Main Story (từ chap 311)
Chương 325 Hội nghị Hòa bình Xuyên quốc gia (1)
5 Bình luận - Độ dài: 2,484 từ - Cập nhật:
[Văn phòng Chỉ huy Học viện Kiếm Sĩ Leores]
Kim Suho đang đi đi lại lại trong văn phòng của mình.
Cậu đã thông báo cho Seraine về sự xuất hiện của Kim Hajin ngay khi nghe tin từ Chae Nayun. Tuy nhiên, cậu vẫn lo lắng về tuyên bố của Seraine rằng cô sẽ kiểm tra kỹ năng của Kim Hajin.
"...Sao cậu lo lắng vậy? Kim Hajin biết cách tự lo cho bản thân mà," Aileen nói. Cô đang ngồi ườn trên ghế ở góc văn phòng và ngáp dài.
Kim Suho ngượng ngùng gãi gáy và ngồi xuống ghế.
"Cậu ấy sẽ ổn chứ?"
"Sao tôi biết được? Nhưng như tất cả chúng ta đều biết, cậu ấy không còn là trẻ con nữa."
Mnnn~ Lần này, Aileen vươn vai.
"Nhân tiện, tôi tìm thêm được vài người nữa rồi."
"Gì cơ? Thật á?"
Kim Suho mở to mắt.
Với một nụ cười tự mãn, Aileen trả lời, "Ừ, thêm 3 người nữa. Rachel, Yoo Yeonha, Yi Jiyoon."
"Wow!" Kim Suho thốt lên ngạc nhiên.
Nhưng rồi cậu nhớ đến 'cô ấy' và lòng cậu trùng xuống.
Yun Seung-Ah.
Cậu biết cô cũng đã bị cuốn vào thế giới này.
Giờ cô ấy đang ở đâu?
"Ba người họ đang kinh doanh cùng nhau ở một thành phố địa phương."
"...Kinh doanh?"
"Ừ."
Kim Suho nghiêng đầu khó hiểu, và Aileen đưa cho cậu một tờ giấy nhàu nát. Đó là một tài liệu ghi rõ tình trạng hiện tại của Yoo Yeonha, Rachel và Yi Jiyoon.
Kim Suho bắt đầu đọc tài liệu trong im lặng.
...Đúng như Aileen nói, Yoo Yeonha thực sự đang kinh doanh trong thế giới này.
Cô là con gái của một thương nhân. Gia đình cô đã làm ăn buôn bán tại địa phương qua nhiều thế hệ. Rachel là hầu gái của Yoo Yeonha, còn Yi Jiyoon là một quý tộc địa phương.
"Có vẻ như họ đã bắt tay với nhau. Nghe nói họ đang kiếm được cả đống tiền."
"...Không có gì ngạc nhiên cả. Yoo Yeonha là kiểu người có thể thành công ở bất kỳ đâu."
Ngay cả khi bị vứt lên một hòn đảo hoang, cô ấy cũng sẽ sống sót. Kim Suho đặt tài liệu xuống với một nụ cười.
Yoo Yeonha đã định cư ở 'Lecor', một thành phố tỉnh lỵ phát triển.
'Mình nên đến thăm cô ấy ngay sau khi xử lý xong chuyện của Kim Hajin…' Kim Suho thầm nghĩ.
Đúng lúc đó.
— Khẩn cấp! Khẩn cấp! Xuất hiện Con Đường Quái Vật!
Tiếng còi báo động vang lên qua loa trong văn phòng.
Koong, Koong!
Kim Suho lập tức bật dậy khỏi ghế và chạy ra khỏi văn phòng.
“Ehew…”
Aileen thở dài, rồi lại duỗi người và ngáp một lần nữa trước khi đuổi theo Kim Suho.
* * *
[Tầng hầm của dinh thự Seraine]
"...."
Seraine không thể tin vào mắt mình, dù cô đang đứng ngay giữa mọi chuyện.
Gàoooo-!
Cái hố khổng lồ trên bề mặt đất. Dòng lũ quái vật tuôn trào qua cái hố.
Nhưng cả hai đều không phi thực tế bằng người đàn ông đang tiêu diệt lũ quái vật.
Tudududu....
Người đàn ông đang nhắm một cỗ máy trông kỳ lạ vào lũ quái vật. Bên ngoài, cách bắn của anh ta có vẻ hỗn loạn. Tuy nhiên, đáng ngạc nhiên là đòn tấn công của anh ta hạ gục lũ quái vật từng con một với độ chính xác đáng kinh ngạc.
Không có ngoại lệ.
Những con quái vật trúng đạn đều chết khi đầu và tim chúng nổ tung. Mỗi viên đạn đều mạnh hơn Seraine ở trạng thái tốt nhất của cô.
"Wow, cái này vô tận thật," Kim Hajin lẩm bẩm với một tiếng cười khúc khích.
Có phải vì cậu đã lâu không bắn súng? Sự phấn khích và hồi hộp khiến tim cậu đập nhanh hơn.
Nhưng cậu biết mình không nên lãng phí đạn vì phấn khích. Đây không phải Trái đất, và nguồn cung cấp đạn ở đây có hạn.
Và thế là, Kim Hajin lấy ra quả lựu đạn mà cậu đã đặt từ Thiết Yếu Vũ Trang. Nó được chế tạo bằng 'Entropy Đa Chiều'
Kim Hajin đã nâng cấp quả lựu đạn này bằng [Kẻ đánh bom] - Đặc tính cậu ta có được từ Tháp Điều Ước - cũng như Gift [Hệ thống Nâng Cấp Ngẫu nhiên] và một vệt [Dấu Thánh].
Quả lựu đạn chỉ to bằng quả bóng chày.
Tuy nhiên, sức công phá của nó sẽ vượt xa hầu hết các loại bom.
Lăn-
Kim Hajin ném quả lựu đạn vào cái hố nơi lũ quái vật di chuyển qua.
Sau đó, cậu ta quay sang Seraine và nói, "Bịt tai lại."
Seraine giật mình và bịt tai theo lời cậu.
Xoẹt-!
Quả lựu đạn phát nổ ngay lập tức.
Ầm-!
Vụ nổ lớn làm rung chuyển mặt đất, và những cột ánh sáng trắng bắn ra từ cái hố.
Chúng được gây ra bởi thuộc tính ánh sáng gắn liền với quả lựu đạn.
"...."
Sau vụ nổ lớn, sự im lặng bao trùm.
Vùi mình trong một sự tĩnh lặng trang nghiêm, Seraine vuốt tóc.
"Khụ-"
Đột nhiên, cô cảm thấy một cơn đau đầu dữ dội ập đến.
'Cái gì thế này? Mình đang nhìn thấy cái gì vậy?'
Đầu cô như muốn nổ tung vì bối rối.
"...Ưm."
Ngược lại, Kim Hajin di chuyển bình tĩnh và nhìn vào bên trong cái hố.
Mọi thứ đã bị xóa sổ hoàn toàn như anh dự đoán. Tất cả lũ quái vật đã biến mất không dấu vết, bị ánh sáng phân hủy.
"Chỗ này an toàn rồi." Cậu tuyên bố đầy tự hào và nhặt khẩu Desert Eagle, lúc này đang ở dạng súng máy. Sau đó cậu hỏi, "Xin lỗi, Seraine-ssi, ở đây có sân thượng không?"
"...Sân thượng?" Vẫn còn choáng váng, Seraine nuốt nước bọt và hỏi lại.
Kim Hajin trả lời, "Vâng. Bên ngoài còn nhiều nữa đúng không? Tôi muốn lên sân thượng và bắn hết chúng."
"Có... có."
Lời xác nhận đó là đủ cho Kim Hajin.
Cậu bao phủ bản thân trong Aether.
Aether và Parkour gia tăng khả năng thể chất của cậu.
"Tôi đi trước đây."
Cậu ấy đạp lên tường và nhanh chóng leo lên sân thượng như một con nhện.
"Nhiều thật."
Nhìn xuống mặt đất bên dưới từ sân thượng lộng gió.
Những con quái vật đã trốn thoát ra ngoài thế giới đang gây náo loạn trên đường phố.
"Hmm."
Cậu khẽ thở dài và cầm khẩu súng máy.
Với Thiên Lý Nhãn, cậu ước tính số lượng quái vật vào khoảng 20.000 con.
Điều này có nghĩa là cậu phải giết ít nhất 30 con quái vật bằng một viên đạn.
"...Liệu có được không?"
Bởi vì sức mạnh của Gift của cậu đã bị suy giảm, cậu không nghĩ rằng tốc độ và đường đi của đạn sẽ chính xác như trước.
Nhưng nghĩ lại thì, đây chỉ là lũ quái vật.
Cậu đặt khẩu Desert Eagle, giờ đây ở dạng súng máy, lên vai.
Sau đó, cậu đồng thời nhắm vào nhiều mục tiêu, tính toán quỹ đạo của đạn, và bóp cò không chút do dự.
Dudududu....
Từ trên sân thượng của dinh thự - mưa đạn bắt đầu trút xuống.
* * *
[2 giờ sau, Học viện Kiếm Sĩ Leores]
Tôi đi xuống tầng hầm cùng Harin. Seraine, Kim Suho và một số hiệp sĩ đang đợi chúng tôi ở đó.
"Xin chào."
Harin chào họ. Seraine im lặng nhìn Harin. Chỉ khi Kim Suho ra hiệu, cô mới khẽ gật đầu.
"...Vâng. Rất vui được gặp cô, Lãnh chúa...."
Seraine dừng lại giữa câu.
Không ai ở đây được biết rằng Harin là thành viên của gia tộc Leon. Gia tộc Leon đã chính thức bị tiêu diệt.
"Harin-ssi."
"Cảm ơn vì đã nhận tôi, Lãnh chúa Seraine."
Harin không hề khó chịu với cách cô ấy gọi mình. Trên thực tế, cô ấy có thể cúi đầu trước Seraine vì đã cứu mạng mình.
"Vâng, và...."
Seraine quay sang tôi. Cách cô ấy nhìn tôi hoàn toàn khác với lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Tuy nhiên, cô ấy lại chuyển ánh mắt sang Kim Suho mà không nói một lời nào với tôi.
Seraine nhìn chằm chằm vào Kim Suho một lúc trước khi cuối cùng mở miệng.
"Có vẻ như mọi điều anh nói đều là sự thật, Chỉ huy."
Vẻ mặt Kim Suho tươi tỉnh hẳn lên.
Môi cậu ta bắt đầu giật giật. Không thể kìm nén niềm vui, cậu ta đưa tay lên che miệng trước khi bật cười thành tiếng.
"Hahahaha. Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Vậy, bạn tôi thế nào?"
"...Haa."
Seraine khẽ thở dài. Sau đó, cô lấy ra một tài liệu.
"Theo thống kê, số lượng quái vật chui ra từ cái hố là 15912 con cấp thấp-trung, 6534 con cấp trung, và 301 con cấp cao. Đây chẳng khác nào một cuộc xâm lược quy mô lớn. Ban đầu, chúng tôi chắc chắn sẽ chịu tổn thất nghiêm trọng về người và của, và mất ít nhất 3 ngày để tiêu diệt hết kẻ thù. Tuy nhiên...."
Seraine dừng lại và nhìn tôi. Theo bản năng, tôi biết đây là thời điểm thích hợp để nhún vai.
"Chúng ta đã kiểm soát mọi thứ trong vòng 2 giờ. Với sự giúp đỡ của một vũ khí bí ẩn."
"Vũ khí? Ý cô là một người."
Kim Suho nhanh chóng sửa lời cô.
Seraine liếc nhìn cậu ta một cách khó chịu và gật đầu.
"Được thôi. Với sự giúp đỡ của một người."
Seraine khoanh tay. Cô ấy làm tôi nhớ đến Yoo Yeonha, chỉ khác là cô ấy luộm thuộm và thiếu kinh nghiệm hơn nhiều. Ý nghĩ này khiến tôi mỉm cười.
"...Xin lỗi, anh đang cười gì vậy?"
"Hả? À, không, không có gì."
"Xì... dù sao đi nữa," Seraine bĩu môi và hỏi, "Anh đã làm thế nào?"
"Cái đó thì...."
Tôi nên giải thích thế nào đây?
'Một viên đạn giết ít nhất 30 con quái vật. Đạn của mình cũng hoạt động như tên lửa điều khiển. Chỉ cần độ cao đủ, mình có thể bắn trúng hầu hết mọi thứ. Mình vẫn còn hơn 3.000 viên đạn.'
"Bất kể số lượng là bao nhiêu, nếu kẻ địch yếu, tôi có thể giết hết chúng chỉ bằng một cái búng tay..."
Tôi cô đọng lời giải thích phức tạp thành một câu rất ngắn gọn nhưng chính xác.
* * *
...30 phút sau.
Tôi chính thức tái ngộ Kim Suho trong văn phòng của chỉ huy. Harin đã đi nói chuyện với Seraine, còn Sếp thì trở về dinh thự của Shimurin. Dù sao thì chúng tôi cũng phải giữ bí mật mối quan hệ của mình với những người khác.
"Tớ lấy được cái này từ một nhiệm vụ."
