“Em…là phù thủy à?”
Myra hỏi với vẻ mặt dữ tợn. Bầu không khí đáng sợ mà cô tỏa ra cứ như thể sẽ giết bọn tôi bất cứ lúc nào.
Khoan nào, sao cô ta lại biết được?
Trong lúc tôi đang rối như tơ vò, thì đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Ôi thôi, chắc là từ lúc Mirabelle không cầm Giao ước Thiên đường trong tay rồi.
Con bé làm vậy là để bám lấy tôi mà.
Với lại, giờ đây Mirabelle đã thức tỉnh rồi. Chắc giờ quanh người em ấy đang tỏa ra hào quang của phù thủy rồi đấy. Dù tôi không cảm nhận được, nhưng với giáo sĩ như Myra thì lại rất dễ dàng.
Tôi tưởng là đã đầu xuôi đuôi lọt rồi chứ, nhưng giờ phải tìm vội cái cớ gì đó thôi.
“Haha, tôi biết Mirabelle nhà tôi rất tài năng mà, nhưng gọi như thế thì có hơi quá đáng rồi đấy nhé. Làm sao con bé lại có thể…”
“Chắc chưa? Quá đáng hay không cứ để tôi kiểm tra là biết mà, đúng không?”
Khốn thật, cô ta khôn quá.
Khó mà trốn được phen này rồi.
“Ồ, nếu Mirabelle là phù thủy thì sao? Cô định làm gì? Đánh lại chúng tôi với cơ thể rách nát đấy à? Chấp cả Kỵ sĩ đoàn đến đây chưa chắc đã ăn được chúng tôi đâu, thế nhá~”
Tôi cứ thế mà chế nhạo cô ấy.
Đã không trốn được, thì không cần phải trốn nữa.
Nhân vật có tiềm năng khủng nhất trong game là Mirabelle giờ đã thức tỉnh thành phù thủy rồi. Một tu sĩ như Myra đơn giản là không thể ăn lại cô bé.
“Ha, đánh á? Nhìn lại đứa trẻ rồi cho anh nói lại xem?”
Hở?
Khi tôi quay lại kiểm tra Mirabelle thì chợt nhận ra…con bé đã quay về làm bocchi mất rồi, không còn là Mirabelle đập cho Myra lên bờ xuống ruộng lúc ấy nữa.
Có lẽ do không cầm cuốn sách ma thuật kia nữa cũng nên.
Nếu vậy thì…
“Haha, đùa tý làm gì căng. Hoan hỉ hoan hỉ~” [note77489]
“Muộn rồi.”
Haiz, làm sao bây giờ?
Có nên đưa cuốn sách cho Mirabelle nữa không nhỉ?
Hay là bỏ rơi con bé thêm phát nữa đây ta?[note77490]
Trong lúc tôi đang vắt óc nghĩ cách, Myra lại thở dài.
“Hiểu rồi, hóa ra đó là lý do mà có bé run rẩy lúc thấy chúng tôi. Giờ thì rõ rồi. Hiểu vì sao con bé lại nhìn chúng tôi như sát nhân.”
Myra lầm bẩm với vẻ mặt phức tạp. Có lẽ cô đang độc thoại, pha chút hối hận trong lời nói.
Trực giác của một kẻ buôn nô lệ mách bảo tôi…
Đây là một cơ hội.
Không thể để vuột mất được.
“Em ấy mất cả cha lẫn mẹ, trở thành nô lệ chỉ vì là phù thủy. Cuộc sống bình yên của em ấy sụp đổ chỉ sau một đêm dù họ không phạm phải lỗi lầm gì.”
“Anh đang cố gợi lòng thương xót trước mặt giáo sĩ à? Cho một phù thủy?”
“Kẻ yếu phải làm vậy để tồn tại. Đời là vậy mà. Đấy cũng là thực tế nghiệt ngã của đứa trẻ này.”
“Haaaa, chết tiệt!”
Myra trừng mắt nhìn tôi đầy khó chịu, cô chửi thề rồi vò đầu bứt tai. Khuôn mặt cô biến đổi liên tục, phân vân không biết nên làm gì với mớ bòng bong này.
Thở dài một hơi, cô lại trừng mắt nhìn tôi.
“Anh biết con bé là phù thủy…vậy sao còn giữ nó? Anh không biết phù thủy là gì sao?”
“Sao tôi lại không biết được? Đến trẻ lên ba còn biết nữa là tôi.”
