Tất cả mỹ nhân trong lớp...
よこづなパンダ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1: Dù đã thu hẹp khoảng cách ở lễ hội văn hóa, nhưng tôi vẫn…

Chương 06: Quá khứ của Kijou

10 Bình luận - Độ dài: 1,678 từ - Cập nhật:

Kết quả bỏ phiếu đã được quyết định: tiết mục của lớp chúng tôi tại lễ hội văn hóa sẽ là ngôi nhà ma ám.

Cuối cùng, do nhiều tình huống xảy ra sau đó, tôi đã phải tham gia vào việc kiểm phiếu cùng với Kijou, đích thân lật từng lá phiếu rồi ghi lại bằng dấu “+”. Chính vì thế nên tôi biết rõ rằng kết quả này hoàn toàn không có bất kỳ gian lận nào.

Tuy nhiên, cũng có một số bạn học tỏ vẻ không hài lòng với kết quả này.

Dù đã thông qua hình thức biểu quyết đa số, nhưng đây chỉ là kết quả do số lượng phiếu bầu bị phân tán trong các ý tưởng liên quan đến đồ ăn. Vì vậy, đối với những người muốn tổ chức gian hàng thực phẩm, đây là một kết quả khó có thể chấp nhận được.

Ngôi nhà ma ám có nhược điểm là mất rất nhiều công sức để chuẩn bị nhưng lại khó mang lại lợi nhuận. Không cần phải làm thủ tục rườm rà với phòng y tế vì lý do vệ sinh an toàn thực phẩm là một lợi thế, nhưng đó chỉ là đối với đại diện lớp mà thôi. Mặc dù lễ hội văn hóa không nhằm mục đích lợi nhuận, nhưng phần lớn mọi người vẫn muốn tăng doanh thu được chút nào hay chút nấy để có thể tổ chức buổi tiệc liên hoan hoành tráng hơn. Suy cho cùng, học sinh cũng là như vậy mà.

— Mặc dù đã là bạn học với nhau, nhưng tôi vẫn không khỏi quan sát cả lớp dưới một góc nhìn lạnh lùng của người ngoài cuộc. 

Hôm nay, sau giờ học, trong khi các bạn khác bận rộn với các hoạt động câu lạc bộ, tôi – một thành viên của câu lạc bộ về nhà – đã ở lại lớp để tham gia làm đạo cụ. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi bắt đầu giai đoạn chuẩn bị. Dù vẫn lúc này vẫn còn thưa thớt, nhưng những học sinh rảnh rỗi sau khi tan trường đã tản ra khắp lớp học hoặc hành lang, tập trung chuẩn bị những thứ mình phụ trách. Tôi cũng là một trong số những người đó, đến để lấy tấm bìa cứng cần thiết cho việc làm đạo cụ từ trên nóc tủ khóa, nhưng… đã có người đến trước tôi.

Cô gái ấy, với đôi chân khẽ run khi kiễng lên, để lộ vùng da trắng mịn giữa váy đồng phục và tất dài, đang cố với lấy thứ gì đó. Chỉ cần nhìn kiểu tóc hai bên buộc cao đung đưa sau lưng, tôi đã biết ngay đó là ai mà không cần phải nhìn mặt.

Mặc dù khá cao so với một cô gái, nhưng dường như cô vẫn phải kiễng chân hết sức mới có thể chạm tới tấm bìa carton ở tận trên nóc tủ đó.

Nhưng tôi thì chỉ cần vươn tay lên là với được rồi.

“Đây.”

“Cảm ơn… ơ, lại là Shimasato-kun à”, Kijou bất giác nở một nụ cười gượng gạo, việc có thể ngay lập tức nói lời cảm ơn trước cả khi nhìn thấy mặt đối phương, đúng là rất giống phong cách của cô ấy.

…Ít nhất, đó là điều tôi sẽ nghĩ nếu chưa xem những đoạn phim kia.

Nhưng thực ra, cô ta chỉ là một con điếm dâm đãng.

Đáng buồn thay, nhưng đôi khi sự thật lại tàn nhẫn như vậy đấy.

Dù sao đi nữa, cô ấy định tự mình mang một tấm bìa carton lớn như thế này mà đi sao? Việc không có bạn nữ nào giúp đỡ có thể là do hiếm có cô gái nào cao hơn Kijou, nhưng tôi vẫn quyết định hỏi một điều mà bản thân đang tò mò.

“Cậu lại làm việc một mình à? Chẳng lẽ không có bạn bè gì sao?”

“Tớ cũng có bạn chứ!”

…Phản ứng của cô ấy sắc bén hơn tôi nghĩ.

Nhưng ngay sau đó, Kijou lại nở một nụ cười tự giễu. Biểu cảm ấy của cô khiến tôi hơi bận tâm, nhưng chỉ trong thoáng chốc, Kijou đã nhanh chóng hành xử như thể lời nói vừa rồi chỉ là một trò đùa.

Nhìn cô ấy như vậy, trong một khoảnh khắc, tôi đã ngốc nghếch ước rằng giá như đoạn video kia cũng chỉ là một trò đùa.

Sau đó, hai chúng tôi vừa trò chuyện vẩn vơ vừa tiếp tục làm đạo cụ sau giờ học. 

Thật không may, Kijou cũng ở trong nhóm làm đạo cụ giống tôi vậy. Nhưng cô ấy, dù bình thường có vẻ hơi lạnh lùng, khi trò chuyện lại liên tục thay đổi biểu cảm, thực sự khá dễ thương…..

….. Tôi đã nghĩ như vậy.

Kỹ năng khiến đàn ông mê mẩn của cô ta thực sự không có gì để chê, đến mức tôi cũng phải ngả mũ thán phục.

Chúng tôi cứ thế tán gẫu một lúc, cho đến khi Kijou, với vẻ mặt như có chuyện gì khó nói, chủ động quay trở lại chủ đề ban đầu.

“Shimasato-kun, vừa nãy cậu hỏi tớ về chuyện bạn bè, đúng không?”

Giờ đây chẳng còn hứng thú với Kijou nữa, tôi đã muốn cô ấy quên chuyện đó đi, nhưng có vẻ như cô lại có chuyện gì đó muốn nói với tôi.

“…Tớ đã từng có bạn, một người bạn rất quan trọng.”

Kijou bắt đầu tự kể về bản thân mà không cần tôi hỏi, nhưng tôi cũng chẳng thấy cần phải ngăn lại, nên cứ im lặng vừa làm việc và lắng nghe.

“Cậu ấy gọi tớ là Ren-chan, luôn tươi sáng, tràn đầy năng lượng và rất tốt bụng.”

Từ giọng điệu khi kể lại những ký ức, tôi có thể dễ dàng cảm nhận được người bạn đó thực sự rất quan trọng với cô ấy.

“Nhưng… lúc cậu ấy gặp khó khăn, tớ đã không đưa tay ra giúp đỡ”, Kijou thì thầm, rồi đột nhiên im bặt.

---Khi tôi đang lắng nghe mà cô ấy lại tự ý dừng câu chuyện giữa chừng, thật khó để biết phải phản ứng như thế nào.

…Không, tôi cũng chẳng cần phải bối rối làm gì.

“Nhưng cậu đã dẫn tớ đi tham quan trường mà, có phải không?”

Tôi quyết định không hỏi thêm về quá khứ của Kijou nữa, mà thay vào đó chọn những lời động viên cho cô ấy.

“Không, đó là trách nhiệm của lớp trưởng mà…”, Kijou đáp, rồi lại xấu hổ cúi mặt xuống.

“…Nhưng, Shimasato-kun thì khác, đúng không?”, cô tiếp tục, cố che giấu nụ cười tự giễu như vừa nãy.

“Cậu giúp tớ, đâu phải vì trách nhiệm công việc, đúng không?”

“Việc tớ làm chả có gì to tát cả.”

Thật ra, tôi không nghĩ mình đã làm gì đáng để được cảm ơn. Trừ khi là với người tôi thực sự ghét, ai mà chẳng làm được như vậy, có phải không?

Nhưng có vẻ như với cô ấy, chuyện đó lại có ý nghĩa khác.

“Tớ thì nghĩ những người có thể giúp đỡ người khác, dù chỉ là việc nhỏ thôi, đều rất tuyệt vời. Tớ cũng muốn trở thành một người như vậy…”

Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng trước một lời khen thẳng thắn như vậy.

Nhưng đối với tôi mà nói, Kijou cũng đã đủ tốt bụng rồi, và tôi không hiểu được tại sao cô ấy lại tỏ ra phiền muộn vì những chuyện cỏn con như vậy. Một người cẩn thận dẫn tôi đi tham quan ngôi trường, dù chỉ là trách nhiệm phải làm, không thể nào là một người xấu hay không tử tế được.

Người xấu…

Đừng có quên rằng, cô ta là loại người sẵn sàng làm chuyện đó với một thằng khốn.

Nhưng …..

“…Đúng hơn là, lúc đó tớ đã giả vờ chìa tay ra, nhưng rồi lại bỏ rơi cậu ấy… nên tớ lại càng là một đứa tồi tệ, đúng không?”

Cuối cùng, Kijou lại lẩm bẩm với giọng nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy được.

Tôi chẳng quan tâm đến quá khứ của Kijou.…Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao, tôi lại muốn biết thêm một chút về cô ấy.

Tuy nhiên, tôi cố che giấu cảm xúc đó, giả vờ như không nghe thấy câu nói cuối cùng kia.

So với Kijou, tôi có cảm giác như chính mình mới là một kẻ tồi tệ hơn, sau đó, tôi cứ cảm thấy bực bội một cách vô cớ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tối hôm đó khi về nhà, tôi lại bật lại những đoạn video kia.

Hình ảnh Kijou kiễng chân, vươn tay lấy tấm bìa carton khiến tôi liên tưởng đến một cảnh trong đoạn video đó.

『Yarisaka-kun, em yêu anh. Em yêu anh, Yarisaka-kun …』

Kijou thì thầm, rồi đặt môi mình lên môi Yarisaka, để hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau.

Riêng cảnh đó thôi cũng đã đủ kích thích lắm rồi, nhưng đó mới chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.

Thật đáng sợ!

『Em yêu anh…!』

Nhìn cô ta hét to lên trong video, tôi nhận ra rằng Kijou quả thực là một người tồi tệ hơn tôi rất nhiều, và điều đó khiến tôi cảm thấy yên tâm. Tôi cố gắng ghép nối khuôn mặt đang dần đánh mất lý trí vì dục vọng của cô gái trong đoạn phim kia, chồng lên nụ cười của Kijou mà tôi thấy trong cái ngày hai chúng tôi cùng nhau đem tài liệu đến phòng giáo viên.

Kijou cưỡi lên người Yarisaka, rồi nở một nụ cười dâm đãng.

(Haha …. Kijou, con ngốc này.)

Tôi cố gắng nở một nụ cười, kìm nén thứ cảm xúc méo mó đang trào dâng bên trong rồi lặng lẽ tắt máy tính.

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Mấy ông nhật sở thích dị thật💀
Xem thêm
lạy ông tướng 💀
Xem thêm
Lạy anh main 💀🙏
Xem thêm
Khá chắc bro ngày nào cx 🐿🫙 bằng mấy cái video đó
Xem thêm
Ngồi xem phim mà lại tưởng tượng ra cái khác. Vua
Xem thêm
lần này thì t chịu thua mày thôi
Xem thêm
Cái đm chuyện cốt truyện bủh bủh vc
Xem thêm