Thầm thì thầm thì.
Giọng nam lẫn vào giọng nữ.
“Dậy đi Guren ơi. Đồ ngủ nướng này.”
“…”
“Nào, Guren, đừng có giỡn nữa! Thật đấy, mau tỉnh lại đi!”
“Guren! Dậy đi! Ngoài kia có chuyện quái quỷ gì ấy. Điên lắm!”
“…”
“Mọi người ơi, làm ơn đừng có gọi Guren-sama nữa. Ngài ấy chắc là đã mệt lắm rồi.”
“…”
“Chứ không phải là ngài ta đang chết dí dưới ngực cô à, Sayuri? Trong cái tư thế gối đùi này thì ngực cô đang ở ngay trên mặt chủ nhân đấy.”
“Chắc chắn là không rồi. Phải không ạ, Guren-sama?”
Mặc cho cả dàn đồng ca vẫn đang vang lên bên tai, Guren vẫn không dậy.
Anh không muốn dậy nữa.
Anh chỉ muốn được ngủ, mãi mãi chìm trong giấc ngủ.
Tâm trí anh vẫn chưa tỉnh táo. Dẫu vậy, họ vẫn cứ nói mãi không thôi.
“Đang nghiêm túc đấy, tên ngốc này. Để tớ nói cho mà nghe, ngoài kia điên thật rồi! Ừ thì, ngoài kia cứ như đang đóng phim tận thế zombie ấy, cơ mà ngực Sayuri còn điên hơn nữa. To khủng khiếp!”
“Norito! Không còn thời gian để đùa nhảm nữa đâu!”
“Nhưng nhìn đi, Mito. Cô có bao giờ thấy của ai to như vậy chưa?”
“Ừm, không phải vậy đâu… đúng là của tớ không phải loại nhỏ, nhưng mà…”
“Cho xem tý được không?”
“Tất nhiên là không! Và cũng CHẲNG! CÒN! THỜI! GIAN! ĐÙA! NHẢM! NỮA! ĐÂU!”
Con người có thể hét to đến mức này sao? Cảm giác cứ như thể cả bọn đang hét vào tai anh vậy.
“Geez, các cậu im đi có được không…”
Cuối cùng thì Guren cũng tỉnh lại.
Mắt anh đã hé ra chút.
Lúc đầu anh bị chói mắt đến mức không nhìn thấy gì nên anh nhắm mắt lại, một lúc sau, anh mở mắt ra.
Hiệu quả phết.
Khi Guren mở mắt ra, anh thấy một thế giới tràn ngập ánh sáng hạnh phúc.
Một thế giới nơi những người bạn, gia đình anh vẫn sống.
Shinya, Norito, Mito. Shigure và Sayuri đang vô cùng lo lắng mà nhìn anh.
Họ còn sống, cả năm người đều còn sống.
Có lẽ là mơ. Mọi người vẫn khỏe mạnh và lành lặn, không bị mất miếng thịt nào. Đây là viễn cảnh tươi đẹp nhất mà Guren có thể tưởng tượng được.
“Chào buổi sáng, công chúa à.” Shinya cất tiếng rồi nở một nụ cười toe toét với anh.
Mito ở bên cạnh cau mày: “Shinya-sama, giờ không phải lúc để đùa đâu. Còn Guren, cậu đã ngủ quá quá lâu rồi. Tình hình đang tệ lắm đấy!”
Norito gật đầu: “Cổ nói đúng đó, Guren. Nãy giờ mặt cậu được hưởng bộ ngực siêu to khổng lồ của Sayuri đó!”
“Giờ vẫn đang hưởng mà.” Sayuri cười châm chọc.
“Nếu thấy nặng quá thì cứ bảo tôi nhé, tôi sẽ đỡ cho.” Shigure vừa nói vừa chạm vào ngực Sayuri bằng cả hai tay, trên mặt cô hiện lên vẻ nghiêm túc. “Nếu ngài thấy không thoải mái. Không, nếu ngài thấy thoải mái thì tôi đành phải để nguyên hiện trạng vậy thôi.”
“Tôi thấy hơi nặng.” Guren đáp.
“Chuẩn bị nâng ngực nào.” Vừa dứt lời, Shigure đã cầm lấy núm vú của Sayuri rồi kéo lên.
“Yuki!” Sayuri hét toáng lên.
“Không còn thời giờ để cợt nhả đâu!” Mito điên tiết cắt ngang.
Rồi cô nắm lấy cánh tay Guren, thô bạo kéo anh dậy.
Anh thấy cơ thể mình sao mà nặng thế. Tại sao nhỉ? Rồi anh từ từ nhớ lại.
Là thuốc mê.
Sau khi đưa bạn bè mình lên tầng cao nhất rồi giấu họ đi, anh đã tự tiêm thuốc vào cổ mình.
Một mũi tiêm quá liều.
Ngần ấy thuốc đủ để giết cả đống người bình thường, thậm chí có thể giết được cả một con voi. Vậy nên, liều lượng ấy là đủ để gây mê Guren dù cho quỷ chú vẫn đang tràn trề trong người anh. Thậm chí, khó khăn lắm anh mới tỉnh lại được.
Anh gắng gượng đứng lên được nhờ có của Mito hỗ trợ nhưng chân vẫn run run.
“Guren-sama”
“Guren-sama”
Nhờ sự giúp đỡ của Mito, anh vẫn đứng thẳng được nhưng hai người thuộc hạ của anh vẫn lo đến rơi lệ.
“Geez, Guren, cậu có ổn không vậy?”, Cô lo lắng hỏi.
“Tôi thấy hơi chóng mặt.” Anh vừa nói vừa lấy tay ôm đầu. “Có chuyện gì vậy?”
Anh vừa ngẩng đầu lên đã thấy Shinya và Norito đứng sẵn ở đó rồi.
“Chịu.” Shinya đáp. “Vừa tỉnh dậy thì tụi mình đã ở đây rồi.”
Cụ thể hơn thì đây đang ở tầng 22 một tòa nhà chọc trời tại Shinjuku, trong một văn phòng của công ty tên “Sential”. Vì tất cả nhân viên đã rời đi trước mọi chuyện nên cả căn phòng không có lấy một bóng người.
Guren đã đưa Shinya và những người khác đến đây rồi mới tự tiêm thuốc mê vào người. Anh không thể chỉ để bọn họ ở ngoài được vì những con quái vật màu trắng kỳ lạ lang thang ngoài kia đang săn giết con người.
Bản năng Guren mách bảo ngay khi anh thấy những sinh vật kia rằng: Sự tồn tại của bọn chúng là một trong số những trừng phạt của chúa với giống loài tội lỗi chồng chất, loài người này. Chúng giống một loài côn trùng kỳ lạ nhưng có gì đó vượt trội hơn cả loài người.
Guren từng chứng kiến trận chiến của những kẻ sống sót ở nhiều cấp bậc khác nhau thuộc Đế Quỷ Đoàn với một con quái vật. Trận chiến ấy thảm thương vô cùng, vô số binh sĩ đã ngã xuống.
Rõ ràng, con quái vật ấy mạnh hơn sức mạnh mà quỷ chú mang lại nên không thể để bạn bè ở bên ngoài còn mình thì tự tiêm thuốc mê được. Thay vì vậy, anh quyết định tự mình giấu đi mọi người trong tòa nhà.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Guren vờ hỏi, mắt vẫn đảo xung quanh nhìn dù anh thừa biết đáp án là gì.
“Một văn phòng nào đó,” Norito đáp. “Ngoài kia đang có chuyện quái quỷ gì ấy, khủng khiếp lắm.”
“Là sao?” Guren quay mặt sang hướng cửa sổ.
Giờ nửa ngày đã trôi qua rồi.
Trời vẫn xanh.
Mặt trời vẫn nóng rực và chiếu xuống những tia nắng gay gắt, để rồi hình ảnh phản chiếu của chiếc máy bay rơi in rõ lên cửa sổ tòa nhà bên kia đường.
Cảnh tượng này Guren đã thấy rồi. Anh đã chứng kiến khung cảnh máy bay rơi, hình ảnh cả đống xác người bọc trong thép ấy rơi xuống và cả cảnh tượng thành phố chịu thiệt hại nghiêm trọng sau đó.
Tuy vậy…
Anh vẫn vờ hỏi:
“Cái quái gì đây?”
Lần này đến lượt Shinya trả lời:
“Có vẻ là trong lúc chúng ta ngủ thì tận thế đã đến.”
Guren quay sang nhìn Shinya. “Thế, sao tự dưng tôi lại ngủ?”
“Chịu, ai mà biết chứ? Tớ cũng ngủ mà.”
“Vậy á?”
“Ừ, cả bọn đều ngủ cả mà. Khi mà tụi này tỉnh thì đã là nửa buổi rồi.”
“Vậy chúng ta ngủ từ khi nào thế?”
“Cậu không nhớ gì à?” [note73720]
Guren vờ suy nghĩ một lúc.
Shinya vốn rất thông minh, cực kỳ khôn ngoan. Chẳng may mà để cậu ta nhìn thấu thì sao? Chỉ cần bị cậu ta nhận ra thôi là mọi thứ sẽ kết thúc, Shinya sẽ hoàn toàn bay màu. Để tránh kết cục đó, Guren cố trông tự nhiên nhất có thể nhằm thuyết phục cậu.
“Uh, hu. Kỳ lạ thật, tôi chẳng nhớ gì cả, đầu óc trống rỗng vậy. Có chuyện gì thế?”
“Ký ức gần nhất của cậu là gì?”
Guren lại lần nữa cố tỏ ra là mình đang nhớ lại.
Shinya và mấy người kia nhớ được đến đâu nhỉ? Cả lũ đều hẹo cùng lúc nên có lẽ trí nhớ của họ cũng bị ngắt quãng giống nhau. Nếu những gì Guren nhớ khác với họ thì sẽ bị nghi ngờ mất.
“Cái, sao lại đau đầu quá vậy?” Guren cúi đầu xuống, hai tay ôm lấy đầu.
“Chắc là mình ổn chứ, Guren?” Mito lo lắng hỏi.
“Chuyện quái gì đã xảy ra với bọn mình vậy? Norito…”
“Hả?”
“Cậu có nhớ gì không?”
“Không… Vậy là cả bọn đều mất trí nhớ à. Điều cuối cùng tụi này nhớ là chúng mình đã xuống cái thang máy ấy.”
Ý cậu ta là thang máy nào cơ? Là cái thang máy dẫn xuống phòng thí nghiệm nơi anh tiến hành thực nghiệm hồi sinh á?
Vậy thì họ chỉ nhớ được đến một lúc trước khi chết.
Guren nhăn mặt, vờ như thể đau đớn lắm rồi hỏi: “Cậu thì sao, Shinya?”
Shinya gật đầu: “Cũng giống mọi người thôi. Cậu có nhớ điều gì khác không?”
“Tôi thì…” Guren lại lần nữa ôm đầu, nhăn mặt để không cho những người bạn đọc được biểu cảm mình. Anh sợ điều đó đến vô cùng tận nên nhất định không được để họ biết được. May mắn cho Guren là chính nhờ những cử chỉ của mình mà bạn bè anh lại lo lắng cho anh vì lý do khác.
“Biết mà, bọn chúng chắc chắn đã làm gì đó Guren rồi” Mito nói tiếp: “Vậy nên cậu ấy mới là người tỉnh muộn nhất.”
“Mahiru cũng ở đó mà.” Norito chêm vào: “Phải chăng là cô ta đã làm gì Guren rồi?”
Shinya tiến lại gần Guren một bước, lo lắng nhìn sắc mặt Guren:
“Mahiru có làm gì cậu không thế?”
Cơ mà Mahiru chết rồi mà.
Shinya và mọi người khác mới là “người bị làm gì đó với cơ thể mình”. Vì trước đó, Guren đã chạm vào điều cấm kỵ để đưa họ trở về từ cái chết.
Nhưng anh làm sao mà có thể nói với họ như vậy được nên anh chỉ đơn giản là lắc đầu rồi bảo: “Tôi không nhớ gì… Tôi còn chẳng nhớ cái thang máy nào. Thứ cuối cùng tôi nhớ là trận đấu với Kureto.” Anh lại ôm đầu mình.
“Vậy là rõ rồi, có chuyện gì đó xảy ra với cậu rồi” Shinya tiếp tục: “Chắc hẳn là do Mahiru làm rồi.”
Nhưng thực ra là Guren làm mới đúng. Đích thị là do Guren.
“Chúng ta nên kiểm tra Guren chút. Nhưng trước hết thì, Guren à, tớ muốn cậu phải thật bình tĩnh. Ngoài kia đã đủ tệ rồi, còn chúng ta thì chẳng còn bao nhiêu thời gian đâu.”
Mình biết thừa cậu định nói gì rồi, Guren nghĩ thầm. Vì mình là thủ phạm mà.
Tuy vậy, anh vẫn ngẩng mặt lên, vô cảm nhìn vào Shinya.
Còn Shinya lúc này đang căng thẳng thấy rõ. Cũng không thể trách cậu được. Sao mà cậu có thể nói với bạn mình rằng tận thế đã đến rồi?
Norito, Mito, Shigure, Sayuri, tất cả đều đang mang cùng một sắc mặt kiểu như phải nói ra một điều khủng khiếp mà chính bản thân cũng không thể chấp nhận nổi ấy.
Nhưng dù mọi chuyện ngoài kia có khủng khiếp cỡ nào thì cũng không thể so được với cảm giác mà Guren giấu trong lòng được. Anh thậm chí còn không được phép nói ra chuyện mình đã hồi sinh cả năm người bọn họ.
“Cái? Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi, cố tỏ ra hoang mang.
Nhưng lần này Shinya chỉ chăm chú theo dõi anh.
Guren cẩn thận đọc từng biểu cảm trên mặt Shinya để quyết định xem tiếp theo nên phản ứng như nào. Shinya rất thông minh nên chỉ Guren làm gì đó không đúng thì Shinya rất có thể sẽ nghi ngờ. Vậy nên, đồng nhất câu chuyện của mình với những người xung quanh sớm được bao nhiêu thì tỷ lệ Shinya tìm ra điểm mâu thuẫn giảm bấy nhiêu.
Rồi Guren nhìn lại Shinya, nghĩ cẩn thận xem nên làm gì. Anh nên làm gì đây?
Anh quyết định hành động trước khi Shinya kịp nói bất cứ thứ gì.
“Chẳng lẽ… không thể có chuyện thế giới diệt vong rồi đúng không?”
Mahiru đã kể rõ chuyện gì sẽ xảy ra cho họ. Vậy nên cả lũ mới cố hết sức, chiến đấu để ngăn cản kết cục diệt vong mà cả bọn đã biết trước này.
Shinya chẳng nói gì cả. Cậu chỉ đánh mắt ra cửa sổ, như ra hiệu bảo Guren tự đi mà nhìn lấy.
Guren đứng dậy rồi đi thẳng ra chỗ cửa sổ.
Anh thừa biết cảnh tượng đang chờ đón mình ở ngoài kia.
Thế giới đã tuyệt diệt.
Mọi người trừ lũ quỷ và trẻ con đều chết.
Tất cả là tại Guren.
Mọi chuyện xảy ra chỉ vì Guren đã cứu lấy năm người đang đứng phía sau anh đây.
“...”
Guren có thể thấy khuôn mặt mình trên một ô cửa sổ bọc một lớp phim.
Ảnh phản ánh khuôn mặt anh. Khuôn mặt của kẻ dối trá.
Anh thấy ảnh phản chiếu của năm người bạn mình đang ở đằng sau.
Anh ngó ra ngoài.
Không phải là mơ.
Thế giới đã đến hồi kết.
Rất nhiều công trình kiến trúc đồ sộ đã đổ sập xuống thành đồng đổ nát, hoang tàn.
Toàn bộ khu vực xung quanh đều chìm trong biển lửa.
Xác người nằm ngổn ngang trên đường phố.
Và những binh sĩ mặc lên mình đồng phục của Đế Quỷ Đoàn mang trong mình trang bị quỷ chú đang bước ngang qua đó.
“Đế Quỷ Đoàn vẫn còn à?” Guren hỏi trong khi vẫn đang chăm chú quan sát bọn chúng.
“Có vẻ vậy” Shinya đáp lại.
“Thế ra làm người thì chết còn làm quỷ thì sống à?”
“Ờm, dù gì thì Đế Quỷ Đoàn từ trước tới nay đã luôn cố thực hiện điều đó mà.”
“Vậy đây là kế hoạch của lũ bọn chúng ư?”
“Có lẽ vậy. Tụi này chưa hỏi bao giờ. Thực ra việc đầu tiên tụi này làm là chờ cậu dậy, bọn tôi không chắc liệu hỏi thì có bị khử không.” Shinya đến đứng kế bên Guren. “Hãy nhớ rằng chúng ta đã phản bội rồi trốn chạy khỏi Đế Quỷ Đoàn. Vậy theo cậu là như thế nào? Giờ thế giới diệt vong rồi thì liệu bọn chúng có cho chúng ta quay lại không? Hay là chúng vẫn sẽ coi chúng ta là kẻ phản bội.”
“Các cậu tỉnh dậy được bao lâu rồi?” Guren hỏi, quay sang nhìn mấy người bạn mình.
“Khoảng một tiếng trước.” Mito trả lời. “Norito và Shinya-sama ra ngoài để xem tình hình thế nào rồi lúc quay về thì…”
“Tôi tỉnh dậy?”
“Ngoài đó siêu cấp điên rồ luôn!” Norito cắt ngang, quơ cả hai tay lên trời. “Mọi người chết sạch, kể cả mấy người đẹp quyến rũ cũng chết.”
Guren nhăn mặt: “Cái cách cậu nói làm cho tình hình trông có vẻ không nghiêm trọng lắm.”
“Không nghe à, Guren, tất cả những người đẹp nóng bỏng đều hẹo rồi! Sayuri có khi là người duy nhất ngực bự còn lại trên thế gian này! Kết thúc rồi! Chấm hết rồi!”
___________________
Translated by thaidoandanh
edited by ??


4 Bình luận