Trans&edit: Kaguza
_____________________________________________
Những hiểu lầm tai hại thường xuất phát từ những quan niệm sai lầm bất kể lớn nhỏ.
Nếu nhận ra sớm, thì chỉ cần cười là qua chuyện. Nhưng nếu vết nứt nhỏ ấy cứ ngày một lớn thêm, thành một vực sâu không cách nào vượt qua?
Ví dụ nhé, một hành động mà bạn nghĩ là bỏ rơi hóa ra lại là để cứu bạn?
Điều gì sẽ diễn ra nếu người mà bạn định dày vò để trả thù đã chết vì những màn tra tấn man rợ?
Điều gì sẽ diễn ra nếu…người ấy đã cắn môi đến bật máu, để giữ lại chút ý thức, để câu thêm ít thời gian?
Và nếu đó…là gia đình, là người thân?
Đến lúc đó, vết nứt còn cỏn ấy đã thành vực sâu không đáy.
Chỉ còn lại nỗi hối tiếc.
Ước rằng mình chưa từng biết.
***
“A….A…”
Miệng Mirabelle ở ra rồi khép lại, không thốt nên lời.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
“Không còn thời gian nữa. Làm ơn, tôi cầu xin anh, hãy rời khỏi Fracture với Mirabelle đi. Tôi cầu xin anh đấy…”
Trước mắt cô, Harold đang quỳ gối, cầu xin Karami.
Dù đã phải chịu cái chết khủng khiếp vì cô.
Dù vừa thoát khỏi nỗi tra tấn cùng cực suốt thời gian qua.
Dù không đủ thời gian để nắm bắt tình hình.
Bỏ qua tất cả, Harold lại cầu xin cho sự an toàn của cô. Chứng kiến cảnh này, Mirabelle không nói nên lời.
Khác xa với hình ảnh người đàn ông vô tâm vứt bỏ đứa con của mình.
Ngược lại mới đúng.
Ông là một người cha thương yêu con gái mình trong tuyệt vọng. Hình ảnh Harold lúc này hoàn toàn khớp với người trong ký ức của cô, ký ức mà cô đã cố để quên đi.
“Ọe…”
Đột nhiên, đôi chân Mirabelle mềm nhũn. Cô gục xuống, nôn thốc nôn tháo, chán ghét bản thân vì đã mang ý định trả thù Harold dù cho bản thân không biết gì.
“M-Mirabelle! Con sao vậy? Thấy không khỏe ở đâu sao?”
Harold hớt hải chạy tới kiểm tra Mirabelle, nhưng cô không thể chịu nổi khi nhìn ông nên cúi đầu xuống.
Đúng như Karami đã nói.
Linh hồn của cô gái kia có lẽ đã siêu thoát, do thời gian hoặc không còn gì lưu luyến với thế giới này.
Nhưng linh hồn của Harold, dù chết cùng ngày với cô gái ấy vẫn còn nguyên vẹn. Nghĩa là ông vẫn còn chấp niệm không dứt ở đây. Đó có thể là gì?
…
Mirabelle không ngốc.
“Harold, ông không cần cầu xin ta đâu. Ta sẽ chăm sóc cho nô lệ của mình thật tốt, rồi đây Mirabelle sẽ không còn là cô bé yếu đuối ngày xưa nữa.”
“Không còn yếu đuối? Ý anh là sao?”
“Bây giờ con bé đã thành phù thủy chính cống rồi. Một phù thủy vĩ đại có thể san bằng cả một vương quốc. Chấp hàng chục hiệp sĩ lao vào cùng lúc chắc cũng không đủ để em ấy đổ mồ hôi nữa là.”
Harold ngạc nhiên nhìn Mirabelle.
“Thật ư?”
Mirabelle ngập ngừng rồi từ từ gật đầu.
“Con không bị thương hay đánh đập gì đúng không?”
Gật đầu.
Harold thở phào nhẹ nhõm.
“Hiểu rồi, tuyệt thật đấy. Lúc Naredi thức tỉnh, xung quanh hỗn loạn vô cùng, sét bay đầy trời.”
Lúc thấy nhắc đến mẹ, Mirabelle ngẩng đầu.
“Mẹ…cũng thế ư…?”
“Ừ. Lúc phù thủy thức tỉnh, họ không thể kiểm soát được năng lực của mình. Con biết không, cha thậm chí còn chẳng thể nắm lấy tay mẹ con. Nhưng Naredi cứ cố nắm tay cha, nếu không làm thế thì cô ấy dỗi mất. Phải nói là khó khăn vô cùng.”
“Thật sao?”
Harold mỉm cười rồi gật đầu.
“Đúng vậy. Mirabelle này, không có gì xảy ra khi con thành phù thủy sao?”
