Nàng Elf tên Watanabe
Wagahara Satoshi Hanekoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 14

2 Bình luận - Độ dài: 8,145 từ - Cập nhật:

TL: Mấy bữa qua bận chút. Sắp chủ nhật là xong vol 1. Sang tuần là bắt đầu vol 2 luôn.

Đã sửa lại minh họa, nhưng thiếu vài bức ở một số chỗ. Sẽ thêm sau khi tìm được server nào ổn định chứ không bay hết như trước.

------------------------------

Tuy kiến thức về ma thuật hay thế giới tự nhiên của nơi đây nằm ngoài tầm của Yukuto, cậu có thể dễ dàng mường tượng rằng trạng thái bất tỉnh của Watanabe có mối liên quan mật thiết nào đó với việc cánh cửa biến mất.

Tới khi Yukuto liếc nhìn đồng hồ đeo tay thì cậu nhận ra giờ đã gần năm giờ chiều rồi.

“Này… thời gian ở đây trôi có nhanh như ở Trái Đất không?”

“Cái này thực ra em không biết chính xác, nhưng ừ, thời gian có vẻ giống nhau. Kim đồng hồ đi được một giờ ở đây thì một tiếng cũng đã trôi qua ở Nhật. Thế nên em mới lo.”

“Watanabe có vẻ gì là sắp tỉnh dậy chưa?”

“Chưa. Em không thấy chị ấy ngáy, nên có lẽ cũng không phải tổn thương não hay gì đó tương tự. Cơ mà em cũng không dám lay động chị ấy quá, khéo lại có hậu quả gì, nên em mới chỉ thử vỗ nhẹ lên má chị ấy thôi—không thấy phản ứng gì.” 

Ngáy với não có liên quan gì tới nhau thì Yukuto không biết, nhưng cậu thấy Izumi trông có vẻ bình tĩnh hơn cậu tưởng nhiều, ngay cả nếu có xét việc em ấy với Watanabe là hai đứa con gái thân thiết với nhau.

“Thế còn… nhịp tim thì sao?”

“Em đang hoảng chết đi được đấy nhé, làm sao bắt mạch được nếu tim em cũng nhảy loạn thế này. Với cả em còn không biết nhịp tim bình thường của chị Fuka là nhiêu nữa.”

Hợp lý, chẳng có gì đảm bảo rằng elf và người thường có nhịp tim tương tự nhau cả. Cơ mà xét ra nếu nàng elf Watanabe vẫn thường đáp ứng được những lần kiểm tra sức khỏe định kỳ, thì khả năng cao là các chỉ số khám sức khỏe cơ bản đều nằm trong ngưỡng của người thường.

“Mà chứ em còn không biết bình thường nhịp tim phải thế nào mới đúng nữa á! Cả anh với em đều không đủ bình tĩnh để bắt mạch chị ấy, vả lại chỗ này cũng không có sóng điện thoại nên càng không thể tra mạng được.”

Cũng hợp lý. Nếu mà cánh cửa đã khép lại, thì nó hẳn đã cắt hoàn toàn đường truyền tín hiệu vốn đã yếu ớt từ thế giới bên kia.

“Thế… chẳng lẽ chúng ta chỉ còn cách đợi Watanabe tỉnh dậy hay sao?”

“Giá mà thế thì tốt quá.”

Izumi chau mày lại rồi đứng dậy.

“Nhưng mà màn đêm sẽ sớm buông xuống thôi.”

“Hả? Sao?”

Nhìn về phía chân trời đối diện Izumi—mặc dù cậu chẳng biết đấy đông tây nam bắc ở đâu cả-- Yukuto thấy một phần của bầu trời đã được nhuộm những tông màu không lẫn đâu được của ánh hoàng hôn.

Vì cậu vẫn còn bộ đồng phục trên người nên nãy giờ cậu mới không bận tâm gì tới nhiệt độ ngoài trời, nhưng có vẻ nó không khác Nhật Bản là bao. Tức cho dù ban ngày có thể khá dễ chịu, nhưng nhiệt độ về đêm có thể tụt xuống rất thấp.

Lại còn cả cánh đồng cỏ mênh mông này nữa… Yukuto chẳng biết liệu còn những loại sinh vật nào cư trú trên cái chốn được gọi là ngục đảo trời cao này. Việc cậu chứng kiến cảnh con rết bảy màu chẳng được cái tích sự gì trong tâm trí cậu.

Cánh đồng cỏ này rõ ràng nằm ngoài khuôn khổ nền văn minh của loài người, là nơi mà càng nán lại cùng với một người bất tỉnh dưới đất, thì chỉ càng đặt mình vào hiểm nguy.

“Ch-chúng ta nên làm gì đây…?”

“Mà chứ nếu có con gì chui ra thì anh chỉ việc đưa máy ảnh lên chụp là xong.”

“Bộ em nghĩ đây là lúc để đùa chắc!”

Tuy trông không bình thản là bao, nhưng Izumi vẫn khúc khích trước phản ứng bối rối của Yukuto. Trông vẻ mặt nhỏ vậy mà cậu cứ ngỡ còn gì đó chưa nói.

“Em trông còn bình tĩnh chán so với anh thật. Kotaki, lẽ nào em có kế hoạch gì sao?”

“Mà, thì có. Cơ mà thực lòng mà nói thì em không thích làm vậy lắm.”

Izumi thản nhiên thừa nhận, mắt liếc nhìn từ nàng elf bất tỉnh cho tới Yukuto.

“Anh có thể khu rằng đằng kia không? Tộc San-Alf có một ngôi làng ở đó. Em tới đó vài lần rồi. Giờ mà chúng ta tới được đấy thì chắc họ sẽ giúp.”

Nhỏ chỉ tay về phía khu rừng đằng chân trời mà Yukuto đã thấy từ ban nãy.

“Nếu em biết nơi này như thế thì sao lại chần chừ vậy? Có chuyện gì sao?”

“Thì Senpai, cái máy ảnh. Em sẽ phải giải thích cho họ tại sao chị Fuka lại ra nông nỗi này, nên khả năng cao là máy ảnh của anh sẽ phải qua tay họ xử lý. Tệ nhất thì khéo anh còn bị coi là tội phạm nữa.”

“Mà, thôi thì cũng đành vậy. Chuyện đến mức này rồi thì anh cũng muốn biết cái máy ảnh bị làm sao. Nếu tộc elf có thể điều tra chi tiết thì cứ để họ làm vậy. Có chuyện gì thì anh gánh tội chút cũng được.”

“Đấy vẫn chưa phải vấn đề duy nhất. Ngay cả khi họ giúp chúng ta một tay và giúp đưa chị Fuka về Trái Đất đi nữa… thì người sẽ giúp chúng ta, thì kiểu…”

Sắc mặt Izumi bỗng tối sầm lại.

“Thực sự em nghĩ trước giờ người này chẳng ưa em là bao. Để chuyện xảy ra thế này, em lo rằng có thể vì biến cố này mà họ sẽ cho chấm dứt thân phận học sinh tại Nhật Bản của chị Fuka mất.”

“Là sao? Người này tai to mặt lớn trong tộc San-Alf lắm à?”

“Chuyện này chẳng phải tai mặt gì đâu anh. Với chúng ta thì người này quan trọng hơn thế.”

Izumi nói với vẻ não nề.

“Người mà chúng ta sẽ phải cầu xin sự trợ giúp trong ngôi làng đó ấy… chính là mẹ của chị Fuka đó. Tên bác ấy là Watanabe Ryoka. Dĩ nhiên, bác ấy cũng là elf. San-Alf.”

Yukuto từng được nghe rằng cõng vác nạn nhân bị bất tỉnh cảm giác bao giờ cũng nặng nề hơn nhiều so người còn tỉnh táo.

Bởi theo nguyên lý thì dù khối lượng cơ thể có thể không đổi dù có tỉnh hay không, vấn đề hẳn nằm ở việc không thể kiểm soát được trọng tâm của người bất tỉnh trên lưng mình. Đó là những nhận định của Yukuto thuở cao trung, khi mà cậu mới được nghe về việc này.

Giờ khi đặt mình trong tình huống thực tế phải cõng một người đã ngất lịm trên lưng, cậu chỉ thấy cay đắng bản thân mình lúc trước vì dám thản nhiên thắc mắc một nan đề vô nghĩa như vậy.

Bởi với một thằng nam sinh cao trung không được đào tạo bài bản, thì việc cõng một nữ sinh bằng tuổi mình trong một thời gian dài không chỉ đơn thuần là vấn đề nặng hay nhẹ, tỉnh hay không tỉnh—nó vốn là chuyện không thể rồi.

“Se-Senpai… anh sao không thế? Anh còn sống không vậy?”

“Khà… khà… khà…”

Tới giờ cậu mới lần đầu nghe Izumi thật lòng lo lắng cho cậu đến vậy, nhưng Yukuto còn không đủ sức mà trả lời nữa. Cậu nằm sõng soài dưới một gốc cây nơi đồng cỏ, mồm thở hổn thở hển.

Đã được khoảng một tiếng đồng hồ kể từ lúc bọn họ di chuyển, và giờ thì từng bắp thịt và xương khớp trên người Yukuto đều đang rống lên rồi.

Chỉ riêng việc đưa nàng elf bất tỉnh lên lưng cậu thôi cũng đã khó khăn lắm đấy chứ.

Trước nhất thì chạm vào một cô nàng đang ngất lịm thế kia đã làm việc này khó nhằn lắm rồi.

Thậm chí ngay cả với sự hỗ trợ của Izumi, thì cơ thể rũ rượi của nàng Watanabe vẫn cứ lay động khó lường, làm hai người không tài nào cố định được vị trí của cô nàng trên lưng cậu.

Thoạt tiên, Izumi cứ liên hồi la lối, cảnh báo cậu nào là không được chạm vào da thịt, nào là chỗ nào vớ vẩn không đâu". Nhưng vật vã lắm mới cố định được nàng elf lên lưng Yukuto, nên nhỏ rồi cũng đành chịu chứ sao.

“Giờ nhờ anh cả đấy. Chúc may mắn,” nhỏ thốt lên.

Còn Yukuto thì bị các giác quan ngay lập tức dồn nén lên mình - chưa nói cô nàng nặng nhẹ sao, mà chỉ là cơn sốc cảm quan áp đảo vô cùng: từ sự mềm mại áp mình vào lưng cậu, từ từng hơi ấm trên làn da, những đường nét khe kẽ, hay vị trí cậu đặt tay, rồi cả hương thơm của cô nàng. Tim cậu cứ hồi hộp không sao trấn tĩnh được.

Nhưng tới phút thứ tư thì tim cậu đã bắt đầu nhảy vọt vì một lý do khác hoàn toàn—lần này vì trọng lượng bất thường đè lên người cậu đang bắt hệ thống tuần hoàn máu phải vận động đến sức cùng lực kiệt.

Chẳng phải do bản thân Watanabe nặng hay nhẹ, elf hay người gì đâu. Nó chỉ đơn thuần do cơ thể cậu phải gồng gánh một người khác đi trên một chặng đường gập ghềnh mà không được nghỉ ngơi.

Việc bế vác một người đi một quãng đường dài như thế là thứ chỉ dành cho những cá nhân được đào tạo bài bản như lực lượng phòng vệ hay cứu hộ khẩn cấp mà thôi. Với Yukuto, học sinh năm hai và là chủ tịch câu lạc bộ nhiếp ảnh ở một trường cao trung, thì đây là một việc nằm ngoài tầm của cậu rồi.

Cơ mà dù thế Yukuto vẫn chịu đựng hết mười lăm phút đầu tiên, thậm chí dù có phải gắng gượng đến mấy trên đôi dép lê xa lạ - đấy là giới hạn của cậu rồi. Và khi cậu mở lời xin nghỉ một lát, thì Izumi lại chèn những lời cay nghiệt.

“Đã nghỉ rồi cơ á? Senpai, anh lười tập thể dục quá đấy.”

“Em… em nói được thế… thì… thì sao không… không tự mình cõng Watanabe đi… khà... khà...”

“Ý anh là chị Fuka nặng quá hay sao?”

“Thì nặng thật mà!”

Câu trả lời của Yukuto thật ngắn gọn và thẳng thừng.

“Này quan trọng gì Watanabe hay ai đâu— người quái nào thì cũng nặng như nhau cả!”

“Thôi được rồi! Không phải la lên nữa! Nếu anh vô dụng rồi thì để em làm tiếp cho!”

Izumi vừa cau có đôi phần, vừa ngồi đỡ cho nàng elf bất tỉnh đang nằm gục trên lưng Yukuto, sẵn sàng đảm nhiệm nghĩa vụ.

“Hồi nhỏ em với chị Fuka chơi với nhau suốt, ngày nào cũng cõng chị ấy ra công viên chơi. Cỡ này chỉ là chuyện v—oái!”

Toan định hùng hồ đứng dậy như thế, mà Izumi đã chúi người về phía trước, suýt nữa thì ngã sấp mặt nếu không kịp sải một bước chân ra trước. Tuy nhỏ đã đứng thẳng người lại được, nhưng cú sốc vừa ập tới vẫn lộ ra qua đôi mắt tròn xoe và hơi thở gấp gáp của nhỏ.

“Cổ cậu ấy bị vẹo rồi—đứng yên, anh sửa lại cho.”

“V-vâng…”

Khi Izumi đứng dậy, cổ nàng elf xem ra cũng ngả hẳn sang một bên. Yukuto từ tốn chỉnh lại cho thẳng, nhưng nó cũng không giúp trọng lượng trên lưng dễ chịu hơn chút nào.

“Nếu em ngả người quá thì dù dễ cõng hơn đi nữa nhưng lại dễ ngã lắm đấy. Thử dồn trọng tâm xuống hông rồi ưỡn ngực với lưng ra, thì anh thấy sẽ dễ cân bằng hơn đó.”

“Anh góp ý cũng bằng thừa thôi! Cái này em biết! Vả lại anh với em có tạng người khác nhau nên cũng không áp dụng cho nhau đâu ạ!”

Izumi la lên trước khi sải những bước chần chừ đầu tiên về phía trước.

Thế rồi từng bước, từng bước một, và nhỏ cũng tìm được một nhịp độ cho mình.

Sau một vài bước nữa, sự tự tin đã thoáng hiện ra trên nét mặt nhỏ - thoáng thôi.

“Xem ra… có vẻ là làm được.”

Thế nhưng vẻ tự tin và nhẹ nhõm thoáng hiện thì cũng mau chóng vụt tắt chỉ sau hơn một phút, trước gánh nặng lên hai bắp tay của Izumi khi phải đỡ toàn bộ khối lượng của một người khác, cùng với sự nhức nhốt của hai bàn chân đeo dép khi phải bước đi trên một chặng đường gồ ghề.

Nó cũng giống việc một người ít vận động tự dưng muốn thử chống đẩy hay đứng lên ngồi xuống thôi. Mười cái đầu tiên trông không hiểu sao mà khả thi lắm chứ, nhưng chỉ cần lưng chừng mười cái tiếp theo thôi thì gánh nặng đã bắt đầu dồn lên, đến mức mà khi tới mươi cái nữa thôi là có lẽ đã mệt lử rồi.

Dù là Yukuto hay Izumi thì cũng đều mau chóng rơi vào tình trạng này. Riêng Izumi thì chỉ chưa tới năm phút đã nằm gục xuống đất.

Nhỏ khuỵu người xuống đất mà mồ hôi cứ lăn tỏng tỏng trên mặt.

“…em xin lỗi vì nãy đã trêu chọc anh vậy,” nhỏ lên tiếng xin lỗi chân thành trước khi Yukuto, người vừa mới bắt kịp nhỏ, có thể nói gì.

“Vậy thế chúng ta nên vừa đi vừa nghỉ ngơi thì hơn. Kotaki, nếu em cứ cố bế cậu ấy như thế, lỡ lại vấp vào đâu rồi bị thương mất.”

“Vâng, em hiểu. Cơ mà trong lúc nghỉ ngơi thì anh cứ để em đỡ chị Fuka cho. Senpai, anh cần nghỉ ngơi điều độ.”

Izumi gật đầu đồng thuận với đề nghị của Yukuto, rồi tiếp tục đỡ người cho nàng elf bất tỉnh kia, còn Yukuto thì nghỉ ngơi một lát. Sau năm phút nghỉ ngơi, lại tới lượt Yukuto tiếp bước với nàng elf trên lưng.

Tuy nhiên, khoảng cách mà cậu ta có thể di chuyển trước khi cần nghỉ ngơi cứ mỗi lúc một ngắn lại. Không có nguồn nước nào cứu khát dù đã đầm đìa mồ hôi, lại hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ lúc bắt đầu, hai người họ sớm muộn cũng tới giới hạn và không thể nhắc nổi một bước chân nữa.

“Kotaki này… có thật là ngôi làng của tộc elf nằm ngay trong rừng không thế?”

“Em không chắc... em nhớ lần trước cũng phải đi mất một lúc.”

“Đùa à… thế thì tệ rồi.”

Yukuto rên rỉ rồi từ từ bò dậy trước khi nheo mắt nhìn về phía khu rừng phía trước.

Rõ ràng là họ tới gần hơi với đích đến rồi, nhưng ngay cả giữa khắc loạng quạng cuối chiều hoàng hôn, cũng không thấy được một tia sáng hay một ngôi nhà nào từ đó.

“Liệu vào trong rừng giữa đêm tối có nguy hiểm không?”

“Em không biết. Lần trước thì chị Fuka dẫn em đi tới đây vào ban này… nhưng em nhớ là có một lối đi giữa khu rừng.”

“Thật đấy hả? Thế thì chết thật.”

“Sao lại chết? Giờ mà có lối đi thì chúng ta đâu lo lạc đường nữa?”

“Ừ thì thế, nhưng vậy sao lại không có đường nào trên cánh đồng này dẫn tới con đường trong rừng chứ?”

“ƠI... ủa.”

Mặt Izumi biến sắc khi nhỏ nhận ra ý của Yukuto.

“Làm sao em có thể nhầm được! Lần cuối em qua, cánh cửa cũng vẫn mở ra ở chỗ ban nãy, rồi chị ấy với em đi từ đó tới… đáng ra phải chỉ tầm mười lăm phút là tới bìa rừng rồi chứ nhỉ. Chị Fuka đưa em theo lối đó rồi… khoan…”

Vẻ tự tin của nhỏ chóng tiêu tan, thay vào đó là vẻ nặng nề cứ như phát hiện mình đã đánh rơi điện thoại khỏi túi quần.

Dựa theo trải nghiệm cá nhân của nhỏ thì đáng ra giờ họ đã phải tới khu rừng rồi.

Thế mà dù đã cõng nàng elf đi hơn một tiếng rồi nhưng họ còn chưa tới nổi bìa rừng, huống hồ tìm con đường mà nhỏ từng đi. Chỉ mỗi sự khác thường này cũng làm dấy lên một nỗi kinh hãi trong lòng nhỏ.

Thấy manh mối duy nhất trở nên lo lắng như vậy chỉ càng làm Yukuto mệt mỏi hơn, không thể bình tĩnh được nữa.

“Liệu có khi nào… kiểu có khi nào phải có elf đi cùng mới có thể vào trong khu rừng?”

“Hả? Ý anh là sao?”

“Thì cái này cũng hay thấy trong mấy câu chuyện cổ tích ấy. Những ngôi làng hay thị trấn được che giấu khỏi thế giới bên ngoài bằng phép thuật, với khu rừng hay nẻo đường cứ kéo dài bất tận. Chỉ có những người được mời tới bởi cư dân nơi đó hay những pháp sư phá vỡ được bùa chú mới có thể vượt qua được.”

“Làm sao có thể thế được! E-em nhớ chỉ cần tới được khu rừng rồi đi thẳng một mạch là tới… thì kiểu…”

Giọng điệu của Izumi đã không còn sự điềm nhiên vốn có.

“Nhưng giờ nghĩ lại em mới nhớ… lúc đó, chị Fuka nắm tay em suốt… lẽ nào phải nhờ thế mới qua được?”

“…có khi thế thật,” Yukuto trả lời, nhớ lại quãng đường từ trường tới nhà cô bạn Watanabe.

Khi mà nàng elf đột ngột ngỏ lời nắm tay cậu vậy, cậu cũng hồi hộp lắm chứ, nhưng giờ nghĩ lại thì đúng là một hành động thật đột ngột.

Bấy giờ, cậu cứ nghĩ đấy chỉ là nàng elf trừng phạt Izumi vì dám thô lỗ với cậu. Thế nhưng nàng elf không chỉ nắm tay cậu, mà sau đó vẫn để Izumi nắm vào cặp sách của cô nàng.

Với cả nguyên quãng đường vài phút ngắn ngủi đến nhà nàng elf Watanabe, Yukuto chẳng tài nào nhớ ra được khung cảnh mình đi qua trông như thế nào.

Cậu cứ ngỡ là do mình tí tởn hết lên khi được nắm tay với một bạn nữ như thế -- thì đúng thế thật mà.

Nhưng giờ khi nghĩ kỹ thì cậu còn không nhớ nổi có bất cứ tòa nhà hay tuyến đường nào nổi bật có thể giúp cậu nhớ được địa điểm nhà cô nàng ở đâu.

Lẽ nào chính ngôi nhà của Watanabe, vốn có liên kết với dị giới, cũng được ma thuật che giấu khỏi tầm mắt của hàng xóm láng giềng?

Yukuto thắc mắc một hồi, cả bầu trời giờ đã tối sầm lại, kéo theo sau là những tiếng hú ma quái không rõ nguồn gốc đang vọng vang khắp đồng cỏ. Liệu chúng tới đồng cỏ bạt ngàn hay từ khu rừng đằng xa thì không ai rõ, nhưng những âm thanh rùng rợn đó làm Izumi trông lo lắng vô cùng.

“Chúng ta nên làm gì đây…? Senpai, theo anh thì chúng ta nên làm gì giờ?”

Bị hỏi thế này thì Yukuto chịu, nhưng có cáu lên thì cũng không giải quyết được gì.

“Thì... anh chịu…”

Từ trong túi quần, cậu ta lôi ra chiếc điện thoại mà nãy giờ cậu quên hẳn luôn là nó tồn tại. Quả nhiên, không có lấy một vạch sóng nào, đồng hồ thì đã chỉ gần bảy giờ tối rồi.

“Chậc… đậu mùa nó chứ.”

Cũng chẳng phải cậu kì vọng gì nhiêu, nhưng cơn bực khi nhìn xuống cái điện thoại vẫn làm cậu làu bàu chửi rủa đôi lời. Vừa chán nản, vừa nhễ nhại mồ hôi, Yukuto còn chẳng muốn bỏ cái điện thoại lại vào trong túi- thậm chí suýt nữa thì cậu đã ném toẹt ra ra đất, nhưng- 

“Ấy!”

Chẳng hiểu sao cậu lại lỡ tay một phát, thế là tách lên một tiếng chụp ảnh từ cái điện thoại ngay trước khi nó có thể tuột khỏi tay cậu.

“Kotaki này.”

“D-dạ?”

“Em đỡ cho Watanabe một lát được không? Với cả đưa anh cái máy ảnh.”

“Hả? Mà… ừ.”

Sắc mặt thì cứ lo sợ như thế, nhưng Izumi vẫn vâng lời và đỡ nàng elf Watanabe hộ cậu, đồng thời đưa cậu chiếc máy ảnh phim mà nãy giờ nhỏ còn cầm hộ.

Trước khi nhìn vào ống kính ngắm máy ảnh, Yukuto vẫn kiểm tra cho chắc chắn rằng bên trong còn phim, rồi mới vắt hết sức lực còn lại trong cánh tay tê tái của mình để đưa kính ngắm lên ngang mắt mình.

“…”

Cậu ta chậm rãi quan sát xung quanh qua ống kính, thế rồi lại bất chợt khựng lại lưng chừng, làm Izumi lo lắng hỏi.

“Có chuyện gì thế, Senpai?”

“…đùa hả trời.”

Việc đầu tiên Yukuto làm là há hốc mồm kinh ngạc chứ không phải đáp lời nhỏ.

“Kotaki, em nhìn này.”

Cậu giao lại chiếc máy ảnh cho Izumi rồi thay nhỏ đỡ cho nàng elf Watanabe.

“Anh có chắc là ổn không thế? Khéo em lại bị như chị Fuka thì sao?”

“Anh nghĩ là sẽ ổn thôi.”

Chần chừ thế nhưng rồi Izumi vẫn đưa máy ảnh lên nhìn và chĩa nó về phía mà Yukuto nhìn ban nãy. Thế rồi nhỏ chậm rãi quan sát qua ống kính ngắm đó.

“Ồ!”

Izumi thấy nó rồi – thấy cái “ánh sáng” mà Yukuto vẫn hay miêu tả.

Thì ở đó vẫn là cánh đồng cỏ mà họ nhìn chán chê cả buổi rồi, nhưng giờ lại còn một luồng sáng lung linh như dải thiên hà hướng thẳng về phía khu rừng.

“Này Senpai, lẽ nào… đây là luồng sáng mà anh nhắc tới?”

“Ừ. Nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy nó rõ mồn một đến thế. Lại còn đi thẳng vào trong khu rừng nữa. Hay đây chính là con đường vào ngôi làng mà em bảo ban nãy?”

“Em… em không biết nữa. Cũng có thể. Nhưng em không chắc…”

Izumi trả lại máy ảnh cho Yukuto, vẻ hoài nghi lộ rõ.

Và một khi nhỏ rời mắt khỏi ống kính ngắm, lối mòn tỏa sáng đó cũng tiêu biến, chỉ để lại một cánh đồng cỏ sầm sì tăm tối.

“Chúng ta làm gì giờ?”

“…Tới nước này thì chỉ có một cách thôi. Em giữ thật chắc Watanabe hộ anh.”

Yukuto đứng dậy, tay cầm chiếc máy ảnh sao cho thật vững, rồi chĩa nó về phía lối mòn đang phát sáng kia.

Thế rồi cậu bấm máy.

Ngay khi cậu làm vậy, luồng sáng cũng lộ diện trước mắt thường, và theo sau là một âm thanh chói tai vang vọng khắp bầu không gian.

“Sao lại… nhìn lối đi kìa… cả khu rừng nữa!”

Izumi suýt nữa vì kinh ngạc mà quên mất nhiệm vụ đỡ người nàng elf.

Lối mòn tỏa sáng đó cứ trải dài đến khi xuyên vào khu rừng, thế rồi đến lúc vọng lên một âm thanh như nãy, cũng là lúc mà cả con đường như vỡ tan thành từng mảnh, làm cả khu rừng xa xôi như trượt dốc về phía trước cho đến khi nó ập tới trước mặt bọn họ như thác nước đổ rào.

“Ch-chuyện này là sao…? Sao lại thế này…?”

“Á… ủa?”

“C-chị Fuka! Chị tỉnh rồi à!?”

Nàng elf Watanabe đột nhiên ngọ nguậy, mắt bừng tỉnh, miệng khẽ rên lên một tiếng trước khi sức lực bình phục.

“Ối! Izumi đấy à! Chị… chị làm rớt máy ảnh của Oki đâu rồi?”

