Omniscient First-Person’s...
gosogdolu; 고속도루
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Trọn bộ

Chương 9: Quên một điều khó hơn học thêm một điều

2 Bình luận - Độ dài: 2,837 từ - Cập nhật:

Dưới đáy vực sâu, nơi mà không một tia sáng mặt trời nào có thể chiếu tới.

Nơi sâu thẳm nhất, bị nguyền rủa bởi chính Mẹ Đất.

Trong vùng đất chỉ toàn là bóng tối này, cách duy nhất để phân biệt giữa ngày và đêm là  dựa vào tiếng đồng hồ reo. Thay vì được ôm ấp bởi những tia nắng ấm áp mỗi buổi sớm, âm thanh chói tai của báo thức sẽ buộc ta phải thức dậy.

Thay vì bầu trời xanh thẳm, nơi những đám mây trôi bồng bềnh như những con tàu trên biển với ánh nắng dịu dàng và làn gió mát mẻ mà mọi người trên mặt đất đều có thể tận hưởng.

Thứ duy nhất mà vực sâu có là những tòa nhà góc cạnh—không hoàn toàn vuông vức—được bao quanh bởi đống đổ nát và được trang trí bằng ánh sáng nhân tạo; một nỗ lực thảm hại để tái hiện ánh sáng mặt trời.

Mọi thứ xuất phát từ thiên nhiên đều mang lại sự thư thái, trong khi những tạo vật nhân tạo lại khiến con người không khỏi khó chịu. Những vật phẩm do con người tạo ra hệt như chất thải của cơ thể—giữ lại những gì tốt nhất và loại bỏ những gì bị cho là ghê tởm. Có lẽ đó chính là lý do chúng ta sống giữa tập thể và tránh xa cảnh quan nhân tạo.

“…Đậu má. Không có cách nào khiến cái chuông im đi được sao?”

Xoa bóp bờ vai cứng đờ của mình, tôi lồm cồm bò dậy khỏi giường. Cơ thể bị Vua Chó bóc lột suốt hai ngày qua kêu gào phản đối việc phải dậy. Nhưng nếu để cái âm thanh kinh khủng ấy tiếp tục, nó chắc chắn sẽ ăn mòn chút sức lực ít ỏi còn sót lại trong tôi. Loại tiếng động ấy thực sự làm tổn hại đến cơ thể.

Mọi đồng hồ báo thức do Nhà nước Quân sự thiết kế đều phải được gắn vào tường. Điều này đảm bảo rằng một người phải rời khỏi giường để tắt nó đi.

Quả là phù hợp với một quốc gia không dung thứ cho sự lười biếng.

Tôi loạng choạng bước tới lấy một chiếc ghế, trèo lên trên để với tới các bánh răng của đồng hồ báo thức rồi nhập đúng tổ hợp.

Một lần xoay ngược chiều kim đồng hồ, bốn lần xoay thuận chiều kim đồng hồ, và hai lần xoay ngược.

Với một tiếng kêu nhỏ như tiếng dế, âm thanh dần trở nên yếu ớt. Tôi cũng chẳng có ý định quay lại giấc ngủ sau cuộc vật lộn vừa rồi, thế là tôi bắt đầu chuẩn bị quần áo rồi đi quanhi phòng.

Cái chuông báo thức chết tiệt này hiệu quả quá đấy. Lũ khốn kiếp.

Căn phòng nhỏ, nhưng có đủ mọi thứ tôi cần. Nói một cách đẹp đẽ thì nó được thiết kế vì hiệu suất tối ưu. Nhưng thực tế thì, họ nhồi nhét quá nhiều thứ vào một không gian bé như lỗ mũi. Tôi có thể với tay trái tới cái tủ quần áo, còn tay phải thì chạm được vào bồn rửa ở phía bên kia. Nước máy có thể dùng để uống hoặc rửa ráy, nhưng lượng nước được cấp mỗi ngày không bao giờ đủ cho cả hai việc.

