Sói và Gia vị: Spring Log
Hasekura Isuna Ayakura Jū
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 20: Spring Log III [Đã Hoàn Thành]

Sói Và Vụ Mùa Ngày Thu

1 Bình luận - Độ dài: 10,896 từ - Cập nhật:

Có tiếng sột soạt nhẹ, và Lawrence tỉnh giấc.

Trong một khoảnh khắc, anh trấn an bản thân rằng không thể nào là tuyết được. Dù mùa hè ở Nyohhira trôi qua rất nhanh, nhưng vẫn còn quá sớm cho điều đó.

Khi tầm nhìn dần rõ hơn, anh thấy Holo đang chải lông đuôi mình.

“Âm thanh đó...”

Khi tuyết bắt đầu rơi, công việc ở nhà tắm sẽ đột ngột trở nên bận rộn. Lawrence thở phào nhẹ nhõm và thả lỏng chiếc cổ căng cứng.

Mới chỉ vừa đầu mùa thu, và những vị khách mùa hè đã rời đi. Vẫn còn chút thời gian để chuẩn bị cho mùa đông, khoảng thời gian quý giá trong năm khi anh được phép quay lại giấc ngủ.

“Nhớ vứt hết lông rụng đi đấy...”

Lawrence lẩm bẩm, kéo chăn lên vai và quay lưng lại với Holo.

Đây là lúc để anh mặc kệ cơn buồn ngủ đang trào dâng, để nó xoa dịu sự mệt mỏi của cả một năm.

“Ồ.”

Một đống lông đuôi được đặt lên mặt anh. Tất nhiên, đó không phải lông thỏ để sưởi ấm.

Dù có bộ lông đẹp đến đâu, nhưng nó không giống lông của nai hay thỏ là những loài ăn cỏ hay hạt. Nó cũng không thô ráp như lông cáo, cũng không cứng như lông gấu.

Nó mang nét uy nghi và mềm mại – bộ lông có thể luồn qua rừng hoang như gió—lông của sói.

Dù thường ngày Lawrence rất tán dương và ngưỡng mộ nó, nhưng lúc này nó chỉ là vật cản giấc ngủ.

“Gừ... Gì vậy...?”

Anh quơ tay gạt nó ra một cách khá thô bạo, và lần này, Holo vỗ vào má anh.

“Chẳng phải anh nói hôm nay sẽ đi nhặt hạt dẻ sao?”

“Trưa đi cũng được mà...”

Trong tiềm thức, Lawrence biết rằng nếu anh không chỉ gạt tay cô mà còn cả đuôi cô, Holo sẽ giận.

Gần như trong vô thức, anh nắm lấy bàn tay đang đặt lên má mình, vòng các ngón tay quanh nó và định hôn... nhưng ngay khi anh kéo tay lại gần, cơn buồn ngủ đã thắng thế, và tiếng ngáy vang lên.

Holo, giờ lại một mình, thở dài, đuôi vung qua vẩy lại.

“Đúng là đồ ngốc mà.”

Lẩm bẩm một câu, cô cũng trườn vào chăn, ôm lấy lưng Lawrence.

Đó là một ngày buổi đầu thu.

Cả Nyohhira chìm trong yên tĩnh, một làn không khí thanh bình lan tỏa khắp buổi sáng.

~~~

Lawrence để lại lời nhắn cho Hanna, người quản lý bếp, và Selim, người dù mới làm việc ở nhà tắm chưa đến một năm, nhưng đã có thể trông cậy vào cô ấy cho mọi việc từ việc nhà đến sổ sách. Cuối cùng anh rời khỏi nhà tắm sau vô số lần ngủ gục lại, và lúc này đã gần trưa. Tệ hơn nữa, những ngày ở Nyohhira thường ngắn, trời có thể tối lúc nào không hay.

Lawrence khoác trên vai một túi đựng đầy bánh mì và thịt hun khói nướng cho bữa trưa, cùng với túi gấp để đựng nấm và hạt, thêm túi nước và rượu mang theo đường đi.

Anh ăn mặc giống hệt khi còn là một thương nhân lưu động, còn Holo thì thảnh thơi đi trước, vừa đi vừa chọc ghẹo một con chuồn chuồn bằng que gỗ nhặt được.

“Thế này chẳng công bằng gì cả, em thấy không?”

Lawrence nói khi đang chỉnh lại đống hành lý, còn Holo chỉ ngước nhìn lại với vẻ mặt vô tội.

“Cái gì không công bằng cơ?”

Cô làm ra vẻ ngây thơ khiến Lawrence chỉ biết thở dài, “Không có gì.”

Holo bước nhẹ qua khu rừng, như thể cơ thể mảnh mai của cô mọc thêm cánh. Dù trông như một cô gái nhỏ khoảng mười tuổi, Holo thực chất là hiện thân của một con sói sống trong lúa mì, sống hàng trăm năm, nên vô cùng thông thạo việc leo núi.

Không chỉ vậy, cô còn có tai và đuôi sói, và sức mạnh ẩn sau cơ thể nhỏ bé kia là của một con sói khổng lồ. Thỉnh thoảng cô dừng lại để đánh hơi, không quay đầu lại mà chỉ vào rễ cây hoặc vật gì đó bằng cây gậy.

Và như một người hầu trung thành, Lawrence sẽ nhìn theo hướng chỉ, và thường sẽ tìm thấy những bụi nấm lớn. Đôi lúc, đó là một tổ chuột đồng, lũ chuột con thò đầu ra nhìn họ với vẻ cảnh giác. Lawrence xin lỗi vì trò đùa nghịch của Holo và để lại một miếng nấm cho chúng.

“Hôm nay tâm trạng em tốt nhỉ.”

Lawrence vừa nói vừa mở một trong những túi đựng và hái nấm bỏ vào.

Có lẽ vì tai và đuôi đã được để lộ, không còn phải bị quấn chặt dưới khăn hay đai lưng như lúc có khách ở nhà tắm, nên cô cảm thấy dễ chịu hơn. Mùa hè có nhiều khách, và Holo cũng có nhiều việc phải làm. Rồi trong lúc làm việc, họ tìm thấy thi thể của một người khách lang thang đã lạc và chết ở vùng đất này từ lâu, và chuyện đó cũng gây ra khá nhiều rắc rối. Mọi chuyện nay đã qua, và có vẻ cô đang tận hưởng tiết trời đầu thu trong trẻo một cách trọn vẹn từ sâu trong lòng.

Lawrence cũng thấy nhẹ lòng.

Mọi năm, con gái duy nhất của họ, Myuri, sẽ đi cùng. Myuri, trong sáng như ánh mặt trời, hệt như một sói con khi vào rừng. Cô bé không bao giờ nhìn thẳng phía trước mà luôn chạy nhảy lung tung, té ngã hoặc đâm vào đâu đó, rồi lại phá lên cười. Đã không ít lần cô bé đã nhét nấm độc vào miệng chỉ để thử can đảm.

Năm nay họ không còn bị bất ngờ bởi mấy trò phá phách ấy nữa, nên đã có thể thong thả ngắm những con sóc đang ngồi trên cành cây gặm hạt khi đi ngang qua.

Nhưng Lawrence vẫn yêu cái không khí huyên náo không thể chịu nổi đó.

Đã hơn sáu tháng kể từ khi cô con gái duy nhất của anh, Myuri, rời đi cùng Col, người cô bé xem như anh trai. Lawrence tự hỏi liệu nỗi lo cho hai đứa không chỉ đơn thuần là tình cảm cha mẹ, mà còn vì anh dựa dẫm quá nhiều vào sự sống động nay đã biến mất ấy.

Vậy nên, cũng có lý khi Holo trêu chọc anh là đồ ngốc mỗi lần thấy anh lo cho Myuri, đọc đi đọc lại những bức thư cô bé gửi.

Bởi có lẽ, lý do Holo tỏ ra rạng rỡ đến bất thường như thế khi chạy nhảy trên con đường núi là để lấp đầy khoảng trống lặng lẽ kia.

“…Không chừng mình đang đánh giá em ấy quá cao rồi.”

Phía trước đường mòn, Holo đang giả vờ đi săn rắn cùng một con cáo non mới rời mẹ. Lá khô dính đầy trên cái đuôi vốn luôn được cô tự hào, và cô đang cười khanh khách đầy khoái chí.

“Phù.”

Đáng lẽ anh phải đoán trước được, nhưng với Holo, người biết rõ từng lối đi, từng hang chuột quanh Nyohhira, dù cô vừa đi vừa chơi, thì túi nấm của anh cũng đã đầy ắp. Có lẽ anh sẽ kiệt sức trước khi họ đến được chỗ những cây hạt dẻ.

Lawrence đề nghị nghỉ sớm, và như một linh hồn của rừng xanh, Holo chỉ tay sâu vào trong rừng.

Ở đó có một thân cây ngã đổ và một khoảng rừng ngập nắng.

Khi anh ngồi xuống thân cây, nơi mọc một đóa hoa mảnh mai với cánh hồng nhạt, và đặt túi xuống, thì đống nấm họ hái đã đủ đem bán.

“Đây, nước đây.”

Khi anh đang chuẩn bị bữa trưa trên thân cây, Holo xuất hiện, cầm theo túi nước.

Chắc cô đã múc nước suối ở đâu đó.

“Ồ, cảm ơn. Anh đang chuẩn bị đồ ăn, đợi chút nhé.”

“Ừm. Nhớ có nhiều thịt vào.”

Giọng cô không có lấy một chút nghịch ngợm.

Cô đứng cạnh Lawrence, đôi mắt nheo lại hạnh phúc nhìn những tán cây đung đưa trong gió.

Lawrence mỉm cười khẽ, và trêu đùa một chút, anh nhồi đầy bánh mì với thịt, rồi đưa cho Holo.

Đôi mắt Holo mở to đầy ngạc nhiên, rồi cô nhận lấy nó với nụ cười rạng rỡ.

~~~

Khu rừng mùa thu đúng là một kho lương thực tuyệt vời, nhưng cũng nguy hiểm hơn đống tuyết mùa đông gấp nhiều lần. Bởi những thứ mà con người cho là ngon miệng thì với muông thú cũng vậy.

Holo, vì quá say mê, đã nhặt được một đống hạt dẻ to tướng nhưng rốt cuộc không thể mang hết về, đành ngồi xuống đất lựa ra những hạt đã bị sâu ăn.

Đúng lúc đó, Lawrence nghe thấy tiếng cành cây gãy dưới bước chân ai đó. Khi quay đầu lại, anh thấy một con gấu khổng lồ đang đứng sừng sững sau lưng. Chỉ cần anh cử động sơ suất, một cú vung vuốt của nó cũng đủ khiến anh mất mạng ngay lập tức. Lawrence đông cứng người, nhìn vào đôi mắt đen của con gấu, thì Holo quay lại, cái đuôi ve vẩy.

“Ngươi muốn gì vậy?”

Lawrence là con người, không thể hiểu được tâm ý của thú rừng. Nhưng Holo, hiện thân của loài sói, thì lại có thể. Còn Lawrence thì hiểu được Holo. Chỉ cần nhìn sắc mặt của cô, anh cũng có thể đoán được đại khái con vật đó đang nghĩ gì.

Và khi thấy nụ cười bình thản của Holo, anh biết con gấu trước mặt là một vị khách lịch sự.

“Ngươi muốn ăn hạt dẻ à? Không sao cả, lấy đống này đi. Toàn là hạt bị sâu ăn rồi. Muốn lấy bao nhiêu thì lấy.”

Con gấu thở ra như thở dài một tiếng, dúi mũi vào đống hạt dẻ hỏng mà Holo và Lawrence đã lựa ra, rồi bắt đầu ăn ngon lành.

Holo ngồi bên cạnh nhìn với vẻ mặt thích thú. Khi con gấu bất chợt ngẩng đầu như sực nhớ ra gì đó, cô liền đưa túi nước lên miệng nó cho nó uống.

“Lũ ong năm nay thế nào rồi? Chắc sang đông vẫn sống sót chứ nhỉ?”

Cô nàng sói rất mê đồ ngọt, nên đang tranh thủ hỏi chúa tể rừng xanh về tình hình của bầy ong. Con gấu có vẻ lưỡng lự, có lẽ vì không muốn tiết lộ chỗ mật ong mình yêu thích, nhưng rồi đành thở dài, phát ra một tiếng rì rầm nhẹ.

“Hửm? Vậy thì sang xuân trên đỉnh Thiên Nga là thời điểm tốt nhất sao.”

Về sự am hiểu núi rừng quanh Nyohhira thì Holo còn vượt xa cả thợ săn hay tiều phu bản địa. Lawrence không phản đối việc tận dụng kiến thức đó để kiếm thức ăn, nhưng anh không muốn bị giao phó toàn bộ việc tìm, bắt, rồi chế biến xử lý sau đó. Nhất là vụ đi lấy tổ ong thì anh càng không muốn dây vào.

Đừng nói quá nhiều về mật ong cho cô ấy nhé, Lawrence âm thầm ra hiệu cho con gấu.

Khi còn đang suy nghĩ, con gấu lại rì rầm gì đó với Holo, khiến đôi tai cô dựng thẳng lên.

“Cái gì? Cả một bãi đầy quả nam việt quất á?!”

Nghe như cô vừa nhận được tin cực kỳ vui vẻ, nhưng khi Lawrence ngẩng nhìn bầu trời thì trời đã bắt đầu đổi màu.

“Anh nghe chưa? Nam việt quất kìa!”

Holo túm tay áo anh, mắt ánh lên sự tha thiết, nhưng Lawrence vẫn tiếp tục lựa hạt dẻ.

“Mặt trời sắp lặn rồi. Mình có hạt dẻ rồi, có nấm nữa. Để lần sau đi.”

“Ngốc quá! Nếu không đi ngay thì người khác ăn hết mất!”

Dù có con gấu to vật vờ đứng cạnh, Holo vẫn y như trẻ con mỗi khi nói đến đồ ăn.

“Ăn cả đống đó trong một ngày thì ai chịu nổi? Trừ phi có vài con sói háu ăn thì sẽ khác đó.”

Nếu là mọi năm, lúc này tay áo bên phải của anh sẽ bị Holo kéo, còn tay trái bị con gái duy nhất của anh, Myuri, kéo. Hệt như sói mẹ và sói con tranh phần ăn vậy.

“Mai nhé. Nhất định đấy!”

Lawrence thở dài rồi đồng ý. Nhưng sẽ là sai lầm nếu nói với cô rằng nếu muốn ăn đến vậy thì nên tự đi mà lấy. Bởi điều Holo muốn là được cùng đi với anh.

Và anh đành chấp nhận, vì cái tính cách đầy rắc rối của mình, thứ khiến anh vui khi cô đưa ra những yêu cầu ích kỷ như thế.

“Mà nam việt quất hả? Hay là mình ướp đường rồi gửi cho Myuri nhỉ?” Lawrence lẩm bẩm, Holo lập tức giật tai.

“Con bé đã làm khổ Col vì suốt ngày đòi ăn ngon rồi đấy. Đừng có nuông chiều nó làm gì.”

Lúc ở cạnh Myuri thì Holo trông như bà mẹ mẫu mực, nhưng thật ra hai người chẳng khác gì chị em ruột, suốt ngày tranh nhau từng miếng ăn.

Lawrence cũng hơi hối hận vì vừa nhắc đến tên Myuri.

Vì một khi đã mở lời, thì những tâm sự anh chôn trong lòng lại cứ thế tuôn ra.

“Lâu rồi chưa có tin gì từ con bé… Không biết có ổn không nữa…”

“Không có tin gì là tốt rồi, đúng không?”

“Ừ, chắc là vậy…”

Nghe đâu Col, người lên đường với đầy hy vọng, và Myuri, cô nhóc bám lấy cậu như anh trai, đã làm náo loạn không ít nơi rồi.

Lawrence nghĩ có lẽ bọn trẻ rồi sẽ ổn thôi, nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không sao xua được.

Hơn hết là, đứa con gái duy nhất của anh đang đi chung một mình với một người đàn ông, dù người đó là Col thật thà và chính trực đi nữa. Khi đang miên man với những suy nghĩ u ám đó, anh bị gõ một cái.

Thủ phạm là Holo đang trông khá bực bội.

“Thật tình, anh đúng là không bao giờ thay đổi.”

Dù biết cô nói đúng, Lawrence vẫn chẳng thể ngăn được nỗi lo. Holo thở dài, rồi đưa tay xoa cổ con gấu.

“Đám con đực toàn là bọn ngốc nhỉ.”

Xem ra đây là một con gấu cái. Lawrence bỗng thấy mình yếu thế hơn hẳn, nhất là khi nghĩ lại rằng giờ cái nhà tắm cũng bị mấy người phụ nữ chiếm lĩnh mất rồi. Anh ném đi mấy hạt dẻ bị sâu ăn, phủi tay rồi đứng dậy.

“Mình về thôi.”

Khi Lawrence lên tiếng, Holo xoa nhẹ lên đầu con gấu một cái rồi, khác với lúc đi, chủ động xách vài túi đồ. Trông có vẻ nặng so với thân hình mảnh mai của cô, nhưng cô không biến về dạng sói.

Hơi loạng choạng một chút, cô nắm lấy tay Lawrence thật chặt.

“Anh nghĩ mình nên ăn gì tối nay nhỉ?”

Lawrence mỉm cười mệt mỏi, vừa nói chuyện về đồ ăn với Holo, cả hai cùng sóng bước trên con đường rừng trở về nhà.

Đó là khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày, vào mùa đẹp nhất trong năm.

Lawrence đang thong thả tận hưởng những mẩu chuyện phiếm cùng Holo, thì bất chợt để ý sắc mặt cô khẽ biến đổi.

Khi họ đã gần về tới nhà tắm.

“Sao thế?”

“Mm…”

Holo đang nhìn chằm chằm xuống con đường dẫn về nhà. Cô hít lấy hít để, tai và đuôi không ngừng động đậy.

“Có chuyện gì xảy ra ở nhà tắm sao?”

Hỏa hoạn là điều tệ nhất, nhưng nếu thế thì Holo hẳn đã biến về dạng sói từ lâu rồi. Anh cũng không nghĩ trộm đột nhập, vì cả Hanna và Selim là những người ở lại đều không phải con người, nếu có ai xông vào gây rối thì họ cũng đủ sức xử lý.

Vậy thì…

“Chẳng lẽ—Myuri về rồi?”

Lawrence vừa hỏi, lòng vừa thấp thỏm, thì Holo liếc anh, khẽ cười.

“Ngốc. Nhưng đoán cũng không tệ đâu.”

Lawrence nghiêng đầu bối rối, còn Holo thì chỉnh lại túi trên vai, nói với giọng có phần không vui:

“Em không chắc là gì, nhưng mùi thú vật nhiều lắm.”

Có người huấn luyện thú đi ngang ghé trọ sao?

Lawrence vẫn còn nghĩ ngợi thì họ đã về đến nhà tắm, nơi có khoảng chục vị khách đang tụ tập. Lạ một điều, dù là mùa thấp điểm mà chẳng ai báo trước gì cả. Anh còn thấy cả Selim mặt mày bối rối giữa nhóm người.

Bởi vì…

“Ơ… mọi người?”

…toàn bộ đám khách này đều không phải người.

~~~

Ngựa, cừu, dê, bò, thỏ, chim, hươu. Thậm chí còn có hai cô gái trông già dặn hơn cả Holo và Selim, mặc trang phục nữ tu chuyên dùng khi đi đường.

Sau khi tất cả đã tự giới thiệu, họ lần lượt cúi đầu chào Holo và Selim với vẻ tôn kính, rồi còn dành những lời chào hỏi khá dài dòng cho Lawrence.

Tuy nhiên, điều dễ nhận thấy nhất là vẻ vui mừng chân thành của họ vì không một ai tỏ ra sợ hãi Holo hay Selim, dù họ đều là sói. Người cuối cùng trong nhóm chào Lawrence là một anh Hươu cao lớn, đặt hai bàn tay to bè lên vai anh.

“Tôi luôn mong được đến nhà tắm này một lần! Một nhà tắm được tạo ra dành riêng cho những người như chúng tôi!”

Lawrence choáng váng, mắt hoa cả lên. Holo thì ngẩn người nhìn đám khách, còn những vị khách kia thì mỉm cười và gật đầu đồng tình với anh Hươu.

“Ôi trời, cuối cùng mong ước của tôi đã thành hiện thực! Khi tôi gửi lời mời, ai cũng hào hứng muốn đi. Dù dọc đường gặp không ít gian nan vì không quen di chuyển xa, nhưng…! Ôi, thật tuyệt khi được đến nơi này!”

Anh Hươu ôm chầm lấy Lawrence với tất cả sự nhiệt thành.

Lawrence chỉ biết lặp lại vài tiếng à và ừm mơ hồ, đồng thời thầm lặp lại trong đầu lời của anh Hươu.

Một nhà tắm được tạo ra dành cho những người như chúng tôi?

“Tôi thật vinh hạnh khi được nghe những lời tốt đẹp như vậy, nhưng… cho phép tôi hỏi, các vị nghe về nơi này từ đâu vậy?”

Tuy cũng có một số khách vãng lai tự mình tìm đến, nhưng phần lớn khách của nhà tắm đến từ lời giới thiệu của người quen.

Người trả lời câu hỏi của Lawrence là một chú Dê tròn trĩnh, trông chẳng khác gì chủ tiệm rượu.

“Cũng chẳng từ ai cụ thể cả, chỉ là trong giới chúng tôi sống ở phương nam thì nơi này khá nổi tiếng. Người ta đồn rằng, ở tận cùng phương bắc, có một vùng suối nước nóng, nơi ta có thể thoát khỏi mọi ràng buộc. Nếu đến đó, sẽ có một nhà tắm mà ngay cả chúng tôi cũng có thể thư giãn, không cần e dè ánh mắt loài người. Và tên nhà tắm đó là…”

“Sói và Gia vị!”

Như thể đã tập trước, cả nhóm cùng đồng thanh hô to.

Không còn nghi ngờ gì, trên suốt hành trình dài, họ đã nhiều lần quây quanh đống lửa và kể cho nhau nghe về điểm đến ấy.

Lawrence hiểu điều đó đến nhói lòng, và trái tim anh như muốn vỡ tung vì hạnh phúc.

Nhưng cũng chính vì thế mà anh lại càng cảm thấy có lỗi.

“Ra vậy… Thật lòng mà nói, tôi rất vui khi được đón tiếp mọi người sau chuyến đi dài như vậy.”

Với tư cách là một thương nhân từng trải và chủ nhân của nhà tắm, Lawrence gạt đi mọi câu hỏi đang chất chứa trong lòng, nở một nụ cười rạng rỡ nhất có thể để tiếp đón họ. Anh dặn Selim dẫn khách về phòng nghỉ, nhắc rằng chắc hẳn họ đã rất mệt sau chuyến đi.

Khi bóng những vị khách kỳ lạ ấy khuất dần sau cánh cửa nhà tắm, Lawrence gãi đầu.

Bên cạnh, Holo nhún vai thở dài.

“Lời đồn còn chạy nhanh hơn chân em rồi.”

“Và lại không mấy chính xác nữa.”

Lawrence bắt đầu đoán xem chuyện gì đã xảy ra.

Có lẽ trong hành trình năm xưa cùng Holo, những người mà họ từng quen biết đã kể với các hóa thân khác về nhà tắm này. Rồi người nọ kể người kia như một điều thú vị. Trong số những khách ghé nhà tắm, thỉnh thoảng có cả những người không phải con người. Họ ngây thơ đi theo chủ nhân đi khắp nơi, cố gắng sống và làm việc như con người, tận dụng khả năng đặc biệt của mình. Hòa nhập với thế giới con người xem ra chẳng dễ dàng gì, và với nhiều cá nhân trong số họ, Holo chính là hiện thân của niềm hy vọng.

Lawrence có thể hình dung được câu chuyện đã được thêu dệt đến mức nào.

Dù vậy, nói đây là một nhà tắm nơi các hóa thân có thể thoải mái thư giãn thì hơi quá rồi. [note76171]

“May là giờ đang vắng khách…”

“Nếu mà đến vào mùa đông thì chắc chẳng yên nổi đâu.”

Cảm giác bí bách vì phải giấu mình khỏi ánh mắt loài người trong một nhà tắm nhỏ là một trong những lý do khiến Holo không vui.

“Anh cũng lo thật đấy, nhưng chúng ta sẽ giải thích rõ tình hình nhà tắm, và cố gắng giúp họ tận hưởng kỳ nghỉ.”

Lawrence vừa vui khi thấy họ đến với kỳ vọng lớn lao, vừa thấy ngán ngẩm. Holo đứng cạnh, vẻ mặt vẫn chưa giãn ra.

“Lại ngượng ngùng nữa à?”

Anh trêu Holo, và tai đuôi cô nàng giật dựng. “Ngốc,” cô gắt, rồi giẫm mạnh lên chân anh.

Sau đó chẳng biết ngượng ngùng đã đi đâu mất, cô liền ôm chầm lấy anh.

“…Thật chẳng hợp với phong thái của em mà.”

Lawrence ngạc nhiên vì cô chủ động ôm mình, nhưng cũng mỉm cười ôm lại.

Quả thật, làm thủ lĩnh rừng xanh mà lại rúc vào người một gã đàn ông như cún con trước mặt các hóa thân của loài ăn cỏ thì đúng là mất hình tượng.

Anh có thể xem đó là một chút kiêu ngạo đáng yêu, nhưng đúng là có rất nhiều luật lệ với một nàng trinh nữ bất tử.

“Vậy để anh ôm em trước nhé? Như vậy em vẫn giữ được dáng vẻ kiêu hãnh rồi.”

Tai Holo dựng thẳng.

Cô nàng sói ngốc nghếch suýt nữa bị sập bẫy lời ngon tiếng ngọt của Lawrence, nhưng rồi kịp dừng lại.

“Đồ ngốc. Nói vậy cứ như thể em là người suốt ngày bám lấy anh vậy.”

Nếu anh buột miệng: “Chứ không phải sao?” thì chắc chắn sẽ bị cắn.

Lawrence thở dài, vai rũ xuống, cười khẽ rồi cầm lấy tay cô, hôn lên đó.

“Cảm ơn em… vì đã luôn ở bên anh.”

“Hmm.”

Holo rõ ràng rất hài lòng với lời tri ân của tên đầy tớ trung thành, nhưng chỉ một lát sau, cả hai lại nhìn nhau cười khô khan rồi bắt tay vào chuẩn bị đón tiếp những vị khách đặc biệt của mình.

~~~

Tên gọi của vùng đất Nyohhira gần như đã trở thành truyền thuyết ở phương nam.

Hầu hết loài người sinh ra ở làng mạc hay thị trấn đều không rời khỏi nơi mình sinh sống suốt cả đời. Ngay cả những thủy thủ đi khắp thế giới cũng chỉ quanh quẩn ở các cảng biển, và thường không hiểu nhiều về những vùng đất họ đặt chân đến.

Vì thế, một chuyến hành trình dài hơn một tháng lên vùng núi xa xôi để đến với một vùng suối nước nóng huyền thoại, nơi không đảm bảo được ngày về—thực sự là chuyến đi đến tận cùng thế giới.

Có lẽ cũng chính vì thế, một khi những câu chuyện về nơi ấy truyền đến vùng đất mà các vị khách trái mùa này sống, thì chúng đầy rẫy sự tô vẽ và phóng đại, thậm chí có những chi tiết sai rõ ràng.

“Chúng tôi, các hóa thân cừu, rất tự hào về câu chuyện ở Ruvinheigen, thành phố của Giáo hội—về cách Ngài Lawrence và Đức cô Holo đã cùng hợp sức với con cừu vàng huyền thoại, lật đổ hoàn toàn thế độc quyền thương mại vàng của Giáo hội cố chấp kia.”

“Tôi cũng đã nghe về những việc làm của ngài ở thị trấn Lenos. Tôi thật sự rất vui—vì ngài đã phẫn nộ trước tình trạng ngành buôn da thú và đầu tư một khoản lớn để giành lại quyền kiểm soát.”

Anh Hươu lên tiếng đáp lại lời anh Cừu. Trước đống lửa nơi tất cả đang ngồi thành vòng tròn có trải một tấm da hươu, khiến Lawrence khẽ nhích người không thoải mái.

“Ôi chao, câu chuyện gốc khiến chúng tôi xúc động nhất vẫn là chuyện ở làng Pasloe, nơi đã quên đi món nợ ân tình và cố tấn công Đức cô Holo, còn Ngài Lawrence thì nhờ tình yêu chân thật mà vượt qua tất cả! Nghe đâu ngài đã thuê lính đánh thuê với mấy nghìn đồng bạc, đúng không?”

“Không phải vậy. Ngài Lawrence đã dùng toàn bộ tài sản để chuộc bó lúa nơi Đức cô Holo yên giấc từ một thương nhân vô lương—”

“Vậy kỳ lạ thật, bởi tôi nghe kể rằng—”

Lawrence dần mường tượng ra được những sự kiện thật đã bị hiểu nhầm như thế nào.

Anh chỉ ngồi cười gượng, nhưng điều khiến anh thực sự lo lắng là Holo.

Lén liếc sang cô, ngay lúc ấy đang nhấp một ngụm rượu, Lawrence bắt gặp ánh mắt như muốn nói: Em sẽ không giận đâu.

“Ngài Lawrence, vậy sự thật là gì?!”

Đám khách đang rôm rả, lại thêm men rượu và sự hứng khởi sau hành trình dài, bắt đầu dồn dập tiến đến hỏi anh, khiến anh lùi lại, còn hai vị khách nữ thì kẹp chặt lấy Holo ở hai bên.

“Chuyện tình giữa đức cô và ông chủ Lawrence đã nổi tiếng từ lâu lắm rồi!”

“Có đúng là điều quyết định là ánh lấp lánh của chiếc đuôi không vậy?”

Chỉ tưởng tượng Holo sẽ phản ứng ra sao trước những câu hỏi như thế cũng đủ khiến Lawrence thấy lạnh sống lưng.

Khi quay sang nhìn, tất cả những gì cô làm là nhoẻn miệng cười tinh quái.

“Ngài Lawrence, xin hãy ở lại với chúng tôi đến sáng!”

Cả nhóm đã nâng cốc không biết bao nhiêu lần quanh nồi lẩu nấm không thịt. 

Lawrence đã chọn cách kể về cuộc hành trình với Holo sao cho không khiến đám người kia vỡ mộng. Đó là câu chuyện xưa về một chuyến phiêu lưu để đời, thứ mà anh đã hiếm khi nào nhìn lại nữa. 

Đồng thời, anh cũng vui mừng được nghe từ họ tin tức từ những thị trấn mình từng đi qua.

Điều khiến anh bất ngờ nhất là khi hỏi họ nghe những câu chuyện đó từ đâu, thì được biết họ quen biết cả Elsa và đã từng đến tận ngôi làng nhỏ nơi cô sống cùng Evan, người thợ xay. Đó là nơi lưu giữ bộ sách cổ do cha Elsa sưu tầm, nên chắc chắn họ có lý do riêng để ghé qua.

Khi Lawrence còn đang nghĩ ngợi thì ai đó nhẹ nhàng đưa cho anh một vật.

Đó là một anh Ngựa, khuôn mặt nghiêm nghị giữa những vị khách mang dáng vẻ hiền hòa.

“Cái này gửi đến Ngài Lawrence.”

Anh đưa một phong thư.

“Cái gì vậy?”

“Một bức thư từ Cô Elsa.”

“Elsa gửi à?”

“Tôi phải đưa trước khi chúng tôi uống quá chén,”

Anh Ngựa đáp với vẻ đùa cợt và mỉm cười, nhưng trong phòng đã có người ngã lăn ra sàn ngủ say, Selim đang đắp chăn cho họ. Lawrence cảm ơn rồi nhận lấy phong thư.

Elsa là người chính trực, vẫn luôn bận rộn chăm lo cho nhà thờ cha cô ấy để lại. Cô ấy là ân nhân của họ—khi Lawrence không dám bước bước cuối cùng trong mối quan hệ với Holo, cô ấy đã mắng rằng nếu yêu nhau thì nên nắm lấy tay nhau. Những vị khách bất ngờ này hẳn đã khiến cô ấy hoang mang, nhưng đối phương vẫn cẩn thận gửi thư đi, đúng là phong cách của cô ấy và điều đó khiến Lawrence thấy ấm lòng.

“Cảm ơn anh rất nhiều.”

“Ồ không có gì, đây là công việc thường ngày của tôi mà. Mang thư theo thì không thể ngồi uống yên tâm được.”

Anh Ngựa mỉm cười. Hẳn anh ta dùng đôi chân nhanh nhẹn của mình đúng như bản chất loài ngựa. Nghề đưa thư còn đòi hỏi lòng tin lớn hơn cả nghề buôn, nên quả là phù hợp với vẻ mặt nghiêm túc của anh ta.

Lawrence ngắm lá thư từ Elsa và nảy ra một ý. Anh tự hỏi liệu mình có thể nhờ họ đưa thư cho Col và Myuri không?

Dạo gần đây thư từ từ hai đứa thưa thớt dần, nên anh cũng không rõ bọn trẻ đang ở đâu hay làm gì. Việc gửi thư có thể khiến nhiều người vất vả, nên anh vẫn do dự. Nhưng có vẻ anh Ngựa này sẽ nhanh chóng và đáng tin để gửi thư đến tay họ.

Tuy nhiên anh không chắc Holo sẽ nói gì nếu biết chuyện.

Dù gì, chắc chắn Holo đang trong tâm trạng rối bời suốt buổi tiệc, khi những câu chuyện quá khứ được nhắc lại. Chính cô là người từng mong anh dừng việc làm thương nhân nay đây mai đó để ổn định, nhưng cũng luôn lo lắng rằng mình đã cướp đi ước mơ của anh.

Cô cũng đã bị quấy rầy đúng lúc đang thư giãn, nên anh quyết định không khiến cô phải bận lòng thêm nữa.

Nghĩ vậy, Lawrence nhét lá thư của Elsa cùng lời nhắn cho anh Ngựa vào túi áo trước ngực.

“Cảm ơn anh đã mang thư từ Elsa đến.”

Anh Ngựa mỉm cười trước lời cảm ơn của Lawrence, xung quanh mọi người đồng loạt vỗ tay, rồi lại tiếp tục uống rượu, cười nói vui vẻ.

Bữa tiệc rộn ràng ấy kéo dài mãi cho đến tận khuya.

~~~

“Ư...”

Lawrence tỉnh giấc với cổ họng khô khốc đến mức khó chịu và nhận ra mình không nằm trong phòng ngủ. Trước mặt anh là lò sưởi với một khúc gỗ lớn, ngọn lửa yếu ớt bám lấy nó. Một tấm chăn được đắp lên người anh đến tận vai, và khi anh gượng dậy, mọi khớp xương đều nhức nhối.

“Ơ, chào buổi sáng ạ.”

Selim vừa bước vào đại sảnh, tay cầm chổi, đã quay lại với công việc.

Cảm thấy áy náy, Lawrence gãi đầu. Selim thì mỉm cười lo lắng đáp lại.

“Mọi người đang ở trong khu tắm rồi ạ.”

“Còn Holo?”

Nếu cô đi ngủ một mình, chắc chắn sáng nay tâm trạng sẽ vô cùng tệ.

Và vì trên chiếc chăn đắp cho anh không hề có sợi lông nào của Holo như mọi khi, nghĩa là đêm qua cô không chui vào nằm cạnh anh.

Đúng lúc đó, Lawrence để ý có một mảnh giấy nằm dưới tấm chăn. Anh nhặt lên, nét chữ nguệch ngoạc quen thuộc ghi, “Có vẻ là một bức thư quan trọng lắm, hửm?” Cô hẳn đang trêu anh, vì khó có chuyện cô quên được mùi hương của Elsa. Dẫu vậy, Lawrence vẫn lo lắng liếc lên nhìn Selim.

“Cô Holo cũng đang trong khu tắm cùng mọi người. Ưm... cô ấy mang theo khá nhiều rượu ạ...”

Selim còn phụ trách việc mua hàng.

Qua cách cô ấy nói, có vẻ lượng rượu mang đi đủ khiến cô ấy phải ôm đầu khi xem sổ sách.

“Khụ... Ừm, cảm ơn nhé.”

“Vâng,” Selim gật đầu, nhận lấy tấm chăn từ tay Lawrence. “Ngài có muốn uống chút nước không?”

Lawrence lắc đầu khi cô hỏi, trong lúc cô bắt đầu gấp chăn lại.

“Không sao đâu. Dù sao tôi cũng đang muốn đi rửa mặt.”

Selim vẫn đang lo việc thay cho ông chủ ngốc nghếch đã say khướt. Anh không thể làm phiền cô ấy thêm nữa. Selim cúi đầu thật lễ phép rồi tiếp tục dọn dẹp đại sảnh.

Lawrence đi về phía nhà bếp, vừa đi vừa day trán vì cơn đau đầu âm ỉ. Hanna vẫn đang tất bật nấu nướng như thường lệ. Anh đi qua nhà bếp và ra vườn, rửa mặt ở giếng.

Từ khu tắm cách đó không xa, anh nghe tiếng cười nói vui vẻ vang lên.

Lawrence phân vân không biết có nên ghé qua khu tắm không, nhưng nếu đến không đúng lúc và bị mời rượu thì phiền. Và nếu Holo đang bực thì càng tệ hơn nữa.

Anh lau mặt rồi quay vào trong nhà, định thu dọn ít đồ, thì bất ngờ gặp ai đó trong hành lang. Là anh Ngựa, người đã chuyển thư của Elsa.

Thường thì đàn ông sẽ trông phong độ hơn dưới ánh lửa, còn phụ nữ thì quyến rũ hơn. Vì vậy không ít người thấy thất vọng khi nhìn đối phương rõ hơn dưới ánh sáng ban ngày. Nhưng anh Ngựa thì trông vẫn rất chỉn chu với vẻ nghiêm nghị vốn có.

Thực ra, điều khiến anh có vẻ chỉn chu là gương mặt được cạo sạch và bộ quần áo thẳng nếp.

“Chào buổi sáng, Ngài Lawrence.”

Anh ta trông chẳng khác gì một người hầu trong cung điện hơn là một vị khách đến tắm.

Lawrence đáp lại lời chào, rồi hỏi về trang phục lạ thường đó.

“Anh thường mặc như vậy à?”

Chắc chẳng ai mặc đồ thế này khi định vào tắm.

“Không, tôi chuẩn bị đi làm.”

Lawrence hơi bất ngờ, còn anh Ngựa thì có vẻ áy náy.

“Và tôi có điều muốn hỏi ngài, Ngài Lawrence.”

“Tôi? Là chuyện gì?”

“Vâng. Tôi đang hy vọng ngài sẽ chỉ cho tôi đây là nhà tắm nào?”

Anh Ngựa rút ra một phong thư trong túi áo, được bọc bởi một miếng vải trang trí và niêm phong bằng sáp. Lawrence từng nghe nói đó là cách giới quý tộc dùng khi gửi thư cho người quan trọng, nhưng đây là lần đầu anh thấy tận mắt.

Trên miếng vải trang trí có ghi tên một nhà tắm ở Nyohhira.

“...Giờ thì tôi hiểu vì sao anh ăn mặc như vậy. Nhưng chuyện này là sao?”

Câu hỏi lỡ bật ra khỏi miệng, nhưng Lawrence cũng biết một người đưa thư của quý tộc sẽ không bao giờ tiết lộ nội dung thư. Anh mỉm cười xin lỗi, nhưng anh Ngựa cũng cười, lắc đầu.

“Đừng lo, không phải chuyện chính trị đâu. Vị quý tộc đó chỉ căn dặn tôi  hãy lan truyền nội dung bức thư này dọc đường.”

“Hử?”

Lan truyền nội dung thư?

Lawrence nhìn anh Ngựa, chẳng hiểu gì, thì anh ta từ tốn nhắm mắt, nói như một người truyền tin hoàng gia:

“Hỡi những người qua đường, xin hãy dừng lại và lắng nghe. Vương quốc Rosen xin thông báo nhân danh lãnh chúa vùng Subarb. Đây là câu chuyện về người anh hùng đã lên tàu của chúng tôi.”

Anh Ngựa, hai tay nâng phong thư, mặt nghiêm trang, đứng còn thẳng hơn cả nếp gấp trên quần áo.

“Chàng đã lên tàu của chúng tôi, được thần linh gửi tới, dũng cảm vượt đại dương. Dưới sự dẫn dắt của thần, chàng luôn mang trong mình lòng dũng cảm để bảo vệ những ai chèo lái ra khơi.”

Nghe đến đó, Lawrence bỗng nhớ ra đó là nhà tắm nào và hiểu được đây là bức thư gì.

Nhà tắm đó từng có một chàng trai trẻ, sau khi được một vị khách quý tộc đề nghị, đã rời làng để bắt đầu hành trình làm việc. Ngôi làng này quá nhỏ đối với những người trẻ tuổi, và thế giới ngoài kia mở ra con đường phiêu lưu lẫn vinh quang.

Nhưng thứ quay về lại là một bức thư, và người mang nó là hiện thân của sự nghiêm trang.

Nếu cậu ấy thành công và còn sống, hẳn cậu ấy đã quay về rồi.

Lawrence nhìn anh Ngựa.

“Chàng đã chiến đấu dũng cảm và trở về bên Chúa. Thay mặt chủ nhân, chúng tôi vinh danh sự hi sinh của chàng.”

Và đúng như vậy, anh ta đã đọc thư đó trước cửa nhà tắm kia.

Có thể ban đầu chuyện này đến đột ngột, nhưng có lẽ họ cũng đã phần nào chuẩn bị tinh thần từ khi tiễn con trai đi.

Người chủ nhà tắm cúi đầu, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, long trọng tiếp đón sứ giả.

Có vẻ như cậu trai ấy đã vào làm cho một vương quốc ven biển và trở thành thủy thủ, học hỏi để trở thành hiệp sĩ trên biển. Vì một lãnh chúa không thường gửi tin báo đến tận quê nhà nếu người đó không đạt thành tích nổi bật, cậu hẳn đã lập chiến công.

“Do đó, theo quy tắc của thủy thủ, chúng tôi gửi đến các người khoản bồi thường từ con tàu.”

Anh Ngựa lấy ra một túi đầy đồng bạc trao cho chủ nhà. Chủ nhà cảm ơn lần nữa và mời anh vào. Không còn việc gì để làm, Lawrence lặng lẽ cúi đầu với anh Ngựa, rồi quay người bước đi.

Nyohhira hôm nay vẫn yên bình, bầu trời trong xanh.

Anh từng trải qua những rủi ro trong suốt hành trình xưa kia. Nhiều lần, anh buộc phải quay đi khi thấy ai đó cầu cứu. Anh tưởng rằng mình đã quen với việc đối mặt với gió lạnh buốt bằng gương mặt dửng dưng từ lâu rồi.

Vậy mà giờ, anh vẫn khẽ rùng mình dưới làn gió thu.

Bởi vì lúc này, anh đã có quá nhiều thứ không muốn đánh mất.

Cảm giác đó càng rõ ràng hơn khi anh nhìn anh Ngựa, người mang tin báo tử của một chàng trai trẻ.

Lawrence nhanh chóng quay về nhà tắm của mình.

~~~

Anh không thể nào là chủ một nhà tắm tràn đầy hạnh phúc và nụ cười với gương mặt cứng đơ như vậy được.

Lawrence tự vỗ vào má mình, lấy lại tinh thần rồi bước vào nhà tắm, và cảnh tượng trước mắt khiến anh không khỏi sững người.

Holo đang nằm dài trên sàn đại sảnh, khăn ướt đắp trán, mặt đỏ bừng như sốt.

“Ngài Lawrence.”

Anh Thỏ lên tiếng gọi anh. Nếu gặp ở trong thị trấn, hẳn Lawrence sẽ nghĩ người này là kiểu bán bánh kẹo ngọt cho trẻ con và biểu diễn tung hứng, có lẽ vì vẻ ngoài hoạt bát, vui tươi của đối phương.

Nhìn cảnh anh ta siêng năng dùng mền quạt cho Holo đang rên rỉ, trông cứ như một vở hài kịch.

“C-chuyện gì thế này vậy?!”

“À thì, chuyện là… bọn tôi chơi vài trò uống rượu cùng Đức cô Holo trong nhà tắm…”

Có lẽ cô đã quá chén và bị sốc nhiệt.

Cô đã rất cố gắng hòa đồng cùng các vị khách, nhưng sau cùng thì uống nhiều đến mất kiểm soát cũng thành ra vô ích.

“Này, Holo.”

Lawrence gọi tên cô, và dường như Holo vẫn còn tỉnh, khẽ mở mắt. Cô say khướt, một hình ảnh anh đã thấy không ít lần trên đường đi và cả từ khi họ mở nhà tắm.

“…Nước…”

Cô rên khẽ, mắt lờ đờ. Lawrence thở dài.

“Để tôi chăm sóc cô ấy,” anh nói với Thỏ, người có vẻ áy náy như thể cảm thấy có lỗi vì đã khiến Holo uống quá nhiều. Anh Thỏ cúi đầu rồi rời khỏi đại sảnh.

Lawrence lại thở dài, quỳ xuống bên cạnh Holo, với tay lấy bình nước.

Nó trống không.

“Em đã uống bao nhiêu vậy hả…”

Holo cố gắng trả lời nhưng chỉ ợ lên một cái.

“Cứ nằm yên đó. Anh đi lấy nước mới.”

Lawrence đứng dậy, thì Holo hé miệng:

“…Em… thắng…”

Anh ngẩn ra một lúc, rồi bật cười.

“Chủ nhà thì phải là người thua mới đúng chứ.”

“…Ngốc…”

Cô gắng gượng nói được một chữ rồi nấc cụt rõ to.

Lawrence thở dài lần nữa, cầm bình nước, rảo bước về phía nhà bếp—với tình hình này của Holo thì mọi việc lại đổ lên vai cô gái Selim mất rồi.

Họ vẫn cần phải sơ chế, phơi phô và ướp muối chỗ nấm họ hái được vào hôm qua, còn hạt dẻ thì phải rang lên kẻo bị mọt, hoặc tẩm mật ong, hay sấy khô rồi nghiền thành bột. Trong lúc Lawrence vừa đi vừa nghĩ mông lung, anh thấy nhiều người đang tất bật ra vào nhà bếp, tay áo xắn cao.

“Ô, Ngài Lawrence.”

“Ờ…?”

“À, đi lấy nước à.”

Chẳng màng đến sự ngơ ngác của anh, một người liền chộp lấy bình nước trong tay Lawrence.

“Đức cô Holo uống khỏe thật đấy. Trong bọn tôi có mấy cái hố không đáy mà vẫn thua cái một. Chắc giờ họ đang say nằm trong phòng rồi!”

Người đó cười vang rồi chạy nhanh ra giếng ngoài vườn.

Lawrence đứng ngẩn ra giữa căn bếp, không biết nói gì với những người đang làm việc. Người thì rửa nấm, người đập muối đá, người tỉ mỉ bóc vỏ hạt dẻ, người khác thì khuấy nồi mật ong, mồ hôi chảy ròng ròng.

Giữa họ là Hanna, đang chỉ đạo với khí thế đĩnh đạc.

“Cô Hanna, chuyện này là sao vậy?”

Lawrence hỏi, và Hanna nhún vai đầy kịch tính rồi bước tới.

“Cô Holo đã nhờ họ làm thay cô ấy vì say.”

Lawrence nhếch môi cay đắng, nhưng những người đang làm việc lại ngẩng đầu lên, cười vui vẻ.

“Dù sao thì Đức cô Holo cũng thắng mà.”

“Chúng tôi đã hứa rồi.”

“Và uống như thế, quả thật là vô địch!”

Mấy lời khen đó nghe chẳng có vẻ giả dối chút nào, nhưng rõ là Holo đã chơi trò cá cược công việc cô ấy không muốn làm bằng một cuộc nhậu. Mà vì cô có thể uống vào ban ngày, nên với cô thì đây là việc tốt nhất rồi.

Quả là sự xảo quyệt của hiền giả sói tự xưng.

“Xin lỗi vì bắt ngài đợi, Ngài Lawrence.”

Lawrence nhận lại bình nước, cảm ơn rồi nói với mọi người, “Mọi người đừng vất vả quá,” rồi quay đi.

Nước mát lạnh truyền qua kim loại, làm tay anh tê buốt. Vừa đi trong hành lang, anh vừa nghĩ ngợi. Không quay lại đại sảnh, anh bước lên lầu hai, và ở đó, hai người phụ nữ đang vui vẻ quét dọn hành lang.

“À, chào ngài, ông chủ Lawrence!”

Anh cứ tưởng họ mặc đồ nữ tu chỉ để tiện du hành, nhưng giờ thì có vẻ họ lúc nào cũng thanh nhã như vậy. Họ trông lớn tuổi hơn Holo, nhưng không ngoan hiền như Selim—đây là kiểu con gái được chọn cầm nến trong lễ hội làng và rất được thanh niên ưa chuộng.

“…Hai người không cá cược gì với Holo đâu nhỉ?”

Hai người liếc nhau, rồi cười tươi.

“Thật ra bọn em không chịu nổi nếu không được làm việc ấy chứ.”

Dù mặc váy áo dài như áo tu, tay áo đã được xắn lên, vạt váy cũng buộc gọn tới gối. Vẻ luộm thuộm ấy lại khiến họ trông khỏe mạnh. Lawrence bỗng bối rối khi thấy đôi chân trần thon dài, tràn đầy sinh lực và vẻ nữ tính.

Anh thầm nghĩ rằng may cho anh là Holo đang say dưới nhà.

Hai người tiếp tục làm việc, gom bụi xong thì ngắm nghía hành lang sạch bóng, đầy hài lòng.

“Em nghe nói còn phải chùi bồ hóng trong ống khói và dọn tro dưới lò nữa.”

“Có cần lau đồ bạc không nhỉ? Em mê mẩn mấy món sáng lấp lánh ấy lắm!”

“Trên đường đến đây, bọn em đã ngứa tay muốn dọn dẹp lắm rồi. Ôi, chỉ mong được làm việc thôi!”

Khác với sự bốc đồng của Myuri và tất nhiên là cả Holo, sự vui vẻ của họ có phần dịu dàng hơn. Rõ ràng họ thật sự yêu thích việc dọn dẹp.

Không những thế, hành lang đã trở nên sạch bong. Cửa sổ và cửa ra vào cũng được hé mở để thông gió. Tay nghề quá tốt chứng tỏ họ đã quen làm việc trong dinh thự lớn. Khi họ nhắc đến việc đánh bóng đồ bạc, Lawrence chợt nhớ hình như họ là hóa thân của chim, và anh đã hiểu ra phần nào. Tổ chim trong rừng luôn đẹp đẽ, gọn gàng. Mà khi trong thị trấn có vụ mất đồ trang sức, nơi đầu tiên người ta lục soát thường là trên các cây quanh đó.

Dẫu vậy, anh vẫn băn khoăn không biết có nên để khách làm những việc dơ bẩn này không. Đây vốn là phần việc của Holo, và khi nghĩ đến việc cô giờ đang say mèm dưới sàn thì anh lại càng thấy tội lỗi.

Nhưng nếu họ thật sự muốn làm, và giờ không phải mùa cao điểm, cũng chẳng có ca múa hay biểu diễn gì, thì cho họ làm có lẽ cũng không sao.

Lawrence suy nghĩ một lát rồi hỏi:

“…Vậy làm mấy việc này, thật sự ổn chứ?”

Hai cô gái nhìn nhau rồi đồng thanh hớn hở, “Dĩ nhiên rồi ạ!”

~~~

Ngoài hai người đang nằm gục trong phòng vì thua Holo trong trò nhậu, còn lại tổng cộng tám người đang làm việc, và nhà tắm bỗng chốc biến thành một công trường dọn dẹp khổng lồ.

Hầu hết các công việc lẽ ra Lawrence phải làm đều bị người khác giành mất, và anh bắt gặp Selim không biết bao nhiêu lần vì quá ít việc mà đi loanh quanh như người không mục đích. Cuối cùng, có lẽ cô ấy nhớ ra chỉ mình bản thân mới làm được sổ sách kế toán, nên đã ngồi xuống bàn, bắt đầu tính toán chuyện đặt hàng và các khoản mục khác.

Lawrence ngồi bên cạnh Holo trong đại sảnh, vừa canh lò sưởi vừa quan sát mọi người. Có vẻ Holo đã tỉnh rượu, khuôn mặt không còn nhăn nhó, và tiếng ngáy khe khẽ, dễ chịu vang lên. Với cô thì nằm ngủ thế này cũng chẳng có gì là mất mặt.

Anh kéo lại tấm chăn trượt xuống khi cô trở mình, rồi vén nhẹ những sợi tóc dính trên má cô. Đôi tai sói khẽ giật lên vì nhột, nhưng tiếng ngáy dịu dàng vẫn tiếp tục.

Khi đón tiếp cả một đoàn khách bất ngờ ghé qua giữa lúc thảnh thơi, anh đã chuẩn bị tinh thần rằng sẽ rất vất vả khi phải chuẩn bị cho mùa đông sau đó. Vậy nên, dù chỉ là một chút, anh cũng thấy biết ơn sự mưu mẹo của Holo.

Nếu các vị khách làm việc chăm chỉ, thì Lawrence và Holo sẽ có thêm thời gian bên nhau.

Anh mỉm cười nhìn gương mặt thanh thản khi ngủ của cô, rồi hướng ánh mắt về ngọn lửa trong lò. Khúc củi to, tròn được cho vào từ sáng vẫn cháy âm ỉ như thường lệ. Trông như thể nó có thể cháy mãi mãi.

Đây là Nyohhira, một ngôi làng đặc biệt được hơi nước từ các bồn tắm và giai điệu của các nhạc công bảo hộ. Nơi đây không bị chiến tranh chạm đến suốt hàng trăm năm qua, luôn mang đến nước nóng và những nụ cười cho con người. Có nhiều người gọi đây là vùng đất của mộng mơ, và cũng có rất nhiều người nỗ lực để biến nó thành như vậy.

Nhưng điều đó không có nghĩa họ được miễn nhiễm khỏi hiện thực.

Lawrence thở dài. Anh cứ nghĩ mình đã hiểu rõ điều đó, nhưng giờ đây, hơi nước từ nhà tắm dường như đã khiến tầm nhìn của anh mờ đi. Tin xấu có thể ập đến bất kỳ lúc nào. Một sứ giả trong trang phục chỉnh tề với gương mặt nghiêm nghị sẽ mở phong thư bằng đôi găng tay trắng tinh và đọc lớn nội dung bên trong.

Lúc ấy, Lawrence sẽ không thể làm gì khác ngoài việc lắng nghe. Cùng lắm, anh chỉ có thể bịt tai lại mà thôi. Khi dòng suy nghĩ ấy kết thúc, anh nhìn sang Holo.

Đó chính là điều cô luôn lo sợ.

Khoảnh khắc một cơn gió lạnh bất ngờ thổi đến từ bên ngoài màn hơi nước, sau quãng thời gian dài họ đã quen sống mà không cần khoác áo choàng.

Lawrence lặng lẽ nhìn xuống bàn tay mình, rồi chợt nhớ tới bức thư mà Elsa đã gửi cho họ.

Nó vẫn nằm trong túi áo anh. Anh lấy ra và mở niêm phong.

Trên trang giấy là lời chào cứng nhắc, khiến anh nhớ đến đôi mắt màu mật ong đẹp đẽ của Elsa, tương phản với biểu cảm lúc nào cũng có vẻ cau có. Cô ấy kể đôi chút về tình hình gần đây một cách khô khan và nói rằng cô ấy vừa sinh đứa con thứ ba.

Và rồi, “Hẹn gặp lại.”

Chỉ một câu rất ngắn, nhưng đó là trọng tâm của cả bức thư.

Elsa rất giỏi giảng đạo, nhưng lại là người nói chuyện không giỏi.

Hẹn gặp lại.

Trước khi gió lạnh làm úa tàn những tán lá.

“Ư…”

Holo khẽ rên, kéo Lawrence trở lại hiện thực.

Mặt cô đụng vào bàn chân anh khi lăn người, và thế là cô tỉnh.

“Ồ, là anh à…”

“Em tưởng anh là khúc thịt chắc?”

Anh cười khẽ, dùng mu bàn tay vuốt má cô, và chiếc đuôi dưới chăn của cô vẫy nhè nhẹ vì vui sướng.

Holo nhấc đầu lên, tưởng chừng sẽ ngồi dậy, nhưng lại chỉ úp mặt vào bàn chân anh, cựa quậy tìm tư thế thoải mái.

Cô không hề có ý định dậy làm việc.

Công việc ở nhà tắm lúc này diễn ra còn nhiệt tình hơn cả khi cô ra sức làm, nhưng tất cả đều nhờ mưu kế của cô. Nếu cứ chiều chuộng trong lúc cô ngái ngủ thế này thì thật không ổn lắm. 

Lawrence thở dài, và ngay khi anh đưa tay ra sau lưng cô để đỡ dậy thì cô lên tiếng hỏi.

“Trong thư viết gì vậy?”

Lawrence khựng lại vì giọng nói của Holo rõ ràng tỉnh táo hơn anh nghĩ. Đây là giọng của Hiền giả Sói Holo, với không còn chút men say nào nữa.

Nhưng không phải vì thư đến từ một người phụ nữ khác mà cô nói như vậy. Holo thừa hiểu Elsa là người đoan chính như thế nào.

Lawrence thả lỏng bàn tay đang định đỡ cô dậy, rồi đưa nó đặt lên vai cô.

“Mấy lời chào cứng như đá ấy mà.”

Anh thở ra.

“Và cô ấy nói, ‘Hẹn gặp lại.’”

Khi còn là thương nhân lang bạt, anh đã quá quen với câu ấy cùng cái vẫy tay từ biệt, và rồi không bao giờ gặp lại nữa.

Có lẽ vì thế mà anh cứ lo lắng mãi về Myuri.

“Anh có định đi gặp cô ta không?”

Lawrence không thấy gương mặt Holo, vì cô vẫn đang úp mặt lên chân anh.

Nhưng anh đoán ánh mắt cô đang mở, dán xuống sàn.

Anh không rõ cô hỏi vì lý do gì, nhưng bản thân anh lại biết rất rõ câu trả lời.

“Tất nhiên là không rồi.”

Dù cảm xúc ra sao, thực tế là anh không thể đi được.

Dù Selim đã có thể giúp trông coi nhà tắm, nhưng anh không chắc cô ấy có thể xoay sở nổi nếu vào mùa đông đông khách. Chưa kể, sắp tới còn có nhiều khách mới từ ngôi làng hành hương do các anh em của cô ấy xây dựng. Cô ấy đã đủ bận rộn rồi. Đó là cuộc sống của cô ấy lúc này.

Thời gian sẽ trôi qua khi họ vùi mình trong công việc, và rồi sẽ chẳng còn cơ hội nào để nghĩ tới chuyện rời khỏi vùng đất này nữa. Một ngày nào đó, có lẽ lại là một vị khách, sẽ gõ cửa nhà tắm và nói:

Thư gửi Ngài Lawrence…

Đó là cuộc sống của con người, và thế giới thì quá rộng lớn, còn những con đường thì lại quá chật hẹp.

Anh chỉ có thể chăm lo những gì trong tầm tay, và như thế đã là một điều xa xỉ.

Lawrence xoa vai Holo, cô hít sâu một hơi rồi thở ra.

“Anh chỉ toàn nghĩ đến Myuri. Anh cũng muốn gặp con bé, đúng không?”

Lawrence khựng lại.

“Em biết lý do vì sao con Ngựa ấy lại đến vùng này. Biết anh trông ra sao khi trở về nhà tắm không, hả đồ đần thối đầy trăn trở?”

Và trong hai chúng ta, ai mới là người hay bi quan về tương lai cơ chứ? anh nghĩ vậy, nhưng đôi tai của cô khẽ động đậy, như đang cố nén cười, vậy nên chắc chắn cô biết rõ khi nói ra điều ấy.

Chính vì thế mà Lawrence không cười.

Bởi anh không biết vì sao cô lại nhắc đến điều đó.

“…Anh biết em đang cố moi hết mủ từ vết thương để nó lành. Vì thế mà em cứ chọn trúng chỗ đau để công kích anh đúng không?”

“Đồ ngốc,” Holo đáp rồi lăn người lại.

Đôi mắt màu hổ phách ấy dịu dàng đến mức anh phải rùng mình.

“Chuyện là…”

Cô cất tiếng, rồi chần chừ, ánh nhìn lảng tránh Lawrence.

Sau đó, Holo bất chợt bật cười, ngồi dậy với khí thế như thể cơn mệt đã tan biến, rồi nhào vào người Lawrence đang luống cuống.

“N-này, em—”

Cô không tức giận, không khóc, cũng chẳng cau có—nên anh chẳng biết phải phản ứng thế nào.

Anh ngả người ôm lấy cô, và mùi hương trên người cô, nồng nàn hơn thường ngày vì đã tắm và uống rượu, nhẹ nhàng vương lấy mũi anh.

Holo dụi mặt vào ngực anh, như muốn in dấu mùi hương của mình lên anh, cọ qua cọ lại đầy trìu mến.

“Kể từ khi Myuri rời đi, em đã quá được nuông chiều rồi.”

“Anh, ờ…”

Đó là một sự thật anh không thể phủ nhận. Nhưng nếu nói to ra, thì thể nào Holo cũng cắm móng vuốt vào lưng anh mất.

Trong lúc cố gắng giữ kỷ luật tuyệt đối, Lawrence lúng túng chẳng nói nên lời. Holo lại bật cười vì điều đó.

“He he. Mắt em đúng là tinh khi chọn anh mà.”

“…Ừ, anh cũng thấy em mua được món hời đấy chứ.”

Holo vẫy tai và đuôi phấn khích khi nghe vậy.

Sau một trận cười, không khí quanh cô bỗng đổi khác. Cô rời khỏi vòng tay anh và nhẹ nhàng nói:

“Nhưng cán cân chưa cân bằng đâu. Em phải đền đáp tất cả những gì anh đã làm.”

Thấy Lawrence vẫn còn ngơ ngác, Holo mỉm cười.

Anh yêu nụ cười đó, cái cách răng nanh của cô lộ ra, cái vẻ tinh quái, châm chọc, nhưng ẩn sâu bên trong là một trái tim quan tâm và chân thành hơn bất kỳ ai.

“Hãy cùng nhau lên đường du hành đi.”

Lawrence sững sờ trước lời cô vừa nói.

“…Hả? Em đang nói cái gì vậy…?”

“Ý em là ý em nói đấy. Mình đã sống ở đây mười năm rồi. Đó là quãng thời gian dài trong thế giới của loài người. Đôi khi cũng nên rời đi một chút. Và biết đâu, nó sẽ giúp anh thôi lo lắng về Myuri.”

“Nhưng…”

Lawrence lắp bắp. Lời thì chưa kịp hình thành, Holo đã nhún vai theo cái cách quá quen thuộc.

“Chắc anh đang nghĩ, vậy còn nhà tắm thì sao nhỉ?”

Tất nhiên rồi! Lawrence hé môi định nói, nhưng lời lại không thốt ra.

Holo hiểu rõ bao nhiêu công sức họ đã bỏ ra để vận hành và gìn giữ nơi này. Cô còn hiểu rõ hơn cả anh rằng nó quan trọng thế nào.

Có nhiều ông bà chủ nhà tắm lớn tuổi đã đóng cửa tiệm, lên đường hành hương khi tuổi xế chiều.

Nhưng với anh thì vẫn còn quá sớm.

Holo vẫn hay nói những điều táo bạo theo cảm hứng, nhưng lần này thì quá mức. Lawrence nhíu mày, định bụng đây chắc chỉ là lời bông đùa khi say, nhưng ánh nhìn sắc sảo của Holo như thấu tim gan, và cô đột ngột thúc vào anh một cái thật mạnh.

“Lúc nào anh cũng có mắt như mù.”

“Không phải. Chỉ là anh đang nhìn em nói năng và cư xử lố bịch như mọi khi thôi.” anh đáp lại, và Holo liền ưỡn ngực lên như thể đang thi thố.

Lawrence nhân cơ hội đó phản biện.

“Thế còn nhà tắm thì sao? Mình sẽ đóng cửa à? Anh nghi ngờ là không có tụi mình thì chỗ này không hoạt động nổi đâu. Mà nếu đã đóng một lần, thì đám khách ở xa có quay lại cũng chẳng đồng loạt. Ít nhất cũng phải mất cả năm. Trong thời gian đó, lấy gì mà sống? Mình sẽ phải gây dựng lại mối cung ứng nữa. Em thật sự nên—”

“Em thấy anh cần phải tin tưởng hơn một chút vào những gì mình đã làm được đó.”

Chỉ một nụ cười sâu sắc ấy thôi cũng đủ khiến Lawrence câm nín.

“Anh đã biến nơi này thành một chốn tuyệt vời. Khách khứa đều vui vẻ khi đến đây. Dù Col và Myuri không còn ở đây nữa, nhưng ý kiến của khách về chỗ này đâu có thay đổi. Mọi thứ giờ đã vào guồng cả rồi.”

Trước nụ cười rạng rỡ, đầy tự hào ấy, Lawrence chẳng thể thốt nên lời.

Holo vốn hiếm khi khen ngợi ai.

Cô lúc nào cũng nhấm nhẳng, trái tính trái nết, có nghĩa là lại càng dữ dằn hơn với người bạn đời Lawrence.

“Ngay cả khi bọn mình vắng mặt một hai năm, khách cũng sẽ không giận đâu. Trái lại, họ sẽ sẵn sàng giúp đỡ tụi mình khi trở về.”

Lawrence không tin mọi chuyện có thể thuận lợi đến thế, nhưng anh nghĩ đến những vị khách thường lui tới.

Với thói quen của một thương nhân, anh luôn thận trọng khi nghe những dự đoán lạc quan.

Nhưng nếu nghi ngờ lời Holo, thì cũng có nghĩa là nghi ngờ chính sự tin tưởng rằng khách hàng thực sự yêu quý nhà tắm này. Và điều đó vốn dĩ là sự thật.

Dù lý trí hiểu rõ điều đó, vẫn có một lý do thực tế khiến anh khó lòng đồng tình ngay với ý tưởng đột ngột của Holo.

“Nh-nhưng mà… chẳng lẽ mình để đám khách say xỉn trông nom nhà tắm à? Cô Selim còn phải làm sổ sách kế toán, không có anh thì chắc xoay không nổi. Cô Hanna thì khỏi nói, không thể rời khỏi bếp. Cứ nghĩ kỹ đi, mọi chuyện không suôn sẻ đâu.”

Thực tế là, ảo mộng về Nyohhira được dựng nên bằng mồ hôi và công sức.

Lawrence nhìn Holo đầy nghi hoặc, tự hỏi liệu có phải anh đã quá nuông chiều cô đến mức khiến cô quên mất điều đó, nhưng cô chỉ lườm lại anh một cái sắc lẹm.

“Đồ ngốc. Chính vì thế mà em mới liều mạng thử xem có thể hay không đó.”

“Hả?”

Thấy vẻ ngơ ngác của anh, cô bật cười với nụ cười bực dọc quen thuộc.

“Chẳng phải anh nghĩ em dùng trí khôn của mình để cá cược với họ à?”

Holo đang nói về chuyện xảy ra ban sáng. Cô đã có một trận thi nhậu cùng các vị khách, và vì cô thắng, nên họ phải làm hết phần việc của cô.

“Đ-đó không phải là—”

Việc em làm! Nhưng Lawrence tất nhiên không nói nốt câu ấy. Anh hiểu ra được dụng ý của cô, và giọng anh bỗng cao lên vì kinh ngạc.

“Không thể nào!”

Nàng sói thông thái cười toe toét.

“Dù em có nằm đây ngủ, còn anh thì nhìn em với ánh mắt si tình ngốc nghếch kia, công việc trong nhà tắm vẫn trôi chảy hơn bình thường, đúng chứ?”

Vậy thì cũng chẳng khác nào đi du lịch cùng nhau.

Chính anh vừa mới tận mắt chứng kiến cảnh họ làm việc.

Lawrence á khẩu, và Holo thở dài ngao ngán.

“Đúng là em đã mua được món hàng tốt. Sao anh không thử suy nghĩ kỹ về những gì mình đã có đi?”

Cô dụi sát vào anh theo một cách khác thường, cứ như một con rắn siết chặt con mồi.

Gần đây anh thường xuyên là người chăm sóc cô.

Nhưng Holo thì vẫn là Holo.

“Chúng ta dĩ nhiên không thể vắng mặt quá lâu, nhưng nếu chỉ nửa năm thôi thì họ có thể thay mình được. Phần thưởng của chúng ta là những ngày thong thả giữa mùa thấp điểm mà.”

Những vị khách đó đã bất chấp đường xa vạn dặm chỉ để đến được nhà tắm lý tưởng này.

Nếu vậy mà còn không tin vào tình cảm ấy, thì sao còn dám tự hào về sự quyến rũ của nơi này?

“Em…”

“Sao?”

Cô vòng tay ôm lấy eo anh, chiếc đuôi nghịch ngợm vẫy qua vẫy lại, như đang nũng nịu.

Lawrence nhìn xuống cô, chỉ biết mỉm cười.

“Anh vừa nghĩ, chắc anh đã đánh giá thấp hiện thân của sói sống trong lúa mì rồi.”

“Hửm.”

Holo ngước mắt nhìn anh như thúc giục nói tiếp.

“Em đã chăm sóc anh rất tốt. Mà nếu không phải là giống tốt, khỏe mạnh thì đâu có gặt hái được vụ mùa như vậy, phải không?”

Đôi mắt Holo mở to, rồi nụ cười nửa miệng hiện lên, để lộ hàm răng nanh trắng muốt.

“Đồ ngốc.”

Từ trước đến nay, anh đã nghe câu đó bao nhiêu lần.

Và lần nào anh cũng đồng ý.

Dù có sống bên nhau bao lâu đi nữa, anh cũng chẳng thể nào hiểu hết được Holo tuyệt vời đến nhường nào.

“Vậy em nói nghiêm túc đấy à?”

Lawrence hỏi lại, và câu trả lời của Holo đến ngay lập tức.

“Ừ. Mình cũng nên đi xem mặt cháu chắt một lần chứ.”

“C-cái gì—!”

Holo phá lên cười khi thấy mặt anh đơ ra.

Em ấy lúc nào cũng thế… Lawrence càng nhăn mặt thì đuôi Holo lại vẫy càng dữ dội.

“Em là Hiền giả Sói Holo. Anh lúc nào chẳng nằm gọn trong lòng bàn tay em,” cô nói, mặc dù đang dụi mặt vào ngực anh như cún con.

Không, chính vì vậy mà em ấy mới đáng sợ đấy, Lawrence nghĩ, rồi ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của cô.

Một khi đã dính lấy một con sói như thế này, thì chẳng bao giờ dứt ra được nữa.

“Đúng là ý nghĩ đáng sợ thật.”

Lawrence lẩm bẩm trong sự cam chịu, rồi bổ thêm khúc củi vào lò.

Đó là mùa thu, mùa hạnh phúc nhất trong năm.

Ghi chú

[Lên trên]
Chưa nói đến việc hóa thành chân thân để đi tắm, có lẽ hình dạng hiện tại của đám này cũng đang là kiểu á nhân giống Holo chứ ko thành người hoàn chỉnh như Selim dc
Chưa nói đến việc hóa thành chân thân để đi tắm, có lẽ hình dạng hiện tại của đám này cũng đang là kiểu á nhân giống Holo chứ ko thành người hoàn chỉnh như Selim dc
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Chỉ là ý nghĩ thoáng qua thôi, nhưng nếu hiện thân của chim và ngựa cưới nhau thì con họ sẽ thế nào nhỉ ?
Xem thêm