Cún Cưng Của Giới Thượng...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 51 : Ngài có thể chạm vào tôi

4 Bình luận - Độ dài: 2,230 từ - Cập nhật:

Đã bao lâu kể từ khi tôi nằm xuống giường?

Một cảm giác uể oải sâu sắc bao trùm lấy cơ thể tôi. Chiếc giường quá rộng chỉ càng khiến nỗi cô đơn trở nên rõ ràng hơn. Tôi muốn ngủ, nhưng dù có nhắm mắt lại thì ý thức của tôi cũng chỉ trôi lơ lửng ở ranh giới giữa tỉnh và mê.

"... Khó chịu quá."

Cô đã nói là bản thân đã bị tôi thu hút, thế nhưng tại sao cô lại chú ý đến người khác ngay trước mặt tôi? Có gì đặc biệt ở một người phụ nữ lạnh lùng như Iris mà khiến cô bỏ mặc tôi vậy?

Đồ dối trá.

Tôi không ngờ cô lại là người hời hợt đến vậy, Viviana.

Thất vọng thật đấy.

Nếu ngay từ đầu cô đã là người như thế...

"...Thì đừng nên tử tế với tôi ngay từ đầu."

Chỉ vậy thôi.

Một giọng nói yếu ớt thoát ra khỏi đôi môi tôi. Không còn đủ sức để cử động, tôi vùi mặt vào gối, cố kìm nén nhịp đập hỗn loạn trong lồng ngực.

Nỗi cô đơn cứ lớn dần, gần như khiến tôi bật khóc, nhưng tôi vẫn gượng ép nở một nụ cười tươi rói và bật dậy khỏi giường.

"...Không? Thực ra, thế này có khi lại tốt hơn."

Tôi nhanh chóng bước đến trước gương. Một cô gái xinh đẹp hiện ra trong đó. Khi tôi đưa tay ra, cô gái trong gương cũng làm điều tương tự. Vào lúc bàn tay tái nhợt của tôi chạm vào bề mặt mỏng manh của tấm gương, tôi có cảm giác như nỗi cô đơn được vơi đi đôi chút, và điều này đã mang lại cho tôi một chút an ủi.

"Rốt cuộc, Viviana cũng chỉ là cái máy in tiền mà thôi, đúng không?"

Và còn là một con ngốc dễ bị lợi dụng nữa.

Ai lại đi hứa rằng sẽ chu cấp cho người ta cả đời nhân danh gia tộc, chỉ vì họ đồng ý đóng vai một con cún cưng cơ chứ?

Ngu ngốc. Quá sức ngu ngốc.

Nghĩ lại thì, việc tiếp cận một kẻ ngốc chẳng biết tính toán thiệt hơn như thế cũng chỉ là thiệt cho tôi thôi?

Ngay từ đầu cũng chẳng cần phải u sầu đến vậy. Tôi chỉ xem Viviana như là một người bảo trợ, không hơn không kém. Sao tôi lại có những hành động thảm hại đến thế?

Nếu Viviana đã không còn quan tâm đến tôi, thì tôi cũng chẳng cần phải để tâm đến cô ta nữa.

Tôi chỉ cần chịu đựng quãng thời gian còn lại trong dinh thự này, cố gắng làm vừa lòng cô ta trong ba năm còn lại của hợp đồng là được.

"...Tức là mình sẽ phải ở một mình suốt chừng ấy thời gian sao?"

...Nhưng tôi ghét cảm giác cô đơn.

Trong thoáng chốc, ánh mắt của cô gái trong gương dao động dữ dội. Tôi vội lắc đầu và cưỡng ép nở một nụ cười trên môi.

Thời gian bị giam lỏng cũng chỉ kéo dài khoảng ba tuần nữa. Tất nhiên là tôi vẫn phải tiếp tục đóng vai cún cưng của Viviana trong ba năm tới... nhưng ít nhất thì tôi sẽ có thể trở về nhà sau ba tuần.

Đến lúc đó, tôi sẽ được nhận thật nhiều tình thương từ Mẹ. Mẹ sẽ luôn yêu tôi, dù thế nào đi chăng nữa.

Dù tình yêu đó không thật sự dành cho tôi... nhưng đó vẫn là tình yêu...

Tôi chắc chắn là mình có thể cảm nhận được thứ tình yêu ấy. Ít nhất thì nó sẽ hạnh phúc gấp trăm, gấp ngàn lần so với việc phải ở lại đây cùng với một người như Viviana.

Và nếu cảm thấy cô đơn, tôi luôn có thể quay lại với cuộc sống thượng lưu. Khi đó, tôi sẽ lại được vây quanh bởi những vị tiểu thư xinh đẹp, được yêu chiều và tặng quà.

Vậy nên, sau cùng thì tôi cũng đâu cần Viviana.

Cốc, cốc—

"Là ta đây, Tina."

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện. Viviana mở cửa bước vào. Khi đôi mắt tím ấy chạm vào ánh nhìn của tôi, tim tôi chợt lạnh đi.

"Tina?"

Trước tiếng gọi của Viviana, tôi mỉm cười rạng rỡ với cô ấy.

"Tiểu thư đến rồi sao?"

"…Ừ."

Viviana nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, rồi từ từ cởi áo choàng treo lên mắc. Hôm qua, cô ấy thậm chí còn chẳng thèm cởi áo choàng ra, cứ thế mà đi thẳng về phòng, nhưng tại sao hôm nay lại có hành động khác lạ như vậy?

"Eh? Ngài định ở lại đây hả?"

"Ừ. Sao thế?"

"Không có gì, tôi chỉ nghĩ ngài sẽ nói vài câu rồi rời đi như mọi khi. Tôi cũng tưởng hôm nay cũng như vậy."

Tôi nói với một nụ cười tươi, còn Viviana thì thoáng tỏ vẻ bối rối.

"Tina, cô đang vướng bận chuyện gì à?"

"Tôi sao? Không đâu, không có gì cả."

"Được rồi."

Cô ấy thực sự đang hỏi vì không biết, hay là đang giả ngây vậy?

Trơ trẽn đến mức hỏi thẳng mặt như thế, đúng là mặt dày hết chỗ nói. Nhưng cũng chẳng sao cả, tôi đã quyết định sẽ không để tâm đến Viviana nữa.

"Không, thực sự không có gì mà."

Cho đến sáng nay, tôi còn nghĩ sẽ cho cô ta chạm mông mình một lần, nhưng bây giờ, dù có chết đi sống lại thì chuyện đó cũng không đời nào xảy ra. Tiếc quá ha, Viviana.

"Thật sao? Vậy thì xin phép."

Nói xong, Viviana sải bước về phía tôi.

"Gì vậy? Khoan—Tại sao ngài lại tới... Ack?!"

Chỉ trong chớp mắt, Viviana đã bế tôi lên theo kiểu công chúa. Cô ấy bước thẳng đến giường, nhẹ nhàng đặt tôi xuống rồi nằm xuống bên cạnh tôi.

Cánh tay cô vòng qua eo tôi, và chúng tôi kết thúc trong một tư thế kỳ quặc, cô ấy ôm tôi từ phía sau trong khi cả hai cùng nằm nghiêng. Trong lúc tôi còn đang chớp mắt ngạc nhiên vì tình huống bất ngờ này, Viviana đã vùi mặt vào hõm cổ tôi và nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu.

"Cún cưng đúng là tuyệt thật. Chúng mang lại cho người ta rất nhiều năng lượng."

"Mà này, cô có dùng nước hoa à? Cô có mùi thơm quá."

"…Không. Tôi không dùng gì cả."

"Thật sao? Vậy đây là mùi cơ thể tự nhiên của cô à?"

