Đúng giờ đã định, tôi kéo còi hơi ba tiếng, rồi điều khiển chiếc phà mang tên Hibiki rời bến. Dù đã chiều muộn, nhưng mặt trời vẫn còn cao trên bầu trời, ánh nắng nhuộm vàng mặt biển. Từ cabin thuyền trưởng, tôi có thể nhìn thấy đường chân trời xanh thẳm trải dài vô tận.
Sau khi tốt nghiệp đại học với chứng chỉ sĩ quan hàng hải hạng ba, tôi bắt đầu làm việc cho một công ty phà nội địa—một lựa chọn mà nhiều người ở trường xem là thất bại. Dù vậy, tôi đã dành hơn mười năm để từng bước thăng tiến, và đến tuổi bốn mươi, tôi được giao trọng trách làm thuyền trưởng cho một chuyến đi.
Một số bạn học cùng tôi, những người cũng trở thành hoa tiêu, giờ đây là thuyền trưởng của các tàu hàng quốc tế, vượt qua những đại dương rộng lớn. Họ kiếm được gấp ba lần lương của tôi. Mỗi khi gặp lại, họ kể về những rãnh biển hẹp và vùng biển đầy cướp biển mà tôi chưa từng nghe đến. Tôi chỉ có thể chia sẻ những kiến thức địa phương, như việc thủy triều ở eo biển Kanmon giữa Yamaguchi và Kyushu có thể thay đổi hướng tùy theo độ cao của nó, nên thường im lặng trong các cuộc trò chuyện.
Chương trình đào tạo hàng hải mà tôi tốt nghiệp mỗi năm tuyển bốn mươi sinh viên, nhưng sau hai năm đầu, dựa trên kết quả kiểm tra, lớp được chia thành hai nhóm hai mươi người. Một nhóm tham gia khóa đào tạo trên tàu, trong khi nhóm kia học kỹ thuật hàng hải. Chỉ những người tham gia khóa đào tạo trên tàu mới có thể lấy được chứng chỉ sĩ quan boong, nên nhiều sinh viên với ước mơ trở thành hoa tiêu đã đạt được mục tiêu dựa trên thành tích học tập. Do đó, nhiều bạn bè trong chương trình của tôi nghiêm túc tham gia các buổi giảng hơn so với sinh viên các ngành khác.
Dù vậy, tôi vẫn đứng gần đầu lớp. Mọi người đều nghĩ tôi sẽ làm việc cho một công ty thương mại nổi tiếng. Vì vậy, khi họ biết tôi nhận công việc tại một công ty phà địa phương, họ rất ngạc nhiên. Một số người trêu chọc, cho rằng tôi thất bại trong việc tìm kiếm việc làm, và khi tôi giải thích đó là lựa chọn có chủ đích, họ càng thêm bối rối.
"Lương cao lắm," họ cứ nói, cố gắng thuyết phục tôi. "Cậu có thể tận hưởng cuộc sống ở nước ngoài." Nhưng tôi chỉ cười, nói rằng tôi không quan tâm.
Tôi có một người anh trai mắc hội chứng Down. Ước mơ trở thành hoa tiêu của tôi phần nào được thúc đẩy bởi mong muốn hỗ trợ tài chính cho gia đình.
Tuy nhiên, khi đối mặt với việc tìm kiếm việc làm, tôi nhận ra mình không thể vừa chăm sóc anh trai vừa làm hoa tiêu. Công việc trên tàu hàng quốc tế đòi hỏi phải xa nhà trong thời gian dài; một khi lên tàu, có thể phải đi xa từ sáu tháng đến một năm. Tôi nhận ra rằng nếu có chuyện gì xảy ra với anh trai, tôi sẽ không thể giúp đỡ.
Ngược lại, làm việc cho một công ty phà nội địa cho phép tôi có thể nhanh chóng về thăm anh bất cứ khi nào cần. Đó là lý do tôi chọn công việc này.
*
Tôi nhận được cuộc gọi ngay trước khi rời cảng. Anh trai tôi đã ngã quỵ tại cơ sở chăm sóc. Bố mẹ tôi đang ở bên anh, nhưng anh hoảng loạn gọi tên tôi. Khi bắt đầu công việc, tôi đã nói với gia đình rằng tôi sẽ có nhiều thời gian rảnh, vì tôi làm việc vào buổi tối và kết thúc vào sáng hôm sau.
Chiếc phà đang lướt qua biển nội địa Seto với tốc độ hai mươi hải lý. Bình thường, tôi thấy tốc độ chậm rãi của phà thật dễ chịu, nhưng lần này, nó khiến tôi cảm thấy chậm chạp đến đau đớn. Nếu là ngày khác, sự bao la của đại dương sẽ khiến tôi phấn khích, nhưng lúc này, tôi chỉ mong nhanh chóng đến đích.
Ở ngoài khơi, sóng điện thoại rất yếu, nên tôi không biết tình trạng của anh trai ra sao. Anh có ổn không? Anh sẽ ổn chứ? Làm ơn, hãy cố gắng thêm chút nữa. Tôi nắm chặt bánh lái, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Tôi muốn quay lại để gặp anh trai. Ý nghĩ nhảy khỏi boong tàu và bơi trở lại cảng Izumiotsu lướt qua tâm trí tôi, dù biết điều đó thật ngu ngốc.
*
Hồi tiểu học, tôi từng ghét anh trai mình. Anh học cùng trường với tôi, nhưng học ở một lớp đặc biệt. Một ngày nọ, anh vừa chạy trên hành lang vừa hét toáng lên. Lũ trẻ trong lớp tôi chế giễu tôi vì chuyện đó, và tôi đã đánh nhau với chúng. Tôi xấu hổ vì bị quấy rối chỉ vì anh trai mình.
Nhưng điều tôi thực sự không chịu nổi là bầu không khí ở nhà. Tôi không được phép cảm thấy xấu hổ. Tôi được dặn rằng phải chấp nhận việc anh trai bị khuyết tật và bị buộc phải đi học cùng anh mỗi ngày. Tôi chưa từng nói ra, nhưng khi còn là học sinh tiểu học, điều đó thật vô lý với tôi.
Ông nội tôi sống gần đó, và ông là người duy nhất cho phép tôi than phiền về anh trai. Đối với tôi, sự tự do đó thật quý giá.
Khi lên trung học, bạn bè tôi trưởng thành hơn và không còn chế giễu anh trai tôi. Tuy nhiên, tôi bắt đầu cảm thấy có khoảng cách giữa tôi và họ. Tôi tham gia câu lạc bộ bóng chày, và trong khi các đồng đội không được phép nghỉ tập ngay cả khi bị cảm, tôi lại được đối xử đặc biệt vì hoàn cảnh gia đình. Tôi luôn hy vọng một trong số họ sẽ nói: "Điều đó thì liên quan gì?" Nhưng họ chưa bao giờ làm thế.
Dần dần, tôi cảm thấy quá ngượng ngùng để tiếp tục tham gia tập luyện, và cuối cùng, tôi bỏ câu lạc bộ, lấy anh trai làm cái cớ. Cuộc sống này là sao? Liệu tôi sẽ luôn phải sống dưới cái bóng của tình trạng của anh trai mình?
Trong khoảng thời gian u ám đó, ông nội tôi qua đời. Tôi khóc suốt trong lễ tang. Tôi chỉ biết khóc.
Còn anh trai tôi thì khác. Anh gọi với theo quan tài của ông khi nó được đưa đi. "Cảm ơn ông. Cảm ơn ông đã chăm sóc Ushio." Đó là lúc tôi nhận ra anh đã luôn để ý đến tôi. Đó là lần đầu tiên tôi chú ý đến cảm xúc của anh trai mình.
Tôi đã dành toàn bộ thời gian lo lắng cho bản thân mà chưa từng nghĩ đến cảm xúc của anh. Chính lúc đó, tôi đã tự hứa với bản thân.
*
Chiếc phà vừa đi qua Kobe, sau khi rời cảng Izumiotsu. Tôi đang vội, nhưng dù có sốt ruột đến đâu, tôi cũng không thể lên bờ trước sáu giờ sáng hôm sau. Tệ thật mà.
Khi tôi đang cúi gằm mặt trong buồng lái, bỗng tôi nghe thấy một tiếng nổ nhỏ.
Pháo hoa rực rỡ đang được bắn lên từ phía xa.
"Pháo hoa tuyệt vời thật đấy nhỉ?"
Bất chợt, ký ức về một người bạn thời đại học ùa về trong tôi.
Cô ấy là bạn gái của người bạn thân nhất — cậu bạn mà tôi đã gắn bó suốt bốn năm đại học.
Tên cô ấy là Koharu Fuyutsuki.
Fuyutsuki bị mù. Dù đã mất đi ánh sáng đôi mắt và mắc trọng bệnh, cô vẫn không hề đánh mất niềm đam mê sống mãnh liệt. Đã có lần tôi cùng Fuyutsuki, Hayase và Kakeru — bạn thân của tôi — đốt pháo hoa cùng nhau.
Có lần, Kakeru hỏi Fuyutsuki rằng vì sao cô lại thích pháo hoa dù không thể nhìn thấy chúng. Tôi vẫn còn nhớ rõ câu trả lời của cô ấy:
“Mình nghĩ rằng pháo hoa để lại dấu ấn trong trái tim.
Ngay cả bây giờ, mỗi khi cảm thấy buồn, những ký ức về bầu trời đêm rực sáng ấy vẫn là điều giúp mình tiếp tục tiến về phía trước.”
“Mình cũng muốn sống một cuộc đời có thể để lại dấu ấn trong tim người khác.”
Nụ cười của Fuyutsuki thoáng hiện trong tâm trí tôi.
“Phải rồi... Mình cũng phải ngẩng cao đầu lên mới được.”
Ngay khi nói ra câu đó, cảm giác lo lắng trong tôi bỗng chốc tan biến.
Tôi dần trấn tĩnh lại, nhận ra rằng mình cần tập trung vào những gì bản thân có thể làm. Lau khô nước mắt, tôi cầm lấy micro của hệ thống phát thanh trên tàu.
“Chào buổi tối quý hành khách. Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi chỉ muốn thông báo rằng tối nay sẽ có một màn trình diễn pháo hoa tại cảng Kobe…”
Một bông pháo hoa lớn nở rộ trên bầu trời đêm rồi vụt tắt.
Pháo hoa nhuộm thành phố Kobe bằng những sắc đỏ, xanh, vàng và cam. Ánh sáng lấp lánh của chúng hòa quyện vào khung cảnh đêm rực rỡ của thị trấn.
Dù số lượng pháo hoa nhiều hơn hẳn so với buổi đốt pháo nho nhỏ ngày đó ở đại học, nhưng chưa lần nào pháo hoa để lại dấu ấn sâu sắc trong tôi bằng lúc đó.
Gần đây tôi không thường gặp lại họ nữa.
Hayase đã thành lập một tổ chức phi lợi nhuận và dường như đang đi khắp nơi trên thế giới.
Còn Sorano… tôi hy vọng cậu ấy vẫn ổn.
Lần cuối tôi gặp Sorano là tại tang lễ của Fuyutsuki. Khi ấy, cậu ta chìm trong tuyệt vọng.
Không hẳn là cậu đã từ bỏ cuộc sống, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng cậu ấy đang gồng mình tỏ ra mạnh mẽ vì tôi.
Tôi tự hỏi liệu cậu ấy đã vượt qua được chưa.
Tôi tin là cậu ấy sẽ ổn thôi. Nắm lấy niềm tin đó, tôi tự nhủ sẽ gọi cho cậu ấy khi có dịp.
Tôi sẽ kể với cậu ấy về dòng chảy ở eo biển Kanmon — nơi chảy ngang qua quê hương cậu — và về tốc độ dữ dội của nó.
Nhìn những chùm pháo hoa lấp lánh nơi chân trời xa, tôi nghĩ về những điều mình muốn nói với cậu ấy.


1 Bình luận