Rồng là gì?
Hầu hết mọi người khi nghe câu hỏi này sẽ trả lời thế này: "Rồng là loài có đủ sức mạnh để hủy diệt cả một quốc gia."
Câu đó không sai.
Ai cũng biết rằng rồng có sức mạnh đủ để đánh sập cả một đất nước.
Trên X-Tube còn có cả video về rồng, nên người ta càng rõ ràng về mức độ khủng khiếp của chúng, nhưng tôi biết rõ về rồng hơn họ rất nhiều.
"Tất cả bọn họ đều đang bị những thứ giả mạo đánh lừa."
Rồng thật hoàn toàn khác xa những truyền thuyết.
Khác xa với những gì người ta tưởng tượng, rồng thật ra là...
“Dễ thương đến ngất trời. Choryeon của bố ơi~!”
“Saaaaaa-!”
Con gái tôi vô cùng và cực kỳ dễ thương.
Bề ngoài thì con bé trông giống mấy con thằn lằn to xác, nhưng hành động và cách biểu lộ cảm xúc của Choryoen thì đáng yêu không thể tả.
Mỗi lần đi làm về mệt mỏi, chỉ cần thấy con bé thôi là tôi như được nạp đầy pin.
Tôi dừng lại việc xoa bụng Choryeon rồi bế con bé lên bằng cả hai tay.
“Saaa~ Saaa~”
Được tôi bế, Choryeon rít lên đầy vui vẻ, dường như tâm trạng đang rất tốt.
Nhìn thấy thế, tôi cũng không nhịn được mà phấn khích theo.
Tôi giơ Choryeon cao lên rồi la, “Choryeon đang bay này~!”
“Saaaa~”
“Yahoo~!”
“Saaaaaa~”
Con bé dễ thương đến mức tôi muốn ngất đi vì sung sướng.
Tuy không phải con gái ruột, nhưng tôi nghĩ nếu có con thật, chắc tôi cũng sẽ chơi trò máy bay như thế này.
Trong lúc tôi đang chơi với Choryeon như thế, tôi chợt nhận ra Suryeon đang nhìn chúng tôi từ xa.
“…”
Không hiểu sao, ánh mắt con bé nhìn tôi đầy khinh bỉ.
Ánh nhìn ấy kéo tôi trở về với thực tại mà tôi đã tạm quên.
‘Lee Hajun. 23 tuổi. Thất nghiệp. Hiện đang chơi trò máy bay với một con rồng, nghĩ rằng mình là trẻ con thật chỉ vì mấy bé rồng quá dễ thương.’
Ây da…
Tôi thấy hơi xấu hổ với hành vi của mình lúc nãy.
Để giữ gìn uy nghiêm làm cha, tôi cố giải thích chút với Suryeon, “Hừm, lâu lâu bố con chơi vậy cũng được mà, miễn là Choryeon thích. Bố không phải người kỳ quặc đâu nhỉ?”
“…”
“Thì thỉnh thoảng bố cũng vui chơi như trẻ con được mà…”
Rồi bỗng nhiên, tôi nhìn lại bản thân một cách rất khách quan.
‘Khoan đã, tại sao mình phải giải thích nhỉ?’
Tôi có làm gì sai đâu mà phải giải thích?
Tôi không hề né tránh ánh mắt như thể nghiền nát lòng tự tôn của Suryeon.
Ngược lại, tôi quyết định phản đòn một cách táo bạo.
“Suryeon, con cũng thấy vui phải không? Con cũng muốn chơi chứ gì? Đúng không?”
“…”
“Con cũng muốn chơi máy bay đúng không? Lại đây nào! Bố chơi với con!”
“…Xìiiii-”
Suryeon lập tức quay người và chạy mất dạng. Đây là tốc độ nhanh nhất của con bé mà tôi từng thấy.
Cuối cùng, chiến thắng thuộc về tôi.
“Heh, thắng rồi nhé.”
“Xìiiiiiii…”
Thấy tôi rượt đuổi Suryeon, ánh mắt đầy thương hại của Choryeon xuyên thẳng vào lòng tôi.
Tôi thì cố tình làm lơ và nhìn thẳng vào mắt con bé.
‘Trông con mình thật chẳng khác gì thằn lằn cả.’
Hình dáng chẳng lẫn vào đâu được, rõ ràng, đây là một con thằn lằn. Tôi chẳng thấy chúng có đặc điểm nào giống rồng cả.
Khi tôi đang nhìn Choryeon đầy chăm chú, một câu hỏi chợt nảy lên trong đầu tôi.
Rồng có cần đánh răng không nhỉ?
“Choryeon, mở miệng nào. Nói ‘a’ đi.”
“Saaa saa—”
“Đúng rồi, con ngoan.”
Choryeon làm theo và há miệng to.
Tôi từ từ đưa mũi lại gần miệng của Choryeon.
Ngửi ngửi*
“…”
“Saaa-?”
“…Có lẽ con cần phải đánh răng đó.”
Tuy chỉ là một phút tò mò thôi, nhưng tôi nghĩ rồng cũng nên đánh răng.
Không muốn làm tổn thương lòng tự ái của con bé, tôi không nói thêm gì mà bế con bé thẳng vào nhà tắm.
Tôi lấy ra một bộ bàn chải đánh răng còn dư.
“Màu xanh lá chắc hợp với Choryeon.”
“Saaa-?”
“Nào, con mở miệng thêm lần nữa nhé.”
“Saaa saaa—”
Tôi ôm Choryeon vào lòng, đặt bàn chải có kem đánh răng lên răng con bé và bắt đầu chải nhẹ nhàng.
Chải chải*
Dù mới sinh không lâu, nhưng có lẽ vì là rồng nên răng Choryeon rất chắc khỏe. Răng rồng chắc chắn đến mức khiến tôi tự hỏi nếu đem bán thì được bao nhiêu.
‘…Mình chỉ nghĩa vậy thôi. Mình không bán thật đâu mà.’
Đây chỉ là một phút tò mò thôi mà, đúng không?
Tôi tự bào chữa cho dòng suy nghĩ có phần đen tối thoáng qua. Với tấm lòng bao dung của mình, tôi tha thứ cho bản thân rất nhanh.
Sau khoảng 3 phút đánh răng kỹ lưỡng cho Choryeon thì đã đến lúc con bé súc miệng.
Tôi định lấy nước từ vòi bằng chiếc cốc sứ bị mẻ, nhưng...
“Á chết, nước bị cắt rồi.”
Tệ quá.
Mới hôm qua, nước vẫn còn chạy ngon lành, vậy mà hôm nay đột ngột bị cắt rồi.
Tuyệt vọng, tôi nhìn vào hình phản chiếu của mình và Choryeon trên gương.
“Saaa saaa—”
Không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Choryeon vẫn há cái miệng đầy bọt kem của nó.
Tôi vội vàng lấy chai nước ấm rồi đổ vào miệng con bé.
Ào ào*
“Con đừng có nuốt kem đánh răng! Súc miệng đi! Con làm như thế này nè! Hiểu chứ?”
Ọc ọc*
Phì*
Sau khi tôi làm mẫu, Choryeon cũng làm theo và nhổ nước ra gọn ghẽ.
Tôi kiểm tra hơi thở lần nữa và vấn đề được giải quyết ngon lành.
Tôi đã có thêm kiến thức mới: rồng cũng cần đánh răng như con người.
“Khác ở chỗ cần ít trợ giúp hơn thôi, còn lại lũ rồng chẳng khác gì em bé cả.”
“Saaa-?”
“Phải rồi, bố đang nói con đó, Choryeon.”
Tôi đặt Choryeon xuống sàn.
Choryeon cảm thấy sảng khoái liền chạy vòng quanh căn studio nhỏ, miệng mở toe toét.
Sau đó, tôi quay đầu tìm mục tiêu tiếp theo.
“Kèeee-!!”
Hwaryeon là đứa cảnh giác với tôi nhất.
Con bé luôn đứng ở chỗ trống trải.
“…”
Suryeon thì trái ngược, con bé là đứa nhút nhát nhất. Lúc nào, con bé cũng trốn dưới bàn.
Tính cách hai đứa đúng là trái ngược hoàn toàn.
Liệu tôi có thể bắt được tụi nhỏ và đánh răng cho tụi nó không?
‘Không đời nào.’
Tôi là người thông minh, đồng thời là ông bố của rồng.
Tôi quyết định từ bỏ ý định đánh răng truyền thống.
Thay vào đó, tôi thử cách tiếp cận khác.
Tôi bóp kem đánh răng ra ngón tay và tiến lại gần.
“Suryeon. Nếu không muốn hơi thở hôi thì liếm cái này đi.”
“…”
“Rồng mà có hơi thở hôi thì mất mặt lắm, đúng không?”
“…Xìiiiii-”
Suryeon nhanh chóng liếm sạch kem đánh răng trên tay tôi.
Rất nhanh và dứt khoát.
Tiếp theo, tôi tiếp cận kẻ khó chiều nhất, Hwaryeon.
“Giờ thì Hwaryeon. Con cũng ăn cái này đi.”
“Kèeeeeee-!”
Đúng như dự đoán, Hwaryeon luôn là một đối thủ không dễ xơi.
Nhóc con đỏ liền gầm gừ, từ chối tôi thẳng thừng.
Tôi biết cách đối phó với kiểu tự tôn cao ngất thế này.
“Con không ăn thật hả, Hwaryeon?”
“Kèeeeee-!”
“Em gái của con ăn hết rồi đấy. Em con có sợ gì đâu? Không lẽ chị cả sợ nên mới không ăn à?”
“Ke, Kèeeeee-!”
Tốt.
Con bé bắt đầu dao động rồi.
‘Chiêu này đúng là hữu hiệu với mấy đứa có lòng tự trọng cao.’
Tôi biết rõ vì tôi cũng là người có lòng tự trọng cao, ờm thì, đó là điểm đặc biệt duy nhất của tôi. Ngoài điều đó ra thì tôi chẳng có gì đặc biệt.
Dù sao thì…
Hwaryeon bắt đầu phản ứng với câu “Em con làm hết rồi, con không làm à?”
Con bé chậm rãi tiến về phía tôi.
Sau khi quan sát kỹ một lúc, cuối cùng con bé cũng đưa miệng lại gần kem đánh răng.
Nhưng thay vì liếm nhẹ...
Ngoàm—!*
Một âm thanh đau đớn vang lên.
“Áaaaa!! Đồ thằn lằn trời đánh! Mi dám cắn bố lần nữa mà không nhận ra ai à?!”
“Kèee-!!”
“Ta đã nói là lần sau không tha nữa rồi! Mi tiêu rồi!”
Chờ đấy.
Rồng hay gì thì tôi cũng mặc kệ, tôi sẽ đánh con nhóc này một trận ngay khi bắt được nó. Tôi rượt Hwaryeon vòng quanh nhà, còn con bé thì né lia lịa.
Là rồng, tốc độ né của con bé nhanh không tưởng.
‘Aaaa, trông thì giống thằn lằn mà sao con bé chạy nhanh dữ vậy?’
Tôi rượt theo Hwaryeon đến mức thở không ra hơi, và rồi ngộ ra một chân lý về rồng.
Ngoài việc dễ thương, tôi cần phải ghi nhớ thêm một đặc điểm nữa.
Rồng là sinh vật vừa dễ thương, vừa khiến ta muốn gõ một cái vào đầu.
“Haa… Đợi đấy… bố mày mà bắt được…”
“Hiss-!”
Xem ai thắng.
Trò rượt đuổi tiếp tục cho đến khi hàng xóm hét lên bắt chúng tôi im lặng.
Do có yếu tố bên ngoài xen vào, kết quả là… hòa.
“Kèee-! Kèeeeee-!”
Hwaryeon kịch liệt phản đối, nhưng tôi chẳng thèm nghe.
Không thích thì kiếp sau sinh sớm hơn đi.
Đó là đặc quyền của người làm cha.
***
“Bố đi làm đây. Mấy đứa đừng nghịch phá gì, ngoan ngoãn ở nhà đấy.”
“…”
“Suryeon nhớ nghỉ ngơi đó. Bố đi đây!”
Rầm-!
Lee Hajun lại lên đường đi làm để kiếm tiền như mọi ngày.
Luôn luôn là Suryeon tiễn anh ra cửa.
Suryeon nhìn cánh cửa sắt đóng chặt rồi lẩm bẩm.
– Tại sao con người lại cứ phải ra ngoài nhỉ? Cái gọi là “đi làm” là gì vậy?
Con người có những thứ gọi là “nghề nghiệp” và thực hiện công việc tương ứng.
Từ đó sinh ra thu nhập, và địa vị xã hội được xác định bằng thu nhập.
Quan trọng hơn cả công việc là nghề nghiệp, hơn cả nghề nghiệp là thu nhập, và trên cả thu nhập là địa vị.
Suryeon nhìn thế giới loài người bằng con mắt lạnh lùng như vậy. Con bé chỉ đang phân tích bản tin bằng cái nhìn khách quan.
Nhưng dù sao, có việc làm vẫn hơn là không làm gì.
Suryeon ngồi trước tivi và ngước nhìn màn hình.
– Lại cái bản tin chán ngắt hôm qua nữa rồi.
Cô phát thanh viên với giọng nói rõ ràng đang tiếp tục thuật lại chuyện thế giới.
Ban đầu Suryeon cũng hơi tò mò, nhưng rồi lại thấy nhàm chán như mọi khi.
– Cũng chỉ là lặp lại y hệt thôi. Coi hoài chắc teo não mất.
Mình phải làm thứ gì đó. Một việc khác ngoài việc xem tivi.
Ví dụ như…
– Bắt chước con người. Họ gọi là gì nhỉ? Hóa hình à?
Cơ thể nhỏ bé này không phù hợp với thế giới con người. Nó vừa bất tiện, vừa thiếu hiệu quả.
Nghĩ thế, Suryeon bắt đầu tưởng tượng. Nếu mình là con người thì trông sẽ ra sao? Hình dạng nào là phù hợp nhất?
Con bé bắt đầu dựng lên hình ảnh con người của chính mình bằng cách tự chất vấn.
– Mình là nam hay nữ? Hình dạng nào giống mình nhất? Mình là sinh vật như thế nào? Mình muốn gì?
Suryeon đặt ra những câu hỏi đó cho chính mình và dần hình thành một hình ảnh cụ thể.
– Không dễ chút nào.
Tuy nhiên…
Suryeon tin rằng chuyện này sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Bởi vì, chẳng có gì mà rồng không làm được cả.


1 Bình luận