[Tóm tắt Quá khứ và Tương lai Sắp tới]
Điều đầu tiên Kim Suho làm là đưa cho tôi một cuốn sách mà cầu ấy nhận được như phần thưởng nhiệm vụ. Nó chứa đựng tóm tắt về quá khứ và tương lai của thế giới này.
"Cậu có thấy gì viết bên trong không, Hajin?"
Tôi mở cuốn sách ra.
Nhưng tôi chẳng thấy gì ngoài những trang giấy trắng.
"Không, tớ không thấy."
"À. Tớ đoán tớ thực sự là người duy nhất có thể đọc được nó," Kim Suho lẩm bẩm đầy tiếc nuối rồi lật đến trang cuối cùng, "Cuốn sách này kết thúc bằng một đoạn mô tả về Hội nghị Hòa bình Xuyên quốc gia, sẽ được tổ chức trong một tháng rưỡi nữa."
"Hội nghị Hòa bình Xuyên quốc gia?"
"Ừ. Đây là câu cuối cùng của cuốn sách. [Một đại họa giáng xuống vào ngày diễn ra Hội nghị Hòa bình Xuyên quốc gia]."
[Một đại họa giáng xuống vào ngày diễn ra Hội nghị Hòa bình Xuyên quốc gia.]
Tôi xoa cằm, chìm trong suy nghĩ.
'Mình sẽ phải hỏi Sách Sự Thật về hội nghị này sau khi Dấu Thánh của mình được phục hồi.'
"Tớ nghĩ rõ ràng là sẽ có chuyện gì đó xảy ra tại Hội nghị Hòa bình Xuyên quốc gia," Kim Suho nói.
Tôi gật đầu đồng ý.
"...Tớ sẽ xem xét chuyện đó sau," tôi trả lời và chuyển ánh mắt sang Kim Suho, "Quan trọng hơn, cậu đã tìm thấy những người khác chưa?"
"À, đúng rồi. Chúng tớ đã tìm thấy Yoo Yeonha, Rachel và Yi Jiyoon."
"Thật á?"
Khóe miệng tôi cong lên thành một nụ cười.
Tôi đã rất muốn gặp lại họ - à, có lẽ không phải Yi Jiyoon, nhưng chắc chắn là Yoo Yeonha và Rachel
"Ừ. Và họ không ở xa đây đâu."
Kim Suho rạng rỡ nói.
"Thật á? Họ đã làm gì cho đến bây giờ vậy?"
"Kinh doanh. Yoo Yeonha đã có tầm ảnh hưởng đến một đô thị địa phương rồi."
"Phụt. Thật á?"
Tôi lập tức bật cười.
"Đúng như mong đợi ở Yeonha, phải không?"
Kim Suho hỏi đùa và tôi gật đầu.
"Đúng vậy."
"Vậy thì... hay là chúng ta đi gặp họ ngay bây giờ đi?" Kim Suho đề nghị khi khoác áo lên.
Tôi cũng chỉnh lại quần áo và đứng dậy khỏi ghế.
"Ý hay đấy. Cậu biết đường chứ?"
"Ừ, cứ tin tớ."
Chúng tôi cùng nhau đứng trước cửa văn phòng.
Kim Suho nắm lấy nắm cửa nhưng rồi dừng lại như vừa nhớ ra điều gì đó.
"...À, trước khi đi,"
Đột nhiên Kim Suho nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, và... kéo tay tôi.
"Tớ rất vui khi gặp lại cậu."
Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã ở trong vòng tay cậu ấy. Vòng tay ấy vẫn to lớn và vững chãi như tôi nhớ.
"...Gì? Ơ... ừm...."
"Tuyệt quá."
"Hả? Ừm... chắc vậy. Tớ cũng rất vui khi gặp lại cậu."
Bị "giam cầm"(?) trong vòng tay Kim Suho, tôi vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy.
Bốp- bốp- bốp
Ba lần. Đó là tín hiệu bảo cậu ấy thả tôi ra.
Tuy nhiên, có vẻ như Kim Suho đã hiểu lầm ý tôi. Cậu ấy bắt đầu siết chặt tôi hơn nữa....
"...hít hà, hít hà."
Dù khó chịu và lúng túng, tôi không thể không nghĩ rằng cậu ấy thơm thật.
Đây có lẽ cũng là một đặc điểm của nhân vật chính.
Dù sao thì, nhờ mùi hương của cậu ấy, cái ôm cũng không đến nỗi tệ.
Nghĩ vậy - tôi chờ Kim Suho thả tôi ra.


5 Bình luận