của ta.」

Chân huyết của Thủy Tổ.

Nếu ai đó dâng nó lên giáo hội, họ sẽ lập tức nhận được danh hiệu thánh kỵ sĩ và được ban phước ở cấp độ cao nhất.

Nếu ai đó dâng nó lên cho một ma cà rồng khác, họ sẽ được hứa hẹn sự giàu có và quyền lực vĩnh hằng.

Và nếu ai đó chấp nhận rủi ro lớn hơn, họ có thể đưa dòng máu ấy vào cơ thể mình. Nếu thành công loại bỏ lũ linh cẩu khao khát máu của Thủy Tổ, một ghế mới sẽ được bổ sung vào Hội Đồng Mười Hai Vị Trưởng Lão.

Dù thế nào đi nữa, đó cũng là thứ có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời một người.

"Cái này để làm gì? Cô muốn tôi trở thành ma cà rồng sao? Tôi thực sự không chắc mình muốn như vậy đâu."

Đối diện với báu vật ấy, Kẻ Hồi Quy—vượt qua cả sự thờ ơ—có vẻ thậm chí không hứng thú chút nào.

Ma cà rồng lại một lần nữa ngạc nhiên.

「Nhưng đây là... chân huyết của ta mà...? Dòng máu từng làm chấn động thế giới chỉ bằng sự tồn tại của nó? cậu ta hoàn toàn không muốn sao?」

Giọng nói cô run rẩy, cố gắng che giấu cảm xúc.

「...Không. Ta cũng không muốn biến ngươi thành ma cà rồng. Ta không thể lặp lại sai lầm một lần nữa.」

"Vậy thì...?"

「Ta sẽ khắc dòng máu này lên trái tim ngươi. Máu của kẻ săn mồi. Với nó, bản năng kiểm soát máu của ngươi sẽ được đánh thức và phát huy đến mức tối đa.」

"Ồ, là vậy sao? Vậy thì được thôi!"

Kẻ Hồi Quy dang rộng cánh tay. Rõ ràng, cô ấy không hề quan tâm đến dòng máu, mà chỉ xem nó như một công cụ để giúp mình mạnh hơn.

Ma cà rồng cảm thấy hụt hẫng trước sự thờ ơ của Kẻ Hồi Quy với máu của cô.

「Đáng lẽ đây chỉ là một bài kiểm tra. Nếu hắn thực sự muốn trở thành ma cà rồng, hắn sẽ không xứng đáng nhận sự dạy dỗ của ta... Nhưng ta không ngờ lại nhận được một phản ứng lạnh lùng như vậy. Giờ ma cà rồng đã không còn được con người sùng bái nữa sao?」

Ma cà rồng đưa tay ra. Dòng máu nguyên thủy bay tới trước ngực Kẻ Hồi Quy, khắc lên trái tim cô ấy một biểu tượng màu đỏ hình bánh răng.

「...Nếu ngươi thực sự lĩnh hội được huyết thuật, ngươi sẽ có thể tự mình loại bỏ dòng máu này. Hãy trả lại nó cho ta vào lúc đó.」

"Được thôi. Nhưng cô nghe có vẻ hơi mệt đấy. Ban cho tôi dòng máu này có khiến cô kiệt sức đến vậy không?"

「...Ta ổn. Đừng lo lắng...」

「Nhưng đó là máu nguyên bản của ta đấy... Phải chăng loài ma cà rồng đã bị đẩy khỏi trung tâm sân khấu rồi sao? Ừ thì đúng là ta đã ngủ ba trăm năm rồi...」

Thế giới này thật lạnh lùng. Ma cà rồng thở dài chán nản trước viễn cảnh đó.

「Bây giờ, ta sẽ truyền đạt cho ngươi những bí thuật của ta.」

Khi ma cà rồng đang giảng giải cho Kẻ Hồi Quy, tôi đứng gần họ. Lý do rất đơn giản.

Máu gốc của Thủy Tổ. Thứ máu đã được truyền tụng trong huyền thoại suốt nghìn năm qua. Thứ máu có thể giúp tôi có được khối tài sản khổng lồ... Thứ máu có thể cho tôi sống như hoàng gia đến hết đời. Dòng máu ấy giờ đã khắc lên Kẻ Hồi Quy. Một hình xăm còn quý giá hơn vàng.

Thế nhưng, tôi đã từ chối trở thành đồ đệ của ma cà rồng. Tôi thậm chí không thể mơ đến việc xin cô ta ban cho mình chút chân huyết. Rõ ràng cổ sẽ không cho tôi ngay từ đầu. 

Tôi đã đọc được ý nghĩ của cô ta và có vẻ cô chỉ sử dụng nó để giúp Kẻ Hồi Quy lĩnh hội huyết thuật, và tôi là nguyên nhân cho điều đó.

'Tsk. Ma cà rồng gì mà nghĩ quá lên. Nếu cô muốn tôi quy phục, tất cả những gì cô cần làm chỉ đơn giản là ban cho tôi chút máu nguyên bản và tôi sẽ mặc cho cô ta ra lệnh. Bắt tôi quỳ xuống hay liếm chân như một con chó thì tôi cũng chịu.'

Nói thế nhưng tôi vẫn còn một cơ hội. Ma cà rồng vẫn đang bối rối vì dòng chảy thời gian sau giấc ngủ dài. Rõ ràng, cô nàng vẫn đang cố thích nghi với thế giới hiện tại. 

Nếu vậy thì?

Có lẽ, chỉ cần đánh bóng vài lời nịnh nọt , tôi có thể đạt chút gì đó.

「Hửm...? Ngươi đứng đó làm gì? Chẳng phải ngươi đã nói mình không hứng thú sao?」

Tôi cố gắng chịu đựng ánh mắt sắc lạnh của cổ. Vì lý do nào đó, cô ta có vẻ không ưa gì tôi.

"Tôi là một quan chức của Nhà Nước Quân Sự, và Tantalus là nơi dùng để cải tạo và kỷ luật. Trách nhiệm của tôi là giám sát hành động của các học viên."

「Giám sát vì lợi ích của ta? Kẻ như ngươi muốn giám sát ta?」

"Trách nhiệm không phải lúc nào cũng tương xứng với năng lực, như cô thấy đấy. Dù tôi có tin tưởng cô đến đâu, tôi vẫn có nghĩa vụ phải theo dõi và quan sát những gì cô đang làm."

「Trách nhiệm và năng lực... Có lẽ đó là tinh thần hiệp sĩ của thời đại này. Nếu hắn nói vậy, thì cũng có thể hiểu được.」

Ma cà rồng dường như đã chấp nhận lời giải thích đầy tự tin và giả tạo của tôi.

Phù.

Ai mà ngờ việc tự nhận mình đến từ Nhà Nước lại hữu ích đến vậy?

Mặc dù vậy, ma cà rồng vẫn có đôi chút nghi ngại.

「Tuy nhiên, ta đang truyền dạy bí thuật cho đồ đệ. Những bí mật như vậy không phải nên được giảng dạy riêng tư sao?」

"cô đang nói về thời đại nào vậy? Ngày nay, một giáo viên có thể giảng dạy đến năm mươi học sinh cùng lúc. Các môn học từ chiến đấu, ma thuật cho đến chiến lược đều có giáo viên chuyên biệt. Học sinh tự chọn lớp học mà họ muốn tham gia và học cùng nhau trong một môi trường công khai."

「Không thể nào. Tên ngốc nào lại dễ dàng chia sẻ những bí mật quý giá như vậy chứ?」

"Nhà Nước Quân Sự làm. Họ thu thập và kiểm soát toàn bộ tri thức. Rồi phân loại và phân phối kiến thức đó cho người dân một cách gần như miễn phí."

Tri thức là sức mạnh—dù là kiếm thuật, ma thuật hay chiến lược. Ít nhất, đó chính là cách mọi thứ vận hành vào thời đại của ma cà rồng. Đó là lý do vì sao hệ thống sư đồ tồn tại. Bậc thầy hiển nhiên đứng trên đồ đệ, và đồ đệ phải làm việc như nô lệ cho sư phụ, mong rằng một ngày nào đó họ có thể lĩnh hội được một phần tri thức của người đi trước.

Thế nhưng, nghĩ đến thời điểm khi những bí mật ấy trở nên công khai với tất cả, ma cà rồng thậm chí không thể khép miệng lại vì quá ngạc nhiên.

「Không thể tin được.」

"Học sinh cũng có nhiều giáo viên khác nhau. Họ theo học tại các học viện tư và tham gia lớp học từ những trường hàng đầu do Nhà nước quản lý. Các giáo viên cũng không hề nghĩ xấu về điều đó. Đây là thời đại khai sáng. Tri thức không còn được truyền đạt một cách kín đáo nữa. Nó giờ đây phải chờ đợi sự đánh giá khách quan, sẵn sàng để toàn thế giới tiếp cận."

Ma cà rồng quay sang nhìn Kẻ Hồi Quy mong tìm kiếm sự xác nhận.

「Shei, có đúng như vậy không?」

"Đúng. Nhưng đây là điều duy nhất mà Nhà Nước Quân Sự làm tốt."

「Ra là vậy...」

Sau khi nhìn chằm chằm vào ma cà rồng, kẻ vẫn đang sững sờ trước sự thay đổi của thời thế, Kẻ Hồi Quy quay lại nhìn tôi với vẻ mặt bĩu môi.

"Cô không cần phải nghe lời tên đó. Hắn chỉ đang lo rằng chúng ta đang âm mưu chuyện gì đó thôi."

「Không, nếu thế giới đã chọn con đường của nó, thì ta cũng phải thích ứng theo. Kháng cự dòng chảy đó là vô nghĩa. Ta không nên ngăn cản hắn quan sát chúng ta.」

Sắc mặt Kẻ Hồi Quy trở nên khó chịu. Tôi chỉ nhếch miệng cười trêu chọc cô ấy một chút trước khi yên vị gần đó, sẵn sàng xem liệu mình có thể học được điều gì từ buổi huấn luyện này không.

Ma cà rồng tiếp tục bài giảng sau khi cho phép tôi ở lại theo dõi.

「…Vậy thì, máu về cơ bản chính là sự sống. Nó mang lại năng lượng khi chảy qua cơ thể và cho phép chúng ta phát huy sức mạnh. Nhiệm vụ của ngươi là ý thức được từng giọt máu trong cơ thể mình. Ngươi phải cảm nhận được từng mạch máu nhỏ chảy bao quanh cơ thể.」

Buổi học tiếp tục với giọng đều đều của ma cà rồng. Lẽ ra tôi đã ngủ gật rồi, nhưng khi thấy Kẻ Hồi Quy hoàn toàn tập trung vào lời nói của cổ, tôi lại nghĩ khác.

‘Cái này thì có ích gì? Nghe cứ như cô ta đang nói vu vơ vậy. Mình có nên thử tập trung không nhỉ?’

Tôi tập trung vào lời nói của Tyrkanzyaka và cả những suy nghĩ tạo nên lời nói đó.

「Có vô số sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể người. Việc thấu hiểu bản thân chính là bước đầu tiên để kiểm soát sức mạnh ấy. Hãy cảm nhận những dòng chảy nóng bỏng đang lan tỏa khắp cơ thể, sờ vào chúng bằng cả năm giác quan.」

‘Tôi là một kẻ đọc suy nghĩ. Không ai có thể tiếp thu lời người khác nói tốt hơn tôi cả. Ngay cả những giáo viên tệ nhất cũng có thể là nguồn tham khảo tốt cho tôi, bởi vì tôi hiểu được ý định đằng sau lời nói của họ. Tất cả những gì cần thiết là giáo viên đó phải thực sự am hiểu lĩnh vực của họ.’

Tôi nhắm mắt lại và tập trung. Tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim và mạch máu đang rung lên trong cơ thể.

‘Mình có thể cảm nhận được nó! Đây có phải là sức mạnh của huyết thuật không?’

