“Bọn em đã phân tích quỹ đạo và khoanh vùng khu vực phi thuyền của Foundation có thể đi tới,” Meyrin giải thích trong khi hiển thị thông tin từ thiết bị đầu cuối lên màn hình. Ba vị trí được đánh dấu trong khoảng không nằm giữa Trái Đất và Mặt Trăng.
Kira cùng những người khác đã chuyển sang phòng điều khiển trên đảo Akatsuki và bắt đầu thảo luận về kế hoạch giải cứu Lacus.
Athrun rướn người về trước trong khi thao tác trên màn hình hiển thị.
“Đối chiếu với dữ liệu của Orb, khả năng cao là Lacus đang ở--” anh bỏ lửng câu nói khi nhập lệnh, và rồi một trong những vị trí được đánh dấu ban nãy bỗng nhấp nháy đều đặn.
Đó là L1 – điểm Largrange nằm giữa Mặt Trăng và Trái Đất.
“Pháo đài Artemis… sẽ phiền phức đây.”
Đứng bên cạnh anh, Murrue mím môi lại, ánh mắt cô trở nên u ám khi nhớ lại những ký ức không mấy dễ chịu. Bản thân Kira cũng cảm thấy tâm can bồn chồn khi cái tên đó được nhắc tới. Với cả hai người họ, Artemis gắn liền với những bóng ma từ quá khứ.
Pháo đài Artemis uy nghi một thời từ lâu đã chìm trong cảnh hoang tàn sau cuộc tấn công của ZAFT, được lai dắt về đây dưới danh nghĩa hoán cải cho mục đích hòa bình. Song dường như nó đã được cải tạo thành một đồn lũy quân sự cho Foundation, lớp phòng thủ bất khả xâm phạm của nó sẽ làm nản lòng bất cứ ai dám tìm cách xâm nhập.
Nếu hệ thống phòng thủ của nó vẫn kiên cố như xưa thì ngay cả việc đột nhập cũng sẽ chẳng hề dễ dàng.
Kira lên tiếng, “Nếu dùng mạng lưới lượng tử của Birdy và Blue, chúng ta có thể xác định vị trí chính xác của Lacus.”
Đây là phương thức định vị dựa trên hiện tượng cộng hưởng đan xen lượng tử.
Tương tự như dấu vân tay, vân lượng tử đóng vai trò như những dấu nhận dạng đặc thù dựa trên các hình thái lượng tử nhất định. Cả Birdy và Blue đều được tích hợp các thiết bị nhận dạng vân lượng tử, sử dụng dữ liệu của Kira và Lacus để xác thực người dùng.
“Vậy tức là tới càng gần thì ta sẽ biết được vị trí chính xác của cô ấy phải không?” Murrue hỏi.
“Đúng vậy, nếu Lacus vẫn còn giữ nó bên mình.” Kira trả lời với vẻ lưỡng lự.
Murrue đáp lại bằng cái gật đầu trấn an.
“Thế còn chiến hạm thì sao? Chúng ta chẳng còn mobile suit nào đủ khả năng chiến đấu,” Shinn chỉ ra thiếu sót mấu chốt.
Đôi mắt của Murrue lóe lên vẻ ranh mãnh.
“Chúng ta chắc sẽ kiếm được một con tàu thôi, mặc dù phương pháp có thể sẽ hơi… khác thường.”
Kira không khỏi làm ra vẻ mặt tương tự cô, một thoáng thấu hiểu trôi qua giữa hai người họ. Anh chẳng lạ gì cái ánh mắt đấy. Vẫn như mọi khi, mấy ai ngờ đằng sau cái phong thái điềm đạm kia lại là một con người hay có những quyết định táo bạo.
Erica xen vào với vẻ phấn chấn, “Về phần mobile suit, có lẽ tôi có thể giúp một tay đấy.”
----------
Trong lúc bước dọc hành lang, Kira thắc mắc liếc sang Murrue, “Mu đâu rồi? Em không thấy anh ấy quanh đây cũng phải một thời gian rồi.”
“Anh ấy đang thực hiện nhiệm vụ riêng. ‘Mật lệnh’ từ Cagalli,” Murrue đáp.
Ở phía sau vài bước, Athrun bắt gặp Meyrin đang liếc trộm mình với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Có chuyện gì sao?” anh hạ giọng hỏi.
“À, không có gì đâu. Chỉ là em nghĩ rằng người ta hay có câu ‘đằng ấy mà cũng có tư cách nói câu đó cơ à’ ấy mà.”
Athrun có cảm giác mình sẽ bị chê trách vì chuyện đó.
“Anh nói vậy… à thì, khi đó có lẽ là điều cần thiết,” Athrun thì thào bằng giọng đầy hối hận.
“Ồ, không biết Đại biểu Athha mà nghe được chuyện này thì sẽ thế nào nhỉ?” Meyrin châm chọc.
“Đừng, chuyện đó không…” Athrun ấp úng.
Những lời anh nói với Kira lúc trước quả thực cũng có thể quẳng ngược lại vào anh. Bản thân anh cũng thường hay quá chú tâm tới cảm xúc bản thân mà thiếu quan tâm tới những người khác.
Anh yếu ớt chống chế, “Ý anh là… Anh cũng đang nghĩ tới việc thay đổi khía cạnh đó của bản thân, nên là…”
Nhưng có vẻ Meyrin cảm thấy tội nghiệp cho anh, biểu cảm của cô dịu đi thành vẻ cảm thông.
“Hmm… Nhưng anh không nghĩ như vậy có hơi quá sao? Dường như có sự oán giận nào đó đằng sau những lời đó vậy.”
Trước khi Athrun có thể đáp lại thì đột nhiên giọng nói sắc bén của Hilda xen vào. Ban nãy cô hãy còn đi phía trước bọn họ, nhưng lúc này đã ngoảnh lại; con mắt độc nhất nhìn chằm chằm vào cả hai.
“Đừng bận tâm về chuyện đó,” cô nói khẽ, nhưng không hiểu sao còn mang sức nặng hơn cả một lời quát tháo. “Nếu cậu mà không đấm nó thì đích thân chị cũng sẽ cho nó một trận thôi.”
Dù miệng thì cười nhưng con mắt còn lại của cô lại ánh lên vẻ quyết tâm sắt đá không thể rõ ràng hơn – một lời thề báo thù câm lặng.
Athrun và Meyrin liếc nhìn nhau, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cả hai.
Athrun không khỏi cảm thấy cảm thông với Kira, sự quan tâm đượm vẻ hiếu kỳ khách quan như thể dõi theo từ đằng xa.
----------
Khi bước vào nhà chứa, những bóng đèn được Erica bật lên rọi sáng ba chiếc mobile suit cao lớn đứng im như những người lính canh câm lặng.
“Những cỗ máy này được Đại Biểu Athha cho mượn để tiến hành thử nghiệm đánh giá hiệu suất của lò phản ứng và trang thiết bị mới. Tôi không ngờ sẽ có lúc chúng ta cần đến chúng theo cách này,” Erica giải thích.
Shinn nín thở ngả người về phía trước.
“Destiny!”
Kira thì thào với giọng điệu kinh ngạc xen lẫn hoài niệm, “Freedom…” như thể chào một người bạn cũ.
Destiny, Freedom và Impulse đứng đó trong tông màu xám xịt của trạng thái ngưng hoạt động.
Như thể đã luôn chờ đợi chủ nhân của chúng tìm đến vậy.
Erica tiếp tục, “Động cơ đẩy và vũ trang vẫn như cũ, nhưng hệ thống điều khiển đã được nâng cấp lên phiên bản mới nhất. Mặc dù có lẽ như vậy vẫn không đủ để đối đầu với lũ Black Knight, nhưng…”
Quả thực những cỗ máy này hiện giờ đã trở nên lạc hậu, thông số kỹ thuật của chúng thua xa những cỗ máy của Black Knight.
“Không hề,” Shinn tuyên bố vậy cùng nụ cười nhăn nhở đầy ngang tàng, giọng điệu cậu tràn ngập tự tin. “Với những cỗ máy này, bọn chúng sẽ chẳng là cái thá gì cả!”
----------
Tại đảo Onogoro, chiến hạm khổng lồ Millennium được chiếu sáng nổi bật dưới bầu trời đêm. Bóng dáng sừng sững của nó hiện ra trên mặt nước tối đen trong cảng.
Lặng lẽ hiện ra giữa bến thuyền và thân tàu, một bóng đen thành thục phóng dây móc về phía con tàu. Sợi dây bay vút ra, phần đầu móc bám chặt vào vị trí cạnh cửa hầm kỹ thuật.
Sau khi xác nhận móc đã bám chắc, bóng đen nọ mau lẹ đu người lên, gần như hòa vào bóng tối.
Những bóng đen khác cũng lần lượt xuất hiện từ bóng tối, phóng dây móc leo lên mạn tàu cao vút.
Người đầu tiên lên tới đỉnh bám lấy mép cửa. Bằng động tác khéo léo, người đó thận trọng gỡ tấm panen công tác ra và kết nối những dây cáp lộ ra bên dưới vào một thiết bị tinh vi nhỏ gọn.
Vào lúc những người còn lại lên tới nơi thì thiết bị cũng kích hoạt, ánh đèn của nó báo hiệu mọi thứ đã sẵn sàng. Người thực hiện những thao tác vừa rồi gật đầu ra hiệu với những người khác, và họ mở cánh cửa sập lẻn vào trong.
Trên đài chỉ huy của Millennium, Albert nhướn lông mày lên khi màn hình trước mặt đang sáng lên cảnh báo về khí gas độc.
“Hạm trưởng,” Giọng nói của anh, phá vỡ sự tĩnh mịch, thu hút sự chú ý từ Konoe.
“Chúng ta gặp phải một cuộc tấn công Injection,” Albert báo cáo, giọng đầy ẩn ý. Đối tượng xâm nhập đã thâm nhập vào hệ thống máy tính của họ, ngụy trang vụ đột nhập dưới vỏ bọc báo động giả.
Trước báo cáo của Albert, Konoe thở dài trong khi ngả người vào chiếc ghế đang ngồi, lòng bồn chồn không yên.
“Ra là vậy…”
-----Vậy là cuối cùng họ cũng đã tới…
Ông tự hỏi liệu nên mừng vì dự đoán của bản thân đã chính xác, hay lo ngại ngụ ý mà nó mang tới.
----------
“Tới toàn bộ thủy thủ đoàn, xin hãy sơ tán khỏi tàu ngay lập tức. Tôi nhắc lại…”
Tiếng chuông báo động inh ỏi xé toạc sự yên tĩnh, kéo Lunamaria ra khỏi phòng mình vào bầu không khí hỗn loạn ở bên ngoài.
“Có chuyện gì vậy!?”
Giọng nói của cô chìm nghỉm trong mớ tạp âm, trong khi giọng phát thanh tự động vang khắp hành lang như một lời tiên tri đáng sợ.
“Báo động khẩn! Báo động khẩn! Phát hiện khí gas độc tại Khoang B.”
Theo bản năng, Lunamaria rút súng ra trong khi linh tính có điều mờ ám dâng lên trong lồng ngực.
Có thể chỉ đơn thuần là một sự cố, một sự tình cờ, nhưng cô không thể lờ đi cái cảm giác ngờ vực dai dẳng trong tâm can mình.
Bằng những bước chân thận trọng, cô đi xuôi theo hành lang trong khi giữ khẩu súng ở tư thế sẵn sàng, mắt đảo xung quanh kiểm tra bất cứ mối đe dọa nào.
Sau khi thủy thủ đoàn được sơ tán, lối đi vắng vẻ chìm trong sự yên tĩnh ma quái. Lunamaria bước về trước, nép sát người vào tường với tinh thần cảnh giác cao độ. Thế rồi—
“Đứng im!”
Một giọng hằm hè trầm thấp vang lên, và một vật cứng ấn vào lưng khiến andrenaline trong người cô dâng lên.
Kẻ đột nhập ư?!
“Bỏ súng xuống và giơ tay lên,” kẻ kia ra lệnh bằng giọng nghèn nghẹt thiếu tự nhiên, một nỗ lực che đậy gượng gạo. Lunamaria làm theo, giơ tay lên chậm rãi một cách có chủ đích. Khi hắn vươn tay ra định tước vũ khí, một kế hoạch nảy ra trong đầu cô.
--Quá ngây thơ!
Bằng động tác thuần thục và mau lẹ, cô túm lấy và vặn cổ tay của kẻ kia, khiến hắn mất thăng bằng và quật hắn xuống sàn.
“Á!” Kẻ kia kêu ré lên khi ngã xuống. Gương mặt hắn bị che khuất sau chiếc mặt nạ lặn.
Lunamaria bất thình lình vung mạnh cùi chỏ vào cằm hắn một cách quyết đoán rồi ngay lập tức đứng bật dậy, khẩu súng trên tay cô chĩa thẳng vào thân hình sõng soài của kẻ kia. Hắn quờ quạng chiếc mặt nạ của mình và giật tung nó ra với vẻ hoảng hốt.
“Luna! Là anh-Shinn đây mà!”
Cậu vội vã la lên trong khi máu chảy ra từ mũi, giọng nói quen thuộc xua tan cơn kích động do tăng tiết adrenaline.
“Shinn?”
Lunamaria không khỏi sửng sốt, bàn tay cầm vũ khí thả lỏng khi cô nhận ra khuôn mặt thân quen đang chảy máu mũi phía sau chiếc mặt nạ.
----------
Shinn xoa xoa cằm mình. Răng có vẻ vẫn ổn, nhưng cậu cảm nhận được vị máu trong miệng mình. Cậu chưa từng đánh thắng Lunamaria khi đấu tay đôi. Cậu chỉ định bày trò trêu chọc cô, song lại gần như phản tác dụng một cách tai hại khi cậu xém chút nữa đã mất mạng dưới tay chính bạn gái mình.
Thật là hú hồn.
“Ui da… Ơ?”
Khi ngước lên, cậu thấy Lunamaria đang cúi gằm xuống và run lên.
Chẳng lẽ cậu đã chọc giận cô sao? Không ổn rồi.
Thế rồi với cảm xúc vỡ òa, Lunamaria ngẩng đầu lên cùng gương mặt đẫm lệ, và choàng tay ôm chặt lấy cậu.
“Shinn!”
“Oái.”
Thấy Lunamaria sụt sùi như vậy, lòng Shinn nhói đau.
Xin lỗi đã khiến em phải lo lắng…
Nhưng khoảnh khắc mùi mẫn đó chẳng kéo dài lâu; một cái tát bay thẳng vào mặt cậu.
“Đồ ngốc! Ngốc! Thật là! Em cứ tưởng anh đã chết rồi!”
“Ui da!”
Lunamaria luân phiên thay đổi giữa tát Shinn rồi lại ôm ghì lấy cậu, hành động của cô giống như một chiêu kẹp cổ đầy yêu thương. Shinn cố đập tay ra hiệu đầu hàng, nhưng Lunamaria chẳng để ý tới. Những đốm đen bắt đầu nhảy múa trước mắt cậu.
“Anh chết mất… chết thật đó…”
Hilda dừng bước liếc qua đôi bạn trẻ, nụ cười pha lẫn vẻ thích thú và đồng cảm trước cảnh tượng Shinn sắp ngất đến nơi còn Lunamaria thì đẫm lệ bùng nổ cảm xúc.
----------
Trên đài chỉ huy, chỉ có mỗi Arthur sửng sốt nhảy bật dậy khi Kira và những người khác xông vào, gương mặt họ bị che khuất phía sau chiếc mặt nạ.
“Không được nhúc nhích!” Murrue chĩa súng ra lệnh.
“V-vâng!” Arthur ngoan ngoãn giơ tay lên.
Tuy nhiên Albert, vẫn ngồi trước màn hình, thì bình thản kiểm tra đồng hồ.
“Anh tới trễ hai phút so với dự đoán của tôi đó, Đội trưởng Yamato.”
“Hơ…”
Nhận phải lời khiển trách bất ngờ, Kira tỏ ra lưỡng lự, bàn tay cầm súng thoáng lơi ra.
Xoay chiếc ghế hạm trưởng lại, Konoe nở nụ cười gượng gạo với những “vị khách” mới đến.
“Hạm trưởng Konoe…?”
“Công tác chuẩn bị khởi hành đã hoàn tất, Đại tá Ramius,” Konoe lên tiếng trong khi hướng ánh mắt về phía khẩu súng của Murrue. “Không cần phải lôi thứ nguy hiểm đó ra đâu.”
Kira và Murrue đưa mắt nhìn nhau và hạ súng xuống.
Có vẻ như họ đã đoán trước việc này.
Kira cảm thấy hơi có lỗi với Athrun và Meyrin, những người đã tốn công đưa cả bọn lẻn vào.
Khi họ tháo chiếc mặt nạ lặn ra, chỉ có mỗi Arthur giật mình thốt lên “Haaả!?” như thể vừa nhìn thấy ma vậy.
Phản ứng thái quá từ Arthur cắt ngang bầu không khí căng thẳng và vô tình đem lại một khoảnh khắc nhẹ nhõm.
Konoe tựa cằm mình lên đôi bàn tay đan vào nhau, trên môi ông nở nụ cười tinh quái.
“Vậy? Kế hoạch là gì nào?”
----------
Tại pháo đài Artemis, Orphee cùng đội của hắn sớm hay tin.
“Millennium bị cướp ư?” Orphee lên tiêng khi sải bước vào phòng điều khiển với điệu bộ khẩn trương, và nhận được một cái gật đầu xác nhận từ điều hành viên.
“Vâng. Một thông cáo đã được gửi tới PLANT lẫn Liên Bang Đại Tây Dương, và hình ảnh vệ tinh cho thấy có sự gia tăng hoạt động đột ngột của cả con người lẫn phương tiên trong cảng.”
Các bức ảnh chụp những thùng container lớn được chuyển lên Millennium hiện lên trên màn hình.
“Hừm!”
Orphee và Shura liếc nhìn lẫn nhau ra vẻ hiểu chuyện.
“Lũ Orb, đúng như chúng ta dự đoán.”
Bọn chúng đã đoán rằng Orb sẽ có động thái nào đó. Đúng hơn là chúng đã mong đợi điều đó.
Mọi thứ đang diễn ra theo đúng tính toán của chúng.
Trừ một điều--.
Cảm giác khó chịu thoáng lướt qua tâm trí Orphee, nhưng hắn nhanh chóng dằn nó xuống để tập trung vào vấn đề trước mắt, gạt những hoài nghi sang một bên và xốc lại tinh thần.
“Chuẩn bị khai hỏa Requiem!”
Dù thế nào đi chăng nữa thì bọn chúng cũng cần phải bám sát kế hoạch.
Một khi tro tàn lắng xuống và thế giới được tái định hình theo đường lối mà chúng vạch ra, hắn tin rằng cô sẽ nhận ra sự thật trong đại nghiệp của bọn chúng.
Rằng bọn chúng mới chính là chân lý.
----------
Kira cùng những người khác tập trung quanh màn hình chiến thuật trên đài chỉ huy của Millennium.
“Chúng ta sẽ đột nhập Artemis và giải cứu Lacus,” Kira chỉ vào biểu tượng của pháo đài.
Athrun chêm vào, “Chúng ta sẽ tàng hình bằng Mirage Colloid – chiến thuật mà hồi xưa Nicol từng áp dụng khi đối phó với Artemis,” anh nhắc về chiến lược trước kia của họ làm minh chứng cho sự hiệu quả của nó.
Konoe gật đầu, ngón tay lướt trên màn hình, “Và chúng ta sẽ đột phá hạm đội chính chắn giữa chúng ta và Mặt Trăng.”
“Ý anh là làm mồi nhử nhỉ?” Murrue cũng gật đầu theo. Bằng cách biến Millennium thành mối đe dọa với Requiem, họ có thể che giấu mục tiêu thật sự của Kira cùng những người khác.
“Nếu bọn chúng nhận ra chúng ta là ai, chúng sẽ khai hỏa vào Orb ngay lập tức. Chúng ta phải vô hiệu hóa Requiem trước khi điều đó xảy ra.” Albert giải thích bằng giọng liến thoắng như mọi khi trong lúc thao tác trên màn hình.
“Bản thân Requiem được bảo vệ bởi tấm khiên chắn bất khả xâm phạm có thể chống chọi với mọi kiểu hỏa lực thông thường. Các điểm trung chuyển thì được ngụy trang bằng Mirage Colloid, nên ta không thể biết chúng ở đâu cho tới lúc khai hỏa.”
“Ngoại trừ một nơi.”
Một vị trí nằm ở phần tối của Mặt Trăng nhấp nháy trên màn hình.
“Chỉ có điểm trung chuyển đầu tiên là sẽ luôn nằm ngay phía trên Requiem – ngay trên đường bắn của nó. Nó chắc chắn sẽ nằm ở đó ngay trước thời điểm khai hỏa.”
Thông qua các điểm trung chuyển, Requiem có thể nhắm tới bất cứ nơi nào trên Trái Đất. Nhưng beam chỉ có thể di chuyển theo đường thẳng. Do miệng súng của Requiem là cố định, nên điểm trung chuển đầu tiên nhất định phải nằm thẳng hàng ngay phía trên nó.”
“Nếu có thể phá hủy điểm trung chuyển đầu tiên…”
“Thì ít nhất ta cũng có thể câu thêm giờ.”
Hỏa lực hủy diệt của Requiem là một con dao hai lưỡi. Lượng năng lượng khổng lổ mà nó tiêu thụ đồng nghĩa rằng sẽ mất một khoảng thời gian tái nạp đáng kể sau mỗi phát bắn. Phá hủy điểm trung chuyển đầu tiên sẽ giúp kéo dài thêm khoảng thời gian đó, do bọn chúng buộc phải thay thế nó trước khi phát bắn tiếp theo có thể khai hỏa.
Nếu bằng cách nào đó mà họ tới được lõi của Requiem trong khoảng thời gian đó…
“Công tác sơ tán phi hành đoàn của Millennium đã hoàn tất,” Sĩ quan phụ trách CIC Abbey Windsor thông báo.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy tốp thủy thủ đoàn được đưa lên bờ, tất thảy đưa tay lên chào mẫu hạm của họ một cách trang nghiêm trong khi cánh cửa đóng lại. Chỉ một nhóm nhân sự tình nguyện tối thiểu để vận hành tàu cùng nhóm người được giải cứu từ Archangel là còn ở lại.
Khi bọn họ chuẩn bị khởi hành, Konoe ra hiệu về phía chiếc ghế của mình với Murrue.
“Vậy thì – Hạm trưởng Ramius.”
“Hả? Không, sao tôi làm vậy được,” Murrue tỏ ra bối rối và cố gắng từ chối.
Nhưng Konoe mỉm cười quả quyết.
“Chiến hạm này giờ không còn thuộc về COMPS hay ZAFT nữa. Kể từ lúc này, chúng ta đã trở thành quân phản loạn – thậm chí là cướp biển, xét theo mặt nào đó. Người ngồi lên chiếc ghế này nên là người hiểu rõ phương thức chiến đấu trong hoàn cảnh như vậy.”
Kira gật đầu theo; dù dành sự kính trọng đối với tính cách thận trọng của Konoe, nhưng anh cũng hiểu rằng trận chiến phía trước sẽ cần tới sự nhanh trí và quyết đoán của Murrue.
Nhận thấy vẻ mặt của mọi người, Murrue dường như đã bằng lòng.
“Được. Vậy Đại tá Konoe, mong anh sẽ đảm nhiệm vị trí hạm phó.”
“Rất vui lòng,” Konoe đáp và đưa tay lên chào.
Đằng sau ông, Arthur – người vừa mới đột ngột mất chức, chỉ biết thộn mặt ra.
Ngồi ở vị trí lái tàu, Neumann toát ra vẻ điềm tĩnh chuyên nghiệp trong lúc kích hoạt quy trình xuất phát.
“Hoàn tất kiểm tra toàn bộ các khoang. Công suất động cơ đang tăng. Chạm tới công suất danh định trong vòng ba mươi giây nữa. Sẵn sàng xuất phát.”
Từ ghế hạm phó, Konoe ra lệnh, “Gỡ dây neo.”
“Kích hoạt thiết bị cắt tia nước.”
Sau một cái rùng mình, chiến hạm khổng lồ choàng tỉnh giấc. Những dây neo rớt xuống khi con tàu chuẩn bị lên đường.
Bằng giọng điệu đầy trang nghiêm, Murrue ra lệnh, “Bắt đầu rời cảng. Millennium tiến về phía trước, tốc độ chiến đấu cấp một.”
Từ trong bến cảng của đảo Onogoro, con tàu rẽ nước tiến lên tạo ra những cơn sóng cao lừng lững. Vùng trời đông dần chuyển sang nhợt nhạt, làn sương buổi bình minh lững lờ trôi trên mặt biển chuyển màu xanh biếc.
Giữa vùng biển đó xuất hiện bóng dáng một vài con tàu. Là chiến hạm lớp Aegis của Orb.
“Dừng lại! Millennium, dừng lại ngay lập tức! Nếu các vị không chấp hành mệnh lệnh, chúng tôi sẽ khai hỏa vào tàu các vị!”
Những chiếc Murasame trong dạng phi cơ bay theo đội hình cũng xuất hiện trên bầu trời. Cả đài chỉ huy chìm trong bầu không khí căng thẳng.
Nhưng Murrue chỉ bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước và ra lệnh, “Duy trì lộ trình! Tiến về phía trước, tốc độ chiến đấu cấp hai!”
“Hả? Nhưng…” Arthur hoảng hốt kêu lên.
Nhưng Neumann vẫn giữ vững bánh lái trong khi duy trì tập trung cao độ, điều khiển con tàu tiến về phía trước mà chẳng hề để tâm tới những mối đe dọa xung quanh.
Những quả tên lửa được phóng ra từ phía hạm đội Orb và các phi đội Murasame lao xuống xung quanh Millennium, hết quả này tới quả quả khác ở cự ly gần khiến những cây cột nước trắng xóa bắn tung lên. Con tàu lắc lư dữ dội, bóng dáng của nó bị che mờ bởi đám bụi nước.
Trong thoáng chốc, Arthur cùng phi hành đoàn cũ của Millennium đã cứng đờ người vì sợ hãi, nhưng…
Khi đám bụi nước tan đi, Millennium hiện ra không chút hư hại và dần bỏ lại lãnh hải Orb phía sau.
----------
Orphee cười khinh bỉ trong lúc theo dõi toàn bộ vụ việc diễn ra trên màn hình, giọng hắn đầy vẻ chế nhạo.
“Hừ… đúng là một trò hề.”
