Yomei hantoshi no kimi ni...
Yuki Hino Hanekoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

One shot

Chương 1: Cô gái ngoại quốc (Phần 1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,671 từ - Cập nhật:

“Ôi, Yuto-kun. Đi mua đồ phụ giúp quán à? Giỏi quá nhỉ.”

“Chào bác Sakano-san. À không ạ, tại cửa hàng dùng quá nhiều trứng cho món bánh tart, nên cháu cháu bị tống ra ngoài với lý do ‘phải chịu trách nhiệm đi mua thêm trứng’.”

“Ara, ara. Ra là vậy. Nhưng mà, hôm nay là thứ năm nhỉ. Hình như món bánh tart của cửa hàng chỉ mở bán vào cuối tuần thôi đúng chứ?”

“Bây giờ đang là kỳ nghỉ xuân mà bác. Họ đang tăng số ngày bán giới hạn thôi ạ. Nếu được thì bác ghé qua ăn nhử nhé. Cháu xin phép đi đây ạ.”

Sau khi chào hỏi vội vàng với những người quen gần nhà, Yuto đạp mạnh bàn đạp xe. 

Khi chiếc xe đang lướt nhanh như xé gió, cậu cảm nhận được mùi hương của mùa xuân ấm áp nhưng pha với đó là một chút se lạnh.

“Tháng ba còn chưa hết mà hoa anh đào đã nở rộ hết rồi.”

Yuto vừa đạp xe vừa ngước nhìn lên bầu trời, sự tương phản giữa bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây và những cánh hoa anh đào phớt hồng hiện ra thật rực rỡ. [note72046]

Mùa hoa nở rộ ở thị trấn này thường vào khoảng cuối tháng ba đến đầu tháng tư. Có lẽ do ảnh hưởng của thời tiết năm nay có phần ấm hơn nên hoa anh đào cũng nở sớm hơn nhiều so với mọi năm.

Có lẽ đến mùa nhập học thì hoa cũng đã tàn rồi nhỉ.

À thì, chuyện này chả liên quan gì đến Yuto, người sẽ trở thành học sinh năm nhất cao trung từ mùa xuân năm này.

Hơn hết, Yuto thấy tiết trời ấm áp này thật dễ chịu. Cậu có thể thoải mái đạp xe đi mua đồ mà không cần phải mặc thêm áo khoác.

Cậu mua trứng một cách nhanh chóng ở siêu thị gần nhất, rồi nhẹ nhàng đạp xe trở về bằng con đường cũ.

“Hử?”

Trên đường về nhà, ngay khi vừa đi ngang qua cổng trường tiểu học. Giữa những cánh hoa anh đào hồng nhạt rơi lả tả, có một thứ gì đó lấp lánh thoáng hiện ra trong tầm mắt cậu.

“Gì vậy nhỉ?”

Bấc giác cậu dừng xe, trước cổng trường đang đóng kín vì đang là kỳ nghỉ xuân. Có một cô gái đang ngồi trên chiếc barie hình vòng cung. Ngắm nhìn những cây hoa anh đào. 

Cô gái ấy ngồi đó.

“Oa….”

Yuto không thể rời mắt khỏi cô gái đang ngắm hoa anh đào.

Thứ duy nhất thu hút Yuto chính là vẻ đẹp của cô gái ấy.

Cô gái với thân hình mảnh mai trong chiếc áo blouse trắng, và váy dài xanh. Cô khẽ đón lấy những cánh hoa anh đào và để nó rơi trên lòng bàn tay, mỉm cười dịu dàng trước ánh mắt dõi theo của Yuto.

Chỉ là một khung cảnh bình thường trước cổng trường, nhưng có cô gái ấy ở đó, mọi thứ dường như trở nên huyền ảo như lạc vào một bức họa đầy màu sắc.

Yuto đứng đó, ngẩn ngơ ngắm nhìn, trong lòng dâng lên những cảm xúc không tên.

Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy một nỗi hoài niệm khó hiểu. Cứ như thể, cậu 

đã từng gặp cô gái này ở đâu trước đây… Đó quả là một cảm giác kỳ lạ.

“Không… không thể nào.”

Yuto phủ nhận cảm giác hoài niệm vừa nảy sinh, cậu cho rằng đó chỉ là sự nhầm lẫn.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, lẽ nào mình lại quên được chứ…

Và, đúng lúc đó.

“Ah…”

Giọng nói như tiếng chuông ngân kéo ý thức cậu trở về thực tại, và cậu chạm phải ánh mắt cô gái ấy.

“À! Ừm, xin lỗi! Tớ không phải người xấu đâu…Thật đó, xin lỗi cậu.”

Ah.

Nếu bị coi là biến thái rồi cô ấy la lên thì phiền to. Yuto vội vàng nghĩ cách bảo vệ mình, nhanh chóng nói ra lời xin lỗi.

Thế rồi, cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích khe khẽ từ trên đầu vọng xuống. Cậu khẽ ngước mặt lên nhìn, thấy cô gái ấy đang che miệng.

Vai run rẩy, như đang cố nén cười.

“Xin lỗi, tại tự dưng anh xin lỗi làm em thấy buồn cười quá.”

Trước cô gái đang cười khúc khích, Yuto đứng ngây người.

Cậu thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì có vẻ như mình không bị báo cảnh sát.

“Đẹp quá phải không anh.”

“Hả?”

“Ý em là cây hoa anh đào ạ.”

Hướng về phía Yuto đang ngơ ngác, cô gái ấy lại tiếp tục nói. Đón lấy một cánh hoa anh đào đang rơi vào lòng bàn tay mình, nhìn nó một cách trìu mến.

“Ngày xưa em cũng từng thấy ở công viên hoàng gia Stockholm rồi. Nhưng mà, hoa anh đào ở Nhật quả là một hương vị khác biệt. Đây chính là cái gọi là ‘Phong tình’ anh nhỉ.”

“Có phải không anh?”

Cô bé khẽ thổi vào lòng bàn tay, vài cánh hoa nhẹ nhàng bay lên.

Những cánh hoa chao liệng, khung cảnh ấy thật nên thơ. Cậu chỉ muốn lấy điện thoại ra chụp ngay lại khoảnh khắc này.

Cùng lúc đó, Yuto cảm thấy có gì đó không ổn trong lời của cô gái. Cụ thể là cách phát âm từ ‘Stockholm’. Cách phát âm đó như người bản xứ vậy.

Cậu nghĩ. Cậu đã nghĩ cô gái ấy là người Nhật, nhưng với cách phát âm và nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi, có lẽ cô gái này là người ngoại quốc gốc Nhật.

“Anh cũng nghĩ vậy phải không?”

Thấy cậu đang mải suy nghĩ, cô gái ấy chợt mỉm cười với cậu.

Bị nụ cười đó làm cho bối rối, mặt Yuto đỏ lên.

Thật lòng mà nói, nụ cười của cô gái này còn đẹp hơn hoa anh đào gấp bội lần. 

Cậu nghĩ như vậy, nhưng cậu không thể nói điều đó với cô được.

“Tớ chưa từng thấy hoa anh đào ở nước ngoài… ừm, tớ nghĩ hoa anh đào ở đây chắc chắn rất đẹp.”

Yuto cố gắng trả lời một cách an toàn cho câu hỏi của cô gái lạ mặt, nhưng không hiểu sao cậu lại dùng kính ngữ.

Nghe vậy, đôi mắt của cô gái càng thêm lấp lánh.

“Đúng không anh, em cũng bị cuốn hút vào khung cảnh hoa anh đào rơi này… đây thực sự là một khung cảnh tuyệt đẹp mà em chỉ muốn ngắm mãi không thôi.”

Có lẽ cô ấy rất vui vì Yuto đồng ý với mình.

Cô gái ấy tiến đến gần Yuto, hào hứng kể về vẻ đẹp tuyệt diệu của khung cảnh này.

Thấy dáng vẻ của cô bây giờ, Yuto lại khẽ bật cười.

“Không, cậu đừng để ý. Đúng ra thì tớ phải xin lỗi. Nhưng đây là trường tiểu học mà tớ học hồi xưa, nên tự dưng…”

“... Được khen ngợi nhiều như thế làm tớ cảm thấy rất vui.”

“Vậy ạ? Em ngưỡng mộ anh quá. Anh được học ở một nơi có nhiều cây hoa anh đào đẹp đến vậy sao, lại còn được ngắm chúng mỗi năm từ khi còn bé.

“Nói là ngắm thì cũng không hẳn, đúng hơn là hồi bé bọn tớ hay thi xem ai bắt được nhiều cánh hoa anh đào nhất.”

“Hồi bé bọn em cũng thi nhau xem ai bắt được nhiều cánh hoa hơn đó ạ.”

“Nghe thú vị thật nhỉ.”

Cô dường như đã lấy lại được vẻ điềm tĩnh rồi lại nở nụ cười rạng rỡ.

Ban đầu, vẻ ngoài xinh xắn của cô khiến cậu hơi khó tiếp cận, nhưng khi nói chuyện thế này, cô ấy lại tỏ ra rất thân thiện.

Có lẽ là vì vậy.

“Tớ xin lỗi nếu tớ nhầm, nhưng có lẽ cậu là người nước ngoài nhỉ? Cậu đến dây du lịch à?”

Không cần suy nghĩ nhiều, những lời đó tự nhiên thốt ra từ miệng cậu.

Chúng cứ thế mà tuôn ra luôn.

Ngược lại, cô gái ấy có vẻ ngạc nhiên, rồi ngơ ngác.

Nhưng rồi, như chợt hiểu ra điều gì đó, cô vỗ nhẹ tay, ngước mắt lên nhìn vào mắt Yuto.

“Hay là… chuyện vừa rồi là cái gọi là ‘tán tỉnh nhau’ ạ.”

“Hả?... À không! Tớ không có ý gì đâu! Thật đó, tớ xilỗi.”

Vừa bối rối trước ánh nhìn tinh nghịch của cô gái.

Yuto vừa vội vã giải thích để cô không hiểu lầm, vừa tiện thể đưa ra lời xin lỗi.

Từ nãy đến giờ cậu toàn xin lỗi. Hơn nữa, lý do lại là để chứng minh mình không phải là kẻ biến thái hay mấy gã tán gái dạo. Trông thật thảm hại mà.

Chỉ có điều là, có vẻ như cô gái ấy không nghĩ như vậy, nên đã nói: “Anh đừng xin lỗi nữa mà.”

Cô gái mỉm cười bối rối.

“Em mới là người phải xin lỗi. Em không có ý gì đó đâu, chỉ là em lỡ trêu anh thôi.”

Lần này là nụ cười có vẻ hối lỗi. Cô gái này từ nãy đến giờ đã cho cậu thấy rất nhiều biểu cảm khác nhau, thật là một người giàu biểu cảm. Chỉ biểu cảm thôi cũng có thể diễn tả bao nhiêu là cảm xúc, Yuto lần đầu tiên nhận ra điều đó.

“Để trả lời câu hỏi của anh lúc nãy, việc em đến từ nước ngoài đúng không. Chỉ là, em không phải đến để du lịch mà là em sẽ bắt đầu sống ở Nhật Bản từ hôm nay ạ.”

“Từ hôm nay?”

“Vâng! Em sẽ bắt đầu học cao trung ở Nhật Bản từ tháng tư này ạ.”

Ghi chú

[Lên trên]
Chi tiết này chuẩn vãi. Vì tầm tháng 3 thì hoa anh đào nó mới chỉ trắng phớt hồng thôi :))
Chi tiết này chuẩn vãi. Vì tầm tháng 3 thì hoa anh đào nó mới chỉ trắng phớt hồng thôi :))
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận