Tiệm dagashi từ thế giới...
Nagano Bunzaburou Neruzo Nemaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 2

Chương 59: Kiếm được cả đống tiền với Sacchan Squid

6 Bình luận - Độ dài: 1,185 từ - Cập nhật:

[note79095]

Không khí mùa thu đã hoàn toàn bao phủ và khiến buổi sáng và buổi tối dần trở nên lạnh hơn.

Gió ở thế giới này lạnh hơn nhiều, và gió vào mùa đông thì lạnh thấu xương tôi.

[Gehok, gehok!]

Tôi đã bất cẩn và để bị cảm lạnh.

Tôi quên mua đồ mặc cho mùa thu và mùa đông, và rồi cơ thể tôi mệt rã rời.

Tôi không bị sốt, nhưng đầu tôi đau và mệt mỏi.

Vì thế, tiệm của tôi hôm nay đóng cửa.

[Đây, em nấu cháo cho anh này.]

Michelle đến phòng ngủ của tôi, mặc một bộ đồ hầu gái.

Tạp dề trắng trên nền đồ màu đen của cô ấy trông khá cuốn hút.

Tóc của cô ấy được buộc búi lên để dễ di chuyển hơn, và điều đó như chạm vào điểm G của tôi vậy.

Michelle đến thăm tôi vì cô ấy lo lắng khi tôi không xuất hiện ở hầm ngục.

Và khi cô ấy phát hiện tôi bị cảm lạnh, cô ấy ngay lập tức mặc một bộ đồ hầu gái.

[Anh đã tự vấn được một lúc rồi, nhưng sao lại là đồ hầu gái?]

[Bởi vì em sẽ chăm sóc anh kĩ càng… Có một dịch vụ hỗ trợ tinh thần, kiểu kiểu như vậy? Nên là, em nghĩ mình sẽ bắt đầu với ngoại hình trước…]

Anh cảm kích về điều đó rất nhiều.

Tôi cảm kích về điều đó nhưng mà…

[Nếu có thể, em chỉ cần dùng Phép thuật Hồi phục để chữa cảm cho anh là được mà?]

[Cái đó không được đâu.]

[Sao lại không!?]

[Em cũng muốn chăm sóc cho anh mà… Được rồi, em sẽ đo nhiệt độ, được chứ?]

Michelle với khuôn mặt ửng đỏ đặt trán mình lên trán tôi.

[Ouch! Chẳng phải em còn sốt hơn cả anh sao?]

[Vì mặt chúng ta gần nhau quá nên là…]

Hình như cô ấy có một sự căng thẳng khác kể từ khi chúng tôi hôn nhau.

[Thôi nào, ăn cháo đi. Em sẽ lau mồ hôi cho anh sau khi ăn xong. Há miệng ra nào, ahhhn.]

Sau khi Michelle chơi trò y tá với tôi tầm 30 phút, cô ấy cuối cùng cũng để tôi đi với Phép thuật Hồi phục.

Cô ấy thực ra muốn chăm cho tôi tầm nửa ngày cơ, nhưng thấy tôi rên rỉ nhiều quá nên cô ấy đã thay đổi kế hoạch.

Sau đó, tôi đi dạo xung quanh thành phố để mua một số đồ lót giường.

Tất nhiên là Michelle đi cùng tôi.

Đến cuối thì chúng tôi có một buổi hẹn bất ngờ, nhưng tôi đã có một ngày nghỉ tuyệt vời.

Vì hôm qua tôi có ngày nghỉ, nên tôi tới hầm ngục với rất nhiều năng lượng.

Cái chăn bông mới rất thoải mái, và tôi đã có một giấc ngủ thoải mái.

Cơ thể tôi đang tràn đầy năng lượng.

Chăn bông là vật phẩm khá sang ở thế giới này, nhưng tôi giàu mà.

Ý tôi là, chẳng phải tôi trở nên giàu có là hiển nhiên sao?

Giá nhập các hàng hoá là mana của tôi, nên gần như số doanh thu tôi bán đều là lợi nhuận ròng cả.

Nhờ điều đó, tôi đang kiếm tiền ngang với mạo hiểm giả lành nghề rồi.

[Chào buổi sáng, Yahagi-san. Sao anh không đến vào hôm qua? Chị Michelle như nổi điên lên đó.]

Khách hàng đầu tiên vào sáng nay là những khách quen.

