Tình yêu vô hình nơi màn...
Nanigashi Shima raemz
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 13: Kakeru Sorano

6 Bình luận - Độ dài: 1,735 từ - Cập nhật:

Vị bác sĩ đứng bên giường bệnh, hai tay đặt sau lưng.

Những đóa hoa đặt trên bậu cửa sổ, cánh hoa trắng tản ra trên thân hoa dài mỏng.

Như pháo hoa bung nở trên bầu trời đêm vậy. Mỗi khi tấm rèm trắng phấp phới vì gió thoảng, tôi lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ những bông hoa ấy.

Vị bác sĩ tiếp lời.

Tôi đáng ra đã phải chuẩn bị trước khi đối mặt với những lời ấy – nhưng giọng tôi vẫn hòa lẫn vào những giọt nước mắt.

“Như vậy đã đủ rồi ạ. Dừng lại ở đây thôi.”

“Đừng bỏ cuộc, Sorano.” Ông ấy cố gắng khuyên nhủ tôi

*

Không lâu sau khi Koharu qua đời, tôi bị chẩn đoán ung thư đại tràng.

Khi phát hiện ra nó giống với thứ đã cướp đi sinh mạng của Koharu, tôi đã quyết tâm phải vượt qua.

Thế nhưng, việc điều trị gần như vô ích. Ung thư di căn lên gan, rồi đến phổi. Rồi đã đến giai đoạn thứ IV – Giai đoạn cuối. Kể từ ngày chẩn đoán, mỗi ngày của tôi đều thật sự bấp bênh.

Thành thật mà nói, tôi kiệt sức rồi.

Lặp đi lặp lại những ca phẫu thuật, cộng với tác dụng phụ của việc điều trị thật quá sức đối với tôi.

Cuối cùng, tôi cũng từ bỏ hoàn toàn việc chữa trị.

Koharu đã chiến đấu không ngừng nghỉ với căn bệnh của mình suốt hai năm – tính từ năm đầu đại học – trước khi xuất viện.

Cô ấy đã từng được nghe rằng mình chỉ còn sáu tháng để sống, nên đây có thể coi là một phép màu.

Cô đã nghỉ học để chữa bệnh, nhưng ngay sau khi xuất hiện cô đã quay lại hoàn thành chương trình học.

Sau đó, chúng tôi kết hôn, và có một đứa con.

Koharu không bao giờ từ bỏ.

Thế nhưng, đến bốn mươi lăm tuổi, Koharu được chẩn đoán bị ung thư vú.

Cô ấy lại tiếp tục chiến đấu. Nhưng rồi ba năm trước, cô ra đi, để lại tôi và con gái ở lại.

Khi sức lực rời khỏi cơ thể, và tim Koharu ngừng đập, nghe bác sĩ báo tin, tôi chỉ cảm thấy đờ đẫn chứ không phải buồn. Oh, em ấy thực sự ra đi rồi. Tôi lạc trong sự choáng váng, phải mất một thời gian tôi mới thực sự nhận thức được cái chết của cô.

Mẹ Koharu nhất quyết muốn trang điểm cho con gái mình lần cuối trước đám tang, nhưng tay cô ấy run rẩy liên hồi, và cô bật khóc nức nở. Đó là khi tôi nhận ra sự thật, và cũng gục ngã theo.

Cảm giác mất mát, rằng mình sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy cô nữa chiếm lấy tôi. Tôi òa khóc, chẳng bận tâm đến xung quanh.

Đến tận bây giờ, đôi lúc khi nhớ rằng cô không còn ở bên lại khiến tôi muốn khóc.

Mất đi Koharu là điều khó chấp nhận đến thế.

Nếu tôi cũng chết, liệu tôi có khiến Sakura phải chịu đựng nhiều hơn chăng?

“À phải rồi, suýt thì quên. Con tìm thấy thứ này trong tủ của mẹ.” Sakura nói.

Là một đoạn ghi âm cũ.

“Con sẽ đi thay hoa.” Con bé nói rồi rời khỏi phòng.

Tôi cắm tai nghe vào, ấn nút phát, và thần kỳ thay nó vẫn còn hoạt động.

Thứ đầu tiên tôi nghe thấy, là giọng tôi đọc cuốn Nhật ký của Anne Frank.

Thú thực, khả năng đọc của tôi tệ hại thật đấy. Nghe đau hết cả tai.

Tôi biết Koharu là vợ mình, nhưng vẫn chẳng tin được cô ấy chịu nghe thứ này nhiều năm trời đấy.

Lúc đó, một đoạn âm thanh khác vang lên.

“Gửi Kakeru.”

Là giọng của Koharu.

Tôi vội vã bấm quay ngược lại và nghe từ đầu.

*

Gửi Koharu.

Trước nhất thì, cho em xin lỗi vì đã ra đi trước anh.

Em thật lòng xin lỗi, lần này với em quá khó rồi.

Em xin lỗi vì phải từ biệt anh sớm thế này, nhưng em mong anh không quá buồn nhé.

Anh đã không khóc khi em mất nhỉ?

Mà, hoặc là có. Có lẽ là ở đám tang, vào thời khác cuối cùng ha.

Nhưng một khi đã nói lời từ biệt rồi, thì nước mắt không còn cần thiết nữa đâu.

Anh không cần phải khóc nữa.

Ý em là, em còn chẳng có kí ức nào khiến mình muốn khóc cơ.

Anh còn phải khen em vì đã có thể sống lâu đến thế, dù cho bao nhiêu chuyện đã trải qua ấy.

Nếu không có anh vào mùa hè năm nhất ấy, cuộc đời của em có lẽ cũng đã kết thúc từ khi đó rồi.

Nhưng em đã có thể sống thật lâu.

Em đã được mặc váy cưới.

Chúng ta đã đi tuần trăng mật.

Nhưng đó không phải tất cả. Anh đã đưa gia đình mình đi rất nhiều nơi.

Và chúng ta cũng đã tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp nữa.

Anh là một người bố tốt, và là người chồng tuyệt vời.

-

Trong số tất cả những điều tuyệt vời anh dành cho em, Sakura, đứa con của chúng ta là tuyệt vời nhất.

Vì bệnh tình này, mà em chưa từng nghĩ đến việc trở thành một người mẹ.

Cảm ơn anh. Thật mừng khi chúng ta đã gặp được nhau.

Em đã có thể cho Sakura mặc bộ kimono em đã mặc ở lễ Shichi-Go-San.

Anh còn đưa em đi dự giờ nữa. Em không nghĩ mình có thể đến đó dù bị mù luôn.

Em đã đưa Sakura mặc bộ kimono đẹp nhất.

Em không thể tưởng tượng được rằng, mình đã có thể trải nghiệm quá nhiều thứ khi được làm một người mẹ.

Cảm ơn anh.

Em còn được đến cả lễ kết hôn của Sakura nữa.

Chúng ta hôm ấy đều khóc nhỉ?

-

Này, Kakeru?

Anh đừng nghĩ em còn điều gì hối hận nhé?

Nghĩ lại thì, bỏ lại anh và Sakura quả thật buồn lắm. Nhưng mùa hè năm mười chín tuổi đó, em đã an phận chấp nhận cái chết của mình rồi.

Nếu theo góc nhìn đó, thì em còn gì để hối hận cơ chứ?

Tất cả mọi thứ bắt đầu vào lúc em đầu hàng sự cứng đầu của anh – ngày em từ bỏ ý định từ bỏ anh.

Mọi ngày kể từ hôm đó đều thật hạnh phúc.

Mọi khoảnh khắc kể từ đó đều khắc sâu trong tim em – giống như pháo hoa vậy.

-

À, em đã thật hạnh phúc làm sao. Em đã có một cuộc đời tuyệt vời.

Cảm ơn nhé, Kakeru.

Cảm ơn anh vì đã gặp em. Cảm ơn anh vì đã chọn em.

-

Kakeru.

Anh sẽ ổn khi không còn em chứ?

Mỗi khi cảm thấy mất tinh thần, hãy nghĩ về buổi pháo hoa mà chúng ta đã ngắm cùng nhau.

Đó là cách em vượt qua những thời khắc khó khăn.

Mang theo hình ảnh buổi pháo hoa anh đem lại vào trong tim khiến em có thể bước tiếp.

-

Hành trình của em sẽ kết thúc ở đây, nhưng anh sẽ còn đi đến một nơi xa hơn nữa. Em tin anh mà.

Trước khi em chuyển đến bệnh viện ở Hokkaido, anh đã nói rằng mình tin ở em.

Giờ hãy để em nói điều đó với anh.

Em tin ở anh, và chuyến hành trình của anh đến một nơi thật xa.

Em tin tưởng anh – rằng anh sẽ luôn ngẩng cao đầu tiến bước.

Làm ơn nhé.

Hãy sống với một nụ cười trên môi.

*

Lời nhắn của cô kết thúc ở đây.

Giọng nói trong đoạn ghi âm thật vui tươi làm sao, và tôi nhớ lại lời của mẹ khi nói rằng nuôi con khiến cha mẹ trở nên mạnh mẽ hơn.

Tôi nắm chặt lấy đoạn băng như thể cố bám lấy những mảnh vỡ sót lại của người mà tôi êu nhất. Khi đó, cánh cửa trượt mở ra.

“Oh! Bố. Bố đang khóc đấy à?”

“Ha-ha, xin lỗi nhé.”

“Hoa mới này thơm lắm á.”

Sakura đặt bình hoa lên bậu cửa sổ và chỉnh lại rèm.

“Con biết ý nghĩa của loài hoa này không?” Tôi hỏi.

“Bỉ ngạn á?” Sakura lắc đầu.

“Tin tưởng vào ai đó, và chuyến hành trình của họ đến một nơi thật xa.”

“Thật vậy ạ?”

“Ừ. Mẹ con luôn sống mãi trong tim chúng ta. Hẳn là cô ấy sẽ luôn luôn tiếp tục nhắn nhủ ta suốt đời này.”

Nghĩ vậy, tôi cảm thấy mình có thể đối mặt với tương lai.

“Huh? Bố cười rồi kìa?”

Tôi không hề nhận ra cho đến khi nghe Sakura nói.

“Người ta nói những nụ cười sẽ đuổi ung thư đi đấy.”

Có người từng nói với tôi như thế, và bảo tôi ngẩng đầu tiến bước.

Đã luôn là Koharu Fuyutsuki.

Koharu không thể nhìn. Còn phải chịu đựng bệnh tật dày vò.

Dù có thế, cô không bao giờ từ bỏ cuộc sống.

Cô luôn luôn mỉm cười, sự hiện diện của cô làm rực sáng mọi thứ xung quanh.

Liệu tôi có thể trở nên như thế không?

Liệu tôi có thể kết nối với mọi người như cô ấy đã từng không?

“Oh, pháo hoa kìa.”

Sakura chỉ ra ngoài.

“Bố, họ đang bắn pháo hoa đấy.”

Bên ngoài cửa sổ, những chùm pháo trắng nở rộ trên bầu trời đêm.

Một tiếng nổ lan theo sau đó.

Khung cảnh gợi tôi nhớ lại hồi ức về buổi pháo hoa cho lũ trẻ mà chúng tôi đã tổ chức hồi đại học.

“Sakura này.”

“Vâng?”

“Con gọi bác sĩ giúp bố được không? Bố muốn bàn về việc điều trị của mình.”

Pháo hoa vẫn đang bắn.

Chúng bay lên, nổ tung, rồi khắc ghi dấu ấn vào con tim mỗi người.

Tôi có thể giống với chúng chứ?

Nhắm mắt lại, nụ cười của Koharu hiện lên trong tâm trí tôi.

Thật mừng vì đã gặp được em.

---------

Hết.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Tạm biệt, không dám đọc lại🥹
Xem thêm
như vậy cũng xem như trọn vẹn rồi mong đc đọc tập 2
Xem thêm
phan nay la what if a
Xem thêm
Story side thì hợp lý hơn.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Này là tương lai mà mấy bồ :v
Xem thêm
tôi muốn khóc quá ae
Xem thêm