Yomei hantoshi no kimi ni...
Yuki Hino Hanekoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

One shot

Cô gái ngoại quốc (Phần 2)

1 Bình luận - Độ dài: 1,958 từ - Cập nhật:

“Em và gia đình đến từ Thụy Điển, cũng vừa tới Nhật Bản hôm nay thôi ạ.”

“Hả, Thụy Điển sao?”

Nghe cô bé ấy nói về đất nước mình, Yuto gật gù tỏ vẻ hoài niệm.

Thật ra, Yuto vũng từng đến Thụy Điển một lần, khoảng mười hai năm trước. Cậu đi theo ông bà đến đó để thăm một người bạn cũ.

Dù vậy, ký ức đó quá xa xôi, nên cậu hoàn toàn không nhớ nổi đó là một nơi như như thế nào.

Nhưng chỉ nghĩ đến việc cô gái trước mặt là vị khách đến từ đất nước bản thân đã từng đặt chân đến, Yuto cảm thấy có phần gần gũi với cô gái này hơn.

“Nhưng mà, mới đến Nhật Bản mà tiếng Nhật của cậu đã giỏi như vậy rồi, tuyệt thật đó. Nếu không cẩn thận khéo còn giỏi hơn cả tớ ấy chứ.”

“Em cảm ơn anh. Em sinh ra và lớn lên ở Thụy Điển, nhưng bố mẹ và ông bà em đều là người Nhật. Nên em cũng học được tiếng Nhật từ gia đình.”

“Ra là vậy. Đó là lý do khiến em giỏi tiếng Nhật như vậy à.”

Cậu gật gù mấy lần vẻ đã hiểu. Cô gái này có nét của người Nhật nhưng lại pha thêm chút ngoại quốc. Hoá ra nó là từ điều đó mà ra. Thêm vào đó, cô gái này cũng quá thân thiện. Khiến cậu quên luôn việc phải dùng kính ngữ.

Khi cậu đang nghĩ như vậy thì nụ cười rạng rỡ của cô gái ấy chợt tắt.

Cô gái ấy ngập ngừng rồi liên tiếng: “À mà…”

“Em xin lỗi vì có hơi đường đột, nhưng em nghĩ gặp được anh ở đây cũng là một cái duyên, không biết anh có thể giúp em một chút được không ạ?”

“Ừm…. À, tất nhiên là nếu anh đang vội thì em không dám làm phiền anh đâu ạ?”

Cô gái ấy vội vàng nói thêm, tình thế bây giờ đã đảo ngược so với lúc nãy.

Mặt khac Yuto cũng đang trên đường đi mua thêm nguyên liệu. Nên cậu cũng đang khá vội.

Nói đúng ra thì đúng là cậu đang vội thật. Cậu phải về quán trước khi đống trứng này hỏng.

Nhưng mà….

“Ừm, được thôi. Nếu là việc tớ có thể giúp.” 

Yuto đồng ý ngay lập tức.

Đúng như cô gái ấy nói, gặp nhau ở đây cũng là cái duyên. Hơn nữa, bỏ mặt một cô gái vừa mới đến Nhật Bản rồi rời đi thì thật không đáng mặt đàn ông. Và tất nhiên, lý do lớn nhất là cậu không thể từ chối một cô gái dễ thương khi cô ấy đang cần sự giúp đỡ được. [note73496]

Khi Yuto vừa đồng ý. Cô gái ấy cúi đầu nhẹ.

“Em cảm ơn anh! Thật ra thì em bị lạc đường mất rồi…”

Nói rồi, cô ấy bắt đầu kể cho Yuto nghe sự tình từ lúc đến đây ngắm hoa anh đào.

Cậu nghe được rằng, cô ấy bị lạc gia đình ở ga tàu. Hơn nữa, hành lý của cô đã gửi cho gia đình rồi nên cô giờ không có ví. Thứ cô mang theo chỉ có vài đồng tiền xu và tờ giấy viết địa chỉ nhà mới.

Cô ấy ngại ngùng nói rằng, cả cô và gia đình đều định mua điện thoại mới khi đến Nhật Bản, nên giờ cô không có điện thoại để gọi. Vì thế nếu tìm được đến địa chỉ được viết trên tờ giấy kia thì cô ấy sẽ gặp lại được gia đình mình. Nhưng giờ cô ấy không biết làm sao để đi đến được địa chỉ ấy.

“Vậy là cậu đi theo địa chỉ đến đây, nhưng lại bị lạc đường à?”

“Thật là…”

“Vâng. Sau đó em thấy có hàng cây anh đào đẹp quá nên em dừng lại ngắm một chút….”

Nghe lời của Yuto, cô gái ấy khẽ gật đầu.

Ở một vùng đất xa lạ, nếu chỉ dựa vào một mảnh ghi chú để tìm đường thì đi lạc là chuyện bình thường. Huống chi đây lại còn là lần đầu tiên cô ấy đến Nhật Bản chứ.

“Tớ cũng hiểu sơ qua tình huống rồi. Thế cậu muốn đi đâu? Nếu là chỗ tớ biết thì tớ sẽ dẫn cậu đến.”

“Thật là may quá. Em định đến một quán cà phê có tên là Pokkuru.”

“Hả?”

Ngay khoảnh khắc cô ấy nói ra điểm đến, Yuto ngơ ra mặt.

“Ah, anh có sao không ạ?”

“À xin lỗi. Ờm ừm… chỗ cậu muốn đến, cậu có thể nói lại một lần nữa được không?”

“Xin lỗi, nhưng phát âm của em có kỳ lạ lắm không ạ? Em muốn đến một quán cà phê có tên là Pokkuru.”

Một quán cà phê tên là Pokkuru… có vẻ như tôi không nghe nhầm.

“Anh có biết chỗ đó ở đâu không ạ?”

“À ừm. Thì… cũng cũng.”

“Thật sao ạ?”

“Ừm. Bởi vì chỗ đó….”

Trước mặt một cô gái xinh đẹp đang rất hào hứng, Yuto thò tay vào chiếc túi tote đang đeo trên vai. [note73497]

“Vì… đó là quán của tớ mà.”

Thứ Yuto lấy ra từ trong túi là một chiếc tạp dề.

Trên ngực áo chiếc tạp dề ấy có ghi dòng chữ: [Quán cà phê truyện tranh Pokkuru].”

Cô gái ấy chăm chú nhìn chiếc tạp dề như thể đang xác nhận điều gì đó, rồi gật đầu liên tục, và ngẩng đầu lên nhìn Yuto với vẻ mặt hạnh phúc.

“Em cũng không ngờ là lại có thể gặp được nhân viên của quán ở một nơi như thế này luôn đó.”

“Cả hàng cây hoa anh đào này nữa, em phải cảm ơn thần linh vì đã ban cho em nhiều sự trùng hợp tuyệt vời như thế này.”

“Không không, thế thì cậu phải phàn nàn với thần linh vì đã để cậu lạc ngay sau khi đến Nhật Bản chứ?”

“Em bị lạc là do sự bất cẩn của em thôi. Không nên đổ lỗi cho thần linh đâu anh.”

Cô gái đứng trước mặt tôi đây, không chỉ có nụ cười rạng rỡ mà còn có cả một trái tim ấm áp. 

Cậu cảm thấy ghét bản thân mình vì đã buột miệng nói ra lời mỉa mai với một cô gái thuần khiết như thế này.

Tôi thật là một là thằng tồi tệ mà.

“À ừm…”

“Dù sao thì gia đình cậu cũng đang đợi, tớ nghĩ bọn mình cũng nên đi thôi nhỉ.”

Mà thôi vậy, nản trí bây giờ cũng chả giải quyết được gì. Hiện tại cứ ưu tiên hộ tống cô gái thân thiện kỳ lạ này đến quán cà phê cái đã.

“A, em xin lỗi, giờ em mới để ý là bản thân chưa vẫn chưa giới thiệu tên. Em tên là Akabane Nanami. Anh cứ gọi em là Nanami nhé.”

“Ừm, cảm ơn cậu. Tớ là Tomokazu Yuto. Còn gọi thế nào thì tùy cậu.”

“Vậy em gọi anh là Tomokazu-kun nhé. Rất mong được anh giúp đỡ, Tomokazu-kun.”

“Tớ cũng vậy. Thế thì ta đi thôi nhỉ? Nanami.”

Nanami lập tức vui vẻ gọi tên cậu một cách rất tự nhiên.

Còn về phần Yuto thì bối rối, vừa gãi mũi vừa cất tiếng gọi lại tên cô.

Cảm giác như thể đang tán tỉnh ai đó khiến Yuto không khỏi ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn bắt đầu cất bước đi cùng Nanami. Trong khi tay vẫn dắt chiếc xe đạp bên cạnh.

2

“Tuyệt thật đó. Đây chính là ‘quán cà phê truyện tranh Pokkuru’ được lấy cảm hứng từ loạt truyện tranh Pokkuru nè! Của tiệm này tuyệt thật đó. Còn hơn cả lời đồn nữa.”

“À ừm…Nanami?”

“Waaa! Không chỉ tường mà cả bàn cũng có chứa hình minh hoạ của Pokkuru! Ở chiếc ghế này thì là ảnh của Horo nè! Dễ thương quá! Còn ở đây là Coron! Tuyệt quá trời quá đất luôn.”

“À ừ, cái đó thì….”

Cô ấy cứ thể mà đảo mắt nhìn khắp nơi.

Nanami trước đó có vẻ đã là một cô gái năng động, vui vẻ. Nhưng giờ thì ánh hào quang mà cô ấy mang lại lại có chút khác khi nãy.

Cô ấy không còn là ánh sáng dịu dàng như những ánh nắng ấm áp dịu nhẹ xuyên qua những tán cây, mà cô ấy bây giờ trông giống nhưng những ánh nắng chói chang giữa trời ban trưa. Lấp lánh, và lực rỡ đến mức chói mắt.

Đôi mắt nâu của cô ấy sáng lấp lánh. Và đảo quanh cửa tiệm.

May mắn là đúng lúc này quán không có khách, cả quầy lẫn bàn để khách dùng đều đang trống, điều đó khiến cả cửa tiệp trông như một sân khấu nhỏ chỉ dành riêng cho Nanami.

“Phía trong có trải thảm nữa sao? Lại còn có cả truyện tranh và thú nhồi bông trong Pokkuru nữa…. Đây đúng chính xác là thiên đường rồi.

“Thật sao trời.”

Rồi cô ấy cởi giày, ngồi bệt xuống khu được trải thảm dành cho trẻ em. Ôm một chú gấu bông rồi bắt đầu đọc truyện tranh.

Sự ngây thơ và hồn nhiên như một đứa trẻ ấy khiến cô ấy trông thực sự rất đáng yêu.

Chỉ là…..

“Mẹ ơi! Lại đây mà xem này! Tomokazu dẫn con gái tới đây nè mẹ! Lại còn là một cô gái siêu dễ thương nữa.”

“Mẹ à. Làm ơn im dùm con đi”

Phản ứng của mẹ tôi khi từ trong nhà đi ra đúng là thứ siêu phiền phức.

Bà cứ nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Nanami bằng ánh mắt tò mò như như thể muốn xuyên thấu hai đứa chúng tôi vậy.

Mẹ tôi hào hứng gọi tới.

Nếu cứ để thế này mọi thứ sẽ bị biến thành trò tra hỏi phiền phức mất.

Tôi đặt tay lên vai Nanami, người đang hăng say lật từng trang truyện tranh.

“Xin lỗi Nanami. Cho tớ nói một chút được không?”

“Vâng! Có chuyện gì vậy? Tomokazu-kun?”

“Xin lỗi vì làm phiền lúc cậu đang vui vẻ như vậy, nhưng có cậu có thể dừng lại một chút được không? Tớ muốn hỏi về mục đích mà cậu đến đây hôm nay.”

“Mục… mục đích sao?”

Nanami ngơ ngác, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không.

Cô ấy mất khoảng ba giây để hoàn hồn lại.

Có vẻ như Nanami đã bình tĩnh lại sau một thời gian ngắn. Nhưng rồi đôi má của cô ấy đột nhiên lại đỏ lên.

“Em xin lỗi! Em… chỉ là em quá vui mừng nên mới mất quyền kiểm soát bản thân một chút….”

“Không sao đâu. Nhưng dù gì thì chuyện này cũng khá quan trọng mà.”

“Ừm ha.”

Ngay lúc đó, bà nội tôi. Người vừa được mẹ tôi gọi từ trong nhà bước ra.

Bà nhìn khuôn mặt của Tomokazu và Nanami với vẻ điềm tĩnh. Rồi cuối cùng liếc nhìn mẹ tôi với ánh mắt có chút ngán ngẩm.

“Asami à, con đừng có mà hét to như vậy chứ. Không phải vì có khách mà con được làm quá lên đâu đấy. Con đúng thật là, lớn từng này rồi mà vẫn còn không biết tiết chế gì cả.”

“Phải đó, phải đó, lời bà nói rất đúng luôn! Mẹ cũng đâu còn trẻ đâu, bình tĩnh lại chút đi!” Tomokazu lên tiếng phản đối mẹ.

Cậu phối hợp với bà, cùng nhau phản đối lại mẹ.

Ghi chú

[Lên trên]
bảo simp lại cãi =))))
bảo simp lại cãi =))))
[Lên trên]
Túi tote: là cái túi mà mấy bạn nữ hay đeo đi học á
Túi tote: là cái túi mà mấy bạn nữ hay đeo đi học á
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận