Nàng Elf tên Watanabe
Wagahara Satoshi Hanekoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 08

7 Bình luận - Độ dài: 3,545 từ - Cập nhật:

“Ch-chị Fukaaaaa…! Th-tha em đi mà… tha em!”

“Hông chịu. Em có van chị cũng không tha.”

Tuy tiết trời chiều muộn vẫn mang làn gió mát mẻ của mùa xuân, Kotaki Izumi lại hổn hển lấy hơi, mắt thì đờ đẫn, mình mẩy nhễ nhại mồ hôi.

Giọng nhỏ run rẩy cầu xin sự tha thứ, ấy thế mà gương mặt xinh đẹp của nàng elf vẫn toát lên sự lạnh giá với lời từ chối thật nhẫn tâm.

“Hức… aaaaaa…! E-em xin chị… em… em thua!”

“Nào, nào, tiếp tục ngay! Muốn được Oki tha thứ thì mau chân mau tay lên xem nào!”

“A-anh là đồ quái vật… hức!”

Izumi lườm Yukuto với ánh mắt sức cùng lực kiệt, nhưng nhỏ chưa kịp ho he thì đã bị giọng điệu đanh thép của nàng elf tên Watanabe chặn đứng, làm nhỏ giật bắn mình.

“Này, Izumi? Em dám ăn nói như vậy với đàn anh lớp trên à? Kìa, Oki đang nhìn đấy. Mau chân mau tay đi!”

“Hức… á! E-em xin thua… mệt chết đi được… aaaaa…!”

“W-Watanabe…” Yukuto giờ mới thốt lên, không nhịn nổi nữa.

“Cậu có ý kiến gì sao, Oki?”

“Hành em ấy thế này… có hơi quá không nhỉ?”

“A-ai cần sự thương hại của anh hả…”

“Ui chứ Oki ơi, cậu cứ tự nhiên. Hôm nay Izumi là thành viên tạm thời của câu lạc bộ nhiếp ảnh mà, đàn em của cậu đó. Thế tức là cậu bảo sao thì em ấy phải làm vậy, đúng không nào?”

“Thì cậu nói vậy cũng có lý… nhưng mà không phải hơi nhẫn tâm sao… trông em ấy khổ quá…”

“Là lỗi em ấy đùa giỡn với cậu trước mà? Thế chẳng phải em ấy nên xin lỗi cho đàng hoàng sao?”

“C-cũng có lý nhỉ… nhưng mà…”

“Izumi, em lại chậm chân chậm tay rồi. Cứ đà này thì bao giờ mới xin lỗi Oki xong.”

“Khốn khiếp… anh dám lợi dụng tình bạn với chị Fuka để ra lệnh tùy ý… hức… aaa!”

“Này, Watanabe…” Yukuto lại chen lời, trông còn bất bình hơn trước.  “Thôi thì cũng muộn rồi, mình lại không mang theo đèn đóm gì, chắc buổi chụp ảnh hôm nay dừng ở đây cũng được rồi nhỉ?”

“Mà… nếu cậu đã nói vậy thì… Thôi được, hôm nay thế là đủ rồi đó, Izumi.”

“Nnnnnn! Thế là quá đủ rồi! Tay em chết rồi, vai em cũng chết tới nơi rồi, chị mà không cho em uống giọt nước nào, thì em cũng chết luôn đây!”

Izumi – giờ đang mặc trên mình bộ đồng phục thể thao cùng một cái khăn lau quấn cổ -- hẩy cái cuốc trên tay nhỏ sang bên, rồi ngã gục ra sân ngay cạnh những luống đất vừa mới được xới, mãi mới được đồng ý cho phép nghỉ tay.

“Từ từ! Senpai, chẳng lẽ hóa ra nãy giờ anh chụp ảnh em làm vườn đấy hả!?”

“À thì tại Watanabe kêu thế…”

“Đừng tưởng chỉ vì chị Fuka nói vậy mà anh có cái quyền thích làm gì thì làm nhé!”

Nhỏ lườm Yukuto dù bản thân vẫn còn đang hổn hển thở dốc, làm cậu giật mình trước cơn thịnh nộ, đành lúng túng đổi sang chủ đề khác.

“À mà, ừ thì, cuốc đất như thế này đúng là nhọc nhỉ?”

Mảnh vườn được cuốc thực ra cũng không xa phòng CLB nhiếp ảnh lắm. Nó là một mảnh đất nhỏ hình vuông với kích thước bằng khoảng căn phòng sáu chiếu, được bao bọc bởi bốn vách tường gạch cũ nát. Nó bị người ta bỏ đó lâu quá rồi, thành ra cành lá khô quắt queo từ các cây đã héo nát cứ rụng đầy ra đó. Thoạt đầu, Yukuto còn tưởng đấy là chỗ để rác hữu cơ.

“Thời Chiêu Hòa ngày xưa ấy nhé, người ta trồng một vườn hoa hồng ở đây cùng một cái lồng đo thời tiết Stevenson. Bởi vì nó nằm ngay đằng sau khu giảng đường cũ, nên ngay cả mùa hè vẫn khá thoáng mát. Nhưng sau khi câu lạc bộ làm vườn trước kia giải tán thì người ta cứ bỏ quên nó thế này. Năm ngoái thầy cô có bảo là tớ cứ việc sử dụng chỗ này, nhưng mình tớ thì không đủ sức làm… nên giờ có thêm thành viên năm nhất rồi thì tớ nghĩ có lẽ cũng là cơ hội tuyệt vời để khôi phục khu vườn.”

“Khà… khà…”

Izumi vẫn nằm gục ra đất, miệng thở hổn hển khó nhọc vô cùng.

“Thế cậu tính tiếp tục trồng hoa hồng ở đây sao?”

“Không đâu, tại là giờ chỗ này khá rộng, nên tớ định là trồng rau cơ.”

Thường đã là câu lạc bộ làm vườn thì trồng rau càng thực tiễn hơn là đi trồng hoa chứ. Chúng cũng dễ trồng và dễ chia sẻ với nhau, đã thế khi thu hoạch thôi mà còn cảm giác như mình vừa làm được điều gì đó tuyệt vời.

“Trồng cây cũng có thành quả, vả lại lúc ra hoa trông dễ thương lắm chứ.”

“À, như hoa của củ cải hả. Nói mới nhớ, hoa cà chua với hoa dưa chuột cũng đẹp hơn mình tưởng.”

“Chuẩn luôn. Tớ đã quyết định mình muốn trồng gì rồi. Oki đã bao giờ nghe tới quả pepo chưa?”

“Pepo? Hình như chưa.”

“Chúng giống bí ngô nhưng mà nhỏ vậy á, thường để trang trí chứ không ai ăn. Mấy quả bí ngô cam cam mà hay thấy trong dịp Halloween thực ra là một loại pepo đó.”

Nàng elf tên Watanabe giơ điện thoại lên cho cậu xem cảnh của những quả bí ngô to cỡ lòng bàn tay.

“Ồ, ra thế! Mình cũng hay thấy chúng ở các tiệm cà phê hay các tiệm hoa theo mốt. Trước giờ cứ tưởng là đồ giả hay đồ chơi thôi cơ.”

“Thi thoảng cũng có người gọi chúng là bí ngô đồ chơi đó, nên nói vậy cũng không hẳn là sai. Tớ muốn thu hoạch chúng cho kịp dịp Halloween. Tớ thích kiểu không gian ma thuật của đợt Halloween lắm luôn đó.”

Nàng elf nói vậy là mắt sáng lên đầy hưng phấn, còn Yukuto thấy niềm đam mê của cô bạn thật yêu kiều làm sao. Nhưng mà những từ tiếp theo từ cô nàng thì khiến tâm trí cậu khựng lại.

“Tớ cũng tính trồng thêm vài con salamander nữa á.”

“Sala… salamander gì cơ?”

“À với cả vài cây kiếm mithril nữa cũng được.”

“…kiếm mithril gì cơ?”

Salamander với chả kiếm Mithril.

Cho tới mới nãy thôi thì cuộc đối thoại này còn mới chỉ xoay quanh việc nên trồng rau củ quả gì trong vườn. Tại sao tự dưng nó lại quay ngoắt sang rồng lửa với kiếm làm từ kim loại thần thánh nào kia?

“Từ từ… salamander… mithril… ủa chứ tại sao?”

“Salamander chịu nhiệt tốt lắm á, nên tớ nghĩ có tới mùa hè nóng nực ở nước mình thì chúng vẫn chịu được.”

Image

Yukuto, dân chơi máy ảnh tự xưng, không sành sỏi lắm mấy đề tài anime hay là trò chơi điện tử.

Cơ mà cậu vẫn biết salamander là sinh vật hư cấu, thường được miêu tả là các tinh linh hoặc thằn lằn lửa. Mithril cũng thế, cậu biết rõ đấy chỉ là tên một kim loại huyền thoại không hề tồn tại trên thực tế.

Cơ mà người đang đứng trước mặt cậu đây thì lại là một nàng elf, một sinh vật huyễn tưởng đáng ra không có thật. Thế mà giờ cậu lại được nghe nàng elf thản nhiên nhắc tới salamander với chả kiếm mithril cứ như thể chúng là nông sản thường ngày vậy.

Chẳng lẽ thế có nghĩa là ở đâu đó trên thế giới này thực sự tồn tại salamander và kiếm mithril sao?

Nếu mà chúng có thật thì chẳng lẽ tinh linh hay ma kiếm lại có thể được trồng ngoài vườn thật à?

Thấy mọi thứ không tài nào diễn giải được bằng tư duy thực tế, Yukuto chỉ biết đờ mặt ra đó mà chẳng có phản ứng gì.

“Nhưng tớ không biết liệu chỗ này có trồng được cả quả pepo và trồng rau không đây, nên giờ chỉ dự tính thế thôi.”

“Rau hay dao? Cậu nói là rau hay là dao? Sao tự dưng lại quay sang đâm chém nhau thế này!?” [note71580]

Nàng elf tên Watanabe bình thản táng thêm một cú sốc nữa.

Yukuto cũng đồng thời sực nhớ ra là cô nàng nãy mới dùng từ “ma thuật” để miêu tả dịp Halloween.

Halloween từ lâu đã trở thành một đợt sự kiện thường niên ở Nhật Bản – một cái cớ cho các nhà hàng và tiệm đồ ngọt bày bán những sản phẩm hay bánh kẹo theo chủ đề bí ngô chẳng hạn, còn bọn nhóc con thì được dịp hùa nhau cho kẹo hay bị ghẹo khắp phố phường. Với học sinh, sinh viên, thanh niên thì đây là một ngày để cosplay xuề xòa đi chơi. Ngay cả với những diễn giải đại khái nhất đi chăng thì cũng không có chút “ma thuật” nào trong dịp lễ này cả.

“Đừng bảo là… cậu định sử dụng salamander… để trồng bí ngô Halloween thật nhé?”

Yukuto từng nghe rằng thứ ánh sáng bên trong chiếc đèn bí ngô chính là ánh sáng của một linh hồn.

Nàng elf tên Watanabe thì xác nhận phỏng đoán của cậu với một nụ cười tỏa nắng.

“Chuẩn! Salamander rất hợp để đi cùng với quả pepo luôn. Thêm kiếm mithril vào nữa thì sẽ có nước súp miso ngon lắm luôn.”

“Súp miso? Thêm cả salamander với kiếm mithril vào!?”

“C-chị Fuka, chị Fuka ơi, chị nói thế làm anh ấy lộn hết rồi!”

Mãi mới thở ra hơi, Izumi lảo đảo đứng dậy.

“Em cá rằng trong đầu Senpai giờ đang có cảnh chị Fuka mặc đồ phù thủy với thanh kiếm bên hông, tay cầm đèn bí ngô rồi triệu hồi thằn lằn phun lửa cho mà xem.”

“H-hả!? Ý em là sao?”

Phân tích của Izumi về dòng suy nghĩ đang hiện lên trong đầu cậu phải nói là chính xác đến đáng sợ, khiến Yukuto vô cùng kinh ngạc khi nghe vậy.

“Nghe này, Senpai. Salamander [note71581] chỉ là tên của một giống rau spinach thôi.”

“Rau spinach!? Từ từ… spinach… rau chân vịt á!?”

“Chứ còn rau gì ở đây nữa? Các giống spinach có đủ thứ tên quỷ quái lắm luôn. À, còn ‘kiếm mithril’[note71582] chỉ là một loại hành lá mà thôi.”

“Hành lá!? Kotaki, em lại đùa với anh phải không?”

“Đâu có! Rau củ quả có nhiều cái tên dở hơi lắm! Có cả giống khoai tây “hủy diệt”[note71583] này, giống rau diếp “pháp sư”[note71584] này, còn cả ớt “lôi đế”[note71585] nữa. Cơ bản thì chắc là do các hãng sản xuất hạt giống đùa vui thế thôi.” 

“Hãng sản xuất hạt giống?”

“Phải, các hãng sản xuất hạt mầm, hạt giống đó ạ! Anh hay qua câu lạc bộ vườn chơi mà có cái đó cũng không biết là gì à?”

“À… thì…”

“Cả chị nữa, chị Fuka!”

“Hả, liên quan gì chị!?”

“Phải, liên quan đấy. Senpai thấy được dạng elf của chị, đúng không? Nếu mà chị cứ bừa bãi dùng mấy thuật ngữ huyễn tưởng dễ hiểu sai như thế thì Senpai hiểu lẫn lộn là đúng rồi!”

“Ch-chị xin lỗi! Ơ nhưng từ nào mới là từ huyễn tưởng chứ? Chị đâu có chơi game mấy đâu, làm sao biết được…”

Nghe những lời đó phát ra từ một người với vẻ ngoài của nàng elf như vậy thực sự khó mà nuốt nổi. Yukuto cố lắm mới nhịn được lời bình phẩm phun ra khỏi mồm, có cảm tính rằng nếu nói ra thì thật thiếu khôn ngoan.

“Mà, trước sau thì có lẽ do hình phạt của em làm cuộc đối thoại đi trệch hướng chút thật… nhưng mà…”

Izumi quay mặt về phía Yukuto mà nói, ánh mắt rõ mồn một sự thù địch.

“Để một kẻ hoảng sợ khi thấy ngoại hình thực sự của chị Fuka, để một kẻ thiếu hiểu biết về việc làm vườn làm bạn trai của chị ấy, rồi còn lia lịa chụp ảnh chị ấy thế này, thực sự em không thể chấp nhận được một kẻ như thế được.”

“A-anh hiểu em muốn nói gì, nhưng cái này là do Watanabe quyết định chứ?”

“Ồ, vậy ý anh là em không nên chõ mũi vào chuyện của bạn thân từ thời thơ ấu của em sao?”

Ý định minh bạch cho bản thân của Yukuto đã bị cắt ngang bởi lời của Izumi.

“Em là người duy nhất có thể thấy con người thực sự của chị Fuka. Ngoài em ra còn ai có thể bảo vệ chị ấy đây?”

Sự căm ghét trong ngữ điệu của Izumi gay gắt hơn bao giờ hết, làm Yukuto ngỡ ngàng trong thoáng lát.

“Izumi! Em nói vậy thì quá đáng rồi!”

“Em không thể để chị Fuka hẹn hò với một người không dám nhìn thẳng vào chị ấy được! Đừng có mà quên đấy!”

Sau khi trút hết những lời muốn nói, Izumi liếc nhìn nàng elf, người đang gằm mặt xuống, trông có phần khó chịu. Izumi ngoảnh người, thoáng vẻ gượng gạo.

“Em đi đâu thế, Izumi?”

“Đi tắm. Mấy đứa bên câu lạc bộ thể thao giờ phải xong xuôi cả rồi, vả lại em cũng không muốn phải thay đồ lúc còn đang nhễ nhại mồ hôi thế này. Lát em quay lại.”

Dứt lời, Izumi rảo bước về bên phòng ban các CLB thể thao.

“Em ấy bảo là lát quay lại… thế tức là bọn cậu đi về cùng nhau à?”

“Ừm, dạo này á, tớ với em ấy gần như bao giờ cũng đi chung.”

Nàng elf tên Watanabe khẽ thở dài, mắt nhìn Yukuto với vẻ áy náy.

“Tớ xin lỗi nhé. Đó giờ Izumi đối xử với cậu thô lỗ quá…”

“Thôi nào, Watanabe, mình nói rồi mà, cậu không phải xin lỗi hộ em ấy đâu.”

Không phải chỉ vì nàng elf có lỗi gì mà phải xin lỗi đâu, mà chính Yukuto cũng không dám chối rằng lời nhận định của Izumi cũng có phần đúng. Thực ra nghe nhỏ nói vậy mà cậu cứ không khỏi xôn xao.

“Kotaki… em ấy, thì… từ lúc nào mà…”

Yukuto ngập ngừng, không biết nên hỏi thế nào mới phải, nhưng nàng elf thì hoàn toàn hiểu cậu muốn hỏi gì.

“Izumi đã nhìn được dạng elf của tớ thì dạo lớp một rồi.”

“Từ tận lớp một sao…?”

Yukuto, người tới hôm kia mới biết được bí mật của cô bạn Fuka, chợt nhận ra khác biệt một trời một vực giữa khoảng thời gian và mối quan hệ của hai người bạn thuở nhỏ nếu so với cậu.

Quen thân nhau từ bé như vậy, Fuka và Izumi hẳn có biết bao kỷ niệm và hồi ức với nhau vượt xa những gì Yukuto mường tượng. Trong mắt Izumi, Yukuto có lẽ không khác nào kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của bọn họ.

Thế nhưng giữa Yukuto và Watanabe Fuka cũng có một dòng sự kiện đấy chứ. Một dòng sự kiện theo chân cho đến khi cậu phải lòng cô bạn.

Khách quan mà nói, có bảo lời tỏ tình của cậu thật nông cạn cũng không sai. Nó bị chi phối bởi ngoại hình, được thổ lộ khi mà cậu còn chưa thấu hiểu được cô nàng. Cậu không thể phủ nhận những lời chỉ trích Izumi dành cho cậu.

Ấy thế nhưng trong lòng, Yukuto vẫn khao khát được phải lòng con người thực sự của Fuka, dù là người hay là elf thì vẫn là Fuka mà cậu quen thân. Thế nên cậu mới phải cố ứng xử như trước giờ vẫn vậy, gắng làm sao coi cả hai gương mặt đó đều là một.

Giờ khi mà cậu phải đối mặt với Izumi, một người có thể thấy được hình dạng thực sự của Fuka từ bé, cậu lại có điều muốn biết.

“Cho mình hỏi… thế nào là elf?”

“…Oki…”

“Kotaki là một người bạn thân thiết của cậu, phải không? Mình lại chẳng biết em ấy quý trọng cậu như thế nào. Mình nghĩ vì thế nên Kotaki mới không thể tha thứ cho lời tỏ tình của mình.”

“Cậu nói vậy đâu có đúng! Izumi tha thứ cho cậu thì ảnh hưởng gì đâu…”

“Có chứ.”

Yukuto đưa một câu trả lời chắc chắn.

“Mình nói hôm qua rồi đó, mình muốn phải lòng Watanabe một lần nữa.”

“H-hả? Ủa ch-chứ cậu có nói vậy lúc đó à!?”

Fuka tròn mắt nhìn cậu, làm Yukuto lúng túng ngoảnh mặt đi.

“…giờ nghĩ lại thì chắc lúc đó mình hơi vòng vo thật. Xin lỗi nhé. Tuy mình có tự nhủ là thôi thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu, nhưng có lẽ những gì Kotaki nói thực sự trúng tim đen thật. Mà chứ, mình đâu có đùa. Mình mong cậu hiểu rằng những gì mình nói hôm qua cũng gần như truyền tải hết những cảm xúc thực sự của mình.”

“Á…”

“Ừ, thì. Thích thôi đâu có đủ. Lúc đó mình có nói là mình muốn được hẹn hò với cô bạn ‘Watanabe Fuka’ mà mình hay biết. Thì, muốn người mình thích hồi đáp tình cảm thì cũng đâu có gì bất thường. Cơ mà nếu mình muốn vậy thì… mình không thể nào lại làm ngơ trước những gì quan trọng với cậu. Chuyện này mình ngộ ra rồi.”

Yukuto gằm mắt xuống nhìn chiếc máy ảnh vẫn còn trong tay mình, rồi mới tiếp tục.

“Watanabe này, nếu cậu không phiền, liệu cậu có thể kể thêm về bản thân được không? Về ma thuật, về elf… về những điều Kotaki biết mà mình thì chưa… dĩ nhiên, nếu cậu không thoải mái thì mình cũng không ép buộc cậu.”

Ở bên cạnh nàng elf tên Watanabe chắc chắn sẽ luôn có bờ vai của Kotaki Izumi, và ngược lại thì Fuka cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi người bạn từ thuở ấu thơ của mình. Nếu Yukuto cũng muốn sánh bước cùng họ dưới tư cách người đã phát hiện ra “sự thật về elf,” thì cậu hiểu mình phải ứng xử với sự chân thành và sự tôn trọng.

“Tớ hiểu rồi.”

Nàng elf hồi đáp lời của Yukuto với nét mặt nghiêm nghị.

“Chuyện kể ra cũng dài, và tớ cũng có đôi điều cần giải thích với Izumi trước. Thế nên giờ tớ chưa thể kể mọi thứ cho cậu nghe được. Oki, thực sự có nhiều điều tớ muốn giãi bày với cậu. Liệu cậu sẽ lắng nghe chứ?”

“Cảm ơn cậu. Dĩ nhiên rồi.”

Nghe vậy mà Yukuto nhẹ nhõm vô cùng, sắc mặt cậu thoải mái hơn trước, nhịp tim bồi hồi cũng bình tĩnh lại—dù chỉ được một thoáng mà thôi.

Bởi tim cậu đã tức thì nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

“À, chắc khi nào tới ngày nói chuyện này thì chúng ta gặp nhau ở nhà tớ nhé. Thế có được không?”

“Ơ? Ủa? Ừ, ừ, được!”

Không hề lường trước lời đề nghị bất ngờ, cậu bất giác đồng ý mà giọng điệu cứ run rẩy.

“Không xa trường lắm đâu, nên bữa nào tớ thu xếp được thì tớ sẽ báo cậu ngay.”

“Ừ, ừ, mình hiểu rồi.”

“Tớ sẽ thu xếp sớm thôi, nên cậu có thể hoãn lại việc chụp ảnh tớ thêm một chút nữa được không?”

“Dĩ nhiên… không sao.”

“Mong cậu thông cảm.”

“Thôi nào, Watanabe, cậu có việc gì phải xin lỗi đâu.”

Thực sự vốn đã chẳng có lý do nào bắt nàng elf phải xin lỗi cả. Nguyện vọng được chụp ảnh cô nàng, dù là elf hay là người, của Yukuto cũng hoàn toàn là vì mục đích cá nhân của cậu, chủ tịch của CLB nhiếp ảnh.

“Tuyệt, nay mai tớ báo cho cậu biết.”

Vừa dứt lời, Fuka đi nhặt nhạnh những dụng cụ mà Izumi bỏ lại. Vóc dáng nhỏ bé đang khuân vác đồ đạc đó cứ lẻng kẻng rời đi, theo thời gian mà tiếng vọng cứ xa dần.

“…đáng ra mình phải giúp cậu ấy một tay.”

Sự hối hận muộn màng của Yukuto chỉ tới khi mà cô bạn đã rời khỏi tầm mắt.

“Có khi chính những việc thế này… mới khiến Kotaki ghét mình như thế.”

Việc giúp cô nàng một tay đáng ra phải là việc hiển nhiên rồi. Fuka vác theo một cây cuốc, một cái thuổng đào đất, và một cây cào làm vườn— được thì cũng được, nhưng nếu có người giúp thì đã dễ dàng hơn nhiều.

“…Ừ, chắc chắn là vậy rồi.”

Ghi chú

[Lên trên]
trong từ “rau xanh” trong tiếng Nhật, có từ đồng âm với từ “kiếm”
trong từ “rau xanh” trong tiếng Nhật, có từ đồng âm với từ “kiếm”
[Lên trên]
Japanese Salamander Spinach, thực ra là giống spinach Salamander RZ F1 của Hà Lan, ở một số farm bên Nhật cũng trồng mẫu này cùng các mẫu biến thể địa phương khác.
Japanese Salamander Spinach, thực ra là giống spinach Salamander RZ F1 của Hà Lan, ở một số farm bên Nhật cũng trồng mẫu này cùng các mẫu biến thể địa phương khác.
[Lên trên]
Tokyo Long White Green Onion, phần củ trắng tương đối dài, có hãng bày bán dưới mác "white sword (cái này viết bằng katakana)" hoặc "mithril sword (ma ngân kiếm)", do nó dài thật
Tokyo Long White Green Onion, phần củ trắng tương đối dài, có hãng bày bán dưới mác "white sword (cái này viết bằng katakana)" hoặc "mithril sword (ma ngân kiếm)", do nó dài thật
[Lên trên]
Destroyer Potato, vỏ trông rất xấu, thối nát, nhưng bên trong có vị rất đậm và rất mịn. Xuất xứ từ Nagasaki, Nhật Bản.
Destroyer Potato, vỏ trông rất xấu, thối nát, nhưng bên trong có vị rất đậm và rất mịn. Xuất xứ từ Nagasaki, Nhật Bản.
[Lên trên]
Wizard Lettuce, được phổ biến và sản xuất rộng rải bởi Sakata Seed (Mỹ), vốn được sáng lập bởi Sakata ở Yokohama. Hiện vẫn duy trì hoạt động ở Nhật Bản dưới tên khác.
Wizard Lettuce, được phổ biến và sản xuất rộng rải bởi Sakata Seed (Mỹ), vốn được sáng lập bởi Sakata ở Yokohama. Hiện vẫn duy trì hoạt động ở Nhật Bản dưới tên khác.
[Lên trên]
Thor’s Thunderbolt Chilli, xuất phát từ Quý Châu, Trung Quốc. Chưa rõ được nhập khẩu bởi hãng nào ở Nhật Bản.
Thor’s Thunderbolt Chilli, xuất phát từ Quý Châu, Trung Quốc. Chưa rõ được nhập khẩu bởi hãng nào ở Nhật Bản.
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Ozu
Tkssss
Xem thêm
Main bộ này đc phết, ko ngu ngơ khù khờ, thiếu quyết đoán như nhiều main romcom hiện tại
Xem thêm
Cũng hơi chậm tiêu, nhưng về cơ bản là ngol r
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Thực ra hôm nay tốn nhiều thời gian nhất lại là vào việc tìm kiếm các mẫu rau củ quả kia <(")
Và đến giờ vẫn chưa tìm được hết
Chắc phải hỏi Wagahara
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
adu, biết khoai tây gì rồi
Xem thêm
@Cừu tình yêu: truyện ít comment quá đến nỗi trans độc thoại luôn r 🐧
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời