• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 3: Trường học

5 Bình luận - Độ dài: 1,687 từ - Cập nhật:

Năm nay, Chen Cheng và An Yuan đều là học sinh năm cuối cấp 3.

Đi học từ bảy giờ sáng đến chín giờ tối, sáu ngày một tuần, có mỗi chủ nhật được nghỉ. Quả lịch học hủy diệt… và giờ cô sẽ phải nếm trải thêm lần nữa?! Nói thật, phải học lại năm cuối cấp còn ác mộng hơn cả bị biến thành gái nữa.

Đêm đầu sau khi biến thành con gái, Chen Cheng ngồi trước màn hình máy tính thâu đêm. Dù mắt đã đỏ ngầu nhưng cô chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Cô cuộn tròn trên chiếc ghế, tay ôm gối. Cứ nghĩ đến việc phải đi học lại khiến cô kinh hãi. Mỗi lần nhìn lên đồng hồ, cô càng cảm thấy đời này sắp tiêu đến nơi rồi.

“Mười phút nữa à…”

Cô tắt game đi, đứng dậy, đi quanh phòng trong lo lắng. Nhìn xuống bộ đồng phục học sinh và đồ lót trên giường, cô chỉ biết ôm đầu.

“Tình huống quái quỷ gì thế này!? Tại sao phải là mình cơ chứ?!”

Cô không có bất cứ ký ức nào về thế giới này cả, nhưng rõ ràng mối quan hệ của cô khi là con gái sẽ rất khác so với kiếp trước rồi.

“Chengcheng~ xuống ăn sáng nào!” [note71268] 

Mới sáu giờ hơn một tí, mẹ cô đã gõ nhẹ vào cửa phòng để gọi cô dậy.

“...Vâng.”

Dù có trốn tránh đến mức nào thì sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt với thực tế mà thôi.

Kéo cơ thể rã rời dậy khỏi ghế, cô cố gắng mặc áo ngực, khoác lên bộ đồng phục rồi bước ra khỏi phòng với đôi mắt bất cần đời.

“Sao ngực mình to thế nhỉ?”

Nếu là ‘bức tường’ thì cô đã không phải mặc áo ngực rồi. Cô vẫn chưa quen cái cảm giác… trói buộc như thế này. Đứng trước bồn rửa mặt, Chen Cheng nhìn vào gương, thở ra một hơi dài đầy đau đớn.

Cô gái trong gương mang một vẻ thuần khiết, với khuôn mặt ngây thơ, nhưng đôi mắt hơi xếch lên lại cho cô một sức quyến rũ kỳ lạ, cứ như hoa đào nở vậy. Cơ thể thì cong thẳng đúng chỗ, trông cô cứ như mấy con báo đời ấy.

Vẻ đẹp đúng kiểu một con cáo tinh ranh điển hình. Đúng thứ cô muốn ở kiếp trước luôn.

Cô đeo cặp kính lên. Ngay lập tức sức quyến rũ tỏa ra từ đôi mắt như giảm xuống, biến cô lại trở thành một cô nàng mọt sách trầm tính.

“Mà, không tệ lắm nhỉ.”

Sau khi rửa mặt xong, cô bước vào nhà vệ sinh, miệng vẫn ngậm bàn chải, cửa thì vẫn mở. Cô tụt quần xuống, chuẩn bị sẵn tư thế trong vô thức để–

…Thế nhưng cô chẳng nắm lấy được thứ gì.

“Eh?”

Một đêm cũng không thể khiến cô quen thuộc với cơ thể này ngay được. Não cô cứ nghĩ rằng cô vẫn là con trai. Thói quen hai bảy năm sao bỏ nhanh được đây?

Lúc cô đến phòng ăn thì trên bàn đã có sườn hầm, sữa, trứng và bánh mì rồi.

Trứng luộc…

Chen Cheng ngay lập tức cau mày, quay đầu đi trong ghê tởm. Chỉ cần ngồi xuống thôi, hương trứng nồng nặc xông vào mũi cô.

“Chải tóc đi chứ, cái con này. Ăn nhanh lên không là muộn học đấy.”

Mẹ cô cầm lấy chiếc lược trên bàn rồi bước ra phía sau cô, cẩn thận dọn lại mái tóc tổ quạ của cô.

“Con tối qua không gội đầu à? Bết hết tóc rồi đây này… Con gái con đứa thế đấy? Mà nếu không ăn trứng thì cứ để đó, tí mẹ ăn sau cho.”

Mẹ cô cứ cằn nhằn nhưng tay vẫn dịu dàng chải tóc cho cô.

Đầu Chen Cheng cũng theo chiều lược chải. “Đau! Nhẹ nhàng thôi mẹ!”

“Ai bảo con không chịu gội đầu.”

Đột nhiên chuông cửa reo lên. Mẹ cô dừng lại, đặt lược xuống rồi đi đến cửa, lẩm bẩm, “Ai lại đến vào sáng sớm vậy chứ?”

Chen Cheng đột nhiên thấy không ổn. Cô ngó ra phía cửa.

“Chào buổi sáng, cô.”

“An Yuan? Con tới đây làm gì thế?”

“Con đón Chenzi đi học–”

Chưa nói hết câu, mẹ cô lườm cậu rồi đóng rầm cửa lại. Cả Chen Cheng và An Yuan đều hú hồn hú vía.

“Chen Cheng, con chơi với An Yuan ít thôi.”

Chen Cheng gật đầu không chậm trễ. “Vâng, con cũng không thân với cậu ấy mà.”

Giờ cô đã là con gái, quan hệ của cô với An Yuan không còn là anh em như lúc trước nữa. Mẹ cô giờ đã cảnh giác hơn bao giờ hết, như thể sợ rằng cậu ấy sẽ đánh cắp cô con gái yêu quý của mình vậy.

Kiếp trước, An Yuan như đứa con hoàn hảo trong mắt mẹ cậu vậy, nói cho đơn giản thì coi cậu ấy là con nuôi cũng được.

Ái chà chà, dường như có gì thay đổi rồi này! Chen Cheng đột nhiên thấy tốt hơn rất nhiều, kiểu như cô cuối cùng cũng trả đũa xong vậy.

“Con ăn xong rồi!”

“Chưa uống sữa kìa.”

“Không kịp đâu, uống thì con muộn mất!”

“Đừng quên tiền ăn trưa đấy!”

Không muốn để An Yuan đợi lâu, Chen Cheng cầm lấy tiền, phóng vào phòng lấy cặp sách rồi chạy về phía cửa.

Khí trời sáng sớm lành lạnh phả vào cô ngay lập tức lúc cô bước khỏi cửa. An Yuan thì chẳng thấy đâu, cô đi đôi giày trắng vào, tạm biệt mẹ rồi đi. Nhà cô là một căn hộ cũ kĩ chắc phải được chục năm rồi. Cô sống trên tầng bảy nhưng không có thang máy. Hành lang cầu thang thì dán đầy những tờ quảng cáo, ngay cả mấy nét chữ nguệch ngoạc thời thơ ấu của cô vẫn còn kìa.

Chuyện xây thang máy trước thì cũng có nói rồi, nhưng mười năm sau vẫn vậy.

Xuống đến tầng bốn, cô mới thấy An Yuan. Cậu ngồi trước cánh cửa, nghịch điện thoại. Nghe thấy tiếng chân, cậu thở dài một hơi rồi đứng dậy.

“Mẹ mày thực sự không ưa tao nhỉ.”

“Mẹ còn bảo tao không được đi chơi với mày mà. Đi thôi.”

“Đợi đã!” Đột nhiên, cánh cửa phía sau cậu bật ra.

Mẹ An Yuan bước tới, đặt vào tay Chen Cheng cả nắm dâu tây. “Đây, con cứ ăn trên đường đi học nhé. Cô rửa rồi đó.”

“???”

An Yuan và Chen Cheng nhìn nhau bối rối.

“Cứ thoải mái nhé con. Nếu con cần giúp gì thì cứ bảo An Yuan. Không phải ngại đâu… Với cà không cần nghe lời mẹ con đâu! Điểm con cô tốt lắm. Nếu con chơi với thằng nghịch tử nhà cô biết đâu điểm số con cũng tăng rồi đỗ đại học tốt thì sao. Đến đây chơi lúc nào cũng được nhé!”

“Dạ…Con cảm ơn.”

“Không có gì đâu mà!”

Sống trên đời hai bảy năm rồi, An Yuan nhìn ra ngay ý định của mẹ cậu. Thở ra một hơi bực tức, cậu kéo Chen Cheng theo xuống cầu thang. Công bằng mà nói, tại thế giới này, Chen Cheng thực sự rất xinh đẹp, thằng đàn ông nào lại từ chối được sức quyến rũ vậy cơ chứ?

Nhưng với An Yuan, đó vẫn chỉ là anh em chí cốt. Không đời nào cậu lại nhìn cô theo hướng khác đâu. Nhìn xuống cô gái đang bối rối với khuôn mặt rạng ngời, cậu lắc đầu. Con ngốc này thực sự không hiểu sao?

“Mẹ mày tốt ghê á.” Chen Cheng nói đầy tự mãn. “Suýt chút nữa là tao thấy xấu hổ rồi~.”

“Lo chuyện trường lớp trước kia kìa.”

Vẻ rạng ngời biến mất ngay lập tức. Mặt cô tối sầm lại, lẩm bẩm. “Tao không muốn đi học… Không đi học đâu…”

Trường cũng không xa mấy, chỉ tầm ba mươi phút đi bộ hay mười phút đi xe đạp.

“Mày mang khóa xe đạp không đấy?”

“...Quên mẹ mất rồi. Có nên chạy lên lấy không?”

“Không kịp đâu. Lên tao đèo.”

An Yuan đi tới nơi để xe. Chen Cheng phải chạy theo mới có thể bắt kịp cậu. “Đi chậm thôi! Mày cao hơn rồi tao không bước kịp đâu!”

Cô trước kia chỉ thấp hơn cậu nửa đầu, nhưng giờ thì cằm cậu cô còn chưa tới nữa.

“Ý mày là mày thấp hơn rồi?”

Mở khóa, An Yuan kéo chiếc xe đạp ra. Ngay lúc cậu mới đặt mông lên chiếc xe, Chen Cheng đã nhảy ngay lên ghế phụ khiến chiếc xe lắc qua lắc lại.

“Lúc lên thì báo trước cái.”

“Đi thôi!... Mà đợi đã, mày đi được xe đạp không đấy?”

Đã hàng năm trời An Yuan không dùng xe đạp. Mới đạp một cái mà chiếc tay nắm đã đưa qua đưa lại không kiểm soát. Sợ hãi, Chen Cheng ôm lấy eo cậu rồi hét, “Đừng có ngã rồi lại giết cả hai mà! Ai mà biết chúng ta sẽ có cơ hội tái sinh lần nữa không?!”

“Im đi cái con này!”

“Tao chưa chửi mày vụ lần trước thì thôi nhé!”

May sao, Chen Cheng khá nhẹ. Điều chỉnh một hồi, An Yuan đã ổn định lại, nhẹ nhàng đưa chiếc xe vào làn xe đạp.

Nhưng đó cũng là lúc cậu nhận ra có thứ thì đó mềm mại, tròn trịa đè vào lưng cậu. Một hương thơm ngọt nhẹ bay vào mũi cậu, dựng lên một cảm giác kì lạ trong lồng ngực chàng trai trẻ.

… Ngay lập tức theo sau đó là một sự ghê tởm.

Chết tiệt! Cậu lại hứng lên với người anh em chí cốt của mình sao! Mấy cái hóc-môn tuổi đôi mươi này thật ngu ngốc!

Ghi chú

[Lên trên]
(Chengcheng chắc là biệt danh á, không phải typo đâu)
(Chengcheng chắc là biệt danh á, không phải typo đâu)
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

1 đời liêm khiết, ko bao h gãy trước ae
Xem thêm
Del hiểu sao toi đã gãy vai trc thằng bn r, chết tiệt:))
Xem thêm
ước gì thằng bạn thân thành con gái, chứ giờ kiếm bồ cho nó xong nó bỏ rơi mình mà đi chơi vs gái
Xem thêm
đọc truyện mà tôi cứ chờ t nào gãy trc mới đau :>
Xem thêm