Sau khi đã ăn xong rồi, tôi lại là người phải rửa chén. Thật sự là quá bất công.
Vua chó ăn hết phần lớn thức ăn của tôi, thế mà tôi vẫn phải một mình dọn dẹp đống chén đĩa này? Đây là cái thế giới quái quỷ gì vậy? Cái vùng đất khốn khổ nào thế này?
À phải rồi, tôi đang ở Nhà nước Quân sự. Tôi quên mất cái nơi chết tiệt này còn chẳng đáng để được gọi là một đất nước.
Trong khi Azzy nằm ườn trên đất, ngáp dài, tôi đã dọn dẹp xong khu bếp. Cô ta còn chẳng thèm để tâm trước công sức lao động của tôi. Ít nhất thì chén bát của cô ấy cũng khá sạch nhờ được cô ấy liếm hết.
[Vậy ra hắn đúng chỉ là con người. Ít nhất thì hắn vẫn cần ăn uống.]
Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy một suy nghĩ vang lên từ hành lang bên ngoài nhà bếp. Kẻ Hồi Quy ép người sát vào tường, lén nhìn vào trong. Tôi đọc được suy nghĩ của cổ với vẻ mặt nhăn nhó.
Gì cơ? Cô nghĩ tôi là kẻ khác người sao? Cô á?
Này, nếu người bình thường tập luyện đủ chăm chỉ, họ có thể dùng phép thuật, truyền năng lượng vào kiếm, hoặc cường hóa cơ thể.
Một số người còn có thể quan sát người khác thật chính xác, đoán được suy nghĩ của họ thông qua biểu cảm và cử chỉ. Dĩ nhiên, không thể nào giỏi bằng tôi được.
Nhưng dù có cố gắng thế nào đi nữa, con người cũng không thể quay ngược thời gian. Thật lố bịch khi chính cô lại nghi ngờ tính nhân văn của người khác.
[…Tại sao Azzy lại đi chơi với một tên đàn ông thô thiển như anh ta? Hay do họ đã ăn cùng nhau, đó chắc chắn là lý do cô ấy mở lòng với anh ta. Vậy mình cũng có thể…?」
“E hèm!”
Kẻ Hồi Quy hắng giọng, lộ diện và bước vào bếp. Cô ấy khóa ánh mắt vào Azzy, rồi với giọng cao hơn bình thường một chút, cô chào hỏi Vua Chó. Đúng là một cảnh tượng lạ lùng.
“C-Chào Azzy. Bữa ăn hợp khẩu vị cô chứ?”
“Gâu…”
Người ta thường nói sinh vật lười biếng nhất thế gian là một con chó khi được cho ăn no. Azzy chỉ đơn giản vẫy đuôi đáp lại, vẫn lười biếng nằm trên sàn khiến Kẻ Hồi Quy không khỏi hụt hẫng.
[Cô ấy…còn chẳng thèm phản ứng. Có phải do mình ăn mặc giống đàn ông không? Không thể nào, cô ấy vẫn thích anh ta kia mà. Rốt cuộc hắn ta đã làm gì…?]
‘Ném bóng. Hãy chơi ném bóng với cô ta! Cô cũng thấy rồi mà! Chơi ném bóng với cô ta trước khi ngồi đó và đoán mò về bí quyết của tôi đi. Thề với Đất Mẹ, tất cả những người nói rằng họ yêu chó thực ra chẳng hề muốn chịu trách nhiệm với những khía cạnh nhàm chán khi nuôi chó cả. Nếu cô muốn thân thiết với nó, hãy chơi cùng nó!’
Hây da.
‘Tôi không thể lờ cô ấy mãi được, vậy thì ít nhất cũng nên chào hỏi câu chứ nhỉ.’
Tôi quay lại từ bồn rửa và chào Kẻ Hồi Quy.
“Chào buổi sáng, Học viên Shei. Cô đã ăn sáng chưa?”
Nhận thấy vẫn còn ít súp trong nồi, tôi nghĩ nếu cô ấy chưa ăn, tốt nhất nên mời cô ấy một ít. Nếu không, trông sẽ giống như tôi đang chế giễu cô ấy mất.
Chỉ một lon đậu hầm thôi cũng đủ cho khẩu phần ăn một ngày của một gia đình bốn người rồi. Đáng tiếc là có một con lợn đã ăn gần hết, nên giờ chỉ còn một ít sót lại. Nghĩ đến việc phải chia sẻ số ít này…
Dù vậy, có lẽ nịnh nọt cô ta một chút cũng chẳng phải ý tồi. Thế là tôi mời Kẻ Hồi Quy một ít súp.
“Nếu chưa có gì bỏ bụng, cô có muốn thử món đặc sản đậu đóng hộp hầm của tôi không?”
“Không cần quan tâm đến tôi. Tôi tự lo được.”
“Gì cơ? Chỉ có căng tin mới có đồ ăn thôi mà. Cô lén mang lương thực từ đây đi à?”
“Tôi có cách riêng của mình.”
Không phí thêm lời nào, Kẻ Hồi Quy nhìn đống đậu bằng ánh mắt đầy chán ghét.
[Đậu hộp à… Mình sẽ không bao giờ động đến chúng nữa, trừ khi không còn cách nào khác. Mình đã tiêu thụ quá nhiều rồi. Ơn trời là mình đã có được Bàn Ăn Phong Phú, một thánh tích có khả năng cho ra một bữa ăn đầy đủ mỗi ngày. Dù chỉ hiệu quả với một người, mình vẫn có thể tự lo được.」
Sau khi đọc được suy nghĩ của cô ấy, tôi mới nhận ra kẻ đáng thương bị chế giễu ở đây chỉ có mình tôi mà thôi.
Cả sáng nay tôi vật lộn giành giật từng hạt đậu với một con chó, còn cô ta thì có thánh tích cho mình một bữa ăn thịnh soạn mỗi ngày.
Khốn kiếp.
Tôi có thể là một kẻ đọc được suy nghĩ, nhưng tâm trí con người đến giờ vẫn không khỏi khiến tôi mê mẩn. Về mặt kỹ thuật, tôi đáng lẽ phải ghét Azzy hơn, cô ta đã chủ động ăn trộm đồ ăn của tôi. Nhưng không hiểu sao, chỉ cần biết Kẻ Hồi Quy không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc lại khiến tôi khó chịu hơn cả. Mẹ kiếp, tôi mong cô ta sẽ đánh mất cái thánh tích kia rồi chết đói ở xó xỉnh nào đó.
Đây liệu có phải là sự ích kỷ của con người không?
Cái bát tôi đang rửa giờ đây trông thảm hại hơn bao giờ hết. Tất cả những gì tôi có chỉ là vài hạt đậu trong một cái bát bẩn thỉu. Trước khi ăn, tôi cảm thấy như cả thế giới nằm gọn trong lòng bàn tay. Giờ thì, tôi thấy mình chỉ như một hạt đậu.
“Anh rửa bát xong chưa? Xong rồi thì chuẩn bị đi.”
Trong lúc tôi đang thẫn thờ, Kẻ Hồi Quy thúc giục tôi chuẩn bị.
“Chuẩn bị làm gì?”
“Đương nhiên là đi gặp Tyrkanzyaka rồi. Chúng ta cần học huyết thuật.”
“Sao tôi phải học huyết thuật?”
Trước câu hỏi khó chịu của tôi, Kẻ Hồi Quy nhún vai.
“Vì Tyrkanzyaka nói thế?”
“Mẹ kiếp. Nếu không phải vì cô ta lớn tuổi đến thế, tôi đã…”
Sau khi ném cái bát đã rửa sạch sang một bên, tôi rũ nước khỏi tay. Kẻ Hồi Quy có vẻ tò mò về hành vi của tôi.
“Đó là cơ hội để có được sức mạnh mà không cần biến thành ma cà rồng. Cái đó cũng có lợi cho anh mà.”
“Thì sao? Học cái đó sẽ mất cả đời. Mà kể cả có học được, nó cũng chỉ là một phiên bản hạ cấp hơn so với khả năng tự nhiên của ma cà rồng thôi.”
Đó là một nghệ thuật mà Chân Tổ phải mất hàng thế kỷ mới làm chủ được sau khi bà ta trở nên bất tử. Đặc biệt, vì nó yêu cầu phải điều khiển máu của chính mình. Nếu làm sai, thứ chờ đợi bạn chỉ có thể là cái chết. Đó là một nghệ thuật dành cho những người có rất nhiều thời gian hoặc có nhiều mạng.
Như một Kẻ Hồi Quy nào đó, chẳng hạn.
Ngay từ đầu, mục tiêu của tôi luôn là sống sót, không phải trở nên mạnh hơn. Mạnh hơn cũng chẳng giúp ích gì cho tôi ở đây.
“Tôi còn chẳng muốn mạnh lên.”
Tôi lẩm bẩm mà không suy nghĩ, nhưng Kẻ Hồi Quy chắc hẳn đã nghe thấy.
[…Hắn ta có vẻ không nói dối. Mình cứ nghĩ lính của Nhà nước ai cũng đề cao sức mạnh hơn tất thảy thứ gì khác. Hắn ta bị làm sao vậy?]
Tôi bắt đầu thấy hối hận với cái mồm của mình rồi đấy, nhưng lời đã nói ra không bao giờ có thể rút lại. Kẻ Hồi Quy bắt đầu suy ngẫm khi theo dĩ tôi bước ra khỏi phòng.
[Mình chẳng biết gì về anh ta cả… Anh ta hành động quá yếu ớt và thô tục so với sức mạnh của bản thân, và anh ta còn có vẻ không thích quyền lực… Anh ta không đối xử với Azzy như một con người, nhưng vẫn đủ tốt để cô ấy thích lại…」
Sau một lúc suy nghĩ, Shei đi đến kết luận của riêng mình.
[Anh ta có thể là một quân nhân đã chống đối mệnh lệnh của Nhà nước. Bị đưa đến đây như một hình thức giáng chức. Anh ta ít nhất cũng là một sĩ quan. Nếu không, sức mạnh và thái độ của anh ta là không hợp lý.]
Thỉnh thoảng, một ý nghĩ lại xuất hiện mỗi khi tôi tương tác với Kẻ Hồi Quy. Người phụ nữ đó thực sự nên cảm ơn việc cô ta có nhiều mạng sống.
[Mình chưa bao giờ cố gắng thay đổi Nhà nước kể từ khi mình phá hủy đất nước này trong lần hồi quy thứ tám. Có lẽ anh ta là chìa khóa để thâm nhập sâu hơn vào Nhà nước và khám phá bất kỳ bí mật nào họ nắm giữ!」
‘Thôi bỏ đi. Nếu cô ta có thể tự mình phá hủy được một đất nước, thì cô ta sẽ ổn thôi. Quan trọng hơn, thực sự có thể phá hủy Nhà nước Quân sự ư? Mình có thể làm điều tương tự nếu mình tìm ra cách làm của cô ta không? Mình rất muốn thử phá hủy cái đất nước chết tiệt này dù chỉ một lần.’
Khi tôi định đào sâu hơn vào suy nghĩ của Kẻ Hồi Quy, một tiếng rên rỉ kỳ lạ vang lên làm tôi mất tập trung.
[Ưm…]
Tôi giật mình trước suy nghĩ bất ngờ đó và nhìn chằm chằm về hướng nó phát ra. Kẻ Hồi Quy nhìn tôi, bối rối trước hành động bất ngờ của tôi. Nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ về nó.
Cái suy nghĩ tôi vừa nghe thấy.
Đó không phải của Kẻ Hồi Quy, cũng không phải của Azzy. Đó là một ý thức mờ nhạt mà nếu không tập trung tôi có thể hoàn toàn bỏ qua.
‘Mình nghe nhầm à? Không, đâu đó quanh đây… chắc chắn phải có một người khác.’
“Gì vậy? Sao anh lại đứng đực ra thế?”
“Không, tôi chỉ… nghĩ có ai đó khác.”
“Ở đâu?”
Cái suy nghĩ mờ nhạt đó biến mất.
Nó chết rồi à? Hay là ngủ rồi?
Mặc dù vẫn còn băn khoăn, nhưng tôi không thể tìm ra nguồn gốc âm thanh khi không có những suy nghĩ để dẫn đường. Tuy nhiên, chuyện của ma cà rồng cần được giải quyết trước. Tôi gạt bỏ suy nghĩ không rõ đó ra khỏi đầu và cùng Kẻ Hồi Quy đi ra vườn.
Tantalus là một nơi tăm tối. Ngay cả những tia nắng mặt trời, đã đi hàng triệu kilomet để đến Trái Đất, cũng mờ đi trước cơn thịnh nộ không ngừng của Đất Mẹ. Vực thẳm… một cái hố không đáy. Một nơi thậm chí không có độ sâu xác định. Ánh sáng có thể xuyên qua những lỗ nhỏ nhất, nhưng không thể vượt qua độ sâu vô hạn.
Vì vậy, Tantalus cần tự cung cấp ánh sáng. Đáng ngạc nhiên thay, nhân loại đã có thể phát triển một phương pháp để tạo ra những mặt phẳng phát quang bằng mana. Họ có thể thay thế ân điển của Chúa bằng sự khéo léo của con người.
Trong sân của Tantalus, những ánh đèn pha sẽ bỏ qua những người về phía tòa nhà hình chữ L hay sân, và ánh sáng của chúng, dù yếu, vẫn chiếu đều khắp mọi nơi. Tuy nhiên, khoảnh khắc ai đó bước ra ngoài những khu vực an toàn này, những chiếc đèn pha công suất lớn kia sẽ đuổi theo họ một cách dữ dội.
Tantalus không có quân lính nào để bắt giữ những kẻ vượt ngục, dù sao thì ở đây cũng chả có nơi nào để mà trốn thoát, Nhà nước dường như muốn tước đi càng nhiều tự do của các tù nhân càng tốt. Như thể đang nhấn mạnh rằng đây sẽ là mồ chôn cuối cùng của họ.
“Tyrkanzyaka đâu rồi… Ồ.”
Vùng đất mà những chiếc đèn pha đáng lẽ phải kiểm soát. Tyrkanzyaka đang nghỉ ngơi ở đó.
Thực ra, tôi không chắc cô ta có đang nằm hay bay vì tất cả những gì tôi có thể nhận ra trong bóng tối chỉ là cái thập giá đỏ sẫm đáng sợ kia.
Ma cà rồng ghét ánh sáng chọn dừng chân ở một nơi chỉ toàn bóng tối. Bình thường, những chiếc đèn pha lẽ ra phải đuổi theo cô ta vì rời khỏi khu vực được chỉ định, nhưng chúng dường như không nhìn thấy cổ. Cứ như thể những chiếc đèn sợ hãi cái hào quang đáng sợ đó và đang cố gắng làm lơ cô ta.
“… Chúng ta sẽ đi đến đó đúng chứ?”
“Hiển nhiên.”
“Mấy ánh đèn pha có vẻ sáng quá nhỉ, chắc tôi nên đi…”
“Sao hả, anh muốn tôi cắt đôi ánh sáng không?”
Thôi bỏ đi, tôi thậm chí còn chẳng buồn nghĩ xem chuyện đó sẽ hoạt động ra sao. Tôi hơi ngần ngại, rồi bước về phía cỗ quan tài đang chờ đợi.
Khi chân tôi vừa chạm tới phần rìa được chiếu sáng, tôi nheo mắt, chờ đợi những tia sáng chói lòa sắp ập tới đôi mắt mỏng manh của mình.
Thế nhưng, lạ thay đèn không hề bật. Chúng cứ như làm lơ tôi, vẫn chiếu lung tung những chỗ gần đó.
Hả? Gì kỳ vậy?
[Ta đã chặn tầm nhì của chúng rồi.]
Một giọng nói âm u vang khắp không gian trống rỗng. Không cần giải thích, ai cũng biết đó là giọng ai. Tyrkanzyaka dùng bóng tối nâng mình lên, tiếp tục nói.
[Ta ghét ánh đèn, mấy thứ đó còn phiền hơn cả mặt trời nữa. Ta đoán hai ngươi cũng thấy vậy.]
Tôi gật đầu đông ý.
“Vâng. Người cứ làm theo ý người đi. Chúng tôi chỉ cần mờ mờ thôi là thấy rồi. Cứ để người quyết độ sáng đi, bọn tôi dễ chịu và linh hoạt mà.”
[…]
[Sao mình có cảm giác là đang bị xúc phạm thế nhi. Cứ như là đang bị đối xử như một bà già lẩm cẩm mắt mờ vậy…]
Nghe cô ta nghĩ thế, tôi cũng chẳng biết nói gì.
Sao cô ta lại nhạy cảm về chuyện đó thế? Ý tôi là, tôi đúng là nghĩ cô ta già lẩm cẩm, mắt cũng không tinh lắm thật, nhưng nãy giờ tôi đã rất lịch sự mà!
Ma cà rồng lườm tôi không nói gì, rồi tiếp tục.
[Dù sao thì, bài học này sẽ cực kỳ khắc nghiệt. Để điều khiển máu, ngươi cần mất máu. Các ngươi sẽ phải đánh cược mạng sống khi học.]
Những giọt máu bắt đầu rỉ ra từ kẽ hở của quan tài, như báo trước số phận của chúng tôi vậy.
[Liệu các ngươi vẫn muốn tiếp tục chứ? Muốn đối mặt với thử thách này không?]
Một lời đề nghị lạ lùng, giống như mấy chuyện ngụ ngôn hay kể bên lửa trại trong rừng ấy. Bài kiểm tra mà Chân Tổ đặt ra cho lũ người phàm ngu ngốc.
Không một chút do dự, Kẻ Hồi Quy gật đầu.
“Tôi sẵn sàng.”
Với một người đã chết đi sống lại mười ba lần, nỗi sợ đối mặt với Chân Tổ Ma cà rồng chẳng là gì cả. Ngay cả khi nhìn những cái bóng chập chờn và máu đang run rẩy, Kẻ Hồi Quy vẫn không chút biểu cảm. Điều này có vẻ khiến ma cà rồng hài lòng.
[Thằng bé này có gan đấy. Dạy nó chắc sẽ vui đây.]
Tiếp đến, ma cà rồng quay sang nhìn tôi.
[Còn ngươi thì sao?]
Hửm, tôi nên làm gì đây?
Tôi không thấy được vẻ mặt của ma cà rồng vì cô ta vẫn ở trong chiếc quan tài tối om. Bóng tối cô ta tụ lại quanh nó dày đặc đến nỗi, dù chỉ cách năm bước, tôi vẫn khó mà nhận ra được hình dáng.
Đa số người thường chẳng thể đoán được ý đồ của ma cà rồng khi không thấy mặt. Nhưng tôi thì đọc được suy nghĩ của cô ta.
[Một môn đệ phải làm mọi điều sư phụ bảo. MÌnh sẽ vắt kiệt nó bằng lao động khổ sai.]
Và ma cà rồng đang định làm tôi khốn khổ nhất có thể.
[Mình sẽ cho cái đầu láo xược của hắn biết thế nào là tôn trọng. Ngươi dám coi ta như mụ già khó tính, vậy ngươi sẽ thấy một mụ già khó tính xử lý học trò của mình ra sao.]
Ngay cả cách nghĩ của cô ta cũng cổ hủ kinh khủng. Cô ta chỉ muốn nhận tôi làm học trò để gây truyện với tôi thôi.
Nên gọi cô ta là trẻ con vì quá nhỏ mọn hay trưởng thành vì không nghiền nát tôi tại chỗ luôn nhỉ?
Tôi đã không định học huyết thuật rồi, và cái này chỉ càng củng cố ý kiến đó thêm nữa. Tôi lắc đầu.
“Tôi không có ý định học huyết thuật.”
[…Hả?]
Ma cà rồng sốc nặng. Cô ta có vẻ ngạc nhiên đến mức giọng cũng run rẩy khi tôi từ chối.
[Ngươi không muốn học ư…? Dù ta đã đề nghị sẽ dạy trực tiếp…?]
“Không muốn.”
[Trên đời này, số kẻ được ta nhận làm học trò chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đây là cơ hội hiếm có để học từ một người như ta. Ngươi thực sự không muốn học huyết thuật sao?]
Cô ta cứ hỏi đi hỏi lại với vẻ khó tin như vậy. Tôi thực sự không cần mà. Tôi đành gãi đầu giải thích.
“Nhân tiện thì, cái vụ sư phụ – đệ tử này bị dỡ bỏ rồi, còn trước cả khi Nhà Nước Quân sự được thành lập cơ. Hệ thống đó đã gây ra quá nhiều rắc rối.”
[Tại sao?]
“Tại sao ư? Vì có nhiều trường hợp đệ tử bị đối xử như nô lệ ấy. Họ tôn thờ sư phụ như vua chúa cả đời, chỉ để đổi lại được mấy cái võ công hay ma thuật vớ vẩn. Các vụ kiện tụng giữa sư phụ – đệ tử nhiều đến nỗi các nước phải cấm tiệt vì gây ra quá nhiều vấn đề. Mấy cái đó sau cùng chỉ là tập tục cũ rích bắt nguồn từ Đế chế Mien hơn nghìn năm trước rồi.”
Ma cà rồng gượng cười tỏ vẻ không tin. Lần này, với vẻ tức giận rõ rệt, cô ta lầm bầm một lời đe dọa.
[Đó là huyết thuật đấy. Cái nghệ thuật hùng mạnh với quyền năng đã sinh ra ta thành một kẻ bất tử này. Ngươi dám coi nó như một… trò vặt vãnh sao?]
“Không, không, tôi không nói về huyết thuật. Tôi chưa bao giờ nói huyết thuật lỗi thời. Tôi đang nói về cái vụ sư phụ – đệ tử ấy. Với lại…”
Tôi không chắc có nên nói tiếp không, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Tôi không muốn tự mình đeo một cái dây xích chỉ để làm cô ta hài lòng.
Có lẽ nếu cái dây xích có một cái vòng cổ vàng sáng chói, tôi sẽ đeo thử xem, nhưng một cái vòng cổ rách nát làm từ ngàn năm trước thì chẳng đáng chút nào.
Tôi quyết định nói thẳng.
“Huyết thuật không phải rác rưởi… nhưng mà, nó hơi lỗi thời rồi, đúng không?”
– Rầm.
Chấn động làm Tantalus rung lắc có lẽ không phải chỉ là tưởng tượng của tôi. Máu sôi lên. Cơn thịnh nộ của ma cà rồng bắt đầu hiện ra rõ ràng. Tôi bị cám dỗ muốn quỳ sụp xuống, cầu xin cô ta chấp nhận tôi làm đệ tử. Chỉ để thoát khỏi áp lực này.
Nhưng nếu thế, tương lai của tôi chỉ là những buổi huấn luyện không ngừng nghỉ. Chỉ chăm chăm săn sóc một bà cụ ma cà rồng mà không có lấy một phút rảnh rỗi.
Thực ra, lối sống đó không quá khác biệt so với tình hình tôi đang gặp. Vấn đề lớn hơn là cô ta sẽ liên tục ‘thử thách’ tôi trong quá trình giảng dạy.
Nếu tôi để lộ ra mình yếu đuối đến mức nào qua buổi huấn luyện… hình ảnh thổi phồng của tôi sẽ xì hơi, xẹp lép. Cái hình ảnh tôi đã dựng lên bằng sự ngông cuồng giả tạo sẽ biến mất.
Nó sẽ tiết lộ rằng tôi chỉ là một người bình thường.
Dù đó là sự thật, nhưng là một sự thật tôi không bao giờ có thể tiết lộ. Để ngăn chặn cái chết đã được tiên tri trong ký ức của Kẻ Hồi Quy, tôi cần có quyền lực.
Ngay cả khi điều đó có nghĩa là mạo hiểm mạng sống.
[Ồ hô.]
Dù thích hay không, ma cà rồng đều là những sinh vật cổ xưa. Tất nhiên, người già nói họ không thích bị đối xử như người già, nhưng bạn cũng không thể nói chuyện với họ như nói chuyện với bạn bè được. May mắn thay, sự trưởng thành của cô ta phù hợp với tuổi tác, nên dù có hơi tức giận chút, cô ta cũng sẽ không vung kiếm vô cớ, không như một người nào đó tôi biết.
Tôi nói thêm.
“Ý tôi là, đó là một nghệ thuật tuyệt vời với người, người đã luyện tập nó hơn nghìn năm. Nhưng bản thân kỹ thuật đó cũng đã nghìn năm tuổi rồi.”
[Vậy… ngươi lại tiếp tục chế giễu ta—]
“Không, không, tôi không chỉ trích người. Tôi chỉ muốn nói rằng nó khá lỗi thời trong thời đại hiện nay thôi.”
[Khoan đã… Ngươi đang nói huyết thuật là rác rưởi sao?]
– Răng Rắc.
Cái gì đó vừa nuốt chửng không gian phía trên vai tôi. Tôi từ từ quay đầu nhìn lại.
Con ngựa màu máu đang phì hơi từ lỗ mũi, lườm tôi. Tôi không chắc nó đang nhai gì, nhưng tôi khá chắc mình biết nó muốn nhai gì. Con ngựa màu máu lườm nguýt, rồi nhổ nước bọt xuống nền bê tông.
Xìii-.
Nền bê tông nơi nước bọt của nó rơi xuống bắt đầu tan chảy.
‘Ôi, thì ralà vậy. Mình đọc được suy nghĩ của một linh thú rồi à…’
[Mặc kệ hắn, Ralion.]
Híii~
Móng guốc của con ngựa làm rung chuyển nền đất. Những cái móng guốc đỏ in rõ vào bê tông, gần như một lá thư được đóng dấu bằng mực.
‘Hm. Cái này có vẻ quá sức mình rồi. Có lẽ mình đã chọn sai chăng?’
[Được rồi. Vậy thì ngươi cứ đứng đó mà quan sát. Đừng nghĩ ngươi có thể đổi ý nếu sau này hối hận.]
‘Nếu mình nói mình không muốn xem, liệu cô ta có thực sự giết mình không? Thôi, thế này thì nên chấp nhận thôi.’
Ma cà rồng giận dỗi rời mắt khỏi tôi và nhìn lại Kẻ Hồi Quy. Chiếc quan tài lớn trượt nhẹ nhàng trên mặt đất, dừng lại ngay trước mặt Shei.
[Chàng trai. Ngươi tên là gì?]
“Tên tôi là Shei.”
[Được rồi, Shei. Ngươi sẽ theo lời dạy của ta chứ? Quá trình có thể đau đớn, nhưng kết quả cuối cùng sẽ huy hoàng. Ta sẽ dạy ngươi hết sức, vậy ngươi có nghi ngờ gì về mong muốn học hỏi của mình không?]
Kẻ Hồi Quy thậm chí còn không nghĩ lại. Dù có chết, cô ta cũng có thể thử lại. Cô ta nhún vai rồi trả lời.
“Tất nhiên, tôi sẽ thề. Tuy nhiên…”
Kẻ Hồi Quy thêm vào vài điều kiện.
“Tôi đã học được nhiều thứ từ mọi nơi, nên tôi không thể là người kế thừa thuần túy như cô mong muốn.”
[Không sao. Chỉ cần thề một điều thôi.]
“Nếu là điều tôi có thể làm, chắc chắn rồi. Đó là gì?”
Những giọt máu sủi bọt trong không khí. Quả cầu sưng phồng biến thành hình một bàn tay chỉ thẳng vào tôi.
[Là ngươi sẽ nghiền nát cái tên ranh con hỗn xược đó!]
Kẻ Hồi Quy nhếch mép cười.
“Tôi đã định làm vậy rồi.”
‘Hả? Mình ư? Sao tự nhiên lại thế?’
Tôi chớp mắt trước sự thật rằng mình vừa trở thành kẻ thù chung của hai người phụ nữ, chỉ có thể chôn chân đứng nhìn khi hai kẻ này kết đông minh.


3 Bình luận