「Máu giống như một dòng sông. Dòng sông có vẻ như chảy một cách duyên dáng, nhưng nước lại len lỏi vào cả những khe hở nhỏ nhất của đất. Lượng nước mà đất hấp thụ sẽ giúp đất trở nên ẩm và cuối cùng lại hòa vào đại dương. Điều ngươi cần cảm nhận không phải là dòng sông mà ai cũng có thể thấy. Mà là dòng máu len lỏi vào từng phần trong cơ thể ngươi. Ngươi cần phải hiểu được sức mạnh đó.」

‘Hoặc là không... Mặc dù học tập nhanh luôn là thế mạnh của tôi, nhưng những thứ như tài năng và sự phù hợp vẫn còn tồn tại. Không phải ai cũng có thể làm được mọi thứ họ đọc trong sách. Không có nghĩa là mình kém cỏi hay gì cả. Huyết thuật chỉ đơn giản là không phù hợp với tôi. Cũng may là tôi chưa học nó. Giỏi lắm thì cũng chỉ có thể ngăn máu ngừng chảy từ vết thương thôi.’

「Rào cản lớn nhất đối với huyết thuật chính là trái tim. Trái tim là thứ liên kết linh hồn con người với thế giới, nhưng trong điều kiện bình thường, nó vẫn vận chuyển máu mà không cần đến sự điều khiển có ý thức. Đó là lý do… chỉ có người chết mới có thể thực sự tinh thông huyết thuật.」

Kẻ Hồi Quy dường như vừa nhận ra điều gì đó.

"Vậy nên ma cà rồng mới bị coi là những xác chết biết đi.[note74293]"

「Đúng thế. Ma cà rồng học cách vận hành cơ thể hoàn toàn bằng huyết thuật. Để trở thành ma cà rồng, ngươi cần phải chết. Ngươi đã lựa chọn đúng khi từ chối lời đề nghị của ta. Trái tim đang đập trong lồng ngực ngươi chính là minh chứng cho sự tồn tại của ngươi, đồng thời cũng là yếu tố quan trọng để tiến xa hơn. Trái tim, rốt cuộc, là đặc quyền của người sống...」

Như thể đang hồi tưởng lại điều gì đó, ma cà rồng khẽ dừng lại giữa dòng suy nghĩ.

「Ta có hơi lơ đãng một chút. Quay lại vấn đề chính, để học huyết thuật, ngươi cần kiểm soát trái tim mình. Ngươi phải khiến nó ngừng đập trong chốc lát hoặc làm cho nó đập nhanh hơn. Ngươi hiểu chứ?」

“Hơi hơi. Cô đang bảo tôi kiểm soát nhịp tim sau khi kiểm soát được máu một chút, đúng không?”

「Ngươi học nhanh đấy. Nhớ kỹ, trái tim là gốc rễ sự tồn tại của ngươi. Nó vận chuyển máu, thanh lọc máu và hút năng lượng ma thuật từ chính bản chất của nó. Nó là cốt lõi của cơ thể, nên luôn…」

‘Vận chuyển máu, thanh lọc và hút ma lực…? Khoan đã. Hút ma lực?’

“Khoan đã, Thực tập sinh Tyrkanzyaka.”

Tôi đứng dậy. Ma cà rồng có vẻ khó chịu trước sự gián đoạn của tôi.

「…Có chuyện gì?」

“Xin lỗi, nhưng trái tim không phải là lõi ma thuật.”

Có lẽ vì cô ấy đến từ thời đại xa xưa.

“Hầu hết ma cà rồng biến trái tim thành lõi ma thuật của họ, nên cô có thể nghĩ đó là điều bình thường. Tuy nhiên, sử dụng trái tim thực sự cực kỳ kém hiệu quả và nguy hiểm. Ngoài ra, để sử dụng đúng cách trái tim làm lõi ma thuật, cô cần phải làm chậm nhịp thở của mình. Ngày nay, mọi người tạo ra lõi ma thuật của họ ở nơi khác.”

「…」

“Đó là cách mọi thứ từng diễn ra, nhưng kể từ cuộc cách mạng ma thuật bốn thế kỷ trước, mọi người đã ngừng hành động đó. Chúng ta đã tìm ra cách để rút ma lực ra mà không cần liên kết trực tiếp nó với một cơ quan trong cơ thể. Đây là bài học cơ bản nhất mà bạn học được ở trường cấp hai ngày nay, vì vậy sẽ rất hữu ích nếu có một số kiến thức về nó… Ồ, xin lỗi. Tôi có làm gián đoạn quá nhiều không? Cô có thể tiếp tục.”

‘Phù. Lại làm được một việc tốt nữa rồi. Với điều này, thiện cảm của cô ây với mình chắc chắn sẽ tăng lê—’

「Hắn ta có thực sự điên không vậy?」

Trái với niềm tin của tôi, Shei đang trừng mắt nhìn tôi.

‘Hả? Vấn đề gì sao? Tôi chỉ sửa một lỗi nhỏ thôi mà.’

「Ngươi nghĩ ta không biết điều đó sao? Tại sao ngươi lại ngắt lời người khác khi họ đang giải thích mà không đợi nghe hết mọi chuyện?」

Thật bực bội khi thấy Kẻ Hồi Quy hành động như thể cô ấy là người có văn hóa. Đương nhiên là bạn phải hỗ trợ người già cập nhật thông tin rồi. Dù sao thì ma cà rồng cũng lỗi thời quá mà. Tốt nhất là chúng ta nên giao tiếp với những người lớn tuổi một cách đúng đắn và có chuẩn mực hơn.

「…Dù sao thì.」

Cố gắng hết sức để phớt lờ tôi, ma cà rồng tiếp tục nói.

「Ngay cả khi tim ngừng đập, máu bên trong phải tiếp tục chảy. Máu đứng yên sẽ đọng lại và thối rữa. Máu đi qua cơ thể cuối cùng sẽ mất dần ma lực theo thời gian… Ý ta là, nếu trong trường hợp trái tim là lõi ma thuật. Hơn nữa, máu không tinh khiết sẽ tự thanh lọc ở tim, vì vậy điều bắt buộc là máu phải liên tục chảy để ngăn chặn sự ô nhiễm của cơ thể bên trong ngươi.」

“Chờ đã. Thực ra, việc thanh lọc không diễn ra ở tim. Nó là ở phổi.”

Có rất nhiều lỗ hổng trong kiến thức của cô ấy, có lẽ vì cô ấy quá cổ hủ.

Điều này chắc chắn sẽ gây ra vấn đề nếu người khác hiểu lời cổ nói theo nghĩa đen.

“Thực ra, những gì mọi người coi là máu không tinh khiết thực chất chỉ là máu thiếu oxy. Oxy được hít vào cơ thể chúng ta và đốt cháy năng lượng chúng ta có để giữ cho cơ thể chúng ta vận động. Quá trình này không phải là vấn đề tinh khiết, mà hãy coi nó giống như một ngọn lửa đang cháy hơn. Giống như một khúc gỗ đang cháy ngừng cháy khi bạn đậy nó bằng một tấm chăn, ngọn lửa của cơ thể ngừng cháy nếu bạn đóng đường dẫn đến phổi. Đó người ta gọi là chết.”

「Đ-Đợi đã, máu thực sự hoạt động như vậy sao? Mình chưa bao giờ biết điều đó…」

‘Tôi có thể hiểu tại sao ma cà rồng lại không biết, nhưng sao cô ta cũng không biết điều này? Bạn học điều này ở trường cấp hai. …Ồ, đợi đã. Cổ là trẻ mồ côi mà. Cổ không được học cấp hai. Lỗi tôi. Vậy thì chẳng phải mình là người có học thức nhất ở Tantalus ngay bây giờ sao?’

Ý nghĩ đó không khỏi khiến tôi cảm thấy tự hào một chút về bản thân.

“Dù sao thì, bây giờ cô đã biết. Cô có thể tiếp tục—AAAAAHHHHH!”

Một cơn gai ốc nổi lên khắp da tôi, cảnh báo tôi về nguy hiểm sắp xảy ra. Không chút do dự, tôi lập tức nhảy sang một bên. chỉ tích tắc trước khi móng guốc của con chiến mã màu máu tươi xóa sổ mặt đất nơi tôi vừa đứng.

