Thiên thần diệt thế - Hồi...
Takaya Kagami Yo Asami
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 3.2: Bạn bè

0 Bình luận - Độ dài: 2,527 từ - Cập nhật:

“Hứ, xin lỗi vì không có ngực cỡ D nhé!” Mito quay sang mỉa mai Norito.

Guren nhận ra rằng cô không đụng gì đến “quyến rũ” cả nên chắc hẳn cô đã tự cho mình là một người quyến rũ.

Còn Shigure thì đang chăm chú theo dõi bọn họ bằng con mắt hoài nghi nhân sinh.

“...”

Guren chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, vậy mà cả bọn cứ hành động như thể chả có gì thay đổi ấy. Rồi anh bỗng chốc cười thành tiếng.

“Không vui đâu.” Shinya lên tiếng, mặt cậu lộ rõ vẻ khó chịu.

“Biết rồi… biết rồi…” 

“Tớ đoán là bây giờ chúng ta chả làm ăn được gì nữa đâu. Đằng nào thì thiệt hại cũng đã xảy ra rồi mà.”

“Khốn, lại thất bại nữa. Không cứu nổi thế giới rồi.”

“...”

Cứu thế giới á? Tự tay Guren đã hủy diệt nó đấy. 

“Trước hết, bọn quái vật dữ tợn kỳ lạ vẫn còn ở ngoài kia, trên mấy con phố. Tại quân của Đế Quỷ Đoàn đang cố hết sức để xử lý bọn chúng nên giờ chúng đang chạy tán loạn kia kìa. Lại còn phải lo cho lũ trẻ con còn sống nữa…”

“...”

“Lũ ma cà rồng còn đang cố bắt bọn trẻ để đảm bảo chúng có cái bỏ mồm. Bọn tớ còn thấy cảnh bọn chúng sát hại cả một đội Đế Quỷ Đoàn. Ngoài kia, mọi thứ mà bọn tớ thấy được chỉ toàn xác là xác.”

“... Vậy nên các cậu mới đợi tôi dậy nãy giờ?”

Shinya gật đầu. “Kiểu gì tụi này cũng cần một chút thời gian để hiểu xem chuyện quái gì đang xảy ra mà. Vậy, làm gì bây giờ? Với cái thế giới như này, nếu chúng ta chọn chạy trốn thì chúng ta sẽ nhanh hơn Đế Quỷ Đoàn đấy. Dẫu sao thì phần lớn lính của họ chết rồi mà.”

Guren gật đầu. “Nếu chạy thì nên chạy về hướng Bắc ấy.”

Shibuya nằm ở hướng Nam đồng thời nơi ấy cũng là nơi đầu não của Đế Quỷ Đoàn. Vậy thì đó cũng sẽ là nơi bọn họ bắt đầu tái thiết lại, tất nhiên là với tiền đề rằng lũ ma cà rồng chưa hủy diệt Đế Quỷ Đoàn.

“Vậy cậu nghĩ chúng ta nên chạy?” Shinya nhắc lại.

Guren nghĩ ngợi một chút. Sự thật là anh đã chạy trốn rồi. Nếu thực sự muốn cứu thế giới thì anh đã để mình chết trong phòng thí nghiệm đó rồi. 

Anh chẳng còn nơi nào để chạy nữa.

“Chạy, rồi sao nữa?” Guren nói. “Tận thế đến rồi. Chúng ta còn có thể chạy đi đâu được nữa?”

“Vậy cậu nghĩ rằng chúng ta nên trở lại Đế Quỷ Đoàn, giúp họ tái thiết? Ừm, đúng là tớ mong cậu nói vậy. Ít ra thì…” Shinya nhìn qua cửa sổ, nhìn xuống đống hổ lốn bên dưới. “Có vẻ anh trai Kureto yêu dấu của tớ sẽ cần sự trợ giúp của chúng ta.”

Guren quan sát cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. “Hãy nhớ rằng, có thể mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Đế Quỷ Đoàn.”

“Ừm.”

“Nếu vậy thì họ làm thế để làm gì?”

“Chịu.”

“Cậu có nghĩ rằng nếu tham gia cùng bọn họ thì chúng ta sẽ biết không?”

“Có lẽ thế. Nếu “cha” đúng là người đứng sau chuyện này.”

Tenri Hiiragi, gia trưởng nhà Hiiragi.

Và cũng là người giết cha Guren.

“Tất nhiên, tớ chỉ là con nuôi thôi,” Shinya nói thêm vào cùng một nụ cười tự ti. “Tớ còn cực kỳ hiếm khi được nhìn thấy mặt cha yêu dấu.”

Vậy còn Kureto thì sao? Hắn hẳn là đã nhận ra rằng mình không thể ngăn thảm họa đến. Hắn không có khả năng phù hợp cho điều đó.

Vậy nên hắn đã giao phó vụ này cho đội Guren.

Cả bọn đáng ra phải cứu thế giới rồi.

Phải ngăn Mahiru rồi.

Dù Mahiru có là con tốt trong kế hoạch của Đế Quỷ Đoàn. Vậy còn sự phục sinh… 

“...”

Guren nhìn bạn mình.

Nếu toàn bộ mọi chuyện đều là kế hoạch của ai đó thì sao nhỉ?

Cả sự hủy diệt lẫn phục sinh.

Mahiru chết trong khi vẫn đang tin rằng cô cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích của Đế Quỷ Đoàn, có được tự do. Còn Guren đã chọn đưa Shinya cùng những người còn lại trở về. Nếu toàn bộ hành động của họ đều đã nằm trong kế hoạch của ai đó… thì

“...”

... dù kẻ chủ mưu có là ai cũng phải giết. Hắn là kẻ thù của toàn nhân loại. Dù rằng giờ cũng chẳng còn mấy ai có thể gọi là “con người” được nữa.

Chúa à? Quỷ ư?

Mắt Guren dán ra ngoài cửa sổ, xuống con phố bên dưới.

Shinya ở một bên chăm chú nhìn anh rồi nói, “Này, Guren.”

“Sao?”

“Nhớ lại hết chưa? Hay điều cuối cùng cậu nhớ vẫn chỉ là cảnh đấu với Kureto?”

Sao Shinya vẫn hỏi về ký ức của anh vậy? Chẳng phải chuyện này đã nói xong rồi sao? Shinya hẳn là đã để ý anh rồi, hẳn là đã nghi ngờ về chuyện ký ức của Guren lại đứt đoạn ở thời điểm khác so với mọi người.

Thực ra Shinya đã luôn nhìn Guren bằng ánh mắt nghi hoặc. Cậu hẳn đã nhận ra rằng Guren đang che đậy chuyện gì đó. 

Tất nhiên là Shinya nhận ra rồi.

Shinya vẫn luôn nhận ra.

Cậu luôn để ý đến từng chi tiết, dù chỉ là trong một khắc hay là chi tiết tầm thường vô cùng. Khả năng Guren có thể giữ được bí mật tầm cỡ trong một khoảng thời gian dài là vô cùng thấp.

“...”

Vì thế, Guren đã làm cho lời dối trá của mình rành rọt hết mức. Mà chuyện Guren không nhớ bất kỳ điều gì sau trận đấu với Kureto là hết sức phi lý.

Guren liếc mắt sang phía Shinya.

Bạn anh đang nhìn anh bằng con mắt nửa lo lắng, nửa nghi ngờ. Khi ánh mắt hai người va nhau, Shinya khẽ hỏi: “Vậy là có chuyện gì mà cậu muốn giấu bọn tớ à?”

Guren cũng trầm giọng xuống mà trả lời. Anh cần đánh lạc hướng Shinya khỏi sự thật cuộc hồi sinh bọn họ.

Chẳng hạn như chia sẻ một bí mật khác cho cậu.

Bằng cách khiến cho Shinya nghĩ rằng sự lén lút trong mắt anh là bởi anh đang che đậy một bí mật khác.

“Tôi không muốn nói với cậu.” Guren thì thầm.

“Nhưng dù vậy cậu cũng sẽ nói, phải không?”

“...”

“Để giữ bí mật thì giờ đã là quá muộn.”

“...”

“Cậu thấy thà để tớ tự mình ghép ra sự thật từ trò xếp hình này còn hơn là tự nói ra sao? Tớ không chắc nó có ý nghĩa gì nhưng nếu cậu đã muốn vậy thì…”

Guren cắt ngang: “Tôi… giết mahiru rồi.”

Shinya rơi vào im lặng, đôi mắt anh mở to.

Guren có thể cảm nhận được sự im lặng bao trùm của mọi người, rằng tất cả đều đặt trọng tâm vào những gì anh sắp nói. “Mahiru cũng ở trong thang máy,” anh vẫn nói tiếp, không vòng vo. “Cô ta đã tiêm thuốc cho tất cả bọn cậu.”

“...”

“Cổ bảo rằng nếu tôi không giết cô thì tự tay cô sẽ giết từng người một, từ Norito, Mito, Shigure, Sayuri đến… cậu đấy, Shinya.”

“Cô ta… muốn bị cậu giết?”

“Ừm.”

“Sao lại thế?”

“Chịu.”

“Và cậu đã làm vậy?”

Guren dừng lại một hơi rồi trả lời. “Cô ấy chuẩn bị giết các cậu đấy.”

“Vậy là thế à, hử. Cô ta suýt giết bọn tớ nên cậu đã giết cô ấy để ngăn chuyện đó lại.”

“...”

“Vậy là lỗi của tụi tớ. Tại bọn tớ mà cậu phải giết Mahiru.”

“...”

“Cô ta có trăng trối điều gì không?”

“...”

“Tớ có quyền biết cô nói gì trước khi chết mà, phải không? Dù gì thì tớ cũng là vị hôn phu của cổ mà.” Shinya nhấn mạnh.

Guren nhớ lại những gì Mahiru nói trước khi biến mất. “Cô nói là… rằng cuối cùng thì chàng hoàng tử yếu đuối, ngu ngốc, thảm hại của cô đã đuổi kịp… và hôn lên đôi môi ác quỷ, bẩn thỉu của cô…”

“Hừm… Vậy cậu có khóc không?”

“Cậu biết để làm gì?”

“Không… nhưng cậu có khóc không?”

“...”

“Quả nhiên là có” rồi Shinya lặp lại “Quả nhiên…” May thay, giờ cậu ta đã thấy thỏa mãn rồi. Sau đó cậu hỏi: “Thế chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?”

Không cần phải nói dối nữa. Mahiru đủ bí ẩn để che giấu hết toàn bộ chỗ bí mật. Guren có thể liên kết sự thật với phần còn lại của câu chuyện, và tin rằng sự bí ẩn của Mahiru là đủ để che giấu hết phần còn lại. 

“Biến mất rồi.” Anh thành thật trả lời. “Cô bị hút vào thanh Katana của tôi.”

Shinya quay sang nhìn vào thanh kiếm Noya đang giắt trên lưng Guren. “Bị hút vào? Kiểu gì thế?”

“Không biết… Noya, ừm, con quỷ trong thanh kiếm này ấy, nói rằng nó đang bị Mahiru hấp thu.”

“Khoan, là con quỷ đó bị hấp thu sao? Nó còn lải nhải với cậu không?”

“Không. Bây giờ thì không. Ít ra là vậy.”

“Liệu con quỷ đó đã chết rồi?”

“Không nghe thấy nó nói gì nữa. Nhưng sức mạnh vẫn còn, vẫn như cũ.”

Nếu có gì thay đổi thì nó còn mạnh hơn trước nữa.

“Hừm” Shinya trầm tư đặt ngón tay lên miệng. Rồi: “Mahiru thì sao rồi?”

“... Không biết nữa.” Đâu mới là thật. Đến tận bây giờ Guren vẫn chưa biết Mahiru đang cố làm gì.

“Cậu có nghĩ rằng cô đang cố hòa làm một với cậu không?” Shinya hỏi.

“Có lẽ thế, ai mà biết chứ.”

“Cô có còn ‘nói chuyện’ với cậu không?”

“Thanh kiếm nãy giờ chả nói gì cả. Câm như hến ấy. Tôi chẳng nghe thấy cả giọng con quỷ lẫn Mahiru.”

Phải, chỉ là một sự im lặng.

Anh chưa hề nghe được bất cứ âm thanh nào từ Noya hay Mahiru kể từ khi Mahiru biến mất cả.

Vậy nhưng, thanh kiếm vẫn cho anh sức mạnh.

“Vậy đây vẫn có thể là kế hoạch của Mahiru.” Shinya nói.

“...”

“Tận thế đến rồi. Nhưng chúng ta vẫn sống. Không, là ai đó khiến chúng ta phải sống. Rồi tiêm thuốc mê cho chúng ta.” Shinya đưa tay lên cổ. Dấu vết tiêm trên da đã phai mờ đi rồi nhưng Guren cũng không mấy bất ngờ nếu Shinya cảm thấy có gì không ổn ở đó.

Dù gì thì chính tay Guren đã tiêm thuốc mê cho Shinya mà.

Anh quan sát cổ Shinya, rồi, cậu quay lại nhìn anh.

Guren giật bắn mình.

Liệu vết Ferid hút máu trên cổ mình đã lành chưa? 

Đột nhiên, giọng Norito cất lên từ đằng sau lưng cả hai: “Bình tĩnh, nếu Mahiru-sama biến mất rồi thì ai là người chuốc thuốc mê Guren?”

“Đúng”, Mito cao giọng, “Guren, có phải cậu đã thấy thế giới rồi…”

“Không” Guren lắc đầu.

Dối trá.

Anh đã nhìn nó rồi.

Thế giới đã chết rồi, tất cả là tại anh.

“Lúc Mahiru bị hút vào thanh kiếm ấy, tự nhiên tôi mất ý thức” Anh nói dối, “Rồi khi tôi thức dậy thì đã ở đây rồi.”

Tất cả đều dùng con mắt lo lắng mà nhìn anh.

“Cũng có thể là…” Norito lên tiếng, “Mahiru-sama thực sự đã chiếm lấy cơ thể cậu, vậy nên cậu mới mất ký ức, phải không?”

“Khoan! Khoan! Nghe tệ quá!” Mito hốt hoảng.

Cả Shigure lẫn Sayuri đều tiến lên một bước.

Shigure thì bên phải còn Sayuri thì bên trái, cả hai đều ôm tay anh.

“Guren-sama.”

“Guren-sama, ngài có sao không?”

Shinya thì quan sát kỹ càng: “Mahiru à?”

“Tôi không phải Mahiru…” Guren đáp, nhìn thẳng vào mắt Shinya.

“Sao cậu chắc chắn thế?”

“...”

Anh chịu. Mahiru bằng cách nào đó đã xâm nhập vào cơ thể anh. Anh biết, có gì đó khang khác, ít nhất là vậy. Có thứ gì đó đang ở bên trong anh, đang trở thành một phần của anh, và nó không phải Noya.

Vậy nên có lẽ là anh đã không còn như trước nữa.

Anh quan sát Shinya một hồi lâu, rồi đảo qua mấy người khác. “Phải… tôi không thể đảm bảo. Tôi thì nghĩ tôi vẫn là chính mình thôi nhưng…” 

Shinya bất chợt triệu hồi khẩu súng trường đồng thời cũng là con quỷ tên Byakkomaru ra. Trên đó có một lưỡi lên đáng sợ. Guren không biết Shinya và Byakkomaru đã trao đổi gì với nhau nhưng giờ thì Byakkomaru đang chĩa thẳng mặt anh.

“Quyết định rồi. Chúng ta phải trở lại Đế Quỷ Đoàn. Đây là lựa chọn bắt buộc. Mahiru có thể chiếm quyền kiểm soát Guren bất cứ lúc nào. Chúng ta phải tiến hành thử nghiệm để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.”

Ngay khi Shinya lên tiếng, Shigure đã khống chế cả hai tay Guren. “Xin lỗi, Guren-sama.”

Guren lắc đầu. “Không, cô làm đúng đấy. Cô phải khống chế tôi đấy.”

Cùng lúc, Norito chạm nhẹ vào lưng anh.

“Tớ sẽ tạo ảo ảnh. Cậu chỉ cần ngủ thêm chút nữa thôi, cho đến khi kiểm tra xong.”

“Cảm ơn… Norito.”

Norito bắt đầu dùng chú. Guren không phải kháng, để cho ảo ảnh bao trùm. “Muốn tớ cho ảo ảnh sexy không?”

Mito đấm thẳng vào vai anh. “Không được.”

“Ouch.”

Mito bước đến, đưa mặt lại gần mặt Guren. Anh đang dần mất đi ý thức, tâm trí dần trở nên trống rỗng. Bùa chú đang hoạt động. 

“Đừng lo” Mito nói với anh, “Bọn tớ sẽ giúp cậu trở lại thôi, hứa đấy.”

“Nhưng giờ quay lại Đế Quỷ Đoàn kiểu gì?” Sayuri hỏi Shinya. “Chúng ta là những kẻ chạy trốn đó.” 

“Đầu tiên là” Shinya đáp lại, “Đến Shibuya trước, rồi tùy cơ ứng biến. Dù sao chúng ta cũng rõ một điều là anh trai Kureto đứng về phía chúng ta. Ít ra thì tớ tin vậy.”

“Chắc không? Liệu tin tưởng tên Hiiragi có đáng không…?” 

Mà Guren không thể nghe rõ đoạn sau nữa. Anh dần mất ý thức, tuy vậy, anh lại không cảm thấy lo lắng. Anh biết, mình có thể nhờ cậy bạn mình để tìm hiểu xem có vấn đề gì không.

Vậy nên, ngay trước khi mất ý thức, anh nói: “Norito…”

“Sao thế?”

“Cho tý gái đê.”

“Đây!”

“Guren!” Mito tức giận hét lên.

Nhưng Guren chỉ cười đáp lại, rồi chìm vào giấc ngủ.

                                                    _____________________________                      

Translated by unknowed name.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận