Hitozuma Kyoushi ga Oshie...
Hitoma Iruma Nekoyashiki Pushio
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel Vol. 1

Chương 1: Mùi vị của biển không thể chạm tới (22)

3 Bình luận - Độ dài: 4,832 từ - Cập nhật:

Lần đầu tiên tôi thấy Togawa-san trong bộ dạng đi chơi, khác hẳn với phong cách bình thường ở nhà.

Đôi chân dài thon thả cùng chiếc quần short màu xanh thu hút ánh nhìn của tôi đầu tiên, nhưng tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên.

"Em chào cô!" giọng nói và ngón tay của em ấy cong lại một cách dễ thương nhưng hơi ngập ngừng. Người đi cùng cũng là học sinh của tôi.

"A, Ichisen kìa!"

Cô gái nhận ra muộn, gọi tôi bằng biệt danh có vẻ phổ biến ở trường.

"Ít nhất phải gọi là sensei chứ... thôi, ở ngoài trường thì cũng được."

Tôi định sửa cách xưng hô nhưng lại nghĩ lại. Bản thân tôi không thích áp đặt vị trí giáo viên của mình. Có lẽ tôi chưa đủ ý thức về nghề nghiệp này. Hoặc có lẽ, trong lòng tôi vẫn còn chút áy náy.

"Ichisen trông trẻ trung thế này thì chơi chung với bọn em cũng được đấy nhỉ?"

Satake-san, bạn thân của Togawa-san trong lớp, cười đùa.

"Cảm ơn vì lời khen. Các em cứ vui vẻ đi, nhưng nhớ về sớm đấy."

"Ichisen, cô đang coi bọn em là học sinh tiểu học à?"

Satake-san cười vui vẻ, vẫy tay nhẹ. Tôi quay lại, liếc nhìn Togawa-san một cái. Dù gặp được em ấy nhưng nếu đang vui vẻ với bạn bè thì tôi cũng khó mà chen ngang được.

Tôi cúi đầu nhẹ về phía Togawa-san như ngầm nói rằng: "Hôm nay mình từ bỏ vậy."

Nhưng Togawa-san bất ngờ phớt lờ dòng suy nghĩ ấy, bước lại gần tôi. Tự nhiên và táo bạo đến mức tôi suýt ngả ngửa. Cô học trò cao hơn tôi tiến lại gần như chim bồ câu không chút đề phòng, thì thầm bên tai tôi:

"Chờ em ở quầy liên doanh nhé."

Đơn phương hẹn gặp xong, Togawa-san lập tức quay lại với nhóm bạn. Tôi bấu nhẹ dái tai vừa được giọng nói của em ấy vuốt ve, nhìn theo ba cái bóng ồn ào khuất dần.

"Chờ em nhé à."

Liệu em ấy có định quay lại không? Tự hỏi liệu có ổn không khi em ấy đang đi chơi, tôi vẫn hướng về quầy liên doanh như bị trúng lời nguyền phải tuân lệnh. Mùi rau cỏ nồng hơn lúc nãy xộc vào mũi.

Hẹn gặp giữa thanh thiên bạch nhật thế này liệu có ổn không nhỉ?

Cũng chẳng có gì phải giấu diếm... À mà có đấy. Cabaret chính là chuyện phải giấu.

Chỉ là một nữ sinh bình thường và giáo viên chủ nhiệm hẹn gặp nhau thôi mà.

"Chỉ vậy thôi."

Cổ họng tôi căng cứng, giọng nói khô khốc. Liệu có ai nhận ra sự vụng về kia chính là sự thật không? 

Quầy liên doanh, tên chính thức thì khác, nhưng mọi người đều gọi thế. Là một góc bán rau địa phương, chẳng mấy khi được chọn làm địa điểm hẹn hò. Tôi đứng lì bên tấm biển trắng như một phần chiếc xe đạp dựng đấy, chờ Togawa-san. 

Gần đây, tôi có cảm giác mình gặp Togawa-san nhiều hơn. Đó phải chăng là sự ngẫu nhiên hay chỉ là mong muốn được gặp em ấy của tôi? Có lẽ ý chí của con người có thể làm chệch đi số phận.

"Sensei."

Chỉ một cách gọi thôi, tôi đã nhận ra ngay là ai. 

Togawa-san rời nhóm bạn, quay lại một mình. 

"………………………………………"

Em ấy tiến lại gần, mực nước trong lòng dâng lên đến mức làm tôi sắp ngạt thở. 

Một giáo viên như tôi không nên suy nghĩ nhiều về mấy thứ này.

Nhưng so với các nữ sinh khác, em ấy đáng yêu hơn nhiều. Đáng yêu đến mức tôi muốn gật đầu hai lần để đồng ý. Nhưng đối phương là Togawa-san, làm vậy có nguy hiểm quá không? Đứng trước sự dễ thương của Togawa-san, vốn từ của tôi biến mất. Là một giáo viên dạy Văn học, tôi cảm giác như vậy không ổn chút nào.

Ý thức tôi nhẹ bẫng như xốp bong bóng. Togawa-san đang mặc trang phục thường ngày.

Vẻ ngoài đáng yêu vốn bị che lấp bởi bộ đồng phục và các học sinh khác, giờ lại hoàn toàn được bung nở.

À không, đồng phục cũng rất đẹp. Nhưng mà… Nhưng mà gì cơ chứ?

"Có ổn không thế? Em đang đi chơi với bạn mà."

Nhưng bề ngoài, tôi vẫn cố duy trì cuộc trò chuyện. Trong lòng chỉ thấy nguy hiểm.

"Ừm… với Satchan và mấy người kia thì lúc nào chơi cũng được… nên không sao đâu."

Togawa-san bước ra từ chỗ để xe đạp, đứng cạnh tôi. Rồi em ấy liếc nhìn tôi.  

"Em thích gặp sensei hơn."

Con bé này… Tôi lắc bàn tay như bị bỏng, cố hạ nhiệt. 

"Sensei đang làm gì ở đây thế? Cô đang bận việc gì à?"

"…Cô đang làm đây."

"Hửm?"

"Cô đến đây để gặp Togawa-san."

Lần này, mặt Togawa-san đỏ bừng lên như bị bỏng, em ấy vội vàng đặt tay lên má. 

"Gặp em á? ...Thật à?" 

Tôi chợt nhận ra câu nói đó dễ gây hiểu lầm quá. Nhưng việc tôi đến gặp em ấy là sự thật, nếu gọi là hiểu lầm thì… cũng không hẳn. 

"Hay là em thử cho sensei tán tỉnh nhỉ." 

"Đừng làm thế. Chuyện hôm qua… nếu em không ngại, có thể nói chuyện ở nhà Togawa-san được không?" 

"Được chứ~" 

Togawa-san đồng ý ngay lập tức rồi bắt đầu bước đi, vung vẩy cánh tay như đang rất vui. 

"Có sao không?" 

"Ơ, sensei tự đề nghị rồi lại hỏi thế là sao?" 

"Cô tưởng Togawa-san không thích ở nhà…" 

Nói xong tôi mới hối hận, đây không phải điều giáo viên nên tùy tiện đụng đến. 

"Ừm, nói sao nhỉ?" 

Togawa-san trả lời mơ hồ với một nụ cười, như muốn xóa đi sự việc. Trước khi tôi kịp xin lỗi, em ấy đã tiếp lời.

"Nhưng nếu là đi với cô thì em thích về nhà lắm. Nào, mình đi thôi." 

Togawa-san nắm lấy tay tôi, rồi khéo léo đan các ngón tay vào nhau. Lòng bàn tay em ấy rộng hơn, những ngón tay cũng dài hơn. Thế nên tôi dễ dàng bị "khống chế" hoàn toàn. Giống hệt đêm hôm trước. Nhưng bây giờ là ban ngày, lại còn là Chủ nhật, ngay trước nhà ga. Người qua lại đông đúc, biết đâu lại có học sinh nhìn thấy như lúc nãy. 

"Sensei, cô đeo cái này đi." 

Togawa-san lấy từ trong túi ra một chiếc kính râm. Ý em ấy là tôi nên cải trang chăng? Cũng có thể giúp an tâm phần nào, nghĩ vậy nên tôi cầm lấy và đeo thử. Thế giới trước mắt dịu lại, ánh sáng chói lóa bị gạt đi. 

"Ồ, hợp đấy chứ. Trông cô chững chạc hơn một chút đó." 

"Chững chạc… hơn một chút?" 

Bình thường em ấy nghĩ tôi là người như thế nào vậy? 

Với chiếc kính này, tôi có thể che giấu được bao nhiêu phần khỏi thế giới rộng lớn kia? 

Togawa-san và tôi. Trong mắt người qua đường, những người hoàn toàn xa lạ, thì chúng tôi trông như thế nào nhỉ?

Tô khộng biết nữa. Nghĩ thế, tôi cũng nắm chặt tay Togawa-san.

"À, với lại đây là lần đầu em nhìn thấy sensei mặc đồ thường đấy."

"Ể… À, ừ… Đúng vậy nhỉ."

Việc tình cờ gặp học sinh vào ngày nghỉ vốn dĩ gần như không thể xảy ra. Huống chi là chủ động đi gặp.

Nếu nhớ lại thời mình còn là học sinh cấp ba, chắc chắn chẳng ai vui vẻ gì khi phải gặp giáo viên vào ngày nghỉ.

Thế nhưng Togawa-san lại nhìn tôi với ánh mắt rạng rỡ từ trên cao.

"Em đoán cô thích màu trắng nhỉ?"

"À ừ... Đúng."

Ý em ấy là cái áo khoác tôi đang mặc. Nhưng thật ra, tôi thích màu xanh dương hơn.

"Mà cô mặc đồ kín đáo thế này nhìn cũng có khí chất ghê."

"Cô không còn trẻ nữa đâu."

Thời mà tôi có thể thoải mái khoe đôi chân như Togawa-san và dạo phố đã qua từ rất lâu rồi.

Giờ đây, tôi lại đang nắm tay học trò mình, cùng đi bộ trên phố. ...Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

"Nếu phải chọn thì em thấy cô mặc vest như mọi khi nhìn hợp hơn đó."

"Ha ha..."

Là một giáo viên, có lẽ tôi nên vui khi nghe câu đó... chăng?

"À nhưng mà em thích cô xõa tóc hơn. Trông khác hẳn luôn ấy!"

"Vậy sao...?"

"Buộc tóc lên thì cảm giác như một giáo viên."

"Còn nếu xõa xuống thì...?"

"Là phụ nữ."

Câu trả lời thẳng thừng ấy khiến trái tim tôi run rẩy.

Chỉ một từ ngữ đơn giản thôi mà tim tôi như muốn trào dâng.

"Khi cô chỉn chu, cô nằm trong khuôn khổ của một giáo viên nên không ai nghĩ khác. Nhưng chỉ cần một chút thay đổi thôi, mọi người sẽ thấy 'à, ra sensei cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường'."

Không biết có phải tôi suy diễn quá không, nhưng tôi cảm thấy cách diễn đạt của Togawa-san ẩn chứa điều gì đó.

Cách em ấy dùng từ "phụ nữ" cứ đâm xoáy vào tôi như đóng đinh.

"...Vậy thì cô phải luôn giữ hình ảnh một giáo viên thật chỉn chu mới được."

Tôi không giấu nổi sự lắp bắp trong giọng nói. Tim tôi như nhảy lên cổ họng, đập thình thịch không yên.

"Cố lên nhé, sensei."

Lời động viên ấy như vừa thấu hiểu tất cả, vừa mang một sự quyến rũ kỳ lạ.

Tôi thậm chí có cảm giác như đang được ai đó mỉm cười nhìn theo một cách đầy nỗ lực.

Niềm vui của Togawa-san hiện rõ qua cách chúng tôi cùng nắm tay nhau bước đi.

Chắc chắn từ góc nhìn của người ngoài, chúng tôi không giống một giáo viên và học trò chút nào. 

Có lẽ chỉ giống hai chị em cách tuổi, hoặc hai người bạn có khoảng cách về tuổi tác, thật lừa phiền phức.

Tôi nhìn xuống nơi hai bàn tay đan vào nhau. 

Cô học trò cao hơn tôi đang mỉm cười rạng rỡ. 

Em ấy kém tôi 10 tuổi, chiều cao ít nhất cũng hơn tôi 5cm... số thứ tự điểm danh là 21. 

Là học trò. Một đứa trẻ đang học tại trường cấp ba nơi tôi đang giảng dạy. Nhưng hơn một nửa vẻ ngoài của em ấy đã là người lớn. 

Càng ý thức về những con số, tôi càng nhận ra bức tường giữa chúng tôi thực ra chẳng hề cao đến thế.

Và điều đó cứ ám ảnh tôi.

Tôi bước theo sau, mắt không rời dáng đi nhanh nhẹn đầy sức sống của Togawa-san. 

Đeo kính râm quả là quyết định đúng đắn. Nhờ nó mà em ấy không nhận ra ánh mắt tôi đang dán chặt vào đôi chân đang thoăn thoắt bước đi. Nỗi khát khao hướng về đôi chân thon thả ấy... cùng những cảm xúc lạ lẫm chưa từng thấy nổi lên như bong bóng này. Nó lộ liễu đến mức muốn làm tôi mất đi lí trí.

Chúng tôi đi một vòng quanh phố, rồi cuối cùng cũng quay về nhà Togawa-san như dự định ban đầu. Trong suốt quãng đường, tay chúng tôi không rời nhau, trong lúc tôi băn khoăn không biết phải nắm đến khi nào, thì Togawa-san bất ngờ buông tay tôi một cách tự nhiên để bắt đầu cởi giày. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Bởi tự tôi thì chắc chẳng thể nào tìm được thời điểm thích hợp để buông tay em ấy ra.

"Xin phép vào nhà." 

"Chẳng có ai ở nhà đâu ạ." 

"Cô đang nói với Togawa-san đấy." 

"...À, ra vậy." 

Togawa-san bước vào nhà trước, rồi quay lại đón tôi. 

"Mừng sensei đến chơi." 

Nụ cười vô tư lự của cô gái ấy lại khiến tôi liên tưởng đến buổi handshake event của thần tượng. 

"À, kính râm. Cảm ơn em." 

Tôi tháo kính trả lại, Togawa-san lập tức đeo thử. 

"Trông thế nào ạ?"

Em ấy đưa tay chỉnh lại gọng kính rồi phô ra cho tôi xem. Đôi mắt hơi híp đáng yêu giờ đã bị che khuất, cùng với chiều cao nổi bật và dáng người cân đối khiến tôi phải ngước nhìn, như thể sự chênh lệch tuổi tác giữa chúng tôi đã đảo ngược. 

Khi mặc đồng phục ở trường, em ấy trông hoàn toàn khác.

Nhưng dù có trông thấy từ xa ngoài phố, tôi tin mình vẫn có thể nhận ra ngay đây là Togawa-san. 

"Trông chững chạc lắm." 

"Chững chạc à... cũng phải thôi nhỉ." 

Sao tôi lại dùng từ cổ thế nhỉ? Khi em ấy kéo kính lên trán, một vẻ tươi sáng khác lại hiện ra. Togawa-san có bao nhiêu gương mặt vậy? Nhìn thấy bất cứ gương mặt nào của em ấy, tim tôi đều nổi lên những cơn gió ngược. 

"Chúng ta nói chuyện một chút đi ạ. À, việc của sensei thì em sẽ nghe sau nhé!" 

"Sau?" 

"Vì nếu nghe xong, chắc sensei đi về luôn quá." 

Cách nói như muốn giữ tôi ở lại khiến lòng tôi... xao xuyến đến lạ. 

Được dẫn vào phòng khách, Togawa-san đặt túi xuống rồi nhào vào ghế sofa. Sau đó, em ấy vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh với nụ cười tươi rói. Có vẻ là mời tôi ngồi cạnh. Dù hơi do dự nhưng tôi vẫn nhận lời. Vừa ngồi xuống, như một lẽ tự nhiên, em ấy lại nắm lấy tay tôi.

Khoảng cách, sự kết nối và biểu cảm ấy dường như tạo thành một mối quan hệ đặc biệt... khiến tôi, một giáo viên, rơi vào thế khó. Khác với bên ngoài, dù nắm tay thế này cũng chẳng ai thấy, chẳng ai biết.

Không phải sợ hãi, mà là một cảm giác khác đang bủa vây lấy trái tim tôi.

Hay nói đúng hơn... liệu có ổn không nhỉ? Trong nhà học trò, tay trong tay học trò, chỉ có hai chúng tôi.

Trong căn nhà này, ngay cả mùi biển vốn quen thuộc khắp phố phường cũng không thể len lỏi tới.

"Sensei này, tay cô nhỏ hơn em nhỉ."

"Ừ..."

Tôi bị vướng ở chữ "ừ" ấy.

"Dù sao cô cũng thấp hơn Togawa-san mà."

"Cô để ý chuyện đó à?"

"Cũng không hẳn... Togawa-san cao bao nhiêu nhỉ?"

Ước chừng thì không tới 10cm, nhưng khoảng cách tầm mắt khi đứng cạnh cũng gần như vậy.

"Lần cuối đo thì em nhớ là 168cm."

"À... quả nhiên là cao thật."

Tôi chỉ cao vỏn vẹn 160cm, một khoảng cách khá xa. Hơn nữa, ở độ tuổi của Togawa-san, em ấy hoàn toàn có thể cao thêm nữa. Khi tôi ngẩng lên nhìn, khuôn mặt Togawa-san đã ở ngay sát bên, khiến mắt chúng tôi chạm nhau.

Đây không còn là khoảng cách giữa giáo viên và học sinh nữa.

Cơ thể tôi cứng đờ, gò má nóng bừng theo sau là cảm giác hưng phấn.

Vẻ đẹp thuần khiết đến mức tàn nhẫn ấy đánh thẳng vào tôi. Bao năm sống trên đời, bao năm làm giáo viên. Tôi tiếp xúc với trẻ con nhiều hơn người khác, nhưng chưa từng gặp một cô gái nào có thể khẳng định chắc nịch là "mỹ nữ" như thế này. Trước giờ tôi chưa từng để ý, nhưng giờ đây, tôi không thể rời mắt khỏi em ấy.

Có lẽ tôi đã mắc phải căn bệnh khiến những thứ vốn đã đẹp càng trở nên lộng lẫy hơn trong mắt tôi. Và tôi chỉ nghĩ tới một cái tên cho căn bệnh ấy.

"Sensei?"

Có lẽ vì bị tôi nhìn chằm chằm quá lâu, Togawa-san tỏ vẻ ngạc nhiên. Tôi vội gạch bỏ cái tên bệnh vừa hiện lên trong đầu bằng vài nét bút đen.

"Nhân tiện thì hình như cô còn được gọi là 'Ichisen' nhỉ?"

Tôi chuyển chủ đề để che giấu sự bối rối, nhớ lại cách xưng hô mà mấy học sinh lúc nãy dùng.

"Ichigahara-sensei, viết tắt thành Ichisen."

"Đúng là mọi người toàn gọi thế thật."

"Ít nhất họ không gọi thẳng tên của cô, chắc là họ coi cô như một người bạn luôn rồi ha?"

"Không có ai gọi thẳng tên cô đâu. Vì Ichigahara dài quá mà."

"Ra thế..."

Thành thật mà nói, tôi chẳng quan tâm cách gọi thế nào, nhưng có lẽ vì thế mà tôi thiếu đi vẻ uy nghiêm trước mặt học sinh.

"Em thì sẽ không gọi cô là Ichisen đâu."

"Tại sao thế?"

"Gọi như thế giống người khác quá nên em thấy không thích."

Môi Togawa-san chu ra. Cái điệu bộ như đang đòi hỏi sự "đặc biệt" ấy khiến tôi nóng bừng từ cổ trở lên.

Kể từ cái đêm kinh hoàng kia, không hiểu sao tôi lại càng thấy Togawa-san đáng yêu đến lạ. Không chút kháng cự trước việc rút ngắn khoảng cách, chỉ có một cảm xúc mãnh liệt muốn nắm chặt tay em ấy.

Dù ký ức đã mất nhưng hành động vẫn lưu lại như một trải nghiệm. Cái đêm đó, tôi đã nhận được gì nhỉ?

Chút thông tin ít ỏi kiểu tôi khóc thút thít trong nhà vệ sinh, và giờ đây tôi sắp khóc lần nữa.

"Về chuyện hôm trước... cô đã làm phiền em nhiều rồi... nên cô đến để cảm ơn em lần nữa."

"Hừm."

Tôi không thể nắm bắt được phản ứng của Togawa-san. Em ấy chỉ mỉm cười mơ hồ và nhìn ra xa.

"Cảm ơn và xin lỗi em."

"Nghe vậy em vui lắm."

Ý tứ của em ấy thật khó hiểu. Có vẻ như giữa tôi và Togawa-san, những gì chúng tôi thấy trong đêm đó hoàn toàn khác biệt.

Đương nhiên rồi. Vì tôi chẳng nhớ gì cả.

Tôi chỉ có thể coi những gì người khác kể lại là sự thật. Và giờ đây, tôi muốn bị chôn vùi một trong đống sự thật ấy.

"Đây không phải yêu cầu với tư cách là một giáo viên, mà là mong muốn của riêng cá nhân cô thôi."

"Hử?"

Tôi trượt từ ghế sofa xuống, vẫn nắm chặt tay em ấy, rồi cúi đầu xuống một cách vụng về.

Chỉ sau một ngày, tôi đã quá quen với động tác này rồi.

"Xin em hãy giữ bí mật chuyện trong nhà vệ sinh!"

Tôi cúi đầu thật sâu để cầu xin. Và ngay lập tức, tiếng cười giòn tan vang lên phía trên đầu tôi.

"Đúng là phản ứng điển hình của sensei mà."

Togawa-san cũng trượt từ sofa xuống, nhẹ nhàng nâng vai và đầu tôi dậy.

"Em sẽ không nói với ai đâu. Đây là bí mật riêng giữa sensei và em thôi."

Em ấy giơ tay đang nắm lên ngang tầm mặt, nở một nụ cười nhẹ.

"Kể cho người khác nghe thì phí lắm."

Câu nói đó khiến lưng tôi rùng mình, xao xuyến lạ thường.

Như thể làn da tôi đã cảm nhận được những chiếc nanh vô hình của Togawa-san.

Chúng tôi vẫn nắm tay nhau, cùng ngồi lại lên sofa. Khoảng cách thu hẹp hơn nữa, đến mức vai kề vai.

Đây không phải khoảng cách giữa giáo viên và học sinh nữa. Mà thân thiết hơn, gần gũi hơn thế nhiều.

Tôi không biết mình có quyền lựa chọn từ ngữ này không nhưng... đó là khoảng cách được tạo nên bởi tình yêu.

Dĩ nhiên, tình yêu cũng có nhiều loại.

Tình hàng xóm, tình bạn, sự bảo vệ, tình mẫu tử... và cả tình yêu nam nữ.

Những gì Togawa-san dành cho tôi vẫn chưa được gọi tên. Cả tôi và Togawa-san đều cố ý giữ nó như vậy. Nhưng chắc chắn, nó cùng loại với thứ tình cảm tôi dành cho em ấy.

"Thật ra... lúc đầu cô đã đến nhà em trước rồi. Nhưng không thấy ai nên mới đi ra phía ga... may mà gặp được em."

Tôi nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt rồi tự hỏi: Liệu điều này có thật sự ổn không? Bàn tay của Togawa-san đang che lấp chiếc nhẫn cưới của tôi. Dù chẳng bao giờ nắm tay chồng, thế mà cô bé này lại tìm mọi cơ hội để nắm lấy tay tôi.

Và khi nhận ra chính bàn tay này đã cởi đồ lót của mình, một cảm giác bứt rứt và xao xuyến trào dâng trong lòng tôi. Có lẽ bứt rứt chiếm đến một trăm triệu phần, còn xao xuyến thì khoảng sáu trăm ngàn.

"Hể, thế là sensei đã đến đây trước à? Rồi cô tình cờ gặp được em, hay quá nhỉ..."

Ánh mắt Togawa-san chợt xa xăm như đang phiêu lưu đến chốn nào đó, rồi bỗng sáng rực trở lại.

"Vậy thì ta trao đổi số điện thoại đi! Sẵn tiện thì cô add em qua LINE luôn nha!"

Togawa-san hào hứng đề nghị.

"Nếu có cách liên lạc rồi thì chuyện hôm nay không xảy ra nữa đâu!"

Em ấy nói như thể đó là ý tưởng tuyệt vời, nhưng với vị trí của tôi, điều đó không thể chấp nhận được.

Tuy vừa nắm tay vừa từ chối trông thật nực cười.

"Với học trò thì dù sao cũng..."

Giáo viên bị cấm kết bạn với học sinh trên mạng xã hội. Không hiếm trường hợp những mối quan hệ cá nhân như vậy dẫn đến rắc rối. Giáo viên và học sinh cũng chỉ là những con người cách nhau vài tuổi, nếu cứ tiếp xúc nhiều, việc nảy sinh đủ thứ tình cảm là điều dễ hiểu.

Đúng vậy, chính xác như những gì tôi đang làm lúc này đây.

"Tại sao ạ?"

"Thiên vị một học sinh cụ thể thì..."

"Cô không muốn à?"

Em ấy nghiêng đầu như muốn nói rằng tôi mới là người kỳ lạ.

Một câu hỏi đánh thẳng vào tâm can tôi.

Không muốn thiên vị ư? Tôi chưa từng có suy nghĩ như vậy. Ngay từ đầu, tôi chỉ nghĩ rằng điều đó là không được phép. Tất nhiên đó là điều đúng đắn. Giáo viên phải như vậy.

Nhưng "được phép" hay "không được phép" là quy tắc. Đó không phải cảm xúc của tôi, mà là chuẩn mực khác.

Vì thế nên quyết định tôi tạm gác lại chuyện đó và tự vấn lòng mình: Bản thân tôi thực sự muốn gì? Muốn thiên vị, hay không muốn?

Tôi có muốn đối xử đặc biệt với Togawa Rin không?

Kết luận đã rõ ràng ngay từ những hành động trước đây của tôi, chẳng cần phải suy nghĩ thêm. 

"À, vậy thì... Đổi lại việc em giữ bí mật chuyện cô trong nhà vệ sinh—"

"Togawa-san." Tôi ngắt lời. "Chuyện đó không công bằng tí nào hết."

Tôi không muốn đem chuyện đó thành thứ giao kèo giữa hai chúng tôi. Tôi ghét việc một mối quan hệ bị biến thành một cuộc trao đổi. Dù nghĩ kỹ thì cả việc chơi bóng với đi chơi đêm cũng là giao dịch, nhưng việc lợi dụng điểm yếu của người khác lại khiến tôi cảm thấy khó chịu theo một cách khác.

"Sao phải nghiêm trọng thế nhỉ?" hình như có ai đó đang thì thầm. 

Tôi cứ khư khư bám lấy cái vỏ bọc "giáo viên", vừa muốn thiên vị, vừa nửa vời níu kéo quá khứ lẫn tương lai. 

Có lẽ Togawa-san cũng không thật lòng khi nói vậy, nhưng nghe tôi phản ứng, em ấy liền thu lại nụ cười. 

"Xin lỗi cô. Cô nói đúng."

Nếu không cẩn thận, có lẽ tôi còn ám ảnh về "mối quan hệ" này hơn cả Togawa-san.  

Tôi không muốn cảm nhận sự tính toán từ cô bé này.

"Vậy thì bỏ qua chuyện đó đi, ta cứ trao đổi thôi. Em muốn làm thế với cô mà."

Cảm xúc và cơ thể của Togawa-san ập đến thẳng thắn không chút giấu giếm. Cùng với niềm vui sướng và hạnh phúc khi được ai đó yêu quý.

Cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực này, tôi có lẽ đã từng trải qua ở đâu đó rồi bỏ mặc nó lại phía sau. 

"Nếu có thể giữ bí mật với những người xung quanh..." 

Con người ta có lẽ là như vậy, từng chút một buông lỏng trái tim rồi tự gieo mầm cho cái chết của mình.

Togawa-san vui sướng vung vẩy bàn tay đang nắm lấy tay tôi. Chính những khoảnh khắc như thế này, em ấy lại toát lên dáng vẻ của một chú chó lớn... thật đáng yêu. Cứ không ngừng bộc lộ mặt vô tư hồn nhiên và đáng yêu vô cùng. 

Tôi chỉ còn biết lặp đi lặp lại "đáng yêu". Đúng là một kiểu bịt miệng bằng cách nhét kẹo bông gòn vào.

Tôi lấy điện thoại từ túi xách, trao đổi số điện thoại với Togawa-san. Chiếc điện thoại vốn chỉ dùng để liên lạc với chồng, giờ đột nhiên cảm giác nặng trịch trong lòng bàn tay. Từ nay chắc chẳng thể vứt bừa nó ở nhà nữa rồi. 

"Nếu bị lộ, chuyện này sẽ rất nghiêm trọng... Cô có thể bị buộc thôi việc đấy." 

Đơn giản như việc uống rượu ở quán bar tiếp viên hôm trước, nếu bị phát hiện cũng chẳng lạ gì nếu bị sa thải. 

"Ừm, vậy thì phiền rồi quá. Em tuyệt đối không nói với ai đâu."

Togawa-san gật đầu thật mạnh. Làm một chuyện xấu xa với một học trò ngoan ngoãn, thẳng thắn như em ấy– 

Tôi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Tôi thấy băn khoăn khi một mối liên hệ đơn thuần lại bị coi là tội lỗi. 

Chỉ vì nó bất lợi cho mình mà tôi phản kháng lại.

Đây rõ ràng là một dấu hiệu không tốt.

"Không phải chuyện xấu đâu." 

Togawa-san như nhìn thấu lòng tôi, bênh vực tôi. 

"Bởi vì em chỉ muốn được nói chuyện với senpai thôi mà." 

Trường hợp của Togawa-san, có lẽ em ấy thật sự chỉ suy nghĩ đơn giản như vậy. 

Mọi ham muốn của cô gái này đều mang cảm giác thuần khiết. 

Thuần khiết, ngay thẳng, và hoàn toàn thờ ơ với mọi thứ khác. 

"Cô cũng nghĩ vậy..." 

Lời thì thầm không bao giờ kịp hoàn chỉnh ấy đã kéo theo con đường quay lại của tôi sụp đổ theo. 

Mối liên hệ bí mật với Togawa-san lại cứ thế lớn dần. Tôi ngồi đó thản nhiên ngắm nghía dãy số điện thoại, nhưng đáng lẽ đây phải là lúc tôi nên cảm thấy báo động hơn bao giờ hết.

Nhưng kể từ lúc bị gọi là "cô giáo dấm đài", tôi đã cảm thấy như chết đi sống lại thêm một lần nữa, nên đúng là trong lòng tôi lúc ấy chỉ còn tâm trạng buông xuôi kiểu "sao cũng được he he". Sống hay chết đều chỉ toàn hối hận mà thôi.

"Xong rồi nè. Đúng số điện thoại chưa cô?"

"Ừ, đúng rồi."

Tôi cúi xuống nhìn màn hình Togawa-san đưa ra để kiểm tra. Tên lưu là "Itsuki-sensei". Itsuki chính là tên riêng của tôi, nghĩa là "Cây". Tôi thầm nghĩ, chữ "sensei" (cô giáo) được thêm vào nghe quá đỗi...

"Là tên riêng của cô à?"

"Ừm."

Togawa-san đặt điện thoại xuống rồi cười tươi nói:

"Em ghét họ của sensei lắm."

Biểu cảm và lời nói hoàn toàn không khớp khiến tôi đơ người, không biết phản ứng thế nào.

"Th...Thế à?"

Trước giờ em ấy chưa từng tỏ thái độ gì nên tôi chẳng hề hay biết.

"À ừm... Kiểu như ghét dâu tây hay bị dị ứng ấy hả?"

"Trước đây em không để ý, nhưng giờ thì em ghét." 

"Giờ thì...?" 

"Đã là giáo viên Văn học thì sensei nên tự đi tìm câu trả lời đi nhé~" 

Có vẻ em ấy không định tiết lộ thêm gì nữa. Họ... Ichigahara (Dâu tây). 

Vốn dĩ không phải họ thật của tôi. 

"Không thể nào..." Tôi cố tránh né hiện thực phũ phàng ấy. 

Đúng lúc đó, tin nhắn từ Togawa-san gửi tới. 

"A, gửi tin nhắn được rồi nhỉ." 

Vừa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ cùng ánh mắt lấp lánh của Togawa-san, tôi liền mở tin nhắn ra xem. 

Và... đứng hình. 

Mắt tôi cứng đờ. 

"Sensei suốt ngày nhìn chân em nhỉ... đồ biến thái."

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Bắt quả tang ngay
Xem thêm
Ghét họ chồng à :))
Xem thêm