Web Novel (51-100) - Đang tiến hành
Chương 59 - (Ngoại truyện Tổ đội Anh hùng, Oliver) - Lầm đường lạc lối
3 Bình luận - Độ dài: 2,728 từ - Cập nhật:
Hiện tại, cả nhóm đang ở dưới tầng 76 của Đại mê cung.
Đây là khu vực núi tuyết và lạnh đến thấu xương.
Tầng 76 vốn không có nhiều tuyết đến vậy, nhưng khi bọn tôi đi xuống đến đây thì đã xảy ra một trận bão tuyết. Dù không phải giao tranh với đám ma thú thì nếu bọn tôi mà không lo tìm cách chống rét thì cả đám sẽ phải bỏ mạng tại đây mất.
Tại sao bọn tôi lại phải xuống đây á? Là để thu thập ma thạch chứ sao nữa.
Bởi sai phạm mà chúng tôi đã mắc phải vào mấy ngày trước nên Hội đã đưa ra lệnh trừng phạt đối với bọn tôi bằng cách thu thập đủ ma thạch để bù vào số lượng ma thạch đã được sử dụng để thi triển Sơ tán khẩn cấp.
Nếu xuống tầng 91 thì việc thu thập ma thạch sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều, nhưng bởi bọn tôi đã bị cấm xuống các tầng Sâu cho đến khi hoàn thành việc thu thập ma thạch.
Vì thế nên bọn tôi chẳng còn cách nào khác ngoài đi xuống một tầng khác cao hơn, tầng 76, nơi có nhiều ma thú hơn tầng 91.
"Ooraaah!"
Derrick lao thẳng vào bầy Gấu Tuyết, loài ma thú thường xuất hiện tại tầng này.
"Đồ ngốc! Cậu chạy quá xa khỏi tuyến sau rồi kìa! Cứ như này thì cả đám không thể phối hợp với nhau được đâu."
Tôi vừa đuổi theo sau vừa cảnh báo cho Derrick.
Kể từ vụ việc xảy ra vào mấy hôm trước, cậu ta đã trở nên cáu kỉnh hơn hẳn.
Để trút cơn giận của mình lên bầy ma thú, mỗi khi nhìn thấy bất kỳ con ma thú nào ló mặt ra trước mặt mình, cậu ta sẽ lao nhanh hết sức về phía bọn chúng để chém giết chúng ra cho bõ tức.
"Câm mồm! Mấy con tép riu như này dư sức để tao xử lý một mình! Mày nghĩ tao sẽ không ăn nổi mấy con quái cùi bắp tầng Trung à!! Oooraaah!"
Với phép tăng cường thể chất nhận được từ Philly, cậu ta điên cuồng xé xác lũ Gấu Tuyết.
"Oliver này, đừng ngáng đường tôi!"
Tôi nghe thấy giọng của Aneri phát ra từ đằng sau, và khi quay đầu lại nhìn thì thấy [Hoả thương] đang lao về phía mình.
Tôi đã nhanh chóng né sang một bên, dù vậy, nếu chậm chân chút xíu nữa thôi là tôi sẽ bị thương nặng rồi.
"Nguy hiểm quá đấy!"
"Nhưng Philly bảo tôi bắn mà!"
"Tôi đã bảo với cô là hãy chú ý hướng tung phép của mình rồi mà, cô có nhớ không?"
"Hử? Anh có nhắc tôi sao? Xin lỗi nhé Philly."
Xin lỗi tôi nữa đi này!
Kể từ khi biết được thời lượng hiệu ứng của phép bổ trợ lên cơ thể bọn tôi từ Orn vào mấy hôm trước, Philly đã không để cho phép bổ trợ mất hiệu lực giữa chừng nữa.
Nhưng theo lời Philly thì hắn ta đã không nói ra đúng chuẩn thời lượng hiệu ứng thực sự của bọn tôi.
Tôi đoán là tên đó đã đưa ra vài thông số thời lượng giả vì hôm đó các ban cán sự của Hội đều có mặt ở đấy.
Hắn đã làm một chuyện hết sức thừa thãi.
Philly chỉ huy rất tốt nên theo như những gì mà tên đó đã nói, tôi nghĩ cô ấy quả là một Phù phép gia xuất sắc.
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy bận tâm là Aneri lúc nào cũng nghe khăng khăng theo mọi thứ mà Philly nói, cứ như thể cô ấy đã bị Philly mê hoặc vậy.
Aneri từ lâu vốn là người lúc nào cũng luôn tự đề cao bản thân mình quá mức - dù bản thân mình có tốt hay xấu đi chăng nữa.
Cô ấy không thuộc tuýp người dễ lắng nghe lời của người khác.
Dù sao thì những chỉ dẫn mà Philly đưa ra rất chi là hợp lý và đáng tin cậy mà.
- Hả? Đáng tin cậy á? Đáng tin cậy lắm đúng không? Mình cứ cảm thấy khó chịu thế nào ấy nhỉ? Thôi, đếch quan tâm nữa. [note72131]
Sự phối hợp của cả đám bọn tôi phải nói là quá mức tệ hại.
Derrick toàn lao lên một mình còn Aneri thì cứ bắn phép trượt tùm lum.
Luna thì không trực tiếp tham chiến cùng với bọn tôi mà chỉ lặng lẽ xử lý mấy con ma thú mà bọn tôi để sót.
Cứ đà này thì bọn tôi sẽ chẳng thể nào chinh phục được tầng 94 mất.
Xem ra tôi phải quán xuyến tác phong phối hợp của cả bọn một lần thật triệt để mới được.
◇
Sau khi đi lên mặt đất, cả nhóm đưa số ma thạch thu thập được đến nộp tại văn phòng Hội và quay trở về căn biệt thự.
Khi cả đám về đến trước căn biệt thự, một cỗ xe ngựa lộng lẫy với biểu tượng quen thuộc trên cửa đang đậu ở ngay cạnh cổng và một người đàn ông lớn tuổi mặc áo đuôi tôm đang đứng chờ ở cạnh cỗ xe ngựa.
"Ngài Oliver à, tôi đang chờ ngài đây. Gia chủ của tôi đang cho gọi ngài. Xin lỗi ngài vì có hơi đường đột, nhưng tôi mong ngài hãy mau chuẩn bị để gặp ngài ấy ngay lập tức ạ."
Ông ấy là người quản gia của nhà Hầu tước Forgas, đồng thời là nhà tài trợ lớn nhất của Tổ đội Anh hùng bọn tôi.
Ông ấy cho gọi bọn tôi có phải là để nói về bài báo sáng nay sao?
Tôi nhớ rõ là bọn tôi đã báo cáo chi tiết mọi việc với Hầu tước Forgas vào ngày hôm kia rồi mà.
Mà tính ra thì tại sao ông ấy lại không ém nhẹm bài báo đó đi nhỉ?
Một người như ông ấy hoàn toàn có thể làm được chuyện đó mà chẳng cần tốn chút công sức nào.
"Oliver là người duy nhất mà lão Hầu tước đó muốn gặp đúng không?"
"Đúng vậy."
Người quản gia già gật đầu trước câu hỏi của Derrick.
Chỉ mỗi mình tôi thôi sao?
Tôi càng không thể hiểu được điều mà ông ấy muốn ở đây là gì.
"Nếu thế thì tao đi kiếm cái gì đó bỏ vào bụng đây. Oliver tự lo liệu mọi việc với lão già đó đi nhé!"
Derrick nói xong liền đi vào trong căn biệt thự một mình.
Dạo gần đây, mọi hành vi của Derrick đang ngày càng trở nên quá đáng hơn.
Cậu ta lúc nào cũng tỏ ra ngạo mạn và luôn sẵn sàng hạ bệ người khác.
Mọi hành vi và cách ứng xử của cậu ta đang ngày càng trở nên tồi tệ hơn trong mấy ngày gần đây.
Cậu ta vốn không phải là một tên đểu cáng đến thế.
Từ lúc nào vậy? Kể từ khi bọn tôi quyết định đuổi Orn ra khỏi tổ đội sao?
"Thứ lỗi, tôi cũng có chút chuyện cần làm ở phía nhà cha mẹ nên tôi xin mạn phép được rời đi trước nhé."
Tiếp sau đó, Luna, không quay vào trong căn biệt thự mà lại đi về hướng khác, về hướng nhà cha mẹ cô ấy.
"Errrr... Ta làm gì đây Philly?"
"Tôi nghĩ nếu ta đi cùng Oliver thì sẽ hay hơn đấy?"
"Ự, dù sao thì kiểu gì họ cũng sẽ cằn nhằn nhau thôi mà cô biết không? Thôi thì đành vậy, nếu Philly đã nói thế thì chắc là... tôi không phiền đi cùng anh ấy đâu."
Philly đang cố gắng đi cùng với tôi.
Nhưng Aneri nói cũng chí phải. Tôi nghĩ tôi sẽ phải nghe lời cằn nhằn từ ngài ấy, và tôi không hề muốn để Philly, một người vừa mới gia nhập vào tổ đội bọn tôi phải nghe những lời ấy.
"Cảm ơn cô nhé Philly. Nhưng tôi sẽ tự mình đi gặp ông ấy nên hai người cứ đi ăn tối với nhau đi."
"A, nhưng mà-"
"Không sao đâu. Đây còn là trọng trách của người thủ lĩnh nữa mà."
Dứt lời, tôi bước lên xe ngựa một mình.
◇
Sau một hồi lắc lư trên chiếc xe ngựa, tôi đã đến dinh thự của ngài Hầu tước Forgas.
Vẫn như mọi khi, nơi này rộng dã man.
Tôi được người quản gia dẫn vào trong một căn phòng, ở đó, Hầu tước Forgas đã ngồi chờ sẵn rồi.
"Cậu phải mặt dày lắm mới có gan mò mặt đến đây nhỉ, hỡi ngài Dũng giả phá hoại."
Khi tôi bước vào phòng, Hầu tước Forgas chào đón tôi bằng giọng điệu mỉa mai.
Clive Forgas.
Là gia chủ của nhà quý tộc lớn đứng đầu vùng đất này, bao gồm cả Tutril.
Bề ngoài thì trông khá nhân từ nhưng thực ra lại là một người có bụng dạ rất thâm sâu.
Nhưng Orn đã từng nói với tôi rằng để có thể giữ vững vị thế của mình trong giới quý tộc thì họ sẽ phải là người như thế nên hãy chấp nhận nó một cách bình thường đi.
"Hôm nay ngài có việc gì mà muốn gặp tôi vậy?"
"'Việc gì' ấy hả? Dĩ nhiên là chẳng còn việc nào khác ngoài cái này rồi."
Ông ấy nói và quẳng số báo mới ra sáng hôm nay vào người tôi.
"Cậu đã làm ra chuyện quái đản gì thế này? Đây là cách mà cậu báo đáp cho sự hậu thuẫn của ta sao? Chuyện đã lên báo và ai nấy đều đã biết hết mọi thứ về mớ hổ lốn mà cậu đã gây ra rồi đấy cậu biết không? Cậu tính thế nào với tôi đây?"
Hầu tước Forgas giận dữ trừng mắt quát tháo tôi.
(Đáng lẽ ông nên ém nhẹm bài báo đó đi mới phải? Tôi đã tường thuật lại mọi thứ cho ông trước khi mấy bài báo đó được phát hành mà. Không có lý nào mà ông không thể biết được.)
Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn chằm chằm vào Hầu tước Forgas.
Dù đang tỏ ra tức giận nhưng tôi cảm nhận được dường như ông ta đang có một ý định nào đó khác đằng sau.
Lẽ nào ông ta sẽ ngừng tài trợ cho bọn tôi sau sự việc này sao?
Với tôi, đấy chính là điều quan trọng nhất.
Dù chúng tôi vẫn được các nhà quý tộc khác hậu thuẫn nhưng suy cho cùng thì Hầu tước Forgas vẫn là người để lại ảnh hưởng lớn nhất cho danh tiếng của tổ đội bọn tôi.
Nếu ông ta rút lui khỏi vụ tài trợ này thì các nhà quý tộc khác cũng sẽ rút lui theo.
Đây là vấn đề sống còn của cả tổ đội.
"Tôi nhất định sẽ cho ngài thấy được tôi sẽ chuộc lại sai lầm này như thế nào."
"Hừm, được thôi. Hiện tại, sự chú ý của mọi người đều đang đổ dồn về phía Orn Doula, người mà nhóm các cậu đã đuổi khỏi tổ đội và kế đó là 'Chú Thỏ bạc dưới Bầu trời đêm'. Nếu cậu và Orn so tài kiếm thuật thì chắc chắn cậu sẽ thắng có đúng không? Cậu là người được quần chúng tôn vinh là 'Kiếm thánh' mà đúng chứ?"
Sao ông lại hỏi tôi một điều hiển nhiên như vậy?
Tôi không biết làm cách nào mà Orn lại có thể khuất phục được con Hắc Long, nhưng tôi chưa bao giờ thua hắn ta dù chỉ một lần...
Hơn thế nữa, nếu chỉ xét riêng về mảng kiếm thuật thì chẳng có lý nào để tôi có thể thua tên đó cả.
