Web Novel (Phần 1: 102 - 200)
Chương 106.1: Ai Đưa Cho Anh?
3 Bình luận - Độ dài: 1,325 từ - Cập nhật:
Với đôi tay run rẩy, tôi mở tờ giấy ghi chú mẹo làm việc ra xem.
------------------------------------------
〔11 - Bạn đang làm hai đêm liên tiếp à?〕
〔Đôi khi họ sẽ cho nghỉ một ngày sau ca dọn dẹp đêm, nhưng làm hai đêm liền? Mệt chết mẹ… Dù sao thì đây là vài mẹo nhỏ. Vào khoảng thời gian rạng sáng–〕
------------------------------------------
Khoan đã!
‘Mình phải dừng lại ngay.’
Phần cuối của ghi chú trước rõ ràng là bị lỗi hoặc bị gì đó can thiệp. Tờ đầu tiên có thể đáng tin, nhưng từ tờ thứ hai trở đi, chính bản thân mấy tờ giấy này cũng có thể là bẫy.
Tôi gấp tờ giấy lại một cách dứt khoát và nhét nó trở lại vào túi.
Sau đó, tôi ngẩng đầu lên và nhìn dãy cửa đóng chặt của dãy Cách Ly B, ánh mắt tôi dừng lại ở một cánh cửa.
〔Phòng Cách Ly B14〕
“...”
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
‘Bình tĩnh lại.’
Tôi cần sắp xếp lại suy nghĩ.
Tôi rõ ràng đang trong ca trực đầu tiên.
Lúc đó khoảng 3 giờ sáng, khi gần đến cuối ca thì cánh cửa phòng cách ly bất ngờ mở ra, và Đội phó Eun Haje… không, một thứ gì đó giống như cô ấy xuất hiện.
Và ngay khi Giám sát viên Park Minseong nhận ra bản chất thật của nó…
‘Nó đã làm ra một chuyện kinh khủng.’
Kể từ lúc ấy, trí nhớ của tôi trở nên trống rỗng.
Nhưng tại sao một ngày lại biến mất, và tại sao tôi lại bất ngờ ‘tỉnh dậy’ vào đêm thứ hai với kịch bản kết thúc bằng câu “Dọn dẹp suôn sẻ”?
Tại sao cách mọi việc diễn ra khiến tôi cảm giác mình vừa mới lấy lại ý thức… trước khi tất cả bắt đầu?
Khoan.
Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử đeo tay.
Gần 3 giờ sáng.
...
“Giám sát viên, đi theo em ngay!”
“Hả? Gì cơ?!”
Tôi hét lên rồi phóng như tên bắn ra hành lang.
Chúng tôi chạy đến cánh cửa kim loại cuối dãy, thứ đang phát sáng lờ mờ dưới đèn khẩn cấp màu xanh, rồi mở cửa và lao ra ngoài.
“Cậu làm gì vậy–”
Rầm!
Tôi đóng sập cửa ngay khi Giám sát viên Park Minseong vừa bước ra, cắt đứt câu hỏi dang dở của anh ấy.
“Hươu, cậu làm gì thế? Mình còn chưa dọn xong mà- sao tự nhiên cậu–”
【BIIIIIP!!】
【Phát hiện mở trái phép Phòng Cách Ly.】
【Kích hoạt phong tỏa hành lang.】
Đúng như dự đoán, đèn báo đỏ loé lên, rồi cửa chặn lần lượt trượt xuống, phong tỏa toàn bộ lối ra… bao gồm cánh cửa hành lang mà chúng tôi vừa thoát khỏi.
“...!”
Sắc mặt Giám sát viên Park cứng lại.
“…Khoan đã. Hươu, cậu biết chuyện này sẽ xảy ra–”
“Chờ chút.”
Tôi lập tức lấy bộ đàm ra, bật lên và vặn âm lượng lên tối đa, rồi ấn nút.
Nếu cái thứ mạo danh Eun Haje dặn đừng tin bộ đàm, thì điều đó càng chứng minh rằng đây là thứ tôi nên tin.
“Jay - ssi. Có thứ gì đó vừa ra khỏi phòng cách ly.”
Xoẹt.
Phản hồi đến ngay lập tức.
– Từ hành lang? –
“Không. Bọn tôi rời khỏi hành lang trước đó rồi, nhưng…”
Tôi liếc về phía cánh cửa dẫn từ kho chứa ra ngoài.
Cánh cửa chặn cũng đã trượt xuống ở đó.
“Bọn tôi bị kẹt ở phía trước lối vào kho chứa. Cửa bị phong tỏa hoàn toàn.”
– Ờm okay… Nghĩa là phong tỏa cấp một đã được kích hoạt. Đừng hoảng… Cứ ở yên tại chỗ. Tôi đang tới. –
– Mà này… phòng nào bị mở? Phòng 12? Hay 6? –
Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh.
“ …Tôi nghĩ là Phòng 14.”
Im lặng.
– …B14? –
“Vâng.”
Không gian tĩnh lặng nặng nề bao trùm bộ đàm.
Mồ hôi tôi chảy dọc sống lưng.
Xoẹt.
– Đừng nói chuyện với bất kỳ ai. Im lặng và ẩn nấp. Tránh xa khu Cách Ly B.–
Tôi nuốt nước miếng.
“Rõ.”
– Cửa chặn có thời gian giữ. Dù được mở khóa thì hệ thống vẫn giữ nó đóng thêm một lát… tầm mười phút. –
Mười phút.
– Cố trụ mười phút cho đến khi tôi tới. …Và từ giờ, đừng nói với ai. Dù là ai. –
Tạch.
Tín hiệu bộ đàm bị cắt đi.
Phòng chứa đồ chìm vào im lặng, tắm trong sắc đỏ của đèn khẩn cấp.
“...”
Tôi nhìn sang bên cạnh.
Giám sát viên Park Minseong, người đã nghe được mọi thứ, trông tái nhợt và đang lùi dần khỏi cửa dẫn đến dãy Cách Ly B.
Và rồi —
BANG!!
Cánh cửa rung lên dữ dội.
Rầm, rầm, rầm!!
Một thứ gì đó đang đập mạnh từ phía bên kia hành lang, khiến cả cửa chặn cũng phải rung lên bần bật.
Và tôi có thể nghe thấy giọng nói mơ hồ.
“…Này! Mấy người làm cái quái gì vậy…?!”
“...”
Từ hành lang mà chúng tôi vừa chạy khỏi, một giọng nói vang lên. Và càng lúc, nó nghe càng… quen thuộc.
“Hươu, đừng nghe!”
“...!”
Giám sát viên Park Minseong lập tức bịt tai tôi lại và kéo tôi lùi sâu vào trong kho chứa, cách xa khỏi cánh cửa dẫn đến hành lang cách ly.
Chỉ khi chúng tôi đã cách xa cánh cửa hành lang, Giám sát viên mới nghiên đầu và vội vàng thì thầm, “Không thể nào có âm thanh truyền qua cửa chặn được… Giọng đó không thật. Không phải người.”
Anh ấy lo lắng nuốt nước bọt.
“…Có thứ gì đó. Thật sự là đã có thứ gì đó chui ra như lời cậu nói.”
“...”
“Người từ Đội An Ninh sẽ tới trong mười phút đúng chứ? Đến lúc đó, dù ai lên tiếng cũng đừng đáp lại. Tuyệt đối đừng lên tiếng trước…”
Tôi gật đầu chậm rãi. Giám sát viên Park thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi bệt xuống sàn.
“Nhưng mà này, Hươu… làm sao cậu biết được? Rằng cánh cửa sẽ mở…”
“Khó giải thích lắm, nhưng trước hết, em muốn hỏi anh một chuyện.”
“Hỏi gì?”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong đêm đầu tiên?”
Vẻ mặt Giám sát viên Park dần biến sắc.
“Hả? Đêm đầu à?”
“Vâng.”
“Thì tụi mình vẫn dọn dẹp bình thường thôi… ừ thì, có vài chuyện trong mấy mẹo làm việc xảy ra, nhưng chúng ta đã xử lý được rồi về nhà mà?”
Những gì anh ta kể khớp với tất cả những gì chúng tôi từng trải qua… cho đến khi gặp Đội Phó Eun.
Vậy thì…
“Anh có nhớ đã đưa cho em tờ ghi chú thứ hai vào rạng sáng không?”
“…Hươu.”
Mặt Giám sát viên Park trở nên cứng đờ.
“Không có tờ thứ hai nào cả.”
“...”
“Cậu vẫn ổn chứ? Có thể nào… cậu bị ảnh hưởng lúc cửa phòng mở ra? Chờ đã, để anh kiểm tra lại tờ mẹo công việc hôm nay–”
Cái gì?
Tôi chặn tay Giám sát viên Park lại khi anh ta định lấy tờ giấy trong túi áo tôi ra.
“Khoan đã. Làm sao anh có tờ ghi chú đó ngay từ đầu?”
“Hả? À thì, anh nhận được như một phần tài liệu từ Đội An Ninh mà.”
“Cụ thể là ai đưa cho anh?”
“...”
“Anh có thể miêu tả người đó không?”
“Tất nhiên là… ờ, thật ra…”
Mặt Giám sát viên Park chợt trở nên tái nhợt.
Anh ấy mở miệng định nói, rồi lại ngậm lại, Giám sát viên cứ làm thế vài lần như bị nghẹn. Cuối cùng thì anh ấy thừa nhận:
“…Anh không biết.”
“...!”


3 Bình luận