Tuy nhiên, căn phòng bên cạnh vẫn còn trống. Các phòng khác hẳn cũng có nước mỗi ngày. Tôi uống một ngụm nước từ vòi; tôi dự định sẽ dùng các phòng khác để tắm. Một căn phòng nhỏ hẹp chưa đầy một sải tay. Tantalus vốn được thiết kế cho công nhân và tù nhân, nên nó vừa chật chội vừa thiếu không gian. Những bức tường bê tông kiên cố chỉ làm mọi thứ tệ hơn.

May mắn thay, cuộc vượt ngục quy mô lớn đã giúp số phòng trống tăng lên đáng kể.

“Hãy phá tường ra rồi nối hai phòng lại.”

Điều kiện để có một nơi ở tuyệt vời là gì?

Câu trả lời rất đơn giản.

Một nơi có đủ tài nguyên, rộng rãi và không có quá đông người.

Lý do những căn nhà lớn lại đắt đỏ là bởi những khu dân cư đó có mật độ dân số thấp.

Ngạc nhiên thay, Tantalus hiện tại… lại đáp ứng tất cả điều kiện của một nơi đáng sống.

“Hahaha!”

‘Mình sẽ đập bỏ những bức tường khó chịu đó và sống như một vị vua với năm căn phòng nối liền. Gấp năm lần lượng nước thông thường. Với điều đó, mình có thể tắm mỗi ngày. Thực tế thì, mình có thể đến thẳng bể chứa nước rồi ngâm mình luôn trong đó. Một lối sống xứng đáng với bậc đế vương!’

Tôi nở một nụ cười đầy xảo quyệt khi rời khỏi phòng. Tôi đóng sầm cánh cửa không khóa của mình lại, chìm đắm trong kế hoạch kiến tạo cuộc sống hạnh phúc của bản thân.

“Gâu gâu!”

Sau đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cuối hành lang.

…Sao thứ này lại ở đây?

Azzy lao nhanh qua hành lang rồi bắt đầu đánh hơi tôi, chạy vòng quanh như thể muốn xác nhận danh tính của tôi. Cảm giác như cô ta đang chuẩn bị săn mồi vậy. Sợ hãi, tôi lấy hết sức bình sinh mà lắc đầu.

“A-Azzy! Không, tôi không thể. Làm ơn. Nếu cứ thế này—”

“Woof! Tôi đói!”

Nghe xong câu đó, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Mấy tên điên rồ của Nhà nước… Bộ đây là kho thực phẩm hahay sao?”

Muốn sống thì phải ăn. Phải tiêu thụ thức ăn, tiêu hóa trong dạ dày rồi chuyển hóa thành calo cần thiết để duy trì sự sống. Đó là quy luật của tự nhiên, hiển nhiên đến mức chẳng cần phải giải thích.

Và Nhà nước, với sự tính toán triệt để, đã sẵn sàng thao túng cả quy luật ấy.

Tantalus, cơ sở giáo dục tâm thần, không phải là nơi để giữ con người sống sót. Nó được tạo ra để giết họ.

Nơi đây giam giữ những kẻ mà Nhà nước không thể xử tử hoặc cần quá nhiều tài nguyên để hành quyết. Tantalus là nơi họ vứt bỏ những người mà họ coi là phiền phức, khó xử lý.

Và cách đơn giản nhất để làm suy yếu con người trong một môi trường cô lập là phương pháp mà các chiến lược gia quân sự thường sử dụng trong chiến tranh.

“Chết tiệt. Thức ăn đóng hộp sắp hết rồi…”

Vẫn còn một ít thức ăn. Dĩ nhiên, một số tù nhân như Tyrkanzyaka sẽ không chết đói ngay cả khi bị cắt giảm khẩu phần ăn—và cũng chỉ có loại tù nhân như vậy mới sống sót, nhưng đó đương nhiên là điều Nhà nước không mong muốn.

“Dù vậy, một nhà tù to như thế này mà kho thực phẩm chỉ có một mét vuông? Thật đáng ghê tởm khi họ có thể làm những chuyện như thế này một cách công khai.”

Họ cũng đảm bảo rằng không ai có thể tích trữ thực phẩm. Việc này nhằm gieo rắc sợ hãi và bắt tù nhân phải phục tùng, khiến họ phải chờ từng ngày để được nhận tiếp tế từ bên trên. Bằng cách này, tù nhân sẽ tranh giành nhau để có thêm tài nguyên.

“Có lẽ họ chỉ cung cấp mức tối thiểu để không ai chết đói. Muốn có thêm thì phải tranh cướp lẫn nhau.”

Tuy nhiên, như tôi đã nói, Tantalus hiện tại chỉ còn ít người nhưng lại có thừa tài nguyên.

Dù kho thực phẩm quá nhỏ so với quy mô của nhà tù, nhưng ở đây hiện chỉ có bốn cư dân, bao gồm cả tôi.

Ma cà rồng thì không cần ăn, còn chó có thể ăn đồ thừa của tôi. Tôi chỉ cần lo cho Kẻ Hồi Quy và bản thân mình.

Lượng thức ăn này là quá đủ cho hai người. Nhất là khi đây là vực thẳm, không có sâu bọ hay nấm mốc làm hỏng thực phẩm, nên tôi chẳng cần lo gì về việc thức ăn sẽ bị hư hỏng.

“Tsk. Xin lỗi, Azzy. Có vẻ cô sẽ phải vào chế độ ăn kiêng rồi.”

“Gâu! Gâu?! Ẳng! Ẳng!”

Thôi nào đừng sủa. Đây không còn cách nào khác, con người được ưu tiên hơn chó mà.

Ba lon thịt, hai mươi ba lon đậu, một ít tinh bột và bột mì… Những bữa ăn sẽ rất nhàm chán, nhưng vẫn đủ để sống qua ngày. Họ cũng có thể gửi đồ tiếp tế xuống. Nói chung thì, tôi có đủ thứ để ăn rồi.

“Hôm nay mình sẽ cần gặp ma cà rồng, phải ăn một bữa thật no mới được.”

Ngày đầu tiên, tôi đã ăn bất cứ thứ gì mình muốn. Nhưng vì sẽ phải ở lại đây một thời gian nên từ bây giờ tôi cần xây dựng chế độ ăn uống hiệu quả.

‘Nấu chút đồ ăn vậy.’

Tôi mở một lon đậu nén rồi xúc ra nồi.

“Azzy, cô thích đậu chứ?”

“Gâu! Đậu ngon!”

“Có gì mà cô không thích không vậy?”

Tôi mở vòi nước, nước liền chảy ra ào ào. Tuy bếp chỉ có một ngọn lửa, nhưng bồn rửa vẫn hoạt động tốt. Tôi thêm nước vào số đậu khô và ngâm chúng. Đám đậu bắt đầu hút nước và phình ra trong tích tắc.

Trong quá trình sản xuất, đậu đã được nấu cùng rau củ. Nếu chỉ ngâm và đun sôi, chúng sẽ trở thành món đậu hầm tương đối ngon, nhưng tôi muốn nhiều hơn thế.

Tôi trộn bột mì, cán mỏng, rồi úp bát lên trên để bột nghỉ, sau đó tiếp tục chế biến món đậu.

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Azzy chạy lăng xăng quanh nồi, háo hức nhìn những hạt đậu đang nở ra. Tôi không ngờ chúng lại nở ra nhiều đến thế từ một cái lon nhỏ như vậy. Sự thay đổi kích thước này chẳng khác gì đã trồng rồi thu hoạch một mớ đậu chỉ từ một ca hạt giống vậy.

"Gâu! Nó lớn hơn rồi! Thêm đồ ăn ngon nữa!"

Nhà nước có thể thất bại trong nhiều thứ, nhưng họ rất giỏi trong việc làm khẩu phần ăn. Họ có thể nén lượng đậu đủ ăn trong vài ngày vào những chiếc lon bé xíu này. Điều này chỉ khả thi vì họ luôn tập trung vào chiến tranh. Gia vị là một món xa xỉ. Tất nhiên, nhà tù thì chẳng có gì ngoài muối và bắp cải khô. Thậm chí, Nhà nước đã từng cân nhắc loại bỏ bắp cải khỏi các nhà tù bởi vì tỷ lệ thể tích trên calo của nó không thực sự đảm bảo. 

Tôi rửa sạch bắp cải rồi đặt xuống. Azzy nhăn mặt khi thấy rau.  

"Không ăn rau đâu!"  

"Tôi còn chẳng định cho cô ăn đâu. Đừng lo."  

‘Được rồi, bắt đầu nấu thôi.’ Tôi nêm muối vào đậu rồi bỏ bắp cải vào nồi, đun sôi. Trong lúc hầm, tôi cho phần bột nhào từ lúc trước vào lò nướng trên bếp. Khi món hầm sôi, tôi bắt đầu thêm tinh bột vào. Rau củ và nước dần biến thành một thứ gì đó trông ngon lành hơn. Giờ thì chỉ cần chờ món ăn hoàn tất.  

Trong lúc tôi nhìn nồi hầm sôi lục bục, tôi nghe thấy tiếng động không yên cạnh mình. Azzy, người còn thiếu kiên nhẫn hơn tôi gấp nhiều lần, đang tự đuổi theo cái đuôi của mình. Cô ta quậy tung cả bụi và lông lên khắp nơi. Tôi cau mày rồi mắng Azzy.  

"Này, này. Cô làm lông bay tứ tung rồi đấy. Ra ngoài mà làm thế đi."

"Đói! Đói!"

"Cô muốn chúng ta ăn đống lông của cô thay vì thức ăn à."  

Cô ta mang hình dạng con người, nên chỉ có tóc trên đầu và đuôi thôi. Vậy thì đống lông này từ đâu ra chứ? Azzy ngừng lại một giây, rồi lại nghịch ngợm vì chán. Cô ta sắp sửa dúi mặt vào nồi, không cưỡng lại được mùi thơm ngào ngạt.  

"Đợi đã!"  

"Thức ăn, thức ăn, thức ăn!"  

Trời ạ. Cô ta đang nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc rồi đấy. Nếu tôi chần chừ thêm chút nữa, chắc tôi sẽ là người bị ăn mất. Tôi vội vã lấy muôi khuấy nồi hầm. Phần cặn đậu và bắp cải dồn lại ở giữa nồi. Đó là những phần vụn còn sót lại trong quá trình sản xuất đậu đóng hộp. Tôi múc phần cặn ra rồi đổ vào chiếc lon rỗng cho Azzy. Sau đó, tôi lấy chiếc chuông từ túi ra và rung nó.  

– Leng keng, leng keng.  

"Gâu! gâu!"  

Azzy có vẻ đã hiểu ý nghĩa của chuông. Đôi mắt cô ta sáng rực lên vì háo hức. Tôi có thể thấy môi cô ta đã dính đầy nước miếng. Tôi đặt chiếc lon đựng thức ăn xuống dưới đất ngay trước mặt cô ta.  

"Đây. Ăn đi."  

Ngay lập tức, Azzy cúi xuống và há miệng nhai ngon lành. Nhìn cô ta ăn với một nụ cười nhẹ, tôi gật đầu cảm thán.

‘Haa, tôi yêu chó. Chúng có thể ăn tất cả những thứ con người không muốn ăn.’  

