Ngày đầu tiên đi học, Chen Cheng không tài nào tập trung cho nổi.
Tiết học kéo dài như vô tận, tưởng chừng như thời gian đã ngừng trôi tại nơi đây. Cứ mỗi khi tới giờ giải lao, cô ngay lập tức gục xuống bàn và chìm vào giấc ngủ. Thậm chí cô còn bỏ luôn cả bước trưa để rồi khi nhận ra thì cả ngày đã trôi qua rồi.
“Riiiing-”
Tầm chín giờ tối, tiếng chuông vang lên báo hiệu một ngày đã kết thúc. Chen Cheng, người mà mới nãy còn đang gật gà gật gù, giờ đã tỉnh như sáo. Đôi mắt mơ màng giờ đây đã lấy lại ánh sáng của nó.
“Hết giờ rồi~ Cuối cùng cũng hết giờ rồi~”
Cô thì thầm đầy phấn khích, nhanh chóng dọn bàn để đi về.
“Thật đấy, ai lại để học sinh về lúc chín giờ tối cơ chứ?! Ngay cả An Yuan còn không về muộn thế này.”
Pan Jie đang vùi mặt làm bài tập về nhà, nghe thấy lời thì thầm của cô liền nhìn cô một cách khó hiểu.
“Chen Cheng, cậu không làm bài tập về nhà à?”
“Mai tớ mượn vở chép là xong ấy mà.”
“Hả? Um… được thôi.”
Chen Cheng duỗi người, khoác cặp lên vai rồi quay ngược lại, bước thẳng tới chỗ An Yuan. Cô giục cậu. “Nhanh lên còn về nào.”
“Bình tĩnh, gì vội?”
Trong lúc chờ, Chen Cheng nhìn người bạn cùng bàn của An Yuan, Li Wanyi, người phụ nữ mà một ngày nào đó sẽ cắm sừng cậu ta. Cô mím môi, nheo mắt, rồi quan sát thật kỹ.
Li Wanyi là một cô gái cao ráo, ngay cả bộ đồng phục rộng rãi cũng không thể che hết đường cong trên cơ thể của cô. Cô cũng đã sửa lại chiếc quần đồng phục hơi rộng để trở nên ngắn và vừa vặn hơn từ đó càng tôn lên đôi chân thon gọn.
Nhưng gò má cao, chiếc cằm nhọn và đôi môi mỏng, nhân trung hơi dài kia khiến cô trông có đôi nét trưởng thành song lại hơi khắt khe, cứ như một người lúc nào cũng có kế hoạch trong đầu vậy.
Li Wanyi nhận thấy ánh mắt cháy bỏng kia liền nhìn lên khó hiểu. Nhưng khi cô làm vậy, Chen Cheng đã ngoảnh đi nơi khác, chỉnh lại kính với vẻ ngây thơ.
Cô không biết liệu đó có phải tưởng tượng hay không. Sau cùng thì cô đã là bạn cùng lớp với Chen Cheng được ba năm rồi. Trong mắt cô, Chen Cheng là một cô gái xinh đẹp nhưng lại ngây thơ, lúc nào cũng im lặng, tập trung học hành, song dẫu cho cô có cố gắng đến nhường nào thì điểm của cô cũng chỉ ở mức trung bình.
“Hai người thân nhau quá nhỉ,” Li Wanyi tò mò hỏi. “Tớ chưa từng thấy hai người về cùng nhau bao giờ.”
“Chỉ là đột nhiên đi cùng nhau thôi…” Chen Cheng đáp lại rồi chen thêm. “Bọn tớ lớn lên với nhau mà.”
Cô muốn gợi nhắc rằng cô và An Yuan là bạn thuở nhỏ, mong sao cô gái này sẽ tránh xa cậu ta. Nhưng đột nhiên nhận ra cô cứ như đang muốn thi xem ai có được sự chú ý của cậu ta hơn vậy, thế là cô nhanh chóng nói thêm, “Bọn tớ là bạn bình thường thôi.”
“Vậy sao?”
Li Wanyi khẽ cau mày. Cô nhìn lên người con gái mang hơi hướng ngọt ngào, ngây thơ kia rồi tới An Yuan. Lần đầu tiên, cô cảm thấy khó chịu.
“Được rồi, đi thôi.”
An Yuan đã cất đồ xong, vác cặp lên vai. “Đi ăn đêm tí không? Nay mày bỏ bữa trưa mà.”
“Có có! Tao muốn xiên nướng! Mày bao!
“Chỗ đối diện trường á?”
“Ờ, miễn là quán đấy chưa đổi chủ, chủ mới làm như cứt ấy.”
Đi tới trước lớp, lấy điện thoại từ tủ. Chen Cheng mở điện thoại, không ngạc nhiên mấy, chẳng có tin nhắn nào suốt cả ngày cả. Cô biết cô không có nhiều bạn rồi nhưng không có điện thoại, cô vẫn lo lắng rằng mình sẽ bỏ lỡ gì đấy quan trọng.
Lúc họ chuẩn bị ra về, An Yuan đột nhiên dừng lại. Cậu ta quay lại, nhìn qua cửa sổ về phía Li Wanyi.
Người con gái cậu đã từng yêu tận bảy tám năm, người mà chỉ một bước nữa hai họ đã cưới nhau, cô ấy vẫn xinh đẹp như trong trí nhớ cậu. Chỉ cần nhìn cô ngồi đó, làm bài tập về nhà cũng đủ để khiến trong lòng cậu cảm thấy rạo rực.
Cậu vẫn nhớ rõ buổi cãi vã của hai đứa hai hôm trước. Nó khiến cậu nổi điên lên, nếu không vì chuyện đó, cậu đã không mời Chen Cheng đi nhậu đêm hôm ấy.
“Gì thế? Mày vẫn giận vụ cô ta cắm sừng mày à?”
“Tao chỉ đang nghĩ… sao Wanyi, một con người hoàn hảo như vậy, lại có thể biến thành một người như thế được?”
Chen Cheng thêm dầu vào lửa. “Mày đã bao giờ nghĩ cô ta đã luôn như vậy chưa? Mày thực sự nghĩ cô ta chỉ cắm sừng một lần thôi à? Có khi đấy là cũng chỉ là lần đầu mày bắt quả tang không chừng.”
Vẻ mặt An Yuan đanh lại, như thể nhớ lại chuyện gì đó không vui vậy. Bức bối, cậu lấy tay chà vào đầu Chen Cheng, làm đầu cô lắc qua lắc lại. Cô kêu lên, phòng thủ.
“Mày chỉ đang trêu tao cho cay thôi đúng không?”
“Bỏ tao ra! Tao chỉ nói sự thật thôi! Đau đấy!”
Chen Cheng cuối cùng cũng thoát khỏi tay cậu, đấm vào tay An Yuan đáp trả. “Thằng điên này!”
“Tao còn chẳng đau luôn đấy. Mày chả có tí sức mạnh nào cả.”
“Thế à? Thử đứng yên xem!”
Nhìn cô ấy nắm chặt tay với biểu hiện quyết tâm, An Yuan giãn cơ tay một chút, vờ như nhận trọn cả đòn đấm.
“Heh!”
Cô không đấm cậu, thay vào đó, cô dẫm mạnh một cái vào chân cậu rồi chạy đi.
“Thằng chó! Quay lại đây! Đến lượt tao!” An Yuan nhảy lò cò một chân, đau đớn trong khi đuổi theo cô.
“Tao đâu có ngu! Mày mà đấm tao thì tao có mà quỳ xuống xin mày rủ lòng thương thôi!”
Chen Cheng biết rõ cách biệt về sức mạnh giữa nam và nữ. Khi họ giả vờ đấm nhau thì vài đòn nhẹ không thành vấn đề. Nhưng giờ nếu An Yuan thực sự đấm cô thì cô khóc thật đấy.
Với cả khóc vì mấy thứ như thế thì ngại lắm!
Sau khi chạy ra khỏi khuôn viên trường, cô cuối cùng cũng chậm lại, chống tay xuống gối, thở hổn hển.
“Không đùa nữa! Tao hết hơi rồi!”
Nghe tiếng chân An Yuan lại gần, cô lập tức vẫy cờ trắng xin hàng. “Đợi đã! Tao đãi mày! Không đánh nữa!”
An Yuan dừng lại cạnh cô, duỗi người trong tiết trời chiều tối lành lạnh. Cậu thở dài bằng lòng. “Thế này tuyệt thật.”
Chắc chắn áp lực học hành vẫn có rồi, nhưng ít nhất, cậu không còn phải lo về vô vàn chi phí, gánh vác cả gia đình hay tăng ca liên tục.
Trước kia cậu không thể ngừng ước mơ lớn lên, nhưng giờ đây làm trẻ con cũng không quá tệ.
“Tuyệt cái l*n ấy!” Chen Cheng bật lại, cằn nhằn.
“Tao đang sống ổn, hưởng thụ cuộc sống trong chỗ thuê, và rồi mày kéo tao về đây, trong cơ thể của một đứa con gái! Giờ tao lại còn phải thi đại học một lần nữa.”
“Tao chưa bao giờ muốn làm con gái cả! Ngực thì to quá cỡ, đi lại cảm giác cứ lạ lạ! Đã thế khi đổ mồ hôi thì mọi người cứ tia tao như điên vậy! À, còn chưa nói đến kỳ kinh đâu đấy! Shuting bảo mấy ngày nữa là đến rồi. Tao mà bị chuột rút nặng thì sao đây!”
Ban đầu, cô đã nghĩ chuyện khó khăn nhất là học lại năm cuối cấp nhưng mà đéo, làm con gái còn tệ hơn rất nhiều!
“Tao thì ổn, không như mày! Nhà mày thì bị bỏ giữa chừng, vợ thì bỏ đi!”
An Yuan nhăn mặt, nhưng cậu cũng nhận trách nhiệm cho việc này nên cũng chỉ biết gãi đầu lúng túng rồi nói.
“Mày viết tiểu thuyết mà, đúng không? Sao không thử sao chép mấy bộ siêu nổi tiếng trong tương lai rồi trở thành một tác giả lớn ấy?”
“Tao á?”
Chen Cheng chỉ vào bản thân, nói. “Mày đánh giá tao hơi cao rồi. Kể cả có người cầm tay chỉ việc đi chăng nữa, tao cũng chẳng thể làm ăn được nên hồn đâu.”
“Thế bây giờ đã quay lại đây rồi, mày muốn làm gì không?”
“Cũng chẳng có gì mấy.” Chen Cheng hạ mắt xuống, khẽ thở dài. “Tao chỉ không muốn làm con gái thôi. làm con trai đúng sướng hơn nhiều mà…”
An Yuan đặt tay lên vai cô, vỗ nhẹ.
Cậu muốn nói gì đó cổ vũ tinh thần cô tí, nhưng khi cảm nhận được vai cô mềm mại đến thế nào dù đã qua lớp đồng phục, cậu vẫn nhanh chóng thu tay lại. Nhưng Chen Cheng vẫn vậy, quàng tay qua cổ cậu, kéo cậu ra phía cổng trường. “Đi nhậu thôi!”
“Lại nữa à?”
“Chứ còn gì nữa? Cơn say đánh bay nỗi buồn mà!”
An Yuan hơi gù xuống để cô bám vào cậu dễ hơn, xoa mũi với nụ cười nhạt. Cô ấy lúc nào cũng gần gũi như vậy. Cậu có thể ngửi thấy mùi hương của cô, và nó đang khiến đầu óc cậu quay cuồng.
“Uống ít thôi. Mày giờ là con gái đấy,” cậu nhắc khéo cô, sợ trực tiếp quá lại khiến cô ghê tởm.
“Không sao. Đằng nào mày cũng có coi tao là con gái đâu.” Chen Cheng nhìn cậu nghi ngờ. “Đợi đã… mày không thích đàn ông đâu nhỉ?”
“Cái đ-?! Mày nghĩ được thế thì tao thua!”


2 Bình luận