Tiệm dagashi từ thế giới...
Nagano Bunzaburou Neruzo Nemaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1

Chương 50: Đá bào

7 Bình luận - Độ dài: 1,906 từ - Cập nhật:

Sau chuyến đi công tác, Michelle quay trở lại quỹ đạo và đi tới nơi sâu nhất của hầm ngục để thực hiện những thí nghiệm của cô ấy.

Cô ấy trông buồn bã khi chúng tôi tách nhau ra, nhưng cô ấy có máu nghiên cứu bẩm sinh.

Tình yêu cũng quan trọng, nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ từ bỏ những nghiên cứu của mình.

Tôi thấy tốt khi biết cô ấy đang làm việc chăm chỉ.

Đã khoảng ba ngày kể từ khi chúng tôi rời đi, nên đến lúc tôi quay lại chỗ dựng hàng cũ rồi.

Tôi đã đủ quen với hầm ngục để có thể tự thân đi tới Suối nước nóng Yahagi một mình.

Cửa hàng của tôi còn thăng cấp nhờ doanh thu tại lễ hội ở Grantham.

Và cuối cùng, Tiệm dagashi Yahagi cũng đã thêm thứ này vào hàng đồ ăn vặt!

Tên sản phẩm: Đá bào

Mô tả: Có những vị đá bào sau: Dâu tay, Chanh và Dưa gang. Ăn thứ này sẽ giúp người ăn luôn khỏe mạnh và không bị thiếu nước dưới trời nắng nóng. Nếu bạn đổ sữa đặc lên, nó sẽ giúp tăng thể lực của người ăn.

Giá: 200 rim (thêm 50 rim nếu thêm sữa đặc)

Mùa này trời đã có cảm giác như hè đến sớm và nhiệt độ thì cứ tăng lên từng ngày.

Thật tốt khi tôi đã có thể giới thiệu món đá bào vào thời gian này trong năm.

Nó chắc chắn sẽ giúp các mạo hiểm giả rất nhiều.

Ăn món này sau khi tắm cũng ngon.

Ở trên nóc tủ đông nhỏ là một loại máy làm đá bào kiểu cũ chạy bằng cơm.

Về đá thì chúng tự tái tạo bên trong tủ đá.

Một thế giới với phép thuật có những sự tiện lợi riêng của nó.

Có một lá cờ được đính kèm theo máy như một món đồ quảng cáo và có thể cắm hoặc gỡ xuống.

Tất nhiên, đó là lá cờ “Đá lạnh” thường hay thấy ở trên đường phố tôi hay thấy ở kiếp trước.

Từ đá lạnh viết trên đó không phải “氷” ở thế giới của tôi, mà bằng những chữ cái của thế giới này, chúng vẫn là những chữ cái đỏ trên nền xanh nước biển.

Tôi ngay lập tức treo lá cờ lên mái hiên của cửa tiệm.

[À rế, có vẻ như anh có món hàng mới nhỉ!]

Merle và Mira, những người hay đến tiệm của tôi vào mỗi buổi sáng, ngay lập tức nhận ra máy bào đá.

[Chào buổi sáng, đây là máy làm đá bào mới của tôi.]

[Đá bào? Ý anh là đá đập nát hả?]

[Không, nó là đá bào. Từ đã, vì cô là khách quen, để tôi làm mẫu cho cô xem.]

Tôi lấy một khối đá ra khỏi tủ đông và cho nó vào máy.

Quay tay cầm, đá bào dần lấp vào một cái bát thủy tinh.

Tôi đã làm ba bát đá bào nhỏ tính cả phần của tôi, và đặt chúng lên bàn.

[Hai người muốn vị gì? Từ trái qua phải, có dâu tây, chanh và dưa gang.]

[Tôi lấy dâu tây!]

[Vậy tôi lấy vị dưa gang.]

Tôi đổ một lượng lớn siro vào bát đá bào của họ.

[Uwahh, nhìn hấp dẫn đấy.]

[Có vẻ nhìn ngon và lạnh đó.]

[Được rồi, xong rồi đó. Thử đi.]

Merle và Mira xúc một miếng nhỏ bằng thìa và cho nó vào miệng.

[Ngon quá!]

[Nó lạnh, sảng khoái, và cũng dễ ăn nữa.]

Có vẻ như đá bào đã có chỗ đứng trong thế giới này rồi.

[Nó không chỉ ngon đâu. Ăn đá bào sẽ giúp hai người miễn dịch với cái nóng. Có hiệu quả trong nửa ngày.]