“Ngưng đánh trống lảng đi, trả lời thẳng cho tôi.”
Đôi mắt Myra nheo lại đầy sắc bén. Như một con diều hâu săn mồi trên cánh đồng—cô đang cố gắng hiểu được suy nghĩ của tôi.
Tôi không chùn bước, cũng không quay mặt đi. Thay vào đó, tôi lại chế nhạo cô như thể câu hỏi đó là thừa thãi.
“Không khó chịu khi phải ép mình vào khuôn khổ chỉ vì là tu sĩ à? Cô có thể chửi thề, có thể ăn nói suồng sã, cũng có thể nghi ngờ người khác thoải mái, thích thì đấm cho một cú cũng được mà. Cô chẳng cần phải tỏ vẻ nghiêm túc đúng mực để thành tu sĩ đâu.”
“Ý–Ý anh là gì?”
“Phù thủy cũng thế. Có những phù thủy thích thí nghiệm trên con người, thì cũng có những phù thủy tốt bụng và đáng yêu như thế này đây. Thật bất công khi tính mạng bị đe dọa chỉ vì là phù thủy.”
“Đừng có vòng vo, cứ nói thẳng đi. Anh muốn gì?”
Muốn gì sao? Phải biết cuộc sống của một kẻ buôn nô lệ phụ thuộc vào miệng lưỡi của họ đấy.
Tôi đẩy Mirabelle về phía trước để làm khiên chắn. Bất ngờ đối diện với Myra, Mirabelle ngạc nhiên bám lấy tôi.
Có ý kiến cho rằng một tên buôn nô lệ cũng tốt hơn tu sĩ. Tôi nhận xét như thế với Myra đang nhìn Mirabelle chằm chằm chằm, không mặt lộ rõ vẻ phức tạp.
“Dù con bé có là phù thủy hay ác ma cũng không quan trọng. Chỉ cần con bé là nô lệ của tôi, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm chăm sóc nó bất kể danh tính. Đấy là cách để nuôi dạy nô lệ tốt. Một khi đã kén chọn, thì sẽ mãi không có hồi kết, cô hiểu ý tôi chứ?”
“Haha.”
Myra bật cười. Nhìn cách cô cười, có vẻ câu trả lời của tôi đã khiến cô hài lòng.
Tôi đã làm hết sức rồi, chỉ đợi câu trả lời của cô ấy nữa thôi.
Cô sẽ làm gì?
Nếu cô ấy nói sẽ hợp lực với Hiệp sĩ để loại bỏ phù thủy, thì game over. Chưa kể tôi cũng không thể mua thêm vật phẩm bằng điểm nữa.
Tôi phải dùng cái lưỡi dẻo quẹo này để thuyết phục con người sắt đá ấy cùng sợ giúp đỡ của “Bậc thầy đàm phán”.
Sau một khoảng im lặng dài đằng đẵng, bên trong miệng tôi đã khô khốc dù bên ngoài tôi vẫn đang tỏ vẻ điềm tĩnh.
“...Đi đi.”
“Gì cơ?”
“Tôi bảo là đi đi, trong lúc tôi còn nhắm mắt làm ngơ. Nhưng nếu anh bị bắt thì chết là cái chắc. Lại còn lộ ra là tôi để anh đi thì đầu tôi cũng không còn đâu.”
Cuối cùng, Myra quyết định tha cho chúng tôi.
Có lẽ không nghĩ Myra sẽ thả chúng tôi đi, Mirabelle mở to mắt nhìn chằm chằm Myra.
“Gì đấy? Chưa thấy giáo sĩ tốt bụng lần nào trong đời à? Chị tha cho em cũng vì cảm giác tội lỗi khi khiến em sợ hãi thôi.” [note77491]
“Có người nào lại tự gọi mình là tốt bụng không?”
“Ai hỏi? Im miệng cho tôi nhờ.”
Không chịu nổi ánh mắt của MIrabelle, cuối cùng Myra đánh phải quay mặt đi.
Lúc gặp nhau ở quán rượu cũng thế, Myra toàn hành động theo cảm tính. Dù cho có hiểu lầm, nhưng hành động ấy cũng là vì thiện chí muốn giúp đỡ Mirabelle.
Điều đó, dẫu cho Mirabelle có là phù thủy, cũng không hề thay đổi. Chỉ có những ai có niềm tin vững chắc về bản thân mới có thể có.
Tôi vô cùng biết ơn cô ấy.
“Haha, rất cảm ơn vì đã rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi. Tiếc là chúng tôi vẫn chưa thể đi ngay được.
Xin lỗi vì đã phá hỏng ý tốt của cô, nhưng đúng thật là chúng tôi vẫn chưa thể đi được.
“Hả?”
“Có thứ chúng tôi vẫn cần phải tìm ở đây. Khi nào tìm được thì chúng tôi sẽ đi.”
“Chưa thể đi là sao? Anh có biết tình hình của mình hiện tại không đấy?”
“Nếu không nắm bắt được tình cảnh bản thân thì làm sao tôi thành kẻ buôn nô lệ được chứ. Nhưng biết làm sao được. Nếu không có được thứ đó thì cũng không khác gì bị bắt. Thôi, hẹn gặp lại cô vào một ngày nào đó. Nào MIrabelle, nói lời tạm biệt đi.”
“A..Ừm…Tạm biệt…Hẹn gặp lại!”
“À…Tạm biệt…Hở?”
Trong lúc Myra đang chết lặng, tôi nắm lấy tay MIrabelle rồi chạy đi.
Rồi lại quay lại.
“Lại gì nữa?”
“Quên tiền ấy mà.” [note77492]
***
Vài ngày sau cuộc nổi loạn của Mirabelle.
Không có gì thay đổi mấy.
Hậu quả đã được thu xếp xong xuôi, chưa kể lãnh chúa cũng cắn không ít nên không buộc tội chúng tôi. Hơn nữa, vì có Mirabelle bên cạnh nên họ cũng không dám làm gì quá đáng.
Mấy người đấy đâu biết Mirabelle không thể dùng ma thuật đó nữa đâu.
Tôi có bảo em ấy dùng lại ma thuật khi đó, nhưng tiếc là không được nữa. Hình như chỉ có thể dùng khi có cuốn sách ma thuật kia, xui cái lại giao nộp cho Myra mất rồi.
Do mức độ ô nhiễm Quỷ lực quá cao, kể cả thanh lọc cũng không thể giải quyết được. Không còn lựa chọn nào khác ngoài tiêu hủy nó.
Mà…Họ cũng đã giải mã cuốn sách trước khi tiêu hủy. Không có gì lạ khi đó là một cuốn số từ một con Goblin chuunibyou về việc biến thành thần và trừng phạt loài người. [note77493]
Theo thuật ngữ người hiện đại, nó giống như một cuốn light novel fantasy về sức mạnh áp đảo, làm bố thiên hạ. Thể loại mà bạn thức tỉnh kỹ năng cấp SSS rồi bất khả chiến bại ấy. Khác ở chỗ nhân vật chính là Goblin.
Vì cuốn sách đấy mà Mirabelle thức tỉnh…vô lý thật.
Hóa ra vì thế mà Mirabelle thức tỉnh thành loại mà mình không biết.
Đúng là đáng tiếc khi Mirabelle không thể dùng được những ma thuật đó nữa, nhưng vì cô đã thức tỉnh rồi nên cũng không quan trọng. Đây là một bước tiến lớn trong hành trình thả tự do cho Mirabelle.
GIờ đây chỉ số vật lý của cô đã được nâng cao, tiếp theo sẽ là trạng thái tinh thần của Mirabelle.
Ánh nắng chiếu vào căn phòng trọ.
Lúc tôi đang nhâm nhi sandwich cho bữa sáng và đọc tin tức trên báo, Mirabelle đã dùng xong bữa và chăm chú nhìn tôi.
“Sao thế?”
“V-Vâng…”
Mirabelle xoay xoay ngón tay, ngập ngừng không nói. Thấy thế, tôi thở dài.
“Nếu muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Nghe vậy, khuôn mặt Mirabelle khẽ đỏ lên. Cô xuống khỏi ghế, bồn chồn một lúc rồi trèo vào lòng tôi.
Có lẽ cô đã rất sốc khi thấy tôi kiên quyết bỏ rơi cô ấy lúc trước, thế nên cô không muốn tách khỏi tôi dù chỉ một lúc. Dù đi bộ, ngủ nghỉ hay thậm chí là cả tắm rửa. [note77494]
À thì…Không biết bằng cách nào nhưng mình vẫn ngăn được việc con bé vào tắm chung. [note77495]
Dù việc em ấy phụ thuộc vào tôi cũng gây ra vài sự rắc rồi, nhưng cũng không đến nỗi nào.
Tôi đã xem biết bao nhiêu Ending khi giải quyết được việc này rồi.
Lần này không khác mấy.
Thế nên, vai trò của tôi bây giờ chính là ở bên Mirabelle lúc cô cần.
***
Có biết điều gì bắt đầu khi dọn xong ngục tối không.
Phải dọn thêm lần nữa rồi.
Chúng tôi vẫn chưa kiếm được “Hồn thư”. Không có nó, chúng tôi không thể tiếp tục hành trình.
Vì thức này, tôi và Mirabelle đã dành nhiều ngày đánh đi đánh lại trong ngục tối.
Chúng tôi không cần bản đồ nữa. Cũng nhờ MIrabelle đã học được ma thuật “Dò tìm” lúc trao đổi học thuật với mấy pháp sư Delphine sau vụ việc ấy.
Mirabelle tiên phong, chúng tôi dễ dàng thẳng tiến đến phòng Boss. Rất nhanh đã quét sạch toàn bộ Goblin trong đó.
“Xuất sắc. Một đòn hoàn hảo đấy.”
Lúc chúng tôi bước vào, Mirabelle đã thi triển một câu thần chú, những mũi tên ma thuật bay qua từng ngóc ngách, bắn trúng tất cả lũ quái vật trong phòng Boss.
Năng lực này…quá mạnh rồi, cứ như đang diễn xiếc với quái ấy.
Kỹ năng dùng ma thuật của Mirabelle được cải thiện theo cấp số nhân qua từng ngày. Tôi nghĩ là do trải nghiệm ngắn ngủi khi là phù thủy thức tỉnh nên mới nhanh như vậy.
“Hehe.”
Mirabelle cười toe toét, hài lòng với bản thân.
Bỏ cô ấy ở đấy, tôi lại lục lọi xác của Pháp sư Goblin.
Bao nhiêu lần rồi.
Chắc ít nhất cũng phải năm mươi lần.
Tỉ lệ tơi ra “Ma đạo thư” không phải 100%, kể cả có rơi đó cũng chưa chắc là “Hồn thư”. Nếu rơi là có luôn thì chúng tôi đã không khổ đến thế này.
Lúc tôi còn đang phàn nàn trong đầu, tay tôi chạm phải một cuốn sách. May quá, có vẻ lần này rơi ra rồi.
Như thường lệ, tôi lại đưa cuốn sách cho Mirabelle.
Mirabelle có thể ngay lập tức nhận ra là sách gì chỉ bằng cách nhìn qua. Có lẽ là khả năng của một phù thủy, hoặc do thiết lập nhân vật chính cũng nên.
Ngay cả một tiểu thư khuê các như Narsha cũng có thể dễ dàng học được kiếm thuật mà.
Nếu mình cũng có khả năng đó thì chả sợ bố con thằng nào.
Nhưng đời không như là mơ, nên tôi mới phải vật lộn qua ngày đây.
“Chủ nhân, đây là…”
Mirabelle đưa cuốn ma đạo thư cho tôi trong lúc tôi mải suy nghĩ.
“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Biểu cảm của Mirabelle rất kỳ lạ.
Đừng nói không phải nữa chứ em ơi?
Phải đánh đi đánh lại đến bao giờ nữa đây?
“Cuốn này…có hướng dẫn về cách điều khiền linh hồn.”
Khoảnh khắc Mirabelle vừa nói xong.
Tên vật phẩm đã thay đổi.
Cuối cùng cũng ra.
Mảnh ghép cuối cùng cho route này.
Tôi nhìn lên trần nhà, thở dài một hơi đầy mệt mỏi.
Sau khi trút bỏ những gánh nặng trên vai, tôi bắt gặp ánh mắt của Mirabelle.
Đôi mắt màu chàm của cô giờ đây lấp lánh ánh sao, tràn đầy sức sống, khác hẳn lúc chúng tôi mới gặp nhau.
Cô đã quen với chiếc váy ngắn, không thấy xấu hổ lúc mặc nó nữa.
Cũng có những thay đổi khác.
Tất cả những gì còn lại với bên trong người con gái đã trở thành phù thủy ấy…là trái tim vẫn còn tổn thương.
Chỉ còn một bước cuối cùng.
“Đi nào. Đến lúc trả thù cho em rồi.”


13 Bình luận
Dù phế thật=))