Hài lòng, tôi khe khẽ ngâm nga một giai điệu trong lúc hoàn thành nốt món hầm. Nước súp có vị hơi ngọt. Lớp tinh bột bám vào lưỡi, mang lại cảm giác thỏa mãn ngay cả trước khi tôi nuốt xuống.  

Giờ thì đến lúc ăn rồi. Tôi lau bàn đầy lông rồi đặt nồi lên trên. Tôi cũng lấy phần bánh gần-chín từ lò nướng ra. Chỉ là đậu đóng hộp và chút bột mì, nhưng cũng tạo thành một bữa ăn ra trò. Có lẽ tôi nên vào tâm thế một chút. Tôi ngồi thẳng lưng, nhắm mắt lại và dâng lời cầu nguyện lên Mẹ Đất.  

"Xin cảm ơn Người đã ban cho con thức ăn mỗi ngày, và cầu mong Người luôn dõi theo con ngay cả trong vùng đất tồi tàn này. Bây giờ, hãy cùng thưởng thức nào."  

"Gâu."  

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một con chó ngồi ngay ngắn trên bàn ăn.  

Cái quái gì vậy.  

"Này, Azzy! Xuống ngay! Cô làm gì trên bàn vậy hả?"  

"Gâu! Thức ăn!"  

Cô ta đòi ăn thêm, vừa chìa bàn chân ra. Tôi chẳng phải đã đưa cô ta phần của mình rồi sao? Tôi liếc xuống đất và thấy cô ta đã ăn hết sạch. Đồ chó ích kỷ này ăn xong phần mình rồi còn dám thèm thuồng nhìn sang phần của tôi nữa.  

Thở dài. Thói quen xấu luôn kéo dài mãi. Giờ cô ta nghĩ rằng mình còn cao hơn con người nữa. Tôi nghiêm giọng nhắc nhở.  

"Xuống đi, lúc tôi còn đang tử tế. Đây là bàn ăn của con người."  

"Gâu."  

– Rầm!  

Bàn chân của cô ta đập mạnh xuống bàn, làm mọi thứ trên bàn bay lên khoảng ba cm. Tôi có thể thấy những hạt đậu đã nấu tận hưởng khoảnh khắc lơ lửng trong không trung.  

– Cạch, cạch.  

Nồi và dao dĩa rơi lộn xộn, tạo thành một bản nhạc độc đáo của riêng chúng. Như một buổi hòa nhạc, ngoại trừ việc chỉ có sự tham gia của nhạc cụ loại gõ.  

Phía sau đó, một con chó đang liếm môi, nhìn tôi chằm chằm.  

Bàn tay tôi run rẩy khi nhặt chiếc lon từ dưới đất lên. Nó đã sạch đến mức trông như vừa từ dây chuyền sản xuất ra vậy.  

Dùng nó làm bát, tôi rót vào một phần đậu với súp đầy đủ.  

Sau khi rung chuông một lần nữa, tôi đẩy chiếc lon về phía cô ta.  

Azzy lập tức dúi mặt vào lon và ngấu nghiến thức ăn.  

"Gâu! Ngon quá! Đậu thật tuyệt!"  

"Hừm. Lần này là lần cuối cùng đấy. Đừng mong có thêm lần sau."  

Chó thật là loài động vật tồi tệ. Chúng ăn đồ ăn của con người, sống bám vào con người như những vật ký sinh ngốc nghếch, đầy lông lá. Cô ta nghĩ mình cao hơn con người sao? Tôi sẽ cho cô ta thấy.  

Dù có là Vua Chó thì cô ta cũng vẫn chỉ là một con chó. Một ngày nào đó, ở đâu đó, khi tôi huấn luyện được cô ta, tôi sẽ khiến cô ta không dám vượt quá giới hạn nữa.  

Tôi sẽ chứng minh vì sao con người ở trên đỉnh chuỗi thức ăn.  

…Trời ạ, đậu này ăn nhạt thật.  

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

TRANS
khổ vẫn hoàn khổ
Xem thêm