“Có sấm sét…”
“Haha, sấm sét à! Tuyệt lắm. Hay phải nói là đúng như mong đợi từ con gái cha. Cha đã luôn biết Mirabelle sẽ trở thành một phù thủy phi thường mà.”
“Thật ạ…? Cha không nói dối đúng không?”
“Dĩ nhiên là thật. Lúc con còn trong bụng mẹ đã có rất nhiều mana rồi. Thậm chí đôi lúc còn rò rỉ ra bên ngoài cơ. Một người quen là phù thủy bảo sẽ có ngày con trở thành một phù thủy vĩ đại, rồi cha kể với mẹ con…”
Harold tiếp tục kể, nhớ về những kỷ niệm đẹp.
“Rằng đứa bé này sẽ tạo nên một thế giới nơi gia đình chúng ta không phải sống ẩn dật nữa. Rằng con sẽ mang lại điều kỳ diệu cho chúng ta. Một đứa trẻ tạo ra phép màu. Tên của con, Mirabelle, lấy từ Miracle (phép màu). Con có thấy cha rất có gu đặt tên không, Mirabelle?”
Nước mắt trào ra từ đôi mắt Mirabelle.
Khi tầm nhìn cô dần mờ đi vì nước mắt.
“...Có.”
Cô khẳng định, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên má.
Sau đó, Harold mỉm cười, tiếp tục kể bằng giọng nhẹ nhàng, Mirabelle thì vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe.
Như đang nghe kể một câu chuyện trước lúc ngủ vậy.
Bên dưới bầu trời sao rực rỡ.
…Nhưng cuộc đoàn tụ giữa người âm và dương không thể kéo dài mãi mãi. Linh hồn của Harold bắt đầu mờ dần. Phải biết linh hồn của ông đã tồn tại lâu hơn bình thường nhờ ma thuật đặc biệt của Mirabelle.
“Thôi, cũng đến lúc tạm biệt rồi.”
“S-Sao cơ?”
“Phải nói lời tạm biệt thì đúng là buồn thật, nhưng thấy con an toàn là quá đủ với cha rồi. Biết con vẫn ổn thì cha cũng có thể thanh thản ra đi.”
“Con…Con…”
Mirabelle nghĩ mình nên nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì. Cô cứ mấp máy môi, không nói được chữ nào.
Tâm trí cô quá rối bời để có thể nói chuyện bình thường.
Harold mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Mirabelle. Dù không thể chạm đến, nhưng vẫn có cảm giác như ông đang xoa đầu cô. Ông nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Chắc con đã phải chịu đựng nhiều lắm nhỉ? Cha xin lỗi vì đã khiến con phải trải qua những điều đáng sợ ấy.”
“Con…”
“Là một phù thủy, có nghĩa là con phải đối mặt với nhiều khó khăn trong tương lai. Nhưng ta tin rồi con sẽ vượt qua được. Biết sao được, vì con là con của chúng ta mà.”
Giọng của ông đầy tự tin.
Trước Harold với đôi mắt trìu mến ấy, hình ảnh ấy lại chồng lên ký ức ngày đó của Mirabelle.
Cái nhìn trong mắt Harold lúc nhìn cô khi chiếc xe ngựa khởi hành ngày hôm ấy.
Một vực sâu không cách nào chạm tới.
Một khi đã rơi vào, thì không thể tự mình thoát ra được, cũng không ai dang tay ra cứu gì. Vì một khi giúp đỡ, họ cũng có thể rơi xuống vực sâu.
Nhưng con người dưới vực thẳm đã từ bỏ hy vọng trốn thoát.
Những gì đọng lại chỉ còn nỗi tuyệt vọng vô tận.
Nhưng đôi khi, bàn tay hy vọng lại xuất hiện. Có những con người không ngần ngại nhảy xuống vực thẳm mà người khác đã từ bỏ việc trèo lên từ lâu.
Họ đưa bàn tay ra, kéo những con người tuyệt vọng kia về phía ánh sáng.
“Cha yêu con, con gái của cha. Bất kể người đời có nói gì, cha sẽ luôn bên con.”
Con người đó…chính là Harold.[note77990]
Hay còn gọi là cha của Mirabelle.
Một mối quan hệ mà người ta gọi là gia đình.
“Con sẽ mạnh mẽ mà sống tiếp, đúng không con gái?”
“Mm-Hmm.” [note77991]
Một phản ứng trẻ con.
Harold hài lòng mỉm cười.
Anh đứng dậy và quay sang Karami.
“Nhờ anh hãy chăm sóc tốt cho con gái của tôi.”
“Ông lạ lùng thật, ai đời lại giao con gái cho buôn nô lệ. Mà thôi, trông mong gì ở người kết hôn với phù thủy như ông chứ.”
Karami nhún vai.
Linh hồn nãy còn mờ nhạt của Harold giờ đây đã gần như tỏng suốt. Mirabelle tuyệt vọng với lấy, nhưng bàn tay cô chỉ xuyên qua người Harold. Hình ảnh của ông đã tan thành mây khói, hòa lẫn vào không khí.
—Cha sẽ luôn dõi theo con, Mirabelle.
Nói xong những lời tạm biệt, linh hồn của Harold hoàn toàn biến mất. Kể cả khi Mirabelle cố gắng dùng ma thuật lần nữa, ông cũng không xuất hiện.
Có lẽ…ông đã không còn gì vương vấn nữa rồi.
***
Ở quảng trường nơi Harold biến mất.
Mirabelle gục trước một cây cột, trong lòng là hộp sọ của người cha đã mất. Đôi mắt của cô cứ nhìn chằm chằm xuống đất, mất đi tiêu cự.
Rối bời trước tình hình hiện tại, cô không biết nên làm gì cho phải.
Trả thù từng là động lực sống của cô.
Cha cô từng là mục tiêu cho cuộc trả thù ấy.
Nhưng hóa ra…cha cô vẫn luôn yêu cô. Không những không bỏ rơi cô mà còn chọn cách hy sinh để bảo vệ cô.
Lẽ ra ông ấy không phải là người mà cô nên tìm cách trả thù.
Giờ cô phải làm gì đây?
…Cô không biết.
“Sao trông em u ám vậy? Ông ấy vừa nói sẽ luôn dõi theo em mà.”
“Chủ-Chủ nhân…”
Karami nãy giờ vẫn lượn lờ xung quanh đã đến bên cô từ lúc nào. Trên tay anh là một hộp sọ khác, hẳn là của cô gái nô lệ kia.
“Đó là…”
“Em có thấy hụt hẫng vì đến để trả thù, nhưng một chuyện lại khác hoàn toàn những gì em mong không?”
“Dạ…Giờ em cũng không biết phải làm gì…”
Mirabelle thành thật trả lời, không cảnh giác gì trước câu hỏi của anh. Karami lại hỏi như thể anh không hiểu ý cô là gì.
“Vậy sao không trả thì đi?
“Nhưng cha em…”
“Có nhất thiết phải là cha em đâu?”
“Sao ạ?”
Treo trên mặt nụ cười của ác ma, Karami từng bước dụ dỗ cô.
“Em cũng đã thấy trong ký ức ông ấy rồi còn gì? Những người đã hành hạ Harold ấy. Những con người đã khiến ông ấy thành ra thế này.”
Cô thấy.
Những người đã bắt Harold vào tù và tra tấn ông ấy một cách khủng khiếp.
Những con người đã mặc kệ ông đang quằn quại vì đau, mỉm cười mà kề dao vào người ông.
“Em không muốn trả thù sao?”
Cô sẽ làm.
Cô muốn những người đã hành hạ cha cô phải chịu đau khổ tương tự.
“Nếu muốn thì cứ làm đi. Mirabelle, em có lý do và thừa sức để làm điều đó mà.”
Những lời dụ hoặc của Karami len lỏi vào tâm trí yếu đuối của cô, ăn mòn chút kháng cự yếu ớt còn sót lại.
***
Mirabelle từ từ đứng dậy sau một lúc ngồi bất động.
Cô nắm chặt cây trượng, chìm sâu vào suy nghĩ.
Cốp.
Một hộp sọ bay lên trời.
Thế giới xung quanh như đang gào thét.
Những ngôi sao rực rỡ trước bình minh biến mất sau những đám mây.
Vù vù.
Không biết từ đâu, một đám mây đen dần hiện ra, xoay vòng trong bàn tay Mirabelle. Lơ lửng ở đó là “Bí kíp siêu cấp tối thượng của thầy Go”, vốn dĩ đã hóa thành tro từ lâu.
Khi Mirabelle lần nữa mở mắt ra, đôi mắt cô sáng rực. Ánh sáng tương tự cũng bùng lên từ hộp sọ, lấp đầy không gian xung quanh bằng ánh sáng.
Thịch.
Khi cây trượng gõ xuống đất, một làn gió tím bay ra và bao bọc quanh hộp sọ. Khi gió tan đi, một bóng dáng khác xuất hiện ở đó. Lơ lửng giữa không trung, khoác trên người áo choàng mana và cầm một lưỡi hái khổng lồ trong tay, không gì khác ngoài Tử Thần.
Bàn tay Thần Chết.
Phù thủy phán xét, Mirabelle.
⌊Những kẻ tổn thương cha. Những kẻ vô ơn⌉
Phù thủy đã đưa ra lời phán quyết.
⌊Giết sạch không tha⌉ [note77992]


11 Bình luận
Dịch nhảy cóc sang chương segg đi mà huhu (2)