Tất cả mỹ nhân trong lớp...
よこづなパンダ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1: Dù đã thu hẹp khoảng cách ở lễ hội văn hóa, nhưng tôi vẫn…

Chương 05: Mang tài liệu cho lễ hội văn hóa ②

9 Bình luận - Độ dài: 1,571 từ - Cập nhật:

Trên đường đến phòng giáo viên, một khoảng im lặng khó xử trôi qua.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã cố bắt chuyện để thân thiết hơn với Kijou. Nhưng giờ đây, tôi chẳng còn chút sức lực hay cảm xúc nào để làm vậy.

Bởi vì Kijou là…

Thôi đủ rồi, ngừng nghĩ về cô ta đi.

Càng nghĩ càng chỉ phí thời gian vô ích.

Tôi và cô ấy có quan điểm sống hoàn toàn khác nhau. Nói sao nhỉ, cứ như chúng tôi thuộc về hai thế giới khác biệt vậy. Dù là chủ đề gì đi nữa, chắc chắn cuộc trò chuyện giữa chúng tôi cũng chẳng thể nào sôi nổi được, và tôi cũng chẳng có ý định cố gắng hiểu Kijou.

Nhưng bất ngờ thay, khi vừa rời khỏi phòng giáo viên, chính Kijou lại là người chủ động bắt chuyện với tôi, hơn nữa, những lời cô ấy nói lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

“Shimasato-kun có chút khác biệt so với những bạn nam khác nhỉ?”

( … Khác? Khác ở đâu nhỉ?)

Tôi  thoáng nghĩ như vậy, nhưng nếu cứ thế mà phớt lờ lời cô ấy thì cũng thật không phải, nên tôi bắt đầu suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Rồi tôi nhớ lại vị trí của Kijou trong lớp.

Ở Kijou Renka toát ra một khí chất, nói sao nhỉ, nói tích cực thì gọi là thanh lịch, còn tiêu cực thì gọi là kiểu người khó gần.

Nhưng không vì thế mà cô bị bạn bè cùng lớp xa lánh. Thỉnh thoảng tôi còn bắt gặp những lúc cô ấy được mọi người tin cậy nhờ vả, và tổng thể mà nói, cô ấy còn là đối tượng được nhiều người ngưỡng mộ.

——Giống như tôi trước đây vậy.

Kijou nói tiếp.

"Với hầu hết lũ con trai, tớ hoặc là cảm thấy có khoảng cách, hoặc ngược lại, có những người lại cố gắng tỏ ra thân thiết một cách khó chịu.”

...Ừ, cũng phải thôi. Cảm thấy có khoảng cách cũng là điều dễ hiểu.

—Hmm? Thân thiết quá mức á…? Tôi hỏi lại, cảm thấy trong lòng có chút thắc mắc.

Có vẻ như những đứa con trai đó đều là những thằng không ra gì.

À! Hiểu ra rồi!

Đó chắc chắn là những kẻ biết Kijou sẽ dễ dàng lên giường với người khác.

“Vì thế, tớ nghĩ nếu là người như Shimasato-kun, có lẽ tớ có thể nói chuyện bình thường được…”

Trong khi tôi tự gật gù ra vẻ hiểu biết, thì cô ấy khẽ lẩm bẩm với giọng yếu ớt, rồi ngại ngùng cúi mặt xuống.

Đây là nỗi lo của cô ấy, hay chỉ là diễn kịch mà thôi? Nhưng nếu như những lời cô ấy nói là thật lòng, thì việc Kijou để tâm đến chuyện này thực sự khiến tôi khá bất ngờ. Một cô gái tài sắc vẹn toàn, làm gì cũng xuất sắc. chẳng có lý gì mà lại gặp khó khăn với bọn con trai, vậy mà lại e ngại khi giao tiếp với họ sao?

Thật mỉa mai làm sao khi tài năng của cô ta lại là giao tiếp bằng thể xác chứ không phải bằng lời nói.

Nhưng đúng lúc đó, khi tôi gần như quên đi bản chất lẳng lơ của Kijou, tôi chợt nhận ra cô ấy đang nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt trong trẻo, thuần khiết. Đứng trước khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy, tôi bất giác lúng túng trong thoáng chốc.

“Cảm ơn cậu vì đã giúp tớ nhé”, nói rồi Kijou nở một nụ cười với tôi.

— Nụ cười ấy, phải chăng là vô ý…?

Tôi chưa bao giờ thấy Kijou cười như vậy… ngoại trừ trong những đoạn video kia…

Nhưng so với những gì tôi thấy trong những thước phim, nụ cười này còn đẹp hơn gấp nhiều lần, không còn bị ngăn cách bởi màn hình máy tính, nụ cười ấy đã chạm đến tận trái tim xấu xí của tôi và khiến nó rung động…

(Đẹp thật…)

Trong khoảnh khắc đó, tôi bất giác nghĩ vậy.

…Không, không đúng.

Không phải thế.

Thằng tôi ơi, đừng để bị lừa!

Nếu là tôi của trước đây, thì có lẽ đã hiểu lầm mất rồi, có khi còn trót phải lòng Kijou chưa biết chừng.

—Nhưng giờ đây, tôi đã hiểu rõ bản chất của cô ta.

Dù từng lời Kijou nói đều không phải là dối trá, nhưng đó chỉ là cái vỏ bên ngoài mà thôi. Thực tế, so với việc làm thân với các bạn nam trong lớp, cô ta hẳn ưu tiên giao du với những gã trai đẹp hơn nhiều.

Nhưng chính vì thế, tôi lại thắc mắc một chuyện.

“Vậy tại sao Kijou lại muốn làm lớp trưởng?”

Vai trò lớp trưởng thường đi kèm với nhiều rắc rối, và hiếm có học sinh nào hứng thú đảm nhận. Đặc biệt ở ngôi trường này, chuyện đó lại càng rõ ràng hơn, như việc hôm nay phải ở lại sau giờ học để làm việc chẳng hạn. Dù vậy, khác với các cán sự khác được bầu theo cặp nam nữ, chỉ duy nhất có một vị trí lớp trưởng mà thôi. Nếu như Kijou thực sự thèm hơi trai, lẽ ra cô ấy nên chọn vai trò là một cán sự khác, như cán sự môn thể dục mà Yarisaka từng làm chẳng hạn. Chẳng có lý do gì để cô ấy đảm nhận một vị trí đơn độc thế này cả.

Nhưng câu trả lời của Kijou lại cực kỳ ngắn gọn.

“Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Để cải thiện CV thôi.”

Lúc đó, cô ấy lại quay về với vẻ lạnh lùng thường thấy.

“…Cậu thất vọng à?”

Cô ấy cúi mặt nói thêm, nhưng… tôi đã thất vọng về cô ta từ lâu rồi, nên dù có thêm gì đi chăng nữa thì cũng vậy thôi.

“Không đâu.”

“Không, không sao đâu… Tớ khiến cậu phải bận tâm rồi. Cách hỏi của tớ hơi ác ý nhỉ.”

Thực ra thì tôi cũng không có ý đó.

Mà thôi, phủ nhận từng tí một cũng phiền phức lắm, nên đành im lặng vậy.

Rồi bỗng dưng, Kijou bắt đầu độc thoại.

“…Là con gái duy nhất của một gia đình có tiếng ở đây, nên là bố mẹ tớ nghiêm khắc lắm, và mọi người xung quanh cũng nhìn tớ bằng ánh mắt đó. Dĩ nhiên, tớ đã quen rồi.”

Ừm, với phong thái thanh lịch của cô ấy, tôi cũng lờ mờ đoán được phần nào. Có lẽ chính vì thế mà ở độ tuổi này, cô ấy muốn phản kháng lại cuộc sống bị gò bó chăng?

“Vì vậy, từ nhỏ tớ đã luôn đóng vai một học sinh gương mẫu… Nhưng giờ thì khác rồi, tớ muốn trở thành một người có thể yêu quý chính bản thân tớ. Không phải vì những lời nói sáo rỗng hay vẻ ngoài hào nhoáng, tớ làm vì đó là những gì tớ muốn trở thành, để có thể tự hào về chính mình.”

Hừm …

Trong một bộ truyện romcom, đây có lẽ là khoảnh khắc để nam chính và nữ chính xích lại gần nhau hơn. Nhưng những lời của cô ấy lại chẳng hề chạm đến trái tim tôi.

Tự hào…? Đừng có làm tôi cười.

Tôi đã thấy cái vẻ ngoài xinh đẹp và kiêu hãnh của cô sa ngã vào khoái lạc của dục vọng một cách dễ dàng thế nào rồi.

Nói thế nào nhỉ, tóm lại là cô muốn sống theo ý mình, có phải không?

Vở kịch diễn vai học sinh ưu tú chỉ để chuyển từ làm theo lời cha mẹ sang việc thoải mái chọn lựa đàn ông mà thôi.

“Không… tớ không muốn trải qua cảm giác đó một lần nào nữa.”

Cuối cùng, Kijou thì thầm rất nhỏ một điều gì đó, nhưng tôi thì chẳng có hứng thú nên không nghe rõ.

“…Xin lỗi nhé. Lạ thật… không hiểu sao khi ở bên Shimasato-kun, tớ lại nói nhiều chuyện thừa thãi thế này.”

Đến lúc này, dường như cô ấy mới nhận ra câu chuyện của mình chẳng ăn nhập gì cả, và ngẩng đầu lên nhìn tôi. Chẳng lẽ cô ấy không có nổi một người bạn nào để lắng nghe những lời tâm sự như vậy chăng? Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy cô ấy cũng có đôi phần đáng thương.

“Shimasato-kun, hãy tận hưởng cuộc sống học đường mà không phải hối tiếc nhé. Nếu cậu muốn tham gia câu lạc bộ, thì bây giờ vẫn chưa muộn đâu.”

Kijou quay trở lại với phong thái điềm tĩnh thường ngày, không còn chút nào vẻ u ám trước đó nữa, và nói lên những lời chuẩn mực của một lớp trưởng.

“…À, nhưng từ giờ đến khi lễ hội văn hóa kết thúc, mọi người sẽ dồn hết sức vào đó, nên nếu cậu giúp được thì tốt quá.”

Rồi cô ấy nói vậy và lại mỉm cười.

Khi nghiêng đầu, mái tóc buộc hai bên của cô khẽ lay động, và không hiểu sao, hình ảnh ấy cứ in đậm trong tâm trí tôi mãi không phai.

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

Chúng ta sắp dc chiêm ngưỡng màn tẩy trằng số lượng lớn nhất hiện tại chăng
Xem thêm
Ko bt tác cook kiểu j nữa
Xem thêm
thế tẩy trắng kiểu gì bây giờ
Xem thêm
ai mà biết được
Xem thêm
Đoạn 30 con -> còn
Rung động dễ thế man
Xem thêm
Có lẽ video trên wed ghép nhỉ ko biết đúng ko
Xem thêm
Meh, khá chắc là real
Xem thêm
@Pokano: real thật tui đọc raw té đây
Xem thêm