"Vâng. Tôi thừa thắng tên đó, trăm phần trăm luôn." [note72132]
"Mọi người đều khẳng định rằng Orn mạnh hơn cậu nên hãy dần tên đó một trận sống chết đi! Hãy để cả thế giới này biết được sức mạnh thật sự của cậu. Ta sẽ chuẩn bị sân khấu cho cậu và cậu chỉ cần làm việc với Hội là được. Hahaha!"
... Nếu điều đó là cần thiết thì tôi đây cũng chẳng ngại ngần gì.
Tôi phải luôn là người mạnh nhất.
Nếu không, tôi sẽ lại đánh mất những người mà mình yêu thương một lần nữa.
Nếu Orn là vật cản trở tôi thì tôi chỉ cần nghiền nát hắn ra là xong.
"... Tôi hiểu rồi thưa ngài."
"Hưm, ánh mắt cậu ngày hôm nay xem ra cũng không đến nỗi nào nhỉ? Hôm nay ta chỉ muốn xem thử quyết tâm của cậu thôi. Dường như là không có vấn đề gì rồi. Cậu về đi."
"... Tôi xin phép."
◇
"Cô có chắc như này là ổn chưa?"
Sau khi Oliver rời đi, Hầu tước Forgas lẩm bẩm một mình trong căn phòng tĩnh mịch.
"Ừ. Chẳng có vấn đề gì đâu."
Không gian tại nơi phát ra giọng nói đột nhiên rung động, và một người phụ nữ xuất hiện từ đó.
"Hưm, mặc dù tôi chỉ cần gây áp lực một chút thôi là cánh báo chí sẽ không dám viết bất cứ thứ gì đâu. Quả nhiên, bọn chúng đã đi trước ta một bước và viết ra mọi thứ mà chúng muốn rồi. Quả này danh tiếng ta chắc sẽ bị hủy hoại không thương xót mất."
"Fufufu, con người vốn là thứ sinh vật chỉ có thể trưởng thành một khi bị dồn vào chân tường thôi mà. Anh ấy cần phải chịu đựng áp lực mạnh mẽ hơn nữa thì mới có thể khơi dậy tiềm năng vốn có của mình được."
"Đàn bà gì mà khẩu vị tệ quá mức. Thôi thì cứ chơi đùa với mấy quân cờ của tôi như cô muốn đi."
"À, chẳng phải khi ngài đồng tình với quan điểm của người đó thì ngài cũng đã giống bọn tôi rồi sao?"
"Chậc, đừng đánh đồng ta với mấy người các cô. Chỉ cần người chiến thắng cuối cùng là ta thôi. Nếu thế thì, chẳng phải đi theo kẻ sẽ thống trị thế giới... là điều hiển nhiên sao?"
"Đúng rồi. Tôi không biết ngài đang suy tính điều gì, nhưng miễn là ngài đừng làm trái ý muốn của người đó thì ngài sẽ không thua đâu. Giờ tôi xin phép."
"Ừ. Từ giờ trở đi cứ làm thế nào miễn để tôi là người tiếp tục chiến thắng là được nhé."
Vừa dứt lời, sự hiện diện của người phụ nữ đó đã hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng của Hầu tước Forgas.
◇
Đột nhiên, người phụ nữ vừa mới trò chuyện với Hầu tước Forgas liền xuất hiện tại một con hẻm vắng vẻ nào đó.
"Phù... xài [Hoán đổi không gian] thực sự là khó khăn quá đi mất. Tại sao pháp trận của mấy phép bổ trợ lại phải rườm rà đến thế nhỉ? Phù phép gia đúng là cái lũ thích tự hành hà mình mà. Mình chẳng thể hiểu nổi những tên thật sự có thể đảm nhiệm được tốt vai trò này luôn đấy. - Cơ mà, fufufu, kẻ thống trị thế giới sao... Mình tự hỏi liệu lão ta có thật sự hiểu được điều mà người ấy đang thật sự theo đuổi là gì không nữa? Thôi thì chẳng mấy khi kiếm được một con tốt có nhiều quyền lực và sức mạnh đến vậy, mình cứ việc tiếp tục lợi dụng lão ta thôi."
"A-! Cô đây rồi!"
Người phụ nữ nọ tự lẩm bẩm với chính mình, đang rảo bước trong con hẻm vắng vẻ thì tình cờ gặp được người quen của mình.
"Ồ, có chuyện gì thế Aneri?"
"Không có gì. Chỉ là tôi lạc mất dấu cô nên đang đi tìm cô thôi. Mà cô đang làm gì ở trong con hẻm này vậy Philly?" [note72133]
"Fufufu, tôi chỉ đang đi dạo loanh quanh chút ấy mà."


3 Bình luận