Sàn bê tông vỡ tan như thủy tinh. Những mảnh đá văng tung tóe vào lưng tôi.

Con ngựa giẫm lên sàn một lần nữa, như thể nó thất vọng vì đã trượt. Mặt đất bê tông sụp xuống như cát mỗi khi móng guốc nó chạm vào. Tôi hét lên.

“Này! Tôi suýt chết đấy!”

「Đừng ầm ĩ như vậy!」

“Tôi không làm ầm ĩ! Bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ thành bánh tráng trước đòn tấn công đó!”

「Thật may là ngươi không phải là người bình thường.」

‘Nếu mình không thể đọc được suy nghĩ, cô đã là một kẻ giết người rồi! Giết người là án tử hình ở đây đấy, cô biết không?!’

「Đúng! Ta già rồi! Ta chưa bao giờ có thể hòa nhập với phần còn lại của thế giới! Thì sao?!」

“Hả? Khi nào tôi nói cô già vậy?”

「Là nó đấy! Thái độ của ngươi đấy! Ngươi đang nghĩ ta là một bà già cổ hủ nào đó!」

“Tôi chưa bao giờ nói điều đó!”

「Vậy ngươi thừa nhận mình đã nghĩ như vậy?」

‘Opps . Tôi bị bắt bài rồi.’

Có vẻ cô ấy như đã nhận ra rằng tôi đã nhận thức được sự nhận thức của cô ấy.

Máu sôi lên. Tôi cảm thấy một cảm xúc khó tả trào dâng từ trái tim ma cà rồng.

'Đ-Đợi đã. Cảm xúc mà tôi cảm nhận được bây giờ... có lẽ nào...?'

Tôi cẩn thận hỏi.

"C-Chẳng lẽ cô giậ—AAAAAHHHHH!"

– Psk.

Một quả cầu màu đỏ thẫm lao về phía tôi với tốc độ kinh hoàng. Tôi lăn lộn trên sàn để né tránh nó. Sau khi suýt soát tránh được, quả cầu phá tan nát sàn bê tông phía sau tôi.

「Ngươi nghĩ ngươi sẽ khác biệt sao? Ngươi chỉ may mắn khi sinh ra vào thời đại tốt đẹp như vậy thôi! Ta có nên biến ngươi thành ma cà rồng luôn không? Ngươi có muốn ta nhốt ngươi trong tủ trưng bày bất tử của ta mà không ai đến thăm trong suốt quãng đời còn lại của ngươi không?」

Các cuộc tấn công tiếp tục. Nhiều quả cầu màu đỏ thẫm được ném về phía tôi. Chúng không có ý định giết người. Cảm xúc gắn liền với chúng giống như một đứa trẻ ném đồ chơi  ra xung quanh khi giận dỗi.

Vấn đề là những thứ mà Tyrkanzyaka ném chắc chắn không phải là đồ chơi. Đồ chơi chỉ hơi đau nếu bạn bị ném trúng, nhưng những quả cầu màu đỏ thẫm này mang đến cái chết chắc chắn chỉ với một cú chạm.

'Mình thực sự chết mất. Phải thu hút sự chú ý của cô ta bằng cách nào đó, nhưng bằng cách nào?'

「Nếu ngươi thông minh như vậy, tại sao ngươi không tự mình dạy cô ta đi?!」

"Được thôi!"

Nghe thấy tiếng tôi hét lên, hàng loạt các cuộc tấn công tạm thời dừng lại. Nhẹ nhõm vì có thời gian nghỉ giữa hiệp, tôi nâng cơ thể mình lên rồi tiếp tục.

"Học viên Tyrkanzyaka. Tôi đã thấy tiềm năng xã hội tồn tại sâu bên trong cô."

「Đó có phải là lời trăn trối của ngươi không?」

'Mình sẽ thực sự chết nếu mình chùn bước ở đây.'

Tôi phớt lờ lời của ma cà rồng rồi tiếp tục giải thích.

"Điều thực sự quan trọng trong công cuộc tái hòa nhập xã hội là khát khao sống và hòa nhập với những người khác. Tôi thấy được ngọn lửa đó vẫn còn cháy trong cô. Đó chắc chắn là một lý tưởng phù hợp với dòng chảy của thời đại hiện tại."

'Trước hết là...'

Tôi nhổ ra những từ ngẫu nhiên mà tôi đã thoáng thấy từ tâm trí của ma cà rồng.

Hy vọng một trong số chúng sẽ làm cô ấy bình tĩnh lại.

「Hòa nhập với thời đại?」

Rất may, cô ấy đã bình tĩnh lại và bắt đầu lắng nghe cẩn thận hơn những lời của tôi.

"Vì vậy, hôm nay tôi đã đi đến một kết luận. Rằng tất cả các cô đều có tiềm năng tái hòa nhập trở lại với xã hội."

「...Và ngươi là ai mà phán xét điều đó?」

"Tất cả các bạn hiện đang bị giam giữ trong một cơ sở giáo dục, Tantalus này. Và các bạn đều là học viên, trong khi tôi là huấn luyện viên. Đích thân tôi sẽ dẫn đường chỉ lối cho mọi người trong cái xã hội thu nhỏ này."

Ma cà rồng có lẽ thậm chí còn không biết về phần tái giáo dục của cơ sở này. Tôi chỉ vào bản thân mình bằng ngón tay cái một cách đầy tự tin.

"Tôi sẽ dạy tất cả các bạn! Dạy tất cả các bạn cách đạt được ước mơ sống bình thường để có thể một lần nữa trở thành những thành viên được kính trọng của xã hội!"

'Vậy nên xin đừng giết tôi.'

Che giấu những suy nghĩ thật sựtrong lòng, tôi kết thúc bài phát biểu của mình.

「...Ha.」

Ma cà rồng hạ tay xuống. Hàng tá quả cầu màu đỏ thẫm đang lơ lửng giữa không trung, tất cả đều đồng loạt rơi xuống đất. Những quả cầu đã phá hủy sàn bê tông một cách dễ dàng, tan chảy trở lại thành máu và ngấm vào lòng đất.

'Phù. Mình sống rồi!'

Khi tôi còn đang đắm mình trong sự nhẹ nhõm, ma cà rồng lẩm bẩm một hơi.

「Ta đã tự hỏi ngươi sẽ luyên thuyên điều gì, nhưng đó chẳng qua chỉ là những lời nói ngươi sẽ không thể chịu trách nhiệm.」

'Sao cô biết?'

Một giọng nói chán nản bò ra từ bên trong quan tài.

Đó là giọng nói của người đã từ bỏ hy vọng nhiều lần. Loại hy vọng rằng lần này sẽ khác.

「Ta là ma cà rồng. Một kẻ săn mồi sống bằng máu người. Con người hoặc tránh ta vì sợ hãi hoặc muốn trở thành ta. Bất kể mong muốn của ta là gì, sự tồn tại của chúng ta không bao giờ có thể hòa hợp đúng cách. Một con sói không thể sống giữa bầy cừu, không phải sao?」

'Cách cô ta liên tục đưa ra những phép ẩn dụ thực sự khiến tôi nhớ đến những người già. Sói và cừu, hả? Vậy thì sao nếu cô ta là sói? Thời buổi này sói có còn mấy đâu.'

Nhưng cô ấy sẽ phát điên trở lại nếu tôi đề cập đến điều đó mất, vì vậy tôi quyết định đáp lại bằng một phép ẩn dụ của riêng mình.

"Tất nhiên rôì, chúng ta có thể."

「Đó là điều nói dễ hơn làm.」

"Tôi có nên cho cô xem bằng chứng không?"

「Cứ thử nếu ngươi muốn.」

Suy nghĩ của ma cà rồng khá là bi quan.

Đọc được suy nghĩ đó, tôi lấy chiếc chuông ra khỏi túi và rung nó.

Ngay lập tức, sau âm thanh đỏ vỡ quen thuộc, một thứ gì đó lao qua cửa sổ bếp ở tầng hai và chạy ra ngoài.

– Rầm!

Sau khi xé toạc những thanh thép của cửa sổ như kẹo, Azzy đáp xuống sàn và lao về phía tôi.

"Đây là một con sói có thể sống giữa đàn cừu."

Azzy trượt dài trước khi dừng lại bên cạnh tôi. Với một miệng đầy nước bọt, cô ấy nhìn tôi với sự mong đợi trong ánh mắt.

Tôi giơ tay ra và vuốt ve đầu cô ấy. Với một tiếng sủa hài lòng, Azzy nhắm mắt lại khi cô ấy tận hưởng sự vuốt ve của tôi.

"Chó đã từng là sói. Ngay cả những con chó được nuôi để xua đuổi sói khỏi gia súc cũng đã từng là sói từ rất lâu trước đây. Nhưng cừu không sợ chó. Chó cũng không ăn thịt cừu. Chà, chúng có thể gặm xương cừu mà người nông dân ném cho chúng thỉnh thoảng, nhưng đó là tất cả."

Cả động vật ăn thịt và con mồi đều có thể thay đổi. Quái thú đã được thuần hóa bởi con người. Chó, chẳng hạn, là một trường hợp mà cả một loài đã được thuần hóa.

Ma cà rồng bây giờ đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Có vẻ như cô ấy sẽ không trả lời trong một thời gian.

'Đến lúc rồi.'

"Gâu? Đồ ăn, ở đâu?"

"Chút nữa tôi sẽ cho cô. Giờ chúng ta vào bếp nhé."

"Gâu-gâu!"

"Cô không phải vừa ăn sáng sao? Và giờ đã lại muốn ăn rồi à? Cô có chắc mình không phải là Vua Lợn không?"

"Gâu! Không! Không phải lợn!"

Nghĩ lại thì chó khác heo chỗ nào nhỉ? Nhưng vì Azzy đã phản đối quá kịch liệt, tôi sẽ nhường cô ấy lần này.

"Đ-Được rồi, được rồi. Đừng cắn tôi!"

Tự nhiên rời khỏi hiện trường, tôi quay trở lại tòa nhà với Azzy, để lại ma cà rồng một mình với Shei.

「Tên khốn đó...」

Sau khi tôi đi đủ xa, tôi nghe thấy những suy nghĩ của Kẻ Hồi Quy ở rìa phạm vi.

「Hắn bỏ tôi lại một mình để đối phó với cô ta sau khi gây ra toàn bộ mớ hỗn độn này?!」

'Ồ, bị bắt quả tang rồi. Chạy thôi.'

"Azzy! Chạy!"

"Gâu!"

Tôi chạy nước rút về phía tòa nhà với Azzy theo sau.

Trong khi đó, chiếc quan tài đen vẫn yên vị trôi nổi.

Ghi chú

[Lên trên]
undead đấy
undead đấy
[Lên trên]
Từ giờ lời nói của tyr sẽ đc viết hoa còn suy nghĩ của tyr thì vừa viết hoa vừa in nghiêng
Từ giờ lời nói của tyr sẽ đc viết hoa còn suy nghĩ của tyr thì vừa viết hoa vừa in nghiêng
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Có mấy vấn đề tôi để ý, đầu tiên là đoạn 170 "tôi suýt đấy" thì cái này diễn đạt không rõ ràng thì phải.
Cái thứ 2 thì là đoạn độc thoại nội tâm của hồi quy giả với câu nói của vampire dùng cùng 1 dấu, khá khó nhận biết nên nếu được tôi mong là có thể đổi dấu, bôi đậm chữ hay gì đó để dễ nhận biết hơn, dù sao thì sau này vampire còn dùng độc thoại nội tâm nhiều, và nhiều lúc song song với lúc đang nói nên mong bạn để ý.
Cái cuối là máu gốc nhỉ, này không hẳn lỗi nhưng trước thấy bạn dùng chân tổ nên thiết nghĩ là nên đổi thành chân huyết, cơ mà truyện dùng khá nhiều từ máu trong arc này nên cũng khó nói là nó có hợp không, cảm ơn nhiều.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Thks bạn 🤩, để mình xem mình fix đc ko nhé
Xem thêm