Sói và Gia vị: Spring Log
Hasekura Isuna Ayakura Jū
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 20: Spring Log III [Đã Hoàn Thành]

Sói Và Những Ngày Mật Ngọt

3 Bình luận - Độ dài: 6,472 từ - Cập nhật:

Ở những ngôi làng nhỏ, người dân biết rõ mọi chuyện về nhau. Từ bữa tối nhà hàng xóm ăn món gì đến tình trạng của con chó vẫn nằm trước lò sưởi—không có điều gì là bí mật. Làng suối nước nóng Nyohhira cũng không khác gì.

Nhưng điều dễ bị bỏ qua nhất lại chính là việc người ta thường không nghe thấy lời đồn về chính mình.

“Holo.”

Sau bữa tối, Lawrence, ông chủ nhà tắm Sói và Gia vị, gọi tên vợ mình khi đang tỉa tim nến trong phòng ngủ.

Mái tóc dài màu lanh, đôi vai mảnh khảnh và những ngón tay mảnh mai, hoàn hảo của cô thường khiến anh liên tưởng đến một tiểu thư quý tộc. Vì trông cô chỉ như một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, nhiều người lần đầu ghé thăm nhà tắm thường lầm tưởng cô là tân nương và không quên gửi lời chúc phúc.

Tuy nhiên, vẻ ngoài thanh nhã ấy chỉ là tạm thời. Holo thực chất là hóa thân của một con sói khổng lồ đã sống hàng thế kỷ.

Thế nên khi Lawrence gọi cô, cô chẳng quay lại nhìn anh hay mỉm cười e ấp gì cả. Đôi tai cô chỉ giật nhẹ một cái một cách thờ ơ.

Đó là đôi tai sói nhọn hình tam giác, cùng màu với tóc cô.

“Này, anh có chuyện muốn nói với em.”

Cuối cùng Holo cũng ngẩng lên khi nghe thấy giọng điệu đầy mệt mỏi của Lawrence.

Cô đã dán mắt vào chiếc bàn trong phòng kể từ sau bữa tối.

“Gì vậy?”

Cô nhíu mày, lườm anh một cái đầy bực bội. Nhưng Lawrence chỉ khẽ thở dài rồi đưa tay chạm vào má cô.

“Em bị dính mực này.”

“Mmph.”

Khi Lawrence lau đi vết mực bằng ngón tay, Holo nhắm mắt lại, đôi tai sói giật nhẹ.

Chiếc đuôi bông xù của cô đong đưa qua lại, cho thấy tâm trạng cô không tệ chút nào.

Cô nhìn anh như vậy chỉ vì mệt mỏi thôi.

“Ôi trời…”

Lawrence xoa nhẹ vùng quanh mắt cô bằng cả hai ngón cái. Rồi anh nhẹ nhàng áp đầu ngón tay lên mi mắt đang nhắm của cô, và cô tinh nghịch đảo tròng mắt bên dưới lớp mí.

“Anh đi lấy khăn nhúng nước ấm nhé?”

Nhiều người ở nhà trọ, như giới tăng lữ cấp cao chẳng hạn, thường phải viết lách rất nhiều.

Anh đã hỏi họ cách làm dịu mỏi mắt, và họ bảo rằng đặt một chiếc khăn ấm ẩm lên mắt là tốt nhất.

“Mmm…”

Thế nhưng Holo chẳng đáp lại mấy, cô chỉ kéo tay Lawrence xuống cổ mình. Cô muốn được anh mát-xa. Chẳng còn cách nào, Lawrence đành bắt đầu xoa bóp, còn Holo thì lười biếng tựa vào người anh, chiếc đuôi đong đưa rất khoái chí. Dù rõ ràng là cô đang nhõng nhẽo quá đà, Lawrence vẫn thấy hạnh phúc vì nụ cười chân thành của cô và cứ chiều theo.

Bất chợt thực tại ập đến trên anh, và anh nhớ ra lý do chính mình cần phải mắng cô hôm nay.

Lý do chính là việc viết lách mà dạo gần đây cô đã quá đắm chìm vào, với đống giấy tờ trải đầy bàn, kín đặc những dòng chữ.

“Hôm nay anh đã nghe một lời đồn khi đến họp làng.”

“Hmm?”

Holo kéo đôi bàn tay Lawrence đang xoa sau gáy cô rồi đặt chúng đặt lên vai mình.

Cô ra hiệu rằng hãy tiếp tục mát-xa, rồi nói sau.

Dù cô cư xử cứ như bắt anh làm đầy tớ, nhưng với tai và đuôi vẫy vẫy vui vẻ như thế, Lawrence cũng chẳng lấy gì làm phiền. Xét cho cùng, việc Holo bất ngờ hứng thú với việc viết lách cũng không hoàn toàn tệ.

Bút lông, mực, giấy nháp, giấy da để chép sạch, kính lúp để soi chữ, nến để thức khuya, tất cả đều tốn một khoản không nhỏ. Nhưng Lawrence thấy hoàn toàn xứng đáng. Vì quan trọng nhất là, điều mà Holo đang viết có ý nghĩa rất lớn.

Holo là hóa thân của sói, và sẽ sống thêm hàng trăm năm. Còn Lawrence chỉ là một con người, chẳng bao lâu nữa anh sẽ rời khỏi thế giới này, để lại cô một mình. Những gì cô đang viết là về những chuyện xảy ra mỗi ngày, để đến lúc chẳng còn ai bên cạnh, cô vẫn có thể đọc lại và sống lại những khoảnh khắc hạnh phúc hiện giờ.

Như thế thật tốt. Ý tưởng đó chính là do Lawrence đưa ra.

Nhưng Holo thì bao giờ cũng đi quá xa.

“Người ta đang đồn đại vì em cứ cầm giấy bút lang thang khắp nhà kìa.”

“Hmm.”

Holo nghiêng đầu sang trái, như ra hiệu anh hãy nhấn mạnh hơn bên phải.

Lawrence bóp chặt tay hơn, và cô rên lên trong cổ họng, tạo thành âm thanh giống mèo hơn là sói.

“Họ đồn rằng phu nhân của nhà tắm Sói và Gia vị hoặc là đã ngộ đạo làm thơ, hoặc là đang chép lại lời đàm đạo với Chúa.”

“Hmm… mm, hmm… Oohhh, đúng chỗ đó rồi.”

Khi Lawrence mạnh tay hơn một chút do bực cô vì chẳng chịu nghe anh nói nghiêm túc, nhưng Holo chỉ phồng đuôi lên rồi tập trung tận hưởng cảm giác.

Sau khi Lawrence đã mát-xa vai cô thêm một lúc trong im lặng, Holo uể oải lên tiếng.

“Rồi sao? Thì thế thì có sao?”

Nghĩ rằng cô cuối cùng cũng chịu nghe, Lawrence thử rút tay khỏi vai cô. Nhưng Holo giữ chặt lại.

Anh đành bó tay, tiếp tục, rồi đáp.

“Xung quanh bắt đầu đồn đoán linh tinh rồi.”

Holo không nói gì, nhưng tai cô vẫn hướng về phía anh, chứng tỏ cô vẫn lắng nghe.

“Nói ngắn gọn thì, họ đang tám chuyện và thắc mắc xem có phải em định rời nhà, đi vào tu viện nào đó không.”

Đúng lúc ấy, tai Holo dựng đứng cả lên.

Rồi từ từ, cô quay lại nhìn Lawrence.

“Cái gì cơ?”

Cô trông như thể thật sự không hiểu.

Lawrence ngần ngại một chút, nhưng rồi nghĩ không nên giấu.

“Em trông trẻ mà, nhớ không? Họ nghĩ có khi em không hài lòng với anh nữa; lời đồn thật là thô lỗ mà.”

Holo vẫn có vẻ mơ hồ.

“Thường thì phụ nữ trẻ cưới chồng già, nếu bỗng dưng muốn vào tu viện, tức là hoặc vì không kiềm chế được mà ngoại tình, hoặc vì muốn ly hôn đó.”

Ánh sáng biến mất khỏi mắt Holo khi cô nhìn anh. Môi cô mấp máy định nói gì đó nhưng rồi khựng lại.

Người ngoài nếu thấy cảnh Lawrence nhìn Holo lúc này có lẽ sẽ nghĩ anh đã xúc phạm vợ sâu sắc vì nghi ngờ sự chung thủy của cô.

Thế nhưng người thở ra đầu tiên lại là Lawrence, anh hít vào một hơi sâu rồi cúi xuống vùi mũi vào tóc Holo.

“Anh đâu đến nỗi già như thế mà…”

Hai tay đang đặt trên vai cô bỗng siết lấy cả người cô.

Cô run lên như thể đang ho, có lẽ vì đang bật cười.

“Heh. Đôi khi tên ngốc như anh lại ăn nói cứ như một cậu trai vậy.”

Holo vỗ nhẹ lên cổ tay anh, rồi véo anh một cái.

“Nhưng có lẽ tốt nhất là em nên hỏi một chút. Hình như chuyện này khiến anh bực mình thật sao?”

Giọng cô bỗng dịu dàng hơn bình thường.

Sau một lúc im lặng, Lawrence lên tiếng.

“Chúng ta làm dịch vụ mà. Ai lại muốn nghỉ ở nhà trọ của một người có vợ trẻ bỏ đi chứ? Những lời đồn kiểu đó đủ để khách mất thiện cảm rồi.”

Holo tròn mắt nhìn anh, rồi buông nụ cười mệt mỏi.

“Quả thật là vậy.”

“Với lại, em cũng không được vô tư quá nữa.”

“Oh?”

“Nhà trọ tốt là một tài sản đáng giá. Có kẻ sẽ nhắm vào quyền thừa kế, và có không ít người sẵn sàng can thiệp nếu thấy có cơ hội. Trước cả khi em giả sử là rời khỏi đây đi, đã có thể có mấy gã quý tộc nghèo đến chào hàng con gái út rồi đấy.”

Câu đó khiến tai Holo vểnh lên như thể sắp nghe được tiếng hắt hơi của chuột từ bên kia núi, và vẻ ghen tị trên mặt cô còn lấn át cả những tiểu thư cao quý nhất.

Lawrence rùng mình trước sự nguy hiểm đem lại từ hình ảnh tưởng tượng mấy cô gái trẻ dễ thương tung tăng bước vào, nhắm vào vị trí phu nhân nhà tắm, và sự phiền phức anh sẽ gặp phải để xoa dịu Holo.

Thế nên mấy lời đồn trong làng thật phiền toái.

“Hmm…”

Kẻ nào định cướp con mồi của cô phải bị trừ khử.

Điều đó viết rõ rành rành trên gương mặt Holo khi cô trầm ngâm giây lát rồi nhìn anh như thể bất đắc dĩ.

“Vậy em phải làm gì đây? Hay là bám lấy anh trước mặt người khác?”

Cô vừa nói vừa vuốt tay Lawrence, ánh mắt đầy ve vãn.

Với một người tự xưng là sói thông thái, cô rất thích diễn trò như thế này. Vì càng kháng cự thì cô càng vui, Lawrence liền đáp tỉnh bơ:

“Cứ cư xử bình thường thôi.”

“Hừ! Nhạt nhẽo.”

Holo phồng má, rên rỉ, còn Lawrence chỉ biết thở dài bất lực.

“Và đừng có lang thang khắp nơi với giấy và bút nữa. Em sẽ gây chú ý đấy.”

“Mmmph…”

Tiếng rên thứ hai của cô nghe có phần khác biệt hơn tiếng đầu.

“Nếu em chỉ viết lại những chuyện đã xảy ra trong ngày, thì có thể viết một chút trước khi đi ngủ cũng được mà, đúng không?”

Thế nhưng Holo thì chẳng bao giờ rời tay khỏi giấy bút, từ lúc vừa tỉnh dậy đến lúc đi ngủ.

“Ngốc. Nếu không ghi lại ngay, có khi em sẽ bỏ lỡ điều quan trọng mất.”

“Mà mỗi ngày cũng có nhiều chuyện đến mức đó đâu… Thôi, cho anh xem hôm nay em viết những gì rồi nhé?”

“Ngh—c-cái này—không, cái này—đồ ngốc!”

Giống như một đứa trẻ, Holo cố che nội dung lại, nhưng lần này Lawrence giữ chặt lấy cô và giật tờ giấy khỏi bàn.

Holo vẫn cố giành lại, nhưng khi Lawrence lùi khỏi ghế thì cô không đuổi theo nữa.

“Em viết gì mà sợ anh đọc rồi sẽ không vui hả?”

“Không có gì hết!”

“Vậy thì đâu có sao… Nhưng mà em viết kín cả trang thế này… Em vẫn định chép lại lên giấy da à?”

Holo luôn mang theo giấy rẻ tiền làm từ vải vụn và suốt ngày. Cô sẽ ghi chép nháp mọi thứ; sau đó chép lại nội dung lên giấy da cừu cho sạch sẽ. Giấy da cừu rất bền, thậm chí có thể chịu được lửa cháy, nên hoàn toàn phù hợp với Holo, người sẽ còn đọc đi đọc lại suốt hàng trăm năm.

“Xem nào… Nét chữ của em vẫn xấu như mọi khi…”

“Im đi!”

Cô bốc một nhúm cát dùng để làm khô mực và ném vào anh.

Mặc dù khéo tay, nhưng chữ viết của Holo thì khá tệ. Mắt cô cũng không tốt lắm, nên khó phân biệt được các hình dạng.

“Rồi rồi. ‘Buổi sáng, thức dậy. Ăn hai quả trứng luộc và bánh mì mềm làm từ lúa mì, phủ phô mai rồi nướng trên lửa. Ăn kèm với hai miếng xúc xích còn từ bữa tối hôm qua và thịt ức gà. Uống một cốc bia cho trôi đi.’”

Đúng là một bữa sáng sang chảnh, chắc vì vui nên cô mới ghi lại kỹ như vậy. Nhưng viết chi tiết tới mức này thì hơi quá. Lawrence liếc nhìn Holo, còn cô thì quay đi, tỏ ra phật lòng.

“‘Sau bữa sáng, một vị khách đang nô đùa trong bồn tắm nhờ ta lấy rượu. Hắn say khướt, nên ta đưa cho hắn rượu sắp hỏng pha mật ong. Hắn hân hoan như được uống rượu hảo hạng. Trả bảy đồng xu đồng có khắc hình nam nhân đội mão gai’… Khoan, bảy đồng?!”

Lawrence ngẩng lên nhìn Holo kinh ngạc, cô thì hếch mũi đầy tự hào.

“Mão gai… Đó là xu đồng quisine. Chỉ cần bốn đồng là đủ mà…”

“Vì em đã đích thân đem đến cho hắn đó. Tiền boa tính vào rồi. Em đâu có nói ấy rõ là rượu rẻ.”

“…”

Quả thực là vị khách đã hiểu lầm. Mà thương nhân thì luôn có cách để làm rượu dở trở nên ngon hơn.

Người ta thường pha mật ong cho ngọt, dùng gừng để tạo vị cay đậm giống rượu mạnh, hoặc dùng lòng trắng trứng và chanh để lọc rượu trong.

Khách cũng cẩn thận lắm, nên nếu họ hài lòng thì chẳng có gì phải phàn nàn.

Dù vậy, cảm giác vẫn hơi khó chịu.

“‘Trước bữa trưa, các vũ công và nhạc công tới. Ta vừa dọn tro trong lò khi mặt trời lên vừa lắng tai nghe tiếng ồn ào náo nhiệt.’”

“Thấy em chăm chỉ chưa?”

Holo cười toe, đuôi ngoáy tít khi nói.

Dù cô thường hay đùn đẩy việc dọn lò cho người khác, nói rằng tro sẽ dính vào đuôi, lần này Lawrence thấy hơi lạ nên đọc tiếp.

 

“‘Củ hành ta bọc trong đất sét bỏ vào đống tro đã nướng vừa chín. Đập vỡ lớp đất, bỏ thêm rau thơm thái nhuyễn và dầu từ phương Nam, rắc chút muối rồi ăn. Tiếc là không có bia…’”

“Ơ.”

Holo nhìn đi nơi khác với vẻ có lỗi. Có vẻ cô học cách ăn hành theo kiểu đó từ một vị khách nào đó.

Anh cứ tưởng lần này cô chịu khó dọn lò thật, hóa ra chỉ là viện cớ để ăn vặt.

Không chịu nổi ánh nhìn của Lawrence, Holo rời khỏi ghế.

“Như thế là đủ chưa?”

“Em không còn vụ nào kiểu thế này nữa chứ?”

Holo cố giành lại tờ giấy, nhưng Lawrence cao hơn nên cô không với tới.

Anh giơ cao tờ giấy và tiếp tục đọc.

“‘Sau bữa trưa, dọn muội bám quanh lò’… Ồ, lau muội cơ đấy?”

Dù lò có tốt đến mấy, muội vẫn bám đầy ngóc ngách nếu người ta cố gắng tận dụng hơi nóng từ nó. Holo cũng ghét việc này vì nó làm mặt và tay cô bẩn.

“‘Tiện thể, kiểm tra cái chai ta để gần ống khói’… Chai?”

Anh cúi đầu xuống nhìn Holo, cô đang rướn người đứng trên đầu ngón chân để giành lại tờ giấy.

“Cái chai gì vậy?”

“…Em không biết.”

Cô bỏ cuộc, khoanh tay, quay mặt đi chỗ khác.

Lawrence nhìn cái đuôi đang vẫy vẫy khó chịu của cô, rồi đọc tiếp.

“‘Lão Cyrus đó dạy ta một điều thú vị. Lần tới ta phải nói cho lão chỗ có lý chua trong rừng’.”

Cái tên Cyrus khiến anh chú ý.

Đó là tên một chủ nhà tắm thân thiết với Lawrence và nổi tiếng trong vùng là người nấu rượu giỏi.

Một cái chai đặt gần lò có thể là đang ủ rượu.

Nhưng không rõ là loại rượu gì. Làm bia cần dụng cụ và nhiên liệu thích hợp, còn rượu nho thì dĩ nhiên cần có nho. Có thể là rượu táo, nhưng trái cây thật chỉ có vào đầu hè, nên phải giữ lâu mới được. Còn mật ong thì do Hanna quản lý trong bếp, nên lén lấy cũng không dễ.

Dù sao thì, nếu cô tự ủ rượu sau lưng anh thì cũng chẳng còn lý do gì để cấm cô uống nhiều mỗi tối.

Holo luôn nói mình ổn, nhưng uống nhiều chắc chắn chẳng tốt gì.

“Là loại rượu gì vậy?”

Lawrence hỏi, Holo liền phụng phịu.

Cô trông hệt như Myuri lúc bị Col phát hiện trò nghịch ngợm và mắng mỏ.

Giờ thì rõ ràng là cô bé cá tính đó giống ai rồi.

“Nếu em không nói, anh sẽ kể với cô Hanna, và cô ấy sẽ cắt bớt khẩu phần rượu hàng ngày của em đấy.”

“Gì cơ—!”

Holo trừng mắt như muốn giết Lawrence.

Anh lắc tờ giấy, còn cô thì cúi gằm đầu như mèo bị tạt nước.

“Là rượu bánh mì…”

“Bánh mì? À, kvass nhỉ?”

Kvass là một loại đồ uống nhẹ, được làm bằng cách ngâm bánh mì đen trong nước, thêm men rượu và một chút mật ong.

Vị đắng chua của nó rất đặc trưng, người ta hoặc sẽ cực thích hoặc cực ghét.

“Em suy nghĩ kỹ thật đấy… Cô Hanna cũng chẳng kỹ tính lắm với bánh mì lúa mạch đen đâu.”

Các loại ngũ cốc khác nhau tạo ra loại bánh mì khác nhau. Tệ nhất là yến mạch, vốn chẳng được gọi là bánh mì nữa, đôi khi chỉ cho ngựa ăn mới hết. Tốt nhất dĩ nhiên là lúa mì, thứ tạo ra bánh mềm ngọt.

Ở giữa chúng là bánh đen làm từ lúa mạch đen, đắng và cứng, nên thường được trộn với lúa mì để dễ ăn hơn. Nhà tắm giàu có mới có loại bánh đen này, bởi khách ở đây lâu lâu ăn kiêng để chuộc tội cho những xa hoa của họ.

“Trời ơi… Không ngờ hiền giả sói mà cũng lén lút ủ rượu và uống một mình nữa.”

Holo khựng lại như bị đòn, rồi bật lại ngay.

“Đồ đần thối! Em đã tính toán cẩn thận để không ảnh hưởng đến túi tiền của anh rồi!”

“Thế mà em vẫn lén nướng hành rồi ăn với dầu ô liu và rau thơm? Mà dầu ô liu là hàng phương nam, đắt lắm vì phải vận chuyển từ xa đấy nhé.”

Anh càng nghĩ càng bực, nhất là cô đã ăn kèm với cả rau thơm. Nhất định món ăn phải ngon lắm.

Rốt cuộc thì thay vì ăn năn, Holo chỉ phụng phịu thêm.

Có lẽ vì cô là hóa thân của sói canh giữ mùa gặt lúa mì, nên sự mê đắm với đồ ăn cũng là điều dễ hiểu.

Haizz… Từ khi Myuri đi rồi, anh cứ tưởng nhà tắm sẽ yên ổn một chút chứ…”

Con gái duy nhất của họ, Myuri, giống như chú cún con hiếu động, luôn bày trò nghịch ngợm bất cứ khi nào có cơ hội.

Holo vì là mẹ, nên trước mặt con gái vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc, xứng với danh hiền giả sói.

Nhưng Myuri đã rời nhà mà theo Col, người từng phụ việc ở nhà tắm, lên đường phiêu lưu.

Vỏ bọc của một người mẹ trong Holo ngày càng tróc ra, và Holo từng ngồi phía sau xe ngựa năm nào đã quay lại.

Cô nũng nịu đòi món ngon, chăm sóc đuôi cẩn thận, cố uống càng nhiều rượu càng tốt mỗi tối. Buổi sáng càu nhàu không muốn dậy, chiều đến thì lim dim trước lò sưởi, rồi đòi Lawrence bế về phòng.

Tất nhiên, anh không thể để cô như vậy. Khi Col và Myuri đi đã khiến họ thiếu mất hai nhân lực, nên Holo cũng phải làm việc phần mình cho công bằng.

Ngày tháng cứ trôi qua bình thường, không có cãi vã hay biến cố lớn.

Holo từng nói cô sợ sẽ quên những ngày thường như thế, dù chúng có hạnh phúc đi chăng nữa. Và vấn đề đó đã được giải quyết bằng bút, mực và giấy.

Vậy nên mọi thứ đã ổn, gia đình yên ấm, việc làm ăn phát đạt… Ít nhất thì Lawrence tưởng vậy, cho đến chuyện này.

Anh thấy bối rối hơn là giận dữ. Phải chăng vẫn còn điều gì khiến em ấy phiền lòng?

Dù cô có hay đòi hỏi, sức hút của cô khiến anh luôn cảm thấy chính mình mới là kẻ vô lý nếu không chiều theo.

Và rõ ràng là cô còn viết thêm vài tội trạng của người khác. Không cần phải nghi ngờ nữa khi trong những trang giấy này còn có thêm cả một số những cuộc cãi vã phát sinh sau đó.

Vì sao cô lại làm thế?

Đó đâu phải kiểu của Holo, để lại bằng chứng ngu ngốc như vậy.

Từ lúc bắt đầu viết những bản ghi này, cô luôn giấu kỹ, chắc vì xấu hổ, nên anh cũng tôn trọng mà không xem. Có thể cô nghĩ mình qua mặt được anh nên càng tự hào mà ghi lại như chiến tích.

Lawrence không giận bằng thấy buồn. Anh không nghĩ Holo lại nghịch ngợm đến thế.

Anh muốn cùng cô nướng và ăn củ hành đó. Đập vỡ lớp đất sét, hồi hộp chờ xem nó chín thế nào chắc vui lắm. Kvass cũng sẽ ngon hơn nhiều nếu cả anh, Selim và Hanna cùng uống. Họ có thể cùng nghĩ cách ủ sao cho ngon và tiết kiệm.

Anh tưởng Holo cũng biết điều đó.

Nhưng khi suy nghĩ tới đây, anh bỗng hiểu ra rằng có lẽ Holo vẫn đang có điều gì đó giấu anh.

Cô có thể thật sự mê ăn, nhưng nếu tự mình ủ rượu và lén uống một mình thì lại là chuyện khác. Nếu vậy, chẳng phải cô đang cố viết lại các tín hiệu ấy, như một kiểu mật mã riêng, để nhắc anh nhớ đến những cảm xúc mà cô không tiện nói ra?

Nghĩ như thế, Lawrence cảm thấy mình đã hiểu được hành động của Holo. Anh tưởng tượng cảnh cô lặng lẽ uống kvass đắng chua một mình. Anh thấy việc ấy chẳng vui vẻ gì. Lẽ ra anh phải nhận ra từ sớm hơn.

Có lẽ điều cô cần bây giờ không phải là bị mắng, mà là được ôm ấp?

Dù cô có thật sự đào củ hành bọc bùn ra từ lò, tưới dầu và rau thơm rồi cuối cùng rắc muối lên phần thịt mềm và chín đều để ăn… Khoan, ăn?

Anh đổi ý: Không, chắc chắn có gì đó mờ ám ở đây.

Lawrence có thể thông cảm nếu cô ăn uống vụng vặt để giải sầu. Nhậu say trong cơn bối rối là một ví dụ tiêu biểu nhất. Nhưng cô chuẩn bị kỹ càng dầu, rau thơm, muối như vậy, rõ ràng là cô rất mãn nguyện mà? Bất kể anh có nghĩ thế nào, Holo chắc là đã vừa làm vừa cười tươi.

Lawrence nhìn chằm chằm vào Holo. Có gì đó không ổn.

Anh nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên khó chịu.

Cuối cùng, anh thở dài thật lớn.

“Này, Holo.”

Cô lườm anh bằng ánh mắt giận dỗi, như muốn bảo hãy để cô yên.

Lawrence gãi gãi phần tóc mái.

“Mọi thứ em viết ở đây là bịa hết, đúng không?”

Tai và đuôi Holo, vốn đang rũ xuống, bỗng dựng đứng.

“Anh đọc cái này rồi tức giận, bảo sẽ tịch thu kvass, rồi bắt đầu lục lọi quanh ống khói. Nhưng không tìm thấy gì cả. Anh sẽ hỏi, Chuyện này là sao? Rồi em, như một con mèo bị ướt, bắt đầu run rẩy, nói không biết gì. Rồi anh tiếp tục ép hỏi em cho ra lẽ. Sau đó thì sao?”

Holo, nhắm mắt lắng nghe, hít một hơi dài như để giãn cơ, rồi thở ra.

Cuối cùng, cô nhếch môi cười.

“Rồi em sẽ phì cười.”

“…”

Lawrence trừng mắt nhìn cô, còn Holo thì bật cười, vai run lên khi ôm lấy anh trêu đùa.

“Đừng giận như thế. Em không định lừa anh để chọc tức đâu.”

Cô cười khiêm tốn, như đang tìm cách hòa giải, nhưng Lawrence đáp lại với vẻ lạnh lùng.

“Anh không chắc lắm đâu đó.”

“Gì cơ—… Đồ ngốc!”

Holo dẫm mạnh lên chân anh.

Nhưng có vẻ cô vẫn còn lý trí để nhận ra; vì Lawrence nghi ngờ lời cô, tức là cô đã làm gì đó đủ mờ ám để khiến anh nghi ngờ. Cuối cùng, cô miễn cưỡng thú nhận.

“Hmph. Khi bắt đầu ghi lại những chuyện mỗi ngày, em nhận ra là em rất thích việc viết. Nhưng mỗi ngày lại chẳng có gì đặc biệt, nên em bắt đầu viết về những điều có vẻ như sẽ vui nếu thật sự xảy ra.”

Lawrence nhìn vào tờ giấy và nhăn mũi.

“Tất cả những chuyện này sao?”

“Thì… khoảng một nửa.”

Dù bề ngoài trông vẫn bình thản, tai và đuôi của cô lại chẳng giấu được vẻ ngượng ngùng.

Chìm đắm trong việc sáng tác hư cấu chỉ là thú tiêu khiển của những tiểu thư quý tộc rảnh rỗi trong các trang viên. Lawrence phần nào hiểu được cảm giác của Holo khi không muốn anh đọc những gì cô viết ra.

Thế nhưng, chính anh lại bỏ qua một điều.

“Lẽ ra anh phải nhận ra từ đầu là em vốn đâu có những bữa sáng xa hoa như thế chứ.”

“Chỉ là những dòng ghi lại nỗi khổ sở của em, rằng em đói đến mức nào, và ước gì được ăn như thế thôi…”

Cô còn giả vờ vừa lau khóe mắt vừa nói như đang sụt sùi, nhưng lý dp vì sao cô chưa bao giờ lấy đồ ăn thừa từ tối qua làm bữa sáng là vì chẳng còn gì thừa lại nữa—lúc nào cô cũng ăn sạch bách bữa tối của mình cả..

“Còn vụ bán rượu giấm giá cao thì sao?”

“Là thật á. Cơ mà vị khách đó vừa nhấp một ngụm đã say rồi làm đổ rồi. Trò đùa nhỏ của em thế là hỏng bét.”

Thế thì có khi chính Lawrence đã lại đếm nhầm tiền và đưa cho cô quá tay.

“Thế còn kvass? Em đâu có thật sự làm nó, phải không?”

Lawrence dò hỏi, Holo lập tức liếc đi chỗ khác.

“Này, nói đi nào…”

“Em—em có làm đâu! Chỉ mới hỏi cách làm thôi!”

Khi anh nhìn kỹ hơn, cô trừng mắt lại.

Holo vẫn là một con sói kiêu hãnh như cô luôn tự xưng, nên có vẻ cô không nói dối.

“…Vẫn có những ngày chúng ta nướng bánh đen cho mấy vị khách muốn ăn kiêng theo ngẫu hứng, đúng không? Nhưng họ chẳng bao giờ ăn hết. Ta chỉ muốn nói với họ: hãy thử tưởng tượng xem chúng ta phải ăn những phần thừa đó như thế nào!”

“Ờ thì, nếu biến nó thành kvass thì xử lý cũng tiện hơn…”

“Ừm. Và… thật ra em cũng thử làm một lần rồi, nhưng thất bại. Nên bảo em chưa làm thì cũng không sai.”

“…”

Anh nhìn cô, có chút giận nhưng không nỡ. Holo nghiêng đầu, cười tinh nghịch, trông y hệt Myuri lúc tìm cách lảng tránh câu hỏi.

“Ăn một bữa sáng ngon lành, rồi lại được nhâm nhi món vặt trong lúc làm việc mệt mỏi, thêm một chút rượu cho vui—đó chẳng phải là một ngày lý tưởng sao? Em luôn muốn sống những ngày như thế. Phải không, anh yêu?”

Cô ôm lấy anh, dụi đầu vào ngực anh đầy âu yếm. Đuôi cô ve vẩy khoái chí, khiến Lawrence chỉ biết thở dài.

“Anh đúng là người đàn ông may mắn nhất trần đời khi cưới được một người vợ khiêm tốn và có ước vọng giản dị đến vậy.”

“Ê-heh. Quả đúng thế.”

Lawrence thoáng tự hỏi không biết cô có hiểu hết sự mỉa mai trong câu nói của anh không. Nhưng đây là Holo—chắc chắn là cô hiểu rồi.

Anh chẳng biết nên cáu với tính cách ấy hay chỉ nên cười trừ nữa.

Anh vòng tay ôm lấy cô một lần nữa và nói:

“Trước tiên, là củ hành.”

“Hửm?”

“Em viết nhật ký để đọc lại sau này, khi thời gian đã trôi qua rất lâu, đúng không?”

Holo mở to mắt, lông trên tai và đuôi cô xù lên.

“Thế ăn hành không làm em ốm chết à?”

Anh hỏi với nụ cười tinh quái trên mặt. Holo phụng phịu, rồi dẫm mạnh cả hai chân lên chân anh.

“Em không phải chó!”

Lawrence chẳng mấy bận tâm, nhún vai.

“Còn kvass sẽ giúp xử lý đống bánh đen dở ẹc ấy dễ hơn. Và anh cũng hiểu cảm giác muốn tự thưởng món gì đó sau khi dọn tro và lau muội. Việc đó cực nhọc thật.”

Holo vẫn nhìn anh đầy nghi ngờ sau khi bị trêu, nhưng cuối cùng cũng mỉm cười đồng tình.

“Không gì quý giá hơn việc biến điều đáng sợ thành điều thú vị. Đó hẳn là bí quyết để mỗi ngày đều vui.”

“Ừ.”

Họ mỉm cười với nhau. Đuôi Holo ve vẩy rộn ràng, và Lawrence nói tiếp:

“Vậy thì, hành và kvass để ngày mai đi. Giờ đi ngủ đã.”

Trời cũng đã khuya. Đây là lúc mọi người đã chìm vào giấc ngủ ngon lành, kể cả làng Nyohhira vốn quen cuộc sống về đêm.

Anh ôm lấy Holo, nhấc cơ thể mảnh mai của cô lên và đưa cô về phía giường.

Nhưng chân anh dừng lại vì Holo đừng yên không chịu bước.

“Holo?”

“Đồ ngốc.”

Cô trượt khỏi vòng tay anh.

Rồi phớt lờ vẻ ngỡ ngàng của anh, cô vui vẻ quàng khăn và thắt đai lưng, những thứ cô dùng để giấu tai và đuôi mỗi khi rời phòng.

“Anh là thương nhân, người sẵn sàng đánh đổi mạng sống vì tiền, đúng chứ?”

Ngay khoảnh khắc anh nghĩ Mình có linh cảm xấu rồi đây..., Holo liền kéo tay anh.

“Thời gian là tiền là bạc. Mà em còn rất nhiều điều phải làm cho ngày lý tưởng của mình lắm.”

Cô ôm lấy tay anh, nghiêng đầu về phía bàn.

Trên bàn là những trang giấy mà cô đã cặm cụi viết ngày đêm.

Lawrence nhìn từ đống giấy về phía cô, và thấy nụ cười ranh mãnh rộng mở trên mặt cô.

“…Em không định biến tất cả mấy cái này thành hiện thực thật đấy chứ?”

Một tia tinh nghịch xen lẫn nguy hiểm hiện lên trong ánh mắt màu đỏ hổ phách rực rỡ của Holo khi một chiếc răng nanh sói ló ra sau làn môi cong cong, tạo nên biểu cảm thật ranh ma.

“Em là Hiền giả Sói Holo, linh hồn trú ngụ trong lúa mì, cai quản mùa gặt, và từng được người đời thờ phụng như một vị thần. Mà trong xã hội loài người, lời tiên tri luôn được coi trọng, đúng không?”

Nếu Myuri là kiểu sói lao thẳng hết tốc lực về phía con mồi, thì Holo là kiểu sói âm thầm tấn công từ phía sau từ lớp ngụy trang là màn đêm.

“Hay là… anh muốn để em một mình đọc lại mấy trang này trong tương lai xa, tiếc nuối nghĩ: ‘Giá như ngày đó ta cùng người ấy làm chuyện này chuyện kia…’ và rơi lệ?”

“Ơ—”

Lại là cái kiểu dỗi đáng ghét quen thuộc của Holo.

Nếu anh từ chối thẳng thừng, thì thể nào cô cũng sẽ khiến anh thấy như thể chính anh là kẻ hẹp hòi cho xem.

Sao nào? Đôi mắt đỏ ấy nhìn thẳng vào anh, đầy tự tin.

Lawrence kháng cự một hồi, nhưng bàn tay cô siết chặt lấy anh hơn, và anh cuối cùng cũng đầu hàng.

Bởi vì, chỉ cần thấy nụ cười trên gương mặt Holo, niềm vui của cô sẽ nhanh chóng trở thành niềm hạnh phúc của chính anh.

“Nhưng mà nhé.”

Lawrence, giờ đã khôn ngoan hơn một chút, nói. “Em cũng phải giúp anh xua tan mấy tin đồn vớ vẩn ngoài làng đấy.”

Holo không già đi, và sẽ luôn mang dáng vẻ một thiếu nữ. Những tin đồn tương tự chắc chắn sẽ còn.

Lawrence vẫn còn quá trẻ để chấp nhận rằng chỉ cần chúng ta biết là đủ rồi.

Vả lại, sĩ diện đàn ông của anh cũng không cho phép.

“Ê-heh.”

Holo đổ gục lên người anh như một đống bột, rồi cười khúc khích.

“Được rồi. Dù sao anh cũng là con trai mà.”

Cô nắm lấy tay anh, hít một hơi, rồi hôn nhẹ lên khớp ngón út.

“Em sẽ diễn sao cho người ta thấy rằng em yêu anh tha thiết,” Holo nói. Lawrence kéo tay lại, kéo theo cả cô vào lòng mình.

“Không phải cho thấy mà là để họ biết chắc chắn cơ.”

Holo chớp mắt khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lawrence.

“Không, cho thấy rằng em yêu anh mới là cách nói đúng chứ. Vì người rơi vào lưới tình là anh kia mà.”

“Vậy hả? Thế ai là người cứ hễ thấy anh bận rộn là cau có, đòi anh phải dành thời gian cho cơ?”

“Cái—?!”

Vừa cãi nhau vừa trêu chọc, Holo và Lawrence cùng rời phòng ngủ.

Mặt cả hai nhăn lại đầy mỉa mai, như thể đang rắc muối lên vết thương của nhau—nhưng vẫn lặng lẽ đóng cửa lại và sánh bước tay trong tay xuống hành lang.

“Thế mới bảo anh là đồ ngốc, dù đã bao nhiêu năm rồi đó!”

“Còn chính sói thông thái thì sắp khóc đến nơi rồi vì có vẻ chẳng hiểu gì về anh cả kìa.”

Khi bước đi trong căn nhà tối om mà chẳng cần đến một ngọn nến, Lawrence nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Holo.

Họ đã từng trải qua biết bao đêm bên nhau trên chiếc xe ngựa nhỏ bé ấy. Ngày đó, mỗi lần cãi nhau, cả hai đều nổi giận thật sự, những cuộc cãi vã dữ dội đến mức giờ nghĩ lại, anh tự hỏi vì sao khi đó lại có thể nóng nảy đến vậy.

Dù tốt hay xấu, giờ đây anh cũng không thể nhớ trọn vẹn cảm xúc thuở đó nữa.

Từng ngày từng tháng trôi qua thật kỳ lạ, và toàn bộ những kinh nghiệm từ quá khứ đắp lên anh như lớp chăn dày mỗi đêm. Dưới lớp chăn ấy, anh có thể chịu đựng mọi giá rét, không một lưỡi dao nào có thể xuyên qua đủ sâu để làm tổn thương anh. Anh tin chắc rằng sẽ chẳng có gì có thể xen vào giữa anh và Holo.

Nhưng đồng thời, để đổi lại, anh cũng cảm thấy một nỗi mất mát. Những cảm xúc từng bộc lộ rõ ràng khi xưa giờ đây như thể đã trôi xa đến tận một thế giới khác. Anh khát khao chúng, và buồn khi nhận ra chúng đã không còn ở bên mình nữa.

Nhưng chỉ có kẻ khờ mới tiếc rẻ vài đồng bạc đã tiêu mất khi đi chợ.

Miễn là món hàng đã mua xứng đáng, thì số tiền đã tiêu chẳng còn là gì quan trọng.

“Chỉ một củ thì ít quá, nhỉ? Đây, cầm lấy đi. Em sẽ đi lấy bình dầu.”

Họ lén bước vào kho thức ăn, và Lawrence bật cười khi đón lấy hai, ba củ hành Holo đưa.

“Chắc chắn là chưa đủ đâu.”

Chút chuẩn bị thông thường chẳng thể đủ cho những tháng ngày ngọt ngào mà anh được trải qua cùng Holo.

“Em tiện thì lấy luôn thùng bia nữa.”

Đôi mắt Holo sáng lên thấy rõ trong bóng tối.

“Tại anh cả đấy. Anh liệu mà đi giải thích với Hanna.”

Dù Lawrence là chủ nhà tắm, gian bếp vẫn là lãnh địa của Hanna. Ngay cả anh cũng không thoát khỏi bị mắng nếu bị bắt gặp đang lén lấy đồ ăn.

“Dù anh có nói dối thì chỉ cần cô thấy em lảo đảo vì say rượu là cũng biết ngay ai là thủ phạm rồi.”

Holo phụng phịu giận dỗi, nhưng hơi thở bật ra từ đôi môi khép lại lại biến thành tiếng cười khúc khích.

“Vậy coi như là thử thách đi.”

“Uống rượu mà cũng gọi là thử thách à?”

“Ồ? Hay anh tính rút lui?”

“Quý ông quân tử thì sẽ đứng ra chịu trận vì bạn đời mình vậy.”

Cả hai cứ thế chọc ghẹo nhau như trẻ nít, làm Lawrence thấy giống như mình đã trẻ lại mười, hai mươi tuổi vậy.

Như một tên đạo tặc thì thầm với đồng bọn, Lawrence nói, “Này, chuẩn bị hàng đi. Tụi mình không muốn bị bắt quả tang đâu.”

“Anh đi lấy đất sét ở nhà kho nhé. Em nghe nói càng nhiều đất thì hành càng ngọt. Nhớ mang thật nhiều nha.”

“Ồ, nghe giống như—”

Lawrence nói đến đó thì bỗng im bặt.

Holo ngẩng lên nhìn anh thắc mắc, rồi chỉ mỉm cười cho qua.

“Hiểu rồi. Gặp nhau trước lò nướng nhé.”

“Ừ.”

Cả hai trao nhau nụ hôn nhẹ, khi Lawrence khom người xuống, còn Holo kiễng chân lên, rồi ai nấy đi làm nhiệm vụ của mình.

Trên đường ra nhà kho phía sau, Lawrence nghĩ về những củ hành. Chúng khiến anh liên tưởng đến chính họ. Lớp vỏ càng dày theo năm tháng, phần bên trong lại càng ngọt. Dù đôi khi ngọt quá cũng là vấn đề, nhưng chính điều đó lại tạo nên một niềm vui rất riêng.

Lawrence chuẩn bị xong mọi thứ rồi nhanh chóng quay lại lò sưởi trong sảnh khách. Lúc này không còn vị khách nào thức, những viên than đỏ phủ lớp tro dày đang cháy lách tách. Holo cũng vừa đến nơi, và cả hai cùng bật cười khi nhìn thấy nhau. Dù có nói thế nào, lời lẽ cũng chẳng thể diễn tả hết được cảm xúc họ đang mang.

“Holo.”

“Hmm?”

Lawrence không đáp lại bằng lời mà chỉ mỉm cười. Holo cũng hiểu ngay điều anh muốn nói, và giống như cô con gái nghịch ngợm của họ, cô nhe răng cười rạng rỡ.

Những ngày tháng trôi qua không phải chỉ là sự lặp lại. Vẫn còn vô vàn điều để họ cùng nhau tận hưởng.

Và đêm yên tĩnh ấy chỉ là một trong những khoảnh khắc chứng minh cho anh thấy điều đó.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Tương tác cặp này vẫn là gì đó đọc đi đọc lại không chán được. Không ai quá áp đảo ai, tưởng đang cãi nhau nhưng thực ra là cưa cẩm nhau. Col từ bé đã phải chứng kiến cặp này cưa cẩm nhau bảo sao vững tâm tu hành :v
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Hồi Col còn bé tí Holo là shotacon mà, ôm ấp gần gũi, tắm chung còn hơn cả a Luật, lớn tướng rồi mới thôi ấy
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
T quay xe r, trẻ con mới chọn ba cái romcom của sói con, người trưởng thành là phải thưởng thức fine dining cơm sói mẹ như này :))
Xem thêm