• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Hồi 02: Học nhi bất tư tắc võng

0 Bình luận - Độ dài: 12,302 từ - Cập nhật:

Hồi 02: Học nhi bất tư tắc võng

[Tử viết: “Học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi” (子曰:「學而不思則罔,思而不學則殆。」): Khổng tử nói: “Học mà không suy nghĩ thì mờ tối (không hiểu được gì, quá tin sách), suy nghĩ mà không học thì nguy hại (hao tâm lực)”. Ssuy nghĩ mà không học thì nghi hoặc, không biết thế nào là phải trái. Trích Luận Ngữ Thiên II Vi Chính Chương 15 của Khổng Tử. ]

Cống viện là một công trình cực kỳ to lớn hoành tráng.

[cống viện: trường thi. Nơi thi Hương và thi Hội thời xưa ]

Đại lộ kéo dài thẳng từ cổng đến được gọi là 'dũng đạo' , có vô số con đường nhỏ được xếp dọc theo hai bên và mỗi cái khoảng 2m1. Trên những con đường nhỏ chi chít này phân bố đầy hào xá, là những phòng giam đơn lẻ mà mỗi sĩ tử sẽ phải trải qua ba vòng và mỗi vòng là ba ngày hai đêm.

[dũng đạo (甬道): lối đi ở giữa dành cho quan lại ]

[hào xá (号舍): phòng thi mà sĩ tử ăn, uống, ngủ, nghỉ thời xưa ]

Hào xá có chiều rộng với chiều sâu khoảng 1 mét, nhiều năm không sửa chữa và tỏa ra bầu không khí ẩm mốc với tối tăm u ám. Lối vào không có cửa, lộ ra bên ngoài, cần tự chuẩn bị rèm vải để che. Toàn bộ khung cảnh giống một tổ ong dày đặc chất đầy ấu trùng. 

Làm bài trong một môi trường tồi tệ như vậy đương nhiên là vô cùng khó khăn.

Theo các ghi chép, nhiều vô số kể người bị rối loạn tâm thần trong quá trình thi. Nộp giấy trắng là chuyện nhỏ, nhưng trường hợp nghiêm trọng hơn là sĩ tử thậm chí có thể đột tử trong hào xá và cần được nha dịch đưa ra chôn cốt.

Vì vậy, bản thân cần phải tập trung toàn bộ thể xác và tinh thần vào làm bài thi.

Cái này hoàn toàn khác với Huyện thí, Phủ thí, Viện thí trước đó.

(Không sao hết. Cứ làm giống như mọi khi và thi đỗ như thể không có chuyện gì xảy ra. )

Tuyết Liên trầm tư suy nghĩ trong hào xá và chờ đợi khoảnh khắc đó đến.

Các sĩ tử đã tiến vào trường thi tối hôm qua, đều phải qua đêm trong phòng thi của mình.

Tuyết Liên vốn dĩ định nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng cô đã bị đánh thức nhiều lần bởi tiếng than khóc và âm thanh lẩm bẩm của việc tụng niệm Kinh Thư truyền đến từ khắp nơi. Mắt chắc hẳn đã có vết thâm quầng.

(Có lẽ Lê Ngọc và Âu Dương Nhiễm vẫn ổn... )

Cuối cùng, bọn họ đã bị phân tán tách khỏi nhau giữa đường. Số lượng hào xá khổng lồ, không biết bọn họ được sắp xếp ở chỗ nào, nếu muốn gặp nhau thì cô phải tìm từng gian phòng thi.

Mặc dù việc đi qua đi lại không phải là không thể, nhưng những nha dịch trên trung tâm của khán đài có ánh mắt sáng như đuốc, cho nên cô tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.

Hơn nữa, muốn tìm được họ trong số 18.000 sĩ tử gần như bất khả thi. Kế sách 'hỗ trợ lẫn nhau' mà bọn họ đã bàn bạc và nhất trí với Âu Dương Nhiễm rốt cuộc đã trở thành lý luận suông.

Từ giờ trở đi, đây sẽ là trận chiến đơn độc thực sự.

Những người khác chỉ có thể tự mình nỗ lực ——  Tuyết Liên thở dài và ngửa mặt lên nhìn bầu trời bên ngoài tấm rèm. Nhưng một tiếng pháo không đạn nổ ầm vang vọng khắp cống viện vào lúc này. Ngay sau đó, tiếng la hét của các nha dịch vang lên khắp nơi:

"Này, đứng dậy! Phân phát 'quyển thi' ! Chuẩn bị sẵn chứng từ!

[quyển thi (空炮): tức giấy làm bài thi đóng thành quyển.  Quyển thi là do thí sinh đem nộp trước cho dinh đốc học để kiểm tra, đóng dấu. Khi quan trường gọi đúng tên, thí sinh phải “dạ” thật to rồi vào cổng trường thi để nhận lại quyển thi. Vào trường thi, thí sinh tìm chỗ cắm lều, đặt chõng, đến khi sáng rõ mặt thì xong để chuẩn bị làm bài thi. ]

Nó cuối cùng cũng bắt đầu.

Mặc dù đêm sắp tàn và ánh bình minh sắp ló dạng, nhưng bây giờ không phải là lúc để ham ngủ nữa.

Tuyết Liên đưa chứng từ mà mình nhận được lúc đăng ký cho nha dịch để đổi lấy quyển thi.

(Vậy thì... )

Cô lấy ra những thứ như bút lông, nghiên mực, bình nước, v.v. từ trong bọc hành lý.

Hạn chót là hoàng hôn ngày hôm sau.

Cô cần phải dồn toàn lực trả lời hết các câu hỏi trước thời điểm đó.

Nhưng Tuyết Liên không cảm thấy thấp thỏm lo lắng chút nào —— Bởi vì những nỗ lực của cô sớm được bỏ ra bằng máu và nước mắt. Câu hỏi thi tuyển cỡ này há có thể khiến mình vấp ngã được? Điều quan trọng hơn là làm như thế nào để trả thù Hồng Linh Quốc. Đặc biệt là Hạ Lâm Anh dường như có âm mưu nào đó, mình càng cần phải cực kỳ cảnh giác.

(—— Thôi kệ. Nhanh chóng trả lời câu hỏi trước đã. )

Tuyết Liên thờ ơ mở quyển thi ra.

Ngày đầu tiên là ba câu đề Tứ Thư, một câu đề thơ ca.

Tứ Thư ( 『 Đại Học 』『 Trung Dung 』『 Luận Ngữ 』 『 Mạnh Tử 』) đương nhiên đã thuộc lòng trong đầu. 

Căn cỡ nền tảng làm thơ đã được rèn luyện rất tốt.

Không có lý do gì để phạm sai lầm.

"... Hử?"

Tuy nhiên, suy nghĩ của Tuyết Liên như đình trệ trong giây lát vào khoảnh khắc cô nhìn thấy đề mục.

Dưới đây chỉ là bốn câu hỏi bình thường.

Cô không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt và có cạm bẫy nào cả.

Nhưng bất cứ sĩ tử nào nhìn thấy cái này chắc chắn sẽ hít một hơi khí lạnh —— Quan khảo thí chính Ngô Xuân Nguyên rõ ràng muốn đẩy người ta vào chỗ chết.

(Thứ này hợp với ý mình. )

Mồ hôi lạnh rơi xuống, Tuyết Liên vô thức nhếch mép.

Cô cố gắng đọc kỹ đề mục đầu tiên.

Luận về 'Công' trong Cửu Kinh.

[Công (功): công lao, sự nghiệp, công lý ]

[Cửu Kinh (九经): chín tác phẩm kinh điển được Nho học đề cao. Gồm Chu Dịch (周易) , Thượng Thư (尚书) , Thi Kinh (诗经) , Chu Lễ (周礼) , Nghi Lễ (仪礼) , Lễ Ký (礼记) , Xuân Thu Tả Truyện (春秋左传) , Xuân Thu Công Dương Truyện (春秋公羊传) , Xuân Thu Cốc Lương Truyện (春秋谷梁传) ]

Và chọn một vấn đề kinh tế hiện đang tồn tại trên thế giới, trích dẫn công lao và thảo luận phân tích về giải pháp.

*

Tiếng rên rỉ than thở của các sĩ tử nối tiếp nhau vang lên.

Lý Thanh Long gác bút xuống một lúc và dựa vào tường thở dài.

(... Thực sự thâm thúy khó hiểu. Có vẻ như Hương thí cũng được thi hành cải cách. )

Mặc dù nó không lập dị và đổi mới sáng tạo giống Viện thí lần trước.

Nhưng đó cũng là lý do tại sao nó trở nên nan giải hóc búa hơn.

Mặc dù nhìn lướt qua bốn câu hỏi trong quyển thi chỉ có vài chữ để ghi nhớ, nhưng nó đòi hỏi sĩ tử cần phải thấy rõ dụng ý của người ra đề từ trong số chữ ít ỏi đó và viết ra một bài văn hay không ai sánh bằng.

Điều khiến người ta nhức đầu nhất là ngoại trừ đề thơ ca ra, đề Tứ Thư cũng yêu cầu kết hợp với các vấn đề sự kiện đang diễn ra.

Ví dụ như câu hỏi đầu tiên liên quan đến thuyết kinh tế, có lẽ các sĩ tử khó nắm bắt được. Suy cho cùng, trong sách giáo khoa được chỉ định của Hồng Linh Quốc cũng không có khái niệm như vậy. Nói trắng ra, đây đều là những lĩnh vực mà họ chưa từng học trước đây.

Nếu bản thân đưa ra phỏng đoán lung tung bởi vì không hiểu, bạn có thể bị hiểu nhầm là phỉ báng nói xấu Hồng Linh Quốc, cho nên bạn cần phải cẩn thận khi viết.

(Cái này cũng không tốt chút nào. )

Lý Thanh Long khoanh tay trầm tư suy nghĩ.

Khỏi cần phải lo lắng về việc Tuyết Liên thi rớt, nhưng liệu Lê Ngọc và Âu Dương Nhiễm có thể vượt qua được 'quẻ Khảm' này hay không.

[quẻ Khảm (坎): là hãm, là mắc kẹt, cũng có nghĩa là nguy hiểm. ]

*

Ngay khi nhìn thấy câu hỏi, hai chữ 'thi rớt' lập tức hiện lên trong đầu.

Âu Dương Nhiễm lỡ tay rơi bút và ngơ ngác nhìn quyển thi.

(Quá khó đối với mình... )

Nó không chỉ đơn giản như học thuộc lòng Tứ Thứ Ngữ Kinh và các chú giải.

Không thể làm quan khảo thí hài lòng giống như trước. 

Bài thử thách ở đây là những kiến thức và hiểu biết sâu sắc để giải quyết vấn đề thực tế.

Suy cho cùng, thí sinh dự thi đều là những người mắc kẹt trong quá khứ. Bọn họ hết sức chuyên tâm vào học thuộc Tứ Thư Ngữ Kinh, nhai kỹ từng câu từng chữ của người xưa, nhưng bản thân lại không biết áp dụng những gì đã học vào thời đại hiện nay như thế nào. Ít nhất, đây là tình trạng chung của hầu hết các thí sinh dự thi khoa cử của Hồng Linh Quốc.

Nhìn chằm chằm vào lịch sự một cách mù quáng đến mức khiến những sự vật xung quanh đã sớm biến mất khỏi tầm nhìn.

Bản thân không biết chuyện gì đang diễn ra trong xã hội hiện nay.

"Cái trò đùa gì thế! Hoàn toàn khác với năm ngoài!"

Những tiếng chửi rủa vang lên từ phòng bên cạnh, đôi vai Âu Dương Nhiễm run lên.

Sau đó, sĩ tử trong các hào xá xung quanh bắt đầu la hét và thậm chí có người đập vào tường. Náo loạn bất ổn như vậy cũng hợp tình hợp lý ——  So với Hương thí lần trước, độ khó của các câu hỏi rõ ràng đã tăng lên đáng kể.

Hắn chợt nghĩ đến thôn xóm ở quê nhà.

Những ngày tháng bị phụ mẫu ép phải làm trọn đạo hiếu và bị 'tay đấm chân đá' vô cớ. Bị giam cầm suốt trong một không gian nhỏ bé như gia đình và quê nhà. Một người lớn lên như thế, làm sao có thể am hiểu mọi việc về thiên hạ chứ.

(Giờ đây mình đã không thể về nhà. )

Lê Ngọc nói rằng đây là cơ hội cuối cùng và tình cảnh của Âu Dương Nhiễm cũng không khá hơn là bao. Số lần Hương thí có giới hạn. Nếu không công trở về, những gì đang chờ đợi sẽ là khoảng thời gian ảm đạm không có hồi kết.

Cùng làm quan và tiến vào triều đình Hồng Linh Quốc với Lê Ngọc, Tuyết Liên, Lý Thanh Long.

Đây cũng là khát vọng mới của Âu Dương Nhiễm.

Hắn nắm chặt cây bút lông và huy động mọi kiến thức để trau chuốt văn chương.

Trước tiên hãy đọc Cửu Kinh.

Đây là một cụm từ được tìm thấy trong 『 Trung Dung 』.

"Tu thân dã, tôn hiền dã, thân thân dã, kính đại thần dã, thể quần thần dã, tử thứ dân dã, lai bách công đã, nhu viễn nhân dã, hoài chư hầu dã ——  Chắc hẳn là chín mục này."

[Phàm vi thiên-hạ quốc-gia hữu cửu kinh; viết: tu thân dã, tôn hiền dã, thân thân dã,kính đại thần dã, thể quần thần dã, tử thứ dân dã, lai bách công đã, nhu viễn nhân dã,hoài chư hầu dã (凡 為 天 下 國 家 有 九 經, 曰: 修 身 也、 尊 賢 也、 親 親 也、敬 大 臣 也 、 體 群 臣 也、 子 庶 民 也、 來 百 工 也、 柔 遠 人 也、懷 諸 侯 也.): Trí lí thiên hạ quốc gia có chín cương lĩnh thường xuyên đó là: tu dưỡng bản thân, tôn trọng người hiền, yêu quý người thân, tôn kính đại thần, thể sát quần thần, thương yêu thứ dân (như con), chiêu mộ bách công săn sóc [những kẻ] biên viễn, vỗ về chư hầu.  Tu dưỡng bản thân, thì đạo đức được xác lập. Tôn trọng người hiền thì không ngu tối mê hoặc. Yêu quí người thân thì chú bác anh em không oán. Tôn kính đại thần thì không bị huyễn hoặc. Thể sát quần thần thì kẻ sĩ sẽ báo đáp bằng lễ trọng. Chiêu mộ bách công thì của cải đồ dùng sung túc. Săn sóc biên viễn thì bốn phương quy thuận. Vỗ về chư hầu thì khắp thiên hạ kính sợ. Trích trong Trung Dung chương 20 ]

(Cái gọi là 'Công' ... Có lẽ trước đó mình cần phải giải thích Cửu Kinh có thể giúp an bang cai trị thiên hạ như thế nào, sau đó kết hợp với thực tế để trình bày và phân tích về cách thúc đẩy trao đổi kinh doanh... ? )

Nó thực sự khó khăn. Cho dù bản thân tĩnh tâm suy nghĩ, mình vẫn không thể thấy được 'ánh sáng'.

Vô số câu chữ đang bay loạn xạ trong đầu Âu Dương Nhiễm.

(Không sao cả. Chỉ cần cố gắng hết sức làm bài là được. )

Cho dù là như vậy, Âu Dương Nhiễm vẫn phải 'đứng dậy'. 

Để thi đỗ khoa cử. Để làm một quan lại. Để có thể làm việc chung với đám Lê Ngọc —— Mình tuyệt đối không thể gục ngã trong ngày đầu tiên.

*

Lúc này, sắc mặt Lê Ngọc tái xanh và cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn.

Âm thanh của đám sĩ tử vang lên từ trong các hào xá xung quanh. Tiếng chửi rủa, tiếng thở dài, tiếng rên rỉ —— Cô không có thời gian rảnh để quan tâm đến những thứ này. Thứ đang gặm nhấm tâm trí của Lê Ngọc lúc này là dòng chữ ngắn ngủi trên quyển thi trước mặt. 

Ngoại trừ câu hỏi về thơ ca, không ai biết phải trả lời ba câu hỏi về Tứ Thư trong quyển thi như thế nào.

Lần này hiển nhiên khác hẳn so với những lần Hương thí trước đây. Phương pháp đặt vấn đề về chính trị của Hồng Linh Quốc lần này rất mới lạ và độc đáo. Bài thi thông thường khuôn mẫu rất khó lọt vào pháp nhãn của quan khảo thí chính.

[pháp nhãn (法眼): mắt thần. Phật giáo chỉ đôi mắt có thể nhận biết chân tướng của sự vật ]

Tuy nhiên, Lê Ngọc đang phải đối mặt với vấn đề khó giải quyết hơn.

Trước hết là câu hỏi đầu tiên, cô không hề nhớ chút nào về "Cửu Kinh".

Mặc dù bản thân nhớ nó đến từ 『 Trung Dung 』, nhưng cô vắt hết óc suy nghĩ vẫn không nhớ ra được nội dung cụ thể. Có lẽ đây là di chứng của việc học thuộc lòng 430.000 chữ Tứ Thư Ngũ Kinh và thỉnh thoảng sẽ xuất hiện loại chuyện này. Bản thân rõ ràng đã thuộc lòng, nhưng cô vẫn không thể nhớ nổi. Trong đầu chỉ vang vọng những câu từ không liên quan với nhau. Càng cố gắng nhớ lại, suy nghĩ càng trở nên trì trệ và cuối cùng bị mắc kẹt trong ngõ cụt không thể quay lại.

"Mình rõ ràng đã học tập chăm chỉ như vậy. Tại sao ——"

Hai tay run rẩy. Mồ hôi nhỏ xuống và để lại vệt nước mờ nhạt trên bài thi.

Lê Ngọc vội vàng lau mồ hôi trên trán và vỗ gò má để bình tĩnh lại.

Câu hỏi đầu tiên tạm thời gác lại. Hãy làm những gì có thể làm trước ——

"Ế..."

Nhưng bản thân càng đọc càng nhận ra rằng không có câu hỏi nào dễ làm hết.

Câu đầu tiên hỏi về vấn đề kinh tế. Mặc dù bản thân chỉ cần trình bày và phân tích về cách thúc đẩy sự hưng thịnh của hoạt động thương nghiệp ra sao là được, nhưng Lê Ngọc lại không biết gì hết về hệ thống tiền tệ và hậu cần, cô phải trả lời như thế nào đây? Hơn nữa, ngay cả Cửu Kinh là điều kiện tiên quyết cũng quên mất.

Câu thứ hai hỏi về cách bảo tồn sự nghiệp văn hóa. Bản thân muốn thảo luận về ý nghĩa và phương pháp lưu truyền lại văn vật lịch sử, nhưng cô lại là người ngoài nghành và không biết gì hết. Hơn nữa, nó vẫn cần phải kết nối với Kinh Thư, điều này càng khiến cho Lê Ngọc không biết phải làm sao.

[sự nghiệp văn hóa (文化事业): thuật ngữ cho các thể chế văn hóa tồn tại trong hệ thống chính trị và kinh tế của Trung Quốc. ]

Còn câu hỏi thứ ba cần thảo luận về chân lý của thế giới không chỉ giới hạn ở mỗi 'thuyết nhị nguyên Lí Khí'. Điều này thực sự khiến người ta hụt hẫng. Tại sao lửa lại cháy, bản thân chưa bao giờ suy nghĩ đến loại vấn đề này. Có lẽ trong Tây học có lời giải thích, nhưng rốt cuộc nên đi nơi nào để học hỏi đây?

[Thuyết nhị nguyên Lí Khí (理气二元说): một học thuyết về sự hình thành và nguồn gốc của vạn vật trên thế giới do nhà triết học Chu Hi thời Tống đề xướng. Theo Chu Hi, "lí" và "khí" không tách rời nhau:「"Trong thiên hạ, không hề có khí mà không có lí, cũng không hề có lí mà không có khí"」. Nhưng lại khẳng định 「"Trước khi có trời đất đã có lí", 「"Lí có trước, khí có sau"」, 「"Có lí này thì có khí này, nhưng lí là gốc"」. ]

[Tây học (西学): cuối đời Thanh, gọi các học thuyết chính trị, xã hội, khoa học tự nhiên của giai cấp tư sản Âu Mỹ là Tây học ]

Suy nghĩ của Lê Ngọc dần dần trở nên trống rỗng.

Chữ viết không còn giống chữ viết nữa, cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn.

(Làm sao đây. Làm sao đây. Làm sao đây. Làm sao đây. Làm sao đây. Làm sao đây. Làm sao đây. Làm sao đây. Làm sao đây. Làm sao đây. Làm sao đây. Làm sao đây. Làm sao đây. )

"—— Ơ?"

Ánh nắng ấm áp vuốt ve gò má, Lê Ngọc cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Trước khi bản thân kịp nhận ra, trời đã tờ mờ sáng.

Khi ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời trong xăm không một gợn mây.

Mặc dù thời tiết rất đẹp để dự thi ——  Lê Ngọc kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống quyển thi trong tay mình.

Trống không.

Không có chữ nào được viết lên.

Cho đến tận lúc này, Lê Ngọc cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy câu hỏi lần đầu tiên, cô đã bị sốc và tinh thần trở nên mất tập trung. Những gì bản thân làm trong khoảng thời gian này —— Chỉ là ngồi yên. Cơ thể đóng băng tại chỗ và không thể làm gì. Cô thậm chí không thể nghĩ đến việc gắng sức chiến đấu hết mình.

"Làm sao có thể..."

Xét theo vị trí của mặt trời, bây giờ đã gần đến giữa trưa.

Không thể tin được. Bản thân lại lãng phí thời gian quý giá như vậy.

Không, bây giờ vẫn còn quá sớm để từ bỏ. Kỳ thi sẽ không kết thúc cho đến hoàng hôn ngày mai.

Nếu mình có thể dốc hết toàn bộ sức lực để hoàn thành bài thi trước thời điểm đó thì ——

Nhưng hai tay lại run rẩy và thậm chí viết chữ cũng khó khăn.

Quá khó khăn. Không nhìn thấy được giải pháp nào cả.

Bản thân chưa bao giờ gặp phải vấn đề mang tính thực tiễn như vậy.

(A. Mình phải nhanh lên. )

Nỗi lo lắng dần dần chuyển hóa thành nỗi sợ hãi.

Tất cả những sự kiện đã xảy ra trước kia trôi qua trước mắt như đèn kéo quân.

Mình vốn dĩ muốn thay đổi thế giới này vì gia đình.

Mình vốn dĩ muốn trở thành quan lại để chỉnh đốn kỷ cương của Hồng Linh Quốc.

Tuy nhiên, trước đó sự thiếu hiểu biết của bản thân đã lộ ra hoàn toàn và khiến người ta cảm thấy ghê tởm chán ghét. 

Chỉ học thuộc lòng Kinh Thư không thể thay đổi được thế giới  ——  Nếu không hiểu rõ ràng tỉ mỉ những chuyện đại sự trong thiên hạ, mọi thứ chỉ là lời nói suông.

(Những người khác... )

Có thể trả lời được câu hỏi này không?

Lê Ngọc vén rèm ở phía trước lên và nhìn về phía hào xá đối diện.

Trong chốc lát, trái tim tựa như bị một thanh trường mâu đâm xuyên qua.

Trong hào xá, một sĩ tử đang nín thở tập trung tinh thần viết như rồng bay phượng múa. Khí thế không chần chừ chút nào đó khiến cho Lê Ngọc không khỏi che miệng lại. Cô tiếp tục quan sát xung quanh và sĩ tử trong các hào xá chung quanh cũng đang bận rộn múa bút thành văn. Hóa ra bọn họ đã vượt qua cơn sốc và bắt đầu trả lời câu hỏi trong lúc Lê Ngọc đang ngơ ngác.

Đề khó này dường như không khó đối với những người am hiểu.

Một cơn ớn lạnh dần dần chạy dọc sống lưng.

Trước tiên mình cần phải nhớ lại Cửu Kinh ở câu hỏi đầu tiên.

Ngay khi Lê Ngọc đang định cầm bút viết xuống bài thi ——

"A."

Tay đụng phải nghiên mực và mực tràn ra ngoài.

Mực đen kịt dần dần lan rộng trên mặt bàn mốc meo.

Trong giây lát, cô cho rằng bản thân đang nằm mơ và động tác trở nên trì trệ.

Ngay sau đó, cô sợ hãi hét lên và vội vàng cứu quyển thi. Nếu quá bẩn, nó sẽ bị coi như là gian lận và hủy bỏ tư cách thi.

Tuy nhiên, Lê Ngọc đã sững người vào lúc này. Cô không thể đặt quyển thi trở lại bàn mà không lau sạch nó, nhưng cho dù đặt trở lại chỗ cũ, liệu bản thân có thể viết ra được câu trả lời chính xác hay không?

(Có lẽ là không. )

Có tin đồn rằng có ác ma ẩn nấp trong khoa cử.

Chúng xâm nhập vào những kẽ hở của tâm hồn, từng bước xâm chiếm tinh thần và thể lực của sĩ tử từ bên trong. Ban đầu cô đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ cúi đầu khuất phục trước một thứ như thế này, nhưng bản thân vẫn trở thành con mồi của nó bởi vì ý chí yếu đuối. Điều này thật ghê tởm.

Nước mắt vô tình trào ra.

Sau khi bình tĩnh phân tích, ngoài độ khó của câu hỏi, tác động của môi trường cũng không thể đánh giá được. Bị bao bọc bởi ba bức tường khép kín, thần kinh thường xuyên chịu áp lực. Dĩ nhiên, không ai sẽ đồng cảm với Lê Ngọc —— Đây là cuộc chiến đơn độc thực sự.

Đột nhiên, cô phát ra tiếng kêu khe khẽ.

Bản thân dường như cứng đờ đến mức quên cả thở.

Cô siêng năng học tập mặc kệ gió mưa, nhưng bản thân lại không thể viết được chữ nào trong kỳ thi chính thức quan trọng như Hương thí. Nhìn lại lịch sử khoa cử dài đằng đẵng, loại chuyện như thế cũng nhìn mãi quen mắt, nhưng cô không ngờ tới bản thân lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn như thế này. Trong khoảng thời gian do dự không tiến này, thời gian đang trôi đi từng giây từng phút và giấc mơ thi đỗ khoa cử dần dần bị lu mờ. Tuy nhiên, tay cầm bút di chuyển khó khăn. Không thể viết. Đề mục không hiểu. Không thể hiểu được. Vô vọng thi đỗ.

"Tiểu Tuyết..."

Cô vô thức nghĩ đến Lôi Tuyết Liên đã 'đồng cam cộng khổ' với mình kể từ Huyện thí cho đến nay.

Tuyết Liên là người bạn tâm đầu ý hợp. Họ từng hứa sẽ giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn. Nếu có thể thỉnh giáo cô ấy, có lẽ mình có thể tìm được cửa đột phá.

"Tiểu Tuyết... !"

Lê Ngọc bỏ lại bút lông và lao ra khỏi lối đi nhỏ.

Các sĩ tử trong hào xá xung quanh đều 'lao tâm khổ tứ' hoàn thiện bài thi của mình với trán đổ đầy mồ hôi. Mặc dù có vài người ném đến ánh mắt nghi ngờ, nhưng Lê Ngọc cũng không quan tâm lắm và chạy thẳng đến chỗ Tuyết Liên.

Nhưng cô chạy khắp nơi cũng không tìm thấy được mục tiêu.

Đương nhiên, Lê Ngọc hoàn toàn không biết Tuyết Liên ở hào xá nào.

Không dễ để tìm được ai đó trong số 20.000 sĩ tử. 

Cho dù là như vậy, cô cũng chỉ có thể trông cậy vào tia hi vọng le lói này.

Tuy nhiên ——

"Ngươi đang làm cái gì thế!"

Đột nhiên có ai đó nắm lấy cánh tay.

Lê Ngọc dừng lại giống như chân dẫm phải ống bễ và quay đầu lại nhìn xung quanh.

Cô chỉ thấy một binh sĩ đang đưa mắt nhìn xuống mình với vẻ nghi ngờ.

Lúc này, cô mới nhớ ra mỗi hào xá đều nằm dưới sự giám sát của chòi canh trung tâm. Hơn nữa, cứ 30 sĩ tử sẽ có một binh sĩ theo dõi và đề phòng việc gian lận mọi lúc.

"À, tôi, tôi muốn đi vệ sinh một chút."

"Vậy hãy đi nhanh lên. Hãy lập tức quay lại hào xá ngay khi xong việc."

"Vâng..."

Cuối cùng, ngay cả việc nhờ bạn bè giúp đỡ cũng không được cho phép.

Lê Ngọc thực sự đi một chuyến đến nhà vệ sinh và sau đó ủ rũ cúi đầu trở về hào xá của mình.

*

Giống như một đêm quỷ khóc 'hu hu'.

Các sĩ tử đã dành cả đêm để trau chuốt quyển thi của mình.

Cống viện cách xa đường phố sầm uất nhộn nhịp, xung quanh chỉ có tiếng gió, tiếng côn trùng kêu, tiếng thở dài than vãn và gào thét của các sĩ tử.

Khi gần đến giờ Sửu, ánh nến vẫn lập lòe trong các hào xá. Hầu như tất cả sĩ tử đều trân trọng thời gian của mình như vàng như bạc và múa bút thành văn.

"Sắp xong rồi..."

Tuyết Liên nhìn chằm chằm vào quyển thi của mình dưới ánh nến và thở phào nhẹ nhõm 

Vào những ngày này, cô cúi đầu viết nhanh với khí thế đốt cháy sinh mệnh của mình. Cô tự tin rằng tác phẩm của mình không chê vào đâu được và đủ khiến cho quan khảo thí chính phải vỗ án (đập bàn) tán dương. Bây giờ cô chỉ cần kiểm tra những lỗi nhỏ nhặt là được.

(Lúc này những người khác đang làm gì nhỉ? )

Cô lấy ra một cái bánh bao là bữa ăn khuya từ trong bọc hành lý và cắn một miếng.

Bản thân vừa thưởng thức vị ngọt xua tan mệt mỏi, vừa suy nghĩ xem ba vị đồng hương đang chiến đấu anh dũng ở nơi nào của cống viện. 

Lý Thanh Long thì không cần phải lo lắng. Với góc nhìn độc đáo đó, hắn nhất định có thể giải quyết nan đề này.

Thật có lỗi với Âu Dương Nhiễm. Mặc dù cô đã nói lời hùng hồn rằng sẽ đến giúp đỡ nếu gặp khó khăn, nhưng bản thân không biết vị trí hào xá của mỗi người thì có ích gì. Có tin đồn rằng những người cùng quê sẽ được bố trí cách xa nhau, cho nên việc tìm thấy đối phương trong kỳ thi gần như không thể. Hơn nữa, xung quanh các sĩ tử luôn có binh sĩ canh gác và việc giám sát nghiêm ngặt hơn nhiều so với dự đoán của Tuyết Liên. Nếu đi qua đi lại khắp nơi và nói chuyện lâu với người khác, bạn gần như chắc chắn sẽ bị bắt lại.

Còn về Lê Ngọc ——  Phải làm sao đây?

Mặc dù cô gái kia có tư tưởng tiến bộ và cởi mở, nhưng bản thân vẫn chỉ chuẩn bị cho Hương thí bình thường. Nếu không nghĩ cách giúp đỡ, có lẽ cô ấy sẽ dễ dàng bị loại.

(... Không, mình đang suy nghĩ cái gì thế. )

Tuyết Liên lắc đầu và thay đổi suy nghĩ.

Gần đây, cô cảm thấy mình trở nên dịu dàng và mềm mỏng hơn bởi vì Lê Ngọc.

Tất cả những gì cần thiết, chỉ là ngọn lửa báo thù mà thôi.

Lê Ngọc, Lý Thanh Long, Âu Dương Nhiễm —— Bọn họ cũng chỉ là công cụ trên con đường leo lên đỉnh cao của Tuyết Liên mà thôi.

(Tạm thời ngủ một lúc đã. )

Cô đóng chặt lại mạch suy nghĩ, tựa lưng vào tường và thu mình trong phòng giam nhỏ hẹp.

Bầu trời bình minh ló dạng, đêm sắp tan. Hạn chót nộp quyển thi là hoàng hôn ngày hôm nay, thời gian vẫn còn rất nhiều.

Ngay khi cô sắp chìm vào giấc ngủ ——

(... Cái gì? )

Một hồi âm thanh kỳ lạ đột nhiên vang lên.

Chủ yếu là tiếng người. Dường như có tiếng ồn của rất nhiều người.

Tuyết Liên dựa người vào tướng và nín thở lắng nghe. Âm thanh duy nhất phát ra từ các hào xá bên cạnh là tiếng ngáy. Chẳng lẽ là âm thanh yến hội từ sâu trong cống viện —— Nơi mà các Liêm quan đang ở? Nhưng phương hướng dường như không đúng lắm.

[Nội liêm quan (内帘): Chức giữ việc chấm văn. Ngoại liêm quan (外簾): Chức giữ việc thu quyển thi. Liêm quan (簾官): Quan chấm thi hương thời xưa ]

Thần kinh của Tuyết Liên càng ngày càng căng thẳng và cô tập trung quan sát cẩn thận.

—— Không sao, không sao, vận mệnh Hỏa Đức màu đỏ sắp kết thúc. 

—— Nhìn lên bầu trời, sao có thể không rơi lệ. 

—— Kẻ lên ngôi là đứa con của sự báo thù. 

—— Ca ngợi đi, ca ngợi đi, tất cả vàng bạc châu báu đều ở trong tay ta. 

(Bài hát... ?)

Hơn nữa, nội dung dường như báo trước sự diệt vọng của Hồng Linh Quốc.

Tuyết Liên thở dài và nhắm hai mắt lại.

Mình chắc hẳn đã kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần trong ngày và sự mệt mỏi khiến bản thân bị huyễn thính. Mặc dù trong cống viện có tin đồn rằng ma quỷ lộng hành, nhưng đó chắc chắn là ảo giác do các sĩ tử tạo ra trong trạng thái cực độ. 

[huyễn thính (幻听) : Ảo ảnh thính giác (Auditory hallucinations)là một loại ảo ảnh phổ biến nhất trong các loại ảo ảnh tâm lý. Người bị chứng này có thể nghe và phân biệt những tiếng động rất rõ rệt. Thậm chí nghe giống như tiếng ai nói từng lời một hoặc cả câu nữa. Triệu chứng này dễ nhận ra khi một người một người nói một mình, dường như đang trả lời ai đó. Có khi thì thầm, thủ thỉ, lẩm bẩm, càu nhàu một mình. Có khi nói một cách bình thường, có khi la lớn như trong chứng ‘đánh mất thực tại’ (schizophrenics). ]

Cô quyết định không quan tâm nữa và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Âm thanh kỳ lạ kia, nhanh chóng biến mất.

*

Khi mặt trời lên cao và lặn xuống, vòng thi đầu tiên cũng kết thúc.

Sau khi nộp quyển thi dưới sự thúc giục của quan lại trong sân, Tuyết Liên lại bị hối thúc đuổi ra khỏi cống viện. Mặc dù bản thân cảm thấy hơi nhẹ nhõm bởi vì sau hai ngày lại thấy ánh mặt trời, nhưng ngày mai cô vẫn phải trở về hào xá và tham gia vòng thi thứ hai. Điều này không thể xem thường được. 

Tuyết Liên hòa vào đám đông sĩ tử và đi dọc theo bức tường của cống viện.

Cô chỉ nghĩ đến việc hội họp với đám Lê Ngọc trước ——

"Ồ, đây không phải là Tuyết Liên huynh sao!"

"Thanh Long?"

Lý Thanh Long xuất hiện rất đúng lúc.

Có vẻ như hắn đã đợi Tuyết Liên ở ven đường.

"Trông huynh vẫn khá bình tĩnh đấy. Không hổ là Tuyết Liên huynh."

"Bình tĩnh hay không vẫn khó nói lắm. Câu hỏi trong cuộc thi lần này rõ ràng có cái gì đó không đúng. Mặc dù tôi đã miễn cưỡng làm xong, nhưng không biết tại sao lại bị đuổi."

Lý Thanh Long cau mày và khoanh tay nói.

"Quả thật là như vậy. Lê Ngọc huynh và Nhiễm huynh dường như cũng rất khốn khổ."

"Nhân tiện, hai người bọn họ đâu rồi?"

"Ở ngay phía sau tôi."

"Oa."

Hai thân hình uể oải chán nản đột nhiên xuất hiện phía sau Lý Thanh Long và dọa cho Tuyết Liên sợ hãi hét lên thành tiếng.

Lê Ngọc và Âu Dương Nhiễm. Hai người đều chán nản và không có sức sống giống như hồn ma.

"Tiểu Tuyết... Có lẽ, mình không xong rồi."

Lê Ngọc nỉ non với giọng khàn khàn.

Cô ấy chắc hẳn đã khóc trong lúc làm bài thi và đôi mắt đã sưng húp.

Tuyết Liên thấp thỏm hỏi.

"Cậu cảm thấy thế nào? Câu hỏi Tứ Thứ đặc biệt..."

"Đề thơ ca miễn cưỡng làm được, nhưng tui lại không thể trả lời được ba câu hỏi kia."

"Vậy à..."

"Tui quá ngây thơ rồi... Tui còn tưởng rằng mình chỉ cần cố gắng học tập chăm chỉ là có thể thi đỗ."

"Cái này vẫn chưa xác định đâu, kỳ thi vẫn còn hai vòng nữa mà."

"Nhưng mà! Nếu họ vẫn ra loại câu hỏi như thế, tui sẽ không thể trả lời được. Khi làm bài, tui mới nhận ra rằng những gì mình đã học chỉ là 'lâu đài xây trên cát' mà thôi. Nếu thực sự muốn thay đổi Hồng Linh Quốc, lẽ ra tui nên chú ý nhiều hơn đến thực tế xã hội..."

[lâu đài xây trên cát (空中楼阁): lâu đài trên không; ảo tưởng. Ví với những kế hoạch, những lý luận xa rời thực tế ]

Có vẻ như cô ấy đã gặp phải đả kích không nhỏ.

Lê Ngọc chưa bao giờ gặp phải trở ngại to lớn như vậy trước đây.

Có lẽ cô ấy khá tự tin vào khả năng của mình. Mặc dù bản thân bắt đầu học hơi muộn sau khi mất người thân bởi vì lũ lụt, nhưng thiên tư thông minh và sự chăm chỉ khắc khổ đã giúp cô ấy nhanh chóng lấy được thân phận sinh đồ. Nói một cách khách quan, đây là một sự tiến bộ khá kinh người.

Mặc dù cô ấy bị Tri huyện chèn ép trong Huyện thí và đồng thời gặp phải sự cản trở của Vương Khải với Vương Thị Viễn trong Viện thí, nhưng những điều này không liên quan đến bản thân kỳ thi của hoàng gia. Vì vậy, thất bại lần này đã giáng một đòn vượt quá sức tưởng tượng vào Lê Ngọc. 

"Âu Dương Nhiễm cũng gặp phải tình huống tương tự sao?"

"Đúng, đúng vậy. Mặc dù bản thân đã cố gắng hết sức trả lời câu hỏi, nhưng tui thực sự không chắc chắn lắm."

Âu Dương Nhiễm cụp mắt xuống và tiếp tục nói.

"... Cho hỏi, các lần Hương thí trước đã từng xuất hiện loại câu hỏi như vậy sao? Ví dụ như vương triều trước Hồng Linh Quốc."

"Ai mà biết được? Nghĩ đến những cái này cũng vô ích."

"Nói cũng đúng... Không biết quan khảo thí chính rốt cuộc có dụng ý gì? Tui cảm giác cái này giống như đang nói rằng những gì chúng ta học tập trước đó đều vô ích."

Lê Ngọc với Âu Dương Nhiễm đều rơi vào trạng thái trầm mặc với dáng vẻ buồn rầu.

Tuy nhiên ——  Hương thí cuối cùng vẫn là một cuộc chiến cá nhân hoàn toàn.

Bây giờ cả đám đã hiểu rõ rằng trong kỳ thi rất khó để trao đổi thông tin với nhau, cho nên bọn họ thực sự không thể làm gì nhiều cho cả hai người kia.

"Thanh Long, huynh làm sao thế?"

"Ít nhất chúng ta cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho ngày mai."

"Những lời này thật vô dụng."

"Tuyết Liên huynh? Liệu huynh có quá khắt khe hay không... ?"

Tuyết Liên phớt lờ Lý Thanh Long và quay sang hai người Lê Ngọc.

Mặc dù bản thân không giỏi trong việc động viên người khác, nhưng cô buộc phải làm điều đó vào lúc này.

"Lê Ngọc, Âu Dương Nhiễm, hi vọng hợp cách vẫn chưa đoạn tuyệt đâu."

"Hả?"

Hai người kinh ngạc mở to mắt.

"Đương nhiên, đề thi lần này thực sự rất thâm sâu khó giải. Nếu không hợp với tâm ý của quan khảo thí chính, có lẽ bài thi của tui và Thanh Long chỉ có thể nhận được đánh giá trung bình (bình thường) mà thôi. Nhưng điều này đối với tất cả sĩ tử đều giống nhau."

"Ý của huynh là gì... ?"

"Sĩ tử bình thường không thể trả lời được câu hỏi như vậy. Nói cách khác, thành tích chung cuộc đương nhiên sẽ thấp hơn so với Hương thí những năm trước. Tuy nhiên, tỷ lệ trúng tuyển vẫn giữ nguyên không thay đổi bởi vì số lượng Cử nhân sẽ đi tham gia Hội thí là cố định."

"Thì ra là như vậy! Nói cách khác, chúng ta vẫn có thể tiến xa hơn. Quả thực bầu không khí của cuộc thi lần này rất khác thường và rất khác với những tin đồn... Xung quanh tôi thực sự có nhiều người phát điên hoặc khóc lóc. Nhiễm huynh, huynh cũng thấy trường hợp tương tự đúng không?"

"Tôi đã trông, trông thấy! Có người khỏa thân và vừa chạy vừa bắt chước quạ kêu."

"Huynh thấy đó! Lê Ngọc huynh, tương lai của chúng ta vẫn còn rất tươi sáng!"

Lý Thanh Long vỗ vai Lê Ngọc.

Âu Dương Nhiễm dường như đã lấy lại được một chút hi vọng.

Nhưng vẻ mặt của Lê Ngọc vẫn u ám buồn rầu.

"Nhưng tôi cũng hiểu rõ. Muốn thay đổi Hồng Linh Quốc, tôi nhất định phải trả lời được những câu hỏi như thế. Cho dù làm vậy có thể miễn cưỡng vượt qua kỳ thi và làm quan, chưa nói đến việc thực hiện lý tưởng, sợ rằng ngay cả việc theo kịp nhịp bước của người khác cũng rất khó khăn. Quan khảo thí chính Ngô Xuân Nguyên đại nhân thực sự không hổ là Trạng nguyên... Tôi nghĩ ngài ấy đang nhắc nhở chúng ta qua các câu hỏi."

"Lê Ngọc, huynh nghĩ quá nhiều rồi."

"Thật sao? Có lẽ..."

Đứa trẻ này quá ngay thẳng chính trực và liêm khiết. 

Suy cho cùng, khoa cử chỉ là một phương pháp để làm quan —— Tuyết Liên rất muốn giải thích chi tiết cái đạo lý này, nhưng trong lòng Lê Ngọc đương nhiên cũng hiểu rõ điều này. Điều khiến cô ấy phiền não là cảm giác khó buông bỏ kia.

Tuyết Liên thực sự hi vọng cô ấy có thể học hỏi một chút từ mình và trở nên khôn khéo hơn.

Tất nhiên, sự thuần khiết này cũng là điểm đáng quý của Lê Ngọc.

Lý Thanh Long đột nhiên vỗ tay và vui vẻ nói.

"Này, suy nghĩ quá nhiều sẽ có hại cho cả thể xác và tinh thần. Hôm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi thật tốt đi."

"Ừm..."

Sắc mặt của Lê Ngọc từ đầu đến cuối không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp hơn.

Sợ rằng nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Nếu không tìm được cửa đột phá quan trọng, có lẽ bản thân sẽ mắc phải sai lầm chí mạng trong kỳ thi ngày mai.

(Không, bây giờ không có thời gian để lo lắng cho người khác. )

Bản thân Tuyết Liên cũng đang đi trên dây thép. 

Vòng đầu tiên miễn cưỡng vượt qua được, nhưng theo cái tình hình này thì kể từ vòng thứ hai trở đi chắc chắn sẽ có những vấn đề nan giải mà trước đây chưa từng gặp. Sai một từ hỏng cả bài ——  Loại khả năng này không phải là không có. 

(Chẳng lẽ Hạ Lâm Anh đã làm khó dễ từ bên trong? )

Nếu đúng là như thế, vậy thì nó sẽ cực kỳ khó chịu.

Ngay khi Tuyết Liên định tặc lưỡi, Âu Dương Nhiễm ngước mắt lên nhìn.

"Trở về quán trọ sao? Nơi này quá chật chội."

"Cũng được. Lê Ngọc, chúng ta đi thôi."

Tuyết Liên kéo tay của Lê Ngọc và rời khỏi đám đông.

Đúng lúc này, bầu trời đêm vang lên một âm thanh giống như tiếng sấm ở xa.

Xung quanh loạn hết cả lên. Tuyết Liên đưa mắt liếc nhìn về phía trước theo bản năng.

"Hử... ?"

Bầu trời ở xa hiện lên ánh sáng đỏ.

Các ngôi sao bị ánh sáng trên mặt đất vùi lấp và không còn nhìn thấy cái nào cả. Hai ba tiếng nổ lại vang lên liên tiếp ——  Rõ ràng là tiếng nổ. Một người trèo lên nóc cửa tiệm bán trang phục họ Ngô để quan sát, reo hò và vỗ tay 'ha ha' một cách đần độn.

"Chuyện, chuyện gì đang xảy ra thế? Hình như có nhà đang bốc cháy..."

"Đó chắc hẳn là vụ nổ của hỏa dược. Đây là một vụ tai nạn khá lớn."

Ánh lửa xé toạc màn đêm.

Vân Cảnh Phủ có một công xưởng khí giới lớn chỉ đứng sau kinh thành Thiên Dương. Không thể loại trừ khả năng xảy ra vụ nổ bất ngờ do hỏa dược dự trữ, nhưng ——

Dòng người biến thành đám đông xem náo nhiệt và di chuyển về phía hiện trường vụ việc.

Tuyết Liên trốn ở rìa con hẻm và phân tích tình hình.

"Kỳ lạ."

"Tuyết Liên huynh, có gì kỳ lạ?"

"Hỏa hoạn hình như xảy ra ở khu vực nha môn tỉnh phủ của Vân Cảnh Phủ, nhưng gần đó không nên có kho hỏa dược mới đúng."

"Làm sao huynh biết được loại chuyện này?"

"Khi đến một nơi mới, việc ghi nhớ bản đồ trong đầu là điều đương nhiên."

"Còn có loại chuyện này sao..."

"Thì có loại chuyện này."

Đặc biệt là vị trí của kho hỏa dược và kho vũ khí, Tuyết Liên luôn tận lực chú ý. Những cơ sở như vậy thường là mắt xích yếu kém. Vạn bất đắc dĩ —— Thực sự là vạn bất đắc dĩ —— Sau khi thi trượt khoa cử, cô buộc phải chuyển hướng sang khởi nghĩa vũ trang. Những thông tin này chắc chắn sẽ có ích.

Bất kể như thế nào, cô luôn cảm thấy có điều gì đó đáng ngờ trong đó.

Như đã đề cập đến trước đó, gần nha môn tỉnh phủ thường không có hỏa dược, cho nên khó có khả năng xảy ra một vụ nổ lớn như vậy.

"Nên làm gì đây? Chúng ta cũng đi qua đó xem tình hình sao?"

"Hả? Không phải nó rất nguy hiểm sao... ?"

"Tui luôn cảm giác được một loại dự cảm chẳng lành nào đó. Tui qua đó xem một chút."

"A, Tuyết Liên đại ca... !"

Tuyết Liên chạy nhanh theo dòng người.

Mặc dù bản thân không thích đám đông, nhưng bây giờ không phải là lúc kén chọn.

*

"Rốt cuộc đệ đang làm cái quái gì thế, Đông Nguyên..."

Sau khi xem kỹ đề thi lần thứ 16, quan khảo thí chính Ngô Xuân Nguyên thở dài thật sâu.

Địa điểm là sâu trong cống viện, sân trong mà Nội liêm quan bị nhốt.

Trước mặt Ngô Xuân Nguyên là Đông Nguyên đang đứng với nụ cười tràn ngập ý chiến đấu.

"Nhưng thế này có điểm nào không ổn chứ? Nếu có điểm nào không hoàn hảo, xin hãy chỉ giáo. Đệ sẽ tự kiểm điểm sâu sắc và cố gắng cải thiện vào lần sau."

"Thay vì nói không ổn... Đề mục mà đệ đặt ra liệu có quá khó không?"

"Vậy cơ à? Đệ lại cảm thấy độ khó vừa phải."

