• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 08: Biến Hình

3 Bình luận - Độ dài: 2,122 từ - Cập nhật:

“Hôm nay mọi người làm việc vất vả rồi.”

Như thường lệ, tôi kết thúc công việc và trở về nhà.

Trong lòng hơi lo lắng không biết bọn nhóc có gây chuyện gì không, nhưng…

“Tất cả đều ngoan ngoãn ngồi yên à?”

“Saa—?”

“Tốt lắm, mấy đứa giỏi lắm.”

Ngoại trừ Choryeon chạy ra đón tôi, mấy đứa còn lại đều đang ngồi xem TV cùng nhau.

Có lẽ ban nãy Choryeon cũng đang ngồi xem cùng mấy đứa kia. Ngay cả rồng cũng dính chặt vào màn hình TV như keo vậy.

“Con đói rồi đúng không? Tới giờ ăn cơm rồi đây”, nói rồi tôi đặt túi nilon đang xách lên bàn.

Bọn nhóc tò mò về thực đơn tối nay chăng?

Hwaryeon liền nhảy phắt lên bàn và ngó mặt vào trong túi để lục lọi.

“Kèee—? Kèee—?”

“Ê, nhóc tránh cái mặt ra. Kiên nhẫn chờ đi.”

“Kèeee—!!”

“Cái tên nhóc thiếu kiên nhẫn này… Ngồi im nào. Mấy đứa sắp được ăn ngon rồi.”

Bỏ ngoài tai tiếng phản đối dữ dội của Hwaryeon, tôi bắt đầu lôi bữa tối ra khỏi túi.

Bữa tối hôm nay không gì khác ngoài…

“Mấy đứa chưa từng ăn mì gói đúng không? Ăn thử đi, mấy đứa sẽ bất ngờ cho mà xem.”

Mì gói.

Mì là loại thực phẩm vừa rẻ vừa no, vừa ngon lại tiện lợi. Và giá của chúng sẽ càng rẻ hơn nếu bạn mua nhiều.

Quả là món ăn lý tưởng cho đám dân thường như tôi.

‘Dù sao cũng không thể cho bọn nhóc ăn thịt mỗi ngày. Tạm thời ăn mì cho đến khi tôi kiếm được nhiều tiền hơn vậy.’

Gas và nước đã bị cắt, nên cho dù tôi có mua thịt về cũng chẳng nấu được. Và tôi cũng không ngu đến mức ăn thịt sống.

‘Mì gói cũng ngon mà’, nghĩ vậy, tôi rót nước sôi từ bình giữ nhiệt mang từ chỗ làm vào nồi.

“Nhiệt độ chuẩn, lượng nước chuẩn.”

Tôi thảy đại vắt mì cùng gói súp vào, rồi đậy nắp nồi lại.

Dĩ nhiên, tôi không có xa xỉ phẩm như trứng.

Một lúc sau, tôi mở nắp và thấy tô mì nhìn cũng khá ổn.

Tôi vỗ tay ra hiệu gọi bọn nhóc lại

Bốp—!

“Mấy đứa tới ăn cơm đi.”

“Xì—!!”

“Saa—”

“Kèeee—!”

Chắc là đói lắm rồi nên tụi nhóc lập tức nhảy lên ghế. Cả lũ đều háo hức như thể mong chờ bữa tối từ lâu lắm rồi.

Tôi múc mì ra mấy cái dĩa nhựa dùng một lần mà tôi lén lấy từ chỗ làm, “Mì gói ngon hơn cả thịt đấy. Nhưng trước khi ăn, mấy đứa phải nói ‘Con cảm ơn vì bữa ăn—’ đó”

“Kèee—!!”

“…Hoàn toàn phớt lờ lời dạy của bố luôn.”

Hwaryeon vùi đầu vào tô mì và bắt đầu húp xì xụp trước cả khi tôi nói hết câu.

Xì xụp. Xì xụp*

Tốc độ ăn của con bé cực kỳ nhanh.

Có vẻ như mì rất hợp khẩu vị của Hwaryeon, vừa ăn hết tô là con bé liền kêu toáng lên.

“Xì—!!”

“Con muốn ăn nữa à?”

“Xì—!”

Hwaryeon gật đầu lia lịa.

Đầu con bé gật nhanh tới mức tôi gần như không theo kịp chuyển động.

Tôi định búng nhẹ trán Hwaryeon một cái, nhưng vì đang ngồi ăn nên đành phải nhịn. Dù sao thì, tôi cũng cần giữ phép lịch sự tối thiểu trên bàn ăn.

‘Không biết mấy đứa khác ăn có ngon không nhỉ.’

Suryeon ăn khá đàng hoàng. Khác với Hwaryeon, Suryeon không húp mà cắn ngắn từng đoạn để ăn.

Nhìn sang Hwaryeon bên cạnh đang húp xì xụp, hình như Suryeon không ưa kiểu ăn phát ra tiếng như vậy.

Không cần tôi nhắc nhở, con bé vẫn có thể ăn đàng hoàng.

Tôi quay đầu nhìn về phía Choryeon.

“Saa—?”

“Con ăn được đấy.”

“Saa—!”

Dù không ăn lấy ăn để, Choryeon vẫn đang từ tốn húp mì.

Thỉnh thoảng con bé còn lè lưỡi thở dốc, chắc con bé thấy hơi cay.

Nhưng nhìn chung là mấy đứa nhóc không ghét ăn mì.

‘Mình tưởng đâu là phải cho tụi nhỏ ăn thịt mỗi ngày chứ. May là tụi nó ăn tốt.’

Với một đống nợ phải trả, tôi không thể để hết tiền kiếm được đổ vào chi phí ăn uống được. Từ hôm nay, thực phẩm chủ lực của rồng nhà này sẽ không còn là thịt mà là mì gói.

“Ai muốn ăn thêm mì thì lên tiếng! Bố sẽ múc thêm!”

“Kèee—! Kèe—!”

Một bữa tối rất đỗi bình thường, rất đỗi đời thường.

***

Giải quyết được bữa ăn bằng mì gói rồi, nhưng vấn đề lớn nhất lại là chuyện khác.

“Ừm, vậy còn nước thì làm sao đây?”

Cạch. Cạch.

Dù tôi có vặn vòi nước đến mức nào, không có giọt nước nào chảy ra cả. Mà không có nước thì làm sao sinh hoạt nổi?

“Ít ra, mình còn có thể xin nước uống ở chỗ làm thêm…”

Thật là một tương lai u ám mịt mù.

Tôi không thể để tình trạng thiếu nước kéo dài như thế này.

Nhưng nếu tôi đến gặp chủ nhà thì sẽ bị tống cổ ngay lập tức.

Không có tiền thì phải chuyển đi, đó là cách đơn giản nhất.

“Nếu chỉ có mình thì tôi đã đi nơi khác rồi. Nhưng giờ thì mình đâu còn ở một mình nữa…”

“Haizz…”

Tức quá.

Hay là mình nhắm mắt bán thận luôn cho rồi?

Trong lúc suy nghĩ về nước đến mức tiêu cực…

“…Xì.”

…Không giống mọi khi, Suryeon nhẹ nhàng chạm cái móng của nó vào mắt cá chân tôi.

Bất ngờ, tôi hỏi con bé, “Gì đây? Bình thường con có quan tâm gì bố đâu. Sao vậy, Suryeon? Bố đang bận mà.”

“Xì— Xì—”

Suryeon đi lướt qua tôi rồi tiến vào phòng tắm.

Thấy tôi đứng yên, con bé dừng lại quay đầu nhìn.

“Xì—”

“Gì cơ?”

“Xì—”

“Con muốn bố đi theo à?”

Gật đầu*

Suryeon gật đầu, rồi dẫn tôi đi sâu vào phòng tắm.

Sau đó, con bé đứng trước một cái thau nhựa nằm dưới sàn.

‘Con bé định làm gì thế nhỉ?’

Tôi hoàn toàn không hiểu con bé đang toan tính gì.

Vừa định hỏi thì-

Suryeon hé miệng hướng về phía cái thau…

“Xì—”

…Và rồi…

Ào...

…Nước bắt đầu tuôn ra từ miệng Suryeon và chảy thẳng vào thau.

Dòng nước ấy dần tạo thành một ‘hồ nước nhỏ’ trong lòng thau. Con bé trông tựa như bức tượng phun nước trong nhà tắm công cộng vậy.

Không lâu sau, thau đã được đổ đầy bằng nước trong miệng Suryeon.

‘…Con bé cũng có thể phun nước sao?’

Tôi vừa học thêm một kỹ năng mới của Suryeon.

“Xì—”

Suryeon liếc nhìn tôi, như muốn nói ‘Dùng tự nhiên đê’, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng tắm và đi thẳng về phía TV.

Còn lại một mình, tôi nhìn chằm chằm vào cái thau đầy nước do Suryeon tạo ra.

“…Con bé tạo nước cho mình vì thấy mình đang cần nước sao?”

Tôi cứ nghĩ Suryeon chỉ muốn tránh né bàn tay tôi và chẳng mảy may quan tâm đến gì. Hóa ra con bé lại có một mặt trầm lặng và dễ thương như vậy.

“Con không nỡ nhìn bố khổ sở đúng không? Hóa ra trong lòng con cũng xem bố là người thân rồi, Suryeon.”

Từ nay, tôi cũng sẽ xem Suryeon là con gái thật sự. Tên của Suryeon đã được ghi vào sổ hộ khẩu trong tim tôi.

‘Nhưng mà…’

Tôi bắt đầu suy nghĩ.

Liệu dùng nước này có ổn không?

Dù là do con gái mình tạo ra, nhưng về bản chất…

“…Chẳng phải đây là nước miếng sao?”

Nó được tạo ra và phun ra từ miệng của Suryeon.

Nhìn bề ngoài thì không sao, sờ vào cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng bản chất của nó vẫn là… nước bọt.

Nói chính xác hơn, đây là nước bọt của rồng.

Mà điều đó nghĩa là…

“…Mình có thể bán thứ này giá cao lắm đúng không?”

Nếu tôi nói là đang bán nước bọt của rồng, chắc hàng người mua sẽ dài vòng quanh Trái Đất.

Người ta vẫn đồn ầm lên rằng, ăn tim rồng sẽ sống bất tử.

Tôi còn nghe nói rằng, lãnh đạo các quốc gia đều đang truy tìm các món liên quan đến rồng để dưỡng sinh trường thọ.

Xét theo tiêu chí đó, cái thau nước bọt này chắc có thể bán được cả đống tiền.

“Tất nhiên là nếu mình bán được mà không dính tới nguy hiểm.”

Nhưng trong thực tế, đó là lại điều không thể.

Buôn bán vật phẩm liên quan đến rồng sẽ đặt chúng tôi vào vòng nguy hiểm. Thành thử, tôi dừng mạch suy nghĩ vô ích lại.

Khác với trước đây, tôi không còn đơn độc vào hiện tại nữa. Tôi không thể gánh lấy những nguy cơ không cần thiết.

Hơn nữa, đây là món quà đầu tiên của Suryeon. Tôi nên tự mình sử dụng nó mới đúng.

“Mình sẽ dùng nó để rửa ráy.”

Vậy là tôi cất nước bọt, à không, dòng nước quý giá mà đứa con tôi tạo ra vào góc phòng tắm.

“Thỉnh thoảng khát nước thì uống cũng được nhỉ? Không phải nước bọt đâu. Đây không phải nước bọt, đây là… nước…”

Tôi nào ngờ, dòng nước ấy sẽ mang đến những thay đổi kỳ lạ cho cơ thể mình.

***

“Bố đi làm đây. Đừng gây chuyện gì, cứ ngoan ngoãn ngồi yên, biết chưa?”

“Khò—”

“…”

“Xìiiiii—!”

Rầm—!

Lee Hajun đóng sập cửa sắt lại và lên đường đi làm.

Bữa sáng và trưa hôm nay là mì gói sống còn lại từ hôm qua.

Rắc thêm bột súp vào rồi trộn lên, mì khô nhìn như một món ăn vặt.

Suryeon cầm đĩa mì khô bằng miệng, tha tới trước TV và bắt đầu ăn sáng.

“Xì—”

Rốp- Rốp

Nó thấy tự nhai nhuyễn đồ ăn thật phiền phức.

Và cảm giác mì trong miệng cũng không mấy dễ chịu.

Nhưng Suryeon không than phiền gì.

“Xì—”

Không còn cách nào khác.

Con bé hiểu được hoàn cảnh của Lee Hajun ở mức độ nào đó.

Suryeon đang lý trí chấp nhận tình huống hiện tại.

– Choryeon, ra ăn đi. Hwaryeon mà tỉnh dậy thì sẽ ăn hết đấy.

– Nhưng ăn cái này đau miệng lắm…

– Cứ ăn đi. Ăn được là được.

– Ừm…

Choryeon không thích lắm nhưng vẫn nhón lấy một miếng mì sống cho vào miệng.

Rốp—!

– Á, đau quá! Nhưng mà… do bố đưa nên em sẽ ăn… Ui da…!

Choryeon rên rỉ một chút nhưng vẫn tiếp tục nhai mì gói.

Ngay sau đó, tiếng nhai lạo xạo đã khiến Hwaryeon thức giấc và la lên

– Gì vậy! Hai người ăn lén một mình hả? Cho chị ăn nữa!!

Rốp–! Rốp–!

Hwaryeon dùng bộ răng cứng chắc của mình nhai rào rào mì sống.

Khi bữa sáng đơn giản của ba con rồng kết thúc thì như thường lệ, bọn nhóc sẽ tụ họp lại trước TV và tiếp tục quan sát thế giới con người.

Chúng học cách xã hội vận hành và ngoại hình của loài người.

Từng chút một, chúng bắt đầu tưởng tượng ra hình dạng con người mà bản thân muốn trở thành.

Hình dạng của con người chứ không phải rồng. Hình tượng trong đầu chúng ngày càng trở nên cụ thể hơn.

– Chị Hwaryeon.

– Gì đó, Suryeon.

– Chị định thành nam hay nữ?

– Tại sao chị phải chọn? Chị định thành cả hai cơ.

–…Đừng tham lam nữa, chị chọn một thôi.

– Chị không muốn! Sao chị lại phải chọn chứ! Chị sẽ vừa là nữ vừa là nam!

– Ngay cả khi biến thành người thì chúng ta vẫn là rồng, không phải người. Về mặt bản chất thì chúng ta phải chọn một trong hai. Tri thức rồng nói thế.

– Chậc, chị biết rồi mà…

Vừa trao đổi thông tin, chúng vừa tranh luận lý lẽ. Dưới sự thiếu vắng của một con rồng dẫn đường, ba con rồng dần dần tiến gần hơn đến thế giới loài người.

--------------------------------------

Thật ra, khúc này ba bé rồng vẫn chưa chọn giới tính, nhưng ai cũng biết trước kết quả rồi, nên tôi để tụi nó xưng hô chị - em luôn.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

"đĩa mì khô" hay "đĩa mình khô" vậy bạn
😇
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
À, thanks bn nhắc nhở nha
Xem thêm