[Tôi bị cảm lạnh do trời chuyển mùa. Cậu cũng nên cẩn thận với bản thân nữa.]

[Ra là vậy. Anh ổn rồi chứ?]

[Michelle niệm Phép thuật Hồi phục lên tôi rồi.]

Nghe những lời tôi nói, Garm nhìn tôi ghen tị.

[Tuyệt thật đó, Yahagi-san. Nếu anh tới một chỗ trị liệu sư, trị liệu chắc phải tốn 3000 rim.]

Ở thế giới nơi bảo hiểm y tế không tồn tại, đó là điều bình thường khi người bệnh phải trả 100 phần trăm chi phí.

Có vẻ như gần như không có dân thường nào sẽ đi trị liệu chỉ vì bị cảm.

[Nhân tiện, Yahagi-san. Anh có đồ ăn vặt nào có thể hoá giải trạng thái Ngủ không?]

[Trạng thái Ngủ?]

[Gần đến mùa Ếch Vàng rồi, nên chúng tôi đang muốn thử vận may vào chúng.]

[Tôi đoán tổ đội của cậu cũng muốn làm giàu từ Ếch Vàng nhỉ Garm.]

[Chuẩn rồi.]

Ếch Vàng có một phần một trăm cơ hội sẽ rơi ra một đồng vàng.

[Thế thì nó có liên quan đến việc ngủ?]

[Nếu một người hít phải hơi ợ của một con Ếch Vàng, họ sẽ bị rơi vào trạng thái vô thức.]

Hơi ợ của ếch… Tôi chắc chắn không muốn ngửi cái thứ như thế.

Đặt suy nghĩ qua một bên, tôi lấy từ góc kệ ra một cái túi mực ướp nhỏ, chia thành nhiều túi nhỏ.

Tên sản phẩm: Sacchan Squid

Mô tả: Mực chua ướp khô. Khi một người cho vào miệng, họ sẽ tỉnh dù có buồn ngủ tới cỡ nào đi nữa.

Giá: 50 rim

Mỗi người đều có khẩu vị riêng, nhưng món này phải chua mới ngon.

Những người mà đã dính vào rồi thì không biết bao nhiêu cho đủ.

Garm và những người khác mua một túi Sacchan Squid và rời đi để săn Ếch Vàng.

Ngay khi họ đi thì Michelle tới.

Thường thì cô ấy mặc một cái áo choàng phép thuật, nhưng hôm nay cô ấy mặc một bộ trang phục rất nhẹ nhàng.

Cô ấy diện một chiếc váy đen dài khoác lên một chiếc blouse trắng cộc tay.

Đó là loại thời trang đi ngược với mùa hiện tại.

[Này, này, nếu em mặc phong phanh như thế, em sẽ bị cảm giống anh đấy. Cơ mà, anh chắc là Michelle có thể tự chữa cho bản thân bằng phép thuật thôi, nhưng em không thấy lạnh sao?]

[Unnn, em thực ra đang cố để bị cảm lạnh…]

[Hả?]

Em là con nít muốn tìm lí do không phải đến trường à?

[Hôm qua em tận hưởng việc chăm sóc cho Yuusuke, nên giờ em muốn là người được chăm sóc… Được bón, được nghe những lời âu yếm, được lau mồ hôi, được anh giúp em thay quần áo…]

Tôi đặt tay mình lên trán Michelle.

Unnn, không bị sốt.

Cô ấy hình như không bị mê sảng mà nói mấy thứ vô nghĩa như vậy.

Cô nương này đang thốt ra những ham muốn méo mó trong trạng thái tỉnh táo…

[Hãy để việc nói mơ ngủ trong lúc em đang ngủ ý.]

[Em không có đang nói mơ!]

[Với anh thì trông em như đang nói mơ vậy.]

Tìm ra được vấn đề, tôi đưa Michelle một gói Sacchan Squid nhỏ tôi có trong tay.

[Ăn thứ này và tỉnh ngủ dùm anh.]

Thật sự đấy, em nên để sức khoẻ là ưu tiên hàng đầu của mình chứ.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Chị này hài phết
Xem thêm
Chị nhà hài phết
Xem thêm
Holy moly
Xem thêm
Bà chị ơi liêm sỉ nhặt lên giùm cái
Muốn dụ dỗ ck bà thì về nhà dụ đi:))
Xem thêm