Tôi ngơ ngác nhìn vào đôi tay của Viviana đang quấn lấy eo mình. Tôi không thể hiểu vì sao hôm nay cô ấy lại bất ngờ hành xử như vậy sau mấy ngày thờ ơ lạnh nhạt.

Chẳng lẽ cô ấy đang muốn đùa giỡn với tôi?

"…Tôi khó chịu đấy, Viviana."

Giọng tôi vang lên khá nhỏ. Ngay sau đó, Viviana ngẩng mặt khỏi hõm cổ tôi và kéo tôi sát lại gần cô ấy.

"Ý cô là tư thế này khó chịu à?"

"... Đúng vậy."

"Cố chịu đi. Cô là cún cưng của ta mà, phải chứ?"

Giọng điệu áp đặt của cô ấy khiến tôi càng thêm bực bội. Cùng là Viviana đã lạnh lùng đẩy tôi ra trong khi trao cho Iris ánh nhìn đầy ngọt ngào, giờ lại có thể làm ra những hành động như thế này.

Chẳng lẽ cô ấy chỉ xem tôi như một nguồn nạp năng lượng thôi sao?

Đúng là đồ ích kỷ.

"…Được rồi, sao cũng được."

Nhưng tôi đâu có quyền phản kháng. Quyền lực nằm trong tay cô ta, còn tôi thì chỉ là kẻ dưới trướng. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là đáp lại bằng giọng điệu mang đầy sự khó chịu mà thôi.

Không lâu sau, khi tôi cố nén cơn giận và mặc kệ việc bị ôm trong vòng tay Viviana, cô ấy khẽ thở dài và phá tan bầu không khí ngột ngạt.

"Xin lỗi, Tina. Dạo gần đây ta đã làm cho cô cảm thấy cô đơn, có đúng không?"

"Gì cơ?"

Tôi ngạc nhiên nhìn lên vì không ngờ cô ấy lại xin lỗi.

"Gần đây ta bận rất nhiều việc. Chuẩn bị cho mùa đông, sắp xếp vật tư để gửi ra tiền tuyến cho các binh lính."

"Nhưng trong thời gian tới, ta nghĩ mình có thể dành nhiều sự quan tâm hơn cho cô."

"… Hah, theo những gì tôi thấy thì ngài có vẻ cũng thân thiết với Iris lắm mà. Không phải là ngài nên để tâm đến cô ấy hơn sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi ngay lập tức thấy hối hận. Không cần thiết phải nói bằng giọng mỉa mai như thế.

Hơn nữa, tỏ ra khó chịu vào lúc này chẳng mang lại lợi ích gì cả. Bình thường tôi đâu dễ lỡ lời như vậy. Nhưng lời đã nói ra thì không thể thu lại được.

Viviana nhìn tôi một hồi, có vẻ hơi ngạc nhiên. Thật khó chịu khi phải đối diện với đôi mắt mang sắc tím ấy, nhưng tôi vẫn cố không né tránh và gượng cười, đè nén những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

"Làm ơn đừng để tâm đến những lời tôi nói."

"Không, Tina… Ý cô là khoảng thời gian ta ở cùng Iris sáng nay sao?"

"Không đâu, chỉ là tôi lỡ lời thôi. Ngài đừng bận tâm."

Viviana ngập ngừng một lúc, môi hơi mím lại như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau đó, như thể đã quyết định, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

"…Tina, thực ra lúc đó chúng tôi đang nói về cô."

"Tôi?"

Hả?

Nói về tôi ư?

Tôi nhíu mày, vẻ mặt đầy bối rối, không hiểu cô ấy đang nói gì.

"Đúng là ta rất bận. Không thể đến gặp cô trực tiếp được, nhưng điều đó không có nghĩa là ta không nghĩ đến cô."

Viviana tiếp tục nói, vừa đưa tay gãi nhẹ đầu như thể đang ngượng ngùng.

"Tôi đã hỏi Iris một vài chuyện. Rằng liệu cô có ăn uống đầy đủ không, có bị ốm không, hay có cần gì thêm không."

"…Cái gì?"

"Dĩ nhiên là có rồi. Cô là chú cún cưng quý giá của ta mà. Làm sao ta có thể để cô một mình được chứ."

Viviana nhìn chăm chú vào tôi một hồi lâu. Đôi mắt tím từng có lúc lạnh lùng giờ đây lại ánh lên một ngọn lửa ấm áp, hướng thẳng về phía tôi.

…Chuyện này là thật ư?

Tôi cứ ngỡ tình cảm của cô ấy dành cho mình đã nguội lạnh…

Chẳng lẽ… chỉ là do tôi hiểu lầm sao?

Nhưng trước đó, cô ấy đã bảo tôi cứ rời đi.

"Tina, có phải cô nghĩ rằng ta đã chú ý đến Iris và bỏ rơi cô có đúng không?"

"...."

"…. Có phải là như thế không?"

"...."

"Tina, điều đó không đời nào xảy ra được."

…Vậy ra cô ấy thực sự lo lắng cho tôi khi đang nói chuyện với Iris sao?

Phải chăng vì vậy mà trong ánh mắt của cô ấy dành cho Iris lại dịu dàng tới vậy?

Tức là… tình cảm của cô ấy dành cho tôi vẫn chưa hề phai nhạt?

Tôi thực sự đã hiểu lầm ư?

…Thật sao?

"Heh, hehe."

"Huh?"

Đôi môi cứng đờ của tôi từ từ chuyển động. Chẳng mấy chốc, cơn đau trong ngực tôi đã biến mất, thay vào đó là một khoái cảm kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể.

Tôi hiểu rồi, đúng như tôi nghĩ. Viviana, cô đã hoàn toàn phải lòng tôi rồi đúng không?

Suýt chút nữa tôi đã mắc phải một sai lầm lớn.

Tôi sẽ phải cẩn thận hơn trong tương lai.

"Xin lỗi nhé, ta có làm cô khó chịu không?"

Viviana nói bằng giọng điệu ấm áp rồi nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Tôi cảm thấy trái tim mình dần ấm lại khi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.

Nhìn lại cô ấy, tôi mới nhận ra cô có khuôn mặt thực sự xinh đẹp. Ngay cả khi đang nằm, cô ấy vẫn giữ được vẻ đẹp hoàn hảo như vậy. Tôi đã từng nghĩ Iris là người rất xinh đẹp, nhưng giờ thì tôi đã hiểu vì sao Viviana lại là nhân vật chính rồi.

Cho đến tận lúc này, tôi vẫn luôn coi cô ấy là người có thể lợi dụng, nhưng bây giờ, có lẽ cô ấy thực sự là một người tốt.

Thế nên, chắc là tôi nên cho cô ấy một chút đặc quyền nhỉ? Tôi lo lắng vặn vẹo ngón tay rồi xoay người lại. Nằm đối diện Viviana, tôi cảm thấy một làn sóng xấu hổ dâng trào.

"Ngài... Ngài có thể chạm vào tôi nếu muốn."

"Hả?"

Viviana nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu. Tôi không dám nhìn vào mắt cô ấy, vì vậy tôi quay lưng lại và tiếp tục vặn vẹo ngón tay.

"Mông... mông của tôi... Ngài có thể chạm vào chúng một chút nếu muốn..."

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Thật sự 3h sáng
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
ngủ nhiều quá nên đêm bị mất ngủ á, thực ra chương này mình dịch xong hôm trước rồi, mà lười edit lại nên làm nốt luôn:3
Xem thêm
Knp
Mindbreak thành công 🐧
Xem thêm
Kẻ theo thao túng tâm lý giờ lại bị thao túng tâm lý 🤡
Xem thêm