Theo như những gì được dạy thì ma cà rồng tồn tại và sở hữu một sức mạnh phi thường. Vậy nên “Những kẻ mà dù có thấy cũng không được tiếp cận”, “Những kẻ cấm được lại gần” là những gì anh được học nhưng anh chỉ nghĩ đó là một câu chuyện thôi.
Nhưng con ma cà rồng đó đã tấn công cô bé.
Cô có vẻ như vẫn còn sống, chỉ là không cử động được thôi.
“Chết chưa?”
“…”
“Sao cũng được. Heh!”
Rồi hắn quay sang nói chuyện với ai đó ở sau lưng.
“Ừ.”
Một người đàn ông đang mặc chiếc áo choàng tương tự bước đến. Đồng phục trắng. Là trang phục của bọn ma cà rồng.
“Vẫn sống. Xử lý như gia súc đi”
“Mày uống rồi à?”
“Mày có thể uống chút chút nhưng phải giữ bí mật với Lucal-sama.”
“Nếu mày uống thêm dù chỉ một chút là nó chết đấy. Tao đã uống từ mấy đứa trên đường đến đây rồi.”
“Đơn vị chúng ta đã không giết ai cả, đạt chỉ tiêu rồi. Chúng ta có thể bắt sống đứa này.”
Bọn chúng mang đứa trẻ rời đi
Vậy đó.
Rồi khi thời gian trên camera giám sát trôi qua một lúc, cả hai thấy chính mình bước vào cửa hàng tiện lợi.
Hai người dừng xem lại.
“…”
“…”
Cả hai im lặng một hồi. Bởi vì họ hiểu lý do tại sao không có trẻ con. Bọn ma cà rồng bắt giữ lũ trẻ như gia súc. Còn lý do là vì phần lớn nhân loại đã chết. Tất cả những người lớn từ 14 tuổi trở đi đã chết.
Vì cả hai 11 tuổi nên mới sống sót. Người lớn đã chết sạch. Còn bọn ma cà rồng thì đang bắt giữ lũ trẻ. Những con quái vật màu trắng giống côn trùng mà cả hai không hiểu sao lại xuất hiện đang tấn công những đứa trẻ còn lại.
Cái quái gì thế này? Anh thậm chí còn chẳng hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như này.
“… Bọn chúng nói gì đó về tận thế.”
Narumi nói xong thì Shuusaku gật đầu.
“Thế,”
“Cậu nghĩ sao?”
“Không biết nữa. Nhưng tớ nghĩ mọi chuyện tệ rồi đây.”
“Liệu người lớn ở nhà có chết không?”
“…”
Shuusaku quay mặt đi. Cậu thể hiện rằng bản thân chưa muốn từ bỏ.
Narumi cũng vậy. Các âm dương sư của Nguyệt Quỷ Đoàn rất thông minh, lúc nào cũng mạnh mẽ, dành cả đời để luyện tập và sống rất kỷ luật.
Có khi họ đã đoán trước được chuyện như này sẽ xảy ra.
Nghĩa là,
“…”
Narumi khoanh tay nghĩ. Anh quan sát, suy nghĩ đến cảnh cả hai bước vào cửa hàng tiện lợi.
Có chút sợ hãi hiện lên trên mặt. Không còn là nét bình tĩnh nữa. Anh nghĩ rằng bản thân sẽ mạnh hơn nếu bình tĩnh. Là một tín đồ của Nguyệt Quỷ Đoàn, là một âm dương sư phục vụ cho Guren-sama, anh phải mạnh.
“…”
Anh nhớ lại.
Nhớ cuộc trò chuyện trước khi anh quyết định lên núi. Cuộc trờ chuyện với cha mình. Sau khi gặp Guren-sama anh đã có động lực luyện tập nhiều hơn trước.
Cha có vẻ vui, hoặc là ông đã đoán trước được chuyện này một chút. Nên, ông bảo.
“Vậy sao lại không lên núi một thời gian nhỉ? Ừm. Khi con đặt mục tiêu cao, con sẽ phải tự mình đối mặt với thử thách. Cha cần chút thời gian để thay đổi chương trình luyện tập. Mang cả Shuusaku lên núi nữa.”
Anh nghĩ rằng vậy cũng hay.
Nên anh đã đi ngay lập tức.
Năm ngày.
Trong khoảng thời gian đó, anh không biết bất cứ chuyện gi xảy ra, thậm chí đến những gì cha mình biết, anh cũng không rõ nhưng anh hiểu, cha đã để họ lên núi để thoát.
Anh dừng suy nghĩ rồi Shuusaku nói.
“Bánh croquette mẹ tớ làm ấy. Mẹ tớ đã hỏi nó có ngon không. Dù cho bà không thích nấu ăn, bà vẫn luôn làm mỗi khi bà về. Dù chẳng có ai có thể đoán được là bà đã về, bà vẫn luôn đột ngột xuất hiện.”
Có vẻ như đây là lần cuối họ gặp nhau nên bà đã làm bánh croquettes.
Vậy, phải chăng là do cha hoặc bà Shien?
Hoặc mọi người đã lường trước được chuyện này và để lũ trẻ trốn để tránh kế hoạch này.
Dẫu sao thì có vẻ cha và Shien đã đoán trước được điều này.
Narumi cất tiếng.
“Về nhà có lẽ sẽ biết được gì đó.”
“Vậy về nhà thôi.”
“Nhưng chúng ta không thể về thẳng nhà luôn.”
“Ừm.”
Có cả lũ ma cà rồng ở bên ngoài. Thêm lũ quái vật bí ẩn nữa. Bọn quái vật rất nhanh. Cả hai đều hiểu rằng họ không phải đối thủ của bọn chúng. Lũ ma cà rồng có thể giết cả bọn ngay lập tức nếu cả hai không làm gì. Và cả hai sẽ phải lén lút vừa đi vừa trốn. Cẩn thận thở nhẹ nhất có thể và đi về nhà.
“Có vẻ sẽ mất vài ngày đây.”
Narumi nói trong lúc Shuusaku lấy quần áo ra khỏi ba lô.
“Chúng ta phải tìm cả thức ăn nữa.”
“Ừm.”
“Nếu tất cả người lớn đã chết và lũ trẻ vẫn đang ẩn nấp và chưa bị phát hiện, chúng ta có thể đến một cửa hàng tiện lợi hoặc siêu thị. Chúng ta có thể tập hợp những món đồ cần thiết.”
Rồi Narumi lấy quần áo từ trong ba lô và ném đi.
“Tớ nghĩ sẽ mất khoảng sáu ngày để về nhà.”
Nếu chỉ chạy thì tốn có nửa ngày thôi. Nhưng sẽ mất sáu ngày nếu đi cẩn thận.
“Tám ngày lương. Thức ăn, nguồn điện, nước…”
“Nói cho tớ biết những gì cậu cần.”
Nói xong, Narmi rời khỏi phòng nhân viên. Anh bước ra khỏi quầy thanh toán. Cẩn thận quan sát dấu hiệu của kẻ thù. Nhưng anh cũng chả biết làm vậy có ý nghĩa gì nữa. Nếu có thì chắc chắn kẻ thù mạnh hơn họ rất nhiều.
Để bọn chúng nhận ra là hết. Vậy nên cả hai mới phải thận trọng.
Anh rời cửa hàng tiện lợi Ngay bên ngoài là xác con quái vật.
Nhìn nó,
“… Cái quái gì đây?”
Narumi hỏi.
Anh không rõ rằng mình có thể lại gần cái xác ấy không nữa. Có khi đó là nguồn bệnh cũng nên. Nhưng anh vẫn lại gần nó, từng chút một. Rồi lại hỏi lần nữa.
“Cái gì đây?”
“Makoto!”
Tiếng gọi vọng lên từ đằng sau anh. Shuusaku cũng rời khỏi cửa hàng tiện lợi. Cậu giữ lấy tay Narumi, không cho anh đi tiếp.
Shuusaku lên tiếng.
“Về nhà thôi, mọi người đang chờ.”
Trốn lũ ma cà rồng thì dễ thôi.
Bọn chúng đang phát thanh nói về cái thứ “bảo vệ” để thu hút lũ trẻ lại gần. Khi anh nghe thấy âm thanh đó từ xa, anh sẽ di chuyển đi xa hơn. Hoặc là trốn lên mái nhà.
Bọn ma cà rồng không hứng thú mấy việc đuổi và bắt giữ trẻ con mà chỉ muốn mang những đứa chúng đã tập hợp lại lên xe tải rồi mang đi như gia súc.
Không, những đứa trẻ dễ bị bắt còn khốn khổ hơn. Ngoài ma cà rồng ra, còn có con quái vật trắng đang lang thang ngoài kia và liên tục đuổi giết những đứa trẻ nhân loại.
Lũ trẻ khóc lóc, la hét và chạy trốn để rồi vẫn bị con quái vật giết.
Những đứa trẻ hiểu được rằng bản thân sẽ chết nếu bị quái vật tiếp cận đã trốn đi nhưng nước và thức ăn là không đủ. Bọn trẻ không thể ra ngoài vì lũ quái vật.
Đến cả Narumi còn thấy sợ. Mặc dù đã cân nhắc đến tình cảnh của lũ trẻ, dù đã đưa bọn chúng thức ăn và nước uống song anh vẫn phải bỏ chúng để về nhà.
Cảm giác bỏ rơi chúng thật đau đớn.
Bởi vì anh biết rằng từng đứa trẻ một sẽ chết sau khi anh rời đi.
Tất cả đều chỉ là những đứa trẻ bình thường. Tất cả đều chưa được huấn luyện gì cả.
Một cô nhóc sáu tuổi khóc cùng đứa bé nhỏ bên cạnh cơ thể người mẹ. Narumi đã được chúng tuyệt vọng xin được giúp đỡ nhưng anh không thể. Nếu anh phải đi cùng đứa bé ấy, cả bọn sẽ dễ dàng thu hút chú ý của con quái vật rồi bị giết.
Nên anh khuyên cô nên để ma cà rồng bắt. Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó… sống như một con gia súc có thể là một nỗi tuyệt vọng mà anh không tưởng tượng được nhưng ít ra vẫn tốt hơn là chết tại đây.
Bởi vì chết là hết.
Bọn họ đều còn là trẻ con. Nếu họ có thể chấp nhận chịu đựng được hiện tại thì tương lai không hẳn là không có.
“…”
Cô nhóc và đứa bé ấy được một con mà cà rồng bắt đi trước mắt Narumi.
Trong khi di chuyển, Narumi vô tình bắt gặp một nhóm 3 đứa trẻ cũng trạc tuổi mình đang bảo vệ những đứa nhỏ hơn.
Kagiyama Taro.
Inoue Rika.
Fuji Yayoi.
Tên của ba người là vậy.
Họ tập hợp những đứa trẻ sống sót lại, cùng trốn và phân phát thức ăn.
Nếu anh gặp những đứa trẻ này trước, có lẽ anh đã không phải dẫn cô nhóc và đứa bé kia đến chỗ ma cà rồng.
Nhưng nếu anh mặc kệ, có lẽ ba người này sẽ chết, cô nhóc và đứa bé kia sẽ chết, nên có lẽ anh nên để lũ trẻ cho bọn ma cà rồng.
Narumi và Shuusaku gặp ba người sau khi di chuyển được một lúc.
“Bọn tôi đang đi đến nơi mà người lớn còn sống, rồi bọn tôi sẽ trở lại giúp đỡ.”
Hứa đấy.
Rika Inoue đáp lại.
“Nhất định phải giữ lời đấy!!”
Giọng cô lộ rõ vẻ tức giận. Còn mọi người trông như sắp khóc vậy.
Tất nhiên rồi. Ngay cả người đã được rèn luyện là anh đây thì giờ cũng sắp khóc đến nơi rồi.
Narumi trả lời rằng anh hứa sẽ quay lại. Anh không chắc mình cố giữ lời được không.
Bây giờ họ có thể nhanh hơn nữa. Vì anh biết cách di chuyển để không phải chạm trán quái vật hay ma cà rồng.
Bốn ngày sau.
Cuối cùng cũng về đến nhà.
Ngôi nhà đã bị phá hủy. Anh có thể thấy rằng người lớn không chết vì virus. Rõ ràng mọi người đã chết vì chiến trận.
Có rất nhiều người mặc quân phục khác nhau, không chỉ riêng quân phục của Nguyệt Quỷ Đoàn. Họ chết vì bị kiếm chém vào cổ hoặc thân.
Shuusaku chứng kiến cảnh tượng đó và nói.
“Đây là quân phục của Đế Quỷ Đoàn.”
Quân phục của Đế Quỷ Đoàn do nhà Hiiragi dẫn dắt. Có vẻ như nhà bị đơn vị thuộc Đế Quỷ Đoàn tấn công.
Sau cùng thì chiến tranh đã nổ ra.
“Hừm, thế virus được phát tán trong khi chiến trận à? Liệu cha và Shien có biết cuộc chiến này sẽ xảy ra không?”
Nhưng Shuusaku không còn ở đây để nghe anh nữa. Cậu đi tiếp. Vào trong nhà.
Nhà của Shuusaku được xây theo phong cách Nhật, đủ lớn để gọi là biệt thự.
Cả hai bước vào.
Không có Shien. Trận chiến đã diễn ra ở mọi nơi trong nhà, không có dấu hiệu của Shien. Không thấy xác. Tất nhiên, biệt thư tràn ngập xác, nên có thể bà ấy cũng nằm trong số đó.
Shuusaku nhỏ giọng gọi.
“Mẹ”
Anh nghe những gì cậu nói.
Nhưng âm giọng đó thật nhỏ. Nếu cậu nói to hơn mà vẫn còn kẻ địch ở đây, bọn chúng có thể biết được vị trí của anh.
Narumi vỗ lưng Shuusaku. Cậu đây rồi.
“Xin lỗi. Tớ ổn rồi.”
Mặc dù cậu đã nói vậy, Narumi vẫn cười nhẹ.
“Tớ thì không ổn cho lắm đâu.”
“… Eh… Tớ có nên an ủi cậu không?”
“Có.”
Rồi Shuusaku vỗ lưng Narumi.
Họ là hai người duy nhất còn sống trong ngôi nhà xác chết chất đống này.
Narumi lên tiếng.
“Shien không có ở đây.”
“Nhưng có nhiều xác quá.”
Narumi quay mặt lại nhìn vào căn phòng khác đẫm máu. Cả hai từng hay chơi đùa ở đây. Có một người hầu tốt bụng không hề nổi giận với cả hai dù họ có đùa nghịch. Xác của người hầu đó ở đây.
“…”
Narumi thấy vậy. Và bên cạnh đó. Anh thấy dấu chân máu trên chiếu tatami [note71218]. Dấu chân đó sau khi virus phát tán ư? Hay là dấu chân đó có sau trận chiến nhưng trước khi virus phát tán?
Anh bám tay Shuusaku rồi chỉ vào dấu chân máu.
“Ah”
“Dấu chân đó lớn đấy, là của người lớn.”
“Ma cà rồng?”
Narumi nói xong thì Shuusaku ngẩng mặt lên rồi nói.
“Không có bất cứ đứa trẻ nào trong nhà. Nếu tớ là ma cà rồng thì tớ sẽ chẳng thèm đến đây.”
Đồng ý. Ma cà rồng không có động cơ bảo vệ kẻ khác.
Rồi,
“Thế dấu chân này là sao?”
Narumi nói rồi Shuusaku đáp.
“Có thể là từ trận chiến.”
Nhưng, cả hai nghĩ khác.
Narumi nói.
“Nhưng nếu không phải thì…”
“…”
“Nếu dấu chân có sau virus thì có nghĩa là có người lớn còn sống.”
Cả hai lần theo dấu chân.
Dấu chân máu biến mất dọc trên con đường nhưng cả hai đều hiểu nó dẫn đến đâu.
Thẳng đến nhà Narumi.
Nhà Narumi cũng trong tình trạng tương tự nhà Shuusaku. Căn nhà bị phá hủy một nửa vì trận chiến. Nửa mái nhà bị phá hủy như bị bắn tên lửa vậy. Trong nhà chỉ có xác.
Đồng phục Đế Quỷ Đoàn.
Đồng phục Nguyện Quỷ Đoàn.
Rồi Narumi để ý.
“Nè, Shuusaku. Cậu có nhận ra không?”
Shuusaku gật đầu.
“Có”
“Cậu nhận thấy điều gì?”
“Ừm, như Makoto nói thôi.”
“Có thể tớ sai. Cậu đã bảo vậy mà.”
Shuusaku nói.
“Không có cái xác nào là không có vết thương chí tử, có lẽ những người chết ở đây không phải do virus.”
Nghĩa là, toàn bộ những người ở đây đều chết trên chiến trận.
“Có lẽ cả cha lẫn Shien đều đã chết?”
Nói xong, Shuusaku hít một hơi thật nhanh.
Vẫn có hy vọng. Vẫn còn hy vọng.
Narumi hướng thẳng đến phòng làm việc của cha. Trong phòng có một cái bàn làm việc và một kệ sách. Trên đó chứa những quyển sách nghi lễ phức tạp và sách quản lý tổ chức.
Trên đó có những quyển sách ưa thích của ông, ông đã đọc đi đọc lại chúng. Anh lấy những quyển sách ấy ra, lật từng trang một rồi quẳng chúng xuống sàn. Anh lấy quyển sách cha anh đã bảo anh đọc lên. Dò từng trang một. Rồi anh ném nó xuống sàn.
Sau đấy, anh phá khóa ngăn kéo bàn làm việc. Có một số tài liệu và ảnh của người mẹ đã mất năm Narmi ba tuổi.
Thú thực là Narumi không biết nhiều về mẹ mình nhưng cha anh đã dạy đi dạy lại anh rằng bà là một chú thuật sư mạnh. Bà mạnh ngang với Shien. Nên Narumi cũng có năng khiếu chú thuật. Hình như mẹ chết trong khi đang thức hiện nhiệm vụ.
Đó là những gì anh nghe được.
Shuusaku từ đằng sau cất tiếng.
“Makoto. Cậu đang tìm gì thế?”
“Hửm?”
“Cậu nghĩ có tài liệu nào cho biết chuyện gì đang xảy ra à?”
“Hửm… Có lẽ có, tớ nghĩ vậy.”
“Rồi.”
“Cha tớ từng nói rằng nếu có gì xảy ra thì ông đã để một bức thư trong một quyển sách ưa thích của ổng.”
Shuusaku đứng bên cạnh nhìn xuống dưới những quyển sách bị ném.
“Không có ở đó à?”
“Không”
“OK, vậy tớ sẽ tìm quyển khác.”
Rồi Shuusaku bắt đầu lục tung giá sách.
Narumi ngồi lên cái ghế của cha mình sau khi kiểm tra hết ngăn kéo. Dù anh đã 11 tuổi rồi, cái ghế của cha vẫn quá lớn đối với anh.
Một ngày nào đó, anh muốn được như cha.
Cha biết mọi thứ. Ông rất tốt, nghiêm khắc và cũng rất mạnh. Ít nhất thì đó là người cha trong mắt của Narumi.
Anh vừa ngồi ghế vừa nhìn quanh phòng. Căn phòng được trang trí bởi những bức tranh. Trong đó có một bức Narumi vẽ. Anh vẽ nó vào năm hai tuổi, khi mẹ anh vẫn còn sống.
Anh không biết bức tranh ấy vẽ gì. Ngay cả đối với chính chủ của bức ấy là anh đây cũng phải thừa nhận là vẽ xấu quá. Anh đã bảo cha anh đấy là quả tên lửa.
Narumi đứng lên.
Tháo bức tranh ra khỏi khung.
Shuusaku dù đang nhìn Narumi nhưng không dừng việc lật từng trang một và ném sách xuống sàn.
Lật khung ra. Tháo tấm ốp lưng. Lấy bức tranh bên trong ra ngoài.
Nhìn bức tranh. Nó trông chẳng giống quả tên lửa. Dù anh đã từng khẳng định đó là một quả tên lửa, nhưng có lẽ nó giống con ếch? Nó có thân và bốn chân liền nhau màu xanh lá.
“…”
Nhưng không quan trọng. Anh không bận tâm đến bức tranh. Cha anh coi nó như báu vật nhưng anh thì không.
Narumi lật bức tranh lại.
Đằng sau nó là một bức vẽ khác. Anh biết bức này vẽ ai. Bức tranh này vẽ về mẹ. Anh biết rõ bức vẽ này. Anh cũng nhớ rằng mẹ đã rất vui khi được anh vẽ. Anh không nhớ nhiều về mẹ nhưng khi anh vẽ bức này, mẹ đã vô cùng hạnh phúc và ôm anh vào lòng.
Cha lúc ấy rất hạnh phúc.
Và bên cạnh bức vẽ mẹ vụng về.
“…”
“…Shuusaku…”
“Hử?”
“Có lời nhắn này.”
“Cậu khéo đùa.”
Shuusaku vội vàng chạy đến.
Những dòng chữ ở bên cạnh bức vẽ.
Cả hai nhìn vào bức vẽ người mẹ đã khuất của Narumi.
Bên cạnh mẹ, có mấy dòng chữ của cha.
“Cha có nhiệm vụ của mình rồi. Còn nhiệm vụ của con là gì?”
Cả hai nhìn thật kỹ.
Rồi, Shuusaku lên tiếng.
“Nó được viết từ khi nào vậy?”
“Ẩn nội dung, che giấu vị trí, để kẻ thù không thể nhìn thấy.”
“Vậy ra đó đúng là lời nhắn.”
“Tớ nghĩ vậy.”
“Thế nhiệm vụ của cha là gì?”
“Tớ không biết. Nhưng chắc chắn là khác với nhiệm vụ của tớ. Cha có của cha, tớ có nhiệm vụ của tớ.”
Và vài từ đó đã truyền lại suy nghĩ của cha.
Chắc chắn.
Rất rõ.
Anh phải tự mình suy luận. Rồi, anh chìm sâu vào suy nghĩ.
“Shuusaku.”
“Ừm.”
Shuusaku gật đầu xong rồi Narumi kể cho cậu về nhiệm vụ của cả hai.
“Guren-sama vẫn còn sống. Đến Tokyo nào.”


0 Bình luận