• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 15: Sự cố quái vật (2)

7 Bình luận - Độ dài: 3,193 từ - Cập nhật:

Ấn tượng của Iliya Krisanax về Dowd Campbell có thể gói gọn trong một từ.

Kỳ lạ.

Toàn bộ con người cậu ta hoàn toàn không thể nắm bắt.

Cách hành động khác biệt, như một củ hành tây mà càng bóc ra, lại càng lộ ra nhiều câu hỏi hơn. Cậu ta luôn cư xử khác với những gì người ta mong đợi.

‘…Cậu ấy đang giận sao?’

Từ đầu buổi lễ chào đón tân sinh viên đến giờ, Dowd vẫn không mở miệng nói gì.

Cậu ấy chấp nhận lời mời làm bạn đồng hành mà không phàn nàn gì, nên Iliya đã nghĩ rằng họ có thể vừa đi dạo vừa trò chuyện hôm nay.

Nhưng đến giờ cậu ấy chẳng nói lấy một câu. Cùng lắm chỉ là mấy tiếng “Ừm” hay “OK”.

Thông thường, điều này sẽ khiến cô thấy hơi khó chịu, nhưng cô không biết rằng thực ra có một tùy chọn đang cản trở khả năng nhận thức của mình.

‘…Phải đối xử thế nào với một người con trai đang giận nhỉ?’

May mắn cho Dowd, Iliya về khoản giao tiếp với người khác giới thì kỹ năng xã hội chẳng khác nào một con tinh tinh.

Nếu là công việc thì cô còn có thể cứng mặt mà xử lý, nhưng khi đối mặt với một người bạn ngang hàng, bộ não cô như treo máy.

Dù cậu ấy có thật sự giận đi nữa, thì cô cũng chẳng biết phải làm gì cả. Dù sao thì ngay lần đầu gặp mặt chẳng phải cô đã cố đấm cậu ta một trận sao?

Mặc dù giờ vẫn còn giận thì đúng là hơi lạ thật, nhưng không thể phủ nhận đó là một khả năng.

'Nếu đào sâu thêm chút nữa, mình có thể moi được thông tin về Công tước Tristan…’

Vừa nghĩ thế, Iliya vừa bước đi cùng Dowd, mà không biết rằng họ đã đến khu tầng hầm của hội trường Berkeley lúc nào.

Vô tình, họ đã đi vào một nơi vắng tanh không bóng người.

“Uwaa…”

Iliya cau mày khi nhìn những chiếc lồng được đặt khắp nơi.

Bên trong là những con quái vật còn sống. Rõ ràng chúng được mang tới Học viện để làm tài liệu nghiên cứu.

‘Thậm chí còn có cả quái vật cỡ trung… trời ạ.’

Phải ít nhất một đội kỵ sĩ mới đủ sức xử lý một con quái cỡ này. Vậy mà họ lại nhốt nó trong học viện đầy học sinh này sao?

“Giảng viên đúng là quá vô trách nhiệm. Dù chúng ta có tài năng đến đâu thì cũng không đáng để mạo hiểm như thế này…”

Cô bĩu môi, cúi người tiến lại gần một chiếc lồng.

Có lẽ cũng chính vì vậy.

Cô đã phát hiện ra một con quái vật bị nhốt ở vị trí mà nếu đứng ngoài nhìn vào thì không thể thấy được.

“…”

Ngay cả trước khi ý thức hoàn toàn về tình hình, bộ não của Iliya, thứ vốn đã trải qua vô số trận chiến, đã nhanh chóng đưa ra phán đoán.

‘Cái thứ này…’

‘…Sắp nổ tung rồi.’

“Cẩn thận! Mau tránh—!”

Vừa dứt lời, trước mắt cô là một luồng nhiệt khổng lồ bùng lên.

Thân thể Iliya cứng đờ đúng lúc ngọn lửa trắng toát ập tới, nuốt chửng tầm nhìn của cô.

Vốn dĩ, cô có thể dễ dàng tránh né.

Nhưng ngọn lửa trắng ấy lại khơi dậy ký ức chôn sâu trong tâm trí.

— Iliya, trốn ở đây! Đừng ra ngoài!

— Lũ đồ đệ quỷ dữ, ở đây này! Tụi bây giỏi thì giết tao đi, lũ chó đẻ!

Tiếng nổ. Ngọn lửa. Tiếng gào thét. Tiếng bước chân nặng nề. Mùi máu tanh tưởi. Tấm ảnh gia đình bị thiêu cháy. Ánh thép lóe sáng trong vũng máu đọng. Những xác chết lạnh lẽo.

“…!”

Trước khi kịp rũ bỏ những hình ảnh đó, ngọn lửa đã lao thẳng tới, chỉ cách cô vài phân.

‘Nguy hiểm…!’

Ý nghĩ ấy vừa lướt qua.

Thì — một ai đó đâm sầm vào cô.

Tiếp theo đó là một cú va chạm mạnh xuống nền đất. Iliya rên rỉ khi lăn mấy vòng.

“A-aida…”

Nhờ cơn đau dữ dội, cô thoát khỏi trạng thái mơ màng và lấy lại được ý thức.

Tất cả là nhờ Dowd Campbell, hay đúng hơn là bản sao của cậu, đang che chắn cho cô.

“…”

Trên lưng cậu ta là những vết bỏng rộp ghê rợn, một cánh tay gãy nát, cơ thể thì chi chít vết thương do mảnh vỡ gây ra.

Đây là những thương tích nghiêm trọng do lao vào bảo vệ cô khỏi vụ nổ. Nếu không chữa trị kịp thời, cậu có thể chết.

“T-thầy, chờ đã — tại sao, tại sao lại làm vậy?”

Giọng cô run lên khi nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

‘Tại sao chứ?’

Chẳng phải vừa nãy cậu còn tỏ ra giận cô sao?

Hơn nữa, chẳng phải cậu ta thích tiểu thư Tristan à?

Đối với một kẻ gần như là đối thủ như cô, Dowd chẳng có lý do gì để hy sinh bản thân.

“…”

Dowd Campbell bản sao ngẩng đầu lên với vẻ mặt nhăn nhó.

Nếu là một bản sao bình thường, nó chỉ được lập trình để thu hút sự chú ý của kẻ địch và đỡ đòn thay.

Nhưng vì đã trang bị tùy chọn "Quý ông ngầu lòi", bản sao này quyết định rằng việc nói thẳng ra như vậy thì… không ngầu tí nào.

Và vì thế, cậu nói:

“Vì đó là điều tôi phải làm.”

“…”

Đôi mắt Iliya mở to, không biết phải đáp thế nào, còn Dowd thì cười thỏa mãn trước khi ngã vật xuống.

Có lẽ cậu đang tự nhủ, màn rời sân thế này ngầu lòi biết bao…

—!

—!!

Tuy nhiên, gương mặt của Iliya nhanh chóng đông cứng khi nghe thấy những tiếng gào rú vang lên từ xung quanh.

Những chiếc lồng bị phá hủy bởi vụ nổ, và tất cả những con quái vật bị nhốt giờ đã thoát ra.

“…Tôi thật sự không hiểu cậu nghĩ cái gì.”

Iliya lầm bầm, đứng bật dậy.

Cô kiểm tra tình trạng cơ thể mình.

Một vài khớp bị sưng, gây khó khăn cho việc di chuyển. Cô cũng không có vũ khí, cùng lắm chỉ có thể dùng những thanh thép từ đống đổ nát.

Quan trọng hơn, đối phương không phải bạn học, mà là những con quái vật thực thụ. Số lượng còn lên đến sáu con.

Ngay cả một con quái nhỏ cũng đủ sức xé xác vài người lớn chỉ trong phút chốc, nói chi sáu con.

“…”

Có lẽ nếu thấy cô lúc này, Lãnh chúa Kendride – người đã truyền thụ kỹ năng chiến đấu cho cô – sẽ giận lắm.

Nhưng đánh giá tình hình mà rút lui là chuyện bình thường. Không có gì đáng xấu hổ khi tránh một trận chiến bất lợi. Đây là điều ông ấy luôn nhấn mạnh.

Tuy nhiên.

“Haa.”

Ánh mắt cô lại hướng về người thanh niên đang nằm sõng soài dưới đất.

Cái tên này, mắc chứng rồ dại gì mà cứ thấy ai gặp nạn là lao vào vậy?

Cho dù là đùa thì cũng chẳng vui.

Iliya lấy ra một lọ thuốc từ thắt lưng.

Đây là thuốc hồi phục cao cấp do chính Lãnh chúa Kendride trao cho cô để dùng trong những tình huống nguy cấp. Một năm mới được cấp một lọ, quý như báu vật.

Bình thường, cô nên dùng nó cho bản thân trước.

“…”

Nhưng không chút do dự, cô đổ hết lọ thuốc lên người Dowd Campbell.

“Chẳng phải cứu người là việc của Anh hùng sao?”

Vì thế.

‘Tôi không thể để cậu chết ở đây được.’

“Eueum…”

Một thân thể thương tích đầy mình và sáu con quái vật.

“Chỉ có thế thôi.”

Nhất là, khi việc đó là để bảo vệ một người.

Cô đã quyết định như vậy.

***

---------------------------------------------------------------------

Thông báo hệ thống

[ Nhiệm vụ chính đã được cập nhật! ]

---------------------------------------------------------------------

---------------------------------------------------------------------

 [ Nhiệm vụ chính ]

[ Bầy quái vật náo loạn! Kiểm soát tình hình! ]

[ Nếu thương vong vượt mức cho phép sẽ bị phạt nặng! ]

[ Phần thưởng: Nguyên liệu chế tạo trang bị độc quyền ]

---------------------------------------------------------------------

'Thôi giết tôi luôn cho rảnh nợ.’

‘Có kẻ thả lũ quái vật vào đám tân sinh viên mà bắt tôi phải giữ thương vong ở mức thấp nhất à?’

"Khoan, chúng ta đi đâu vậy!?"

"Tôi phải làm một việc! Hội trưởng, nhờ chị báo cho các tu sĩ!"

Tôi hét to đáp lại Eleanor khi cô ấy hốt hoảng thấy tôi lao vội đi.

"Phải bảo vệ sinh viên trước đã!"

Tôi vừa la lên vừa chạy.

‘Ưu tiên hàng đầu bây giờ là.’

Trong khi Eleanor sẽ đi gọi các tu sĩ để chữa trị người bị thương và hạn chế thương vong, thì việc quan trọng hơn cả vẫn là xử lý từ gốc rễ. Trước tiên, phải ngăn bớt quái vật thoát ra khỏi tầng hầm.

Nghĩ vậy, tôi vội lao xuống tầng hầm — và chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng.

“…Ờ.”

Iliya đang chiến đấu.

Xung quanh cô ấy là những con quái vật và bản thể phân thân của tôi đang nằm sóng soài trên sàn.

Năm trong số sáu con quái đã bị hạ gục, chỉ còn một con đang chờ cú kết liễu cuối cùng.

"…"

Đây không phải quái vật nhân tạo dùng cho luyện tập mà là quái vật thật sự. Vậy mà cô ấy chỉ dùng mỗi thanh thép gỉ để đánh bại tận năm con?

Cô ấy còn là người không đấy?

Không, đúng ra theo kịch bản ban đầu, Iliya sẽ không trực tiếp tham chiến cho tới khi thức tỉnh thành anh hùng thực thụ. Trước đó, cô ấy là kiểu nhân vật thiên về toan tính nhiều hơn.

Nếu bây giờ cô ấy đã chiến đấu tới mức này, thì nghĩa là có thứ gì đó, hoặc ai đó, cô ấy nhất định phải bảo vệ.

"…"

Nhưng quanh đây chỉ có mỗi phân thân của tôi thôi mà?

Sao tự nhiên tôi thấy có điềm vậy?

‘…Kệ mợ nó đi!’

Tôi nhanh tay thu hồi phân thân trước khi Iliya nhận ra có hai "Dowd Campbell" cùng tồn tại.

Trong lúc đó, Iliya đã hạ gục luôn con quái vật cuối cùng. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, quệt mồ hôi trên trán.

"Phù…"

Tôi vừa thu hồi xong phân thân thì ánh mắt hai đứa chạm nhau.

“…!”

Vẻ mặt Iliya bừng sáng ngay lập tức.

Dù mệt đến mức không nhấc nổi tay lên, nhưng nụ cười của cô ấy tràn ngập tự hào.

"…May thật."

---------------------------------------------------------------------

Thông báo hệ thống

[ Độ thiện cảm của mục tiêu Iliya Krisanax đã thay đổi! ]

[ Thiện cảm được nâng từ 'Tò mò' lên 'Hứng thú'! ]

[ Thêm phần thưởng có thể đổi! ]

[ Xác suất khai mở năng lực thứ hai tăng lên! ]

[ Đây là nhân vật quan trọng. Cốt truyện chính đã thay đổi! ]

---------------------------------------------------------------------

"…"

Tôi thật sự không muốn thấy cái thông báo này.

Tôi cũng không biết quái gì vừa xảy ra để nó tự dưng hiện ra thế này.

"Còn quái vật nào nữa không?"

Tôi hỏi.

Đáp lại, Iliya trả lời với giọng ngơ ngác.

"Thầy… tỉnh lại câu đầu tiên là hỏi vậy hả?"

"…?"

Ủa, tôi mới tới đây mà.

"Nếu để quái vật trốn ra ngoài, sẽ có người chết! Nhanh!"

Nhiệm vụ chính phải ưu tiên xử lý trước. Tôi không biết mức phạt của kịch bản sẽ nặng cỡ nào, nhưng tuyệt đối không thể để xảy ra.

Thấy tôi giục, Iliya chỉ biết ôm trán như muốn ngất.

"Thầy đúng là… Thầy lúc nào cũng thế à?"

Cô ấy thở dài, rồi khuỵu xuống đất. Sau khi hạ sáu con quái liền tù tì trong tình trạng bị thương, thể lực của cô ấy đã cạn kiệt hoàn toàn.

"Tôi bỏ sót một con cỡ trung. Nó chắc đang lên tầng một rồi. Nếu thầy chạy nhanh thì còn kịp-"

Nói được nửa câu thì Iliya đã thiếp đi.

"Cảm ơn!"

Tôi để lại một câu như vậy dù chắc cô ấy chẳng nghe thấy, rồi lập tức lao nhanh về tầng một.

Chỉ mỗi việc leo cầu thang thôi cũng khiến tôi thở hồng hộc, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng.

Học viện Elfante có cơ chế phong tỏa cách ly khẩn cấp.

Hiện tại, giảng viên và nhân viên đang cố gắng đưa sinh viên vào trong để bảo vệ họ bằng lớp kết giới.

Đây là quyết định đúng đắn.

Vì lực lượng chiến đấu trong học viện chắc cũng đang kéo tới, nên thay vì chống cự vô ích, giữ vững phòng tuyến chờ viện binh sẽ an toàn hơn.

Nhưng vấn đề là...

—!

—!!

—!!!

Kết giới liên tục rung chuyển mỗi lần con quái cỡ trung — một con quái dạng gấu — vung móng đập vào.

Dù đã dùng mọi cách gia cố, lớp kết giới vẫn bị lung lay dữ dội.

Thông thường, ngay cả Hiệp sĩ chính quy cũng cần chuẩn bị kỹ mới dám đấu với quái vật cỡ này. Tới giờ còn trụ được đã là kỳ tích rồi.

‘Giá mà có tu sĩ…’

Nếu Eleanor có thể dẫn theo tu sĩ tới đây thì tốt.

Tu sĩ có thể cường hóa kết giới rất chắc chắn. Dù chỉ một người thôi cũng đủ kéo dài thêm thời gian.

Tôi đảo mắt tìm kiếm — và bắt gặp Eleanor ở một góc.

Cô ấy đang đi cùng một người mặc áo choàng. Xem ra đã tìm được tu sĩ rồi.

Nhưng mà…

"Ý thầy là không thể gia cố kết giới!?"

"Tôi đã nói rồi. Không có phép lành của thiên thần thì làm thế khác nào tự sát."

"Nhưng nếu cứ vậy thì mọi người sẽ-!"

"Thế cô muốn tôi tự vác xác đi chết à?"

…Tình hình không khả quan chút nào.

‘…Không thể trông chờ vào bọn họ rồi.’

Giáo sĩ cấp giáo sư có thể cầu nguyện để tạo phép lành gần như tương đương thiên thần, nhưng đổi lại phải chịu tổn hại nghiêm trọng.

Đó là lý do tôi chọn đặt phép lành lên vũ khí chứ không đặt lên cơ thể. Nếu để lên đồ vật thì hiệu quả giảm đi, nhưng lại không có tác dụng phụ.

‘Nhưng thái độ tên này cũng lạ thật.’

Tôi nhìn chằm chằm tu sĩ đang cãi nhau với Eleanor.

Trong tình huống khẩn cấp mà lại không mang theo Thánh vật?

Hắn rõ ràng đang cố tình lấy cớ trốn tránh.

Dù Eleanor có tức giận đến mức nào, tên đó vẫn khoanh tay đứng im, thậm chí còn khinh khỉnh cười.

‘…Thôi được rồi.’

Đúng là cái ổ điên mà.

Tôi tiếp cận gã tu sĩ.

"Giờ mà là lúc cho mấy trò chính trị à! Đây là trường hợp khẩn cấp liên quan trực tiếp đến mạng người!"

"Ha, đúng là đám Tristan..."

"Đưa nó cho tôi."

Tôi lạnh lùng cắt ngang màn cãi vã.

Cả Eleanor lẫn tên tu sĩ đều quay sang nhìn tôi.

"…Cái gì?"

"Ông quý cái mạng ông lắm mà, đúng không? Không cần Thánh vật, tôi biết ông vẫn có cách khác. Nếu ông không kích hoạt phép lành, để tôi làm."

Một khoảng im lặng ngắn.

"…Này, cậu sinh viên, em có biết phép lành là thứ gì không…?"

Chán ngán không muốn nghe thêm, tôi thô bạo giật lấy chiếc tràng hạt nhỏ từ cổ tay tên đó.

Nếu chần chừ thêm nữa, kết giới sẽ vỡ ngay.

Không thèm nghe hắn kịp phản ứng, tôi đã lao như bay về hướng hội trường Berkeley.

Eleanor còn đang trợn mắt nhìn tôi.

Điều đó khiến tôi chột dạ.

---------------------------------------------------------------------

Thông báo hệ thống

[ Tình trạng thiện cảm của mục tiêu Eleanor sắp thay đổi! ]

[ Hành động này không thể đảo ngược! ]

[ Hãy chuẩn bị tinh thần! ]

---------------------------------------------------------------------

"…"

Mồ hôi lạnh túa ra trên lưng.

Thông báo này chỉ khiến tôi càng thêm lo.

‘Thôi kệ! Để sau rồi tính!’

Giờ còn cả đống chuyện khác cần lo. Ưu tiên cứu mạng trước đã!

Tôi chuẩn bị Ultima, rạch tràng hạt lên tay trái, để máu thấm vào.

Một luồng sáng xanh nhạt lập tức bao quanh tràng hạt cùng với cơn đau bỏng rát.

Đây là phương pháp khẩn cấp mọi tu sĩ đều học: dùng máu kích hoạt tràng hạt làm pin năng lượng tạm thời.

"Được rồi."

Tôi thở sâu, nhét tràng hạt vào lò hương phép. Cái lò ngay lập tức bùng sáng xanh dương.

---------------------------------------------------------------------

[ Kỹ năng: Xám hối khả dụng! ]

[ Kỹ năng: Khiên hộ vệ khả dụng! ]

---------------------------------------------------------------------

Vừa thấy loạt cửa sổ kỹ năng bật lên, tôi lập tức lao ra đứng chắn giữa con gấu quái vật và lớp kết giới.

"C-cậu ta làm gì vậy?"

"Em kia! Mau tránh ra! Nguy hiểm!"

Tiếng hô hoán vang dội sau lưng.

Nhìn cậu người ta còn tưởng có thằng điên muốn tự sát ấy chứ.

---------------------------------------------------------------------

Thông báo hệ thống

[ Phát hiện nguy hiểm tính mạng. ]

[ Kích hoạt kỹ năng: Tuyệt vọng – tăng cấp EX! ]

---------------------------------------------------------------------

Các kỹ năng khác cũng đồng loạt kích hoạt.

---------------------------------------------------------------------

Thông báo hệ thống

[ Kỹ năng: Xám hối đã được kích hoạt. ]

[ Toàn bộ chỉ số cộng thêm được chuyển thành Thể lực. ]

---------------------------------------------------------------------

---------------------------------------------------------------------

Thông báo hệ thống

[ Kỹ năng: Khiên hộ vệ đã được kích hoạt. ]

[ Đang dựng lá chắn. ]

---------------------------------------------------------------------

Một tấm khiên bán trong suốt, ánh xanh, xuất hiện trước mặt tôi.

Đây là kết quả kết hợp giữa Xám hối và Tuyệt vọng. Tôi không chắc chắn sức mạnh thực tế ra sao, nhưng ít nhất cũng đủ chịu đòn từ một con quái cỡ trung.

"Em kia! Mau tránh đi! Chuyện này để chúng tôi…!"

"…Em không thể chạy. Đó là lý do em ở đây."

"…Cái gì?"

"Hãy sơ tán sinh viên ra khỏi tòa nhà. Em sẽ câu giờ."

Đúng vậy.

Mục tiêu không phải tiêu diệt con quái vật này, mà là kéo dài thời gian.

‘Chắc chắn sẽ ổn thôi.’

"…"

Con gấu quái vật nhe răng, ánh mắt đỏ ngầu như muốn giết người khóa chặt lấy tôi.

Tôi cũng trừng mắt nhìn lại nó, rồi hít sâu.

Bình tĩnh.

‘Chỉ cần sơ suất là sẽ đi bán muối ngay. Cho nên…’

"Ngon nhào vô, gấu ngu!!"

‘Không được phép có sai lầm nào.’

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

main ngầu đét, mà ko có cái kĩ năng op đấy thì chắc ngỏm sớm rồi :<
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@justaclone: Nhìn đống chỉ số full F như thế có khi gập quái mini vả nhẹ là nằm rồi =)))
Xem thêm
Hút gái kiểu này đừng nói phản diện, nữ chính còn mê =))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Vì cái skill tán gái bị động của man chỉ áp dụng trên phản diện nên man tán nữ chính bằng thực lực đấy =))))
Xem thêm
Anh muốn sống, nhưng với tư cách là anh hùng
Xem thêm