Chapter 3: Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm...?
“Kuroyuki-san, chẳng phải cậu đang đợi ai đó sao?”
Thấy mọi việc đang dần trở nên mất kiểm soát, tôi quyết định thực hiện một kế hoạch để tách Kuroyuki-san khỏi Kokoa.
Nếu không làm thế, Kokoa sẽ thật sự tin rằng những gì tôi vừa nói là thật, đến lúc đó thì chẳng còn cách nào để cứu vãn nữa cả.
…Mà Không, hình như đã quá muộn rồi.
“Oh, ah… Thật ra hôm nay đến đây thôi, mình cũng chuẩn bị về nè.”
“Ồ, vậy à?”
Cứ thế thì những thứ tôi nói với mấy gã màu mè lúc nãy thành ra dối trá mất.
Mà thôi, dù sao nó cũng đâu phải là một lời nói dối trắng trợn phải chứ?
“Tớ đã hứa đi tới lễ hội với chị nhưng xem ra tớ bị chị ấy cho leo cây rồi.”
“Dota-kyan…?”[note72667]
Chưa từng nghe qua câu nói đó khiến Kokoa nghiêng đầu bối rối.
“Đó là một từ ẩn dụ cho ‘huỷ hẹn vào phút chót’, làm cho lời hứa như thể chưa từng tồn tại.”
“Ồ~?”
Kokoa gật gù, tỏ ra đầu ngưỡng mộ Kuroyuki-san, người đang chỉ trỏ và vui vẻ giải thích với một nụ cười.
Ừm, tôi cá rằng em ấy chắc chắn không hiểu gì cả.
“Onii-chan đã nói sẽ đi chơi lễ hội với Kokoa hôm nay nhưng anh ấy vẫn quyết định cho Kokoa leo cây.”
“Không ổn…!”
Nghe thế, Kokoa phồng má nhìn tôi, hai tay đang bắt chéo, tạo thành một chữ “X”.
“Đúng rồi, giống thế đó. Nhưng không đời nào Onii-chan sẽ thất hứa với Kokoa đâu nhỉ?”
“Mm…!”
Kokoa liền gật đầu lia lịa, sao cái này lại hiểu nhanh thế...
Đúng là nhức đầu thật.
“...”
Hửm? Sao thế?
Khi tôi đang tính xoa đầu Kokoa, Kuroyuki-san nhìn tôi chằm chằm.
Có bọ trên mặt tôi à?
“Ừ thì… Cái giọng dịu dàng hiện tại của cậu ấy, tôi nghe còn thấy ngạc nhiên. Ở trường cậu đâu có như thế này đâu nhỉ?”
“Chẳng phải với trẻ con thì cần chọn cách nói chuyện khác sao?”
Nếu tôi dùng giọng nghiêm khắc thì Kokoa sẽ sợ và cảm thấy không thoải mái.
Đó là lý do tại sao tôi lại nói chuyện dịu dàng.
Nếu không làm thế, chỉ cần một câu mắng mỏ đơn giản cũng đủ làm em ấy khóc.
“Hmm… Cậu thương em gái mình quá nhỉ?”
“Thì, em tớ dễ thương mà, như vậy là đương nhiên thôi…! Như một thiên thần ấy…!”
Tôi bế Kokoa lên từ phía sau, khoe khoang với Kuroyuki-san.
Sau đó Kokoa nở một nụ cười đáng yêu.
Đúng vậy, em gái tôi là một cô em gái tuyệt vời.
“Giờ không chỉ có cha mẹ mới nuông chiều con cái, mà đến cả anh trai cũng vậy sao?”
“Sao chứ?…Nhưng, em ấy thật sự đáng yêu nhỉ?”
Kuroyuki-san đưa tay ra chạm vào má của Kokoa, và bắt đầu nghịch chúng.
Đôi má mềm mại và đàn hồi ấy, gần như trở thành một cái mochi luôn vậy. Chạm
vào chúng có khi sẽ gây nghiện không chừng, và có vẻ cô ấy cũng thích nó.
“Tớ cũng muốn có em gái…”
“Cậu không thích chị mình sao?”
“Không hẳn, chỉ là chúng tớ không hòa thuận cho lắm thôi. Dù có hơi lười biếng ở nhà nhưng chị ấy rất tốt bụng. Ở ngoài thì chị ấy là định nghĩa của hoàn hảo luôn đó.”
Phù dung tại gia, hồng hoa tại ngoại, một con người như vậy thực sự tồn tại à...? [note78982]
Tôi không thể nói những suy nghĩ đó ra trước mặt Kuroyuki-san được.
“Vậy cậu muốn có em gái chỉ bởi vì cậu muốn có em gái thôi nhỉ?”
“Ừm, tớ là con út, nên tớ chỉ có chị thôi. Tớ thích trẻ con lắm, mình đang suy nghĩ về việc làm ở trường mầm non á.”
Có lẽ vì đang tận hưởng việc nghịch má của Kokoa mà cô ấy đang có tâm trạng tốt, rồi nói ra một đống thứ về mình như thế. Điều đó làm tôi bất ngờ, bởi ở trường cổ chẳng nói mấy về mình.
Chắc là bởi vì ở trường mọi người quá dồn dập, và cổ cũng không muốn chia sẻ đời tư của mình.
“...Ơ, xin lỗi. Làm phiền hai cậu rồi, chẳng phải hai người còn phải tận hưởng lễ hội sao?”
Bỗng dưng lấy lại được ý thức, Kuroyuki-san vội vàng thả tay ra khỏi Kokoa.
Như một kết quả của hành động ấy, Kokoa chu môi, như thể muốn được Kuroyuki-san cưng nựng thêm nữa.
“Kuroyuki-san định về thật sao?”
Bởi vì đây là một lễ hội, có lẽ cổ cũng muốn tận hưởng nó nữa.
Tôi cũng cảm thấy hơi buồn vì chị gái cô ấy đã huỷ hẹn và không đến.
“Thật lòng thì… có hơi xấu hổ nhưng… cậu biết đó, cũng sẽ hơi rắc rối nếu mấy chuyện giống lúc nảy xảy ra nữa.”
Nếu Kuroyuki-san đi một mình về, chắc chắn cổ sẽ thu hút thêm nhiều ánh mắt đổ về mình. Một mỹ nhân như cô ấy đúng thật là không nên đi một mình.
“Hẳn rồi… Nếu thế thì, cẩn thận nh—” [note72666]
“Không được…!”
Ngay giữa lúc tôi đang muốn nói lời tạm biệt với Kuroyuki-san, Kokoa nắm chặt lấy tay áo bộ yukata của cô ấy.
“N-Này, Kokoa…! Làm vậy là không được đâu, buông ra đi chứ…!”
“Không…! em muốn đi chơi lễ hội với neene nữa!”
Có vẻ như đã quý Kuroyuki-san, Kokoa bướng bỉnh lắc đầu, không chịu buông tay áo cô ấy ra.
Con bé này hơi bị rắc rối rồi đó…!
“Cô ấy muốn về nhà, nên chúng ta đâu có làm gì được…!”
“Tại sao…! Mặc dù neene là người yêu của niini, sao chị ấy lại về chứ!”
Câu hỏi của Kokoa là đương nhiên thôi. Nếu chúng tôi đang hẹn hò, việc đi chơi hội cùng nhau là hiển nhiên.
Nhưng mà, thực tế thì chúng tôi đâu có hẹn hò.
Tôi nên nói cho Kokoa biết sự thật, nhưng nếu biết rằng đó là một lời nói dối, có khi em ấy sẽ khóc mất. Nếu thế thì, lễ hội hôm nay sẽ không còn vui nữa.
Tôi không muốn nhìn thấy em gái mình buồn như thế.
Aghhh…
“Xin lỗi, Kuroyuki-san. Uhm… cậu không phiền nếu ta đi cùng nhau chứ…?”
Có lẽ cô ấy cũng không muốn đi chơi với một người như tôi, nhưng… Tôi chỉ có thể hy vọng rằng cổ sẽ nghĩ rằng đây là một cách để cảm ơn sự giúp đỡ của tôi.
“Đi chơi cùng nhau? Thật sự là sẽ ổn chứ?”
“Tất nhiên rồi, được đi chơi với Kuroyuki-san là cả một vinh dự đấy. Và lại cũng không chắc rằng mấy tên lúc nãy không lảng vảng gần đây, gặp chúng mà không có cậu thì mệt lắm.”
Cố gắng suy nghĩ thật nhanh, tôi đã có thể nảy ra được một lý do để bào chữa. Nghe cũng khá thuyết phục đấy chứ?
Vậy thì…
“Pfft, gì chứ… Hah, hiểu rồi… vậy thì. Hãy giúp đỡ nhau nhé.”
Kuroyuki-san cúi đầu với một nụ cười.
Nói không ngoa, đó là một nụ cười vô cùng đáng yêu.
Thế có nghĩa là cô ấy không phiền khi đi chơi với tôi à?
Cái đấy thì tôi không chắc… Nhưng có một điều tôi biết rằng là…
“Yeah! Neene, đi thôi nào!”
Kokoa, thiên thần bé nhỏ đáng yêu ở đây là sợi dây gắn kết chúng tôi hiện tại, chắc đó cũng là lý do Kuroyuki lại vui đến vậy…


12 Bình luận
Cái cảm giác bị lùa càng rõ hơn r
TFNC
Đoạn 15: các rằng