Những gì diễn ra trước mắt hắn chỉ là là một màn kịch cũ rích. Mánh khóe ưa dùng của Orb vào thời khắc lâm vào khủng hoảng. Từ những chiến hạm cho tới đám phi công - tất thảy đều là diễn viên trong một vũ điệu được dàn dựng tỉ mỉ; vũ khí của chúng chưa từng nhằm vào Millennium.
Cái cách mà bọn chúng nhắm “trượt” một cách chuẩn xác, không một viên đạn lạc phá hỏng màn kịch chính là minh chứng cho kỹ năng của bọn chúng. Nhưng trong mắt Orphee, đám đàn ông lẫn phụ nữ đó hợp với sân khấu hơn nơi chiến trường; một lũ diễn viên diễn vai quân nhân không hơn.
Orphee mở đường dây liên lạc với Orb.
“Có vẻ phía Orb đã chọn phớt lờ cảnh báo của chúng tôi.”
Trên màn hình lập lòe, đôi mắt Cagalli mở to đầy vẻ bất an trong thoáng chốc – một khoảnh khắc bất cẩn của cô, nhưng nhanh chóng che đậy nó bằng vẻ ngạc nhiên đượm tính ngoại giao.
“Các vị nói gì vậy? Vẫn còn thời gian cho đến hạn chót trả lời cơ mà. Nghị viện của chúng tôi hiện đang thảo luận về yêu cầu của các vị.”
Orphee biết thừa đó chỉ là chiến thuật trì hoãn. Không chỉ quân đội, mà cả nguyên thủ của bọn chúng cũng thật biết cách diễn xuất.
Nhưng Orphee không thừa kiên nhẫn để xem cho hết màn kịch, và cũng không có ý định tham gia trò chơi dối lừa này.
“Chuyện đã rõ như ban ngày rồi. Bọn ta đã hoàn toàn nắm rõ hành tung của Millennium.” Hắn lạnh lùng nói. “Trong vòng mười phút nữa, đất nước của các người sẽ trở thành mục tiêu của Requiem.”
Cagalli đứng bật dậy chồm người về trước kháng nghị.
“Khoan đã! Millennium bị cướp mà! Chúng tôi cũng đã thông báo cho PLANT--”
Orphee cắt ngang lời biện bạch của cô, nhìn chằm chằm vào đối thủ của mình qua màn hình, “Ta đã nói rất rõ ràng. Chỉ cần có bất cứ động thái nào dù là nhỏ nhất, bọn ta sẽ khai hỏa.”
“Đây chỉ hiểu lầm! Chúng tôi không hề liên quan tới việc này--”
Cagalli cố gắng giải thích, nhưng Orphee đã thẳng thừng cắt đứt liên lạc.
----------
Những thành viên nội các lẫn quan chức quanh Cagalli trở nên nhốn nháo. Cô đứng thẳng dậy, giọng nói cắt ngang bầu không khí om sòm tựa như một lời hiệu triệu.
“Đẩy nhanh công tác sơ tán người dân! Huy động toàn bộ quân đội Orb tham gia hỗ trợ!”
“Rõ!”
Theo chỉ đạo của Cagalli, bầu không khí khẩn trương lại một lần nữa quét qua căn phòng, hối thúc các quan chức nhanh chóng bắt tay vào việc.
Bản thân cô cũng xông xáo đưa ra hết chỉ thị cụ thể này tới chỉ thị cụ thể khác. “Chuyển toàn bộ hoạt động của chính phủ sang cơ sở phòng không tại đảo Onogoro.”
“Cagalli…” Toyah điềm tĩnh thường ngày thì nay đứng như trời trồng trước những tiến triển đột ngột.
Cagalli mắng cậu, “Nhanh lên! Chúng ta chỉ có mười phút thôi!”
Công tác sơ tán vốn đã khẩn trương thì giờ còn được đẩy nhanh hơn nữa. Dòng người đông đúc tràn xuống những nhà ga ngầm và hầm trú ẩn dưới lòng đất, trong khi những chiếc xe buýt chật kín người di tản chen chúc trên những trục đường chính.
Những chiếc Astray bê những chiếc xe buýt chứa đầy người sơ tán bay trên cao, trong khi ở bến cảng, những chiến hạm chất đầy xe buýt và người dân trên boong vội vã khởi hành.
Tòa nhà hành chính chìm trong sự hỗn loạn có kiểm soát. Những phương tiện bọc thép chen chúc đậu ở lối đi, động cơ của chúng gầm rú trong lúc các quan chức leo vào trong những chiếc trực thăng đang đợi sẵn để di tản họ tới nơi an toàn tại đảo Onogoro.
Cagalli, lúc này đã thay sang bộ đồ phi công bóng loáng, sải bước từ lối vào trong khi quét ánh mắt bao quát khung cảnh trước mắt mình. Cô dừng chân khi tìm thấy Toyah, cảm nhận sức nặng của thời khắc đè lên vai mình.
“Mọi chuyện trông cậy cả vào em, Toyah.”
Như thể nhận thức rõ sức nặng trong những lời nói đó, Toyah khẽ đưa tay lên chào. “Chị hãy bảo trọng, Cagalli.”
Cagalli quả quyết gật đầu. Toyah đi về phía trực thăng cùng đội hộ tống quân sự.
“Đại Biểu Athha!” Tiếng gọi lớn khiến cô chú ý, và khi quay lại cô thấy hai người trẻ mặc quân phục đang chạy về phía mình. Là Miriallia Haw và Sai Argyle.
“Strike Rouge và Cavalier Afrid 2 đã sẵn sàng! Xin hãy nhanh lên!”
Cagalli gật đầu với hai người chiến hữu tin cẩn và đi về phía nhà chứa ngầm cùng họ.
Trong nhà chứa, chiếc Strike màu hồng – mobile suit cũ của Cagalli đang đợi sẵn. Thân trên của nó được gắn bộ trang bị Cavalier, cùng loại với trang bị được gắn trên chiếc Z’Gok của Athrun.
Miriallia và Sai bước vào trong Cavalier trong khi Cagalli ngồi vào khoang lái của Strike.
Sau khi cửa khoang lại được đóng lại và chỉ còn một mình, Cagalli sờ vào cổ mình. Cô kéo một dây chuyền ra và siết chặt chiếc nhẫn treo trên đó bằng cả hai tay, như thể đang tìm kiếm sức mạnh từ nó.
“Thưa Cha, xin hãy phù hộ và bảo vệ người dân của chúng con,” Cagalli thì thầm bằng tông giọng quyết tâm pha lẫn vẻ ủy mị. Cô cầu nguyện với Haumea - vị thần bảo hộ của Orb, khẩn thiết van xin sự che chở từ đấng bề trên.
Tất cả những gì cô có thể làm vào lúc này chỉ là cầu nguyện.
Từ trong thâm tâm, cô thầm gọi tên người anh trai duy nhất của mình.
“Kira!”
----------
Cùng lúc đó, Millennium đã cất cánh và đang trong quá trình tăng tốc rời khỏi bầu khí quyển.
Mắt Arthur mở lớn đầy vẻ lo lắng khi quan sát màn hình. “Hạm trưởng, l—” Anh ta theo thói quen quay sang Konoe, nhưng rồi sực nhớ ra liền vội quay về phía Murrue với vẻ khẩn cấp.
“Hạm trưởng, là Foundation!”
Trước tối hậu thư của Foundation dành cho Orb, Konoe buồn rầu lẩm nhẩm, “Quả nhiên chúng không mắc lừa.”
Murrue lạnh lùng đáp, “Ngay từ đầu Orb đã là mục tiêu của chúng rồi. Tất cả chúng cần chỉ là một cái cớ dù là vặt vãnh nhất!”
Những ánh mắt u ám giữa họ đã xác nhận thực tế tàn khốc: đây là một màn biểu dương lực lượng nhằm reo rắc sợ hãi và kiểm soát thông qua sự khủng bố.
Không chỉ vậy, Foundation e ngại Orb – những nguyên tắc của đất nước này lẫn sức mạnh và ý chí của người dân nơi đây.
Kira cắn chặt môi.
Hành động của họ đã vô tình đặt Orb vào hiểm nguy, nhưng từ vị thế của họ hiện giờ, họ hoàn toàn bất lực.
-----Phải làm sao đây?!
Bằng động tác đầy quyết đoán, Kira gạt công tắc của hệ thống liên lạc.
----------
Trong lúc theo dõi quá trình đếm ngược, Orphee trầm ngâm thành tiếng ám chỉ về sự tất yếu, “Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ xử lý cái đất nước đó.”
“Việc này sẽ khiến những quốc gia khác hiểu rằng đây không phải là lời đe dọa suông,” Aura mỉm cười tàn độc.
“Vĩnh biệt, Orb!”
Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị ra lệnh khai hỏa, một liên lạc không ngờ đã làm đảo lộn tất cả.
“Foundation, các người nghe rõ chứ?”
Orphee cảm thấy cổ họng như nghẹt lại, còn tim mình thì đập loạn lên trong lồng ngực. Hắn cứ ngỡ bản thân sẽ không bao giờ còn nghe thấy giọng nói đó nữa, bóng ma từ quá khứ mà hắn tưởng rằng đã chôn vùi từ lâu.
Điều hành viên báo cáo, “Nó được phát trên kênh cứu hộ quốc tế.”
Màn hình lập lòe trước khi chuyển thành hình ảnh một khuôn mặt đáng lẽ không còn tồn tại, đi ngược lại quy luật xác suất. Kẻ mà theo lý mà nói, đã chết rồi.
“Đây là Kira Yamato trên tàu Millennium.”
“Cái gì!?” Orphee kinh ngạc dán chặt mắt vào màn hình.
Không gian phía sau Kira đích thị là của một đài chỉ huy, và ngồi ở ghế hạm trưởng là Murrue Ramius – thêm một kẻ nữa lẽ ra cũng phải sang thế giới bên kia rồi.
Không giữ nổi bình tĩnh, Orphee quay sang Shura với điệu bộ bàng hoàng pha lẫn chất vấn, “Giải thích mau, Shura! Sao lại thế này?”
Shura cũng mang vẻ mặt sững sờ, phong thái điềm tĩnh mọi khi bay biến từ lúc nào.
“Không thể nào! Lúc đó mà hắn vẫn--?!”
----------
“Đáng tiếc thật đấy nhỉ? Các người muốn trừ khử tôi đến mức sẵn sàng thí mạng chính người dân của mình, ấy vậy mà tôi vẫn còn sống sờ sờ đây,” Giọng điệu của Kira sặc mùi mỉa mai.
Sự bất ngờ ban đầu của Murrue nhanh chóng chuyển thành cái gật đầu am hiểu; cô nhận ra chiến thuật đột ngột của Kira thực ra là ý đồ có chủ đích.
Đây không phải chỉ là một buổi truyền phát đơn thuần, cũng chẳng phải cuộc đối thoại riêng giữa hai phe đối địch. Bằng việc phát sóng trên kênh cứu hộ quốc tế, giọng nói của họ sẽ truyền tới mọi chân trời góc bể trên thế giới, và bất cứ ai có phương tiện thích hợp đều có thể nghe được.
Và với Foundation, một sự phơi bày như vậy không gì hơn ngoài thảm họa.
Cho tới trước thời điểm hiện giờ, bọn họ vẫn cố tình “giả chết”. Họ thừa hiểu rằng nếu sự tồn tại của họ lộ ra, nếu cả thế giới biết được những nhân chứng cho mưu đồ đen tối của Foundation vẫn còn sống, thì toàn bộ sức mạnh của một quốc gia sẽ được huy động để chống lại họ.
Kira đã phá tan sự im lặng đó, xé toang bức màn bí mật trong một nước đi đầy tính toán.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Foundation nhất định sẽ tìm tới họ, bằng tất cả nguồn lực mà chúng có trong tay.
Với cái gật đầu khẽ từ Murrue, một sự tán thành thầm lặng lan ra khắp thủy thủ đoàn – Konoe bắt gặp ánh mắt của cô và bắn ánh mắt am hiểu về phía Neumann. Anh gật đầu đáp lại, không chỉ bày tỏ sự đồng tình mà còn ngấm ngầm là lời cam kết sẵn sàng.
“Các người tự cho mình cái quyền dẫn dắt thế giới, nhưng hành động của các người chẳng hơn gì một lũ sát nhân!” Kira nói bằng giọng điệu quyết liệt đầy tính kịch không giống tính cách mình chút nào.
“Chúng ta biết sự thật. Chúng ta có bằng chứng. Chúng ta sẽ công bố cho cả thế giới thấy!”
----------
“Các người đã thua rồi! Accord hay là gì đi nữa, chúng ta nhất định sẽ đập tan âm mưu của bè lũ sát nhân hàng loạt các người!”
Orphee không khỏi kinh hãi trước tuyên bố của Kira, sợ rằng cái mặt nạ chính nghĩa của chúng sắp bị lột bỏ. Bọn chúng đã diễn vai nạn nhân hứng chịu cuộc tấn công bằng vũ khí hạt nhân để tuyên chiến với Trái Đất, nhưng diễn biến bất ngờ này khiến hắn cảm thấy hết sức lo lắng – bọn chúng, tức là Kira cùng những thành viên COMPS, đáng lẽ phải bỏ mạng ở Eldora rồi.
Tất cả vật cản lẽ ra đã phải bị loại bỏ, mọi manh mối phải bị thủ tiêu.
“Sao nó dám!”
Tiếng gầm gừ của Aura kéo Orphee trở lại với thực tại.
“Mẫu thân…”
Gương mặt Aura lúc này nhăn nhúm lại vì điên tiết, hàm răng nghiến kèn kẹt khi nhìn trừng trừng vào hình ảnh Kira bằng sự căm hờn ngùn ngụt. Cơn thịnh nộ nguyên thủy đó tựa như một ngọn lửa cháy hừng hực, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó.
“Giết cái thứ thất bại đó!” Mụ quát lớn, âm điệu sặc mùi độc địa. “Requiem, nhắm mục tiêu vào Millennium!”
Nỗi hoảng loạn dâng lên trong Orphee. Quả thực để Kira và những kẻ khác sống sẽ cản trở kế hoạch của bọn chúng. Tuy nhiên cơn tức giận của Aura phần nhiều xuất phát từ lý do cảm tính hơn là lý tính.
Hành động hấp tấp vào lúc này sẽ-
Nhưng Aura đã ra lệnh.
“Khai hỏa! Đây là lệnh của ta!”
----------
“Phát hiện dấu hiệu cao năng lượng ở mặt sau của mặt trăng,” Albert thông báo.
Requiem đã khai hỏa.
Murrue liền chỉ đạo.
“Kích hoạt Tannhäuser! Phanh khẩn cấp!”
Chiến hạm Millennium đang tăng độ cao bỗng nhanh chóng giảm tốc, đến mức gần như đứng yên.
Đột nhiên, một luồng sáng chói mắt bao trùm khắp con tàu, nhấn chìm đài chỉ huy trong thứ ánh sáng trắng xóa đến mức buộc thủy thủ đoàn phải che mắt mình lại.
Nhưng thay vì bị cây cột ánh sáng khổng lồ nuốt chửng, luồng beam chỉ lao qua con tàu và tạo ra một vụ nổ hơi nước khổng lồ trên mặt biển phía dưới.
Ý đồ của Kira là dụ Requiem nhắm vào bọn họ thay vì Orb – một chiêu đánh lạc hướng đầy rủi ro nhưng đã thành công.
Khác với thủ đô của Orb, Millennium là một mục tiêu quá nhỏ, đã thế lại còn di động nữa. Nó giống như nhắm một khẩu đại bác vào con ruồi vậy.
Khó có khả năng con tàu bị bắn trúng, nhưng đó vẫn là một canh bạc.
Và họ đã thắng canh bạc đó.
Murrue ra lệnh.
“Khai hỏa!”
Khẩu đại bác tại mũi tàu Millennium rền vang giải phóng luồng điện từ hội tụ, vạch ra một lối đi thẳng vào vũ trụ. Không khí xung quanh đồng loạt tràn vào khoảng chân không do đại bác positron tạo ra, và thân tàu lao đi trên cơn sóng áp suất đó.
Toàn bộ động cơ của Millennium chạy ở mức tối đa đưa con tàu phóng vào không gian.
----------
“Mất tín hiệu của Millennium do ảnh hưởng từ xung điện từ!” một điều hành viên thông báo.
Nghe vậy, Orphee không giữ nổi điềm tĩnh; hắn điên tiết dộng nắm đấm xuống bảng điều khiển. “Chết tiệt!”, hắn gầm lên, giọng điệu tức tối và thất vọng tột cùng.
Xung điện từ gây ra bởi đại bác positron đã làm gián đoạn cảm biến của bọn chúng, khiến cho việc xác định vị trí của Millennium trở nên bất khả thi.
Mọi thứ đã đi chệch hướng: Kira Yamato vẫn còn sống và lại thoát chết một lần nữa, còn bọn chúng đã bỏ lỡ cơ hội khai hỏa vào Orb.
Điều đó đã giúp Orb tạm thời thoát án tử. Bọn chúng nhất định sẽ gia cố sức phòng thủ và tiền hành phản công.
Nhưng Kira Yamato mới là thứ phiền toái hơn tất thảy.
----Người tôi yêu không phải là anh!
Giọng nói của Lacus lại càng thổi bùng thêm cơn thịnh nộ trong Orphee.
Nếu cô mà biết Kira vẫn còn sống…
Orphee kịch liệt lắc đầu.
Không. Cô sẽ không bao giờ biết điều đó.
Nếu hắn kết liễu Kira trước, thì kết quả sau cùng cũng như nhau cả thôi.
----------
Từng là căn cứ quân sự của PLANT, Pháo đài Boaz hiện đã bị chính thức loại biên và trở thành tiền đồn bí mật của Phái Clyne. Không phải là họ đã đoán trước ngày này rồi sẽ đến. Bản thân bọn họ cũng đã mong rằng những thứ cất giấu ở đây sẽ không được dùng tới, phủi bụi và trôi vào lãng quên, thế nhưng…
Ngồi trong khoang lái rà soát hệ thống, Yzak lầm nhẩm, “Không thể tin là họ vẫn còn giữ đống đồ cổ này, thậm chí còn tân trang nó với năng lượng hạt nhân nữa.”
“Tao thì thích chúng,” Dearka đáp bằng giọng hoài niệm. “Hệ thống điều khiển của Zaku cũng dễ dùng nữa.”
Những cỗ máy mà họ đang điều khiển đều là đời cũ, nhưng hệ thống năng lượng và điều khiển đều đã được nâng cấp. Chúng được Yuri Amalfi, Ezalia cùng những người khác tùy chỉnh lại cho mục đích thử nghiệm trên những cỗ máy loại biên.
Chính quyền trung ương PLANT vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Jagannath. Nhưng họ đành phải trông cậy những người khác lo liệu việc đó.
Yzak cùng các đồng đội phải tìm cách đối phó với hạm đội ZAFT. Họ không thể để Requiem khai hỏa một lần nữa.
“Chết tiệt! Tên đó đang làm cái quái gì không biết nữa?” Lời cằn nhằn của Yzak hướng về một người lúc này không có mặt ở đây.
Dearka, như thể nhìn thấu cảm xúc của anh, đáp lại, “Từ Trái Đất đến Mặt trăng cũng xa mà.”
“Không có lý do lý trấu gì cả!”
“Này, đừng nói là…”
Vừa đúng lúc Dearka làu bàu thì công đoạn chuẩn bị khởi hành đã hoàn tất.
“Yzak Joule, Duel, xuất phát!”
“Dearka Elsman, Buster, lên đường!”
Hai người rời khỏi Boaz trong những cỗ máy đầu tiên mà cả hai từng điều khiển. Cả Duel lẫn Buster đều được trang bị với Meteor.
Kích hoạt động cơ đẩy của bộ trang bị bổ trợ khổng lồ, cả hai ngay lập tức tiến thẳng về Mặt Trăng.
----------
Sau khi bình an rời khỏi bầu khí quyển, công tác chuẩn bị khởi hành cho dạng kết hợp giữa Cavalier và Z’Gok – Amazing Z’Gok đang diễn ra trên boong của Millennium. Freedom được gắn phía dưới Z’Gok trong tư thế bế.
Trong buồng lái Calavier, Kira đang trao đổi với đài chỉ huy.
“Vậy bọn em đi đây, Murrue.”
Murrue mỉm cười.
“Ừ. Nhất định phải đưa Lacus về nhé.”
“Vâng.”
Từ đây, họ sẽ độc lập tác chiến với Millennium. Kira, Athrun, Meyrin cùng một số binh sĩ Orb do Kisaka chỉ huy sẽ đi tới Artemis, trong khi Millennium tiến về hướng Mặt Trăng.
Kira nghĩ ngợi gì đó và bật liên lạc.
“Shinn.”
Gương mặt Shinn, lúc này đã ngồi sẵn trong Destiny, hiện lên trên màn hình.
“Về phần tàu Millennium, anh trông cậy cả vào cậu đấy.”
Shinn chớp mắt ngạc nhiên trong giây lát, rồi nở một nụ cười tươi rói.
“Vâng!”
Thấy Shinn gật đầu lia lịa, Hilda lên tiếng.
“Tốt rồi nhé, nhóc.”
“Thật tình, anh ấy đúng là đơn giản quá mà,” Lunamaria giả bộ tỏ ra chán nản nhưng không buồn che giấu sự trìu mến trong giọng nói của mình.
Kira quay người lại sau khi ngắt liên lạc thì thấy mọi người trong Calavier không hiểu sao lại cười toe toét đầy thích thú. Điều đó khiến anh cảm thấy có chút lúng túng.
“Trông lạ lắm sao?”
Meyrin vội lắc đầu, còn Athrun thì vui vẻ đáp, “Không hề, làm tốt lắm.”
Kira cau có quay lại đằng trước.
Có lẽ như vậy tức là cuối cùng anh cũng hành xử ra dáng một chỉ huy.
Đáng lẽ anh nên tin tưởng Shinn cùng những người khác hơn. Giờ anh đã hiểu điều đó.
Cảm giác như mình đã làm đúng theo những gì Athrun bảo khiến cho Kira thấy có phần không thoải mái, nhưng…
Amazing Z’Gok lặng lẽ tách khỏi Millennium và bóng dáng của nó sớm biến mất bởi lớp ngụy trang Mirage Colloid.
----------
“Công chúa, mời dùng bữa.”
Ingrid mang chiếc khay vào phòng Lacus như thường lệ. Thấy cô, Lacus dịu dàng mỉm cười.
“Cảm ơn cô,” cô nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
Với mái tóc hồng và làn da trắng, Lacus đem lại ấn tượng ngọt ngào và phù du như đường kéo chỉ, tựa hồ có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Ấy vậy mà cô đã kiên quyết khước từ Orphee.
Ý nghĩ đó làm dấy lên cảm giác oán giận cay đắng, nhưng kỳ lạ thay - pha lẫn tia hi vọng yếu ớt trong Ingrid, đẩy cô vào vực xoáy cảm xúc mà bản thân chẳng hiểu nổi. Và trong khi bày biện đồ ăn, những cảm xúc đó tuôn trào - một cơn thác lũ của ngôn từ dường như xuất phát từ đâu đó sâu thẳm trong cô, nơi mà cô chưa bao giờ dám thừa nhận.
“Tại sao?”
Lacus ngẩng lên trước câu hỏi đó.
“Xin lỗi?”
Bị hỏi thẳng, Ingrid gần như bị nhấn chìm bởi mớ cảm xúc hỗn loạn.
Sao cô lại đáng yêu đến vậy?
Sao cô có thể cương quyết đến thế?
Tại sao… tại sao cô lại là người được chọn cho Orphee?
Nhưng những lời thoát ra từ miệng cô lại trái ngược hoàn toàn với cảm xúc thật sự của bản thân.
“Công chúa, sao cô không chấp nhận số phận của mình?”
Ingrid nhận ra mình đang lặp lại những lời rao giảng mà bản thân được giáo hóa để tin theo.
“Mỗi người sinh ra trên cõi đời này đều được ban cho sức mạnh và sứ mệnh riêng. Hạnh phúc của chúng ta chẳng phải chính là phụng sự sứ mệnh đó và đáp ứng kỳ vọng của những người khác sao?”
Biểu cảm của Lacus gần như chẳng suy chuyển trước những lời lẽ tha thiết đó. Cô trả lời một cách kiên định, “Tôi tin rằng mọi sinh mệnh đều có quyền chọn lấy con đường đi riêng cho mình. Đây không phải số phận mà tôi mong ước.”
“Cô muốn cuộc xung đột này kéo dài không có hồi kết sao, Công chúa? Để người dân cứ mãi tranh đấu, mất mát và khổ đau?”
Ingrid trở nên căm phẫn.
Con người này lạnh lùng và xa cách như vầng trăng trên cao. Không có lấy một chút trắc ấn hay thương cảm, trái ngược với vẻ ngoài ngọt ngào và phù phiếm.
“Công chúa, cô không hiểu mình may mắn đến nhường nào đâu!”
Mọi người đều công nhận cô và Orphee là một cặp xứng đôi vừa lứa, ấy vậy mà!
Khóe mắt Ingrid rưng rưng ngấn lệ, giọng cô trở nên chua chát.
“Cô có thể thống trị cả thế giới… Sao cô không chấp nhận Orphee?!”
Đôi mắt trong veo của Lacus nhìn thẳng vào Ingrid.
“Cô bằng lòng với điều đó sao?”
Ingrid nín thở. Cảm giác như thể tâm can của bản thân bị nhìn thấu.
Cô ta biết sao?
Người này thậm chí còn chẳng thể đọc được ý nghĩ người khác.
Những cảm xúc mình đã luôn khóa chặt, giấu nó khỏi ngay cả những người đồng đội thân cận nhất?
Những cảm xúc mà mình đã ấp ủ bao lâu nay… suốt bao lâu nay… là tình yêu với Orphee ư?
Âm thanh cửa mở ra phía sau bọn họ bất ngờ phá vỡ khoảnh khắc ấy, làm Ingrid giật mình trở về với hiện thực và vội bước sang một bên.
----------
Sự hiện diện của Orphee lan tỏa khắp căn phòng làm Ingrid vội vã rời đi như thể đang trốn chạy.
“Nàng đã bình tâm lại chưa?” Orphee thản nhiên bước qua cô ta như thể cô không hơn gì một hòn sỏi ven đường, và chìa bàn tay mình ra với Lacus.
“Chẳng phải đã đến lúc nàng nhận ra sứ mệnh của mình và nắm lấy tay ta rồi sao?”
Nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lung linh trên ngón tay của hắn, những lời của mẹ chợt vang vọng trong tâm trí Lacus.
“Một khi con sinh ra trên cõi đời này, thế giới thuộc về con, và con thuộc về thế giới.”
Liệu đó là một lời nguyện cầu từ đáy lòng, một ước vọng rằng con gái mình sẽ cứu lấy thế giới, cống hiến sức lực của bản thân trong tư cách là một Accord? Hay đó là hành động xuất phát từ tình thương, một nỗ lực cuối cùng trong tuyệt vọng nhằm cứu lấy con gái mình khỏi số phận chờ đợi nó ở phía trước?
Giờ đây chẳng thể biết được nữa.
Nhưng dù là gì thì nó cũng chẳng còn quan trọng. Cuộc đời này không thuộc về mẹ cô. Đó là cuộc đời của riêng Lacus.
Đối diện với Orphee, Lacus hạ quyết tâm.
Cô sẽ không để gã đàn ông này xâm phạm trái tim cô một lần nào nữa.
“Dù anh có hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì câu trả lời của tôi vẫn không đổi. Người tôi yêu không phải là anh.”
Lời đáp trả lạnh lùng của cô khiến đôi mắt Orphee tóe lửa.
“Kira Yamato đã chết rồi!”
“Không, anh ấy không chết.”
Lời tuyên bố chắc nịch của cô khiến ánh mắt của Orphee dao động trong giây lát.
“Tại sao… nàng không chịu chấp nhận hiện thực đi?”
Orphee vội vàng lấp liếm, nhưng con tim của Lacus đã reo lên.
Kira vẫn còn sống.
Đúng thế… cô biết mà.
Kira sẽ không đời nào ra đi như vậy…
Lacus mỉm cười.
“Bởi vì tôi tin vào anh ấy.”
Tin tưởng.
Rằng Kira vẫn còn sống, rằng anh vẫn yêu cô, rằng bất kể có thế nào thì anh cũng sẽ tới cứu cô.
Tin tưởng, không ngừng tin tưởng ngay cả trong nghịch cảnh tưởng như vô vọng – đó là điều duy nhất cô có thể làm.
“Tại sao?!”
Orphee nổi xung lên, tóm lấy vai của Lacus và đè cô xuống giường.
“Tại sao lại là hắn?! Cái thứ tạo vật thất bại không thể trở thành Accord đó?!”
Trong lòng Lacus dấy lên cảm giác sợ hãi nhưng cô giấu nó phía sau ánh mắt cứng cỏi, quyết không để Orphee nhận thấy sự xáo động trong tâm can mình.
“Bởi vì anh ấy là người tôi đã đem lòng yêu.”
“Hắn chẳng thể đáp ứng được bất cứ mong ước nào của nàng. Ngay cả hòa bình thế giới! Một kẻ như vậy mà có tư cách sánh bước bên cạnh nàng sao?!”
“Tình yêu chẳng cần tới tư cách. Ngay cả điều đó mà anh cũng không hiểu sao?”
Tại sao cô lại đem lòng lòng yêu Kira – bản thân Lacus cũng không rõ nữa.
Vì sự tốt bụng của anh ấy. Vì dáng vẻ buồn bã của anh. Vì cô yêu khuôn mặt tươi cười của anh…
Cô có thể liệt kê ra hằng hà sa số những điều mà cô yêu ở anh, nhưng chúng không phải là lý do.
Đơn giản bởi vì Kira là Kira. Chỉ vậy thôi.
Tại sao lại nghĩ rằng bản thân sẽ không được yêu thương, rằng không đáng nhận được tình yêu nếu không làm thế này hay đáp ứng tiêu chí thế kia?
Tình yêu không phải là hàng hóa để đem ra trao đổi.
Nó là món quà từ con tim, tuyệt đối không thể bị mua bán.
Bọn họ không hiểu nổi điều đó.
Có lẽ là bởi họ đã luôn bị nhồi nhét một giá trị quan hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì họ là Accord, những cá thể siêu việt hơn tất thảy – những sinh vật sẽ không được công nhận, không được yêu thương nếu không vượt trội hơn tất cả. Rất có thể là bởi chính người tạo ra bọn họ.
Vậy nên những lời của Lacus lại trở nên khó hiểu với Orphee, như thể chúng được nói bằng một thứ ngôn ngữ xa lạ vậy.
Orphee rên rỉ với ánh mắt của một kẻ bị dồn vào chân tường, bàn tay hắn đưa xuống ngực Lacus.
Nỗi sợ hãi trào lên họng cô. Dù có nói lý đến thế nào đi chăng nữa thì về mặt thể chất, cô không phải là đối thủ của hắn. Gã đàn ông này có thể làm hại cô theo bất cứ cách nào mà hắn muốn. Đến lúc đó thì liệu cô có còn có thể tiếp tục phản kháng được không?
Lacus nhắm mắt lại, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình.
Cô không được đầu hàng nỗi sợ hãi.
Mở mắt ra với ánh nhìn sắc bén, Lacus nhìn thẳng vào Orphee đầy vẻ khinh bỉ.
“Anh có thể buộc người khác quy phục bằng vũ lực, nhưng anh sẽ không bao giờ giành được trái tim của họ. Dù anh có làm gì tôi đi nữa thì cũng không thể xóa bỏ hình ảnh Kira trong tôi đâu.”
Orphee loạng choạng lùi lại như thể nhận phải một cú đánh, rút bàn tay mình khỏi làn da cô.
“Tại sao…? Nàng được sinh ra để cùng ta thống trị thế giới! Tại sao nàng không đón nhận ta – đón nhận tình yêu của ta?!”
Giọng hắn khản đặc đầy thống khổ.
Gã đàn ông tội nghiệp.
Nhưng cô chẳng chẳng mảy may thương cảm.
“Cái người ‘Lacus Clyne’ mà anh yêu không phải là tôi.”
Gương mặt Orphee lộ rõ vẻ bàng hoàng và đau khổ vì không tài nào hiểu nổi.
Hắn lảo đảo bước ra khỏi phòng trong bộ dạng thất thểu.
Lacus thở ra đứt quãng, đưa đôi bàn tay run rẩy lên che lấy mặt. Nước mắt cô cứ không ngừng tuôn rơi.
Chúng muốn một ‘Lacus Clyne’ sẽ đón nhận chúng bằng nụ cười dịu dàng và ngoan ngoãn hoàn thành vai trò mà chúng tự ý áp đặt. Bằng chứng tuyệt đối cho sự tồn tại và chính trực của chúng.
Những mong ước và cảm xúc của Lacus thật sự không có chỗ trong viễn cảnh đó.
Nó chẳng khác gì nhau.
Lacus bỗng nhớ lại.
------Vậy Lacus Clyne thật sự là như thế nào?
Lời thì thào đau khổ của cô gái đó – Meer – vang lên.
Cảm thấy bản thân phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cô gái đó, Lacus đã thề rằng lần này cô sẽ không trốn chạy nữa. Cô đã cố gắng hoàn thành vai trò của mình trong cương vị ‘Lacus Clyne’.
Nhưng chính xác thì ‘Lacus Clyne’ là gì, hay chính xác hơn – là ai?
Chắc chắn không phải là con người cô.
Thần tượng của PLANT, nữ ca sĩ của sự cứu rỗi, vị Chủ tịch thanh cao và thuần khiết của COMPS: ‘Lacus Clyne.’ Cô đã cố bó buộc bản thân vào những hình tượng đó.
Nhưng đó không phải con người thật của cô.
Cô đảm nhận những vai trò đó không phải vì cô muốn thế, mà vì đó là điều buộc phải làm.
Con người thật sự của cô yêu cuộc sống thường ngày bình dị: nấu nướng, chăm hoa và chơi đùa cùng lũ robot thú cưng. Với cô, niềm hạnh phúc lớn nhất là sống một cuộc đời ẩn dật bên Kira tại nơi nào đó trên thế giới này.
Đã có lúc cô bỏ lại hạnh phúc riêng của bản thân, bị trói buộc bởi nghĩa vụ.
Cả cô lẫn Kira – ở điểm này thì cả hai cũng chẳng khác gì bọn chúng.
Cô phải thoát ra khỏi nó.
Cô phải kháng cự.
Thứ sức mạnh sẽ tước đoạt “cái tôi” trong cô, ép cô phải vào một khuôn khổ định sẵn.
Lacus hạ quyết tâm, lòng tự nhủ sẽ thành thật với chính mình.
----------
Ingrid đứng bất động, lưng tựa vào bức tường cạnh cánh cửa.
‘Cô bằng lòng với điều đó sao?’
Những lời của Lacus vang vọng trong tâm trí cô.
Cô đã luôn dõi theo Orphee.
Kể từ khi chào đời, hắn đã luôn là vầng thái dương với cô.
Ngay cả trong căn phòng thí nghiệm vô trùng tù túng, ngay cả trong những căn phòng lớn hiu quạnh vắng hơi người tại cơ sở giáo dục mà cô dành cả tuổi thơ ở đấy, Orphee vẫn rực sáng như một ngọn hải đăng, tỏa ra sự ấm áp và sức mạnh vực dậy tinh thần những người xung quanh mình.
Khi họ cuối cùng cũng rời khỏi sự chở che của cơ sở và bước chân ra thế giới xa lạ phía trên, chính Orphee là người đã đoàn kết bọn họ, vạch ra cho họ đường lối và mục tiêu.
Và khi Durandal qua đời, khi mà con đường của bọn họ tưởng như đã chìm vào màn sương bất định, cũng lại là Orphee vẫn kiên định, niềm tin của hắn không hề lay chuyển, ánh sáng từ hắn không hề lu mờ.
Hắn là người được chọn, là mặt trời soi sáng thế gian, là đấng cứu thế sẽ dẫn dắt họ tới một tương lai tươi sáng.
Từ khi nào cô bắt đầu ấp ủ những tình cảm đặc biệt – những tình cảm cấm kỵ – dành cho hắn?
Trước khi kịp nhận ra thì những tình cảm đó đã bám rễ sâu trong con tim của Ingrid, và đến lúc nhận ra thì chúng đã gặm nhấm cô đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Âm thanh cửa mở ra khiến cô giật mình tỉnh khỏi cơn mơ màng và vội vã đứng thẳng người, cố gắng giữ nét mặt vô cảm ngay cả khi cúi đầu để giấu đi những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Nhưng Orphee gần như còn chẳng buồn liếc nhìn cô.
“Ta lên đường tới Mặt Trăng đây. Việc phòng thủ tại đây giao cho em và Shura đấy.”
“Vâng…”
----------
Giọng nói của Orphee đượm vẻ thất vọng. Những giọt lệ lại dâng lên trong đôi mắt cụp xuống của Ingrid.
Lòng cô quặn thắt trước nỗi đau của hắn. Cô không muốn thấy hắn, người sẽ thống trị thế giới, bị khước từ và tổn thương.
Nhưng… nếu hắn toại nguyện và chứng kiến hắn sánh vai bên Lacus, trái tim cô sẽ còn đau đớn hơn gấp bội.
Dù là viễn cảnh nào thì cũng chỉ có sự thống khổ.
Dù hắn và Lacus không đến với nhau, thì cũng chẳng có cơ hội nào dành cho cô cả.
Đó là số phận của cô.
“Công chúa, sao cô không chấp nhận số phận của mình?”
Những lời lẽ cô nói ra lúc trước giờ nghe mới thật mỉa mai làm sao.
Số phận của cô là cùng những người đồng đội khác phò tá Orphee và hoàn thành vai trò của mình bằng cách tuân lệnh hắn. Cô giống như tay chân của Orphee vậy. Mà tay chân thì không thể nào đem lòng yêu thân thể.
Cô hiểu chứ.
“Mỗi người sinh ra trên cõi đời này đều được ban cho sức mạnh và sứ mệnh riêng. Hạnh phúc của chúng ta chẳng phải chính là phụng sự sứ mệnh đó và đáp ứng kỳ vọng của những người khác sao?”
Những lời ban nãy của cô bỗng nhiên nghe thật sáo rỗng.
Những người khác bằng lòng với điều đó. Họ tuân theo số phận của mình, thực hiện những gì được yêu cầu, và dường như rất viên mãn.
Nhưng… còn mình thì sao… ?
“Không phải vì cần anh ấy nên tôi mới yêu anh ấy. Mà là tôi yêu anh ấy nên mới cần anh ấy.”
Vào khoảnh khắc nghe được những lời đó từ Lacus, cô cảm thấy như mình được mở mắt.
Đó là những lời Ingrid chưa từng nghe.
“Cô bằng lòng với điều đó sao?”
Hết lần này tới lần khác, những lời của Lacus buộc cô đối diện với một khái niệm hoàn toàn mới mà trước đó cô chẳng hề biết đến.
Nó vừa là hi vọng, nhưng cũng là lời nguyền.
----------
Hạm đội của Foundation dàn trận tại phía đối diện Trái Đất của Mặt Trăng.
“Thủ tướng lên đài.”
Khi Orphee bước lên đài chỉ huy, các sĩ quan và binh lính trên soái hạm Gullveig, chiến hạm liên hành tinh lớp Vanaheimr đồng loạt đứng dậy chào. Orphee ngồi vào ghế chỉ huy, đôi mắt hắn ngay lập tức quét qua dãy màn hình nhằm đánh giá tình hình.
“Tình hình của Millennium và hạm đội kẻ địch thế nào?”
“Tàn quân hạm đội mặt trăng của Orb và lực lượng Trái Đất đang tiến về phía Requiem, dự kiến sẽ chạm trán hạm đội ZAFT tập trung ở phía trước.”
Được triển khai ở mặt tối của Mặt Trăng là hạm đội của Jagannath, dường như là để bảo vệ Requiem. Tiến đến chỗ bọn chúng là tàn quân của lực lượng Trái Đất đã suy yếu đáng kể sau khi hứng chịu phát bắn từ Requiem vào ngày hôm trước cùng hạm đội chắp vá của Orb.
Hắn có thể để việc đó cho Jagannath lo liệu. Dù sao thì một đám ô hợp chỉ toàn Natural cũng chẳng có gì đáng phải lo ngại.
Quan trọng hơn-
“Millennium đang hướng thẳng về phía chúng ta. Dự kiến chạm trán trong khoảng bốn phút nữa.”
Trước báo cáo của viên sĩ quan, Orphee nhướng lông mày.
Millennium mới là mấu chốt.
Không chỉ vì họ là nhân chứng sống cho những điều bất lợi với bọn chúng. Việc họ thoát chết sau cuộc tấn công hạt nhân đã biến họ thành một lực lượng có thể gây ra trở ngại khó lường.
Và tất nhiên là Kira Yamato cũng ở đó.
Hắn hiểu mình phải xóa sổ kẻ đó bằng mọi giá.
Bỗng nhiên ánh mắt lạnh lùng của Lacus lại hiện lên, thiêu đốt lồng ngực Orphee từ bên trong.
Hắn sẽ không khoan nhượng dù đối thủ chỉ là một chiến hạm.
Bằng giọng rành rọt, Orphee liến thoắng đưa ra một loạt chỉ thị.
“Toàn bộ hạm đội dàn trận theo sơ đồ CW. Kích hoạt đẩy ngược, cân bằng vận tốc tương đối. Nhắm đại bác positron mười hai nòng theo lộ trình dự kiến của hạm địch!”
------Lần này ta nhất định sẽ kết liễu ngươi, Kira Yamato!
----------
Millennium tất nhiên cũng đã phát hiện hạm đội địch.
“Kích hoạt lớp chắn đài chỉ huy. Báo động chiến đấu cấp một,” Murrue ra lệnh.
Đài chỉ huy được hạ xuống, và các cửa sổ đằng trước đóng lại.
Trên màn hình, bóng dáng chiến hạm đối phương trải rộng như thể nuốt chửng không gian phía trước cho thấy rõ sự chênh lệch to lớn về lực lượng.
Konoe lẩm nhẩm, “Với đội hình này, chúng ta không thể sử dụng đại bác positron được rồi.”
Quả nhiên, vẫn có những khoảng trống nhỏ trong đội hình kẻ địch mà họ có thể tận dụng. Kẻ địch cũng hiểu rõ điều đó.
“Không sao cả. Chúng ta có vũ khí mới ở đây rồi,” Albert là người duy nhất tỏ ra hoàn toàn tự tin trước tình thế này.
“Triển khai giáp pha lê kháng nhiệt chống sốc!”
Murrue mở to mắt đầy bối rối trước cái tên của món vũ khí xa lạ. Cô quay sang Konoe mong nhận được giải thích.
Konoe chỉ nhướng một bên chân mày lên và khẽ lắc đầu. Vậy nghĩa là họ sẽ không sao cả, hay đó chỉ là một lời trấn an? Cô hi vọng là vế đầu.
Khi Albert thao tác trên bảng điều khiển với vẻ phấn khích khó kìm nén, một loại gel tràn ra từ nhiều nơi trên tàu. Khi đã hoàn toàn bao phủ thân tàu, nó nhanh chóng hóa cứng nhờ phản ứng hóa học. Chẳng mấy chốc Millennium đã được bọc trong một thứ vật liệu tựa pha lê.
Murrue tiếp tục chỉ đạo biện pháp đối phó.
“Thực hiện chiến thuật Badgiruel.”
“Hoàn tất thết lập hẹn giờ cho tên lửa.”
Các quả tên lửa được phóng ra từ dàn ống phóng phía sau chiến hạm và theo quán tính trôi dạt vào không gian.
Đây là chiến thuật từng được Natarle Badgiruel sử dụng khi xưa. Hồi đó, nó đã khiến bọn họ phải chật vật chống đỡ.
“Phóng mìn kháng beam,” các chỉ đạo nối tiếp nhau được Murrue đưa ra.
“Kích hoạt Tristan và CIWS. Nạp ống phóng với Neidhardt và Dispars. Chúng ta sẽ đột phá trung tâm hạm đội địch với tốc độ chiến chiến đấu tối đa!”
Một tấm màn phân tử kháng beam từ những quả mìn được phóng ra lơ lửng phía trước Millennium. Nhưng nó sẽ chẳng thể chống chọi lại cuộc tấn công từ một hạm đội đông đảo như vậy. Họ chỉ có thể cầu nguyện rằng ‘vũ khí mới’ của Albert sẽ hiệu quả.
Tốc độ là thế mạnh duy nhất của họ. Nhờ liên tục gia tốc ở tốc độ chiến đấu tối đa từ Trái Đất đến tận đây, vận tốc của Millennium hiện giờ đã vượt qua cả tên lửa.
Họ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài lao thẳng qua trong một lần duy nhất.
Ánh mắt Murrue trở nên kiên quyết khi bóng dáng của hạm đội kẻ địch lớn dần lên, vẻ thách thức ngoan cường hiện lên trong mắt cô.
----------
“Khai hỏa!”
Theo lệnh của Orphee, hạm đội Foundation giải phóng dàn hỏa lực của chúng.
Từ những chiến hạm khổng lồ, cơn mưa tên lửa phóng ra không ngớt đi kèm với tia beam đều đặn từ những khẩu pháo trên những tàu cỡ trung. Đồng thời, những luồng beam positron bắn ra từ dàn pháo chính trên các chiến hạm lao vun vút qua không gian.
Tất thảy đường đạn từ đội hình hạm đội trải rộng tàn nhẫn tập trung vào một điểm duy nhất – lộ trình dự kiến của Millennium.
Millennium lao mình thẳng vào dòng thác năng lượng đó.
“Bọn chúng còn không thèm né tránh ư?!” Orphee kinh ngạc thốt lên.
Dù việc né tránh dường như là vô nghĩa trước một đợt công kích tập trung như vậy, Millennium vẫn tăng tốc tiến thẳng vào dàn hỏa lực dày đặc đó.
----------
Trước mật độ beam dày đặc lao tới, những phân tử kháng beam tan biến trong nháy mắt, và lớp pha lê bao bọc Millennium trở nên nóng rẫy đến mức chuyển màu trắng xóa.
Nhưng ngạc nhiên thay, nó vẫn chống chịu được.
Giây lát sau, cơn mưa tên lửa dồn dập lao tới vị trí của họ.
“Tiến hành đánh chặn bằng Dispars và CIWS!” theo lệnh của Murrue, hệ thống phòng thủ theo điểm liền khai hỏa về phía hằng hà sa số quả tên lửa hướng về phía họ.
Những quả tên lửa dẫn đầu nổ tung kéo theo một chuỗi phản ứng dây chuyền, cái trước khuếch đại cái sau. Vụ nổ khổng lồ bao trùm Millennium khiến thân tàu rung lắc như lá cây trước gió.
“Liệu nó có thể chịu nổi không?” Konoe lộ rõ vẻ lo lắng.
“Tất nhiên rồi,” Albert, người duy nhất không tỏ ra bồn chồn, bình tĩnh đáp. Nhưng Arthur bên cạnh ông thì đã tái mét mặt mày và lẩm bẩm gì đó – có lẽ là cầu nguyện hoặc chửi thề.
Murrue cũng thầm cầu nguyện trong lòng mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, Millennium hiện ra từ luồng năng lượng cuồng nộ, để lại phía sau vệt khí gas do pha lê hóa hơi mà thành.
----------
Cả đài chỉ huy Gullveig xôn xao trước cảnh tượng Millennium bay ra từ vụ nổ. Sau khi hứng chịu mật độ hỏa lực trực diện như vậy, không ai ngờ rằng con tàu đó có thể bình an vô sự mà thoát ra được.
Nhưng trước khi Orphee có thể đưa ra mệnh lệnh tấn công tiếp theo, Millennium đã áp sát hạm đội và khai hỏa những khẩu đại bác beam của nó. Tận dụng khoảng trống lộ ra từ vị trí của một con tàu cỡ trung bị bắn trúng, Millennium xuyên qua trung tâm hạm đội bằng tốc độ chóng mặt.
Những con tàu đang quay lại thì bỗng dưng phát nổ.
“Chuyện gì vậy?!” Orphee quát.
Một sĩ quan đáp lại với vẻ bối rối, “Là tên lửa, thưa ngài – có lẽ là do kẻ địch bắn ra từ trước trong chế độ hẹn giờ.”
Những vụ nổ tương tự diễn ra khắp hạm đội. Dường như những quả tên lửa này được lập trình trước để tự động truy tìm và tấn công mục tiêu. Một mánh khóe tài tình.
“Khá lắm, lũ thảo khấu!” Orphee gầm gừ.
“Rải tên lửa dẫn đường siêu tốc dọc theo lộ trình dự kiến của kẻ địch! Tất cả các tàu nghe rõ! Truy đuổi kẻ địch với tốc độ tối đa!”
----------
“Tên lửa siêu tốc đang tới. Là một cuộc truy kích. Hạm đội kẻ địch đang quay đầu lại,” báo cáo vang lên không chút chậm trễ.
Murrue ra lệnh đánh chặn.
“Dispars, bắn!”
Những quả tên lửa siêu tốc từ phía sau lao tới.
“Xoay tàu 180 độ. Lướt sang trái, cân bằng vận tốc tương đối!”
Để đối phó với kẻ địch truy đuổi từ đằng sau, họ cần phải xoay mũi tàu về phía trước. Millennium trượt sang một bên trong khi liên tục phóng tên lửa đánh chặn. Những quả tên lửa từ kẻ địch phát nổ dữ dội quanh con tàu.
Hình ảnh hạm đội địch hiện ra trong lúc Millennium chạy lùi.
Murrue ra lệnh.
“Toàn bộ mobile suit, xuất kích!”
----------
“Máy phóng đã kết nối. Toàn bộ hệ thống kích hoạt. Các tụ siêu dẫn từ một đến mười đã chạm ngưỡng tới hạn. Hệ thống dẫn hướng hoạt động bình thường.”
Giữa tiếng thông báo từ Abbey Windsor, Shinn đưa cỗ máy yêu quý của mình vào tư thế xuất phát. Destiny được trang bị với súng điện từ - biện pháp đối phó với những cỗ máy kháng vũ khí beam của đội Black Knight.
Lúc này đây, Shinn đang bừng bừng khí thế.
So với chiếc Justice mới, hỏa lực của Destiny dĩ nhiên là thua kém hơn, nhưng nó lại hoàn toàn hợp với cậu. Cũng là lẽ dĩ nhiên thôi, vì đây là cỗ máy Durandal chế tạo riêng cho Shinn mà.
Nó tốt hơn nhiều chiếc Justice mang bóng dáng của Athrun. Khi cầm lái Destiny, cậu cảm thấy bản thân bất bại, dù cho đối thủ có là lũ Black Knight đi chăng nữa.
Và Kira đã bảo rằng anh giao phó Millennium cho cậu.
Vậy nên cậu nhất định sẽ bảo vệ Millennium đến cùng!
Đèn hiệu xuất phát sáng lên.
“Đường băn thoáng. Destiny, xin mời xuất phát.”
Shinn hướng mắt phía trước và dõng dạc hô lớn.
“Shinn Asuka, Destiny, xuất phát!”
----------
Sau Destiny, đến lượt Impulse của Lunamaria và chiếc Golgoog màu đỏ của Hilda cũng xuất kích.
“Hệ thống dẫn hướng kích hoạt. Tất cả Sillhouette, phóng!”
Các bộ trang bị Blast, Sword và Force Sillhouette của Impulse được phóng ra, với Blast Sillhouette được chọn để tham chiến trước tiên.
Ba chiếc mobile suit tăng tốc lao về phía hạm đội địch. Lực lượng của họ quá ít khi so với quân số của đối phương, nhưng họ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài cố gắng hết sức mình.
Cùng lúc đó, Murrue cũng đã chuyển sang mặc bộ đồ chiến đấu.
“Tôi lên đài chỉ huy chiến đấu đây. Phần còn lại nhờ cả vào anh.”
“Chúc may mắn,” Konoe nhìn lên cô và gật đầu.
“Đài chỉ huy chính, chuyển sang chế độ chiến đấu,” Murrue hô lớn.
Ghế hạm trưởng và lái tàu được nâng lên trong khi phần mái che mở ra. Cả hai ngồi trong một mái vòm phía trên đài chỉ huy, với tầm nhìn 180 độ bao quát không gian xung quanh. Murrue run lên vì hồi hộp, tưởng như có thể cảm nhận được trận chiến qua làn da mình.
Bọn họ chỉ là lực lượng nghi binh. Nhưng cô không định kết thúc trận chiến này chỉ trong tư cách của một mồi nhử.
----------
Giọng một điều hành viên vang lên trên đài chỉ huy soái hoạm Gullveig.
“Chiến hạm địch đã phóng mobile suit. Ba cỗ máy!”
Orphee ngả người về trước, tinh thần tập trung.
“Đánh chặn chúng – không, chờ đã.”
Hắn dán mắt vào màn hình, săm soi những cỗ máy đang lao tới – Destiny, Impusle, Gelgoog?
Orphee vươn những cái tua tinh thần của mình ra.
Bọn chúng vẫn ở quá xa để có thể nhận diện rõ ràng. Nhưng…
“Kira Yamato đâu rồi?”
----------
Âm thanh báo động chói tai xé toạc bầu không khí căn thẳng trong phòng chỉ huy của Pháo đài Artemis.
“Phát hiện mobile suit tiếp cận. Chỉ có một chiếc!”
Điều hành viên báo cáo lại và chuyển màn hình hiển thị. Một mobile suit quen thuộc hiện ra ở giữa màn hình.
“Là Freedom!”
“Cái gì?!”
Aura ngả người về trước, mắt mở lớn đầy ngạc nhiên trong khi Shura thốt lên đầy vẻ hoài nghi.
“Sao hắn tìm ra được nơi này?”
Nhưng thứ duy nhất xuất hiện giữa khoảng không là Freedom, ngoài ra chẳng có gì khác. Không hề thấy mẫu hạm hay những cỗ máy hỗ trợ trong phạm vi giám sát.
Bọn chúng định hạ Pháo đài Artemis chỉ bằng một cỗ máy ư?
Ý tưởng đó ngu xuẩn đến nỗi khiến Shura ngây ra không thốt nên lời.
Pháo đài này, nơi từng được xưng tụng là ‘bất khả xâm phạm’, hoàn toàn được bao bọc trong một lớp rào chắn sóng ánh sáng gọi là ‘Chiếc ô của Artemis.’ Trước một ‘chiếc ô’ có thể chống chịu bất cứ hình thức tấn công nào, dù là beam hay vũ khí thông thường, thì liệu một chiếc mobile suit lẻ loi có thể làm được gì cơ chứ?
Aura vừa xòe quạt phe phẩy vừa buông lời chế nhạo.
“Cơ mà dám đơn thương độc mã xông tới giải cứu công chúa chẳng phải là rất cảm động sao, Shura?”
Nhận ra ý định của mụ, Shura cúi đầu.
“Vậy thì thật hồ đồ nếu lấy số đông để áp đảo hắn. Con sẽ ra trận.”
“Hãy nghiền nát hi vọng của nó thành tro bụi.”
“Rõ!”
Shura bước ra khỏi phòng chỉ huy với nụ cười nhạt.
Đối thủ đã từng bại trận một lần dưới tay gã.
Kira Yamato chẳng có gì đáng phải e ngại cả.
----------
Đội mobile suit của hạm đội Foundation nhận được lệnh xuất kích.
“Destiny ư, đùa nhau đấy à?” Liu lắc đầu lộ rõ vẻ kinh ngạc sau khi xem xét dữ liệu kẻ địch. “Đúng là một lũ hề.”
“Có lẽ như vậy thì đáng để giết hơn chăng?”
“Vẫn đủ để huấn luyện quân lính.”
Lũ Accord vô tư tán gẫu với nhau.
Agnes sưng sỉa ngồi đợi trong buồng lái chiếc Gyan thì đột nhiên Redel gọi cô ả với giọng điệu châm chọc, “Agneees, tụi nó là chiến hữu của cô phải không? Xuống tay nổi chứ?”
“Im đi! Tất nhiên là tôi làm được,” Agnes gắt lên đầy giận dữ.
“Sợợợ thế! Kyahaha!” Tiếng cười the thé của Redel khiến ả phát cáu.
Agnes đã mang tâm trang bực bội suốt thời gian qua.
Theo yêu cầu của Shura, ả bắt đầu chiến đấu cùng bọn chúng.
Bọn chúng là giống loài siêu việt gọi là Accord, được tạo ra để thống trị thế giới.
Tốt thôi. Dù sao ả cũng chẳng lưu luyến gì với COMPS cả, và nếu phải chọn thì về phe thắng cuộc vẫn tốt hơn. Ai chả muốn đặt tiền cho con ngựa đua về nhất.
Nhưng khi ả hay tin hôn phu của Orphee lại là Lacus Clyne, và bọn họ là những cá thể đứng trên đỉnh nhân loại, Agnes đã tức điên lên.
Lại là con đàn bà đó, ngay cả ở đây!
Và đám người Accord tôn sùng cô ta cứ như thể là nữ thần vậy, lúc nào cũng ‘Công chúa thế này, Công chúa thế nọ.’
Thật rõ là ngứa mắt.
Dù nghĩ vậy nhưng cô ả chỉ im lặng, sợ rằng nếu phàn nàn thì sẽ làm mếch lòng Shura.
Với lại, có vẻ như quan hệ giữa Lacus Clyne và Orphee không được suôn sẻ lắm. Trên thực tế thì cô đang bị giam cầm, chẳng khác gì một con tin.
Đám người Accord có vẻ lo lắng, nhưng với Agnes thì đó lại là điều đáng mừng. Giá như bọn chúng tống khứ quách cô ta đi cho rồi.
Dù sao thì, kể cả sau khi nhập hội với phe Accord, cô ả cảm thấy bản thân chẳng được xem trọng mấy. Shura chẳng quan tâm tới ả như ả đã kỳ vọng, thậm chí hiện giờ còn xa cách nhau do gã được phân công phụ trách phòng thủ Artemis.
Và giờ đây, đám người từ COMPS hóa ra vẫn còn sống và đang tìm tới bọn chúng.
Điều đó lại càng khiến Agnes thêm phần tức tối.
Cô ả tưởng rằng mình đã khôn khéo đổi phe sang phía thắng cuộc.
Thật đúng là một lũ đáng ghét!
Agnes siết chặt cần điều khiển.
Ả sẽ không nhân nhượng bất cứ ai ngáng đường mình, dù có là Lunamaria đi chăng nữa!
----------
Một phần rào chắn sóng ánh sáng của Artemis được tắt đi để chiếc Shi-ve.A của Shura bay ra ngoài.
Chính là lúc này.
Sử dụng lớp ngụy trang Mirage Colloid, Amazing Z’Gok lợi dụng khoảng trống trên “chiếc ô” mà Shi-ve.A đi qua để lẻn vào trong.
Đây chính là chiến thuật mà Nicol Amalfi, bạn cũ của Athrun đã sử dụng. Cả pháo đài Artemis bất khả xâm phạm trứ danh đã sụp đổ chỉ bởi một cuộc xâm nhập đơn lẻ như vậy.
Nói cách khác, quá dựa dẫm vào dàn vũ khí phòng thủ tối tân sẽ dẫn đến chủ quan.
Amazing Z’Gok âm thầm tiếp cận pháo đài và tiến vào ụ tàu nằm phía sau cổng. Ở bên trong là những chiến hạm cỡ trung đang neo đậu. Đến lúc này thì cỗ máy mới tắt lớp Mirage Colloid và khai hỏa cơn mưa tên lửa và beam.
Những con tàu cỡ trung phát nổ khiến cả ụ tàu bị nhấn chìm trong ngọn lửa. Chiếc Amazing Z’Gok bay qua và tiến sâu vào bên trong.
----------
“Lần này thì ngươi đừng hòng thoát!” Shura nheo mắt lại khi Freedom lao tới.
Kết cục trận chiến này đã ngũ ngũ từ trước rồi. Kẻ kia đáng lẽ đã bỏ mạng tại Eldora.
Shi-ve.A và Freedom lao vào nhau ở tốc độ cao và giao chiến. Saber của mỗi bên đều bị chặn bởi khiên của bên kia, rồi ngay sau đó cả hai liền tách ra. Shura phóng cái mỏ neo trên tấm khiên của mình vào lưng của Freedom nhưng nó lẹ làng né được, làm hắn không kìm được mà tặc lưỡi.
Trái với vẻ hùng hổ lúc trước, Freedom hiện giờ lại chỉ tập trung phòng thủ.
------Thằng khốn ngoan cố!
Shura bực tức truy đuổi kẻ địch.
----------
Cùng lúc đó, trong khi những điều hành viên trong phòng chỉ huy bình thản theo dõi trận đấu giữa Shi-ve.A và Freedom thì một vụ nổ bất ngờ thu hút sự chú ý của bọn họ.
“Phát hiện tiếng ồn đột ngột bên trong hàng phòng thủ!”
Ai nấy đều tỏ ra ngờ vực. Sự tự phụ nhờ được bảo vệ bởi ‘Chiếc Ô của Artemis’ khiến chẳng ai nghĩ tới khả năng ‘kẻ địch tấn công.’
Aura hỏi, “Chuyện gì vậy? Xảy ra sự cố gì à?”
“Có lẽ là… hỏa hoạn ở Ụ tàu số Một.”
Ingrid đứng bật dậy, một dự cảm chẳng lành thít chặt lồng ngực cô.
“Để con xử lý,” cô nói với Aura và vội vàng rời phòng chỉ huy.
Cái cảm giác bất an trong lồng ngực cô là gì?
----------
Kisaka cùng một toán lính Orb đổ bộ từ Amazing Z’Gok nhanh chóng tiến vào từ phía sau cảng. Họ hạ gục những tên lính Foundation không kịp trở tay và di chuyển vào bên trong.
Khi tới được được phòng điều khiển, Kisaka mở hộp đầu cuối và gắn một thiết bị vào những bó dây cáp.
Trên màn hình trong buồng lái Cavalier, Meyrin theo dõi luồn dữ liệu tràn vào, những ngón tay cô nhảy múa thoăn thoắt trên bàn phím trong một cuộc chạy đua với thời gian.
“Mau lên, mau lên, mau lên…”
Cô đưa một con virus vào trong hệ thống điều khiển của pháo đài và chiếm quyền kiểm soát. Từ trong hệ thống, cô chọn ra đối tượng mà mình mong muốn.
“Toàn bộ vách ngăn, cưỡng chế đóng!”
Tất cả lối ra vào của căn cứ bắt đầu dần đóng lại. Cùng lúc đó, những vách ngăn trong hành lang cũng nối tiếp nhau hạ xuống.
Cuối cùng, Meyrin cắt đứt nốt hệ thống liên lạc và thở dài nhẹ nhõm
Trong khi đó, Kisaka khéo léo mở ống thông gió của hệ thống cấp dưỡng khí và đổ những thứ trong túi vào luồng không khí lưu thông bên trong. Từ trong túi rơi ra vô số Haro. Những con robot hình quả bóng nảy loạn xạ trong ống trong lúc tiến về phía thiết bị thông gió ở đằng sau, và đồng loạt giải phóng khí gas khi đến nơi.
Luồng khí gas bị hút vào thiết bị thông gió và tản đi khắp nơi trong căn cứ.
Sau khi đã can thiệp xong, Kisaka nhảy xuống khỏi cái lỗ. Một người lính chạy tới chỗ anh.
“Trung úy Kisaka!”
Giọng Kira lộ rõ vẻ khẩn trương. Thấy anh ra hiệu, Birdy bay lên từ vai anh và dẫn đường cho họ vào sâu bên trong pháo đài.
“Đi thôi!”
Kisaka dẫn đầu cả nhóm, Kira cùng những người khác chạy theo sau.
----------
Trong khi đó, phòng chỉ huy cuối cùng cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình.
“Không được rồi! Chúng ta đã mất quyền kiểm soát! Hệ thống đã tê liệt!”
Một điều hành viên mặt mày tái mét gõ bàn phím liên hồi trong vô ích, khuôn mặt ai nấy đều nhuốm màu tuyệt vọng.
“Dường như có kẻ đột nhập.”
“Sao có thể như vậy được?!”
Giữa bầu không khí hỗn loạn, Aura quát lớn.
“Các ngươi làm gì vậy?! Gọi Shura quay lại mau!”
“Hệ thống liên lạc đã tê liệt…”
Gã lính đang trả lời thì bỗng đổ gục xuống bảng điều khiển như một con rối đứt dây. Tựa như những quân domino, những người lính xung quanh hắn cũng nhanh chóng rơi vào tình trạng tương tự.
Aura toan đứng lên tìm hiểu căn nguyên của sự hỗn loạn này thì sức lực trong cơ thể mụ bỗng bị rút cạn. Mụ bất tỉnh ngã xuống, một âm thanh trầm đục vang lên khi đầu mụ va vào thứ gì đó.
Cùng lúc đó, Ingrid lúc này đã thay sang bộ đồ phi công và đang trên đường ra ụ tàu thì dừng chân khi thấy các vách ngăn bị hạ xuống.
Trước mắt cô, những binh sĩ đang cố mở các vách ngăn thì bỗng lả đi và ngã xuống.
Hít một hơi sâu, Ingrid đóng tấm kính trên mũ bảo hộ.
Hẳn là bọn chúng đã dùng khí gas gây mê. Một pháo đài không gian kín mít sẽ lâm nguy nếu hệ thống thông khí bị phá hoại.
Giờ thì cô đã hiểu lý do đằng sau nỗi bất an của mình.
Hắn đã tới.
Để giành lại Lacus.
“Thật không thể hiểu nổi…” Ingrid lẩm nhẩm một mình.
“Tại sao?”
Tại sao bọn chúng lại chống đối số phận?
Dù đã từng giao chiến và chứng kiến sự thua kém của bản thân, tại sao bọn chúng vẫn cứ làm những việc vô ích như vậy?
Tại sao bọn chúng vẫn có thể tin rằng Lacus vẫn yêu anh ta?
Và cả Lacus nữa; tại sao cô vẫn tin rằng anh còn sống và vẫn yêu cô?
Tất thảy những điều đó, Ingrid chẳng tài nào hiểu nổi.
Nhưng giờ cô phải đối mặt với hiện thực. Orphee đã “giao phó nó” cho cô.
Ingrid vươn ý thức của mình ra và lên tiếng.
“Shura, chúng ta có kẻ xâm nhập.”
----------
Giữa lúc giao chiến thì Shura nghe được ‘giọng nói’ của Ingrid. Ngay lúc gã xoay cỗ máy của mình theo phản xạ, Freedom liền phóng các DRAGOON ra và tấn công.
Đòn đánh lạc hướng.
Ngay lập tức hiểu ra cách thức xâm nhập của họ, Shura trừng mắt về phía kẻ địch của hắn.
“Ngươi!”
Gã đã hoàn toàn bị lừa khi cho rằng ‘Freedom’ đồng nghĩa với ‘Kira Yamato.’
Kẻ này không phải là Kira Yamato. Là chiêu nghi binh.
Shura mở liên lạc và lên tiếng.
“Athrun Zala phải không?”
Bọn chúng đã dùng hai mồi nhử: Millennium và Freedom. Trong lúc bọn chúng mải tập trung vào những mục tiêu kia, Kira Yamato đã lợi dụng khoảng trống mở ra vào lúc Shura xuất kích để xâm nhập pháo đài Artemis bằng một cỗ máy khác.
Một giọng nói mỉa mai phát ra từ Freedom.
“Ta tưởng lũ bọn bây đọc được suy nghĩ cơ mà? Có vẻ chẳng hữu ích lắm nhỉ?”
Shura nổi cơn thịnh nộ.
“Ta sẽ giết ngươi!”
Shura lao thẳng về phía kẻ địch với tốc độ tối đa và vung thanh saber xuống. Freedom gạt nó đi và thoái lui.
Trận chiến khốc liệt tiếp diễn với tốc độ chóng mặt đến mức người thường chẳng thể nào theo dõi kịp.
----------
Ingrid bước vào phòng Lacus và bắn vào ổ khóa bằng khẩu súng ngắn trên tay mình.
Lacus kinh ngạc đứng dậy thì cô ta quay lại chĩa súng vào cô.
“Tôi không thể để bọn họ có được cô.”
Có vẻ khí gas vẫn chưa lan tới nơi này.
Lacus chẳng tỏ vẻ gì là e sợ khi đứng trước họng súng. Hiểu được ý nghĩa đằng sau việc này, vẻ mặt cô trở nên rạng rỡ.
“Kira đến rồi phải không?”
Ingrid nổi giận như thể đang chứng kiến một sự phản bội vậy.
“Có gì mà vui đến vậy chứ?”
Cô bước lại gần trong khi vẫn chĩa súng vào Lacus.
Giá như cô tỏ ra sợ hãi thì Ingrid đã chẳng thấy khó chịu đến nhường này. Chẳng lẽ dây thần kinh cảm xúc của người phụ nữ này bị hỏng ở đâu rồi à?
Tại sao lúc nào cũng hướng về người đàn ông khác trong khi Orphee ở ngay đây?
Cô không tài nào hiểu nổi.
Ingrid không kìm nén nổi nỗi ức chế trong lòng mình nữa.
“Cả bọn chúng nữa… bởi vì cô sẽ giúp bọn chúng giành được lợi thế trên chiến trường – vậy nên bọn chúng mới mạo hiểm tới tận đây để cướp lại cô. Tất cả chỉ vì vậy phải không?!”
Ngay cả khi bị nói như vậy, Lacus chỉ khẽ nghiêng đầu.
“Là vậy ư?”
“Ngay cả Orphee… bởi vì cô vượt trội nên anh ấy mới yêu cô.”
Ingrid gào lên.
“Chẳng phải ai cũng thế còn gì? Họ khao khát sự vượt trội. Họ muốn nó ở bên mình. Bởi vì nó có giá trị, vì họ cần tới nó. Vậy nên họ mới yêu nó đúng không?!”
Lacus hành xử như thể giá trị quan của Orphee và Ingrid là điều sai trái.
Nhưng kể cả những người không phải Accord cũng đều như vậy cả. Họ làm mọi thứ đều là vì lợi ích của bản thân. Họ yêu nhau vì muốn có hậu duệ, vì mưu cầu một cuộc sống thoải mái, vì muốn khoe khoang với người khác, vì điều đó có lợi. Đó là nguyên tắc cơ bản của mọi sinh vật sống.
Nhưng Lacus nhìn thẳng vào mắt Ingrid và hỏi,
“Đó thực sự là ‘tình yêu’ ư?”
Thứ cảm xúc thoáng hiện lên trong đôi mắt đó là gì? Buồn bã? Hay là thương hại?
Tình yêu đích thực?
Cô không hiểu. Nhưng cô hiểu cảm giác hận ai đó.
Và lúc này, Ingrid căm hận Lacus đến tột độ.
Liệu mình có nên bắn chết cô ta không?
Như vậy thì chẳng ai có thể có được cô ta nữa. Dù là Kira Yamato – hay Orphee.
Ít nhất thì nếu có khả năng Kira Yamato giành lại được cô, hẳn là Orphee cũng sẽ bảo rằng thà giết cô còn hơn.
Cô là vị “hôn thê” quý giá của hắn, nhưng nếu cô về phe bên kia thì chúng sẽ đánh mất sự ủng hộ của PLANT và thế trận sẽ đảo chiều theo hướng bất lợi với bọn chúng.
Hay là… không phải thế?
Tiếng cửa bị phá tung cắt ngang sự lưỡng lự của Ingrid. Một vài bóng người hiện ra ở hành lang.
“Lacus!”
Nghe thấy giọng Kira, Lacus vui mừng khôn xiết.
“Kira!”
Bằng động tác nhanh nhẹn và quyết đoán, Ingrid rút một con dao ra và vòng ra đằng sau Lacus, ấn con dao vào cổ cô ấy đầy vẻ đe dọa.
“Lùi lại!”
Kira Yamato, mới nãy còn định chạy tới, liền khựng lại ngay lập tức.
“Nhúc nhích dù chỉ một chút thôi là tôi móc mắt cô ta ra đấy!”
Ingrid chĩa súng về phía những kẻ xâm nhập đồng thời chĩa mũi dao vào mặt Lacus. Khuôn mặt Kira tái mét phía sau chiếc mũ bảo hiểm.
“Tôi có thể rạch cả họng cô ta nữa đấy! Nếu cô ta không thể cất tiếng hát được nữa, liệu ngươi có dám nói rằng mình vẫn yêu cô ta không?!”
‘Tình yêu đích thực’ ư? Vớ vẩn!
Nếu thứ đó tồn tại thì chứng minh đi.
Nếu cô ta mất đi vẻ xinh đẹp, sự thông minh, giọng hát du dương của mình – tất thảy, thì người phụ nữ này sẽ chẳng còn chút giá trị nào nữa.
Thế rồi, sau một khoảnh khắc ngạt thở…
“Đúng thế,” Kira khẽ gật đầu.
“Dù cho đôi mắt đó không còn nhìn được nữa, dù cho giọng nói đó bị lấy mất đi chăng nữa, thì Lacus vẫn là Lacus. Tôi yếu tất thảy mọi thứ của cô ấy.”
“Kira…”
Đôi mắt Lacus long lanh, giọng cô trở nên nghẹn ngào.
Đây là lần đầu tiên Ingrid thấy Lacus mang biểu cảm như vậy.
Cô sững sờ như bị thứ gì đánh trúng.
“Không phải vì cần anh ấy nên tôi mới yêu anh ấy. Đó là bởi tôi yêu anh ấy nên mới cần anh ấy.”
Đúng rồi…
Đó là những gì mình muốn nghe. Những gì mình muốn biết.
Rằng ‘tình yêu đích thực’ là gì.
Mình chẳng có gì cả. Ngay cả quyền đem lòng yêu Orphee như Lacus.
Nhưng.
Kể cả vậy đi chăng nữa, hãy cứ yêu đi.
Kể cả khi hành động vô ích đó chẳng đem lại lợi lộc gì, thì níu giữ lấy tình yêu này cũng chẳng sao cả.
Đó là điều cô muốn biết.
Trong giây lát, Ingrid tỏ ra dao động. Ngay lập tức-
“Birdy!”
Thứ gì đó màu xanh lá bay ra từ phía sau Kira. Như thể đáp lại hành động đó, một chú chim màu xanh lam cũng bay ra từ dưới mái tóc của Lacus.
“Blue!”
Bị bất ngờ, Ingrid thoáng chuyển sự chú ý về phía lũ chim. Nhận thấy sự khống chế của cô ta nơi lỏng, Lacus liền hành động.
Lacus tự đổ người về phía con dao trong tay Ingrid.
“Hả-?!”
Ingrid rút con dao lại theo phản xạ. Tận dụng cơ hội đó, Kira lao vao đỡ lấy Lacus và kéo cô ra xa. Ingrid giương súng lên nhưng những binh sĩ Orb đã nhanh tay nổ súng trước.
Với khẩu súng ngắn bị hất văng đi, Ingrid vung con dao xuống. Nhưng lưỡi dao chỉ sượt qua tóc Lacus trước khi một người lính Orb lao vào hất văng cô ta.
Khi cô ta gượng đứng dậy, một họng súng đã ở chĩa thẳng vào mặt.
“Chậc!”
Đứng trước họng súng chĩa vào người, Ingrid chẳng thể làm gì được. Trước mắt cô, Lacus và Kira ôm chầm lấy nhau.
“Kira!”
“Lacus! Sao em lại liều lĩnh thế!”
Lacus ngước nhìn Kira, đôi mắt cô đẫm lệ.
“Em cũng yêu anh… rất nhiều.”
Hai chú chim robot bay vòng quanh trên đầu họ như ăn mừng cuộc đoàn tụ.
Cô đã thất bại. Dù cô đã được dặn phải chông chừng Lacus. Nhưng…
Cô không khỏi cảm thấy cảnh tượng đó thật đẹp.
Họ nép sát vào nhau và rời khỏi phòng. Cuối cùng, Lacus khẽ ngoảnh lại.
“Tôi xin lỗi.”
Ingrid đau đớn như thể trái tim mình bị xé toạc và gào lên.
“Đi đi!”
Những binh sĩ đi theo sau bọn họ.
Chỉ còn lại một mình, Ingrid gục xuống sàn nhà, tiếng nức nở vang khắp căn phòng trống khi những cảm xúc dồn nén bấy lâu tuôn trào.
Có thể ôm lấy nhau không chút lưỡng lự như vậy – cô cảm thấy ghen tị với họ.
Cảm giác thất bại lẫn ghen tị - và không chỉ có vậy, nhiều cảm xúc khác nhau bùng lên trong cô. Tự trách mình vì đã không hoàn thành nhiệm vụ. Hạnh phúc và đau khổ khi hiểu tình yêu đích thực là gì. Và cảm giác thua cuộc.
Cô cảm thấy như thể một thứ gì đó hết sức quý giá đã tuột khỏi bàn tay mình.
----------
“Nhanh lên đi, mọi người!”
Di chuyển tới cánh cổng cùng với Lacus, cả nhóm nghe thấy giọng nói gấp gáp của Meyrin qua hệ thống liên lạc nội bộ của Amazing Z’Gok.
Kira cùng những người khác nhanh chóng lên tàu và bỏ lại pháo đài phía sau. Ngay sau khi họ rời rời khỏi đó, những quả bom Meyrin đặt sẵn từ trước phát nổ khiến cho lửa bùng lên tại lối vào cảng.
‘Chiếc ô’ rào chắn xung quanh Artemis biến mất. Không còn bị thứ gì cản trở nữa, Amazing Z’Gok lao hết tốc lực qua khoảng không mênh mông.
----------
Đang lúc giao chiến với Freedom thì Shura nhận ra những ngọn lửa bùng lên từ pháo đài.
Cùng lúc đó, gã cũng thấy một chiếc mobile suit gắn trang bị hỗ trợ bay ra từ đó.
Kira Yamato!
Shura nghiến răng. Nếu tên đó đã thoát ra ngoài, thì nó cũng đồng nghĩa Lacus đã bị cướp mất.
Bọn chúng đã hoàn toàn bị lừa rồi! Ingrid đã làm cái quái gì vậy?!
Freedom nãy giờ giao chiến với gã cũng định rút lui cùng cỗ máy nọ.
Đừng hòng ta để lũ các người chạy thoát!
Shura muốn đấu với bọn họ. Athrun Zala, Kira Yamato – hắn muốn so kèo và nghiền nát bọn họ.
Nhưng gã phải cứu Aura.
Lòng trung thành với ‘mẫu thân’ của chúng đã được khắc cốt ghi tâm vào trong ý thức của Shura và những kẻ khác. Điều đó là ưu tiên trên hết, và dù nội tâm bị giằng xé, Shura vẫn quay cỗ máy của mình lại.
Chẳng thể ngờ rằng lại một lần nữa gã thất bại thảm hại trong nhiệm vụ của mình.
Với cảm giác nhục nhã pha lẫn quyết tâm sôi sục trong lòng, Shura lao cỗ máy của gã về phía hỏa ngục đang bao trùm pháo đài.


0 Bình luận