Bước một bước dài bằng cả sải chân.
Lặp lại điều đó ba trăm lần thì tính là một dặm.
Đi bộ với tốc độ bình thường, trong một koku[note79192] có thể đi khoảng tám dặm, nếu đi bộ suốt một ngày thì sẽ đi được khoảng bảy mươi đến tám mươi dặm.
Ghi chú bên Eng: Dặm Nhật cổ, từ 533,5m đến 655m. Không phải dặm Nhật hiện đại 3,9km hay dặm hải lý 5,6km. Thành ra tốc độ đi bộ của Krische khá “phi thường”, khó mà gọi là bình thường được.
Dinh thự của gia tộc Christand nằm ở Gurgain, cách Kinh đô Albernaria một quãng đường khoảng sáu trăm dặm.
Krische và mọi người sẽ không phải đi bộ ―― bởi họ sẽ di chuyển bằng ngựa và xe ngựa ―― tất nhiên sẽ nhanh hơn một chuyến đi bộ thông thường đôi chút; nếu cố sức thì trong một ngày có thể tiến được gần chín mươi dặm.
Thế nhưng, nói như vậy không có nghĩa là lộ trình có thể rút ngắn lại.
Nguyên nhân là bởi các thị trấn trạm dịch dọc đường chính thường cách nhau sáu mươi đến tám mươi dặm.[note79193]
Nếu cắm trại ngoài trời mỗi đêm, có thể đến Kinh đô trong sáu ngày.
Nhưng đó là trong trường hợp họ mang đủ lương thực và cỏ khô cho ngựa.
Làm vậy sẽ phải dùng thêm một cỗ xe chở hàng, đồng nghĩa cần thêm ngựa, chi phí chắc chắn sẽ gia tăng.
Vậy nên vẫn phải ghé các trạm dịch dọc đường để bổ sung lương thực và thức ăn cho ngựa, rồi trong lúc mua sắm thời gian cũng trôi qua, đến khi hoàng hôn buông xuống.
Rốt cuộc, dù có hạ trại ngoài trời hay ở quán trọ thì cũng sẽ phải lưu lại ở thị trấn. Vậy nên tổng thời gian lộ trình cũng chẳng khác gì so với đi bộ.
Ngay cả khi cùng một quãng đường, nếu trên hành trình có chín thị trấn, thì thời gian đi lại vẫn sẽ là mười ngày.
Nếu là tám thị trấn, thì thành chín ngày đường.
Một “ngày đường”, dù là đi bộ hay cưỡi ngựa, thường để chỉ quãng ngắn từ thị trấn này sang thị trấn kế tiếp.
Mặt khác, quân đội hành quân qua núi, rừng và đồng bằng trống trải, nên một ngày đường của họ sẽ thường dài hơn đôi chút so với một ngày hành trình thường lệ. Do đó, về cơ bản, cách tính toán quãng đường hay ngày đường vốn khá đại khái.
Khoảng cách một ngày đi thường ước lượng dựa trên những nơi có trạm dịch dọc đường, vậy nên người ta thường không dùng cách tính “một, hai dặm”, mà thay vào đó là “nửa ngày”, “một, hai ngày”. Đa số đều nắm bắt khoảng cách bằng cảm giác.
“Krische-sama, nhìn kìa, kia là Núi Song Sinh.”
――Ngày thứ ba của hành trình.
Krische và Berry ngồi ngay cạnh nhau trong xe ngựa, cùng ngắm nhìn cảnh vật qua ô cửa sổ nhỏ.
Selene, Bogan và Gallen thì ở ngoài, cưỡi ngựa đi cùng đội hộ vệ, nên trong xe chỉ có hai người.
Berry mặc bộ váy tạp dề trắng–đen quen thuộc.
Krische thì mặc bộ váy trắng đơn giản, khoác lên trên là tấm áo choàng đen có thêu chỉ bạc. Chiếc áo choàng cũ đã dính quá nhiều máu và phải bỏ đi. Cái mới là do Selene chọn, nó vừa ấm áp vừa dễ chịu, vậy nên gần đây Krische đặc biệt yêu thích chiếc áo choàng này.
Krische nghịch vạt áo trong khi trả lời Berry.
“Ơ… Mitskronia và Bernaich, đúng không ạ?”
“Vâng. Đó là tên của chúng, nhưng cả hai thường được gọi là Núi Song Sinh. Người có thấy hình dạng của chúng rất giống nhau không? Cứ như một cặp song sinh vậy.”
Từ Gargein đi xuống phía Nam, trên đường hướng đến hoàng đô, có hai ngọn núi sừng sững.
Tương truyền rằng dãy núi này vốn bị chia làm đôi bởi cuộc giao tranh giữa loài rồng, và nay được gọi riêng là Mitskronia và Bernaich, hoặc Núi Song Sinh. Hay còn có tên khác là “Hàm Rồng”.
Nơi đây là ranh giới giữa hai dãy núi Arkeil và Kureil, cũng chính là địa điểm chia cắt miền Bắc và miền Trung.
Giữa hai ngọn núi có một con dốc nhẹ, và có một con đường đủ rộng cho xe ngựa đi qua. Nơi ấy được dùng như tuyến giao thương duy nhất nối liền miền Bắc với miền Trung.
Năm trăm năm trước, vùng đất phía Bắc――tức quanh Gurgain, là lãnh thổ của người man tộc, và ngọn núi này chính là biên giới phân cách họ và Alberan.
Đương nhiên, đây là địa thế trọng yếu đối với cả Vương quốc lẫn người man tộc (dù thời đó Vương quốc cũng không khác gì người man tộc), và đã có vô số trận chiến đẫm máu xảy ra tại đây.
Vì thế, nơi này thường được những người lính gọi theo truyền thuyết là “Hàm Rồng.”
Khi ấy, Vương quốc chịu nhiều tổn thất do lũ Griffin, những con quái thú biết bay hung bạo được man tộc thuần phục.
Và tên của hai vị anh hùng đã chinh phạt nơi đây chính là Mitskronia và Bernaich.
Đây là những cái tên xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong sử sách.
Lúc bấy giờ, các bộ tộc man rợ phương Bắc chia thành nhiều nhóm. Bernaich một mình lẻn sâu vào lãnh thổ của họ, lôi kéo một số bộ lạc mạnh mẽ về phe mình rồi mở cuộc tấn công từ phía sau, đánh thẳng vào những man tộc điều khiển Griffin.
Nhân cơ hội ấy, Mitskronia dẫn đại quân tiến thẳng qua dãy núi.
Dù chịu nhiều tổn thất, nhưng họ đã thành công mở ra con đường tới phía Bắc và chiếm lĩnh Hàm Rồng.
Sau đó, họ thiết lập được đầu cầu tại phía Bắc và củng cố thắng lợi.
Vì các sự kiện cách đây đã hơn năm trăm năm thường được lưu lại trong sử sách giống như những câu chuyện hư cấu, nên Cliché không thích đọc những cuốn sách thuộc loại đó.
Cô cho rằng đa phần những truyền thuyết của nơi này đều là bịa đặt. Nhưng cũng có vài thứ khá thú vị, và một trong số đó chính là “Trận Hàm Rồng.”
Có rất nhiều ghi chép về trận chiến và nó thường được nhắc đến trong những cuốn sách mà Krische đã đọc.
Các bộ lạc theo phe Bernaich sau đó hợp nhất, lập thành Đế quốc Arna ở phía Bắc Vương quốc. Bộ lạc thua trận thì chạy trốn lên dãy núi Đông Bắc và Tây Bắc.
Do đó, các bộ lạc sống trên núi không có mối quan hệ tốt đẹp gì với Vương quốc và Đế quốc, nhưng vẫn giữ hiệp ước bất xâm xưa kia, nên hòa bình vẫn kéo dài đến nay.
Sách sử mô tả trận chiến là để bảo vệ hòa bình Vương quốc, chứ không phải một cuộc xâm lược.
Nhưng Krische biết chắc rằng đó là một cuộc xâm lược nhằm mở rộng lãnh thổ Vương quốc, và những cuộc tấn công của người man tộc liệu có thực sự xảy ra hay không vẫn còn là một dấu hỏi.
Lịch sử vốn luôn bị ảnh hưởng bởi các góc nhìn chủ quan, những lời tô vẽ phục vụ cho lợi ích bản thân, vậy nên không phải lúc nào những thứ được ghi lại trong sách cũng chính xác.
Thế nhưng, giữa những điều đó, “Trận Hàm Rồng” lại khá thú vị vì nó có thể được xác nhận trong nhiều ghi chép khác nhau.
Krische lơ đãng nhìn chằm chằm vào những ngọn núi cùng Berry, suy nghĩ bản thân sẽ làm gì nếu có mặt trong trận chiến đó.
Krische biết rõ bản đồ khu vực này, nhưng đây là lần đầu cô được tận mắt chứng kiến.
Bản đồ chính xác rất có giá trị, nhưng ngay cả khi vậy, chúng vẫn thường có sự khác biệt lớn so với địa hình thực tế.
Nếu triển khai quân đội ở đây, thì nên tổ chức đội hình chiến đấu và xây dựng công sự như thế nào?
Trong lúc suy nghĩ về những điều đó, Krische liếc nhìn Berry.
“Fufu, tiểu thư buồn ngủ à?”
“Không ạ.”
Krische ngắm nhìn cảnh vật để hình dung những khả năng như vậy.
Cô ghi nhớ từng khung cảnh, tưởng tượng cách đối phó kẻ địch trong các tình huống khác nhau.
Làm vậy vừa giúp cô sẵn sàng nếu có chuyện xảy ra, vừa để giết thời gian.[note79194]
Krische vốn không có thói quen thưởng ngoạn phong cảnh.
Cây thì vẫn là cây, hoa vẫn là hoa. Ban đêm thì có sao và trăng.
Chúng chẳng thể gợi lên bất cứ cảm xúc gì.
Với Krische, mọi thứ chỉ được tiếp nhận và phân tích đúng như nó vốn có, nên việc ngắm nhìn phong cảnh chẳng mang lại chút niềm vui nào.
Cô cảm thấy thật kỳ lạ khi Berry dường như thật sự tận hưởng việc nhìn ngắm phong cảnh.
Berry từng bảo cô hãy hỏi khi thắc mắc điều gì đó, nhưng cả Krische cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng khi nêu ra câu hỏi có thể phá vỡ tâm trạng vui vẻ của người khác, chẳng hạn như: “Chuyện đó có gì vui?”
Với Krische, chỉ cần Berry vui, thế là đủ.
Người hầu gái tóc đỏ đưa tay chỉ vào những thứ bên ngoài cửa sổ.
“Hoàng hôn hôm nay đẹp thật đấy. Đằng kia, cánh đồng hoa ở đó trông thật đáng yêu.”
Mỗi lần như thế, Krische đều khẽ gật đầu đáp lại, nhưng thực tế cô không hề cảm nhận được những điều như Berry đang cảm nhận.
“... Xin hãy hỏi tôi nếu người có thắc mắc điều gì nhé, Krische-sama.”
“Ể?”
Berry khẽ cười, đưa tay vuốt ve má Krische.
Cô nhận ra đang muốn hỏi gì đó, nhưng có chờ bao lâu thì vẫn không chịu mở lời.
Bình thường, Krische sẽ lập tức đặt câu hỏi.
Nhưng lần này, cô chỉ nhìn Berry với ánh mắt tò mò.
Berry tự hỏi tại sao và cuối cùng nhận ra Krische đang quan tâm đến mình, nên cô quyết định lên tiếng trước.
Trái tim Berry rộn ràng trước sự quan tâm ấy, và rồi cô vòng tay ôm chặt lấy Krische.
“Ngay cả tôi cũng không thật sự đặc biệt thích ngắm phong cảnh. Ừ thì… những ngọn núi thì rất hùng vĩ, hoa thì rất sặc sỡ, nhưng chỉ vậy thôi.”
“… Thật ạ?”
“Vâng. Thật ra tôi vui là vì được ngắm cảnh cùng Krische-sama.”
“Cùng với Krische?”
Berry gật đầu, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
“Krische-sama, người có nhớ món chim nướng hôm nọ chúng ta cùng làm không? Nhớ chứ, cái lần cả ba chúng ta nhồi rất nhiều nhân vào ấy.”
“Vâng, rất ngon…”
“Người có thấy vui khi ta cùng nấu ăn với nhau không?”
“... Vui lắm ạ. Selene thật sự rất vụng về.”
Krische ngoan ngoãn gật đầu, Berry giơ ngón tay lên và nói:
“Vậy đấy. Những kỷ niệm vui vẻ khi hồi tưởng lại cũng sẽ khiến ta cảm thấy vui. Cũng như hiện tại, tôi đang cố tạo ra kỷ niệm vui vẻ cùng với Krische-sama bằng cách cùng nhau ngắm cảnh trong cổ xe ngựa này.”
“Tạo kỷ niệm…”
“Vâng. Lần đó rất vui vì chúng ta đã nấu ăn cùng nhau. Giờ đây, tôi cũng đang rất vui vì Krische-sama đang ở đây. Rồi sau này khi nhớ lại chuyện hôm nay, tôi lại có thể cảm nhận niềm vui thêm lần nữa.”
Krische có thể hiểu, nhưng cũng không hẳn.
Berry mỉm cười khi thấy Krische rên rỉ với vẻ mặt bối rối.
“Chỉ cần được ở bên cạnh Krische-sama thế này thôi là tôi đã thấy hạnh phúc rồi, nên dù có ngắm cảnh hay làm gì đi nữa thì tôi cũng cảm thấy vui. Cảnh đẹp đến đâu khi chỉ có một mình rồi cũng sẽ chán, nhưng nếu được ngắm cùng Krische-sama, thì nó lại trở nên vô cùng thú vị.”
“... Krische hiểu rồi.”
Berry xoa đầu Krische, mắt nhìn về phía xa.
“... Trước đây, tôi từng đi trên con đường này bằng một chiếc xe ngựa cùng Nee-sama. Khi đó tôi chẳng có thời gian để ngắm cảnh, chứ đừng nói là tận hưởng như bây giờ.”
“Ể… có phải là――”
“Fufu, tất nhiên không phải vì tôi ghét Nee-sama hay gì cả.”
Berry ôm Krische chặt hơn, tiếp tục nói:
“Đó là gần hai mươi năm trước. Việc kinh doanh của cha tôi thất bại, nhà Argan ngập trong nợ nần. Cha tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vì lao lực mà bệnh nặng rồi qua đời… chỉ còn lại tôi và Nee-sama, bất lực trước khối nợ khổng lồ. Người thương nhân, cũng là chủ nợ, đã mời chúng tôi tham gia một buổi vũ hội ở kinh đô.”
“… Vũ hội.”
“Vâng. Ở kinh đô có đủ loại người. Với một số, khoản nợ của gia tộc Argan chẳng đáng là gì. Họ bảo chúng tôi phải làm tình nhân cho những người đó… đây là chuyện thường gặp ở các quý tộc sa cơ thất thế. Có rất nhiều người thèm khát tước vị quý tộc.”[note79195]
“Nn… họ bảo Berry phải làm vợ cho ai đó à?”
Berry gật đầu.
Nói chính xác hơn thì đó là bán thân làm nô lệ.
Sẽ là may mắn nếu người mua chỉ đơn thuần muốn có một quý tộc bên cạnh để nâng cao địa vị của bản thân.
Nhưng giới quý tộc vốn nổi tiếng có vô số người xinh đẹp. Và tất nhiên, sẽ có những kẻ sẵn sàng chi tiền “mua lại” những tiểu thư sa cơ hoặc các góa phụ để thỏa mãn ham muốn xác thịt.
Hai chị em bị đưa đến một buổi vũ hội tai tiếng, nơi tập trung những kẻ như thế.
Khi ấy Berry còn chưa đến mười tuổi, ốm yếu và nhỏ bé, vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng cô vẫn bị đưa đến nơi đó vì dáng vẻ trẻ con hợp với “khẩu vị” của vài hạng người.[note79196]
Vương quốc không có chế độ nô lệ, nhưng vẫn có những người thực chất là nô lệ.
Tóm lại, hai chị em đã bị đưa đến kinh đô để bán thân.
“Vì chúng tôi được cho là sẽ trở thành tình nhân của ai đó để đổi lấy tiền, nên cả hai chẳng có quyền quyết định. Bất kể là người thế nào cũng phải chấp nhận. Khoảng thời gian đó thật sự là ác mộng.”
Họ bị bắt mặc những bộ váy hở hang ―― làm đồ chơi cho đôi mắt dâm dục của những gã đàn ông.
Berry là một người thông minh và cô hiểu rõ tình huống mình mắc phải.
Cô đã từ bỏ hy vọng và chấp nhận trở thành món đồ chơi cho những kẻ đó để bảo vệ chị gái.
Nhưng Nee-sama của cô là một người chị đáng ngưỡng mộ và vô cùng dịu dàng.
Cô đã thuyết phục Berry lùi lại, che chở và bảo vệ cô em gái nhỏ bé khỏi những bàn tay nhơ nhuốc.
Nee-sama đã phải qua đêm với vài gã đàn ông.
“Chính lúc đó, chúng ta tình cờ gặp lại Gotoushu-sama. Và khi biết được hoàn cảnh của chúng tôi, ngài ấy đã lấy Nee-sama làm vợ và đưa tôi ra khỏi đó.”
Đó là lần đầu tiên Berry thấy chị gái mình khóc trong suốt chuỗi ngày khốn cùng ấy.
Cô cảm thấy vừa vui mừng vừa oán trách, sao ông không tới sớm hơn?
Tuy nhiên, Berry sau đó mới biết Bogan đã phải bán nhiều tài sản quý giá, bao gồm cả vật gia truyền, để cứu hai chị em họ, và cô cảm thấy vô cùng xấu hổ vì suy nghĩ ấy.
Bogan chỉ gặp Nee-sama một vài lần khi Berry còn nhỏ.
Ấy vậy mà ông chẳng hề ghét bỏ người chị đã mang “vết nhơ” kia, mà còn nói rằng chị là người cao quý và xinh đẹp hơn bất kỳ ai, là người phụ nữ ông muốn đồng hành suốt cuộc đời hơn bất cứ ai khác.
“Một phần lý do tôi nói việc kết hôn của tôi sẽ gặp khó khăn là vì những ký ức về khoảng thời gian ấy. Thật lòng mà nói, đến giờ tôi vẫn sợ đàn ông và không thích mặc váy. Tôi cũng có chút e ngại khi ngồi xe ngựa đến thủ đô lần này.”
Berry đưa tay xoa đầu Krische đang lo lắng, rồi mỉm cười.
“... Nhưng khi ở cạnh người, Krische-sama, tôi lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc và vui vẻ. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ trông khác hẳn trước kia, trở nên thật rực rỡ. Tất cả là nhờ Krische-sama.”
“Ể… nhưng Krische đâu có làm gì.”
“Chỉ cần được ở cạnh Krische-sama là tôi đã đủ quên hết những chuyện đau buồn.”
Berry mỉm cười dịu dàng.
Krische lúng túng, đảo mắt đi nơi khác, rồi úp mặt vào ngực Berry.
Sau đó ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói:
“Ư, Krische cũng, ơ… không thích đi xe ngựa lắm, vì nó làm mông Krische đau… nhưng, Berry chuẩn bị chăn, rồi ôm Krische thế này, nên không còn đau nữa, Krische thấy rất dễ chịu… và, và Krische rất vui.”
Đôi mắt Berry mở lớn, rồi đôi môi khẽ cong lên, mỉm cười hạnh phúc.
“Fufu, ra vậy. Nếu Krische-sama đã nói vậy thì tôi sẽ không ngừng ôm người đâu.”
Việc ghét xe ngựa là bí mật vô cùng quan trọng của Krische.
Nhưng đúng như cô nghĩ, Berry rất dịu dàng, và cô ấy chẳng hề buông lời trêu chọc nào cả.
“Nn!”
Krische mừng rỡ ôm lấy người hầu tóc đỏ, rồi hôn cô.
Berry nhận ra chuyện sắp xảy đến, vội định ngăn lại, nhưng Krische giờ đã là chuyên gia “chụt chụt”.
Cô đã không kịp phản ứng.
“Hai người, sắp đến giờ ăn trưa――”
Đúng lúc đấy, Selene mở cửa sổ nhỏ, từ trên lưng ngựa nhìn vào bên trong, và chết lặng.
Krische tách ra, gương mặt thỏa mãn. Còn Berry thì đỏ bừng mặt nhìn Selene.
“N, này, đang trong xe ngựa…!”
Selene vội liếc nhìn xung quanh, thở phào nhẹ nhõm khi chắc chắn không ai khác ngoài cô nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
“――Nếu có ai trông thấy thì sao, đồ ngốc này!”
“Uuu…”
Tiếng thét khe khẽ vang lên và bàn tay Selene thò vào bên trong, kéo căng đôi má trắng ngần của Krische.
◍◍◍◍◍✿✿✿◍◍◍◍◍
Cảnh đẹp tự thân nó đã có giá trị, nhưng cảm xúc mà ta nhận được thường gắn liền với người đồng hành. Cùng một khung cảnh, nếu đi một mình, ta có thể thấy yên tĩnh, cô đơn hoặc trầm lặng. Nhưng nếu đi cùng người mình quý trọng, bỗng cảnh vật lại trở nên rực rỡ và ấm áp hơn nhiều.
Khung cảnh không chỉ đẹp bởi chính nó, mà còn vì ký ức và cảm xúc mà ta gắn vào lúc ngắm nhìn.
…
Ài, hồi đọc bản Eng đã thấy truyện sâu sắc rồi.
Giờ ngồi lại nghiêm túc dịch và ngẫm nghĩ kỹ càng thì nó còn thấm hơn nữa.
Quả truyện đỉnh nhất T từng đọc ?


3 Bình luận
Mà dù sao thì cũng một tuần một chương rồi đó!!!