"Nhưng đây không phải là chuyện mà Hoàng Đế bệ hạ và các đại thần nên suy xét sao? Bảo một đám sĩ tử bình thường trả lời loại vấn đề này, không phải là làm khó người khác sao... "

"Đệ cũng không yêu cầu bọn họ đưa ra những diệu kế hay thượng sách để thực sự cải thiện thế giới. Chỉ cần câu trả lời hợp lý là được —— Nói cách khác, liệu nó có thể áp dụng được vào thực tế hay không chỉ là điều thứ yếu. Khi gặp phải loại câu hỏi làm khó như thế này, liệu bọn họ có thể bình tĩnh và không hoảng loạn để thể hiện tư duy sáng suốt hay không? Đây mới là điều mà đệ muốn kiểm tra."

"Ừm..."

Những lời này không phải không có lý, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đành lòng đối với những sĩ tử đã chuẩn bị dựa theo Hương thí thông thường giống mọi khi. Theo lời của Ngoại liêm quan, hai ngày qua đã xảy ra không ít vụ làm loạn trong cống viện. Một số người phát tiết cảm xúc bởi vì tức giận bất bình, một số người dứt khoát giả vờ ngủ trong hào xá, một số người chạy loạn khắp nơi phát ra những tiếng kêu kỳ lạ —— Tất cả chỉ vì họ quá lười để xác nhận hậu quả của đề thi.

"... Nói đi cũng phải nói lại, Trưởng công chúa Vinh Minh đã nói gì?"

"Ngài ấy khen ngợi và nói nó rất tuyệt vời. Đây là vinh hạnh của đệ."

"Thật sao, vậy thì tốt."

"Đúng vậy! Tất cả là nhờ huynh trưởng đại nhân đã cho đệ cơ hội ra đề!"

Đông Nguyên vô cùng tự tin đối với năng lực của mình là một chuyện, nhưng phản ứng của Trưởng công chúa dường như cũng vượt quá lẽ thường. Tuy nhiên, bởi vì cái này đã được hoàng tộc gật đầu chấp nhận, cho nên không có vấn đề gì hết. Tốt hơn hết là nên sử dụng hình thức tương tự cho vòng thi thứ hai và thứ ba.

(Mặc dù hắn thực sự cảm thấy hơi đáng tiếc cho những sĩ tử bị dọa sợ kia. )

Nhân tiện, Hương thí khác với Viện thí. Kết quả thi được thống nhất sau khi hoàn thành cả ba vòng thi. Hắn rất tò mò về câu trả lời mà các sĩ tử viết trong quyển thi của vòng đầu tiên.

"

có chuyện hạ quan phải báo cáo..."

Khi hắn chuẩn bị đứng dậy đi vệ sinh, một quan khảo thí xông vào với vẻ hoảng hốt lo sợ. Ngô Xuân Nguyên lập tức đáp với với dáng vẻ uy nghiêm mà một quan khảo thí chính nên có.

"Sao vậy? Tại sao lúc này ồn ào như thế?"

"Thành thật xin lỗi, phía Nội liêm quan vừa mới truyền đến tin tức. Nói rằng đám người đảng Hoàng Hoàng kia đã phóng hỏa đốt nha môn của Vân Cảnh Phủ."

[đảng Hoàng Hoàng (黄皇党): đảng (党): đảng phái, Hoàng (黄): màu vàng, Hoàng (皇): hoàng đế, vua ]

"Hả?"

"Điều, điều này có nghĩa là gì? Tại sao nó lại thành ra như vậy?"

"Huynh trưởng đại nhân, đệ đã sớm nghe nói ở Vân Cảnh Phủ có quân đội chủ lực của đảng Hoàng Hoàng. Có lẽ bọn họ cuối cùng đã quyết định phát động bạo động vũ trang."

Ngô Xuân Nguyên vội vàng lao ra ngoài mà không kịp suy nghĩ và nhìn về phía nha môn.

Bầu trời đêm hơi trắng. Đó là do ánh lửa chiếu rọi. Nếu tập trung lắng nghe, họ dường như có thể nghe thấy tiếng náo loạn của đám đông.

"Thưa Ngô Xuân Nguyên đại nhân, quân giặc đến vì Trưởng công chúa."

"Làm sao ngươi biết?"

"Hạ quan nghe thấy bọn họ hét lớn 『 Khai báo tung tích của Trưởng công chúa 』. Chúng chắc hẳn đang lên kế hoạch bắt cóc điện hạ để đưa ra một số yêu cầu với triều đình ở Thiên Dương."

"Trưởng công chúa điện hạ đang ở đâu..."

"Cái này, cái này..."

"Ở hướng ngược lại với nha môn tỉnh."

Đông Nguyên đáp lại.

"Tất cả khách sạn quán trọ cao cấp đều tập trung ở khu vực đối diện cống viện. Đệ nghĩ Trưởng công chúa điện hạ vẫn chưa rơi vào trong tay của kẻ gian."

"Tại sao đám đảng Hoàng Hoàng kia lại muốn tập kích nha môn tỉnh?"

"Bởi vì phía chính phủ thả ra tin tức nói rằng Trưởng công chúa ở nha môn tỉnh. Đây là thủ đoạn để che giấu tai mắt của người khác, xem ra đám người kia hoàn toàn bị lừa. Bất kể như thế nào, tình hình rất nguy cấp, huynh trưởng đại nhân. Tốt nhất là chúng ta hãy lập tức báo tin cho Trưởng công chúa điện hạ và đề nghị ngài ấy rời khỏi Vân Cảnh Phủ càng sớm càng tốt."

"Thật gay go..."

Lúc này, Ngô Xuân Nguyên đột nhiên nhớ đến điều gì đó.

Khi quan khảo thí chính đến địa điểm diễn ra Hương thí, họ tuần tra trên đường phố theo thông lệ để thị uy. Ngô Xuân Nguyên với Trưởng công chúa Vinh Minh cũng tuân theo thông lệ này và lộ diện ở trước mặt dân chúng ——  Khi bình tĩnh suy nghĩ, có lẽ đám kẻ xấu kia đã ghi nhớ được đặc điểm hình thể của Trưởng công chúa Vinh Minh.

Thực ra, lúc đầu Ngô Xuân Nguyên đã đề nghị: "Tốt nhất là không nên làm như vậy".

Bởi vì trong Vân Cảnh Phủ có đảng Hoàng Hoàng đang ẩn nấp, cho nên tùy tiện lộ mặt sẽ rất nguy hiểm ——

Tuy nhiên, sự khuyên can cực lực của Ngô Xuân Nguyên không có tác dụng và Hạ Lâm Anh vẫn nhất quyết muốn thực hiện việc tuần tra.

Hắn không rõ ngài ấy quá lạc quan hay là có thâm ý nào khác. Có vẻ như là cả cái trước và cái sau, cho nên điều này mới khiến người ta đau đầu nhất. 

(Tuy nhiên, lúc đó Trưởng công chúa đã che mặt... )

Có một quy củ rằng Hoàng tộc không được lộ chân dung ở trước mặt dân chúng.

Mặc dù đây là 'trong cái rủi có cái may' , nhưng sự tự an ủi này không có nhiều tác dụng lắm.

Ngô Xuân Nguyên không khỏi nguyền rủa sự xui xẻo của mình.

Tại sao loại chuyện này cứ xảy ra khi mình làm quan khảo thí chính.

Không, kể từ thời khắc ôm theo quả bom Trưởng công chúa, hắn đã định trước sẽ gặp rắc rối.

Quan khảo thí nơm nớp lo sợ hỏi.

"Thưa đại nhân, chúng ta nên làm gì đây?"

"Cái gì mà nên làm gì. Nhiệm vụ của chúng ta là chấm quyển thi Hương thí. Đám trộm cướp không rõ lai lịch này đương nhiên có Tổng đốc tỉnh Đường Châu xử lý."

"Nhưng thưa đại nhân, mục tiêu của bọn họ là quan khảo thí chính Trưởng công chúa điện hạ."

"Quan khảo thí chính vốn dĩ chỉ cần một người. Cho dù Trưởng công chúa điện hạ rời khỏi Vân Cảnh Phủ, toàn cục cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Lúc này, chúng ta càng tỏ ra bình tĩnh không cấp bách, các sĩ tử càng yên tâm hơn."

"Nhưng mà..."

"Ngươi hãy nghe ta nói, những Nội liêm quan chúng ta không được phép bước ra khỏi cống viện nửa bước trước khi Hương thí kết thúc. Ngoại lệ duy nhất là Trưởng công chúa Vinh Minh. Ta hiểu các ngươi đang lo lắng về tình hình bên ngoài, nhưng chúng ta thực sự 'có lòng như không có sức' —— Đúng không, Đông Nguyên?"

"Huynh trưởng đại nhân nói rất đngs. Chúng ta chỉ là quan khảo thí mà thôi. Tùy tiện nhúng tay vào chỉ khiến mọi việc trở nên phức tạp hơn mà thôi."

"Vậy đó. Nhanh đi ngủ và chuẩn bị cho ngày mai đi."

"Tuy nói vậy, nhưng huynh trưởng đại nhân."

Đông Nguyên lại tiếp tục nói với giọng điệu thay đổi mà không hiểu ra sao cả.

Chỉ nhìn thấy một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt phải của đệ ấy.

"Nếu đảng Hoàng Hoàng dám cả gan cản trở chúng ta thi hành nhiệm vụ, vậy thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác. Nếu cuộc náo loạn này ảnh hưởng đến tiến độ Hương thí, vậy thì những quan khảo thí chính và phó quan khảo thí chúng ta sẽ xử lý hết đám kẻ xấu này mà không chừa một tên nào."

"Hả... ?"

Tên chết tiệt này đang nói cái gì thế?

Ngô Xuân Nguyên ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đông Nguyên, nhưng hắn lại không nhìn ra được vẻ trêu đùa nào trên đó. Từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ nghiêm túc.

(Tuy nhiên, có lẽ nó sẽ không phát triển đến mức đó. )

Đám người Tổng đốc nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết vấn đề liên quan đến đảng Hoàng Hoàng.

Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là phải báo tin cho Trưởng công chúa Vinh Minh.

Nếu bản thân đã biết mục tiêu của kẻ địch, vậy thì bọn họ không còn lý do gì để con mồi tiếp tục ở lại đây nữa.

*

Tuyết Liên dường như bị tách khỏi Lý Thanh Long và Âu Dương Nhiễm trong quá trình chạy nhanh.

Chỉ có mỗi Lê Ngọc đi theo ở phía sau.

"Tiểu Tuyết! Quá nguy hiểm!"

Cô tách khỏi đám đông và vội vã đi về phía hiện trường vụ việc.

Càng đến gần, hình dạng của ngọn lửa càng rõ ràng hơn.

Có lẽ là do nhiều vụ nổ, cho nên những mảnh gỗ và đá vụn vương vãi khắp nơi. Nha môn tỉnh tráng lệ vẫn chìm trong biển lửa và nhuộm đỏ màn đêm.

"Trưởng công chúa Vinh Minh đang ở đâu!"

Đột nhiên có âm thanh tìm kiếm Hạ Lâm Anh.

Một đám đàn ông bao vây nha môn tỉnh.

Bọn họ đều được trang bị khăn vải màu vàng giống giặc khă vàng trong 『 Tam Quốc Diễn Nghĩa 』.

Không còn nghi ngờ gì nữa ——  Đám người này là thủ phạm đã gây ra thảm kịch này, đảng Hoàng Hoàng.

Tuyết Liên hòa vào đám đông xem náo nhiệt và quan sát tình hình.

Có vẻ như bọn họ muốn giết Hạ Lâm Anh hoặc bắt cô ta làm con tin.

Nhưng nhìn cái tình hình này, có lẽ số lượng người chết không còn đếm được bằng hai tay nữa.

Cuộc bạo loạn chống lại Hồng Linh Quốc cuối cùng đã bắt đầu.

Đây thực sự là một cảnh tượng báo trước sự diệt vong —— Nhưng thứ dâng trào trong lòng Tuyết Liên lại là một cơn phẫn nộ sâu không thấy đáy.

(Kế hoạch bị rối loạn không thể thực hiện được. )

Nếu bản thân để mặc đảng Hoàng Hoàng tiếp tục hung hăng càn quấy như thế để lật đổ Hồng Linh Quốc , mọi kế hoạch sẽ 'trôi theo dòng nước'. Đối với Tuyết Liên, đây là một diễn biến cực kỳ bất lợi. Cô tuyệt đối không cho phép xảy ra tình huống kẻ địch bị tiêu diệt mà bản thân chưa hề tham gia.

"Các ngươi đang làm cái gì thế! Mau bỏ vũ khí xuống!"

"Quan binh đến rồi! Mau chạy đi!"

Vào khoảnh khắc những binh sĩ cầm kiếm xuất hiện, đám Hoàng Hoàng chạy tán loạn giống như lũ nhện con. 

Các binh sĩ vội vã đuổi theo, nhưng đám giặc cướp này rất nhanh nhẹn và khó bắt bởi vì chúng đều mang trang bị nhẹ xuất trận.

"Hồng Linh Quốc chắc chắn sẽ diệt vong! Đám hoàng tộc lẫn lũ quan viên chỉ biết xa hoa lãng phí và hưởng lạc mà không quan tâm đến sự sống chết của bách tính đó, không ai trong số chúng có thể thoát khỏi sự trừng phạt! Thực sự mong đợi ngày đó đến sớm!"

"Đứng lại! Ta phải băm thây vạn đoạn các ngươi!"

"Có bản lĩnh thì thử xem!"

Xung quanh nha môn tỉnh là một cảnh hỗn loạn.

Nha môn bốc cháy hừng hực, đảng Hoàng Hoàng chạy trốn tứ phía, binh sĩ nổi giận đùng đùng truy bắt, tiếng la hét chói tai và tiếng than khóc của dân chúng lang thang vang lên khắp nơi ——

"Này, tiểu tử! Không được động đậy!"

Một người đàn ông của đảng Hoàng Hoàng đột nhiên đánh về phía cô.

Tuyết Liên bị đẩy mạnh về phía sau và loạng choạng đi một hai bước về phía trước.

Đúng lúc đó, âm thanh Lê Ngọc lớn tiếng hét lên gọi Tuyết Liên vang lên.

Đến lúc bản thân nhận ra thì đã quá muộn.

Trước mắt cô là một binh sĩ giơ cao thanh trường kiếm.

(Bị dùng làm tấn khiên rồi —— )

Cô lập tức hiểu rõ tình hình.

Mặc dù bản thân muốn nhanh chóng tránh khỏi, nhưng cô không thể di chuyển cơ thể một cách linh hoạt. Phải tránh vết thương chí mạng —— Ngay cả khi cô đang cố gắng bảo vệ những chỗ hiểm theo phản xạ có điều kiện.

"Ư a..."

Trước mắt máu bắn tung tóe.

Binh sĩ vốn dĩ sắp ngộ thương Tuyết Liên, đã bị một lưỡi kiếm sắc bén bay đến từ cạnh sườn đâm thủng cổ họng và theo cái đà đó mà bay ra ngoài.

Tuyết Liên ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin được.

Kẻ hạ gục binh sĩ là một nam tử với mái tóc màu nâu vàng.

Hắn rũ đi vết máu dính trên thanh kiếm và nhìn xuống cô với ánh mắt sáng ngời như một con dã thú.

"Tiểu tử, ngươi không sao chứ?"

"Há... "

Tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung.

Mặc dù hắn chắc chắn là ân nhân cứu mạng, nhưng bản thân bị một lưỡi kiếm lạnh như băng chĩa vào như thế cũng rất khó chịu.

Trong lòng người đàn ông kia nhất định đang ẩn giấu một loại dã tâm hung ác nào đó —— Tuyết Liên cảm nhận được điều báo trước như thế, không khỏi khẽ run lên.

Tuy nhiên, người đàn ông kia đột nhiên nở nụ cười và nói:

"Ha ha ha ha! Đừng bày ra cái vẻ mặt đáng sợ như vậy chứ, ta là đồng bọn của các ngươi đó."

"Đồng bọn? Ngươi đang nói cái gì thế... ?"

"Ta là thủ lĩnh của đảng Hoàng Hoàng ・Hạ Điếu Văn. Là huyền tôn của hoàng đế thứ tư triều đại Hồng Linh・Đại Tông Tuyên Ninh Đế, hậu duệ chân chính của Hạ thị. Chúng ta đang hành động để thiên hạ trở nên tốt hơn."

[huyền tôn (玄孙): cháu cố, cháu bốn đời ]

Nụ cười thân thiện được chiếu sáng bởi ánh lửa.

Tuy nhiên, Tuyết Liên lại rơi vào ảo giác như thể toàn bộ máu trong cơ thể sắp đông lại.

Người được gọi là hoàng đế thứ tư triều đại Hồng Linh・Đại Tông Tuyên Ninh Đế, là một vị hoàng đế bi thảm thua trong cuộc chiến tranh giành quyền lực với cháu trai và bị đoạt mất đế vị. Có tin đồn rằng tất cả dòng chính đều bị hành quyết, chẳng lẽ họ vẫn còn có người sống sót sao?

(Không, đây nhất định là lạm quyền. )

Để có được sự ủng hộ của dân chúng, hắn đã hợp thức hóa xuất thân của mình một cách chính thống.

Đây là một loại thủ đoạn xảo quyệt thường được những nhà cách mạng sử dụng.

"Ngươi tên là gì? Nhìn kỹ lại thì, ánh mắt ngươi không tệ lắm."

Hạ Điếu Văn nhìn xuống Tuyết Liên với vẻ thích thú.

Sau khi do dự một chút, cô quyết định nói thật.

"Lôi Tuyết Liên. Ta đến để tham gia Hương thí ở Vân Cảnh Phủ. "

"Nói cách khác, ngươi là một sĩ tử! Chí hướng khá lớn lao đấy —— Nhưng ta khuyên ngươi nên bớt tốn tâm tư làm mấy chuyện như thế. Cho dù ngươi làm quan viên của Hồng Linh Quốc, tiền đồ vẫn rất ảm đạm u ám. Dù sao, đảng Hoàng Hoàng chúng ta sớm muộn sẽ tiêu diệt nó."

"Đừng có đùa!"

Tuyết Liên kinh ngạc quay đầu lại nhìn và chỉ thấy Lê Ngọc thở hổn hển đang giận dữ trừng mắt.

Hạ Điếu Văn vừa huýt sáo vừa tra kiếm vào trong vỏ.

"Này, tiểu thư. Cô là người quen của tên chết tiệt này sao?"

"Ta là con trai! Tiểu Tuyết sẽ thi đỗ khoa cử và sau đó làm quan cùng với ta. Thay đổi Hồng Linh Quốc từ bên trong!"

"Này, Lê Ngọc, quá nguy hiểm, im lặng một chút đi!"

"Tui không thể giữ im lặng được! Người kia là thủ lĩnh của đảng Hoàng Hoàng đúng không? Hắn đã làm tổn thương nhiều người như vậy? Nhất định phải bắt hắn ở đây..."

Tuyết Liên tặc lưỡi và liếc nhìn xung quanh. Các binh sĩ nhắm mắt làm ngơ với Hạ Điếu Văn. Bởi vì những người khác đang ở trong một cuộc đại hỗn chiến, cho nên bọn họ hoàn toàn không có thời gian rảnh quan tâm đến bên này.

Đột nhiên, các căn nhà gần đó sụp đổ và đống gạch ngói vụn đổ xuống cùng với một tiếng động lớn.

Đám đông la hét và chạy tán loạn.

Nhưng Hạ Điếu Văn đã đi ngược dòng đám đông, bước tới phía Tuyết Liên và Lê Ngọc để đón đỡ tia lửa bắn tung tóe.

Khóe miệng hắn nhếch lên một đường vòng cung như trăng lưỡi liềm.

"Ta không biết ngươi đang nói gì, nhưng đừng nói nói trông có vẻ tuyệt vời như vậy. Uy nghiêm của Hồng Linh Quốc lại để một nữ nhân nói ra những lời như vậy, có vẻ như nó đã thực sự hủ bại đến mức thối nát rồi. Điều này càng khiến cho ta cảm thấy nó đáng bị hủy diệt."

"Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thực hiện được! Hơn nữa, tại sao ngươi lại đốt nha môn tỉnh, những người bên trong có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng... !"

"Nghe nói Hạ Lâm Anh ở chỗ này, cái này cũng đành chịu thôi."

"Hạ Lâm Anh... ? Ngươi đang nói đến Trưởng công chúa Vinh Minh sao?"

"Nếu bắt cô ta làm con tin, Hồng Linh Quốc sẽ không thể coi thường đảng Hoàng Hoàng."

Hắn không ngại nói ra kế hoạch của mình.

(Ừm, đây thực sự là một phương pháp hiệu quả... )

Đối với Hoàng đế đương nhiệm —— Quang Càn Đế, Hạ Lâm Anh cũng quan trọng giống như cánh tay phải.

Ngay cả người đàn ông lạnh lùng tàn khốc đó cũng không thể vứt bỏ muội muội của mình.

Không biết mình cũng có thể lợi dụng Hạ Lâm Anh để lay chuyển Hồng Linh Quốc hay không ——  Tuyết Liên đang thầm nghĩ như vậy. Nhưng Lê Ngọc lại phẫn nộ hét lên.

"Không thể tha thứ! Dùng vũ lực để giải quyết vấn đề là sai!"

"Tiểu thư à, ngươi chưa từng nghe nói đến chuyện Hạ Kiệt Trụ Ân sao? Chính sách tàn bạo của quân chủ từ xưa đến nay đã được định trước sẽ bị lật đổ bằng vũ lực. Cái này được gọi là tư tưởng thiên mệnh. Ta chưa bao giờ nghe nói đến thứ gọi là thay đổi từ bên trong."

[Hạ Kiệt Trụ Ân (夏桀殷纣): Thời Tiên Tần, Trung Hoa có hai vua hoang dâm, tàn độc là Kiệt nhà Hạ và Trụ nhà Thương (Ân) làm nhiều điều bạo ngược khiến dân chúng vô cùng oán ghét, muôn đời nguyền rủa: “Ghét đời Kiệt Trụ mê dâm. Khiến dân đến nỗi sa hầm sảy hang” ]

[tư tưởng thiên mệnh (天命思想): Trong tư tưởng văn hóa truyền thống của Trung Quốc có rất nhiều khái niệm về 'thiên mệnh' . Trong đó, 'thiên mệnh' của Đạo gia chủ yếu ám chỉ số phận và vận mệnh, 'thiên mệnh' của Mặc gia ám chỉ ý chí của thần linh, 'thiên mệnh' của Pháp gia ám chỉ ý chí của quân vương, 'thiên mệnh' của Nho gia ám chủ yếu đề cập đến 'sứ mệnh' lý tưởng xuất phát từ nội tâm mỗi người ]

"Không thử thì làm sao biết được. Cho nên ta mới phải cố gắng học tập Tứ Thư Ngũ Kinh..."

"Gần mực thì đen. Nói cách khác, nó giống như quả quýt rơi thối. Chí hướng lúc đầu cao cả hơn nữa cũng vô dụng —— Nếu bị bao vây bởi đám quan lại thối nát, ngươi cuối cùng sẽ chạy theo trào lưu và trở nên giống như chúng. Vì vậy, chúng ta muốn phá hủy nó hoàn toàn từ bên ngoài, vì cuộc sống yên bình của dân chúng."

Cái cớ thoái thác này có thể gọi là ngụy biện đến cực điểm.

Khắp nơi đều có nạn nhân bị đảng Hoàng Hoàng chiếm đoạt tài sản và cướp đi tính mạng.

Thứ mà bọn họ tạo ra rõ ràng đi ngược với thế giới hòa bình.

Nếu muốn hành động, trước tiên phải thừa nhận bản chất tàn ác xấu xa của mình.

"Vì thế!"

Hạ Điếu Văn đột nhiên cao giọng hơn.

"Đảng Hoàng Hoàng chúng ta đang chiến đấu để lật đổ triều đại Hồng Linh đang thi hành sự thống trị tàn bạo hung ác! Mọi người ở đây đã từng bị tra tấn hành hạ bởi những luật lệ ngu ngốc của Hồng Linh Quốc! Nếu có ai tán thành với chí hướng của chúng ta và muốn giúp đỡ, cứ việc mở miệng!"

"Này, đợi một chút, Hạ Điếu Văn!"

"Tạm biệt, Lôi Tuyết Liên! Ta rất mong đợi một ngày nào đó ngươi sẽ gia nhập đảng Hoàng Hoàng!"

Hạ Điếu Văn phất tay và bỏ chạy.

Người của đảng Hoàng Hoàng vừa la hét cái gì đó vừa phân phát tờ rơi.

Trên đó viết các loại ngôn từ như ám hiệu 'Trời đỏ đã chết' hay lý luận cao cả mà Hạ Điếu Văn vừa mới tuyên dương —— kiểu như phải phá hủy Hồng Linh Quốc bằng vũ lực.

 Khi đưa mắt nhìn Hạ Điếu Văn biến mất trong đêm tối, Tuyết Liên âm thầm nắm chặt quả đấm.

(Thật rắc rối... )

Rốt cuộc mình nên đối phó với đảng Hoàng Hoàng như thế nào đây?

Nếu bọn họ ảnh hưởng đến Hương thí, mình buộc phải loại bỏ.

*

"Lê Ngọc huynh, Tuyết Liên huynh! Hai người không sao chứ!"

Có lẽ những nỗ lực điên cuồng để cứu hỏa đã có hiệu quả, cho nên thế lửa ở nha môn tỉnh đã hoàn toàn yếu đi. Khi Tuyết Liên đang ngơ ngác nhìn chăm chú tàn tích của nha môn tỉnh bị khói đen bao phủ, Lý Thanh Long và Âu Dương Nhiễm bị phân tán trước đó đã đến đây.

Âu Dương Nhiễm mở to mắt hỏi.

"Oa, thật đúng là một mớ lộn xộn! Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Là người của đảng Hoàng Hoàng đã phóng hỏa. Bọn họ dường như muốn bắt Trưởng công chúa Vinh Minh và âm mưu lật đổ triều đình Hồng Linh."

"Vậy, chúng đã bị bắt được chưa?"

"Chưa. Có vẻ như hầu hết chúng đã trốn thoát."

"Ừm. Việc này thực sự khó giải quyết..."

Lý Thanh Long đột nhiên cúi đầu và rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.

Vẻ mặt nghiêm túc khác thường kia của hắn thật đáng ngờ.

"Sao thế? Có ý kiến nào sao?"

"Tôi đang lo lắng vì thế giới này. Đám người đảng Hoàng Hoàng kia thực sự khiến người ta phải kinh ngạc ——  Đã muốn hành động, chúng nên dùng thủ đoạn thông minh hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng chúng sẽ khó đạt được sự ủng hộ của dân chúng."

"Huynh nói như thể biết thủ đoạn nào đó hiệu quả hơn vậy."

"Mà. Tôi chỉ suy nghĩ xem làm thế nào để thế giới trở nên tốt đẹp hơn mà thôi."

Lý Thanh Long nhẹ nhàng mỉm cười.

Mục đích của người này cũng khó nắm bắt. Hắn ta trông giống như không bị thúc đẩy bởi sự căm hận và lòng báo thù giống Tuyết Liên, nhưng hắn luôn mang lại cho người ta cảm giác rằng trong lòng hắn có kế hoạch. 

Âu Dương Nhiễm nắm lấy vạt áo của Tuyết Liên và nói.

"Tuyết Liên, liệu Hương thí có thể xảy ra vấn đề gì hay không?"

"Hở?"

"Mục tiêu của đảng Hoàng Hoàng là Trưởng công chúa điện hạ đúng không? Liệu bọn họ có tấn công cả trường thi không?"

Thực sự như vậy. 

Tuy nhiên, thật tốn công vô ích khi suy nghĩ về những thứ này với thân phận sĩ tử.

"Phía Tổng đốc và quan khảo thí chính chắc hẳn đã biết điều này. Bọn họ chắc hẳn đã chuẩn bị kỹ càng."

"Chỉ mong là như vậy..."

Tuyết Liên thở dài.

Chỉ riêng Hương thí đã đủ quan trọng, nhưng cô cũng có rất nhiều thứ cần phải suy xét cùng một lúc.

Khi liếc trộm về phía Lê Ngọc, Tuyết Liên chỉ thấy cô ấy đang rơi vào tình trạng phiền muộn khó nói nên lời.

"... Lê Ngọc, đừng quá bận tâm."

"Tui biết chứ. Mặc dù bản thân biết thế, nhưng tui vẫn không thể phớt lờ được. Bản thân rõ ràng cần phải nhanh chóng trở thành quan lại để làm chút gì đó, nhưng bây giờ tui vẫn đang do dự không tiến lên trong những chuyện như Hương thí. Không thể cứ tiếp tục như thế này được... "

Như sự việc xảy ra với Âu Dương Nhiễm lúc Viện thí, Lê Ngọc rất giỏi động viên người khác. Nhưng khi bản thân chán nản, cô ấy lại không biết phải làm thế nào để 'cố gắng lại từ đầu' . Tuyết Liên không có lời nào để thay đổi người khác.

[trọng chấn kỳ cổ (重振旗鼓): tập hợp lại; chấn chỉnh lại cờ trống (đánh trống, phất cờ làm hiệu lệnh tiến quân); (sau khi thất bại) dồn hết sức làm lại; lấy lại sức; khôi phục sức khoẻ; bình phục; phục hồi, cố gắng lại từ đầu ]

"Quay về thôi."

Tuyết Liên xoay người rời khỏi đó.

Cô phải nghĩ cách giúp Lê Ngọc.

Bởi vì bản thân vẫn cần sự trợ giúp của Lê Ngọc trong Hội thí và Điện thí sau này, cho nên Tuyết Liên không thể vứt bỏ cô ấy ở đây.

(Mặc dù bản thân cũng nghĩ cách để cô ấy vui lên... )

Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra được cách nào hay.

Nhưng ngày hôm sau, trạng thái tinh thần của Lê Ngọc lại hồi phục một cách bất ngờ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận