Mùa thu hổ phách - Hành t...
Mei Hachimoku Kukka
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn tập

Chương 02: Đường hầm Seikan

3 Bình luận - Độ dài: 973 từ - Cập nhật:

2ef1309b-6edf-4fd3-a105-5de80687b638.jpg

“Đưa đây.” 

Đó là lời chào hỏi của Akira lúc cổ bước đến tôi với cánh tay chìa ra tại nhà ga Hakodate vào sáng hôm kế tiếp (chắc là vậy). Vẫn mặc chiếc áo khoác bóng chày như hôm trước, chắc là chiếc áo khoác yêu thích của cô nàng. Mang trên vai là chiếc ba lô mà tôi nghĩ là chứa những gì cô cần cho cuộc hành trình trước mắt. 

Tôi nhìn xuống tay cô và nghiêng đầu. “Ờm... X-xin lỗi, tớ giúp được gì không thế?” 

“Đồng hồ của tôi, trả đây.” Cô nói. 

“À phải rồi.” Tôi nhanh chóng lấy đồng hồ ra từ túi áo khoác và đưa cho cô ấy. “Đây nè, còn nguyên vẹn. Dù thời gian có hơi lệch tí...” 

Là bởi tôi phải cởi nó ra lúc đi ngâm bồn tối qua. Không thể để nó bị ướt được, cũng bởi nó không phải của tôi. Tôi có chỉnh thời gian lên một tí, nhưng do không biết chính xác thời gian nên cũng không đảm bảo được. Akira cũng nhận ra việc này, nhưng cô nàng cầm lấy nó và không nói một lời - rồi thò tay vào túi áo cô để lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay khác, chìa ra cho tôi. 

“Này, của cậu đấy.” Cô nói. 

“Hả!?” Tôi bỡ ngỡ. Một chiếc đồng hồ rất đẹp, với kiểu thiết kế trông khá chững chạc và trưởng thành. Trông đáng giá hơn nhiều so với cái cô cho tôi mượn tối qua. Ngay lập tức, tôi nhận thấy điều gì đó sai sai. Đây là cô gái đã đòi tôi dẫn cô đến Tokyo chỉ vì một miếng khoai tây chiên. Tôi không biết sẽ phải làm gì cho cô nàng nếu nhận chiếc đồng hồ đắt tiền này nữa. 

“Nhanh lên coi.” 

“C-cậu chắc là tớ lấy được chứ? Không có bẫy gì đúng không?” 

“Hả? Cậu nói sao?” 

“Cậu không bắt tớ làm mấy chuyện xấu hay gì đó đúng không...?” 

Akira phồng má, mang theo chút giận dữ. “Đương nhiên là không rồi, đồ ngốc! Cậu nghĩ tôi là gì, siêu phản diện à?! Đấm chết bây giờ.” 

“H-hiểu rồi! Lỗi tớ! Xin lỗi...” 

Tôi không muốn bị đấm đâu, nên liền lùi lại. Đến tôi còn chẳng tin được tôi có thể nhát cáy đến mức đấy. Nhận lấy chiếc đồng hồ, tôi cẩn thận để không chạm vào tay cô, và cổ bèn tự phụ. “Hừm.” 

“Chả có gì đâu, thật đó, chỉ là của thằng anh ngốc của tôi mà thôi, nên tôi chả quan tâm lắm. Tôi có lẽ đã đập nó rồi để nó thành vụn trên bàn rồi, nhưng tôi nghĩ để cậu dùng sẽ tốt hơn.” 

Có vẻ là Akira và anh cô không thân nhau lắm. Dù không biết tình cảnh của cổ, nhưng tôi chỉ vui vẻ nhận lấy chiếc đồng hồ. Chắc chắn nó sẽ có tác dụng thôi. 

“À phải. Đồng bộ đồng hồ của hai đứa đi...” Tôi nói. 

“Đồng bộ à?”  Akira bảo. 

“Ừm, của cậu hẳn sẽ khác giờ với của tôi. 

Tôi khá chắc là cái tôi mượn của cổ đã bị sai giờ sau khi tôi tắm rồi, và tôi nghĩ cô nàng cũng chưa chỉnh thời gian cho cái cô vừa đưa tôi cho giống với điện thoại hay gì - nhưng tôi đoán điện thoại cũng không chuẩn giờ nữa, trừ khi cổ bỏ điện thoại trong túi lúc ngủ thôi. Nếu vậy, chúng tôi sẽ phải chọn đại một mốc thời gian để chỉnh đồng hồ. (Ngoài lề chút, tôi đã phải đợi cổ đến nhà ga Hakodate khoảng ba mươi phút. So với việc tôi đến sớm vì không biết thời gian cụ thể thì cổ đến khá muộn.)  

“Rồi, vậy chỉnh gì giờ?” Akira hỏi. 

“Chắc là 9 giờ 30 đi.” 

“Rồi.” 

Akira bắt đầu chỉnh đồng hồ, tôi cũng làm theo. 

Để coi coi, chắc là phải kéo cái núm bên cạnh này, rồi vặn, rồi... Ngon. Xong rồi. 

Sau khi chỉnh thời gian đến 9 giờ 30 phút, tôi đeo đồng hồ lên cổ tay. Có điều, chúng tôi phải làm như vầy mỗi ngày để đồng bộ đồng hồ từ giờ - trừ khi không có ai trong chúng tôi muốn cởi nó ra để đi tắm hay sao đó. Sẽ khá bất tiện đây, nhưng chúng tôi cũng không muốn đồng hồ sinh học bị làm sao đó đâu. 

Nói là vậy, nhưng việc đeo chiếc đồng hồ này chưa gì đã khiến cổ tay tôi bắt đầu ngứa ngáy rồi. Tôi không phải dạng người hay đeo trang sức hay phụ kiện, nhưng nếu khó chịu quá thì chắc tôi sẽ cởi ra rồi để trong túi áo khoác vậy. 

Lúc đó, tôi nhận thấy Akira đang nhìn chằm chằm tôi. 

“S-sao vậy?” Tôi hỏi. 

“Không gì, chỉ là tôi thấy cái đồng hồ đó nhìn hơi kỳ cục với cậu.” 

“Hả..?” 

Tôi cũng chả biết cổ muốn tôi đáp lại như nào. Đâu phải là tôi tự chọn hay sao đâu - quái thật, là cổ đưa tôi mà. Nhưng khá chắc nó chẳng hợp với tôi miếng nào. Tôi thấy chiếc đồng hồ quá to và sang trọng trên cổ tay bé tí tẹo của tôi. Qua những khoảng nhỏ giữa những sợi tóc, tôi nhìn Akira để so sánh; bông tai, dây chuyền thời thượng giữa chiếc áo chưa gài nút. Cổ có hết những phụ kiện, trang sức của những cô gái mới lớn - và rồi có tôi, một tên trông thật kỳ lạ. 

“Rồi, đi thôi.” Akira nói, và bắt đầu đi. Tôi đi theo cô nàng mà không nói lời nào. Và chuyến hành trình tới Tokyo chính thức bắt đầu. 

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

TRANS
Sao dạo này cứ có kiểu dịch vài trăm chữ rồi đăng lên + set trạng thái chưa hoàn thành nhể🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Đang dịch oke chưaaaa, mà sắp xong rùi, hê.
Xem thêm