[Nếu vậy, sẽ thật tuyệt nếu ăn món này trước khi đi tới Vùng dung nham ở Tầng lòng đất thứ 3.]

[Phải đó. Nơi đó quá nóng nên chúng tôi không đến đó, nhưng nếu ăn thứ này, chúng tôi có thể đánh bại Slime đá.]

Slime đá là loại slime có những viên sỏi dính vào người.

Chúng rất dễ bị đánh bại và rơi ra rất nhiều tiền.

[Với cả, nếu cô đổ sữa đặc lên nó, cô sẽ lâu bị mệt hơn.]

[Sữa đặc là gì?]

[Đó là loại sữa được đun với đường.]

Khi tôi giải thích cho họ, tôi đổ sữa đặc lên đá bào của Merle và Mira.

[Ohh, giờ nó có vị nhẹ hơn rồi này. Cái này cũng ngon nữa!]

[Bằng cách nào đó, đổ sữa lên khá là làm nâng tầm món ăn lên.]

[Cái này cũng ngon theo cách của nó mà?]

[Unnn, tớ thích kiểu này hơn!]

Merle có vẻ thích đá bào dâu tây với sữa đặc rất nhiều.

[Được rồi, đi kiếm tiền bằng việc săn Slime đá thôi. Tớ sẽ mua bộ đồ tắm mới với chỗ tiền ta kiếm được.]

[Cũng gần đến mùa bể bơi rồi nhỉ?]

Ở thế giới này họ cũng có bể bơi sao?

[Có bể bơi ở Thủ đô sao? Tôi chưa từng thấy nó bao giờ.]

[Nó gần sông Ribou cơ.]

Có vẻ như họ đã tạo một dòng phụ lưu ở sông, và nước được trữ ở đó đã hình thành lên một cái bể bơi.

[Phải rồi, Yuusuke-san, hay anh đi bể bơi với chúng tôi nhé?]

[Ý hay đấy. Chúng tôi sẽ đưa anh đi cùng như một lời cảm ơn vì tất cả những gì anh đã giúp chúng tôi.]

Đi bể bơi cùng Merle và Mira ha. Nghe vui đấy.

[Nếu anh thấy tôi trong bộ đồ bơi, tôi không nghĩ Yuusuke-san có thể… Hyiiihh!]

Đột nhiên, mặt của Merle và Mira trở nên xanh lét.

[Mấy con chuột hư hỏng này, tôi vừa mới rời mắt khỏi các người một lúc…]

Một giọng trầm khàn khó chịu vang lên từ bên cạnh tôi.

Cô ấy về rồi ha…

[Chào mừng trở lại, Minerva.]

[Tôi về rồi đây… Không thể nói là tôi không ấn tượng với sự vô liêm sỉ giữa ban ngày ban mặt như vậy.]

[Chúng tôi chỉ nói về chuyện bể bơi thôi mà? Với cả, tôi không đi đâu.]

[Eh? Thật sao?]

[Tôi có công việc mà.]

Ý tôi là, tôi không thể đi bể bơi với mấy đứa con gái khác khi tôi đã có bạn gái rồi.

Bên cạnh đó, Michelle chắc chắn không muốn đi tới bể bơi.

Tôi cảm thấy tệ nếu tôi là người duy nhất tận hưởng thời gian ở đó.

[T- Tôi hiểu rồi…]

[Bỏ chuyện đó qua một bên, tôi có sản phẩm mới này, là đá bào. Anh muốn không, Minerva?]

[Đá? Mấy cái này nhìn như có màu bởi thuốc nhuộm mà?]

Michelle có hơi chút ngạc nhiên.

[Nó ngon lắm. Nào, thử một miếng đi.]

Tôi bón cho cô ấy miếng đá bào dưa gang.

[Umu… (Phần thưởng tới rồi đây!)]

Michelle xúc một miếng to và cho nó vào miệng.

[Thế nào?]

[Nó ngon lắm. Mặc dù nó khiến đầu tôi cứ nhói nhói…]

[Ahaha, ăn thứ gì đó lạnh sẽ khiến anh bị đông não. Fun fact, khi điều đó xảy ra, uống nước ấm sẽ hết thôi.]

Trong lúc đó, những vị khách khác cũng tới cửa hàng.

[Yuusuke-san, biển hiệu đó là gì vậy?]

[Đó là sản phẩm mới, đá bào ha. Chúng ta thử nó nhé?]

Có vẻ như hôm nay sẽ là một ngày bận rộn nữa rồi.

Buổi tối có vẻ không mát hơn tí nào và tối nay sẽ oi bức lắm đây.

Sau nhiều ngày không gặp, Michelle khi trở lại mặt đất có mời tôi đến nhà cô ấy để ăn tối.

Michelle đã chuẩn bị một số món ăn sảng khoái và dễ ăn như pasta lạnh và rau lạnh kết hợp với thịt nấu theo kiểu terrine.

Trong khi đó, tôi dần giỏi rửa nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn hơn.

Gần đây tôi đã có thể làm một số việc chuẩn bị nhỏ cho cô ấy.

Thật vui khi có thể đứng ở trong bếp cùng cô ấy, nói cả chuyện như những sự kiện gần đây hay về nghiên cứu của cô ấy.

Sau khi chúng tôi ăn xong, Michelle nhìn có vẻ rất bồn chồn.

Mỗi lần cô ấy định nói gì với tôi, cô ấy có vẻ không đưa những từ ấy ra khỏi miệng được.

[Sao vậy? Em trông như có điều gì đó muốn nói.]

[Hơn cả nói… nó giống như em không thể nghĩ thông suốt được…]

[Nếu đó là điều liên quan tới anh, thì em không cần phải rụt rè đâu.]

[Được rồi, chờ em một lát…]

Michelle phấn khích đi vào phía trong nhà.

Trời ạ, tối nay đúng là một tối oi bức mà.

Trán tôi ướt đẫm mồ hôi.

Tôi nghĩ tôi sẽ có chút đá bào làm đồ tráng miệng.

Tôi đang có tâm trạng ăn đá bào vị chanh.

[Cảm ơn anh vì đã đợi…]

Vừa lúc tôi nghe thấy giọng nói thanh mảnh như tiếng muỗi vo ve, tôi thấy Michelle đang đứng ở trước cửa.

Thấy cô ấy đang mặc gì khiến tôi bất ngờ tới mức câm nín.

Dù sao thì Michelle đang mặc một bộ áo tắm mà.

[Yuusuke không đi bể bơi vì em được mà, phải chứ? Nên là…]

Tôi không biết cô ấy định nói gì sau đó, nhưng nó không quan trọng.

Không cần tới logic khi đứng trước một bộ bikini màu đen.

Chỉ có những phần nhỏ của cô ấy được che bằng vài, làn da của Michelle bóng loáng khiến tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.

Lộng lẫy và khiêu gợi, và mặc dù cô ấy có không khí trầm ổn… cô ấy nhìn thật dâm dục…

[Em đẹp lắm.]

Tuy nhiên, tôi đủ lý trí để chỉ đưa một khía cạnh ra và biến nó thành lời khen.

[Em mua thứ đó từ bao giờ vậy?]

[Em tự làm vào tuần trước. Em muốn Yuusuke thấy nó.]

Michelle có sự khéo léo nên cô ấy cũng giỏi may vá nữa.

[Em cũng làm một món đồ đôi cho Yuusuke nữa. Cơ mà chúng ta không thể đi bể bơi cùng nhau…]

Cô ấy đưa tôi một bộ đồ bơi màu đen loại thường thấy.

[Em quá xấu hổ để mặc một bộ đồ bơi một mình, nên em cũng muốn anh thử nó…]

[O- Ou…]

Tôi cảm thấy như nhiệt độ như trở nên oi nóng hơn nhiều chút.

Cả đầu và cơ thể tôi như đang bốc hoả, và cảm giác như đá bào cũng không còn đủ nữa.

[Michelle, sao chúng ta không đổ nước vào bồn tắm nhỉ? Nếu vậy thì chúng ta có thể dùng như bể bơi, phải chứ?]

[…! Để em làm vậy!!!]

Bộ ngực to của cô ấy lắc lư theo mỗi bước chân cô ấy chạy vào phòng tắm.

Cô ấy nhìn thật hạnh phúc...

Là một tội phạm bị truy nã, hẳn đã một năm rồi kể từ lần cuối cô ấy chơi ở bể bơi.

Tôi nghĩ sẽ thật vui khi có mấy quả bóng nước nổi xung quanh nên lấy chúng từ trong tiệm của mình.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Đá bào à, ko bt vị như nào nhỉ
Xem thêm
Liêm gì tầm này nữa
Xem thêm
Ổng cố liêm r mà bà chị này cứ dụ ổng liếm ko
Chuẩn bị nghe thấy bả khóc thét khi thấy ổng thô bạo vì phải kiềm quá lâu cho xem🐧
Xem thêm