Tiệm dagashi từ thế giới...
Nagano Bunzaburou Neruzo Nemaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1

Chương 49: Địa điểm nổi tiếng thật đông đúc

4 Bình luận - Độ dài: 1,217 từ - Cập nhật:

Ba ngày lễ hội đã kết thúc, và tôi đang ở phòng khách sạn để kiểm kê doanh thu.

[Hehh, doanh thu gần 170.000 rim chỉ trong ba ngày rưỡi. Hiệu ứng lễ hội khiến doanh thu trở nên rất hời.]

Ngoài Mobile Force ra, những món đồ chơi khác như Super Ball và những món đồ uống cao giá khác cũng bán được tốt.

[Tốt cho anh rồi, Yuusuke.]

Michelle cởi mặt nạ xuống và mỉm cười.

Cô ấy thay quần áo bằng những bộ đồ rộng rãi thoải mái và tự nhiên như ở nhà.

[Với từng này, chắc anh đã đủ để mua đôi giày mà mình muốn rồi nhỉ.]

Đôi giày thể thao tôi xỏ từ kiếp trước đã trở nên tã hơn nhiều khi tôi hằng ngày đi đến hầm ngục.

[Hay anh tặng em một món quà nhé, Michelle?]

[Cho em ư!? Đúng là sắp đến ngày kỷ niệm 30 ngày chúng ta hẹn hò nhưng mà…]

Xin lỗi, anh không nhớ được đã bao nhiêu ngày kể từ khi ta hẹn hò rồi.

[Em nhớ cả những chi tiết nhỏ như vậy ư?]

[Em có thứ này mà.]

Nói xong, Michelle lôi ra cuốn sổ chống nước với phần gáy đen.

Có vẻ đây là cuốn sổ bị Nguyền thứ mười… Đúng hơn là cuốn sổ thơ thứ mười của cô ấy.

Nhân tiện nói về sổ tay, số hàng của máy gachapon cũng sắp hết rồi.

Tôi tự hỏi mặt hàng tiếp theo sẽ là gì…

[Đúng rồi, hay là viết về cuộc trao đổi vừa rồi. “Nhân ngày kỷ niệm một tháng yêu nhau thì em muốn có quà gì?”, do Yuusuke hỏi.]

Với một tiếng hum, Michelle viết vào sổ bằng chiếc bút chì nhỏ của cô ấy.

[Em không cần phải ghi chép lại cuộc sống của chúng ta kỹ như thế đâu, phải chứ?]

Hơn nữa, cô ấy kiểu như đang thêm mắm thêm muối cho cuộc đối thoại vừa rồi.

Tôi không thực sự muốn xem lại quá khứ của bản thân lắm.

[Ổn thôi mà. Em sẽ vui vẻ khi đọc cuốn sổ tay này. Đó là lý do em đem chúng theo bên mình mỗi ngày.]

Hả, cô ấy sẽ đem cả trăm cuốn sổ tay trong một tương lai không xa sao?

[Yuusuke…]

Sau khi làm thơ xong, Michelle nép vào người tôi với đôi mắt ươn ướt.

Có vẻ như cô ấy cảm thấy thoả mãn với sáng tác của mình.

Michelle ngồi bên cạnh tôi và dựa vào tôi một chút.

Hình như chỉ như vậy là đủ khiến cô ấy thoả mãn rồi, cô ấy mỉm cười với một vệt hồng trên má.

[Kể cả vậy, có một cuốn nhật ký nghe cũng được đấy nhỉ. Chắc anh nên thử viết một cuốn xem.]

Tôi biết nghe không giống mình lắm khi nói câu này, tôi còn chẳng thèm viết thu chi của cửa tiệm như thế nào, nhưng có những dòng ký về một ngày bình thường nghe cũng vui đấy chứ.

[Unnn, Yuusuke cũng nên thử đi.]

Thả đầu lên vai tôi, Michelle đọc thơ cô ấy làm cho tôi nghe tiếp.

Những ngày ở Grantham của chúng tôi đã đến lúc tạm biệt, và hôm nay là ngày chúng tôi quay trở lại thủ đô.

Michelle và tôi đến biệt thự của Nam tước để chào tạm biệt.

[Nhờ lời mời của ông, chúng tôi đã có doanh số bán rất tốt.]

[Không, không, phải là chúng tôi cảm ơn vì cậu đã lan tỏa Mobile Force ở thành phố của chúng tôi. Nhân tiện, tôi cũng có tin tốt muốn nói với cậu.]

[Là gì vậy?]

[Đã có lời đề xuất để Tiệm dagashi Yahagi mở ở vị trí đắc địa hơn trong Thủ đô.]

Ông già này vừa nói cái gì vậy?

Nghe như kiểu một tiệm Dagashi mở ở một nơi như Ginza vậy.[note72454]

Suy nghĩ điều đó trong đầu, tôi mường tượng ra được một căn nhà gỗ có từ thời Showa, kẹp giữa hai bên là những cửa tiệm của những thương hiệu nổi tiếng.

[Tôi chỉ là một chủ tiệm dagashi thôi. Tệp khách chính mà cần tôi là những đứa trẻ làm nghề khuôn vác và mạo hiểm giả mới vào nghề. Ông có thể không nghĩ nhiều về điều đó, nhưng nơi đó không hợp với một tiệm như của tôi.]

[Cậu nói vậy chứ, một số mặt hàng trong tiệm của cậu không hề tương xứng với giá tiền. Tôi đang nói về Mobile Force và mấy lọ Elixir đấy. Tôi nghĩ nếu cậu tăng giá Mobile Force lên 3000 rim, nó vẫn sẽ bắt đắt như tôm tươi thôi.]

[Vấn đề không phải là tiền. Tôi tin lý do mà tôi trở thành một Chủ tiệm Dagashi được là vì có những người ở ngoài kia cần tôi trở thành người như vậy.]

Bị bao quanh bởi Chanel với Gucci cũng khiến tôi trở nên nhỏ bé lại chứ, phải không?

Thế mà ông bảo tôi đi mở tiệm ở mấy cái nơi có chuỗi cửa hàng nổi tiếng sao?

Tôi không thích vậy.

Khi tôi nghĩ Nam tước sẽ trở nên cau có với lời từ chối của mình, ông ấy lại chỉ cười nhẹ.

[Đúng như tôi nghĩ, Yahagi-dono thực sự không phải kiểu người quan tâm nhiều đến sự giàu sang và danh tiếng nhỉ.]

[Eh?]

[Chà, đừng bận tâm mấy điều nhỏ nhặt đó. Xin hãy quên những điều tôi vừa nói đi. Chỉ là, tôi có yêu cầu muốn nhờ cậu.]

[Là gì vậy?]

[Tôi muốn Mobile Force được bán ở mặt đất. Tôi muốn Mobile Force trở nên nổi tiếng ở Thủ đô.]

Điều đó nghe rất hay, nhưng mà cơ bản thì tôi mở cửa hàng trong hầm ngục…

Nam tước Essel hẳn là đã đọc được suy nghĩ của tôi, ra một đề nghị.

[Nếu vậy, tôi muốn hỏi cậu về việc bán ký gửi. Tất nhiên, tôi sẽ không lấy bất cứ khoản hoa hồng nào cho nó, và tôi cũng không có chủ đích muốn kiếm tiền từ việc bán đầu cơ.]

Vì Nam tước vốn dĩ đã là tư bản rồi, tôi hoàn toàn không lo về việc ông ta trở thành một kẻ kinh doanh tham lam.

Ông ta hẳn chỉ muốn quảng bá MF.

[Tôi hiểu rồi. Nếu vậy, tôi sẽ đưa Nam tước 30 hộp mỗi ngày.]

[Vậy thì tốt quá! Với điều này, chúng ta có thể tổ chức một giải Mobile Force ở tương lai gần.]

[Một giải MF khác?]

[Đúng vậy. Tôi muốn tự tổ chức một giải đấu, nhưng điều đó có trở nên rắc rối không? Chà, tôi muốn tự tổ chức một giải đấu để Đức Vua sẽ có hứng thú trở thành chủ tọa của giải.]

[Đức Vua!?]

[Phải. Đúng như tôi vừa nói, tôi muốn tổ chức giải đấu này cho Đức Vua, người mà có hứng thú với Mobile Force.]

Trước khi kịp nhận thức, mọi thứ dần trở thành một sự kiện lớn hơn rồi.

Cơ mà tôi không quan tâm ai là người tổ chức giải.

Miễn là mọi người vui là được. Lập trường của tôi là vậy.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Cả nước này nghiện rồi
Xem thêm
Loạn hết rồi
Xem thêm