“Điều đầu tiên chị quan tâm khi tỉnh dậy đấy hả? Chậc… mà chị Fuka, để em đỡ chị đứng dậy.”

Izumi vừa giúp nàng elf đứng lên, vừa thở một hơi dài pha lẫn an vui, ghen tuông, phần nào bực bội.

“Watanabe ơi, cậu thấy sao rồi?”

“Ừm, tớ không sao. Vẫn hơi chóng mặt, nhưng cũng được…”

Nàng elf Watanabe tai nghe Yukuto hỏi vậy, còn mắt thì liếc nhìn chiếc máy ảnh trong tay cậu trước khi thở phào nhẹ nhõm.

“Thật may là máy ảnh của Oki không bị hỏng hóc đâu ha.”

“À thì…”

“Hỏng hóc thì chắc không, nhưng cái máy ảnh này rõ ràng kỳ quái lắm đó. Chị nhìn kìa.”

“Đây… đây là đường tới làng mà?”           

“Ban nãy làm gì có đường nào đâu. Thế mà khi Senpai nhìn vào kính ngắm, thì nó lại xuất hiện. Rồi khi mà anh ấy bấm máy, thì con đường cũng hiện ra trước mắt thường luôn.”

“Khi cậu ấy bấm máy á…?”

“Chứ chị Fuka không nhớ tại sao chị lại ngất đi sao? Là tại chị nhìn Senpai qua ống kính máy ảnh đó.”

“Nhìn Oki ấy á? Nhưng mà…”

Nàng elf Watanabe trông cứ lúng túng làm sao, cứ ngơ ngác nhìn tới lui từ khung cảnh xung quanh tới cánh đồng cỏ họ vừa băng qua.

Cánh cửa trượt phân định thế giới nơi bọn họ đã bước qua để tiến vào vùng đất này thì vẫn có thể được nhìn thấy từ tận đằng xa, phần nào nhờ tiến độ chậm chạp đầy nhọc nhằn và địa thế bằng phẳn.

Nghĩ tới đó nàng elf cũng đỏ bừng mặt.

“Ấy… lẽ nào… Oki ơi, lẽ nào cậu cõng tớ nãy giờ đấy hả?”

“Nãy giờ gì mà nãy giờ! Cả em cũng giúp mà!”

Yukuto còn chưa kịp đáp lời thì đã bị Izumi phản kháng, cơ mà thế lại vô tình trả lời câu hỏi của nàng elf. Còn nàng elf thì nghe vậy chỉ tổ ngượng ngùng hơn thôi, hai má cô nàng đỏ như gấc chín rồi, người thì co ro lại như muốn tìm lỗ mà chui vậy.

“T-tớ nặng lắm ha? Tớ xin lỗi vì trở thành gánh nặng...”

“À, đâu, đâu phải do…”

Do lỡ mồm thừa nhận trước mặt Izumi về việc nàng elf nặng nhẹ ra sao rồi nên giờ Yukuto muốn cãi cũng khó. Cơ mà cậu cũng không dám nói thẳng thừng với cô nàng rằng cô nàng nặng thật.

Izumi nhoẻn miệng cười thế kia, rõ ràng là biết thừa nỗi dằn vặt trong lòng cậu rồi.

“T-tớ nặng đến thế cơ à…”

Hiển nhiên nàng elf nhìn cậu chần chừ như thế thì lại càng lí nhí.

“Hức… thế… thế t-tớ có bị mùi mồ hôi hay gì không? Hôm nay tớ chưa có thời gian tắm rửa gì cả…”

“Có chuyện gì à, Watanabe?”

“Không có gì đâu! Nay chắc tớ cũng không bị mồ hôi mồ kê gì đâu ha!”

“Hả? Sao? Mồ gì cơ? Chứ ý cậu là gì mới được?”

“Ấy! Kh-không có gì đâu! Cậu cứ kệ đi nhé!”

“Ờm… mà trước tiên, Watanabe này, nếu cậu thấy đỡ hơn rồi, thì cậu có thể mở lại đường quay về Nhật Bản từ chỗ này được không?”

“Đường nào cơ? À! Đúng ha! Chắc lúc tớ bất tỉnh thì nó cũng đóng lại luôn. Để tớ cho cánh cửa lại đây ngay! Chúng ta sẽ sớm quay về được thôi!”

“Sao đâu, chị Fuka ơi. Chúng ta về lúc nào chả được.”

“Ừ, miễn về được trong ngày thì sao cũng được á.”

“Thì biết, nhưng mà sao có thể để mọi người đợi không thế được! Chờ tớ một lát nhé. Nghỉ thêm chút nữa là tớ sẵn sàng ngay.”

Nàng elf Watanabe hít một hơi thật sâu, rồi ngó nghía con đường dẫn vào khu rừng giờ đã bị chiếc máy ảnh phơi bày, và tới đó thì cô nàng chau mày lại.

“Ủa chứ… sao nó lại xuất hiện nhỉ?”

“À, tại là em với anh ấy không biết bao giờ chị mới tỉnh dậy, nên em nghĩ cứ di chuyển tới gần khu rừng thì vẫn yên tâm hơn. Chị nhớ cái lần mà chị dẫn em qua đây tham quan không?”

“Tham quan… khu rừng… à!”

Vẻ mặt tái nhợt của Watanabe giờ còn xuống sắc hơn nữa.

“Cơ mà nếu con đường này lại tự xuất hiện mà không cần sự chỉ dẫn của chị thì… chẳng lẽ nào… sao lại thế được!”

Cô nàng quay ngoắt ra chỗ cái máy ảnh của Yukuto với nét hoảng loạn rõ rệt.

“Liệu có khi nào cái máy ảnh này… thực sự đã phá hủy được ma thuật được yểm trên con đường này sao!? Nếu quả thực vậy thì nguy quá! Mọi người phải quay lại Nhật Bản ngay lập tức!”

“Chị bình tĩnh lại đi, chị Fuka. Chị trông vẫn còn yếu lắm, nên chị cứ nghỉ ngơi đi đã. Em với anh ấy không sao đâu mà.”

“Không sao là không sao thế nào được! Chưa bao giờ lại có ai phá được bùa phép trên con đường này cả! Chúng ta mà nấn ná lại lâu quá, các thủ hộ giả của khu rừng sẽ--”

Nàng elf Watanabe còn chưa kịp dứt lời, thì đã đột nhiên xuất hiện vô vàn luồng sáng bủa vây lấy họ.

“Đã tới rồi sao…!”

“C-chuyện gì thế!?”

Yukuto theo phản xạ mà che chắn cho nàng elf và Izumi, nhưng ngay sau đó cũng nhận ra hành động của mình thật vô nghĩa làm sao.

Từ trong những luồng sáng đó là những chiến binh được vũ trang đầy mình, ai nấy đều cao hơn cậu cả cái đầu.

Họ mang theo kiếm, trường thương, cung tên, ai ai cũng mặc trên mình một bộ giáp hộ thân với những thiết kế tinh xảo.

Ngay cả khi kiến thức về quân đội hay chiến thuật nằm ngoài phạm vi của cậu, Yukuto vẫn có thể nhận ra khi quan sát thao tác chuẩn xác của họ rằng đây là những chiến binh được đào tạo bài bản. Quan trọng hơn-- bọn họ ai nấy đều lơ lửng trên không.

Yukuto chắc chắn mình không có chút tẹo cơ hội chiến thắng nào, một phần triệu cũng đừng hòng, trước những chiến binh biết bay với vũ trang đầy mình.

May mắn thay, các chiến binh đó cũng không hề tấn công ngay lập tức, mà bọn họ lại giữ một khoảng cách an toàn, coi bộ chỉ đang quan sát.

Việc này cũng tạo điều kiện cho Yukuto quan sát họ, nhưng khi cậu coi xét những chiến binh từ dị giới, thì trong lòng cậu lại dấy lên một cảm giác bất an thật kỳ quái mà không sao dứt được.

“Sao lại thế này chứ!? Ch-chúng cháu vô tội ạ! Chị Fuka với cháu vô tội các bác ơi! Senpai với máy ảnh của anh ấy mới có tội đấy ạ!”

Từ đằng sau Yukuto, Izumo la lên biện hộ, tay chỉ chỏ về phía cậu với chiếc máy ảnh. Thì bị nhỏ đổ hết tội lên đầu cũng bất công cho cậu thật, nhưng chính việc nhỏ la lên như thế lại vô tình thay đổi sự chú ý của mọi người.

“Fuka…? Lẽ nào cô bé kia là Izumi đấy sao?”

Một chiến binh nọ đưa tay gạt miếng che mặt trên mũ giáp ra, nhìn trang phục thì rõ ràng là cấp trên của bọn họ.

Giọng người đó thì của một người phụ nữ trung niên, còn gương mặt thì khi được để lộ ra cũng làm Yukuto nhận ra ngay tức thì tại sao vừa rồi mình lại thấy bất an như thế.

“Người này… không phải elf sao?”

Bên trong chiếc mũ giáp chỉ lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ Đông Á bình thường chứ không thể lẫn vào đâu được.

Đúng hơn thì nó còn có những nét y chang với gương mặt của cô bạn Watanabe Fuka của cậu.

“Fuka sao?”

“Fuka đó hả?”

“À thế thì là đồng bào rồi còn gì.”

“Con bé đưa người nào từ thế giới bên đó sang đấy à?”

Sau khi người phụ nữ đó gạt giáp che mặt ra, thì các chiến binh khác cũng không cảnh giác như trước nữa, mà ai nấy đều lần lượt làm tương tự.

Hầu như ai ai cũng có nét mặt giống người Nhật, và giao tiếp bằng tiếng Nhật nhuần nhuyễn.

Người phụ nữ kia cũng chậm rãi đáp xuống mặt đất, mũi thương vẫn hướng về phía Yukuto, nhưng sự chú ý thì đã dồn về phía hai thiếu nữ đằng sau lưng cậu.

“Fuka. Cả Izumi nữa. Giờ này rồi mà hai con còn làm gì ở đây?”

“Dạ, con xin lỗi mẹ vì làm phiền lúc mẹ đang bận,” câu trả lời gượng gạo của Fuka như đáp lại giọng điệu lạnh lùng của câu hỏi vậy. “Dạ, bạn nam này… Yukuto Oki… cậu ấy thấy được hình dạng thực sự của con ạ.”

“Con nói sao cơ?”

Người phụ nữ mà cô nàng phải gọi bằng “mẹ” kia thì nheo mắt lại, và hướng cú gườm gắt gao đó về phía Yukuto.

“Rốt cuộc con nói vậy là có ý gì?”

Với giọng điệu dấy lên sự phẫn nộ, người phụ nữ chĩa mũi trường thương kề sát họng Yukuto.

“Cậu thiếu niên này là ai?”

“Cậu ấy… là bạn cùng lớp ạ.”

“Thế con bảo ‘cậu ta thấy được hình dạng thực sự của con’ là thế nào?”

“Thì là thế đó ạ. Không hiểu sao mà tự dưng Oki lại không bị ảnh hưởng bởi ma thuật của con nữa.”

“Chắc hẳn phải có nguyên do gì rồi mới xảy ra chuyện này.”

“Ch-chắc là… do…”

Nàng elf lí nhí chẳng nói thành lời.

Bởi xét gốc gác nguyên do thì nó bắt đầu từ lúc Yukuto tỏ tình còn gì.

Nhưng một chủ đề riêng tư như thế không phải chuyện mà một nữ sinh trung học có thể thoải mái chia sẻ với mẹ được, nhất là khi trông mối quan hệ giữa hai người họ có nhiều rắc rối như vậy.

“Con chưa rõ lắm nguyên do là từ đâu. Cũng có nhiều khả năng, nhưng không cái nào chắc chắn cả…”

“Những khả năng nào nữa? Nói rõ ra.”

“Dạ… thì là…”

Nàng elf Watanabe chỉ càng co ro lại trước ánh mắt nghiêm khắc của người mẹ.

Còn Izumi, người phải chứng kiến cuộc hội thoại căng thẳng, chỉ thấy càng mất bình tĩnh, trông như không chịu nổi cảnh nàng elf bị dồn vào chân tường nữa rồi. Nhỏ liếc nhìn Yukuto trong giây lát cứ như muốn xin sự chấp thuận của cậu trước khi lên tiếng.

Nhưng Yukuto đã đi trước nhỏ một bước.

“Nguyên do có lẽ là do chiếc máy ảnh này.”

“Yukuto!?”

Nàng elf hoảng hốt thốt lên, còn Yukuto ra hiệu cho cô nàng cứ bình tĩnh lại đã.

“Tên của cháu là gì…?”

“Cháu là Yukuto Oki ạ,” cậu trả lời, “cháu học cùng lớp với bạn Watanab… bạn Fuka ở trường cao trung Minami-Itabashi ạ. Bọn cháu học cùng lớp từ năm ngoái.”

“Ra vậy. Thế cái máy ảnh thì sao?”

Izumi từng đề cập tới mẹ của nàng elf Watanabe Fuka, rằng tên bà là Watanabe Ryoka, chứ chưa hề nói mẹ của cô nàng cũng là elf.

Yukuto chìa chiếc máy ảnh về phía Ryoka.

“Nó vốn thuộc về bố cháu, nhưng giờ do cháu sử dụng. Cho tới gần đây cháu mới được biết về sự tồn tại của elf hay San-Alf. Cơ mà tới giờ cháu cũng đâu hiểu gì mấy đâu.”

“Và thế mà cháu đã thấy được hình dạng thực sự của Fuka rồi?”

“Thì đúng như cậu ấy bảo ạ. Có nhiều khả năng khác nhau, nhưng thực sự cháu không biêt nữa. Làm sao cháu biết được ạ. Thì cháu mới biết rằng thế giới này tồn tại được hai tiếng  thôi.”

“Vậy tại sao cháu lại cho rằng chiếc máy ảnh này là thủ phạm?”

“Tại là ngay khi Fuka nhìn vào kính ngắm của máy ảnh thì cậu ấy cũng bất tỉnh ngay lập tức. Ngay sau đó thì cánh cửa trở lại Nhật Bản cũng biến mất, thế là chúng cháu kẹt ở đây. Izumi bảo rằng có thể bác sẽ giúp được chúng cháu, nên chúng cháu mới tới đây.”

“Nếu các cháu muốn được giúp đỡ thì tại sao lại phải phá hủy ma thuật yểm lên Mê Lộ?”

“Cháu có định phá cái gì đâu ạ. Chỉ là cháu thấy có gì kỳ lạ qua ống kính nên mới chụp một bức.”

“‘Chỉ là’? Hẳn phải có lý do gì mới dẫn tới việc này chứ.”

“Thì đúng là có nhiều lý do, nhưng làm sao cháu hiểu được. Cháu làm sao mà giải thích được.”

Ryoka tuy đã hạ mũi thương xuống, nhưng vẫn dứt khoát giật lấy chiếc máy ảnh trên đôi bàn tay được chìa ra của Yukuto.

“Ơ kìa mẹ!”

Nàng elf Watanabe thấy cách mẹ mình đối xử thô bạo với đồ đạc của Yukuto thì lên tiếng bất bình.

“Trông thì chỉ là một cái máy ảnh phim cũ rích mà thôi,” Ryoka kiểm tra kỹ lưỡng rồi nhận xét. “Không có biểu tượng của hãng sản xuất. Có vẻ vốn xuất xứ đã không phải từ Nhật Bản rồi. Cháu đã chụp bức ảnh nào ở nơi đây chưa?”

“Con đường này là bức ảnh đầu tiên cháu chụp ạ. Ngoài ra thì không.”

“…cháu bảo là đã nhìn qua kính ngắm hả?”

Giọng điệu hoài nghi của mẹ cô nàng thể hiện rõ ràng sự ngờ vực trước những lời của Yukuto. Thế nhưng ngay khi đưa máy ảnh lên sát mặt, thì bác ấy đột ngột khựng lại rồi ngoảnh mặt đi ngay.

“Cái máy ảnh này có cơ chế hấp thụ ma lực của người sử dụng. Rõ ràng thứ này không đến từ Trái Đất, lại càng không phải từ Nhật Bản. Thế, bố cháu đã bao giờ kể làm sao lại có cái máy ảnh này chưa? Hẳn nếu đã dùng rồi thì ông ấy cũng phải thấy có gì đó khác thường.”

Yukuto chỉ lắc đầu rồi trả lời thẳng thừng.

“Cái này thì không thể ạ. Cháu mới chỉ bắt đầu sử dụng nó từ lúc bố mất.”

“Ơ!?”

“Ủa!?”

Fuka và Izumi nghe vậy mà há hốc mồm, hai mắt tròn xoe.

“Nhưng đúng là cháu từng thấy những điều kỳ lạ. Chiếc máy ảnh này tự biết bôi sáng cho các chủ thể ăn ảnh—nó làm vật thể như tỏa sáng vậy. Nhưng cũng chỉ có thế thôi. Những việc kỳ lạ khác phải đến khi cháu bước chân sang thế giới này thì mới xảy tới.”

Watanabe Ryoka nhìn tới lui từ trước máy ảnh sang Yukuto đôi lần.

“…Ta hiểu rồi. Trước giờ thi thoảng từng có các món đồ vốn thuộc về các ma vương hay tổ tiên của ta bị lưu lạc sang Trái Đất. Chiếc máy ảnh này có lẽ cũng nằm trong số đó.”

Ryoka ra hiệu cho những chiến binh còn lại, thế là tất cả đều hạ vũ khí xuống, còn bản thân mình thì cũng hạ mũi thương xuống trước khi đưa tay vẫy một đường bên hông.

Luồng sáng hiện ra tạo thành hình chữ nhật của một cánh cửa to lớn, một cánh cửa mà họ từng thấy rồi. Phía bên kia nó chính là phòng riêng của nàng elf tên Watanabe.

“Giờ ở bên ấy cũng muộn rồi nhỉ? Fuka, Izumi, hai con đi về đi.”

“Ơ, khoan-- mẹ nói thế là sao ạ?”

Chẳng cần đợi con gái mình nghỉ ngơi thoải mái, Ryoka đã mở cánh cửa khứ hồi. Nàng elf thì nhảy dựng lên đầy bất bình.

“Sao lại mỗi Izumi với con phải về ạ?”

“Mẹ cần phải làm việc với cái cậu Yukuto này.”

“Thế thì mình Izumi về cũng được mà. Con cũng muốn ở lại nghe cơ.”

“Ơ… mà, nếu không tốn nhiều thời gian quá thì cháu cũng muốn ở lại ạ--”

“Thôi nào, Izumi, đây đâu phải lúc…”

Cả Fuka và mẹ cô nàng đều nhìn Izumi với ánh mắt phản đối trước đề xuất sai thời điểm của nhỏ, làm nhỏ phải cuống cuồng khua tay phản kháng.

“Đâu, đâu, em làm gì có ý đó đâu! Chỉ là tại… nhà chị giờ đang trống không mà? Nếu giờ để em về một mình thì làm sao khóa cửa trước được, như thế thì hơi nguy hiểm mà…”

“…”

Yukuto, Fuka, với Ryoka bất giác quay sang nhìn nhau.

“Ở ngăn trên cùng, giá đồ dùng trên bàn học của chị, có một chiếc chìa với móc khóa hình hoa mận. Em cứ lấy cái đó. Mai trả lại cho chị là được.”

“Ừm, em hiểu rồi. Em xin phép.”

Izumi một mình bước qua cánh cửa trước sự quan sát của ba người còn lại.

“Chị Fuka, Senpai… mai gặp lại anh chị sau ạ.”

Sau khi Izumi nói lời tạm biệt thoáng vẻ lo âu và bước sang phía bên kia cánh cửa, Watanabe Ryoka cũng đóng cánh cửa lại.

“Thưa mẹ, nếu mẹ có gì muốn nói, thì mẹ hãy trả lại máy ảnh cho Oki đã.”

Ngay khi Izumi rời khỏi tầm mắt, nàng elf Watanabe thẳng thắn mở lời với mẹ mình.

“Đây không phải việc muốn là làm ngay được đâu con.”

Ryoka khẽ khàng từ chối, chỉ càng làm sắc mặt của cô con gái nhăn nhúm hơn.

“Chứ mẹ đang nghĩ gì vậy? Đâu có bằng chứng gì khẳng định máy ảnh của Oki có liên quan gì tới Ma Vương đâu. Mà dù có đi nữa thì đây cũng là đồ do bố cậu ấy để lại mà. Đây đâu phải thứ mà chúng ta muốn làm gì với nó thì làm.”

“Fuka.”

“Nó chỉ là một cái máy ảnh thôi mà. Dù nó có thể hấp thụ ma lực đi chăng thì nó cũng mới chỉ giải trừ ẩn thuật của Mê Lộ chứ đâu. Có để yên thì cũng đâu mệnh hệ gì.”

“Fuka ơi, con nghe mẹ nói này. Chiếc máy ảnh này chứa vận mệnh của đồng bào San-Alf chúng ta đó—”

“Con chán phải nghe mẹ nói hoài về vận mệnh, ma vương, với chả cổ vật từ tổ tiên các thứ lắm rồi!”

Chưa một ai từng phải nghe cô nàng Watanabe Fuka lớn tiếng đến vậy.

“Chúng ta còn phải gánh vác trọng trách của tổ tiên xa xôi lạ hoắc đến khi nào mới được?! Rồi chứ thế hệ San-Alf hiện tại có làm gì nên tội với Nache Livilla không?!”

“Fuka…”

Ẩn sau ánh mắt Ryoka hướng về cô con gái lại không phải sự kinh ngạc hay sự giận dữ, mà lại là vẻ đồng cảm và ăn năn day dứt.

“Nếu ảnh hưởng con thôi thì con cũng kệ! Nhưng con không thể bỏ qua cho người nào dám tước đoạt những thứ quý giá từ bạn bè của con được!”

Nàng elf Watanabe vừa dứt lời, thì ánh sáng và làn gió cũng cuộn lên dưới chân cô nàng, khiến mái tóc nàng tung bay. Các chiến binh đang đứng xung quanh thì theo phản xạ mà chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

“Nếu mẹ thực sự căm hận Ma Vương vì những gì hắn đã tước đoạt từ thế giới này, thì đừng có mà làm những chuyện giống hắn! Mẹ mà không trả lại máy ảnh cho Oki… thì!”

“W-Watanabe!”

Thế rồi mặt đất như chao đảo trước gió lốc cuồn cuộn đang vây quanh nàng elf tên Watanabe, và chỉ sau nháy mắt, nàng elf điềm đạm trong bộ đồ xuề xòa đã không còn đó nữa rồi.

Mà thay vào đó lại có một nữ chiến binh elf, mỗi tay trang bị một cây kiếm ngắn, trên mái tóc có một chiếc vòng hoa với những đóa màu hồng nhạt của cảnh rừng thơ, cùng một bộ găng và ủng rực rỡ sắc xanh.

“Xét trên phương diện một người bị hấp thụ ma lực thì con đang cố sức quá đấy, Fuka. Hoặc đúng hơn thì…”

Ryoka đưa tay ra nắm lấy ngọn thương mà bác ấy đã buông xuống ban nãy.

“Regni Fhynieg Fuka- dù tên hiệu của con có là Bàn Tay Hoa Lá đi chăng, liệu con có đủ sức đánh bại chừng này đối thủ không?”

“Bàn tay hoa lá?”

Cụm từ này nghe cứ quen làm sao vậy.

Bởi chính Yukuto đã từng một lần dùng cụm từ này để tả cô bạn Watanabe Fuka rồi.

“Nếu mẹ muốn dùng vũ lực để tước đoạt những thứ quan trọng từ những người như Oki hay bất cứ ai ở Nhật Bản đi nữa, thì con sẽ dùng vũ lực để bảo vệ nó. Đơn giản là vậy thôi.”

Tuy trông còn kiệt quệ, nhưng nàng elf Watanabe vẫn hiên ngang che chắn cho Yukuto, mũi kiếm chĩa về phía người mẹ của nàng.

“…Ha. Con cũng mạnh dạn hơn rồi đấy. Cơ mà…”

Thế nhưng Ryoka đã mau chóng đảo tay cầm thương với tốc độ mà mắt Yukuto hoàn toàn chẳng thể theo kịp, rồi đột ngột ném máy ảnh của Yukuto về phía nàng elf Watanabe.

“Oái! Này--!”

Không hề đề phòng trước động thái bất ngờ này, nàng elf buộc phải hạ kiếm xuống để bắt lấy cái máy ảnh—

“Đôi khi con cũng nên bình tĩnh lại và vâng lời bố mẹ.”

Chỉ trong chớp mắt, Ryoka đã áp sát chiếc máy ảnh trên không và giật nó về phía mình, thế rồi hướng ống kính ngắm ra trước và dí chiếc máy ảnh thẳng vào mắt phải của nàng elf.

“Oái!?”

Ngay lập tức, đến cả bộ giáp uy nghiêm của tộc elf đang bao bọc cô nàng Watanabe cũng tiêu tan thành mây khói, còn cô nàng thì nghiên ngả sau một tiếng rên.

“Watanabe!”

Yukuto lao về phía trước, kịp thời đỡ được lưng nàng elf, chứ không để cô nàng cứ vậy mà ngã khuỵu ra sau.

“Sao bác lại phải làm vậy chứ?!”

“Con bé không sao đâu. Chừng này không đủ để giết một San-Alf.”

“Ai quan tâm gì việc đấy!”

Dù liệu là chiếc máy ảnh hay khuôn mặt nàng elf bị tổn thương, hay là chuyện chiếc máy ảnh ngày càng hấp thụ nhiều ma thuật đi chăng, mấy cái đó thì Yukuto cũng dư thứ để nói rồi. Nhưng trước cuộc đối đầu vô lý vô cùng tận giữa mẹ và con gái thế này, thì cậu không thể nào lại không gào lên được.

“…Đó giờ ta với con bé vẫn vậy. Chẳng thân thương được gì cho cam. Dù muốn dù không đi nữa thì cuối cùng cũng đối đầu nhau cả. Ta với con bé đều là những người tính khí nóng nảy, không biết nói năng khôn khéo.”

Vừa nói, Ryoka vừa cắm cán cây trường thương xuống đất.

Đúng lúc đó, con đường lung linh mà Yukuto từng chụp ảnh ban nãy cũng hiện lên, luồng sáng êm dịu lan tỏa khắp cánh rừng.

“Oki Yukuto, phiền cháu cõng con bé cho ta.”

Thế rồi những hàng cây, từng ngọn cỏ, đến cả làn gió và con đường mòn, cũng dạt rộng sang hai bên như đón chào hoàng tộc giá lâm, tạo thành một khung cảnh hùng vĩ ngay trước mắt Yukuto.

“Ta đón chào cháu đến với Ileph, ngôi làng của San-Alf vốn náu mình giữa Rừng xanh Bạt ngàn Phương đông trên Ngục đảo Trời cao Astotiran. Ta cam đoan sẽ không mất nhiều thời gian của cháu đâu. Liệu cháu có thể lắng nghe ta được không?”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

qua hay luon dkm
Xem thêm